Không sợ thế giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 天气晴

------------------

"Huynh đệ"

"Chuyện gì?"

"Chị cùng Tiểu Bao hiện tại......rốt cuộc là quan hệ gì?"

Lưu Thù Hiền bị dị ứng rượu, sau khi uống một ngụm nhỏ, có chút nói không ra lời.

Miệng như nói lắp, đóng mở không có tổ chức được một câu

"Em đừng hỏi chị"

Đừng hỏi tôi, tôi không biết, nhưng ngoài tôi ra, còn ai biết được?

"Em đi hỏi em ấy đi"

"À.... cũng đừng đi hỏi em ấy"

Một đoạn tình cảm chỉ cần mất đi cân bằng, liền dễ dàng sụp đổ, duy trì hiện trạng vĩnh viễn là phương pháp giải quyết hoàn mỹ nhất.

Đầu Lưu Thù Hiền có chút đau, thậm chí có chút mơ màng trước khi mất đi ý thức, giống như nhìn thấy bóng dáng Hồ Hiểu Tuệ đi về phía cô.

Có thể là em ấy.

Có thể là em ấy.

"Sao chị ấy lại uống nhiều như vậy?"

Hồ Hiểu Tuệ để Lưu Thù Hiền nằm trên đùi mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô

"Mình cam đoan, chị ấy nhiều nhất liền ba ngụm."

"Chị cũng làm chứng."

Trần Thiến Nam cùng Trương Tiếu Doanh hai người thề với trời, cũng thật không có để cho Lưu Thù Hiền uống nhiều một ngụm.

Cho dù các nàng muốn, cũng biết Lưu Thù Hiền căn bản không làm được.

Hồ Hiểu Tuệ cúi đầu nhìn Lưu Thù Hiền, dáng vẻ yên tĩnh của người nọ thật sự rất đẹp mắt.

Hồi ức bay tới rất lâu trước đây, đó là lần đầu tiên cảm nhận được Lưu Thù Hiền thích cô, nhưng người này cái gì cũng không nói, các cô vẫn duy trì quan hệ mập mờ cho tới bây giờ.

Hồ Hiểu Tuệ biết mình là một người dễ dàng động lòng.

Dễ dàng mang theo chính mình tiến vào một loại cảm xúc, dễ dàng cảm động dễ dàng đồng tình dễ dàng bởi vì việc nhỏ mà nhận lầm niềm vui của mình

Không thích việc tách đồ đạc của nhau ra, thích dáng vẻ của Lưu Thù Hiền, thích Lưu Thù Hiền......thích Lưu Thù Hiền luôn nhân nhượng mình.

Thật sự thích Lưu Thù Hiền sao?

Mấy năm nay hợp tác rất nhiều lần, mỗi lần đều tự nói với mình chỉ là ở trên sân khấu không phải thật, các cô đều chỉ đặt mình vào trong nhân vật, không động tình cũng không nên động.

Nhưng mà trong cuộc sống bình thường, lại càng lãng mạn hơn so với trên sân khấu.

Vậy sao không làm cho người ta động tâm đây?

Cho nên, Hồ Hiểu Tuệ không rõ rốt cuộc mình đối với Lưu Thù Hiền có tình cảm gì.

"Hiểu Tuệ"

"Hả?"

"Cậu đang suy nghĩ cái gì?"

"Không có a......"

"Ồ"

"Hiểu Tuệ."

"Hả?"

"Cậu cảm thấy cậu cùng lão Lưu.....thế nào?"

"Cái gì... cái gì thế nào? "

Hồ Hiểu Tuệ trả lời rất nhẹ, nhẹ đến mức dường như chưa từng nói gì.

Trần Thiến Nam không hỏi tiếp, quay đầu nhìn Trương Tiếu Doanh một giây đồng thời cúi đầu nhìn Lưu Thù Hiền.

Người anh em, đừng hỏi nữa.
Có những thứ không nên biết đáp án thì tốt hơn, tốt nhất là ngay cả suy nghĩ cũng không nên.

Chỉ biết khổ chính mình, cũng khổ người khác.

Chính là bạn tốt đi.

Đáp án này, ít nhất cũng nằm trong dự đoán của Trần Thiến Nam.

"Hảo...... Hảo bằng hữu?"

"Ừm."

Hồ Hiểu Tuệ dùng sức gật gật đầu, tựa hồ là đang cố gắng chứng minh cái gì đó.

"Cậu và bạn thân đều như vậy sao?"

"Đương nhiên không phải a! ""

Vậy câu trả lời nãy của cậu không phải lố bịch sao?

"Lão Lưu... một người bạn tốt rất đặc biệt."

Bạn tốt chỉ là bạn, không thể chiếm hữu.

Nhưng lúc Hồ Hiểu Tuệ trốn tránh tựa hồ đã quên, chuyện chiếm hữu Lưu Thù Hiền này đó là điều cô ấy không thể kiểm soát.

Ngày hôm sau sau khi thức dậy
Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy Lưu Thù Hiền đã thay đổi, nhưng hình như lại không thay đổi.

Cùng lúc trước sủng ái nàng, cũng bị nàng sủng ái giống nhưng lại ở một số chi tiết nhỏ thời điểm phát hiện người nọ sẽ trốn cô ấy.

Tại sao?

Đầu óc nhỏ bé của Hồ Hiểu Tuệ không nghĩ ra đáp án, cũng không dám nghĩ đến câu trả lời.

Lưu Thù Hiền uống say ngủ thiếp đi, không nên nghe lời nói tối hôm qua mới đúng.

Đúng vậy, người say rượu sẽ không nghe thấy.

Sẽ không nghe được tối hôm qua Hồ Hiểu Tuệ vừa nói xong liền hối hận...

Cả ngày, Hồ Hiểu Tuệ đều trầm tĩnh suy nghĩ rốt cuộc Lưu Thù Hiền làm sao vậy, không ý thức được ánh mắt người nọ đối với cô tràn ngập nhu tình nhưng cũng tràn ngập bi thương

"Hồ Hiểu Tuệ"

"Hả?"

"Muốn ngủ sao?"

"Hmmm~ "

Hồ Hiểu Tuệ thả tiểu lang xuống đất, ngáp một cái Lưu Thù Hiền tắt đèn, trong phòng tối đen như mực.

Giường của hai người cách nhau một một khoảng, không có gì khác nguyên nhân cũng chỉ là bởi vì sửa sang lại phòng, ít nhất Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy như vậy.

"Lão Lưu?"

"Sao vậy?"

"Chị không ngủ à?"

"Có a."

"Vậy chị.................." sao không đến đây?

Giường tách ra thì tách ra, nhưng giường của Lưu Thù Hiền bình thường đều là mèo đang ngủ, hai người họ mỗi tối cùng nhau chen chúc trên giường đơn của Hồ Hiểu Tuệ

Giường đơn nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chính là nằm hai người cũng không phải không thể

"Ồ...... Hôm nay chị muốn ngủ trên giường của chị"

Lưu Thù Hiền thản nhiên nói, Hồ Hiểu Tuệ cũng không trả lời lại.

Trong phòng tràn ngập không khí quỷ dị, ngay cả mèo cũng không kêu gì.

Khi Hồ Hiểu Tuệ lần nữa cầm lấy điện thoại di động mới phát hiện nằm trên giường đã qua một giờ

Rõ ràng mình là loại người nói ngủ là có thể ngủ, đây là......

Có chuyện gì vậy?

Lưu Thù Hiền quá kỳ quái, thật sự quá kỳ quái nhất định là bởi vì nàng quá kỳ quái, chính mình mới có thể ngủ không được.

Đúng vậy!

Hồ Hiểu Tuệ nghĩ đi nghĩ lại càng ủy khuất, gối đầu rất nhanh bị nước mắt làm ướt.

"Lão Lưu......"

Thanh âm ủy khuất trong bóng tối đặc biệt rõ ràng

"Lưu Thù Hiền......"

Chỉ tiếc người đối diện kia không có hưởng ứng, là đang ngủ sao?

Hồ Hiểu Tuệ tình nguyện tin tưởng như vậy, cũng không muốn suy nghĩ người nọ có phải cố ý không trả lời cô hay không.

Hồ Hiểu Tuệ không nỡ khóc, nếu cô khóc......Lưu Thù Hiền nhất định sẽ không không để ý tới mình.

Nhưng Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên rất muốn Lưu Thù Hiền ôm cô, chính là đột nhiên rất muốn

Lúc ủy khuất thì rất nhớ Lưu Thù Hiền, mặc dù nguyên nhân ủy khuất chính là bởi vì cô.

Hồ Hiểu Tuệ chậm rãi đứng dậy đi tới bên giường Lưu Thù Hiền, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt dường như ngủ rất say của người nọ.

Sao lại càng muốn khóc chứ?

Nước mắt Hồ Hiểu Tuệ không hề dừng lại, không biết có phải cảm thấy người này đang rời xa mình mà cảm thấy đau khổ hay không.

Dù sao, cô càng nghĩ càng rõ ràng, Hồ Hiểu Tuệ chính là không chấp nhận được Lưu Thù Hiền không ở bên cạnh mình, cũng không chấp nhận được người rõ ràng ở bên cạnh lại muốn cắt đứt quan hệ.

Kỳ thật những thứ này căn bản không cần đi làm rõ, đây là từ trước cho tới nay Hồ Hiểu Tuệ đều biết.

Chỉ là ngày hôm qua trực giác nói ra câu nói kia làm cho mình cũng có chút hoảng hốt

Không phải bạn bè, Lưu Thù Hiền đối với cô mà nói làm sao có thể chỉ là bạn tốt?

Lời này nói ra, trong lòng Hồ Hiểu Tuệ là người đầu tiên phản đối.

Hồ Hiểu Tuệ rón rén bò lên giường Lưu Thù Hiền, không dám kéo chăn ra sợ quấy nhiễu mộng đẹp của người nọ

Chỉ là thời tiết này cũng rất lạnh, làm cho Hồ Hiểu Tuệ cả người cuộn tròn không kiềm chế được khẽ run rẩy.

"Bảo bối?"

Hồ Hiểu Tuệ mông lung nghe được tiếng kêu to, thật sự mở mắt nhìn về phía Lưu Thù Hiền đang cau mày.

"Sao em không đắp chăn?"

Khuôn mặt Lưu Thù Hiền không thân thiện lắm, nhưng hỏi ra khỏi miệng lại khiến Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy càng thêm ủy khuất

"Lạnh..."

Lưu Thù Hiền không trả lời, lấy chăn từ dưới thân Hồ Hiểu Tuệ ra đắp lên cho người nọ.

Một cái giường đơn không gian thật sự không lớn, hai người lớn chen chúc ở phía trên vừa đủ

Chỉ là không có chỗ để duỗi người.

Lưu Thù Hiền đưa tay ôm Hồ Hiểu Tuệ vào trong ngực, mơ hồ nói gì đó

Hồ Hiểu Tuệ nghe xong cũng chậm rãi ngủ

"Không lạnh không lạnh...... "

Em là một đứa trẻ và em cần sự yêu thương của chị.

Ai có thể nói chị không thích em chứ?

.

.

"Lão Lưu...... lão Lưu Tử......"

"Sao vậy?"

"Đợi lát nữa ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, không phải muốn cùng các nàng đi ăn cơm đi dạo sao?"

"Hảo a....."

Hồ Hiểu Tuệ vui vẻ đứng trước tủ quần áo của mình nhìn đi nhìn lại xoay người nhìn tủ quần áo của Lưu Thù Hiền

"Chị muốn mặc cái gì a lão Lưu"

"Nhìn em"

"Hả? Cái gì nhìn em?"

"Chị sẽ mặc những gì giống em mặc."

"Vậy thì em sẽ mặc đồ hot girl"

"Nếu em muốn lạnh chết chính mình, chị đây chúc phúc cho em"

"Chị không phải muốn mặc giống em sao?"

"Tại sao chị phải mặc giống em?"

"Hừ."

Hồ Hiểu Tuệ cuối cùng cầm một cái mũ đơn giản thêm quần dài, áo khoác, thuận đường chọn một bộ cho Lưu Thù Hiền

"Ăn mặc bình thường như vậy?"

"Không phải chị nói đi cùng em sao?"

Lưu Thù Hiền cũng không nói nữa, cởi áo ra bắt đầu thay quần áo.

Thật đúng là một chút cũng không kiêng dè, Hồ Hiểu Tuệ bĩu môi

Thật ra, hai người họ bắt đầu đối xử với nhau không có ranh giới như vậy từ khi nào?

Nếu là thật sự tìm tòi nghiên cứu lên, kia phải từ rất lâu trước kia

"Hừm, Nãi Bao lại mặc tình lữ trang."

"Em cảm giác chúng ta thật sáng"

"Lưu Thù Hiền cứ khăng khăng muốn mặc giống mình, mình không có biện pháp gì a"

"Đúng đúng đúng đúng đúng."

"Cậu không hài lòng?"

"Không hài lòng cái gì?"

"Không hài lòng với mình"

"Tại sao lại không hài lòng với cậu?"

"Bởi vì...... Bởi vì"

"Cậu nhìn không ra đi, vậy chứng tỏ mình rất hài lòng với cậu"

"Hừ...... mới không phải."

Nói chuyện với huynh đệ rất vui vẻ, ít nhất hai người này vẫn như thường ngày.

Dù sao nãi bao trên sân khấu rất ngọt, dưới sân khấu càng ngọt, bí mật đặc biệt ngọt.

Một đám người ở bên ngoài ăn cơm, cũng không phải rất có nữ tử thần tượng giác ngộ

Đại khái giống như người bình thường, nói tới chuyện buồn cười cũng sẽ cười vang.

Nhìn thấy đồ ăn mình thích cũng sẽ giống mãnh thú mà quét sạch.

Mọi người ở bên nhau, chính là chuyện vui vẻ nhất không phải sao?

"Hả? Em cứ để đó trước đi"

Lưu Thù Hiền tránh đồ ăn Hồ Hiểu Tuệ gắp tới, Hồ Hiểu Tuệ kiên trì giơ lên trước mắt cô

"Chị bảo em thả bỏ ra trước"

"Sao chị không ăn?"

"Chị đang bận, chị"

Quả thật, trong tay Lưu Thù Hiền đang bận rộn xử lý thức ăn khác.
Hồ Hiểu Tuệ không trả lời cũng không thu tay lại, Lưu Thù Hiền bất đắc dĩ lắc đầu há mồm ăn thứ kia trước rồi mới tiếp tục ăn thứ khác.

Cũng không phải là không muốn ăn, chỉ là người nọ đột nhiên vươn tới ngăn trở tầm mắt của nàng thật đúng là có chút muốn ăn đòn.

"Lưu Thù Hiền......"

"Sao vậy?"

Lưu Thù Hiền vừa mới ăn xong đi rửa tay ngồi trở về đã bị Hồ Hiểu Tuệ kéo kéo tay áo, quay đầu nháy mắt với Hồ Hiểu Tuệ

"Sao chị không ăn?"

"Chị không có a......chị không phải bảo em để trước sao?"

"Có phải chị không muốn ăn thứ em đưa không?"

"Hả? Không phải chị đang bận sao?"

"Ừm"

Hồ Hiểu Tuệ không nói lời nào, Lưu Thù Hiền sửng sốt một chút vẫn là lại gần.

"Bảo...... Bảo của chị...... Tiểu Hổ ca ca...... ca ca đẹp trai nhất"

"Hừ, không làm ca ca của chị"

"Vậy em muốn làm cái gì?"

"Trong lòng chị rõ ràng"

Khá lắm, Lưu Thù Hiền lại muốn hỏi rõ ràng cái gì? Cô thật sự không rõ ràng a a a a a a a a a a

"Bạn tốt?"

Hai chữ vừa nói ra, khóe miệng Hồ Hiểu Tuệ vừa mới giương lên lại rủ xuống.

"Chị nói cái gì?"

"Không có gì"

Lưu Thù Hiền xoay người tiếp tục nói chuyện phiếm với mọi người, bộ dáng như không có việc gì xảy ra.

Hồ Hiểu Tuệ nhìn sườn mặt của cô thật lâu thật lâu, ngực có chút rầu rĩ đau đớn

Vừa rồi Lưu Thù Hiền nói cái gì?

Chị ấy nói, bạn tốt?

Mọi người từ quán cơm đi ra, ở bên đường thảo luận muốn đi đâu dạo chơi.

"Chúng ta đi mua trà sữa nha."

"Được."

Hồ Hiểu Tuệ ôm tay Lưu Khiết đi vào trong đám người, Lưu Thù Hiền nhìn chằm chằm bóng lưng cô không chớp mắt.

"Sao chị không đi cùng cô ấy?"

"Khiết Khiết nói muốn đi xem có cái gì."

"Em nói lão Lưu a"

"Để làm gì?"

Khẩu khí thấm thía này của Trần Thiến Nam không biết vì sao đặc biệt là thiếu đánh

"Tính cách thành toàn như chị có thể thay đổi được không?"

"Không được, sao lại thay đổi?"

"Chị không sợ Hiểu Tuệ thật sự trở thành của người khác sao?"

"Hồ Hiểu Tuệ"

Thanh âm của Lưu Thù Hiền đột nhiên trở nên nghiêm túc, điều này làm cho thần kinh Trần Thiến Nam căng thẳng.

"Không phải đồ vật, em ấy là người."

"Người sống, em ấy sẽ có lựa chọn của mình."

"Mà chị, cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của em ấy"

"Hả?"

Trần Thiến Nam nhất thời không hiểu.

"Lần trước chị nghe thấy rồi phải không?"

Trương Tiếu Doanh bên cạnh nói

"Ừm"

Ba người đều không nói gì nữa, tầm mắt Lưu Thù Hiền vẫn nhìn về phía trước.

"Chị cuối cùng cũng trả lại em cho thế giới"

"Hả?"

Lưu Thù Hiền đột nhiên nói chuyện, hai người bên cạnh hiển nhiên còn có chút khó hiểu Hồ Hiểu Tuệ bóng lưng đứng sừng sững cách các nàng không xa, ở giữa cũng đã cách vô số người.

Lúc đông người không nhìn thấy, lúc ít người thỉnh thoảng có thể thấy rõ.

Người thâm tình thì tính không thay đổi.

"Chị chung quy là ngoài ý muốn~phải ngoại lệ~không phải ngoại lệ~"

Không thể không thừa nhận giọng hát của Lưu Thù Hiền rất đẹp, phối hợp với bài hát bi thương nhưng cũng khiến người ta càng đau hơn.

"Hay là quay về trung tâm chơi trò chơi đi?"

"Được a."

Lưu Thù Hiền vừa đứng lên vỗ vỗ mông, thì có một đôi tay cầm trà sữa đưa đến trước mặt cô:

"Trà sữa nóng a!"

Bộ dáng hiến bảo của Hồ Hiểu Tuệ thật sự quá đáng yêu, Lưu Thù Hiền nhếch miệng cười cười há mồm ngậm ống hút của người nọ, bệnh khiết phích luôn đối mặt với Hồ Hiểu Tuệ thì biến mất.

Lưu Thù Hiền thừa nhận, cô thích Hồ Hiểu Tuệ chuyện này.

Chỉ là cô không muốn ép Hồ Hiểu Tuệ lựa chọn.

Một là nghề nghiệp của họ không thích hợp, hai là bởi vì Hồ Hiểu Tuệ là cô gái cô rất thích.

Cô không nỡ để người đó bị tra tấn, bị tổn thương.

Tính cách của Bạch Dương luôn khiến người ta cảm thấy thích thú nhưng rất nhiều lúc lại vô cùng tinh tế.

Nhớ tới khi đó các nàng ngắn ngủi tránh hiềm nghi khiến cho Hồ Hiểu Tuệ ủy khuất thành như vậy, mặc dù là vì tốt cho Hồ Hiểu Tuệ cô cũng không nỡ đề xuất chuyện chia tay.

Cho dù trong lòng Lưu Thù Hiền rất rõ ràng, đoạn tình cảm này nếu như chưa từng trải qua một trận lãnh đạm.

Nàng sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó, thỉnh thoảng chấn động lòng người.

Suy nghĩ nhiều như vậy, lại có biện pháp nào đây?

Lưu Thù Hiền cũng là người không dứt bỏ được, Hồ Hiểu Tuệ là người cô thế nào cũng không dứt bỏ được.

Hồ Hiểu Tuệ cảm giác Lưu Thù Hiền hình như đã khôi phục rồi.

Ít nhất lúc vụng trộm nắm tay cô, Lưu Thù Hiền sẽ nhẹ nhàng nắm lại.

Ít nhất lúc làm nũng với cô, Lưu Thù Hiền sẽ cười cưng chiều.

Ít nhất là trong nhiều trường hợp, Hồ Hiểu Tuệ có thể cảm nhận sâu sắc Lưu Thù Hiền đối với mình thiên vị.

Một đám người chen chúc ở 327 đã là chuyện bình thường, nơi tụ tập của NII là 327 danh bất hư truyền.

Hồ Hiểu Tuệ đi toilet xong đi ra, đầy đất đều là người thật đúng là tìm không ra chỗ trống.

Nhìn lướt qua, ánh mắt cuối cùng nhìn chằm chằm Lưu Thù Hiền, Hồ Hiểu Tuệ thấy bên cạnh người nọ không chừa chỗ cho cô có chút không vui, bĩu môi đang muốn đi về phía giường.

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi."

"Chuyện gì"

"Em cái người này sao không lại đây còn muốn ngồi trên giường a?"

"Em muốn ngồi trên giường làm sao vậy?"

"Em bẩn"

"Hừ, em ngồi chính mình giường."

Hồ Hiểu Tuệ đang muốn vượt qua đám người đi về phía giường của mình thì bị
Lưu Thù Hiền giữ chặt
Lưu Thù Hiền không dám dùng sức kéo, Hồ Hiểu Tuệ cũng không muốn dùng sức.

Dẫn đến hai người cứ đứng ở đó.

"Ngồi xuống đi."

"Trông giống như không có vị trí nào"

"Có Có Có Có Có Có....."

Đứa ngốc cũng nghe ra được mùi thuốc súng giữa hai người này có chút nặng, liều mạng chừa ra một vị trí bên cạnh Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền thấy hốc mắt người nọ đỏ lên, bất đắc dĩ lắc đầu, hơi dùng chút sức kéo Hồ Hiểu Tuệ xuống trước mặt mình.

"Khóc cái gì chứ?"

Giọng nói ôn nhu muốn ra nước của Lưu Thù Hiền kéo cô ngồi vào trong ngực mình.

Di chuyển về phía sau một chút rồi mở hai chân ra kéo Hồ Hiểu Tuệ

"Động một chút là khóc, ba Tiểu Bảo đều muốn cười em"

" Hừ hừ ai mới là người thích khóc tiểu Bảo đều biết!"

"Hảo hảo hảo"

Lưu Thù Hiền ngoài miệng nói, tay lấy khăn giấy lau đi giọt nước nơi khóe mắt Hồ Hiểu Tuệ.

327 thức ăn cho mèo rất nhiều, thức ăn cho chó cũng rất nhiều.

Và những bé cún độc thân thì rất vui vẻ được thưởng thức thức ăn từ cặp đôi tuyệt vời này.

Lưu Thù Hiền sau khi vứt khăn giấy đã bị Hồ Hiểu Tuệ kéo

"Hả?"

"Không có gì"

Hồ Hiểu Tuệ ngoài miệng nói không có, thân thể rất thành thật tựa vào trong ngực Lưu Thù Hiền còn kéo tay người ta ôm cô ấy, nếu hai người không phải là tình nhân nhỏ, trên thế giới này thật sự không có một đôi tình nhân nào.

Nhưng họ thật sự không phải là đôi tình nhân nhỏ, nhưng cả thế giới đều cảm thấy họ là đôi tình nhân nhỏ.

Mà thôi, loại quan hệ này cũng không sao, đúng không?

"Mệt mỏi quá."

Chơi rất nhiều lần lang nhân sát, người sói giết xong mọi người đều tỏ vẻ không muốn động não.

"Vậy thì chơi trò ai là vua đi."

"Loại này từ MC ra ngoài trò chơi còn chơi a?"

"Đó là ở trên sân khấu không thể buông thả ra chơi a"

Nói là nói như vậy, mọi người thoạt nhìn ngược lại hăng hái.
Lúc đầu ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo đều ngồi thăngt ngay ngắn dậy.

"Lão Lưu."

"Hả?"

Hồ Hiểu Tuệ tựa vào trong ngực Lưu Thù Hiền rầu rĩ gọi cô

"Sao vậy?"

"Chỉ là muốn gọi chị~"

Lưu Thù Hiền nghe Hồ Hiểu Tuệ làm nũng có thể nói là không có nửa điểm kháng cự.

"Ai là vua?"

"Mình mình mình...... Hắc hắc hắc......"

"Các cậu ai cho Trương Tiếu Doanh lấy rượu a? say thành như vậy."

" Ai cái gì? Mình nào có a"

Trương Tiếu Doanh cười rộ lên như kẻ ngốc, Lưu Khiết đỡ cô ngồi vững vàng

"Nhà vua ra lệnh đi"

Lưu Khiết vỗ vỗ đầu Trương Tiếu Doanh

"Vậy mình muốn... 1 và 4 hôn."

"Cậu điên rồi sao"

"Cũng không có ai nhìn a!"

"?"

"Bạn thân có hôn được không?"

"Giá trị quan của cậu thật sự là......"

"Bạn tốt có thể ôm ôm ấp, có thể cho nhau ăn, có thể ôm nhau ngủ, tại sao không thể hôn môi?"

"Kona có chắc là vẫn còn tỉnh táo không?"

Lưu Thù Hiền giật giật khóe miệng, nếu không là Hồ Hiểu Tuệ ngồi ở trong lòng nàng nàng có thể sẽ một quyền đánh huynh đệ của mình.

Những lời này là đang nói ai đây?

"Ai nha~hôn một cái mà thôi"

"Cái gì gọi là hôn một cái......"

"Lão Lưu"

"Hả?"

"Chị là 1?"

"Không chị là 0"

"Thôi đi.... ý em là chị không phải là số 1 hoặc 4 thì chị lo lắng về điều gì?"

"Chị đây không phải là thay các em ấy bất bình sao"

"Hay là... chị sợ Tiểu Bao là 1 hoặc 4? "

Trương Hoài Cẩn cười đến đặc biệt không có ý tốt, Lưu Thù Hiền lại bị oán đến á khẩu không trả lời được.

Sợ à? Có vẻ sợ.

Nhưng phải sợ cái gì chứ? Chỉ hôn thôi.

Lưu Thù Hiền lấy lập trường gì để cô không bị hôn?

Nghĩ là nghĩ như vậy, Lưu Thù Hiền lúc trước quả thật bởi vì Hồ Hiểu Tuệ mỗi lần bị vua chọn chơi đều cảm thấy không vui.

Hồ Hiểu Tuệ cũng vì sự không vui của cô mà thu liễm không ít.

Sự chiếm hữu giữa những người bạn tốt cũng có thể đặc biệt mạnh mẽ.

Chỉ là dục vọng chiếm hữu của hai người, chỉ có chính các nàng biết không phải bạn tốt đơn giản như vậy.

"Vậy ai là số 1?"

Hồ Hiểu Tuệ yên lặng ngồi thẳng thân thể ném ra một lá bài quả nhiên a quả nhiên, cái này được quốc vương chiếu cố Tiểu Hổ ca.

"Vậy ai là 4?"

Im lặng, lại im lặng.

Ai dám là 4...

Chỉ thấy một lá bài từ đối diện ném ra, mọi người cùng nhìn về phía người nọ Trần Thiến Nam, em thật sự rất khó nha.

Có phải đặt tên sai rồi không...

"Ha ha ha ha ha... "

"Cứu với!"

"Ha ha ha ha ha....."

Một trận chợt cười, bởi vì cảnh ngộ bi thảm của Trần Thiến Nam

"Trần Thiến Nam, chân của em khó giữ được rồi."

Ngoại trừ cười gượng, Trần Thiến Nam thật đúng là không biết nên làm như thế nào.

"Ha ha...... Ha ha"

Vua Trò Chơi Này, Cút Khỏi Thế Giới Trần Thiến Nam Đi

"Để em uống"

"Em tự phạt mình mười ly được không?"

"Em bất tỉnh nhân sự còn phải nhờ người khác chiếu cố cho, em còn uống?"

"Vậy em cũng không thể hôn được không?"

"Vì sao không thể?"

"Kona say thật rồi phải không? Lưu Khiết, mau đưa chị ấy về đi"

"Được rồi."

Trần Thiến Nam còn kém quỳ xuống cầu xin Lưu Khiết mau đưa Trương Tiếu Doanh đi.

"Bạn tốt không thể hôn..."

Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên thốt ra một câu, làm cho hiện trường yên tĩnh lại.

"Muốn hôn cũng không phải là bạn tốt bình thường......"

Nếu không thì là cái gì?

Là bạn tốt đặc biệt.

Từ then chốt này thật đúng là xâm lấn tâm mạch a, Lưu Thù Hiền chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, mặc dù Hồ Hiểu Tuệ vẫn ngồi trong lòng cô.

Lưu Thù Hiền không trả lời, nhìn Hồ Hiểu Tuệ từ trong lòng cô xoay người quỳ xuống đối mặt với nàng

"Chị là số 4?"

Trương Hoài Cẩn lúc này mới đi nhặt lên vừa rồi Trần Thiến Nam ném ra bài, mặt trên viết thật to số 5

"A đây...."

Trần Thiến Nam mấp máy môi, trong ba mươi giây vừa mới đối diện với Lưu thù Hiền, cô đã muốn cự tuyệt.

Nhưng ánh mắt Lưu Thù Hiền rất kiên định, cô không muốn làm số 4

Cô không muốn hôn Hồ Hiểu Tuệ

Tại sao?

Con người không phải đều thích mượn danh nghĩa người khác đi làm chuyện mình chân chính muốn làm sao?

Ồ...... Lưu Thù Hiền hình như đã nói chuyện này giống như uống say đi xưng tội vậy.

Một chút cũng không chân tình thực cảm còn có thể làm cho người ta cảm thấy rất lỗ mãng, nhưng cái này thì tốt rồi, Hồ Hiểu Tuệ vừa rồi như thế nào nhìn thấy chính mình quăng ra không phải 4.

Hơn nữa nàng đưa lưng về phía Lưu Thù Hiền cũng không có khả năng biết mình cùng nàng nháy mắt thật lâu a.

"Chị không muốn hôn em?"

"Chị không biết... chị không biết em là số 1."

"Vậy chị thừa nhận chị là số 4?"

Hồ Hiểu Tuệ bình thường thoạt nhìn ngốc nghếch, nói lên đạo lý đến thật đúng là không dễ đáp lại.

"Chị..."

"Lão Lưu chị không nên chơi như vậy a~."

Trương Tiếu Doanh lúc này còn tới châm lửa, nàng nhất định là say Lưu Thù Hiền nghĩ

Ánh mắt Lưu Thù Hiền cũng không dám nhìn thẳng Hồ Hiểu Tuệ, chỉ sợ người nọ một quyền cho nàng.

Không danh không phận, ngược lại trải qua cuộc sống vợ quản nghiêm ngặt, bản thân còn rất vui vẻ, nghĩ tới đây Lưu Thù Hiền tự cười bản thân

"Chị cười cái gì?"

"A không có"

"Chị không muốn hôn em như vậy sao?"

"Cũng không phải......"

Hồ Hiểu Tuệ nói chuyện có thể uyển chuyển một chút hay không, nơi này nhiều người như vậy.

"Nói cách khác...... Bạn tốt....Ô................... "

"Tê.........."

(Bạn nhỏ đừng nhìn)

Lưu Thù Hiền còn chưa nói xong, Hồ Hiểu Tuệ đã ôm cổ cô hôn lên

Thời gian dường như đột nhiên trôi rất chậm, chậm đến mức Lưu Thù Hiền đắm chìm trong đó không nỡ tách ra.

Không biết qua bao lâu, Hồ Hiểu Tuệ mới hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Chị vừa mới nói cái gì?"

"Chị.... chị nói được......"

Hồ Hiểu Tuệ lại hôn lên, không cho Lưu Thù Hiền thời gian do dự.

Sau khi tách ra lần nữa, Lưu Thù Hiền đã lấy lại được một chút lý trí.

"Em làm gì vậy?"

"Chị vừa mới nói cái gì? "

Hồ Hiểu Tuệ rất kiên trì hỏi vấn đề, Lưu Thù Hiền tìm đến câu trả lời rồi.

"Đó không phải là em nói sao?"

"Em nói cái gì?"

"Bạn tốt a."

"Vậy em không cần thân phận này nữa, đổi người khác đi"

"Đổi cái gì?"

"Chị cảm thấy thế nào?"

"Chị cảm thấy sao?"

"Chị lại hỏi ngược lại câu em hỏi liền đánh chị Lưu Thù Hiền."

"Sao em luôn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề?"

"Em chính là dùng bạo lực đấy, làm sao vậy?"

"Có loại dùng miệng giải quyết hay không? chúng ta..."

"Lưu Thù Hiền, chị nói xem có phải chị muốn Tiểu Hổ ca hôn chị không?"

"Chị cứ nói chị có muốn hay không?"

Mọi người xem rất vui vẻ, hai cái người này đại sư đưa đẩy không chỉ ái đưa đẩy còn có thể nhìn thấy thản nhiên như vậy thật đúng là không dễ dàng.

Chúng ta nãi bao thế giới ngọt nhất cp!!!

"Vậy chúng em cáo từ trước"

Từng người từng người một rời đi , lúc này không dành thời gian cho tiểu tình nhân chẳng lẽ muốn làm bóng đèn sao?

Trong nháy mắt căn phòng trống không không ít, nhưng khoảng cách giữa hai người cũng không kéo dài.

"Hồ Hiểu Tuệ "

"Hả?"

Hồ Hiểu Tuệ dựa vào Lưu Thù Hiền ngẩng đầu nhìn cô, người sau cúi thấp đầu hôn lên mắt cô

"Chị không muốn em đối mặt với quá nhiều ác ý"

"Lúc trước chị nói như vậy chẳng lẽ em cho chị đáp án?
Không đủ sao?"

"Chị biết, chị chỉ là không muốn em bị thương."

"Nếu chị rời xa em, đó mới là chuyện tổn thương em nhất."

"Chị không biết, chị nói cả đời chính là cả đời."

"Vậy chị còn muốn bỏ em?"

"Chị chỉ sợ nếu có một ngày em không thích chị...... Vậy rất khó trở lại bằng hữu"

"Sao chị không cảm thấy chị sẽ không thích em trước?"

Thật sự là đủ rồi, những người yêu nhau đều là kẻ ngốc sao, một người so với một người còn không có cảm giác an toàn hơn.

"Chị nói chị thích em sao?"

Lưu Thù Hiền vừa nói xong trong ngực liền trống không, Hồ Hiểu Tuệ quay lại mở to hai mắt trừng cô

"Ha ha...... Tiểu Hổ ca ca"

"Chị làm gì?"

"Có muốn làm bạn gái chị không?"

"Gọi ca ca lại muốn em làm bạn gái?"

"Chúng ta đều là nữ, làm gì có đạo lý làm bạn trai?"

"Không phải chị nói sẽ không xưng tội sao?"

"Không phải em bảo chị cho em danh phận sao? "

"Chị lại dùng câu phản vấn"

"Chị đây là thói quen không đổi được, ít nhất chị là ôn nhu dùng câu phản vấn đi?"

"Chị cút đi"

Hồ Hiểu Tuệ a, bảo lăn mà mình thì rúc vào lòng người ta như vậy .

Chị vẫn có thể tin là em thật sự muốn chị cút đi, có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ chia tay, nhưng ít nhất bây giờ chị.....

Muốn dắt em đi.

Có khó khăn cũng không sợ hãi, cùng nhau đối mặt sẽ không so sánh

Cô đơn mệt mỏi hơn, câu đầu tiên là rút lui đi, dù sao chị cũng không muốn rời xa em chút nào.

Người ta thường nói nếu chia tay sẽ mất đi một người bạn.

Có phải em cũng rất sợ mất chị, cho nên mới lựa chọn không bắt đầu?

Vậy có phải em cũng rất sợ mất chị, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn bắt đầu?

Trong cuộc đời đều có một người sẽ trở thành ngoại lệ đi đến cuối cùng.

Chị hy vọng em là, cũng chỉ nguyện ý tiếp nhận là em.

Nhưng em yên tâm đi, chúng ta ở chung thế nào thì ở chung thế ấy, không cần bởi vì ở bên nhau mà thay đổi cái gì, nên muốn làm cái gì thì làm.

Chúng ta là chúng ta, là độc nhất vô nhị.

Chị là tiểu nãi Lưu Thù Hiền.

Em là Địa Bao Thiên...... Phi phi phi..

Em là Hồ Hiểu Tuệ, tiểu bao.

Chúng ta là Nãi Bao .

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro