Quay lại (ABO)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 萧小白

Dụ dỗ chủ tịch O X Chủ quán bar cao lạnh lùng A

--------------------------------------

"Lão Lưu!! A a a a a a a a....Lưu Thù Hiền!!!"

Lưu Thù Hiền đang ngủ say trong mộng đột nhiên bị "bạn cùng phòng" họ Hồ bên cạnh đánh thức, cô cách một gian phòng hỏi em ấy làm sao vậy nhưng không nhận được hồi đáp.

Lão Lưu cảm thấy lo lắng quyết định đứng dậy đi qua kiểm tra tình huống, vừa muốn xuống giường đã bị một sinh vật quấn lấy, cô cứ như vậy ngồi ở trên giường bị ôm, nghe tiếng khóc, nhưng không có ôm Hồ Hiểu Tuệ.

"Không sao, chỉ là ác mộng thôi."

"Em vừa mới mơ thấy chị không cần em nữa..."

"Em ngủ ở đây đi, chị đi phòng khách."

Nói xong Lưu Thù Hiền cũng không quay đầu lại đi ra cửa phòng, cô vẫn không bỏ xuống được nỗi khổ của mình trong khoảng thời gian đó.

Sáng sớm hôm sau hai người vẫn rời giường như thường lệ, Hồ Hiểu Tuệ chuẩn bị đi làm, Lưu Thù Hiền chuẩn bị bữa sáng, bởi vì công việc của Lưu Thù Hiền không vào buổi sáng, cho nên bữa sáng bình thường đều là cô chuẩn bị, bất quá mặt khác cũng là sợ Hồ Hiểu Tuệ nổ tung nhà cô cho nên cô mới xuống bếp.

"Tối nay trở về?"

"Hửm? Nhớ em? Nếu chị nhớ em gọi điện thoại, em lập tức chạy về với chị~"

"Không cần túi xách nữa à?"

Lưu Thù Hiền bất chính nhìn cô, thu dọn đồ đạc trên bàn ăn liền đi vào phòng bếp, Hồ Hiểu Tuệ cũng thức thời ngoan ngoãn cầm túi liền ra ngoài đi làm, đường đường là một tổng giám đốc vì sao lại ở cùng một chỗ với một bà chủ quán bar?

Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền là bạn học thời đại học, lúc ấy hai người họ là scandal tình nhân được mọi người ca ngợi, cũng rất ít người biết họ thật sự từng có một đoạn tình cảm, nhưng chỉ là đã từng có một đoạn tình cảm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hồ Hiểu Tuệ phải tiếp nhận xí nghiệp gia tộc cho nên bị người nhà đưa ra nước ngoài du học, cô vội vàng gửi cho Lưu Thù Hiền một tin nhắn chia tay liền cứ như vậy không hề có tin tức biến mất ba năm, một cuộc điện thoại cũng không có cho Lưu Thù Hiền

Bản thân Lưu Thù Hiền cũng không biết mình đã sống qua những năm này như thế nào, thậm chí cô cũng không biết mình đã buông Hồ Hiểu Tuệ xuống chưa, nhưng từ khi em ấy mặt dày mày dạn nói muốn ở cùng một chỗ với mình, cô vẫn đau lòng Hồ Hiểu Tuệ cho nên tiếp nhận ở chung với em ấy.

Lúc đó Hồ Hiểu Tuệ có cái gì khổ nhục kế, mỹ nhân kế, phương thức có thể dùng hay không thể dùng đều thử một lần mới thật vất vả để cho Lưu Thù Hiền tiếp nhận, cô nghĩ cho dù Lưu Thù Hiền lãnh đạm đối đãi với mình như thế nào cũng không sao, dù sao chỉ cần ở cùng một chỗ mỗi ngày nhìn đối phương Lưu Thù Hiền sẽ lại một lần nữa động tâm với mình!

Đến công ty Hồ Hiểu Tuệ thay đổi bộ dáng ngự tỷ, nghiêm mặt làm cho tất cả nhân viên vừa sợ hãi vừa khuynh đảo mến mộ

"Tiểu Bao, chuẩn bị một chút liền mở cuộc họp buổi sáng, sau khi kết thúc còn có cái thành tích báo cáo hội nghị, buổi tối có cùng Vương thị hợp tác xã giao"

"Em biết rồi, buổi sáng đi."

"Tốt, buổi tối xã giao cũng giống như bình thường ở quán bar của lão Lưu sao?"

"Ừm" người phụ nữ mặc âu phục màu đen cầm một xấp sách kế hoạch đặt trên bàn Hồ Hiểu Tuệ là Trương Tiếu Doanh, cô là trợ lý kiêm bảo vệ của Hồ Hiểu Tuệ, là bạn đại học của cô và Lưu Thù Hiền, càng là một trong số ít người biết rõ tình yêu của họ.

Khai xong hội nghị hết nửa ngày, Hồ Hiểu Tuệ mắt thường có thể thấy được tâm tình cực kém, Trương Tiếu Doanh cũng như vậy đứng ở nàng bên cạnh nghiêm mặt cùng nàng đi trở về văn phòng tổng tài

"Thế nào? Lại lão Lưu Tử?"

Nói đến đây Hồ Hiểu Tuệ thật sự không vui, nàng phái Trần Thiến Nam canh giữ ở bên người Lưu Thù Hiền làm tai mắt cho mình, nhưng vừa rồi cậu ấy lại truyền tin tức nói cái gì mình mặc kệ, bảo nàng tìm người khác làm, nghe một chút đây là lời gì!

Trong thiên hạ này có thể đi lòng vòng bên cạnh Lưu Thù Hiền mà không bị hoài nghi có ý đồ, ngoại trừ Trần Thiến Nam cùng làm việc trong quán bar với cô thì chính là Trương Tiếu Doanh, nhưng lúc này Trương Tiếu Doanh đang làm việc ở chỗ mình! Trần Thiến Nam cậu ấy lại làm sao!

"Ai, em nói Trần Thiến Nam em ấy cũng không dễ dàng đều thay em làm lâu như vậy, lúc này sẽ kích động như vậy hô không làm tuyệt đối là bị bắt được cái gì, duy nhất khả năng chính là Tô Sam Sam bị Lưu Thù Hiền khống chế được."

"..."

Thấy Hồ Hiểu Tuệ không đáp lời, Trương Tiếu Doanh liền nói tiếp

"Em nói xem em cần gì phải lôi kéo Lưu Thù Hiền, chị ấy thật tốt như vậy?"

"Em nợ chị ấy, không buông được!"

Bị Hồ Hiểu Tuệ rống lên như vậy, Trương Tiếu Doanh ngược lại nhớ tới một chuyện quan trọng.

"Được được được được được được, nhưng chị phải nhắc nhở em"

"Gần đây tiểu công chúa Đoàn gia kia đang theo đuổi Lưu Tử rất hung dữ, em đừng đến lúc đó người ngay bên cạnh chưa đụng vào thì đã bị hớt tay trên"

"Đoàn Nghệ Tuyền?! Không phải chị ấy đang ở chỗ Thanh Ngọc Văn sao!?"

"Em tin tức tiếp thu thật sự là đủ chậm, đại sự như vậy em cũng không biết"

Trương Tiếu Doanh lắc lắc đầu nói:

"Hai người bọn họ gần đây có cãi nhau hay không cãi nhau, Thanh Ngọc Văn tìm Trần Mỹ Quân tố khổ Đoàn Nghệ Tuyền nổi điên, vậy nên cậy ấy đi tìm lão Lưu thân ái nhà em rồi."

Nghe thấy lời này Hồ Hiểu Tuệ cũng ngồi không yên, hận không thể hiện tại liềm đi tìm Lưu Thù Hiền hỏi rõ ràng rốt cuộc có phải là thật hay không, bất quá nàng lấy cái gì đi hỏi?

Buổi tối, Trương Tiếu Doanh và Hồ Hiểu Tuệ đến quán rượu của Lưu Thù Hiền

Chuẩn bị đi xã giao, Hồ Hiểu Tuệ chọn một vị trí cách Lưu Thù Hiền không xa không gần, cô có thể nhìn thấy rõ ràng tư thế oai hùng pha chế rượu của Lưu Thù Hiền cùng sườn mặt tuyệt mỹ của lão Lưu Tử

"Tiểu Bao của chị tới rồi!"

"Mojito của bạn, sử dụng chậm dãi"

Lưu Thù Hiền hoàn toàn không để ý tới lời nói của Trần Thiến Nam bên cạnh, cô đứng ở quầy bar tự pha rượu đưa đến tay nữ khách hàng trước mặt, còn lễ phép nở nụ cười một chút, cảnh tượng này bị Hồ Hiểu Tuệ nhìn không lọt một giọt, nếu không phải Trương Tiếu Doanh còn ở bên cạnh lôi kéo cô hận không thể xông lên phía trước xé xác nữ nhân kia thành nhiều mảnh!

"Hồ tổng, đã lâu không gặp, cô trở nên đẹp hơn rồi"

"...... Anh cũng vậy a Vương tổng!"

Đến cùng Hồ Hiểu Tuệ đàm phán hợp tác chính là một cái trung niên dầu mỡ lão nam nhân, hắn vẻ mặt hạ lưu đối Hồ Hiểu Tuệ cười, còn muốn bắt đầu động tay động chân bị Trương Tiếu Doanh nhanh chóng ngăn cản

"Hồ tổng, lần này hợp tác liền xem ngươi thành ý"

Lời này Hồ Hiểu Tuệ đương nhiên nghe rất rõ ràng, chính là muốn ăn chính mình đậu hũ thôi, Hồ Hiểu Tuệ vì cái này hợp tác dùng không ít tâm huyết, nàng đành phải kiên trì tiếp nhận Vương Dân Ngang một chén lại một chén rượu, Vương Dân Ngang còn cố ý tới gần Hồ Hiểu Tuệ cùng nàng có chút tứ chi tiếp xúc, thậm chí còn tản ra như cống thoát nước mùi vị tin tức tố kích thích Hồ Hiểu Tuệ

Nàng muốn phản kháng nhưng lại không dám, Trương Tiếu Doanh ở một bên nhìn cũng phi thường sốt ruột, nhưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ

"Xin lỗi, ngài gọi whisky."

Là Lưu Thù Hiền! Từ xa cô đã nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ bị quấy rầy, cho nên không đành lòng đi tới giải vây, Lưu Thù Hiền cố ý hắt rượu lên mặt Vương Dân Ngang.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi lập tức giúp ngài dọn dẹp"

Bị giội một thân cùng một mặt rượu Vương Dân Ngang mắng to là người nào không có mắt, toàn bộ quán bar ánh mắt đều tập trung ở trên người hắn

"CÔ có biết tôi là ai không, một người phục vụ bưng nước đưa thức ăn, cô có thể bồi thường quần áo cho tôi không?"

"Thật ngại quá, tôi là bà chủ ở đây tên là Lưu Thù Hiền, áo sơ mi của ông tôi sẽ bồi thường theo giá"

"Mà điện thoại của tôi, tôi có thể gửi cho ngài video mà ngài quấy rầy vị nữ sĩ này "

Nói xong Lưu Thù Hiền lạnh lùng giơ ngón tay lên chỉ vào một máy theo dõi phía trước, nếu không phải mình còn muốn làm quán bar không muốn trở về bị con số tra tấn, Lưu Thù Hiền hiện tại cũng là tổng giám đốc giá trị hơn trăm triệu, tập đoàn nổi tiếng quốc tế Lưu thị vừa vặn chính là của cô ấy, cho nên luận thân phận luận tài chính Vương Dân Ngang này đều chỉ như hạt cát.

Nói không chừng ngày mai nếu Lưu Thù Hiền nghĩ tới hoặc là tâm tình thiếu chút nữa, họ Vương này sẽ biến mất trong thương trường.

"...!"

"Hồ tổng! Cô không nói hai câu sao!"

"Vương tổng, hợp tác của chúng ta dừng ở đây đi!

"Các ngươi... Các ngươi nhớ kỹ cho ta! "

Nói xong, Vương Dân Ngang lau mặt tức giận cầm lấy áo khoác đi, Lưu Thù Hiền thấy không có việc gì cũng trở lại cương vị tiếp tục làm việc, còn lại Hồ Hiểu Tuệ cùng Trương Tiếu Doanh còn có Trần Thiến Nam theo sau tham gia náo nhiệt.

"Thế nào thế nào, vừa mới xảy ra chuyện gì mau nói cho em biết a!"

"Muốn ăn dưa thì đi làm ruộng, đừng ở trong quán bar pha chế rượu nữa"

Trương Tiếu Doanh liếc mắt xem thường Trần Thiến Nam, ba người liền ngồi ở vị trí uống rượu.

Vừa trò chuyện vừa uống rượu ba người rất nhanh cũng say đi, Lưu Thù Hiền giống như thấy nhưng không thể trách cầm lấy điện thoại di động gọi cho hai người, nói đều là cùng một câu

"Lão bà em đang say ở trong tiệm"

Quả nhiên trước sau không quá mười phút, Tô Sam Sam và Lưu Khiết nhanh chóng đón hai người Trần Trương về nhà quỳ bàn phím, còn lại một người Hồ Hiểu Tuệ cô đơn nằm trên sô pha, Lưu Thù Hiền bất đắc dĩ giúp cô khoác áo khoác rồi tiếp tục thu dọn trong tiệm chuẩn bị về nhà.

----

"Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ"

Hô nửa ngày Hồ Hiểu Tuệ một chút phản ứng cũng không có, Lưu Thù Hiền tự nhiên hiểu đạo lý giả bộ ngủ người kêu bất tỉnh, cô dứt khoát trực tiếp đi về phía cửa lớn Hồ Hiểu Tuệ mới rốt cục có phản ứng

"Có phải chị thích Đoàn Nghệ Tuyền hay không......"

"? ? ? ?"

Nha đầu này lại phát bệnh gì rồi? Không hiểu sao nhắc tới Đoàn Nghệ Tuyền làm gì?

"Chị thích nàng làm gì?"

"Nhưng chị không để ý tới em a......"

Lưu Thù Hiền bận rộn cả ngày đến bây giờ là nửa đêm, thật làm khó Lưu Tử khi mệt đến phát hoảng, còn phải bồi Hồ Hiểu Tuệ ở đây điên cuồng nói chuyện

"Không về nhà tối nay em ngủ ở đây đi"

Hồ Hiểu Tuệ vừa nghe rượu đã tỉnh, cô vội vàng nhảy dựng lên chạy bộ đuổi theo Lưu Thù Hiền, cùng cô khóa cửa về nhà.

Sau khi về nhà hai người đều tự tắm rửa, vệ sinh trong phòng mình xong, Lưu Thù Hiền mới vừa ngồi ở trên giường dựa vào gối đầu lướt sóng trên mạng chưa được mấy phút đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Hồ Hiểu Tuệ?

"Em quy củ như vậy từ khi nào mà còn biết gõ cửa? Bình thường không phải đều trực tiếp đẩy vào sao?"

"Vào đi."

Vừa vào cửa phòng Lưu Thù Hiền đã nhìn thấy trọng điểm, Hồ Hiểu Tuệ mặc áo choàng tắm trước ngực lộ một mảng lớn!

Nếu không phải Lưu Thù Hiền lãnh đạm và tự chủ kinh người mặc như vậy còn có thể không xảy ra chuyện sao!

Em ấy đây chuyện gì?

"Chị đừng thích Đoàn Nghệ Tuyền được không... "

Lại là Đoàn Nghệ Tuyền? Không phải, rốt cuộc là tên khốn nào nói với em ấy mình thích Đòan Nghệ Tuyền? Cô căn bản không liên quan đến Đoàn Nghệ Tuyền a!

"Chị là Lưu Thù Hiền, không phải Thanh Ngọc Văn"

"Kona nói Đoàn Nghệ Tuyền gần đây đang theo đuổi chị..."

"Em ấy theo đuổi chị thì chị phải đồng ý sao?"

Hồ Hiểu Tuệ vốn còn cúi đầu khóc tang trong nháy mắt ngẩng mặt nóng rực nhìn chằm chằm Lưu Thù Hiền, nhìn chằm chằm cả người cô đều không được tự nhiên, nói thêm một câu mệt mỏi muốn ngủ liền nằm vào ổ chăn đắp chăn qua vài phút, Lưu Thù Hiền thủy chung cũng không nghe thấy tiếng Hồ Hiểu Tuệ mở cửa đi ra ngoài liền xoay người kiểm tra, vừa nhìn đã khiến Lưu Thù Hiền thật sự bị dọa sợ mềm nhũn.

Hồ Hiểu Tuệ toàn thân chỉ mặc một kiện ren màu đen dây váy ngồi ở nàng trên sô pha nhìn chằm chằm nàng

'Quần áo'kia căn bản không có che khuất bất luận địa phương nào!! Lưu Thù Hiền lập tức quay đầu lại bình tĩnh nói:

"Trở về phòng em đi!"

Hồ Hiểu Tuệ chậm rãi đến gần giường Lưu Thù Hiền, nàng cúi đầu dùng âm điệu cực kỳ mị hoặc nói:

"Em nghe các nàng đều nói chị không được...... em chỉ là thử xem "

Quả nhiên kích thích như vậy, Hồ Hiểu Tuệ cũng đã nhàn nhạt ngửi được một tia tin tức mùi xạ hương thành thục của Lưu Thù Hiền, hai tay nàng cách chăn chậm rãi vuốt nhẹ lưng Lưu Thù Hiền, trong nháy mắt, Hồ Hiểu Tuệ liền nằm trên giường ôm chặt Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền có thể cảm giác sâu sắc được hai ngọn núi ngạo nghễ của Hồ Hiểu Tuệ chống sau lưng mình, nàng thật sự cũng là một Alpha bình thường có được không!

Huống chi loại kích thích này người bình thường cũng chịu không nổi!

Lưu Thù Hiền nhảy xuống giường ôm người chạy vào phòng tắm rống to

"Hồ Hiểu Tuệ! Trở về phòng cho chị!"

Nghe được Lưu Thù Hiền như thế ẩn nhẫn thanh âm Hồ Hiểu Tuệ biết mình đã thành công một nửa, nàng cười nói

"Bảo bối, chị rõ ràng được, Trần Thiến Nam các nàng như thế nào đều nói chị không được?"

Lúc lâu không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ phòng tắm truyền đến, Hồ Hiểu Tuệ tò mò dán tai nghe, không biết trực tiếp ngã vào lòng Lưu Thù Hiền.

"Chị không được? Vậy em giúp các nàng thử xem"

Nói xong Lưu Thù Hiền bế Hồ Hiểu Tuệ lên ném lên giường mình......

------------ đường phân cách-----------

"Sớm a "

Hồ Hiểu Tuệ trải qua đêm qua 'Thí nghiệm' sau thầm nghĩ
muốn thủ tiêu Trần Thiến Nam cùng Trương Tiếu Doanh, hiện tại đều mấy giờ rồi!!

Điện thoại của Hồ Hiểu Tuệ vang lên từ tám giờ đến một giờ chiều!

Trương Tiếu Doanh bởi vì đợi không đến Hồ tổng đi làm còn thất kinh chạy đến nhà các nàng quan tâm, ai biết nồng đậm xạ hương cùng sữa tươi vị đem Trương Tiếu Doanh trực tiếp sợ ngây người ở ngoài cửa, còn chưa thấy Hồ Hiểu Tuệ thì đã trước hết tự động giúp nàng xin nghỉ ba ngày.

Nói cách khác, trợ lý Trương cũng là một nhân tài đặc biệt ưu tú, phải không? Buổi chiều Lưu Thù Hiền không ở nhà, cô đến quán bar sớm chuẩn bị mở cửa hàng, chỉ để lại một ít thức ăn để Hồ Hiểu Tuệ tỉnh lại là có thể ăn, Hồ Hiểu Tuệ tức giận ngủ thêm vài giờ sau trực tiếp tới quán bar tìm người, cô cảm thấy mình bây giờ giống như một vợ bị ruồng bỏ!

Hồ Hiểu Tuệ bảy giờ tối tỉnh, cô ăn một ít hoa quả liền lái xe đến quán bar tìm Lưu Thù Hiền, vừa vào cửa liền nhìn thấy vài người phụ nữ ngồi ở quầy bar, lại làm cô tức giận đến phát run.

"Lưu Thù Hiền!"

Lưu Thù Hiền vừa mới đem ly rượu cuối cùng đưa lên tay khách hàng liền nghe thấy thanh âm quen thuộc này, ngẩng đầu liền thấy Hồ Hiểu Tuệ tức giận đùng đùng hung tợn đi về phía mình.

"Sao lại tới đây, Kona không nói em có xã giao à?"

"Chị có biết em rất giống phụ nữ bị ruồng bỏ hay không?"

Cười một cái, Lưu Thù Hiền kéo Trần Thiến Nam đến trước quầy bar xin lỗi nữ khách hàng phía trước

"Thật ngại quá, để Nại Nại bồi mọi ngươi đi."

Nói xong mỉm cười với đối nữ khách hàng đối diện, lôi kéo Hồ Hiểu Tuệ đến phòng riêng của mình

Ghế lô này làm cho Hồ Hiểu Tuệ có cảm giác đặc biệt thoải mái, không giống như những phòng khác có mùi lạ, nơi này chỉ có mùi thơm nhàn nhạt.

"Đến đây làm gì? Nằm xuống!"

"Chị không... "

"Không gì? Mặt đỏ cái gì, em nằm xuống đi! Trong đầu rốt cuộc giả bộ cái gì?"

Nghe xong Hồ Hiểu Tuệ xấu hổ ghé vào sô pha để Lưu Thù Hiền xoa thắt lưng cho, không thể không nói lực tay của cô thật sự rất vừa vặn, chỗ ấn cũng vừa vặn đều đặc biệt thoải mái.

"Chị..... Sao lại ấn như vậy?"

"Chắc là Hồ tổng công việc bận rộn, ngay cả thắt lưng tôi bị thương cũng quên."

Lưu Thù Hiền còn không biết Hồ Hiểu Tuệ nghĩ gì sao, hỏi như vậy nhất định là cho rằng mình giúp người khác ấn

"Không quên.................."

Bầu không khí của hai người lại rơi vào xấu hổ, quan hệ hiện tại của hai người rốt cuộc là cái gì Hồ Hiểu Tuệ thật sự không biết cũng không dám nghĩ, dù sao tất cả mọi chuyện đều là mình gây ra......

"Chúng ta bây giờ.................."

"Như thế nào? Dùng đều dùng còn không chịu trách nhiệm? Lại muốn vứt bỏ chị lần thứ hai?"

"Không! Không, không phải. Ý của em là..."

Hồ Hiểu Tuệ cấp bách ngồi dậy giải thích, nhưng giải thích như thế nào đều không giải thích ra một cái hài lòng kết quả, nàng cuống quít gãi đầu không biết làm sao bây giờ

Lưu Thù Hiền nhìn nhìn liền bật cười, cô túm lấy ngón tay trái Hồ Hiểu Tuệ đeo một chiếc nhẫn vào giữa, Hồ Hiểu Tuệ ngây ngẩn cả người tại chỗ.

Lưu Thù Hiền thân thiết giúp cô khép cằm lại.

Hồ Hiểu Tuệ bị Lưu Xu Hiền búng trán một cái mới hoàn hồn lại nhảy lên thân thể của cô, ôm chặt lấy cô hôn lên

"Không xứng đáng a...... Cảm ơn chị......em yêu chị"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro