Hối tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 天气晴

—————————————

Chị rất sĩ diện.

Lưu Thù Hiền rất im lặng, đối với mình rất im lặng.

Cô là một người phụ nữ vô dụng, một người phụ nữ không có chí khí, sao có thể đáp ứng Hồ Hiểu Tuệ tiếp tục ở cùng một chỗ chứ.

Hồ Hiểu Tuệ cũng thật sự rất thông minh, lấy lời cô nói ra đè ép cô.

"Không phải chị nói sẽ không vứt bỏ em sao?"

"Chị đã đáp ứng em"

Chó má đáp ứng, gia lúc trước đãng nhẽ không nên đáp ứng.

Hồ Hiểu Tuệ sao có thể làm nũng như vậy, thật muốn chết.

Hơn nữa, chết tiệt như thế nào còn cảm thấy như vậy rất hạnh phúc a.

Lưu Thù Hiền ở trong lòng hung hăng mắng mình một trận, thở dài một hơi thu hút sự chú ý của Hồ Hiểu Tuệ nằm ở trên giường.

"Lão Lưu......"

"Hả?"

"Chị thở dài làm gì?"

Lưu Thu Hiền giương mắt nhìn Hồ Hiểu Tuệ, người nọ mặc áo ngủ màu hồng nhạt giống như một con heo lông dài.

Nếu bạn trai em ấy nhìn thấy...... Không biết còn có thể thích hay không, phi phi phi phi nam nhân kia nếu dám không thích, Lưu Thù Hiền liều mạng đánh chết anh ta đi.

"Không có gì."

Nghĩ đến sự tồn tại của Trương Tinh Nguyệt, giọng nói của Lưu Thù Hiền lại trở nên có chút lạnh nhạt.

Hồ Hiểu Tuệ ngược lại lơ đễnh, đứng lên đi tới trước tủ quần áo.

"Cùng em đi mua quần áo đi lão Lưu~"

"Hiện tại? "

"Đúng vậy, có được hay không~."

Hồ Hiểu Tuệ lại làm nũng, cô chính là biết làm nũng.

Tức chết người, nếu làm nũng với người đàn ông kia nhất định sẽ khiến anh ta thích hơn.

"Lão Lưu?"

Lưu Thù Hiền lâm vào trong cảm xúc của mình, ngay cả Hồ Hiểu Tuệ đi tới trước mặt cô cũng không phát hiện ra

"Lưu Thù Hiền!"

"Ai!"

Lưu Thù Hiền lập tức đứng lên gần như muốn hôn Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ trốn cũng không trốn, mũi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, Lưu Thù Hiền cảm giác mình sắp hít thở không thông, nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh.

Hồ Hiểu Tuệ chớp chớp đôi mắt to của cô, nở nụ cười, lùi lại một bước.

Lưu Thù Hiền cúi xuống nhìn sàn nhà không nói lời nào

"Em muốn đi mua quần áo, lão Lưu......"

"Sao em không gọi đối tượng của mình đi cùng?"

Lưu Thù Hiền thề, cô hỏi ra miệng liền hối hận, Hồ Hiểu Tuệ mỗi lần nghe được lời này đều tức giận, nhưng Lưu Thù Hiền cũng không hiểu cái gì mà tức giận, không phải là "trêu chọc" giữa bạn bè sao?

Tuy rằng Lưu Thù Hiền rất rõ ràng mình cũng không phải là "trêu chọc" đơn giản như vậy.

"Không đi cùng thì thôi hứ "

Xem đi, tức giận rồi.

Hồ Hiểu Tuệ nhanh chóng thay quần áo, cầm túi xách xoay người đi ra cửa, Lưu Thù Hiền sửng sốt một chút tùy tiện cầm áo khoác nhanh chóng theo đi.

Lưu Thù Hiền trước sau như một đi theo sau Hồ Hiểu Tuệ không đuổi theo.

Khụ khụ......

Phụ nữ thật sự không nên yêu cái đẹp mà cho rằng mình không sợ lạnh, Hồ Hiểu Tuệ hiện tại chỉ muốn trở lại mười phút trước ép mình mặc nhiều đồ bên ngoài rồi mới ra ngoài.

"Hả?"

Đột nhiên có một chiếc áo khoác khoác khoác lên người Hồ Hiểu Tuệ, trộn lẫn với mùi của người nọ.

Hồ Hiểu Tuệ thích mùi này, nhàn nhạt làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

"Em không lạnh sao?"

"Chị sẽ không mặc áo ngắn tay ra ngoài như một kẻ ngốc"

Hồ Hiểu Tuệ quay đầu nhìn Lưu Thù Hiền mặc áo len dài tay màu trắng cộng thêm quần dài màu đen, là cách ăn mặc cô thích nhất.

Cô thích Lưu Thù Hiền mặc áo len, thoạt nhìn rất thoải mái, rất ấm áp, khiến người ta rất muốn ôm một cái

"Hừ."

Hồ Hiểu Tuệ bĩu môi xoay người muốn đi, Lưu Thù Hiền kéo người lại gần mình.

Hành động đột nhiên khiến Hồ Hiểu Tuệ có chút không biết làm sao.

"Mặc vào rồi đi"

Lưu Thù Hiền giúp Hồ Hiểu Tuệ mặc áo khoác vào, kéo khóa kéo rồi gật đầu với Hồ Hiểu Tuệ, bộ dáng dường như rất hài lòng.

"Chị lại vừa lòng với cách ăn mặc của mình?"

"Hả?"

"Mỗi lần đều lấy em làm người mẫu, hừ hừ chị sẽ cho em phí người mẫu sao? "

"Em đừng nói bậy, chị chỉ tùy tiện lấy một bộ mà thôi"

Quả thật, Lưu Thù Hiền thật sự chỉ tùy tiện lấy một cái, chỉ là vừa vặn cái này ở ngay bên cạnh ghế mà thôi.

Tất cả đều vừa vặn như vậy thôi, cô mới không lén nhìn Hồ Hiểu Tuệ mặc cái gì mới chọn áo khoác.

Chuyện này đã không xảy ra, Lưu Thù Hiền sẽ không thừa nhận.

"Tới rồi~"

Lưu Thù Hiền liền nhìn Hồ Hiểu Tuệ đi vào một cửa hàng đầy lễ phục, cô chính là hỏi Hồ Hiểu Tuệ là muốn gả sao?

Người này còn quen đường cũ rất nhanh tìm được lễ phục mình muốn, căn bản đã sớm chuẩn bị tới rồi.

"Lão Lưu~"

"Hả?"

"Em đi thay quần áo nha."

"Ồ......"

Lưu Thù Hiền nhận lấy túi xách của Hồ Hiểu Tuệ, bắt đầu đi dạo cửa hàng này.

"Tiểu thư có muốn chọn cái gì không?"

"A, tôi tự mình xem là được rồi"

Lưu Thù Hiền nhàn nhạt cười một tiếng uyển chuyển cự tuyệt nhân viên cửa hàng hỏi, không thể không nói hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người Lưu Thù Hiền thật sự rất hấp dẫn, ít nhất nhân viên bán hàng này có vẻ bị mê hoặc.

"Tôi có thể giới thiệu giúp ngài, tiểu thư bình thường mặc kiểu gì vậy?"

"Chúng tôi bên này cũng có âu phục nha"

Tiếng nhân viên cửa hàng nói bên tai có chút ồn ào, Lưu Thù Hiền nhíu nhíu mày không trả lời, nhưng người nọ dường như không ý thức được, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp cầm một bộ âu phục đưa tới trước mặt Lưu Thù Hiền khoa tay múa chân.

Không phải tôi nói...... Huấn luyện nhân viên này cũng quá kém cỏi đi, Lưu Thù Hiền đang muốn chửi ầm lên thì nghe thấy rèm phòng thử đồ kéo ra.

"Lão Lưu......"

"Có chuyện gì vậy?"

Lưu Thù Hiền gật đầu với nhân viên cửa hàng, nhanh chóng lướt qua cô đi tới bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ.

"Dây kéo..."

Lưu Thù Hiền nhìn lễ phục Hồ Hiểu Tuệ mặc, màu xanh nhạt thanh nhã rất đẹp mắt

"Tiểu thư...... Tôi có thể giúp cô"

Vừa rồi nhân viên cửa hàng nhanh chóng đi theo tới, thật không biết có nên nói cô không có nhãn lực nhìn hay không.

"Không cần, bạn gái tôi sẽ giúp tôi."

Hồ Hiểu Tuệ không do dự quyết đoán cự tuyệt, tay nhân viên cửa hàng còn dừng ở giữa không trung, người ở hiện trường đều trầm mặc trong đó bao gồm Lưu
Thù Hiền

"Lão Lưu?"

"Hả?"

"Bộ này chị không thích sao?"

"A...... Cũng không có."

Lúc này Lưu Thù Hiền mới phục hồi tinh thần lại định giúp Hồ Hiểu Tuệ kéo khóa kéo, kết quả một giây sau đã bị Hồ Hiểu Tuệ kéo cả người vào phòng thử đồ.

"Chị không thích em liền đổi bộ khác đi"

Tư thế của hai người cực kỳ mập mờ, nhân viên cửa hàng xem như cảm nhận được địch ý của Hồ Hiểu Tuệ liền co cẳng bỏ chạy.

"Hừ. "

Hồ Hiểu Tuệ bĩu môi nhìn Lưu Thù Hiền

"Sao vậy?"

"Chị nói chị như thế nào luôn trêu hoa ghẹo nguyệt?"

"Chị nào có a?"

"Vậy vừa rồi nhân viên cửa hàng xảy ra chuyện gì?"

"Chị nào biết nàng xảy ra chuyện gì?"

"Chị lại dùng câu phản vấn!"

"Không phải...... Chị đây không phải cũng không biết chuyện gì xảy ra sao?"

"Chị không thể dịu dàng một chút sao!"

Lưu Thù Hiền không nói gì, Hồ Hiểu Tuệ sao có thể ngang ngược không nói đạo lý như vậy?

Hai người giằng co vài giây, Hồ Hiểu Tuệ kéo ống tay áo Lưu Thù Hiền lại lắc lắc tay Lưu Thù Hiền

"Em đổi bộ khác đi, bộ này không đẹp"

"Được"

Lưu Thù Hiền, ngươi thật không có chí khí, tiếp tục cãi nhau đi sao lại thỏa hiệp rồi?

Lưu Thù Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, lần này cô cũng không đi dạo nữa liền ngồi ở bên ngoài phòng thử đồ chờ.

Khoan đã...... Hồ Hiểu Tuệ vừa mới nói cái gì vậy?

Bạn gái?

Em ấy vừa nói bạn gái à?

Ai là bạn gái?

Mình á?

Mình là bạn gái của ai?

Nhân viên cửa hàng?

Phi phi phi......

Hồ Hiểu Tuệ là uống say nói mê sảng sao?

Em ấy mới là bạn gái của người khác sao?

Lưu Thù Hiền suy nghĩ thật lâu thật lâu cuối cùng cũng tìm được đáp án, Hồ Hiểu Tuệ chỉ đang cứu cô để cô không bị dây dưa nữa.

Xoẹt......

Lưu Thù Hiền nghe được thanh âm lập tức ngẩng đầu, trong nháy mắt tất cả ý nghĩ trong đầu đều trống rỗng.

"Lão Lưu?"

"Hả......?"

"Sao chị không nói chuyện?"

"A...... Ân......"

Lưu Thù Hiền không tìm được từ để hình dung Hồ Hiểu Tuệ hiện tại, cô mặc lễ phục màu trắng tinh khiết giống như thiên sứ đôi mắt chớp chớp vẫn không có cách nào nói ra nửa câu.

"Ha ha ha......"

Hồ Hiểu Tuệ nhìn vẻ mặt Lưu Thù Hiền không nhịn được cười ra tiếng.

"Em cười cái gì a?"

Lưu Thù Hiền cảm thấy mặt mình dường như sắp bốc cháy rồi.

"Bộ này đi."

"Hả? Nhanh như vậy?"

"Em thích, cho nên cứ bộ này đi"

"A? Ồ......"

"Chị muốn thuận tiện mua một bộ sao?"

"Tại sao phải mua?"

"Tuần sau là vũ hội rồi, chị không mua sao?"

"Vũ hội gì?"

"Tiểu bằng hữu Lưu Thù Hiền, tuần sau trường học tổ chức vũ hội ngài không phải không biết chứ?"

"Chị quên mất."

"Vậy em giúp chị chọn?"

"Không được đâu...... chị trở về tùy tiện mặc là được, hôm đó hẳn là bề bộn nhiều việc"

"Ồ......"

Hồ Hiểu Tuệ thoạt nhìn có chút thất vọng, nhưng Lưu Thù Hiền đã nói như vậy cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Sau đó bọn họ lại đi dạo phố một hồi, ở bên ngoài ăn cơm tối mới trở về ký túc xá

"Lưu Thù Hiền."

"Hả?"

"Chiều mai chị có ở nhà không?"

"Chị không có lớp, em không biết sao?"

Hồ Hiểu Tuệ buộc cô dùng lịch trình, lịch trình của hai người trên đó rõ ràng.

Lưu Thù Hiền càng nghĩ càng không đúng, Hồ Hiểu Tuệ là muốn đi với bạn trai đi?

Liên quan gì đến Lưu Thù Hiền?

Nhưng có lẽ đây là may mắn nhỏ thuộc về Lưu Thù Hiền, thỉnh thoảng, thỉnh thoảng vẫn muốn chiếm hữu người này.

Cô ấy thích Hồ Hiểu Tuệ.

Thích bạn thân

"Em muốn làm gì?"

"Vậy chị giúp em thu hàng"

"A, em chính là muốn chị làm tiểu muội thu hàng của em "

" Ha ha ha ha ha...... Hắc hắc đúng đúng đúng."

"Cút đi."

Lưu Thù Hiền tắt đèn rồi rúc vào trong chăn

"Ngủ ngon lão Lưu."

"Ừ, ngủ ngon."

Mỗi buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy em, trước khi đi ngủ cũng có thể nhìn thấy em.

Như vậy hình như cũng rất tốt, ít nhất mỗi ngày người đầu tiên nói lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với em vẫn là chị.

Lưu Thù Hiền, ngươi thật hèn mọn.

Nhưng không sao.

Thật sự rất tốt.

Nếu như Hồ Hiểu Tuệ ngủ không tốt luôn chen chúc đến bên mình thì sẽ tốt hơn.

Vào mùa hè tự ép mình xuống giường còn chưa tính, bây giờ giữa mùa đông giá rét mà bị ép ra ngoài thì thật sự rất lạnh.

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi......"

Lưu Thù Hiền rốt cục bị ép đến không nhịn được ý đồ đánh thức Hồ Hiểu Tuệ, nhưng âm lượng kia của cô thật sự là rất sợ đánh thức Hồ Hiểu Tuệ

"Hiểu Tuệ Nhi~."

"Bảo bối~."

Lưu Thù Hiền hô thật lâu rốt cục buông tha, ngã xuống thì ngã xuống đi.

"Lão Lưu...... "

"Hả? Em tỉnh rồi?"

"Ôm một cái......"

Hồ Hiểu Tuệ nói rất mơ hồ, Lưu Thù Hiền có chút nghe không rõ.

"Em nói cái gì?"

Hồ Hiểu Tuệ không nói gì nữa, đưa tay ôm lấy Lưu Thù Hiền cũng đem đầu của mình vùi vào trong ngực Lưu Thù Hiền sau đó phát ra rất hài lòng âm thanh dường như cuối cùng đã tìm thấy một tư thế ngủ thoải mái
Lưu Thù Hiền sẽ không bị ép xuống, chỉ là nữ nhân này liền ôm mình ngủ để cho nàng làm sao ngủ được.

Lưu Thù Hiền bất đắc dĩ thở dài một hơi, như thế nào đến bây giờ còn bị nữ nhân này ăn đến gắt gao.

Thôi thôi, ôm ngủ tương đối không lạnh, Hồ Hiểu Tuệ sợ không phải đem nàng làm to lớn lò sưởi rồi.

"Lão Lưu, lão Lưu tốt của em a, chị rốt cục xuất hiện."

"Rõ ràng mỗi ngày đi học em đều có thể nhìn thấy chị."

"Ý em là ở hội sinh viên."

"Không phải chị chỉ nghỉ làm vài ngày sao?"

"Vậy chị có biết chúng ta sắp bận không?"

"Ha ha ha...... Các em thật tuyệt vời"

Trần Thiến Nam nhịn xuống xúc động muốn đánh Lưu Thù Hiền, dù sao cô có thể thật sự đánh không lại, cho dù Lưu Thù Hiền rất hư nhược!

"Quá trình ngày mai đã xong chưa?"

"Không kém nhiều lắm"

"Vậy ngày mai mấy giờ chúng ta tập hợp? "

"Lưu Thù Hiền~"

"Làm gì?"

"Chị còn muốn bao lâu?"

"Sắp kết thúc rồi."

"Vậy lát nữa en muốn ăn thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều thứ, em đói quá."

Hồ Hiểu Tuệ ngồi xuống bên cạnh Lưu Thù Hiền ghé vào trên bàn một bộ dáng không có khí lực, Lưu Thù Hiền cười sờ sờ đầu của cô để cho cô chờ một chút.

Trần Thiến Nam nhướng mày nhìn hai người này tương tác, đây mới là một đôi chứ.

"Làm gì vậy?"

Trần Thiến Nam kéo Lưu Thù Hiền đến góc phòng làm việc, Hồ Hiểu Tuệ cũng không để ý đến các cô.

"Chị và Hiểu Tuệ?"

"Nghĩ gì vậy, em ấy đã có đối tượng"

"Cậu ấy có đối tượng?"

"Trần Thiến Nam, em 2g à?"

Trần Thiến Nam vẻ mặt không thể tin, làm sao có thể có nàng không biết tin tức?

"Không phải chị ăn dưa toilet đấy chứ?"

"Đi chết đi"

Ai muốn ăn dưa của nữ sinh mình thích chứ?

Lưu Thù Hiền gõ Trần Thiến Nam một cái rồi quay đầu đi

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi, đi thôi"

"Được!"

Hồ Hiểu Tuệ đứng lên vẫy vẫy tay với Trần Thiến Nam rồi theo Lưu Thù Hiền đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.

"Kona"

"Gì vậy?"

"Hồ Hiểu Tuệ có đối tượng?"

"Ai vậy? Không phải là lão Lưu sao?"

"Vừa rồi lão Lưu nói với em không phải a"

"Làm sao có thể? Lưu Thù Hiền không phải lại ăn dưa lung tung chứ?"

"Chị đã nói với chị ấy là đừng ăn bậy dưa, sao chị ấy lại quên?"

"Vậy em không giải thích với chị ấy?"

"Không đúng a......"

"Cái gì không đúng?"

"Hiểu Tuệ không nói với chị ấy sao?"

"Ôi, ôi, ôi, ôi, ôi, em nhớ ra rồi."

"Cái gì?"

"Không phải lúc đó Trương Tinh Nguyệt tỏ tình sao?"

"Đúng vậy, nghĩ đến liền tức giận, lão Lưu còn đi hỗ trợ bố trí"

"Vậy là đúng rồi."

"Lão Lưu sẽ không thật sự cảm thấy Hiểu Tuệ đáp ứng chứ?"

"......Thật đáng tiếc phải nói cho chị biết, chị ấy có thể cảm thấy như vậy"

"Cho nên... vì sao Hiểu Tuệ không nói cho nàng biết?"

"Đúng vậy, Hồ Hiểu Tuệ sao không nói cho chị ấy biết?"

Huynh đệ đều rất im lặng, thích một người là sẽ biến thành kẻ ngốc sao?

Hồ Hiểu Tuệ một chút cũng không thích Trương Tinh Nguyệt, chỉ cần là người đều có thể nhìn ra được. =))

Lưu Thù Hiền đây là ngốc tử từ đâu tới?

Thật sảng khoái, có thể mắng Lưu Thù Hiền là ngu ngốc.

"Hắt xì......"

"Chị bị cảm à?"

Hồ Hiểu Tuệ đưa tay sờ trán Lưu Thù Hiền, ừ không sốt

"Chị hắt xì một cái, em sờ trán chị làm gì?"

"Sợ chị phát sốt mà"

"Được được được được, em nói đúng, cho chị tờ giấy đi"

"Cầu xin em đi"

Hồ Hiểu Tuệ nhếch miệng nghiêng đầu về phía Lưu Thù Hiền, Lưu Thù Hiền chảy nước mũi chỉ muốn cho cô một quyền.

"Làm ơn."

"Ha ha ha ha ha......"

Hồ Hiểu Tuệ lấy khăn giấy ra trực tiếp lau, Lưu Thù Hiền liền đứng để cho Hồ Hiểu Tuệ lau.

Thói quen này, không thay đổi cũng không sao, phải không?

.

"Hô...... Mệt chết chị quên đi"

Lưu Thù Hiền vừa ngồi xuống ghế cảm giác mình sắp vãng sinh, tổ chức vũ hội nhiều chuyện như vậy làm gì?

"Hôm nay chị mới mệt! Lúc trước chúng em mới mệt!"

"Các ngài vất vả rồi."

Lưu Thù Hiền còn thiếu một món quà lớn cho các huynh đệ.

"Được rồi, lát nữa không có chuyện gì các em có thể đi hưởng thụ."

"Chị đánh chết cũng không xuống."

Lưu Thù Hiền nói là nói như vậy nhưng vẫn bị huynh đệ không sợ chết Trần Thiến Nam cùng Trương Tiếu Doanh kéo đến phòng tiệc ngồi trên ghế.

"Tại sao nhất định phải xuống?"

"A nha, Hiểu Tuệ đã mua cho chị quần áo đẹp như vậy sao chị có thể không xuất hiện chứ?"

Quả thật, ngày đó Hồ Hiểu Tuệ bảo Lưu Thù Hiền nhận chuyển phát nhanh chính là một bộ âu phục cùng một đôi với chiếc váy Hồ Hiểu Tuệ mặc.

Âu phục thuần trắng mặc ở trên người Lưu Thù Hiền lộ rõ khí chất cao quý của nàng, mặt lạnh lại làm cho hơi thở tăng thêm một tầng.

"A, Hiểu Tuệ!"

Hồ Hiểu Tuệ đi tới bên cạnh Trần Thiến Nam, rất tự nhiên dựa vào Lưu Thù Hiền, Lưu Thù Hiền cũng không phản kháng nhẹ nhàng ôm Hồ Hiểu Tuệ eo.

Đây là một tư thế mập mờ, lại là một hành động công khai chủ quyền.

Có thể chính Lưu Thù Hiền cũng không ý thức được, nhưng khóe miệng Hồ Hiểu Tuệ không hề hạ xuống

"Các cậu xong việc rồi?"

"Đúng vậy, nhưng mệt chết chúng mình rồi"

"Vất vả rồi"

Hồ Hiểu Tuệ đưa tay nhéo nhéo mặt Lưu Thù Hiền, Lưu Thù Hiền nhìn cô không nói gì.

Không thể không nói Hồ Hiểu Tuệ hôm nay thật sự rất đẹp, Lưu Thù Hiền cảm giác nai con trong lòng mình sắp chạy ra rồi.

"Hiểu Tuệ học muội."

Giọng nói quen thuộc khiến người ta chán ghét này, sao lúc nào cũng xuất hiện trong thời gian ấm áp vậy?

Trương Tinh Nguyệt đi tới trước mặt các nàng hướng Hồ Hiểu Tuệ vươn tay ra

"Anh có may mắn được khiêu vũ với em không?"

Hồ Hiểu Tuệ len lén nhìn Lưu Thù Hiền một cái, vẻ mặt người nọ không có gì thay đổi, điều này làm cho cô có chút mất hứng.

"Ừm"

Trong nháy mắt Hồ Hiểu Tuệ đặt tay lên tay Trương Tinh Nguyệt, ánh mắt Lưu Thù Hiền đại khái có thể giết người, chỉ là Hồ Hiểu Tuệ không có thấy

"Hiểu Tuệ thế nào rồi?"

"Chị nào biết......"

Trần Thiến Nam và Trương Tiếu Doanh hoàn toàn không hiểu, Hồ Hiểu Tuệ không phải cự tuyệt Trương Tinh Nguyệt sao?

Trần Thiến Nam quay đầu nhìn Lưu Thù Hiền, biểu tình của người nọ có phải so với vừa rồi càng lạnh hơn hay không......

Hồ Hiểu Tuệ đây là đang đùa với lửa sao?

Nhưng Lưu Thù Hiền tin tưởng hai người họ là tình nhân......

Vậy Lưu Thù Hiền sẽ làm như thế nào......

Đây không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là sự tương tác giữa bài hát này sẽ còn nhiều hơn nữa.

"Lão Lưu nếu không chúng ta......"

Trương Tiếu Doanh cố gắng lôi kéo Lưu Thù Hiền muốn rời đi, thế nhưng người này làm sao cũng không kéo được ánh mắt Lưu Thù Hiền chưa từng rời khỏi Hồ Hiểu Tuệ, một cái nhăn mày một nụ cười của người nọ đều tác động đến cô.

Tới gần vũ đạo động tác mập mờ, Hồ Hiểu Tuệ thật giống như muốn dung nhập người kia trong thân thể giống nhau.

Em ấy không thích, em ấy không chấp nhận, em ấy không muốn.

"Lão Lưu......"

Trần Thiến Nam cùng Trương Tiếu Doanh gấp đến độ muốn đem Lưu Thù Hiền nâng lên mang đi, Lưu Thù Hiền bỏ qua các nàng đi thẳng về phía Hồ Hiểu Tuệ.

"Xin lỗi"

Lưu Thù Hiền cúi chào Trương Tinh Nguyệt, quay đầu lôi kéo Hồ Hiểu Tuệ rời đi, một đường đi lên phòng nghỉ trên lầu.

Lưu Thù Hiền đến phòng nghỉ ném Hồ Hiểu Tuệ vào trong, xoay người khóa cửa lại, Hồ Hiểu Tuệ có chút đau nhưng cũng không nói gì.

Trong không khí tràn ngập hơi thở khác thường, hai người đều rất trầm mặc.

"Lưu Thù Hiền......"

Hồ Hiểu Tuệ vừa mới mở miệng Lưu Thù Hiền liền đi về phía cô, bộ dáng người nọ hiện tại làm cho người ta có chút sợ hãi nhưng Hồ Hiểu Tuệ không né tránh.

"Chị..... ô......"

Lưu Thù Hiền chặn Hồ Hiểu Tuệ đến bên tường cúi đầu hôn lên, Hồ Hiểu Tuệ kinh ngạc khẽ mở miệng.

Điều này làm cho Lưu Thù Hiền càng nhanh chóng dò vào khoang miệng Hồ Hiểu Tuệ, dễ dàng dây dưa với đầu lưỡi của Hồ Hiểu Tuệ.

Nụ hôn của Lưu Thù Hiền rất vội vàng rất không cam lòng, Hồ Hiểu Tuệ muốn đẩy cô ra nhưng cũng không dùng sức nhiều.

Nụ hôn của Lưu Thù Hiền tràn ngập chiếm hữu, hôn đến mức Hồ Hiểu Tuệ không thở nổi không biết qua bao lâu, Hồ Hiểu Tuệ cảm giác không khí của mình đều bị hút khô Lưu Thù Hiền mới dừng lại, trán hai người dựa vào nhau thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương không dời đi.

"Lưu Thù Hiền"

"Hôn em đi"

Thật vất vả mới kéo được một chút lý trí, trong nháy mắt lại đứt đoạn.

Hồ Hiểu Tuệ hai tay ôm lấy cổ Lưu Thù Hiền, người sau ôm eo cô môi lưỡi quấn quýt, Hồ Hiểu Tuệ cảm giác mình giống như bị Lưu Thù Hiền ăn mất.

Nhưng nàng không muốn phản kháng, nàng có lý do gì để phản kháng?

Lưu Thù Hiền, là người nàng thích.

Tại sao phải kháng cự.

"Ân......"

Nụ hôn này không dừng lại cho đến khi Hồ Hiểu Tuệ phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Lúc Lưu Thù Hiền kịp phản ứng, tay đã thò vào trong lễ phục của Hồ Hiểu Tuệ.

Đúng...... Không đúng......

Lưu Thù Hiền xem như hoàn toàn tỉnh lại, tính cách không khống chế được của chòm Bạch Dương thật sự là......

"Không xứng đáng...... "

"Cái gì?"

Hồ Hiểu Tuệ còn có chút thở hổn hển tựa vào vai Lưu Thù Hiền, kỹ thuật của Lưu Thù Hiền cũng thật tốt, sờ chưa được vài cái đã làm cho mình cảm thấy dục vọng tuôn trào.

Có lẽ không phải chị ấy giỏi kỹ thuật, chỉ là vì chị ấy thôi.

"Chị......em....."

Hồ Hiểu Tuệ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lưu Thù Hiền, Lưu Thù Hiền chỉ cảm thấy Hồ Hiểu Tuệ hiện tại quá hấp dẫn.

Sương mù trong ánh mắt kia lại sắp nuốt chửng lý trí của Lưu Thù Hiền.

Cứu mạng, mình là ở trước mặt bạn trai người ta cướp người sau đó còn mang tới phòng nhỏ cùng người ta cái này cái kia sao?

Lưu Thù Hiền bị chính mình chỉnh hết chỗ nói, bất quá chỉ là thấy người ta khiêu vũ thôi sao lại xúc động như vậy?

Nhưng mà... cảm giác hôn môi với Hồ Hiểu Tuệ...

Thật đáng tiếc.

"Lưu Thù Hiền"

"Hả......?"

"Em không có bạn trai."

"Hả?"

"Em không có đáp ứng anh ta"

"Nhưng tất cả mọi người đều nói......"

"Em có nói sao?"

Hồ Hiểu Tuệ nhướng mày với Lưu Thù Hiền, thật muốn đá cô một cước

.

Từ hôm qua tách ra đến bây giờ đã gần 24 giờ không nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ, Lưu Thù Hiền ngồi ở trên ghế ký túc xá im lặng hỏi.

Trời ơi!

Bình thường cũng không ngốc, sao đụng phải Hồ Hiểu Tuệ lại giống như một tên ngốc vậy?

Lưu Thù Hiền bực bội mở máy tính lên định nghe nhạc thả lỏng một chút, nếu không đầu óc nhỏ bé của cô thật sự không được rồi

Câu chuyện nếu như...

Sao bài hát này lại nằm trong danh sách bài hát của mình chứ?

Lưu Thù Hiền giương mắt nhìn xuống tài khoản, là của Hồ Hiểu Tuệ

Bài hát này cô nhớ là đang viết...... Lưu Thù Hiền mở.

"Em đã từng nghĩ một điều đó không phải là điều gì xấu xa đâu"

"Luôn kiên trì với tình yêu của chính mình"

"Giống như ngọn gió không nguồn nhẹ nhàng thổi qua nơi này"

"Ai yêu, ai không, hay cái gọi là đúng sai"

"Mặc kệ thời gian nói rằng chúng ta bên nhau có bao nhiêu khó khăn "

Lưu Thù Hiền nghe xong nhẹ nhàng hát theo.

"Nếu như chị đã không thể khống chế được bản thân, vậy thì mỗi ngày nhớ em một lần"

"Nếu chị vì em mà thành thật"

"Nếu như chị xem một bộ phim mà em thích"

"Nghe đĩa CD mà em thường hay nghe"

"Nếu như chị có thể đưa em cùng du lịch"

"Nếu như chị quyết định nghe theo tiếng lòng mình, vì yêu mà dũng cảm một lần"

"Nếu như chị nói chúng ta luôn có nhau" ...

Mỗi một câu hát trong đầu Lưu Thù Hiền lại xuất hiện một lần Hồ Hiểu Tuệ.

Là dáng vẻ người kia đang ăn cơm cười ngây ngô

Là người kia ở trước mặt cô bĩu môi muốn cô dỗ dành

Là người kia ôm cô, vỗ lưng dỗ cô ngủ.

Là người kia khi cô thỉnh thoảng tâm tình thiếu nữ sẽ cưng chiều cô.

Hồ Hiểu Tuệ đã khắc sâu trong cuộc sống của cô, trong đầu cô, trong thế giới của cô, cô không có lý do gì không yêu em ấy, không có lý do gì đẩy em ấy ra.

"Cho tới bây giờ như vậy, đúng không?"

Cho tới bây giờ nên là như vậy, đó chính là đúng sao?

Hồ Hiểu Tuệ, chị thích em.

Hồ Hiểu Tuệ, chị yêu em.

Hồ Hiểu Tuệ...... Hồ Hiểu Tuệ...

Cái thế tục chó má gì chứ, chị chỉ để ý yêu em

"Chị căng thẳng quá"

"Chị có bị từ chối không?"

"Có khả năng."

Lưu Thù Hiền trừng mắt liếc Trần Thiến Nam một cái

"Không có khả năng."

Lưu Thù Hiền lại trừng mắt liếc Trần Thiến Nam một cái
Trần Thiến Nam thật sự rất khó, cô thật sự không biết Lưu Thù Hiền muốn đáp án gì.

"Chị cứ lên đi, bị cự tuyệt thì nói cá tháng tư vui vẻ"

Lưu Thù Hiền vừa định nói, Trương Tiếu Doanh liền đẩy cô ra ngoài.

"Lưu Thù Hiền?"

Thanh âm của Hồ Hiểu Tuệ, sao tới nhanh như vậy?

"Hi......"

Hồ Hiểu Tuệ nhìn Lưu Thù Hiền xấu hổ chào hỏi không tự giác nở nụ cười.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ừm... hôm nay thời tiết thật đẹp..."

Hồ Hiểu Tuệ ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực ngay cả ánh trăng cũng trốn đi, chị gọi cái này là thời tiết tốt?

"Chị làm sao vậy?"

"Đó là... trong thời tiết tốt như vậy..."

"Huh?"

"Rất thích hợp......"

"Thích hợp?"

"...... Thích hợp......"

"Lưu Thù Hiền, chị muốn nói gì?"

Hồ Hiểu Tuệ nhợt nhạt cười nhìn bộ dáng bất an của người nọ thật sự không cần quá đáng yêu

"Chị...... chị rất sĩ diện"

"Chị chỉ nói một lần"

"Chị chính là thích em, không có cách nào khống chế thích em."

"Chị không biết cha mẹ chúng ta có đồng ý hay không... nhưng chị thích em"

"Chị không muốn phụ lòng mình, chị...... chị chính là muốn nói cho em biết"

"Chị rất thích em"

Lưu Thù Hiền cũng không dám ngẩng đầu lên, tỏ tình loại chuyện xấu hổ này người khác rốt cuộc làm như thế nào?

Trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Lưu Thù Hiền cảm thấy Hồ Hiểu Tuệ muốn cự tuyệt cô

"Lưu Thù Hiền"

"Hả?"

"Chị không hỏi em sao?"

"Hỏi em cái gì?"

"Chị sẽ dùng câu hỏi ngược lại, ngay cả vấn đề cũng không hỏi được"

"Vấn đề gì?"

Lưu Thù Hiền ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ có thể nhìn ra vẻ mặt mờ mịt của cô

"Ha ha...... Lão Lưu"

"Làm gì......?"

"Em muốn làm bạn gái chị, nếu chị cần thời gian nghĩ thông suốt, vậy em sẽ chờ chị"

"Nhưng trong lúc này em cũng rất khó chịu, cho nên em cũng muốn chỉnh chị!!"



End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro