naib subedar - màu sắc,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế giới xung quanh gã là màu xám.

Màu xám tro xác người trong hố chôn tập thể. Màu xám của băng đạn súng trường trên tay. Màu xám của bầu trời nước Ấn giữa những ngày chiến tranh hoang hoải.

Gã nhìn toán lính bỏ rơi quãng đời còn xanh để lặng thinh mục ruỗng dưới lớp bùn đất, rồi mai sau sẽ chẳng ai biết đến dung dạng những kẻ đã nằm mãi lại xứ người.

Màu xám ám vào giấc mơ của Naib những tàn tro lạnh lẽo.

Sau này, dù chiến tranh có rời xa, dù luồng bom đạn bên tai chỉ còn là những xa xăm thời đôi mươi của gã, lớp tro tàn vẫn bám vào từng ngõ ngách trong gã lính. Và cả những tạo vật xung quanh gã nữa. Chúng đều mang cái màu ảm đạm sầu thảm.

"Gã ghét màu xám."

Gã gặp Norton. Lúc ấy. Thế giới của gã vẫn là màu xám.

Gã hồi tưởng lại, khi gã được chuyển sang bộ phận tiếp quản vùng Nam châu Mĩ, đâu đó trong tâm tưởng của Naib cho đến tận bây giờ, Mê-hi-cô tồn tại như một miền nhớ đẹp lạ lùng.

Dưới vòm trời hừng hực cái nóng mùa hè, tiếng thét gào lẫn đâu đó trong thanh âm tiếng súng chỉ thiên, gã nhìn sâu vào mắt tên thợ mỏ đang bị kiềm kẹp dưới nòng súng của gã. Gã những tưởng mình đã thấy cả bầu trời sâu thẳm.

Con ngươi của em như chứa cả trời đêm. Thế giới của Norton là màu đen.

Màu đen của đám bụi than rơi lả tả chao đảo trên không trung. Màu đen bóng tối khu mỏ mỗi khi vệt dầu cuối cùng trên ngọn đèn báo bão cạn khô. Màu đen của cuộc sống toán công nhân thợ mỏ dưới tầng hầm, họ làm việc mà chẳng có ngày mai.

Và cả, quá khứ, hiện tại và tương lai em, màu đen nuốt lấy tất cả,

màu của Norton Campbell.

Nhưng với gã, em không hề có màu đen.

Norton, ở trong đáy mắt của tên lính đánh thuê non nớt ấy, là một thứ màu sắc diệu kì.

Khi gã ôm em, gã cảm thấy được những vệt màu đầu tiên, khác cái màu xám ám ảnh, xuất hiện. Gã nhận ra thế giới này còn có màu xanh rêu trên chiếc áo của Norton, gã nhận ra thế giới này còn có màu đỏ ửng trên đôi má của Norton mỗi khi gã chạm vào em bằng những cử chỉ thân mật yêu chiều.

Xanh và đỏ. Tuy gã chẳng biết chúng có ý nghĩa gì, nhưng chúng thật đẹp.

Khoảng khắc Norton ấn trán em lên vầng trán của gã và thủ thỉ rằng em yêu gã biết chừng nào, thế giới gã bỗng ngập tràn màu sắc. Gã yêu mọi màu sắc trên người em, màu của ngôi làng nhỏ này, và gã cũng yêu màu cờ xứ Mê-hi-cô như cách gã yêu quê hương gã vậy.

Mê-hi-cô là miền thương trong gã. Mê-hi-cô đem đến thế giới gã những màu sắc rực rỡ và một tình yêu thuần hậu.

Vùng đất này, và cả Nepal, đều được tô vẽ bằng những gam màu đẹp nhất mà gã từng cảm nhận được. Không có màu đen, cũng không có xám.

Chỉ có Norton, gam màu đẹp nhất.

Naib Subedar hôn em với đôi mắt mở to, để ghi lại những khoảnh màu sẫm và sáng.

Thế nhưng, những gì đẹp đẽ lại không thể tồn tại lâu. Hiện thực tàn khốc như xối vào mặt Naib Subedar một gáo nước lạnh cóng, tê dại cả trái tim vừa mới thốt được tiếng thương đầu tiên của gã.

Gã đến đây không phải để du ngoạn, gã mang theo súng và dao găm. Gã không phải lữ khách, gã chĩa lưỡi dao nhọn hoắm vào người dân vô tội, gã đặt nòng súng lên thái dương của những kẻ chống trả vì sinh mệnh của chính bản thân. Bộ phận gã nhận được lệnh càn quét ngôi làng nhỏ hiền lành. Tiếng chỉ huy chỉ còn là những âm vang xa xăm trong đầu gã.

Gã lính Gurkha tưởng chừng, màu xám đã trở lại.

Lần đầu tiên, Mê-hi-cô trong gã chỉ còn lại màu xám như trời nước Ấn.

Bộ quần áo trên người gã thợ mỏ với sinh mệnh nhỏ bé ấy mang màu đỏ và xám. Gã lính thuê không chắc liệu đó có phải là màu của vải hay không, hay là gã đã không còn nhận biết được màu sắc nữa. Những gam màu chầm chậm trở lại với gã, kí ức của gã hiện lên chiếc áo màu xanh rêu, nhưng tròng mắt gã lại nổi đầy tơ máu màu đỏ.

Xanh và đỏ. Quá khứ và hiện tại. Gã chẳng biết chúng có ý nghĩa gì, nhưng chúng làm gã đau, gã chẳng có cơ hội để hiểu chúng nghĩa là gì.

Norton nhợt nhạt và xám ngoét, máu chảy dọc gương mặt em. Bàn tay em tìm đến tay gã, dúi vào lòng bàn tay gã cái chạm từ biệt. Bầu trời Mê-hi-cô như soi chiếu vào trong gã nhịp đập cuối cùng, lúc trái tim gã còn và có thể vang lên tiếng thương, trước khi nó tắt hẳn.

Đôi mắt em vẫn mở,

Màu sắc trên thế giới của Naib chẳng còn nữa, miền thương trong gã lụi tàn.

• • •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro