Khi Siba phá sản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 废墟狗

---------------------------------------

Si Ba đóng cửa rồi, trời có bất trắc, mưa gió đổ xuống rất đột ngột.

Vốn là gần đây nội bộ giới giải trí cũng đã thành ruộng dưa, nhóm người hâm mộ trong lòng nghĩ may mắn mình xem chính là tiểu thần tượng, kết quả vừa thấy hot search, sập phòng.

Chẳng qua không phải thần tượng nhỏ nào mà là cả công ty.
Tất cả bình luận chính thức đều là bình luận hỏi thăm, lật bài của tiểu thần tượng, tất cả đều chật ních. Nhưng tất cả tin tức đều giống như là ném vào động không đáy, thẳng đến một tháng sau, phát ra tuyên bố rất chính thức.

Công ty đúng là không còn, bởi vậy hợp đồng tự nhiên bị hủy bỏ, trong một đêm cả nhóm đều mất đi công tác biến thành người tự do. Bất quá có mấy người xuất thân dày dặn, thành lập một phòng làm việc, giấc mộng còn có tiếp tục.

Rất nhiều người đều lựa chọn gia nhập, cho dù không phải tiếp tục làm thần tượng cũng có rất nhiều người lựa chọn ở lại làm staff. Hồ Hiểu Tuệ cũng lựa chọn gia nhập, vẫn muốn tiếp tục đứng dưới ánh đèn sân khấu khiêu vũ, nhưng không giống chính là Lưu Thù Hiền quyết định dũng cảm lui về.

Cho dù dựa theo hợp đồng của Siba, chính mình cũng kém tuổi về hưu không nhiều lắm, hơn nữa Siba không phải người.
Trên người có chút bệnh lao lực, tay cầm hạt châu, Lưu Thù Hiền cảm thấy mình mà tiếp tục nhảy nhót với cường độ cao nữa, có thể sẽ tráng niên mất sớm.

Công ty không có, trung tâm tự nhiên cũng không thể ở. Tất cả mọi người đang thu dọn đồ đạc, Trần Thiến Nam bỗng nhiên bắt đầu nói:

"Lão phế vật địa đàng nói không chừng thật có thể làm được, bất quá lão Lưu chị không phải là muốn cùng Hồ Hiểu Tuệ hai người ở một mình chứ"

Lão nãi Lưu Thù Hiền quay đầu nhìn Hồ Hiểu Tuệ còn đang thu dọn đồ đạc, thoạt nhìn không có phản ứng gì, nhưng nhất định vểnh tai nghe mình trả lời, nhưng em ấy nhất định sẽ thất vọng với đáp án của mình

"Chị muốn ra ngoài đi dạo, giải sầu trước"

Bởi vì có người lưu lại cũng nhất định có người giống như Lưu Thù Hiền lựa chọn rời đi, mọi người thương lượng cùng nhau ăn một bữa cơm, vì thuận tiện hẹn nhau tập hợp ở đâu đó.

Vì thế ngày đó ầm ầm ĩ ĩ ngồi ở nửa cửa hàng đều là tiểu thần tượng, mọi người vui vẻ ăn, trong bữa tiệc có mấy đôi lựa chọn cùng nhau rời khỏi, công khai.

Lại là Trần Thiến Nam, bắt đầu nháy mắt ra hiệu với Lưu Thù Hiền ngồi đối diện mình, mọi người trong đội N đối với tình cảm của Nãi Bao cũng coi như là rõ như ban ngày.

Cãi nhau nhiều năm còn không tu thành chính quả, lão Lưu lại muốn đi Tây Thiên lấy kinh. Mặt khác những người lặng lẽ cắn đường Nãi Bao đều chui ra cái đầu nhỏ, cất trong túi bao lì xì chúc phúc hai trăm tệ đều muốn tận mắt nhìn mình cp tu thành chính quả.

Kết quả Lưu Thù Hiền cái gì cũng không làm, không quá vài ngày liền lặng lẽ rời khỏi Thượng Hải.

Lưu Thù Hiền vốn định nửa tháng sau mới đi, ít nhất phải giúp Hồ Hiểu Tuệ thu thập thỏa đáng tất cả, nhìn phòng làm việc khởi bước ổn định rồi mới đi.

Nhưng bầu không khí của những đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt dường như không lúc nào là không nhắc nhở cô cái gì, ai có thể nghĩ đến Nãi Bao đưa đẩy nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có dũng khí bước ra bước cuối cùng, cho nên Lưu Thù Hiền chạy trốn.

Lưu Thù Hiền chạy trốn đâm đầu vào trong núi, tĩnh tâm ở tạm trong đạo quán. Thời gian một tháng nói dài không dài nói ngắn không ngắn, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, không có một chuyện nào là về Hồ Hiểu Tuệ, trốn tránh tuy rằng đáng xấu hổ nhưng thực hữu dụng.

Chỉ cần mở điện thoại di động ra là có thể nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ chia sẻ cuộc sống hàng ngày, ăn cái gì, uống cái gì, học múa cái gì. Lưu Thù Hiền dứt khoát tắt điện thoại di động, dùng sổ và bút mua trước khi lên núi thay thế điện thoại di động để viết viết vẽ giết thời gian. Không có điện thoại di động, liền bị ép thay đổi rất nhiều thói quen, cùng bị ép thay đổi còn có thời gian làm việc và nghỉ ngơi không bình thường của Lưu Thù Hiền, mỗi ngày đúng chín giờ tắt đèn bắt đầu trở thành nỗi tuyệt vọng của Lưu Thù Hiền.

Ngày thứ bảy bắt đầu nằm ở trên gối đầu mà không cách nào đi vào giấc ngủ đúng giờ được, Lưu Thù Hiền cảm thấy tinh thần của mình muốn thác loạn, đại não có thể không thuộc về mình, bằng không làm sao có thể bắt đầu nhớ nhung Hồ Hiểu Tuệ không khống chế được.

Một hơi bị nặng nề thở ra, là Lưu Thù Hiền đang thở dài, thở dài vì chính mình biết rõ còn cố phạm, nhu nhược cùng tưởng niệm không cách nào khống chế.

Nãi Bao là một cặp được tạo ra trên trời, ổn định và lâu dài. Vô số người bởi vì an ổn mà thích các nàng, những kinh hỉ trên sân khấu cùng tinh tế tỉ mỉ không triển lãm dưới sân khấu đều là minh chứng của tình yêu. Chỉ có đương sự dùng trầm mặc để đối mặt với tình cảm biến chất, không phải xong việc mở đầu khó khăn rồi sao. Như thế nào chín trăm chín mươi chín bước đều đi tới, lại ở một bước cuối cùng này trì trệ không tiến.

Đại khái là bởi vì hai người đều không tính là người lạc quan, đối mặt với một ít chuyện sẽ mang đến thay đổi, luôn theo thói quen suy nghĩ kết cục xấu nhất để hạ thấp kỳ vọng của mình. Không phải tất cả các kết thúc tồi tệ đều không được chấp nhận, vì vậy quá trình sống bình thường không dừng lại bằng cách cố gắng thay đổi.

Chỉ có chuyện này, chuyện liên quan đến Hồ Hiểu Tuệ, đáp án mà Lưu Thù Hiền suy nghĩ một tháng cũng không thể chấp nhận kết cục xấu có thể xảy ra, quản chi xác suất kết cục xấu xảy ra chỉ có một phần ngàn vạn. Một khi mở miệng liền không thể vãn hồi, quan hệ thân mật không thể rút lui, kết cục không tốt không thể tiếp nhận, trầm mặc giống như thường ngày đưa đẩy lại trở thành nhân tố không ổn định nhất trong trận biến đổi lớn này.

Lưu Thù Hiền biến thành kẻ nhát gan lựa chọn trốn tránh.

Đêm nay trăng rất tròn, ánh trăng rất sáng, hôm nay Lưu Thù Hiền đặc biệt nhớ Hồ Hiểu Tuệ.

Ở một góc không ai để ý phóng túng một lần nhớ nhung là được rồi, Lưu Thù Hiền từ đáy túi lấy ra điện thoại di động bị lạnh nhạt đã lâu, chỉ là muốn khởi động máy xem video và ảnh chụp của Hồ Hiểu Tuệ, lại bị khung chat điên cuồng bắn ra tin nhắn càn quét màn hình. Tên Trần Thiến Nam phía sau đi theo con số chín mươi chín, còn có một cái tiểu gia hào.

Trong khung chat của Hồ Hiểu Tuệ trên Wechat cũng chỉ có hai tin nhắn.

"Gần đây sẽ có chút bận rộn, qua một hồi bận rộn xong sẽ liên lạc với chị"

Hai tin tức ngắn gọn xem xong liền bắt đầu xem tin nhắn lảm nhảm của Trần Thiến Nam, tin tức nhiều sau khi nhấn hệ thống nhắc nhở điên cuồng lăn lên trên, mật độ chữ trên điện thoại dày đặc làm cho lão Lưu cảm thấy Trần Thiến Nam hận không thể biến thành bồ câu đưa thư bay tới tự mình nói.

Gấp gáp như vậy, khiếp sợ như vậy, không phải là đôi nào không thể nói phục hôn chứ. Trần Thiến Nam cắn điên rồi?

Khi hệ thống lướt đến tin nhắn đầu tiên thì tự động dừng lại, là bảy chữ Trung Quốc mà Lưu Thù Hiền đọc không hiểu.

: Hồ Hiểu Tuệ sắp kết hôn!!!

Nhưng Lưu Thù Hiền không phải kẻ ngốc, chính mình không trở về Hồ Hiểu Tuệ kết hôn với ai, đưa đẩy nhiều năm như vậy tự tin vẫn phải có.

: Ngươi bịa đặt như vậy, Hồ Hiểu Tuệ biết không?

Tin tức của Lưu Thù Hiền vừa gửi qua, Trần Thiến Nam liền gọi điện thoại tới.

"Lão Lưu, em là nói thật, thiệp mời đều phát tới!"

Lưu Thù Hiền khịt mũi coi thường.

"Kết hôn với ai, với em à, Trần Thiến Nam, huynh đệ không nên làm như vậy"

Trần Thiến Nam hiếm thấy không có nói đùa phản bác, mà là truyền tới một tấm ảnh chụp. Bìa thiệp mời màu đỏ, chữ Tứ màu vàng phô trương và ngày tháng sắp đến.

Người bình tĩnh khi mất đi lý trí là rõ ràng nhất, nói chính là Lưu Thù Hiền.

Trưa ngày hôm sau, Lưu Thù Hiền đã xuất hiện ở Thượng Hải, ngoại trừ điện thoại di động không có bao nhiêu điện thì cái gì cũng không mang theo. Thời gian dài đằng đẵng trên máy bay, Lưu Thù Hiền khống chế không được nhìn những lời Trần Thiến Nam gửi tới, thẳng đến khi điện thoại di động bởi vì hết pin tắt máy.

Hồ Hiểu Tuệ mấy ngày nay không luyện vũ, không hiểu sao lại biến mất. Lúc trở về còn mang theo rất nhiều kẹo và thiệp mời.

Hồ Hiểu Tuệ ở góc phòng khiêu vũ gói kẹo cưới và quà tặng kèm!

Hồ Hiểu Tuệ đã nhờ anh trai chăm sóc tiểu Lang trước hôn lễ một ngày!

...Trần Thiến Nam từ lúc đón được Lưu Thù Hiền đến khi hai người đến dưới lầu phòng làm việc vẫn không nhìn thấy biểu tình gì trên mặt Lưu Thù Hiền.

Lúc xuống thang máy Lưu Thù Hiền vẫn không có biểu tình gì, giống như đã nhìn thấu thế tục, nhưng tốc độ bước chân giống như người máy khiến Trần Thiến Nam không thể không nhấc chân chạy theo.

Về chuyện của Hồ Hiểu Tuệ, ai cũng có thể không quan tâm, nhưng Lưu Thù Hiền sao lại không quan tâm chứ.

Trần Thiến Nam dứt khoát cũng không đuổi theo, chậm rãi đi tới, lại nhìn thấy lão Lưu dừng ở cửa phòng khiêu vũ, xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn Hồ Hiểu Tuệ không chớp mắt, trong mắt ẩn chứa tình cảm lấy ra ít nhất cũng là luận văn vạn chữ.

Hồ Hiểu Tuệ trong cửa kính nghiêm túc luyện múa, mồ hôi làm ướt quần áo, lộ ra trên lưng miếng dán thuốc mỡ màu da. Vũ đạo không theo phong cách SiBa khiến động tác khiêu vũ của Hồ Hiểu Tuệ thoạt nhìn càng gọn gàng lưu loát.

Lưu Thù Hiền đột nhiên có một loại tình cảm giống như là gần quê sợ hãi, giống như chỉ cần cô không đi vào, cũng không cần từ trong miệng Hồ Hiểu Tuệ nghe được tin tức kia, cô có thể giả ngu giống như trước.

Nhưng Lưu Thù Hiền không dám đẩy cửa, nhưng Trần Thiến Nam thì dám. Trần Thiến Nam mở cửa ra, một chưởng đẩy lão Lưu vào.

Lưu Thù Hiền trở tay muốn đánh trả, lại nhìn thấy Trần Thiến Nam ở ngoài cửa kính nhếch miệng với mình, tay điểm ở trên cửa kính nhắc nhở mình nhìn sau lưng. Không khó tưởng tượng, quay đầu lại chính là bốn mắt nhìn nhau, Lưu Thù Hiền thấy Hồ Hiểu Tuệ ánh mắt sáng ngời nhìn mình, đi tới ôm một cái cũng rất nhanh buông ra, sau đó chính là sờ soạng trên mặt đất cầm cái túi không biết đang tìm gì.

"Vừa vặn đưa cái này cho chị"

Lưu Thù Hiền nhìn thấy thứ cô đang tìm, là thiệp mời chữ Tứ màu đỏ thẫm. Lưu Thù Hiền không nhận, đi về phía trước một bước vùi đầu vào bả vai Hồ Hiểu Tuệ, cảm giác tinh thần mệt mỏi trước nay chưa từng có.

Tay Hồ Hiểu Tuệ giống như trước kia ở sau lưng nàng một chút lại một chút xoa an ủi, hai người đều không nói gì, trấn an cùng ôm không cần lý do.

Lưu Thù Hiền có chút nghẹn ngào, cô sẽ không nói mấy câu gì mà em có thể đừng kết hôn hay không. Chỉ là ánh mắt không giữ được nước mắt, vì thế vùi đầu thấp hơn cố gắng làm cho nước mắt hòa vào trong mồ hôi không bị phát hiện.

"Chị khóc rồi!"

Lưu Thù Hiền giật giật, rất khó không bị phát hiện là đang khóc. Nếu đã bị phát hiện, dứt khoát bắt đầu sử dụng câu hỏi ngược lại.

"Em sắp kết hôn rồi, còn không cho phép chị khóc một chút a?"

"Chị nghe ai nói em muốn kết hôn a! Đều là lừa gạt!"

Trong giọng nói dẹp lép của Hồ Hiểu Tuệ tràn ngập không thể tưởng tượng nổi, thậm chí khiếp sợ đến mức chất vấn Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền chỉ Trần Thiến Nam đang ở ngoài cửa cắn đường cắn đến có thể nhìn thấy lợi, khóe miệng hướng xuống phía dưới tràn ngập ủy khuất.

Quá trình giải khai hiểu lầm là đầu sỏ gây nên bị bắt vào trong góc chất vấn. Trần Thiến Nam nhìn tên giáo viên dạy múa trong thiệp mời khiếp sợ đến mức giống như đặc hiệu mắt to kéo căng.

Sau khi kịp phản ứng, ở một góc học Phùng Tư Giai chỉ ngón tay 👉👈

"Hồ Hiểu Tuệ gần đây động một chút biến mất, còn có anh cậu ấy đập thiệp mời lên bàn nói là tiểu Bao cho. Người ta lập tức không kịp phản ứng mà!"

Bất quá dù giải thích thế nào hẳn là cũng trốn không thoát một lần Nãi Bao hỗn hợp song đả, liên hoàn đánh.

Sau khi đánh Trần Thiến Nam xong, Lưu Thù Hiền vô cùng tự nhiên đi theo Hồ Hiểu Tuệ về tới căn phòng cô thuê, bởi vì đột nhiên chạy trốn, rất nhiều thứ trước đó của Lưu Thù Hiền đến nay vẫn chất đống ở một góc phòng, trên bao chống bụi được người cẩn thận đắp kỹ dính một ít lông mèo.

Cửa sau lưng vừa mới khóa lại, một cái đầu liền dán vào trên cổ Lưu Thù Hiền, thanh âm rầu rĩ nghe rất không rõ ràng, hơi thở ra theo cổ biến thành gai lạnh kích khởi một mảnh da gà nổi lên.

"Chị là cho rằng em muốn kết hôn cho nên trở về nha, vậy chị có muốn hay không cùng em kết hôn, chị không phải nói muốn chờ sau này già muốn gả cho em sao, vậy bây giờ chính là thời điểm chị phải gả cho e đó."

Dù sao cũng phải có người bước ra một bước này, cố tình gây sự ngụy trang dũng khí không dễ có được cũng không sao.

.

Lại là một tháng sau, Lưu Thù Hiền điều chỉnh tâm tình thật lâu mở buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên kể từ khi Siba đóng cửa tới nay.

Chỉ là tiêu đề buổi phát sóng trực tiếp này làm cho người ta rất "lộp bộp"

- Nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp là trái tim xuyên thấu của Hồ Hiểu Tuệ và một dòng thư do Lưu Thù Hiền viết bằng một cú quẹt bút: Kết thúc tốt đẹp nhất.

Kết thúc tốt nhất của chúng tôi là tình yêu khi nó diễn ra mãi mãi.

Sau này chính là câu chuyện về vũ công và nhân viên công tác đáng tin cậy theo đuổi ước mơ, biệt danh là túi xách nhỏ. Thôi, đưa đẩy nhiều năm cuối cùng cũng thành lão phu thê.
 

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro