Lão bà ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 请叫我空气君_

---------------------------

Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy Lưu Thù Hiền lại đến lúc thiếu đánh rồi.

Vốn Hồ Hiểu Tuệ đang say sưa nhìn mọi người ở trong nhóm chat ngươi một lời ta một câu đối thoại, chỉ là không nghĩ tới nhìn nhà mình liền bị trộm.

Khoan đã, Lưu Thù Hiền, chị nói lão bà của chị là ai?

Tuy rằng biết Lưu Thù Hiền là người hay thích trêu đùa, nhưng khi nhìn thấy Lưu Thù Hiền nói "Kona là lão bà của chị" vẫn rất không vui.

Lưu Thù Hiền, chị quên lúc mình đẩy Kona ra nói cút rồi sao!

Hồ Hiểu Tuệ quyết định ở trong lòng ghi nhớ một bút Lưu Thù Hiền, trở về hung hăng đá mông cô.

Hồ Hiểu Tuệ đang mắng Lưu Thù Hiền, Hồ Thanh Thanh bên cạnh hỏi

"Chị không ngủ sao?"

"Không ngủ"

Người này sao lại thế này?

Vừa rồi còn vui vẻ gọi Lưu Thù Hiền là lão bản Lưu, sao giọng nói đảo mắt lại như vậy?

Hồ Thanh Thanh không hiểu, nhưng vẫn ân cần hỏi

"Lão Lưu lại chọc giận chị rồi à".

"Không có! "

Hồ Hiểu Tuệ nâng cao âm lượng tỏ vẻ không liên quan đến cô gái họ Lưu.

"Được được"

Không biết lão Lưu lại làm sao vậy, Hồ Thanh Thanh vội vàng đeo tai nghe, sợ lát nữa Hồ Hiểu Tuệ cùng Lưu Thù Hiền tê tâm liệt phế, chuẩn bị sẵn sàng trước để tránh lỗ tai bị tổn thương.

Hồ Thanh Thanh vẫn cảm thấy muốn nói với Lưu Thù Hiền một tiếng, để cho chị ấy dỗ dành Hồ Hiểu Tuệ một chút, như vậy ai cũng sẽ không bị tra tấn.

Lúc Lưu Thù Hiền nhận được tin nhắn thì vừa vặn gửi một tin nhắn cho Hồ Hiểu Tuệ,
Lưu Thù Hiền cảm thấy nhắn Hồ Hiểu Tuệ một chút là được rồi.

Tất nhiên, Hồ Hiểu Tuệ không nghĩ vậy.

Khi nhìn thấy tin tức, Hồ Hiểu Tuệ càng không biết nói gì.

Quyết định lần sau đá Lưu Thù Hiền hai cước mới có thể hả giận.

Vốn Hồ Hiểu Tuệ cũng không muốn để ý đến Lưu Thù Hiền, nhưng suy nghĩ một chút vẫn trả lời, nghiến răng nghiến lợi từng câu từng chữ

"Lão! bà! K! o! n! a!"

Mấy chữ này, thuận tiện tham dự cuộc trò chuyện trong phòng đội ngũ tiểu Hổ ca.

"Sao còn chưa ngủ? "

Lưu Thù Hiền cẩn thận lấy lòng gửi tin nhắn này cho Hồ Hiểu Tuệ

Sẽ không tức giận thật chứ, Lưu Thù Hiền nằm trên sô pha tự hỏi, gần đây biểu hiện của mình cũng không tệ lắm, tuy rằng vừa rồi thiếu đánh một chút nhưng cũng không sao.

"Làm gì"

Lưu Thù Hiền từ hai chữ ngắn ngủi này cảm nhận được Hồ Hiểu Tuệ đang tức giận.

"Lão bà, chị sai rồi. "

Lưu Thù Hiền suy nghĩ một chút đánh ra mấy chữ này.

Lúc nhìn thấy hai chữ đầu Hồ Hiểu Tuệ liền tức giận, nhăn mũi lộp bộp trả lời Lưu Thù Hiền

"Xin chào, em là Hồ Hiểu Tuệ, không phải Trương Tiếu Doanh, tìm Trương Tiếu Doanh ra ngoài quẹo trái, cám ơn"

Ai, Lưu Thù Hiền ở trong lòng thở dài thật sâu, không có biện pháp đành sử dụng đòn sát thủ, nhìn xung quanh một chút người trong nhà hẳn là đã ngủ, vì thế Lưu Thù Hiền bóp cổ họng gửi cho Hồ Hiểu Tuệ một cái giọng nói hai giây.

Ôm tâm tình nhìn nàng có thể nói cái gì tốt, Hồ Hiểu Tuệ mở miệng nói.

"Lão công~"

Cuối cùng một chữ trăm chuyển ngàn hồi âm tựa như lại đem Hồ Hiểu Tuệ hồn nhi câu trở về.

Tuy rằng miệng Hồ Hiểu Tuệ đã giương lên không thể giương lên nữa, nhưng vẫn chỉ trả lời một tiếng hừ cho Lưu Thù Hiền.

Hồ Hiểu Tuệ bên này đẹp không được, chỉ sợ là khổ cho Hồ Thanh Thanh.

Hồ Thanh Thanh cảm giác được áp suất của chị cô không thấp như vừa rồi, vì vậy quyết định tháo tai nghe xuống, bất quá không nghĩ tới vừa tháo tai nghe xuống một giây sau liền nghe được giọng nói của Lưu Thù Hiền.

Không hổ là Lưu Thù Hiền chị yêu đương hoàn toàn không để ý sống chết của cô ấy, Hồ Thanh Thanh quyết định đeo tai nghe lần nữa, trong lòng buồn khổ chỉ hận mình không phải người điếc.

Thấy Hồ Hiểu Tuệ chỉ gửi một chữ "Hừ", Lưu Thù Hiền liền biết Hồ Hiểu Tuệ đã bị đòn sát thủ của mình bắt được.

"Đùa thôi mà, em đừng giận nữa"

"Em không tức giận, em có thích tức giận như vậy sao?"

Hồ Hiểu Tuệ làm sao có thể thừa nhận.

Không tức giận mới là lạ, nhìn khẩu khí của mình đi.

Đương nhiên, Lưu Thù Hiền không có khả năng phát như vậy, nàng còn muốn cái mông của mình

"Biết em không tức giận, chị chính là muốn kêu như vậy."

"Vậy được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi",

Sau khi không tức giận Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy buồn ngủ đột kích.

"Được rồi, ngủ đi!"

Trước khi Hồ Hiểu Tuệ ngủ còn đang nghĩ không đá hai lần vẫn phải đá mông một lần, nhất định phải cho chị ấy một chút giáo huấn mới được.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro