Nếu âm thanh không thể nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 好想睡觉

1.

Lưu Thù Hiền sắp kết hôn.

Buổi chiều khi Trần Thiến Nam báo tin tức này, Hồ Hiểu Tuệ đánh nát một cái ly thủy tinh.

Cái ly này là mấy ngày trước cô vừa mua, rất giống cái đã mua với Lưu Thù Hiền thật lâu thật lâu trước đây ở trung tâm, hiện tại liền vỡ trên mặt đất, Hồ Hiểu Tuệ cũng không thèm để ý.

Nàng chỉ là sững sờ tại chỗ, sửng sốt thật lâu, lâu đến đầu kia điện thoại Trần Thiến Nam vội vàng gọi nàng:

"Hiểu Tuệ Nhi? Cậu làm sao vậy?"

Hồ Hiểu Tuệ lấy lại tinh thần, một hồi lâu mới nói:

"Không sao, vừa rồi là cái ly vỡ"

Cô dừng một chút, lại hỏi

"Chị ấy có nói lúc nào sao?"

Hồ Hiểu Tuệ có thể nghe được chính mình ngay cả thanh âm đều đang run rẩy, nàng ngẩng đầu nhắm mắt lại, cầu nguyện Trần Thiến Nam đừng truy vấn.

Cũng may Trần Thiến Nam chỉ trầm mặc một chút, sau đó nhẹ giọng nói

"Không có, mình không hỏi, chị ấy cũng không nói"

Khi Lưu Thù Hiền thông báo tin tức này cho Trần Thiến Nam, Trần Thiến Nam chỉ hỏi một vấn đề.

"Lưu Thù Hiền, chị nói cho cậu ấy biết chưa?"

2.

Hồ Hiểu Tuệ ngồi trên sô pha một buổi chiều.

Cuối cùng là tiểu lang chạy tới cọ cọ ống quần của nàng, đem nàng từ trong cảm xúc mờ mịt kéo ra.

Hồ Hiểu Tuệ khom lưng ôm tiểu lang vào trong ngực, lần này nó cực kỳ nhu thuận, một chút giãy dụa cũng không có.

"Tiểu lang"

Hồ Hiểu Tuệ thở dài

" Chị ấy sắp kết hôn"

Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy, cho dù chuyện này không phải do chính miệng Lưu Thù Hiền nói cho mình biết, cô cũng phải để cho mèo mừ hai nàng từng cùng nhau nuôi biết.

Hồ Hiểu Tuệ nghĩ đến đây, buông lỏng hai tay giam cầm tiểu lang ra, cầm lấy điện thoại di động mở wechat xem hộp thoại với người được ghim ở đầu tiên kia yên lặng đã lâu kia.

Lịch sử trò chuyện còn dừng lại ở tháng trước, nói chuyện về mèo.

Dường như mối quan hệ giữa họ chỉ còn lại mấy con mèo này.

Nhận thức này làm cho Hồ Hiểu Tuệ bỗng nhiên tức giận, ngay cả trong đầu hiện ra một đống lời chỉ trích kia cũng nói không nên lời.

Mình lấy tư cách gì để có thể buộc tội chị ấy vì đã không nói với mình ?

Bạn cùng phòng cũ hay đồng đội cũ?

Mình phải nói với chị ấy thế nào đây?

Nói chị có thể đừng kết hôn, hay là nói thật ra em thích chị đã lâu?

Hồ Hiểu Tuệ nghĩ, cô đã mất đi dũng khí nói hết thảy từ rất sớm.

Tối hôm đó Hồ Hiểu Tuệ nằm mơ, mơ thấy năm Lưu Thù Hiền tốt nghiệp, cô vốn ở nhà, sau đó có lần nói chuyện phiếm lúc đó Lưu Thù Hiền nói đùa hỏi cô có muốn đến công diễn tốt nghiệp của chị ấy hay không.

Vì thế Hồ Hiểu Tuệ thật sự suốt đêm đặt vé máy bay, đến Thượng Hải đi thẳng đến trung tâm sinh hoạt, gõ cửa 327.

"Đã nghĩ ra biểu diễn cái gì chưa?"

Lúc Lưu Thù Hiền mở cửa, nhìn thấy phía sau cô thậm chí còn kéo theo một cái vali, cặp mắt không bị khẩu trang che khuất kia cong lên.

Đó là dũng khí duy nhất còn lại của Hồ Hiểu Tuệ.

4.

Lưu Thù Hiền sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại Thượng Hải, mấy người bạn tốt bên cạnh tò mò hỏi cô, cô cũng chỉ cười tủm tỉm nói ở đây lâu đều quen thuộc như vậy, đổi chỗ khác không dễ thích ứng.

Đầu năm bởi vì ba mẹ đổi công việc, Hồ Hiểu Tuệ dứt khoát đi theo ở Sơn Đông tìm một công việc mới cũng từ trong miệng Lưu Khiết nghe được lý do thoái thác này, lúc ấy cô không nói một lời, thậm chí không hỏi thêm vài câu.

Sau này mỗi lần Hồ Hiểu Tuệ nhớ lại chuyện này, đều cảm thấy ảo não bực bội vì lúc đó mình kỳ thật chỉ cần trực tiếp hỏi một câu, chỉ dùng một câu. Lưu Thù Hiền đều trịnh trọng nói cho cô biết lý do.

5.

Như một giấc mơ.

Hồ Hiểu Tuệ bị mèo làm phiền tỉnh lại, nàng lao lực chín trâu hai hổ mở mắt ra, vừa lọt vào mắt chính là khuôn mặt cười khanh khách của Lưu Thù Hiền cùng Tuế Tuế bị nàng mang theo sau gáy.

"Nếu em không tỉnh chị sẽ gọi 120"

Giọng điệu trêu chọc vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Hồ Hiểu Tuệ thực sự bối rối trong chớp mắt, cho dù là ngày hôm qua nghe được tin tức Lưu Thù Hiền sắp kết hôn cũng không có xúc động như bây giờ.

Cô nhớ rõ, lần trước mặt đối mặt với Lưu Thù Hiền là nửa năm trước, cô đến Thượng Hải có việc, trước khi rời đi buổi tối mới gặp Lưu Thù Hiền ở cửa khách sạn.

Mà hiện tại, Lưu Thù Hiền vốn nên chuẩn bị hôn lễ cùng mèo nhà cô đồng thời xuất hiện ở trước mắt cô.

"......Chị kết hôn sao không mời em. "

Rất kỳ quái, Hồ Hiểu Tuệ có một đống muốn nói muốn hỏi, lại thốt ra một câu này.

Cô ấy rất muốn nghe câu trả lời.

Lưu Thù Hiền cũng kinh ngạc nhướng mày

"Ai kết hôn? Hồ Hiểu Tuệ Nhi, tối hôm qua em lại mơ thấy thứ gì kỳ lạ à?"

Hồ Hiểu Tuệ nhắm mắt lại, cổ họng cay xè

"Bây giờ là năm nào?"

Kỳ thật đáp án của vấn đề này đã không quan trọng, bởi vì Hồ Hiểu Tuệ thấy được cảnh tượng bốn phía.

Căn phòng nhỏ quen thuộc, tiểu lang noán bảo đang đánh nhau.

Cùng người trước mặt này, không nên xuất hiện ở trước mặt nàng cùng mèo.

6.

Lưu Thù Hiền hít một hơi khí lạnh, chần chờ trả lời

"... 2022?"

Năm Lưu Thù Hiền nói muốn kết hôn, là năm 2028, là năm thứ tư sau khi Lưu Thù Hiền tốt nghiệp.

Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc, cô rất ít khi khổ sở đến cực hạn như vậy, cách đây không lâu biết được Lưu Thù Hiền muốn kết hôn là một lần, hiện tại tỉnh lại phát hiện trở lại sáu năm trước lại là một lần.

Đây là sáu năm đầu tiên của mình và chị ấy, còn chưa trải qua thời gian dài đằng đẵng kia, mình còn giữ lại phần dũng khí kia.

" Lưu Thù Hiền"

Hồ Hiểu Tuệ cắn răng, phát hiện hốc mắt đã có chút chua xót.

"Em thích chị"

7.

"Ý em là, em thích chị"

Trở lại quá khứ để bù đắp cho sự hối tiếc.

Tiếc nuối của Hồ Hiểu Tuệ là không chính miệng nói ra thích Lưu Thù Hiền.

Trước kia là sợ bị cự tuyệt sau ngay cả bằng hữu đều làm không được, nhưng trải qua tương lai Hồ Hiểu Tuệ hiểu được, các nàng không có quá nhiều lấy làm tiếc.

"Lưu Thù Hiền, em không muốn lãng phí thêm sáu năm nữa."

Thanh âm Hồ Hiểu Tuệ nghẹn ngào, cô biết Lưu Thù Hiền có lẽ căn bản không biết mình đang nói cái gì, cũng không biết mình đã trải qua cái gì, thậm chí sẽ không cảm thấy giờ phút này cô đang nghiêm túc tỏ tình.

Nhưng không sao, ít nhất cô đã nói ra miệng.

Lưu Thù Hiền rốt cục thu hồi biểu tình thờ ơ, cô mím môi, dựa vào tường trầm mặc thật lâu.

"Chị cho rằng dù là một lần nữa, em cũng sẽ không nói cho chị biết. "

Cô thấp giọng nói, Lưu Thù Hiền lại nở nụ cười.

"Thật ra chị đã chuẩn bị sẵn sàng để quên em từ rất sớm, vào năm em tốt nghiệp, khi chị tốt nghiệp.
Năm đó, vào sinh nhật mỗi năm của em, vào buổi tối nửa năm trước"

"Thậm chí ba phút trước."

...... Nhưng Hồ Hiểu Tuệ Nhi, từ giờ trở đi, chúng ta còn có thể có rất nhiều sau này

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro