Tết nguyên đán (góc nhìn của lão Lưu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 放羊的昕昕

Góc nhìn của Lưu Thù Hiền.

___________________________

Hồ Hiểu Tuệ muốn tới nhà đón năm mới, mẹ tôi mang theo ba tôi và Lưu Gia Hào dọn dẹp trong ngoài nhà từ trên xuống dưới một lần, quả thực là rực rỡ hẳn lên.

Cũng không cần thiết, cũng không phải người khác.

Tôi nghĩ vậy.

Đến sân bay bên ngoài, xa xa nhìn xem mỹ nữ mắt to đang cúi thấp đầu ấn di động.

Hồ Tiểu Bao đồng học lớn lên rất xinh đẹp, ba phần lãnh diễm bảy phần tinh xảo còn có một tia ngự, cho nên em ấy không nói lời nào thời điểm giống một cái trà xanh tâm cơ nữ nhân, nhưng là vừa mở miệng liền bại lộ ngốc bạch ngọt chân thật tính cách, tôi thường xuyên nói em ấy, chỉ là không muốn thừa nhận tôi bị sự đáng yêu của em ấy hạ gục thôi.

Khi tôi cãi nhau với em ấy, em ấy luôn làm nũng bán manh chơi xấu, mắt to chớp chớp thiểm lộ ra ủy khuất, đáng thương kéo góc áo của tôi một chút, tôi nhất thời liền không tức giận nổi một chút.

Tôi hoài nghi nữ nhân này hạ cổ cho tôi, nếu không tôi làm sao ngay cả khi em ấy tê tâm liệt phế cũng cảm thấy đáng yêu như vậy?

Em ấy luôn nói tôi chính là cảm thấy em ấy thế nào cũng đáng yêu, tôi khẳng định là rất thích em ấy... Giống như biết tôi sẽ không phủ nhận, lúc tôi nói em ấy sẽ hỏi ngược lại tôi, chị không thích?

 Tôi...... được rồi, tôi chắc chắn không có cách nào phủ nhận.

Điện thoại di động của tôi đúng lúc reo lên khi Hồ Hiểu Tuệ đặt điện thoại di động của em ấy bên tai.

"Lão Lưu, lão Lưu......"

"Chị đến rồi, chị qua tìm em"

"Ừm, được~"

Nhìn Tiểu Hổ ca ngoài miệng đáp ứng tốt, lại chạy tới bên cạnh trốn, tôi không nhanh không chậm đi, trơ mắt nhìn.

Tiểu ngu ngốc trốn ở đầu ngõ nhỏ, tôi chỉ muốn cười, tiểu nha đầu còn muốn gạt tôi sao?

Tôi đợi một hồi lâu, đoán chừng em ấy đã có chút nóng nảy, mới mở miệng gọi tên của em ấy.

"A, chị mau tới đây! Chị tới tìm em...... Không đúng, chị.....chị ở đâu a?"

Thấy em ấy thiếu kiên nhẫn, tôi mới theo tiếng động đi tìm, làm bộ như rất lo lắng, một lần lại một lần gọi tên.

"Hồ Hiểu Tuệ....Hồ Hiểu Tuệ"

Cuối cùng ở phía sau một chiếc xe tìm được cô bạn gái nhỏ ngốc nghếch của tôi - Hồ Hiểu Tuệ Nhi ngồi xổm trên mặt đất cười rạng rỡ hơn cả hoa.

Đôi mắt to chớp chớp nhìn tôi, đáng yêu và tìm đường chết hỗ trợ lẫn nhau, luôn muốn lừa dối tôi đúng không?

Nhìn em ấy cao hứng như vậy tôi dứt khoát cùng em ấy chơi đùa.

Tôi làm bộ như không nhìn thấy em ấy, đặt tay lên miệng tiếp tục gọi tên, chơi với em ấy cho đủ, thiếu nữ ngốc nghếch đầu to luôn muốn gạt tôi, bất quá vẫn là quên đi, gia cũng không phải dễ lừa như vậy, bình thường chỉ có tôi đem em ấy lừa xoay quanh được.

Người Sơn Đông chúng tôi thích lừa gạt người Hà Nam.

Nếu không nói em ấy ngốc, thì biết nói gì ha ha ha, tay đều đông lạnh đỏ cũng không phát hiện, tôi nắm tay em ấy, bỏ vào túi của tôi, vẫn là dẫn về nhà trước rồi chơi đi, bằng không cho em ấy đông chết tôi cũng luyến tiếc.

Mới vừa lên xe, liền mơ mơ màng màng, ngày hôm qua khẳng định ngủ không ngon, tôi ngồi thẳng người, để cho em ấy dựa vào thoải mái chút ít, tôi luôn luôn không dùng biểu tình để biểu đạt nội tâm ý nghĩ, bề ngoài ổn như lão cẩu thực tế bên trong hoảng hốt một nhóm, em ấy hôm nay rất xinh đẹp, có thể nhìn ra là tỉ mỉ ăn mặc qua đi.

Tô Sam Sam từng hỏi tôi sẽ cảm thấy Hồ Hiểu Tuệ Nhi rất đẹp sao?

Câu trả lời của tôi là, sẽ, nhưng chỉ là trong lòng cảm thấy sẽ, bên ngoài mặt sẽ không có gì khác thường, giống như bây giờ.

Chia tay mấy ngày nay tôi mới phát hiện, tôi giống như càng ỷ lại em ấy, Hồ Hiểu Tuệ tên này không biết từ khi nào thành câu cửa miệng của tôi, cũng quen với việc em ấy lải nhải dùng giọng vịt Donald gọi tôi là lão Lưu, lúc trước làm gì cũng muốn dẫn em ấy đi.

Bỗng nhiên không nghe thấy giọng nói của em ấy, trong lòng có chút trống trải.

Để ý sẽ làm cho người ta biến thành quỷ ấu trĩ, bởi vì em ấy tôi vứt bỏ lý trí cùng thành thục của mình, bất thường tung dấm chua, bắt đầu thay đổi thành dính người, thường xuyên cùng em ấy gửi tin nhắn gọi điện thoại, ý đồ dùng phương thức này đến lừa gạt chính mình, nhưng vẫn sẽ tại đả thông video trong nháy mắt, muốn truyền mình qua ôm em ấy.

Loại cảm giác này thật sự rất không dễ chịu, nhất là tại nghe được em ấy thanh âm nhuyễn nhuyễn ngọt ngấy não, trong đầu tôi đều là tôi nhớ em, cho nên khi nghe thấy em ấy khóc chít chít tố khổ với tôi, trong đầu tôi rất loạn, xúc động bá chiếm tâm trí.

"Đến nhà chị đón năm mới đi, ba mẹ chị muốn gặp em"

Tôi biết điều này ý vị như thế nào, tôi có chút khẩn trương, sợ em ấy không đồng ý, ai ngờ em ấy ấp úng nửa ngày, chỉ là hỏi tôi tiền mừng tuổi làm sao bây giờ, tôi thật sự muốn bị tức chết, hại tôi gà mù khẩn trương nửa ngày!

Đi qua giao lộ này, cách nhà tôi không xa, xe có chút xóc nảy, tôi quay đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ ngủ say của em ấy, khóe miệng có độ cong,  nắm chặt tay em cảm nhận được hơi thở của em ấy, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm trên người em ấy, ít nhất giờ phút này, có thể rõ ràng cảm thụ được, có được, người tôi thích.

Lúc về đến nhà tôi mới đánh thức em ấy, Hồ Hiểu Tuệ Nhi rất kích động muốn biểu hiện bản thân, tôi cảm thấy không cần thiết.

Trước đây em ấy từng nói với tôi, em ấy luôn ép cổ họng như vậy, nói bằng giọng vịt Donald bẹp dí, bởi vì mọi người sẽ đối với người dễ thương có chút khoan dung.

Em ấy giống như một con vật nhỏ biết lấy lòng người, tôi có chút thương en ấy, tôi không biết làm sao để em ấy ở thế giới hung dữ này ít bị thương tổn đồng thời còn có thể yên tâm lớn mật đi làm chính mình.

Nhưng ít nhất, tôi không muốn em ấy ở chỗ tôi chịu một chút ủy khuất, vô luận là bởi vì ai, ai cũng không được.

Chuyện xách đồ có em trai tôi lo và việc đương nhiên thuộc về nó rồi.

Em ấy quá căng thẳng, cho nên mới vừa vào cửa liền ngã, tôi kéo em ấy lên, biết em ấy hiện tại khẳng định cảm thấy rất mất mặt, liền tìm cho em ấy một bậc thang xuống.

"Em muốn tiền lì xì như vậy sao?"

Ngày hôm qua tôi đã nói với mẹ tôi và để họ chuẩn bị tiền lì xì, tôi nói lời này một là cho Hồ Hiểu Tuệ Nhi bậc thang, hai là vì ám chỉ cha tôi, nên cho con dâu ông ấy tiền lì xì.

Nhìn em ấy vui vẻ, tôi vẫn là quyết định trước tiên dẫn em ấy đến phòng của tôi, em ấy hôm nay quá xinh đẹp, đưa về phòng đỡ mẹ lại nói em ấy là người phụ nữ xấu xa giả heo ăn thịt hổ, tôi đi thăm dò ý kiến trước, bảo mẹ tôi chú ý dùng từ.

Dàn xếp ổn thỏa cho Hồ Hiểu Tuệ, tôi đi vào bếp.

"Sao mặt con lại đỏ như vậy?"

Tôi sửng sốt một chút

"Có sao? Gió thổi đi"

"Ta thấy con là đi gặp Hồ Hiểu Tuệ kích động sao?!"

"Mẹ...... Mẹ đừng nói linh tinh"

"Rõ ràng là như vậy"

"Gọi Hiểu Tuệ ra ngoài ăn cơm đi, đều là món con bé thích ăn"

"Mẹ, con nói với mẹ, Hồ Hiểu Tuệ nhi cũng không có như mẹ nghĩ như vậy tâm cơ, em ây không phải giả bộ, em ấy là thật ngốc..."

"Ai nha mẹ biết, mẹ chỉ là tò mò là nữ hài tử nào bản lĩnh lớn như vậy, đem con cái này một lòng nghĩ cao tăng mê thành như vậy"

Mẹ đẩy tôi sang một bên

"Mẹ cũng sẽ không ăn thịt con bé cần con cứ dặn dò mãi sao? Dài dòng"

A hắc hắc, tôi dong dài?

Được rồi, tôi sợ em ấy chịu ủy khuất, bất quá tôi biết mẹ tôi không phải thật sự cảm thấy em ấy không tốt, mẹ chỉ là sợ tôi quá thích Hồ Hiểu Tuệ Nhi, sau đó bị lừa.

Nhưng nếu tôi thực sự thích, bà ấy cũng sẽ không phản đối, nếu không bà ấy cũng sẽ không làm một bàn đồ ăn mà Hiểu Tuệ Nhi thích ăn.

"Mẹ yên tâm đi, chúng con sẽ ổn thôi"

Bởi vì bình thường em ấy chỉ có thể bị tôi lừa.

Mẹ tôi lo lắng không phải là không có đạo lý, dù sao trước đây tôi một lòng chỉ muốn xuất gia, sao lại đột nhiên bị một người phụ nữ mê hoặc như vậy?

Lúc tôi quyết định đi làm đạo sĩ đã làm Hồ Hiểu Tuệ lo lắng, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, lo lắng tôi ở đạo quán ăn không ngon ngủ không ngon gầy thành cây gai, đạo trưởng nói nơi này không thích hợp với tôi, bởi vì trong lòng tôi có tạp niệm trần duyên chưa dứt.

Tất nhiên rồi.

Nói tạp niệm của tôi là gì, nếu không bỏ xuống được vậy thì chủ động xuất kích đi, vì thế tôi mượn nhiệm vụ tỏ tình của công ty vào lễ tình nhân mới lừa được em ấy.

Tôi bị mẹ tôi đuổi ra khỏi phòng bếp, mới vừa lên lầu đụng phải Lưu Gia Hào, khí thế hung hăng tới hỏi tôi muốn quà, không phải là biết chuyện tôi mua quà cho Hồ Thanh Thanh chứ.

Vô nghĩa, đây chính là em gái Hồ Hiểu Tuệ, người khiêng cờ của nãi bao!

Tôi không tốt với em ấy làm thế nào để đưa chị em ấy về nhà?

Thế còn, Hồ Hiểu Tuệ nói em ấy có mua quà cho Lưu Gia Hào, nên tôi bảo nó đi đòi Hồ Hiểu Tuệ đi, rồi cho một ánh mắt tự giải quyết cho tốt.

Nó vốn cũng cảm thấy ngượng ngùng, thấy được ánh mắt cảnh cáo của tôi tự nhiên là lòng bàn chân bôi dầu cũng không dám đi đòi, cũng không phải tôi keo kiệt chỉ là vợ tôi còn chưa tặng quà cho tôi, dựa vào cái gì tặng nó đây?

Lúc ăn cơm, Hồ Hiểu Tuệ gắp thức ăn cho cha mẹ, ngay cả Lưu Gia Hào cũng có, nhưng em ấy lại không gắp cho tôi!

A, nữ nhân, em xong rồi.

Tôi biết em ấy khẩn trương muốn chết, cho nên tôi giúp em ấy dời đi một chút lực chú ý có vấn đề sao?

Không có a.

Tôi đặt một tay lên trên bàn, tay kia sờ lên eo của em ấy, em ấy đầu tiên là kinh ngạc nhìn tôi một cái, tôi hướng em ấy nhíu mày, vuốt ve bụng dưới, cơ bụng của Tiểu Hổ ca cũng không tệ lắm, em ấy luống cuống muốn đè lại tay của tôi, vừa vặn hợp ý tôi, tôi nắm tay em ấy tiếp tục ăn cơm, còn em ấy động cũng không dám động, đỏ mặt ăn cơm, bộ dáng chột dạ còn kém đem việc chúng tôi nắm tay khắc trên mặt.

Mẹ tôi bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, cùng cha tôi liếc mắt nhìn nhau, ý vị không thể rõ ràng hơn: heo nuôi lớn biết củng cải trắng.

Trong vui mừng mang theo kinh ngạc, dù sao bộ dáng bình thường của tôi không có dục vọng thế tục, làm cho bọn họ cảm thấy tôi căn bản sẽ không yêu đương.

Hồ Hiểu Tuệ bắt đầu cầu xin tha thứ, gắp thức ăn cho tôi, a, hiện tại biết lấy lòng.

Tôi vẻ mặt vô tội nói cho em ấy biết tôi muốn ăn thịt kho tàu, cá, ớt xanh vân vân. Tôi thích nhìn em ấy thở hổn hển lại không làm gì được tôi.

Cho đến khi mẹ tôi nhìn không nổi nữa, tôi mới buông tha cho em ấy

Vốn là muốn dẫn em ấy đi chơi, nhưng cảm thấy nhiều người quá, vẫn là ở phòng tôi chơi đi, tôi không muốn thời gian quý giá như vậy có người đến quấy rầy, em ấy muốn xem phim kinh dị, tôi tự nhiên lấy cớ trốn ở trong ngực của em ấy, không thể không nói nữ nhân này dáng người thật tốt, ôm cực kỳ thoải mái, còn ngây ngốc bảo tôi không cần sợ hãi

A nữ nhân, ngây thơ.

Tôi tìm đến trang phục chim cánh cụt lúc trước của tôi, còn có một con vịt nhỏ, liền cùng em ấy thay, cùng em ấy điên cuồng chơi đùa, em ấy chơi không lại.

Tôi sẽ vô lại, em ấy nói em ấy muốn làm người phụ nữ yêu tôi hơn ngoài mẹ tôi, lại đẩy tôi sao?

Muốn làm vợ tôi thì nói thẳng ra.

Lúc đưa em ấy đi, tôi rõ ràng cảm giác được tâm tình mất mát của em ấy, luyến tiếc đi rồi, tôi cũng luyến tiếc.

Ủy khuất ba ba đứng ở nơi đó, tôi đau lòng.

Tôi không quan tâm đến mẹ, kéo em ấy vào trong lòng tôi, cúi đầu hôn lên, nhịn không được, cũng không muốn nhịn.

Tôi buông em ấy ra, nhìn đồng hồ em ấy vẽ cho tôi, cũng không phải hoàn toàn tẩy không sạch, tôi căn bản là không tẩy, tôi còn rất hy vọng thời gian cứ như vậy dừng lại, càng nghĩ càng cảm thấy thiệt thòi, thời gian ở chung với em ấy quá ngắn, tôi không muốn em ấy đi.

Em ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm cổ tay của tôi, không biết đang suy nghĩ cái gì, kết quả trầm tư nửa ngày hỏi tôi không phải là đang cầu hôn đi, tôi biết em ấy đang suy nghĩ lung tung, nhưng làm sao mà em ấy có thể nghĩ đến cầu hôn rồi?

Cầu hôn qua loa như vậy có người sẽ đáp ứng sao?

Nhưng nhìn ánh sao của em ấy, tôi bỗng nhiên cảm thấy cũng không phải không được, người tôi thích nhất định là kết hôn với tôi, sớm một chút có cái gì không tốt?

Tôi thuận theo lời em ấy nói

"Vậy em có muốn gả cho chị hay không?"

"Muốn"

"Được, vậy bây giờ em theo chị về nhà."

"Hảo~".



End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro