• 03 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Nhân Tuấn vẫn đang ôm mặt La Tại Dân hôn hắn, nhưng khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Cậu dè dặt vươn lưỡi, liếm khóe môi cong cong của La Tại Dân. Sợi tóc mềm mượt rủ xuống khẽ chạm vào mắt như có như không. Vạt áo mềm mại ma xát vào nhau cũng tạo ra âm thanh. Cậu hôn rất chậm rất nhẹ, nhưng có kẻ đã chẳng đợi thêm được nữa.

Nụ hôn mạnh mẽ hơn ập đến chẳng thể kiểm soát, nhưng lần này không còn là cuộc tấn công đơn phương. Ngọn lửa từ nến đã tắt còn ngọn lửa từ tình cảm bắt đầu cháy. La Tại Dân lật người đè cậu dưới thân, hắn cảm giác đã nhịn đủ lâu. Tay Hoàng Nhân Tuấn vẫn vòng quanh cổ hắn, mà hắn thì không đợi thêm được nữa, vừa hôn dọc xuống dưới, vừa kéo đai áo trên lưng đối phương, thật dễ cởi, vừa túm đã lỏng. Dường như hết sức nhạy cảm với xương quai xanh, hắn cắn lên da thịt trắng trẻo mịn màng như thịt cá ở phần đường cong giữa cổ và vai, càng cắn, lưng Hoàng Nhân Tuấn khó nén nổi cong thêm một phần, đẩy vào lòng hắn thêm một phần, gần kề hắn thêm một phần. Cắn đến đầu vú được quần áo che chỉ còn một nửa nhưng đã ưỡn thẳng, hắn bèn nổi tính xấu, dùng răng kéo lên qua lớp vải áo.

Hoàng Nhân Tuấn vốn đã bị hắn giày vò cho động tình run rẩy, lần này lưng càng đẩy về phía trước mạnh mẽ hơn, tiếng kêu sợ hãi không dằn được nữa liền thoát ra: "Á!"

Giọng cậu còn chưa hạ xuống, tên khốn làm loạn lại sờ từ ngực cậu lên, hoàn toàn không nhàn rỗi. Hờn dỗi khó nhịn hơn nữa cũng đến cổ họng, nhưng bị ngón tay mạnh mẽ ấn đôi môi chặn kín, tay còn lại không rảnh, áo trong vừa bị nước bọt thấm ướt, ngay tức thì bị túm xuống dưới giường. Đầu lưỡi mềm mại chiếm giữ vị trí, chỉ có thể đáng thương quấn lấy ngón tay liếm mút, ngón tay cũng rất không an phận, húc vào răng khểnh bên này, lại đẩy răng nanh bên kia, nôn nóng tới nỗi mèo con quấn lấy đầu ngón tay hắn liếm quanh. La Tại Dân kéo cánh tay mảnh khảnh trên cổ mình xuống đặt trước ngực: "Nhân Tuấn cởi giúp ta đi."

Ngón tay Hoàng Nhân Tuấn còn đang run đã cởi cúc áo cho La Tại Dân. Nhìn thì không thấy rõ, nhưng càng xuống dưới càng sờ ra được cơ bắp rắn chắc trên bụng. Bụng dưới của cậu bằng phẳng, mềm mềm, cậu không nhịn được muốn sờ nhiều một chút, đến cả chuyện cởi quần áo cũng quẳng sang một bên. Môi vẫn bị chặn mà tay thì rất không ngoan, La Tại Dân túm tay cậu kéo xuống dưới: "Thích như thế sao, còn có thứ cứng hơn cho ngươi đây."

Làm như người ta không có vậy, cậu không phục sờ xuống dưới, nhưng cuối cùng vẫn bị giật mình kinh hãi: "To quá..."

"Muốn chạy sao?" Hắn khẽ cười, lấy hộp cao mang theo ra khoét một miếng, tìm kiếm phía sau người bên dưới. La Tại Dân vừa nhét ngón tay vào, bên trong mềm mại lập tức bọc chặt ngón tay hắn. Chặt quá, hắn lại tìm kiếm bên trong, mở mang lên trên, nhiệt độ cao khiến mỡ cao dần dà tan từng chút một, giúp ngón tay hắn không còn bị kẹp quá chặt nữa. Hoàng Nhân Tuấn khẽ hừ hừ như mèo kêu, sắp chết chìm trong tiếng cười như mật ngọt của La Tại Dân. Cảm giác vật lạ xâm nhập phía sau khiến cậu không có thời gian để phân tâm. Cậu vô thức co rút, cựa quậy cơ thể muốn ngồi lên trên, cổ lập tức bị mút mạnh: "Đừng lộn xộn!"

Hoàng Nhân Tuấn cảm giác trong thế giới của cậu chỉ còn có ngón tay đang làm loạn trong cơ thể sau mông, cậu khó dằn bắt đầu vặn vẹo lưng, nghe thấy giọng La Tại Dân mang theo mê mẩn, còn trầm thấp hơn ban nãy vài phần, khiến chân cậu mềm nhũn: "Nhân Tuấn, nơi này chặt quá."

Tay cậu vẫn đang nắm chặt thứ đanh thép của La Tại Dân, nhưng cậu thì như khúc gỗ trôi dạt trên mặt nước, bị sóng đánh ướt nhẹp chẳng còn phân biệt được thời gian, sao còn quan tâm được thứ trong tay mình. Cậu bị khoái cảm tình yêu rượt đuổi, nhưng theo cơ thể run rẩy ngón tay vẫn có thể sờ nắn thứ đó như có như không. Trong lúc ý loạn tình mê cậu thấy đồng tử La Tại Dân, đen nhánh, phản chiếu ra đôi mắt ướt át của cậu.

Mỡ cao tan trong cơ thể nóng rực, cùng ngón tay ra vào tạo thành tiếng nước lõm bõm, lại thêm một ngón tay nữa tiến vào, khiến khe mông cậu đều ướt sũng. Nghe thấy âm thanh kia làm mặt cậu nóng bừng, La Tại Dân kéo tay cậu đến bên hông hắn, sờ dọc cơ lưng hẹp.

Hắn vội vã muốn nếm thử mùi vị Hoàng Nhân Tuấn. Thứ đó cọ sát bên ngoài cửa mình hơi đỏ hơi mở rộng. Trước đây không chú ý nên không biết, cơ thể Hoàng Nhân Tuấn gầy nhom mà rốt cuộc vì sao phần mông lại lắm thịt như vậy. Không biết là cố tình hay là vô ý, dịch trắng tràn ra trên đỉnh thứ đó làm ướt cặp mông tròn mềm, hắn lại chọc vào phần thịt trên mông cong vểnh, rất đàn hồi, hắn không nhịn được vươn tay bóp mạnh mấy cái, người dưới thân hít thở dồn dập hơn nữa, thế nên hắn nắm miếng thịt mềm đó, từ miệng nhỏ chầm chậm tiến vào trong.

Mùi vị tuyệt vời rất khó tả xiết thoắt cái xông lên não. Bên trong căng chặt ướt át liếm hút hắn, khiến da đầu hắn tê dại. Bé hồ ly vẫn đang hừ hừ như đòi sữa, chân thì vắt lên sau lưng hắn. Hắn dùng sức tiến vào trong, nhưng nghe Hoàng Nhân Tuấn đột ngột cất cao âm thanh.

Thì ra giọng nói êm tai lúc trò chuyện, đến khi kêu lên cũng hay tới vậy. Vậy phải làm nhiều thêm mấy lần, làm đến khi khàn giọng có còn dễ nghe như thế không nhỉ? Hắn buông tay đi sờ yết hầu và mặt cậu, nhưng bất ngờ sờ thấy vệt nước ươn ướt. Khóc rồi, mới vào được một nửa thôi, hắn lại hôn mũi cậu: "Đau lắm ư?"

Cậu nhỏ giọng trả lời hắn, trong âm thanh còn kèm tiếng nức nở: "Đau... To, to quá, ngươi chậm... chậm thôi..."

La Tại Dân còn đang bị kẹp, lúc này mà dừng thì quả thật như lấy mạng hắn. Nhưng hắn lại chẳng nỡ để Hoàng Nhân Tuấn khóc nữa, bởi vậy hắn cứ để thế hôn cậu, dùng răng nanh cắn vành tai cậu, nhấm gân xanh của cậu, lại quay về cày bừa trên cơ thể gầy yếu của cậu từ đầu. Hắn đang muốn lần nữa nhấm nháp đầu vú được mút đứng thẳng kia, bất chợt cảm giác sau lưng bị mèo con cào mấy cái như gãi ngứa, sau đó bàn tay làm loạn nhẹ nhàng vòng cổ hắn.

Cậu nói: "Hết đau rồi... Ngươi cử động đi... Á!"

Không cho cậu một chút thời gian để phản ứng, toàn bộ phần còn lại đều vào hết, hai người đồng thời vang ra tiếng thở thỏa mãn. Tay cậu vòng lại sờ má hắn, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở gấp nhỏ vụn: "Chúng ta, chúng ta thắp nến lên được không?"

Đang trong lúc ý loạn tình mê, La Tại Dân còn nhớ được Hoàng Nhân Tuấn da mặt mỏng: "Hử?"

Trong bóng tối cậu vẫn nỗ lực tìm kiếm ánh mắt La Tại Dân: "Ta muốn nhìn ngươi."

La Tại Dân bế cậu dậy, thứ đó dùng góc độ chưa từng có để tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu, khiến cậu không nhịn được lại lớn tiếng kêu lên, cậu ôm chặt cổ La Tại Dân, chân quặp chặt eo hắn, như dây thường xuân không qua nổi mùa đông, lại như mèo con ôm người chủ duy nhất nó thừa nhận. Cứ thế đi đến cạnh bàn, La Tại Dân cầm "chiết hỏa tử" đưa cho cậu.

(Chiết hỏa tử là bật lửa chỉ cần mở nắp thổi nhẹ sẽ lên lửa được dùng phổ biến thời xưa.)

Nến cháy, cậu lại nhìn thấy được mặt La Tại Dân. Người quen với La Tại Dân luôn nói hắn vừa anh tuấn vừa xinh đẹp, vừa đa tình vừa vô tình, ánh mắt giương lên có nghĩa là đòi mạng người khác. Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy mạng mình đích thực bị đòi đi mất rồi. Ánh nến không sáng tỏ, mà cậu chỉ thấy được chính mình trong mắt La Tại Dân, thứ cứng rắn vẫn đang nảy lên trong cơ thể cậu. Đôi mắt kia lại cong cong, trốn dưới cái bóng của rèm mi. Cậu hôn lông mi dài của hắn, cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào xương quai xanh.

"Đẹp không?"

Cả hai cùng lặng lẽ cười lên.

Cuộc chiến mãnh liệt hơn nữa bắt đầu từ thời khắc này. Hoàng Nhân Tuấn cảm giác sống lưng mình đập mạnh vào nệm mềm, ngay cả thứ to lớn vừa tiến vào cũng bị trượt ra một chút, trực tiếp gãi ngứa cửa mình. Cảm giác trống rỗng trong khoảnh khắc lại khiến cậu không quen lắm, nhưng rồi tức thì không còn gì để nói, La Tại Dân đã một lần nữa tiến vào thật sâu, thậm chí còn sâu hơn cả ban nãy, sượt mạnh qua điểm mẫn cảm của cậu. Trước mắt cậu lóe lên ánh sáng như sao băng, từng lỗ chân lông trên người đều đang kêu gào đòi hỏi nhiều hơn. To quá, to đến nỗi cậu chẳng thể tưởng tượng được thứ như vậy làm cách nào tiến vào cơ thể cậu. Trong lúc mê đắm cậu khó dằn lòng nổi vươn tay sờ bụng dưới của mình, hình như sắp bị húc nhô lên rồi.

Va chạm như bão tố nhanh chóng khiến cậu đánh mất hết mọi ngôn từ. Cậu cố gắng tách rộng chân, tiếp nhận tốc độ mãnh liệt đến từ người thương. Giọng điệu nhỏ nhặt, nụ hôn rải rác, rên rỉ vỡ vụn, duy chỉ có bên trong cơ thể đỏ tươi, âm thanh eo và mông va chạm chưa từng dừng lại. Tay La Tại Dân có vết chai, nắm bóp eo cậu gần như ma sát dấy lửa. Trên tường phản chiếu bóng dáng hai người, quấn lấy nhau sít sao, không ai rời xa được ai. Khoái cảm sắp nhấn chìm, cậu muốn vặn vẹo cơ thể, nghe La Tại Dân gọi cậu là bảo bối, gọi cậu là Tuấn Tuấn, gọi cậu là vợ. Lần nào cậu cũng thở hổn hển đáp lại, sau đó đợi đến va chạm mãnh liệt hơn nữa. Miệng nhỏ bên dưới hút chặt, miệng bên trên vẫn đang hôn bừa bãi. Chuyện này dường như không có trình tự, lấp đầy cơ thể cùng người có tình ý, ham muốn trỗi dậy như dòng suối vô bờ ào ạt tuôn ra.

Cậu chảy nước mắt đầy mặt, hiện tại La Tại Dân triệt để không thể dừng. Thì ra lúc khóc cũng đẹp như vậy, làm tình cho cậu khóc trông càng đẹp hơn, cả người nhuốm một màu hồng nhiệt tình, bị hắn làm cho chảy ra nước, bên dưới cũng vậy, bên trên cũng thế, lông mi thấm ướt dính vào nhau, cũng chẳng rảnh mà lau. Hắn hối hận rồi, sớm biết vậy thì không nên đợi, phải bắt lấy cậu từ sớm mới phải, làm cho cậu không thốt được một câu hoàn chỉnh, nhoài người úp sấp trên vai hắn khóc lóc nài nỉ hắn chậm thôi, nhưng còn lâu hắn mới làm vậy. Vào lần đầu tiên Hoàng Nhân Tuấn tiễn hắn ra ngoài phủ, hắn nên bắt cậu về nhà, làm vợ hắn, bị hắn làm, đợi suông tới tận giờ, hắn không biết đã bỏ phí bao nhiêu ngày. Nghĩ đến đây La Tại Dân lại bực mình, hắn ấu trĩ dốc sức va chạm, nghe đối phương lí nhí khóc kêu thành tiếng. Khoái cảm sắp nhấn chìm, lại vừa như mãi mãi không có bờ bến.

Vai Hoàng Nhân Tuấn nhấp nhô liên tục, cậu cảm giác mình sắp mài rách ga trải giường bằng lụa. Hệt chiếc lá bay trong đám mây, xuôi theo cơn gió lơ lửng trong tầng mây mềm mại không có điểm cuối, lơ lửng nhịp nhàng theo tiết tấu của La Tại Dân. Cũng không hẳn là lơ lửng, từng cơn sóng lắc lư kịch liệt ngày một cao hơn trước trong biển tình. Cậu bị làm đến mức cơ thể cong lên, hoàn toàn đẩy cơ thể vào lòng La Tại Dân. Thì ra được làm tình với người mình yêu là chuyện vui sướng nhường này, cậu cảm giác mình sắp nghiện rồi. Cậu đã nghiện cơ thể La Tại Dân, cậu hôn mút hắn không biết mệt mỏi, dùng môi mình vuốt ve lông mày và gò má hắn, hết lần này đến lần khác. Cả ngọn nến sắp cháy hết, La Tại Dân vẫn chưa có ý định kết thúc. Khó khăn lắm mới dành ra được thời gian tạm nghỉ, cậu dùng chút sức cuối cùng mút môi hắn, lại tặng hắn thêm một nụ hôn.

Hai người quấn quít hôn nhau, đầu lưỡi đánh nhau giữa hàm răng. Dường như còn chưa đủ sâu, La Tại Dân lại bế cậu ngồi dậy, cậu cúi đầu đối diện với La Tại Dân. Mái tóc La Tại Dân hơi rối, một nhúm tóc tùy tiện rủ xuống bên thái dương, cậu chậm rãi gạt ra, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cao trào ập tới mạnh mẽ và kéo dài. Chất dịch nóng bỏng trút hết vào nơi sâu trong cơ thể cậu không rớt giọt nào. Nhiệt độ ấy gần như muốn xuyên thủng lên tận đỉnh đầu cậu, trước mắt cậu trắng xóa, gần như đánh mất ý thức, mềm mại nằm trên giường như hóa thành một vũng nước.

Hai người cùng ngã xuống giường tạm nghỉ, La Tại Dân lại tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Hoàng Nhân Tuấn. Người cậu màu đỏ, là màu đỏ trong nhụy hoa đào tinh khiết nhất giữa mùa xuân, căn phòng từ từ trở nên ấm áp, rất hợp để nuôi dưỡng đóa hoa là cậu. Khóe mắt màu đỏ, đôi môi màu đỏ, làn da màu đỏ. Hình như còn thiếu gì đó thì phải, nến cũng màu đỏ... thì ra thiếu một tấm khăn voan đỏ, khi vén lên sẽ bắt gặp đôi mắt thẹn thùng của cậu.

La Tại Dân không nhịn được lại vươn tay ấn vào đôi môi mềm mại của cậu. Ngoài kia ánh mặt trời đã le lói, mèo con mệt mỏi buồn ngủ gạt ngón tay hắn ra. Hắn kéo người vào lòng, chìa một cánh tay ra cho Hoàng Nhân Tuấn gối đầu lên, cảm nhận được hơi thở của cậu phả vào lồng ngực mình.

"Ngươi thấy mùng 8 tháng sau thế nào?"

"Thế nào gì cơ..."

"Thành thân với ta nhé."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#najun