Meo meo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 嘲风风风子

Nguồn: https://backbear.lofter.com/post/1e217731_1c7701075?incantation=rzrQvNG3CcFj

——————————————

Chết tiệt.

Hồ Hiểu Tuệ đi tới đi lui trong phòng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Nhưng cái đuôi phía sau làm theo động tác của nàng mà hưng phấn lắc lư qua lại, Hồ Hiểu Tuệ ngăn lại vô năng, bi phẫn nhào vào trong chăn trên giường.

Chết tiệt! Mình biến thành mèo rồi làm sao bây giờ!

Không có ai đáp lại, chỉ có hai mươi bốn độ điều hòa ô ô hướng bên ngoài phát ra khí lạnh thanh âm.

Hồ Hiểu Tuệ lăn lộn trên giường: Làm sao bây giờ phải làm sao bây giờ.

Hồ Hiểu Tuệ, sinh viên năm ba đại học chính quy bình thường, hiện tại gặp phải nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời hai mươi mốt năm của mình.

Cô ấy biến thành mèo.

Có lẽ đây chưa phải là cuộc khủng hoảng lớn nhất.

Nguy cơ lớn hơn nữa là bạn cùng phòng của cô hiện tại bỏ mặc trạng thái này của cô, bạn cùng phòng của sinh viên năm ba bình thường Hồ Hiểu Tuệ là nhân viên văn phòng bình thường.

Trong những phút đầu tiên trở về nhà, Hồ Hiểu Tuệ nhào tới trên người cô, cô vừa mới chuẩn bị meo ô kêu thành tiếng đầu tiên thì bị Lưu Thù Hiền nhấc lên.

"Hả? "

Lưu Thù Hiền quơ quơ con mèo ngoan ngoãn trong tay, híp mắt đánh giá giường lộn xộn

"Ngươi từ đâu tới?"

Cái gì?

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi đâu?"

Mèo Hồ Hiểu Tuệ cố gắng lắc lư thân thể mình ý đồ trả lời vấn đề của nàng

"Ở chỗ này ở chỗ này, lão Lưu chị nhìn xem em"

"Yên lặng một chút"

Lưu Thù Hiền mắt điếc tai ngơ trước tiếng meo meo loạn thất bát tao, cúi người thả mèo xuống đất,  xốc chăn lên nhìn một chút xác định Hồ Hiểu Tuệ quả thật không có ở trên giường

"A Hồ Hiểu Tuệ đi đâu rồi, không phải bảo em ấy ở nhà chờ mình sao?"

Mèo Hồ Hiểu Tuệ vây quanh cô, lấy đuôi móc bắp chân Lưu Thù Hiền muốn thu hút sự chú ý.

Lưu Thù Hiền cúi người xuống, cẩn thận quan sát con mèo không biết từ đâu tới.

Là một con mèo mắt rất lớn, lúc này nhu thuận quỳ rạp trên mặt đất đối diện với Lưu Thù Hiền. Lưu Thù Hiền nhìn chằm chằm cặp hổ phách kia của nàng, nhìn một lúc rốt cục đứng dậy, thuận tay xách mèo vào ôm chặt trong ngực.

"Ngươi là Hồ Hiểu Tuệ Nhi ôm về phải không?"

Lưu Thù Hiền ôm mèo đi ra khỏi phòng ngủ. Cô nhìn thấy điện thoại di động của Hồ Hiểu Tuệ đặt ở trên bàn ăn, mặt trên còn buộc khoảng thời gian trước Lưu Thù Hiền tặng cho cô cùng một loại dây điện thoại di động. Cô đi qua mở điện thoại ra nhìn, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nhỡ nào.

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi không phải mới đưa mèo về sao, sao lại ôm ngươi về rồi?"

Mèo con vươn móng vuốt trong lòng Lưu Thù Hiền, cố gắng móc dây điện thoại di động quen thuộc kia. Lưu Thù Hiền chú ý tới cử động này của cô, ôm cô lui về phía sau một bước.

"À đúng rồi, quên mất ngươi là mèo không biết nói"

Hồ Hiểu Tuệ ủy khuất, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy rõ cằm Lưu Thù Hiền đường cong lưu loát xinh đẹp, vì thế móng vuốt mèo thò ra đổi hướng, nhẹ nhàng gãi gãi đường hàm dưới cũng xinh đẹp kia.

Lưu Thù Hiền lại nhìn về phía cô, ánh mắt híp lại thành một đường nguy hiểm.

Mèo con Hồ Hiểu Tuệ ủy khuất thu hồi móng vuốt, ủy khuất meo meo một tiếng.

Lưu Thù Hiền không tìm được bạn cùng phòng, hình như từ bỏ chuyện tìm kiếm bạn cùng phòng, cô bỏ chìa khóa và điện thoại di động vào trong túi áo khoác, ôm mèo chậm rãi bước ra khỏi cửa.

"Đoàn Nghệ Tuyền "

Lưu Thù Hiền đứng ở nhà đối diện gõ cửa. Một lát sau không nhận được hồi đáp, Lưu Thù Hiền nhẹ nhàng giậm chân không kiên nhẫn gõ lại lần nữa, nâng cao âm lượng

"Đoàn Nghệ Tuyền!"

Cửa rầm một tiếng mở ra, Đoàn Nghệ Tuyền tóc rối bù tức giận trừng mắt nhìn Lưu Thù Hiền.

"Chị làm gì vậy! "

Là Đoàn Nghệ Tuyền vừa mới mở cửa phẫn nộ nói

"Oa thật đáng yêu"

Là Đoạn Nghệ Tuyền nhìn thấy mèo trong lòng Lưu Thù Hiền.

Đòan Nghệ Tuyền nhận lấy con mèo từ trong ngực Lưu Thù Hiền, mừng rỡ giơ lên nhìn kỹ,

"Mèo thật đáng yêu, là mèo mới nuôi của hai người?"

Lưu Thù Hiền quen đường cũ cởi giày vào nhà, đóng cửa

"Không phải chị nuôi, lúc chị trở về Hồ Hiểu Tuệ không biết đi đâu rồi, trong phòng ngủ chỉ có con mèo này"

"Có phải em ấy ra ngoài rồi không? "

Đoàn Nghệ Tuyền thân mật cọ trán với mèo, Hồ Hiểu Tuệ hưởng thụ sự chăm sóc của cô và thủ pháp gãi sau gáy của mình, thoải mái phát ra tiếng ngáy.

Lưu Thù Hiền liếc hai người bọn họ, không để ý Đoàn Nghệ Tuyền phản đối mà xách mèo về.

"Không biết, di động của em ấy còn để trên bàn chỉ là người không biết đi đâu"

Hồ Hiểu Tuệ đầu bị chôn vào khuỷu tay thật vất vả mới gian nan giãy dụa thoát ra, phẫn nộ hướng Lưu Thù Hiền rít gào

"Em ở đây"

"Lão Lưu! Em ở ngay đây!"

Đòan Nghệ Tuyền tò mò thò người qua đánh giá

"Sao bé nó cứ kêu meo meo hoài vậy?"

Lưu Thù Hiền bất động thanh sắc ấn đầu mèo

"Không biết ồn ào quá, giống Hồ Hiểu Tuệ"

Hồ Hiểu Tuệ rít gào một trận cuối cùng vẫn bỏ qua, nàng không thể tránh được mà lắc lắc cái đuôi, tuyệt vọng nghĩ mình lúc này có thể là hết thuốc chữa rồi.

Một Đoàn Nghệ Tuyền một Lưu Thù Hiền, một người đầu óc không tốt lắm khiến cho một người rõ ràng lạnh lùng bỏ mặc, Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy mình thật sự ngã.

Lưu Thù Hiền lạnh lùng ôm mèo nhàn nhã dạo quanh phòng Đoàn Nghệ Tuyền hai vòng, nhàn nhã ngồi xuống sô pha, nhàn nhã mở TV.

Đoàn Nghệ Tuyền ở bên cạnh cãi nhau, Lưu Thù Hiền không kiên nhẫn cãi lại, hai người cãi nhau.

Hồ Hiểu Tuệ thò đầu ra, lấy một loại góc độ hoàn toàn mới thưởng thức trò khôi hài quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này.

Hồ Hiểu Tuệ meo meo hai tiếng, duỗi móng vuốt gãi cổ áo Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền cúi đầu

"Làm gì vậy?"

Hai mảnh môi kia lấp lánh, nhìn qua rất đẹp. Đôi môi xinh đẹp lấp lánh kia lại cách rất gần, nhìn xem rất dễ hôn. Đầu mèo nhỏ ngẩng lên, mũi ướt át lướt qua cổ Lưu Thù Hiền, trán lông nhung chống lên hai mảnh môi kia.

Đòan Nghệ Tuyền kinh hô

"Lão Lưu! Bé nó đang đòi hôn!"

Lưu Thù Hiền trợn trắng mắt đầu lông nhung bị hung hăng xoa một hồi, men môi vừa rồi dính trên lông cũng bị xoa tan.

Hồ Hiểu Tuệ meo meo meo meo phản kháng giãy dụa, Lưu Thù Hiền gắt gao kiềm chế móng vuốt của nàng, đề phòng một móng vuốt mèo dán lên mặt mình cho thêm một vết.

Điều hòa trong phòng là hai mươi bốn độ, nhiệt độ bên ngoài lại cao đến mức không khí có chút vặn vẹo. Hồ Hiểu Tuệ một lần nữa từ bỏ kháng cự, tại Lưu Thù Hiền trong lòng xê dịch vị trí làm tổ tốt, quyết định vò nát vò nát, ít nhất ở hiện tại hảo hảo hưởng thụ một chút trong lòng Lưu Thù Hiền.

Đòan Nghệ Tuyền lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon đồ uống, đặt một lon trước mặt Lưu Thù Hiền.

"Con mèo này chị định làm gì?"

Lưu Thù Hiền vuốt lông mèo

"Còn có thể làm sao bây giờ, giữ lại chờ Hồ Hiểu Tuệ trở về đi"

Đoàn Nghệ Tuyền ngồi xổm trước mặt cô nhìn mèo một lúc, đột nhiên kinh hô

"Chị nói xem, con mèo này có phải là Hồ Hiểu Tuệ biến thành hay không?"

Hồ Hiểu Tuệ vốn lười biếng nằm ngửa để Lưu Thù Hiền gãi bụng nghe vậy mừng rỡ như điên, đột nhiên xoay người đứng lên, đôi mắt vốn đã lớn rồi hiện tại gần như toát ra ánh sáng.

Đoàn Nghệ Tuyền! Chị đã nhận ra sự thật!

Cho nên...... lão Lưu, lão Lưu, chị nhìn em một lần nữa đi!

Đôi mắt to bốc sáng nhìn về phía Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền vẫn là bộ dáng không lạnh lùng kia, thậm chí còn dứt khoát ôm Hồ Hiểu Tuệ đem nàng trở mình lần nữa.

"Đoàn Nghệ Tuyền em đang nghĩ gì vậy, động vật thành tinh sao?"

Đoàn Nghệ Tuyền bị bác bỏ mất mát trở lại chỗ cũ, Hồ Hiểu Tuệ chờ đợi thất bại cũng mất mát rũ tai xuống.

Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, khi nào lão Lưu mới ý thức được con mèo cô ôm này kỳ thật chính là bạn cùng phòng biến mất đây?

Hồ Hiểu Tuệ nghĩ như vậy, đứng thẳng dậy lấy đầu lông nhung cọ cọ cằm Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền ở chỗ Đoàn Nghệ Tuyền gần một buổi chiều, thẳng đến giờ cơm tối mới về tới phòng mình.

Bị bỏ qua Hồ Hiểu Tuệ chán nản nhảy ra khỏi lòng Lưu Thù Hiền, vẫy vẫy đuôi nhảy lên sô pha đi lên vo thành một đoàn ở góc.

"Nhưng mà... "

Lưu Thù Hiền đột nhiên mở miệng

"Em biến thành mèo còn rất đáng yêu"

Hồ Hiểu Tuệ bị kinh ngạc thò đầu ra nhìn Lưu Thù Hiền, Lưu Thỳ Hiền cũng tự nhiên nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười khắc sâu.

Tiến vào trong đôi mắt to sáng ngời của mèo nhỏ.

"Chị nói đúng không? "

Lưu Thù Hiền cúi người thân mật cọ chán với Hồ Hiểu Tuệ như Đòan Nghệ Tuyền, hạ giọng

" Hồ Hiểu Tuệ Nhi?"

End.

Hhhhhh sáng vừa đăng tb ngưng đăng truyện mà tối nay vó đường đỉnh quá nên mình ngoi lên đăng nốt chương này rồi chìm đây 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro