2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Quốc mưa rơi rào rào, bầu trời xám xịt, tiếng mưa va đập bao trùm cả kí túc xá. Na Jaemin kéo Renjun vào lòng, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ. Một chiều mưa gió, trên chiếc giường ấm, cùng người mình thương,

Huang Renjun đang ngủ rất sâu, cơ thể cảm nhận động chạm khác thường liền có chút phản ứng, cổ họng khẽ run “hừ” một tiếng, nhưng vẫn là yên bình ngủ.

Na Jaemin thấy thế liền ôm chặt thêm một chút, cằm đặt trên đỉnh đầu thơm tho kia, giọng ngái ngủ mơ màng thủ thỉ, “Injunie chừng nào mới nói yêu mình đây?” 

.

Hai giờ sáng, trong phòng tập sáng đèn chỉ còn lại hai người Jaemin và Renjun. Huang Renjun vừa tắt nhạc đi, mệt nhọc thở không ra hơi, hôm nay cậu đã tập liên tục 8 tiếng rồi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ thôi. Renjun với lấy chai nước để trên bàn uống một ngụm lớn, sau đó cậu quay đầu lại nhìn người đang nằm vật ra giữa sàn tập, tươi cười gọi, “Jaemin, tụi mình về thôi.”

“Ừ, về thôi.” Na Jaemin bật người dậy, nhanh chóng lấy mũ nón balo cho cả hai.

Đường đêm khuya vắng tanh,đèn vàng bao trọn hai đôi vai cùng sánh bước, yên bình dịu êm, gió vội vàng thổi khẽ giữa ngày hè, Huang Renjun tự hỏi: “Chuyện này có thể không?” 

Lá rì rào, không ai trả lời.

.

Huang Renjun nhướng người hôn lên đôi môi người phía trên, không khí nóng bừng bao trùm từng tấc da thớ thịt. Cậu cố gắng mở mắt, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ phía trước, thấy từng giọt mồ hôi chảy dọc từ hai bên thái dương trượt xuống cổ. Cậu yêu cách Na Jaemin nhíu mày, đôi môi xinh đẹp khẽ mím, một bộ dạng chuyên tâm, yêu cái cách một Na Jaemin thanh thuần vì cậu mà nhuốm bẩn. 

Renjun không nhịn được mà vươn tay lau đi mồ hôi trên mặt Jaemin, ngón tay di qua di lại, rồi dừng ở gò má ưng ửng đỏ, cậu dùng cả bàn tay mà nâng niu vỗ về, sau đó lại dùng ngón tay luồn vào mái tóc vừa mới tẩy của hắn, vuốt vuốt chải chải. 

Na Jaemin bỗng nhiên hạ người hôn sâu, hai đôi môi cuốn lấy nhau đột ngột. Hôn lâu như vậy, Jaemin mới gầm gừ một tiếng nhỏ, kéo theo tiếng nấc của Renjun. 

“Trăng hôm nay đẹp quá nhỉ.” Na Jaemin ôm lấy người kia vào lòng, môi vừa hôn lên xương bả vai của cậu vừa nói.

“Cậu xạo sự vừa thôi, hôm nay trăng khuyết.” Huang Renjun xoay người, khúc khích cười, rúc vào lòng hắn.

“Injunie là trăng của mình.” 

“Thế thì cứ để mình làm trăng của Jaemin đi.”

Trăng của mình cậu thôi, cậu biết mình biết, không cần ai biết.

Na Jaemin cười hạnh phúc, hôn lên đỉnh đầu người trong lòng.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro