Giai đoạn nhạy cảm (ABO)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 不吃饭的小胖

Nguồn: https://yuan021965.lofter.com/post/312c3233_2b84293e5?incantation=rz3ZfirAGZWa

----------------

Hai người lại cãi nhau, lần này hình như cãi nhau rất dữ dội, Lưu Thù Hiền thu dọn hành lý của mình, sập cửa chuyển ra ngoài, Hồ Hiểu Tuệ ôm tiểu Lang ở ký túc xá khóc cả ngày, hai người cũng không nói chia tay, cũng không ai cúi đầu, giống như im lặng nhận ra phần tình cảm này cứ như vậy kết thúc đi.

Nhưng mà hai người bằng hữu cũng chỉ có mấy người, khó tránh khỏi vẫn sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ra ngoài chơi, bất quá hai người vẫn là lẫn nhau không để ý tới đối phương, cho dù thỉnh thoảng ánh mắt nhìn nhau cũng sẽ lập tức dời đi.

Kỳ thật Hồ Hiểu Tuệ đã sớm không vì chuyện này mà tức giận nhưng tức giận vì sao Lưu Thù Hiền nói đi là đi, có thể bỏ mình lại.

Lưu Thù Hiền cũng không tức giận, chỉ nhìn ánh mắt Hồ Hiểu Tuệ tránh né, vẫn không để ý tới mình, cho rằng Hồ Hiểu Tuệ rất chán ghét nhìn thấy mình, chỉ có thể khó chịu ở trong lòng.

Hồ Hiểu Tuệ mỗi ngày trở lại phòng, khắp nơi đều là bóng dáng Lưu Thù Hiền, thậm chí trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi trên người Lưu Thù Hiền, trong lòng khó chịu giống như bị nắm chặt, dứt khoát kiên quyết cũng dọn ra ngoài, mời bằng hữu đến nhà chơi, Hồ Hiểu Tuệ cũng không mời Lưu Thù Hiền, mọi người thấy trạng thái gần đây của hai người không đúng, định khuyên hai người nói chuyện đàng hoàng, cho nên Lưu Khiết mời Lưu Thù Hiền đến nhà.

Lưu Thù Hiền mẫn cảm kỳ sắp tới, kỳ thật cũng không có ý định đi, nhưng lại thật sự quá lâu không có gặp qua Hồ Hiểu Tuệ, mỗi ngày chỉ có thể lén lút dùng acc nhỏ đi xem Hồ Hiểu Tuệ phát sóng trực tiếp, nghe một chút thanh âm của nàng, yên lặng rơi lệ.

Cầm quà đến nhà Hồ Hiểu Tuệ, người mở cửa là Hồ Hiểu Tuệ, có lẽ cho rằng người tới là người khác, Hồ Hiểu Tuệ mặt mũi tràn đầy tươi cười, nhưng một khắc nhìn thấy là ai kia liền lạnh xuống, Hồ Hiểu Tuệ lập tức phản ứng lại là Lưu Khiết mời, một câu cũng không nói, xoay người vào phòng.

Lưu Thù Hiền cho rằng đối phương sẽ hỏi mình sao lại tới đây, ngẩng lên nở nụ cười, lời giải thích đã ở bên miệng, nhưng đối phương lại không hỏi mà trực tiếp vào phòng, một câu cũng không muốn nói với mình sao, trên mặt Lưu Thù Hiền nụ cười trở nên cứng ngắc, thậm chí so với khóc còn khó coi hơn.

Trên thực tế Lưu Thù Hiền thật sự rất muốn khóc, mình thật sự rất muốn Hồ Hiểu Tuệ, nhưng hình như không thể quay lại.

Bầu không khí bữa cơm này tất cả mọi người rất khó chịu, Hồ Hiểu Tuệ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cùng mọi người nói chuyện phiếm, uống rượu, chính là liếc mắt một cái cũng không nhìn phương hướng của Lưu Thù Hiền, Lưu Thù Hiền chỉ cúi đầu ăn một món ăn trước mặt mình, một câu cũng không nói, không khí quỷ dị mà xấu hổ.

Ăn cơm xong Lưu Thù Hiền một giây cũng không ở nổi nữa, xin lỗi với Lưu Khiết, nói thân thể của mình không thoải mái, về nhà trước, Lưu Khiết còn muốn khuyên lão Lưu chơi thêm một lát, Hàn Gia Lạc nhìn ra lão Lưu khổ sở, hướng Lưu Khiết khoát tay áo, cùng Lưu Thù Hiền về đến nhà cô.

Hàn Gia Lạc cũng không có ý định lập tức liền đi, vẫn là muốn bồi lão Lưu, dù sao chính mình trên chưa từng thấy Lưu Thù Hiền như vậy.

"Được rồi, cảm ơn em Lạc Lạc"

Lão Lưu đi đến tủ lạnh lấy hai chai bia, ngơ ngác ngồi dưới đất.

"Hai người cãi nhau? "

Hàn Gia Lạc rất trực tiếp, không có chút rẽ ngoặt hỏi ra.

"A rất rõ ràng nha, nhưng bọn chị không chỉ cãi nhau, bọn chị chia tay "

Lưu Thù Hiền cười khổ nói ra, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, uống một ngụm bia lớn.

Hàn Gia Lạc rất khiếp sợ, dù sao nhiều năm như vậy, hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên cãi nhau, nhưng là lần đầu tiên chia tay.

"Ai cũng không đề cập tới, bất quá hai người bọn chị hình như là ngầm thừa nhận chia tay, đây hẳn là hòa bình chia tay đi, rất tốt, cũng rất có thể diện "

Lưu Thù Hiền cúi đầu lẩm bẩm

"Không đề cập chính là không chia tay a, hai người đây thuộc về chiến tranh lạnh nha, nhưng bởi vì cái gì mà chiến tranh lạnh"

Hàn Gia Lạc thanh âm bất giác có chút nâng cao, có chút sốt ruột, dù sao cũng không muốn nhìn thấy bạn bè tốt của mình như bây giờ.

"Chị đã quên mất vì cái gì mà cãi nhau, chị nhớ lúc đó cãi nhau rất dữ dội, sau đó chị thu dọn đồ đạc đập cửa bước đi, nghe thấy Hồ Hiểu Tuệ ở trong ký túc xá khóc, chị cũng không quay đầu lại cũng không đi an ủi, nhưng chị thật sự rất khổ sở cũng rất hối hận, chị nghĩ mình ở bên ngoài bình tĩnh hai ngày liền đón Hồ Hiểu Tuệ cùng ra ngoài ở, nhưng hình như en ấy không muốn để ý đến chị, cũng rất ghét chị đi"

Lưu Thù Hiền hình như có chút uống quá nhiều, rót một ly, hôm nay cứ thế uống hết một chai bia.

"Lạc Lạc, chị thật khổ sở a, Lạc Lạc, chỗ này của chị đau, đau quá "

Lưu Thù Hiền khóc ôm ngực mình, mặt đỏ bừng

"Lão Lưu, chị có phải hay không đến mẫn cảm kỳ!"

Hàn Gia Lạc ngửi trong không khí càng ngày càng nồng đậm hương trà xanh, sự tình có chút không ổn.

Tự kiểm soát bản thân là Omega

"Thuốc ức chế, lão Lưu, chị để đâu!"

Hàn Gia Lạc tránh xa Lưu Thù Hiền, mở cửa thông gió trong nhà, đến phòng Lưu Thù Hiền lục thùng đổ tìm kiếm tủ.

Sau khi Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ ở bên nhau làm gì còn dùng qua thuốc ức chế, trong nhà lại càng không có, Hàn Gia Lạc không có cách nào, ra ngoài phòng gọi điện thoại cho Hồ Hiểu Tuệ, tuyệt không dám ở cùng một chỗ với Lưu Thù Hiền.

"Này, Tiểu Bao, cứu mạng a, em mau tới nhà lão Lưu, lão Lưu đến mẫn cảm kỳ rồi! "

Hồ Hiểu Tuệ vừa nghe, quả thật mẫn cảm kỳ của Lưu Thù Hiền đến trong mấy ngày nay, hai người lúc ở cùng nhau vẫn luôn không cần thuốc ức chế, cho nên Lạc Lạc chỉ có thể gọi điện thoại cho mình, cấp bách.

Nhanh chóng mặc quần áo vào, cũng may, hai người thuê phòng ở cách rất gần, rất nhanh Hồ Hiểu Tuệ đã tới.

"Tiểu Bao, lão Lưu chính mình ở bên trong, vừa mới uống một chai bia, chị đi ra thời điểm có chút không tỉnh táo, vẫn khóc trước mắt không có phản ứng gì khác"

Hàn Gia Lạc đại khái nói một chút tình huống hiện tại của lão Lưu.

"Tốt, Lạc Lạc chị đi trước nhà của em đi, Khiết Khiết ở nhà, nơi này có em, không cần lo lắng"

Lạc Lạc đi rồi, Hồ Hiểu Tuệ mở cửa, đi vào trong nhà.

Trong phòng tràn đầy mùi trà xanh, nồng đến phát đắng, nhanh chóng phóng thích ra tin tức tố của mình.

Lưu Thù Hiền cuộn tròn ở góc sô pha, cũng không nháo, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chảy nước mắt, ngửi được mùi cam quýt quen thuộc, cô biết Hồ Hiểu Tuệ đến.

Lưu Thù Hiền vẫn luôn cảm thấy, mình có thể vượt qua dục vọng, nhưng đối mặt với Hồ Hiểu Tuệ luôn khó có thể tự kiềm chế.

Lưu Thù Hiền mở to mắt, cố gắng tập trung muốn thấy rõ Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ chỉ ngồi ở một bên dùng tin tức tố trấn an chính mình, cũng không có cho mình một cái ôm, thật sự là tiền nhiệm tốt a, không có thấy chết không cứu?

Miễn cưỡng đứng thẳng lên.

"Chị khỏe hơn rồi, lát nữa bảo họ đưa thuốc ức chế cho chị là được rồi, cám ơn em, về trước đi."

Lưu Thù Hiền cắn răng ra lệnh đuổi khách

Hô hấp của Hồ Hiểu Tuệ dừng lại, tin tức tố mãnh liệt hơn được phóng ra, Lưu Thù Hiền rõ ràng cảm giác được người này đang tức giận, nhưng cũng không biết tại sao.

"Trở về đi, chị tốt hơn nhiều rồi"

Lưu Thù Hiền chậm rãi di chuyển vào phòng tắm, định dội nước lạnh, lại một lần nữa bảo Hồ Hiểu Tuệ rời đi.

"Cứ như vậy chán ghét em, không muốn gặp em sao, Lưu Thù Hiền"

Thanh âm Hồ Hiểu Tuệ hơi nghẹn ngào, làm cho Lưu Thù Hiền đau lòng không thôi.

"Cám ơn em, chị thật sự không sao rồi"

Lưu Thù Hiền cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe ổn định, Hồ Hiểu Tuệ bước nhanh đến phía trước, bóp chặt mặt Lưu Thù Hiền hôn lên, nói là hôn, càng giống như là cắn xé, ngoại trừ mùi máu tươi nhàn nhạt còn có nước mắt.

Mặn.

"Hồ Hiểu Tuệ, không muốn thì không làm, trở về đi "

Lưu Thù Hiền lau nước mắt của Hồ Hiểu Tuệ, âm thầm dùng sức đưa cô ra ngoài cửa.

"Chị luôn tự cho mình là đúng như vậy, cãi nhau cũng vậy, tách ra cũng vậy, chị chưa từng hỏi em có muốn hay không "

Hồ Hiểu Tuệ bắt lấy cánh tay Lưu Thù Hiền, kéo vào phòng ngủ, cởi quần áo sạch sẽ, mùi hương trà xanh và cam quýt quấn lấy nhau, từ từ trở nên nồng đậm, thơm nồng.

.

"Bảo bối, có đói bụng không?"

Lưu Thù Hiền ôn nhu gọi người trong ngực, nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho Hồ Hiểu Tuệ.

"Ai là bảo bối của chị, em là người yêu cũ mà chị không muốn nhìn thấy, tê, nhẹ một chút"

Hồ Hiểu Tuệ cũng không mở mắt, hung tợn oán giận.

"Hảo hảo hảo"

"Chị sai rồi Hồ Hiểu Tuệ, chị sai rồi, tha thứ cho chị được không?"

"Chị sai chỗ nào?"

"Chị không nên cãi nhau với em, không nên không dỗ dành em, không nên cãi nhau xong còn dọn ra ngoài, không nên ngầm thừa nhận hai chúng ta chia tay..."

Chữ còn chưa nói ra, đã bị Hồ Hiểu Tuệ nặn thành miệng vịt

"Chị mà nhắc lại hai chữ này, em sẽ đánh chị "

Nắm chặt nắm tay lắc lắc trước mặt Lưu Thù Hiền.

"Vậy bảo bối tha thứ cho chị được không? "

Lưu Thù Hiền dán mặt Hồ Hiểu Tuệ lấy lòng cọ cọ.

"Hừ, xem biểu hiện của chị đi!"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro