Chap 27:Thân phận thật sự của Liliana?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã mấy ngày trôi qua rồi, vẫn chưa có gì mới lạ xảy ra giữa các phe, cuộc sống đang rất yên bình, chỉ có sinh hoạt, giao lưu và luyện tập thôi. Đối với việc luyện tập thì không có gì khó đối với họ, chỉ trừ một người, Errol. Cậu không thể biến đổi cơ thể trở lại bình thường được nữa, thay vào đó cậu phải chịu trận cho thân hình nửa người nửa quỷ của E.D đã để lại, cánh tay ác ma vẫn là đó, nhưng bây giờ nó chỉ làm nặng nề thêm cho cậu mà thôi, vì cậu đâu thể dùng những chiêu thức như của E.D được. Nên giờ cậu phải luyện tập để quen dần với nó, móng vuốt sắc nhọn của nó cũng không phải vũ khí tồi đâu.

-Nakroth:Thế nào rồi anh bạn?

Nghe tiếng của vị phán quan oai nghiêm thân quen, Errol dừng ngay việc luyện tập và quay qua chào hỏi cho phải lẽ.

-Errol:Xin chào ngài ạ.

-Nakroth:Ngươi đừng như thế, ta không là gì ở đây cả. Cứ nói chuyện bình thường.

-Errol:À...vâng. Thật ra tôi thấy chưa ổn lắm.

-Nakroth:Ngươi vẫn chưa thể điều khiển được nó à?

-Errol:Vâng, với lại tôi cũng không muốn hóa ra lưỡi liềm hay đại đao gì đâu, ghê lắm.

-Nakroth:Ngươi là một chiến binh của lâu đài, đừng để sự nhát gan lấn áp lý trí.

-Errol:Xin ngài chỉ giáo.

-Nakroth:Ta biết ngươi vốn rất hiền lành, nhưng bây giờ không phải lúc để thể hiện cái đó. Đấu tranh trong Athanor này, cứ nhu nhược thì sẽ bị yếu thế hơn. Ngươi chiến đấu vì quốc vương, vì loài người, thì có gì phải rụt rè cơ chứ?Ta rất coi trọng những người tốt như ngươi...

-Errol:Đa tạ ngài đã tin tưởng.

-Nakroth:Đừng tưởng bở, ta coi trọng chứ không tin tưởng.

-Errol:Ơ, ngài nói vậy là sao?

-Nakroth:Với bản tính của các ngươi, không có đủ gan dạ để kết liễu đối thủ hung bạo trước mắt, sẽ mãi mãi là con mồi trong Athanor này thôi. Nếu ngươi không thể sửa được, thì đừng mong tồn tại được trong thế giới này.

Những lời nói có vẻ không được dễ nghe cho lắm, nhưng suy ngẫm lại thì Errol thấy nó đúng, có vẻ chỉ nên hiền lành với những người lương thiện, chứ không nên làm thế với kẻ xấu, kẻ ác, chúng sẽ theo đà đó mà tiến tới, lấn áp tất cả không một chút kháng cự...Trong lúc Errol đang suy ngẫm thì Nakroth đã biến đâu mất rồi...

-Errol:Ơ, ngài phán quan, ngài đâu rồi?

Đáp lại cậu chỉ là tiếng của những cơn gió nhẹ thổi quanh lâu đài, vị phán quan lướt đi nhanh hơn cơn gió và biến mất chỉ trong tích tắc khiến Errol không kịp định hình. Hắn đã đi đâu?Làm gì?Không ai biết cả. Nhưng có vẻ liên quan tới một sự việc đang diễn ra ở cách đó khá xa.

-Liliana:Ôi, con cáo chạy mất rồi.

Liliana đang di chuyển trên vùng Cao Nguyên Xanh, tuy cô chỉ được lệnh đi thám thính bên trong vương quốc, nhưng do mãi ham vui đuổi theo một con cáo nhỏ hoang dã nên cô đã đi đến vùng Cao Nguyên Xanh lúc nào không hay. Cô chợt nhận ra và định trở về, nhưng lại cảm nhận được một luồng hắc khí mà cô biết là ở Vực Hỗn Mang, tính tò mò khiến cô quyết định đi xem đó là ai và đang làm gì. 

Và rốt cuộc, cô không thể ngờ được khi thấy được người đó, chính là Marja, ả ta đang làm phép gì ở nơi đây, trông rất bí hiểm. Liliana nhìn một lúc và chắc chắn mình đã nắm được thông tin, Liliana định rút lui thì chợt nghe một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ Marja.

-Marja:Đi đâu đó, cô nhóc hồ ly?

-Liliana:Ứ... (Ả biết mình ở đây sao?)

-Marja:Đừng trốn nữa, bước ra đây nói chuyện như 2 người phụ nữ nào.

Biết mình không thể trốn hay rút lui nữa, Liliana bước ra khỏi bụi cỏ, dù gì phép thuật của cô cũng không thua gì bất kỳ ai ở Athanor này đâu, cô nghĩ vậy, tu luyện chừng ấy năm mà. Marja dừng việc mình đang làm và quay qua với cô nàng hồ ly.

-Marja:Ngươi gan to lắm, dám rình mò ta à?

-Liliana:Hừ, ta không tấn công bất ngờ là may cho ngươi rồi đấy.

-Marja:Ồ, thật sao?Ngươi nghĩ pháp lực 10000 năm của ngươi sẽ mạnh hơn ta?

-Liliana:10000 năm sao?Sao ngươi biết ta đã...

-Marja:Giống hồ ly nếu có đầy đủ điều kiện và được chỉ bảo. Tu luyện 100 năm sẽ có 3 đuôi, gọi là Yêu Hồ, nếu qua 1000 năm thì sẽ có 6 đuôi, gọi là Lục Vĩ Ma Hồ. Cuối cùng, nếu đạt được cảnh giới 10000 năm, sẽ mọc hẳn 9 đuôi, có tên là Cửu Vĩ Thiên Hồ hoặc Cửu Vĩ Yêu Hồ và có thể hóa thành người. 

-Liliana:Coi bộ ngươi biết rõ về ta đấy.

-Marja:Sao lại không?Ta với ngươi vốn là đồng môn mà.

-Liliana:Đồng...đồng môn?

-Marja:Không chỉ có ta, nữ thần Ilumia, quỷ vương Maloch, dơi quỷ Veera và phu quân của ta, Volkath. Tất cả đều là đồng môn với ngươi. Ái chà, xuất thân của ngươi không tồi đâu nhé.

-Liliana:Gì cơ?Lúc còn là hồ ly và bắt đầu tu luyện, ta có biết gì về họ đâu?

-Marja:Vậy để ta đoán nhé, thầy của ngươi, chính là đại pháp sư vĩ đại Edras, đúng chứ?

-Liliana:Cái...cái gì?Sao ngươi biết về thầy của ta?

-Marja:Ta và những người kia vốn là học trò của ông ấy mà, nhưng thời gian bọn ta tu luyện không thể nào so sánh được với ngươi. Ngươi là người đi trước, tuy không trực tiếp nhưng đã thông qua thầy Edras mà để lại cho bọn ta rất nhiều bài học để tu luyện và tiến lên. Cho nên...

-Liliana:Cho nên?

-Marja:Liliana, ngươi chính là tiền bối của 5 người bọn ta đấy!!

Liliana có vẻ sốc khi nghe điều này, tiền...tiền bối sao?Nếu vậy thì xét về cương vị trong việc học tập với đại pháp sư Edras, cô chính là đại tỷ của 5 người kia, tức là sự thật...cô đứng ở một vị trí cao hơn cả những thủ lĩnh đó nữa sao?

-Marja:Đúng vậy, đặt trường hợp chúng ta còn trong quá trình tu học, thì có thể ngay cả phu quân Volkath của ta, chúa tể Vực Hỗn Mang, cũng phải phục tùng mệnh lệnh của vị tiền bối, vị đại tỷ ngày trước, ngươi. Ái chà, nếu quốc vương Thane và nữ hoàng Telannas biết điều này, thì chắc họ sốc lắm đây.

-Liliana:...

-Marja:Nhưng bây giờ khác rồi, chúng ta bây giờ đang ở những phe đối địch với nhau. Nên việc đối đầu này là không thể tránh khỏi. Tuy tụi ta rất biết ơn ngươi, nhưng không cùng chí hướng thì chấp nhận thôi.

-Liliana:Ngươi định làm gì?

-Marja:Thân phận cao quý mà không biết thể hiện, chỉ toàn làm mấy chuyện cỏn con tào lao, ngươi bây giờ không xứng là đại tỷ của bọn ta, tiếp chiêu đi!

Marja không tấn công ngay mà hóa thành dạng ác hồn, ả biến mất sau đó và di chuyển rất nhanh trong những cơn gió hỗn độn vùng cao nguyen này, làm cho Liliana không tài nào cảm nhận ra mà đánh trả được. Sau khi luồn lách được ra sau lưng Liliana, Marja hiện hình và tung đòn chí mạng, nhất dương chỉ!

Liliana cảm nhận được nhưng có vẻ cô không thể né được đòn này, tốc độ của nó bắn ra quá nhanh và có vẻ nó sẽ đuổi theo được địch thủ. Trong khi đang bối rối không biết làm gì, đành chịu đựng đòn này sao chứ?Nó không phải chiêu thức đơn giản đâu...

Keng!!

Một tiếng nổ phát ra từ chiêu thức, nhưng Marja thấy lạ, chiêu thức của ả chạm vào người mà nghe tiếng "keng" là sao?Nó đã va chạm với vũ khí nào đó rồi...Sau khi bụi mịt mù nổi lên rồi lặng xuống, Marja cố gắng nhìn rõ thì ngạc nhiên khi thấy sự hiện diện của vị phán quan, Nakroth. Hắn đang đứng chặn trước Liliana và đỡ chiêu đó bằng cặp song đao của mình. Không chỉ có Marja, Liliana cũng bất ngờ khi Nakroth lại một lần nữa xuất hiện bảo vệ cô đúng lúc.

-Liliana:Nakroth, ngươi...

-Nakroth:Lui ra đi.

-Marja:Nakroth, ngươi lại cản đường cản lối ta nữa à?

-Nakroth:Ta chỉ làm theo sứ mệnh thôi. Marja, ngươi đã làm mọi chuyện đi quá xa rồi.

-Marja:Hừ, ta đang luyện phép thì bị con hồ ly này phá đám, ta tấn công nó thì bị ngươi cản đường. Hôm nay có vẻ không tốt cho ta rồi.

Marja vận dụng pháp lực biến mất sau đó, có vẻ ả cảm thấy tiếp tục ở đây thì không có lợi ích gì cả. Nakroth lặng nhìn theo không nói, còn Liliana thì có vẻ vẫn còn đang ngạc nhiên bước tới, hỏi Nakroth vài câu mà cô đang thắc mắc.

-Liliana:Ngươi...nghe tất cả rồi sao?

-Nakroth:Xin lỗi vì đã giấu ngươi, ta đã biết chuyện đó từ lâu rồi.

-Liliana:Vậy sao ngươi...

-Nakroth:Nhiều lý do rắc rối, nên ta đã không nói với ngươi.

-Liliana:Ngươi...có biết gì nữa không vậy?

-Nakroth:Trước giờ có rất nhiều học trò đến với thầy Edras, phần lớn họ không đạt được những thành tựu tốt như 5 người kia nhưng cũng được huấn luyện thành các tướng lĩnh tài ba. Nhưng có một điều ngươi không biết, từ thưở sơ khai tới giờ, ngươi...chính là học trò đầu tiên của thầy Edras.

-Liliana:Cái...cái gì?

-Nakroth:Edras là một pháp sư vĩ đại, có thể coi ngài là sư tổ của Athanor chúng ta. Nhưng bây giờ, ngài không còn ở đây nữa. Cho nên, Liliana, ngươi chính là người sẽ nối bước của ngài, đưa Athanor phát triển lên một tầm cao mới.

-Liliana:Ái chà, ta có thân phận cao quý như thế mà không biết, toàn đi làm những chuyện tầm phào. Bọn sa đọa bây giờ cũng dám láo xược với ta cơ đấy, ta sẽ...

-Nakroth:Bớt manh động đi, bọn chúng đôi khi không biết lý lẽ, ngươi có nói gì cũng vô dụng thôi, chỉ càng là mọi chuyện khó khăn hơn.

-Liliana:Ơ, vậy...đây là lý do ngươi giấu ta sao?

-Nakroth:Tốt nhất ngươi đừng để lộ chuyện này, sẽ mang lại rắc rối thêm nhiều thôi.

-Liliana:Thôi được, ta hiểu. Vậy hiện giờ chỉ có 5 người đó và ngươi biết?

-Nakroth:Có lẽ vậy.

-Liliana:Ái chà, để đại tỷ đây làm một cái gì đó mới được. Chứ để bị tụi nó sỉ nhục là không được.

-Nakroth:Làm gì thì làm. Nhưng chúng ta phải về vương quốc Romain đã, ở đây nguy hiểm lắm.

-Liliana:À...ừ...

------------------------

Sau chap này có lẽ Au sẽ off một thời gian, giờ sắp thi rồi, cần thời gian học bài đã...Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Au nhé, Au sẽ trở lại nhanh nhất có thể!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro