Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ như vậy qua đi, thoáng chốc đã qua 2 tuần lễ. Trong thời gian này, Jungkook tạm gác công việc lại để ở lại Paris dạo chơi với Nayeon .
Một tuần trước đây, Jungkook  đã gọi điện cho cha nàng bàn về vấn đề dụ nàng về và thời cơ đã đến. Hai tuần cũng đủ để nàng vui chơi tự do bên này rồi, cũng đến lúc phải quay lại Hàn thôi.
ánh nắng nhè nhẹ rọi xuống một thân ảnh nhỏ đang miệt mài cho cá ăn trong sân biệt thự, nhìn cái dáng người thận trọng của nàng khiến Jungkook  ko khỏi nhếch miệng cười.
Jungkook  đến gần nàng hơn, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau. Thỉnh thoảng hắn cũng hay như vậy nên nàng đã dần quen, ko còn ngượng ngùng như trước nữa, nàng ko hiểu sao lại luôn muốn ỷ lại vào hắn, có lẽ bởi hắn luôn cưng chiều và quan tâm nàng cũng nên, chắc là vậy rồi !
" Jungkook "
" Sao vậy " Jungkook  nhận thấy vẻ ngập ngừng có điều muốn nói trong mắt nàng.
" Tôi..tôi định mai sẽ về lại Hàn Quốc" Thực ra Nayeon được cha mẹ bao bọc quen rồi, dù ở đây có được hắn thương yêu chăng nữa thì vẫn là nhớ nhà đi.
Jungkook bỗng chốc ngạc nhiên,  Nayeon của hắn chơi chán rồi sao, chưa dùng mồi nhử đã tự động đòi về HQ, vậy chả phải sẽ đỡ tốn công sức sao ?!
" Mai tôi về với em " Jungkook cưng chiều nói.
" Anh cũng phải về HQ luôn sao ?"

Nàng hỏi vậy không phải thừa sao, hắn là người HQ không về đó chẳng lẽ sẽ ở mãi Paris, ngốc nghếch !
"Ừ"
" Tại sao " Nayeon chớp chớp con mắt ting khiết hỏi hắn.
" Tôi là người Paris sao ?"
" À" sao nàng lại có thể quên mất hắn cũng là người HQ chứ.
------Đường phân cách đáng yêu -----------
-----------------
Sau một chuyến bay dài, cuối cùng hắn và nàng cũng đặt chân tại vùng đất HQ. Bước xuống sân bay, Jungkook và Nayeon nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người. Một chàng trai mang đậm nét tàn khốc kiêu hãnh lạnh lùng , một cô nàng chứa đựng đầy nét trong khiết ngịch ngợm của thiếu nữ, đúng là một cặp tiên đông ngọc nữ  Nayeon  hôm nay diện trên người chiếc quần baggy rách phối với chiếc áo tanktop khoét hai bên sườn điểm thêm trên đầu đội chiếc croptop tôn nên một vẻ nghịch ngợm nhí nhảnh, khác hắn với style thường ngày.
Đó chính là lí do khiến đầu hắn bốc khỏi từ khi xuống máy bay đến giờ, nhìn cái áo khoét một mảng rộng thật lớn đến tận rốn, dù phần ngực đẫy đà có bị che bởi chiếc áo bra nhưng phần eo trắng nõn vẫn hiện ra thoắt ẩn thoắt hiện của Nayeon .
Jungkook  ko thể chịu nổi khi thấy những ánh mắt nam nhân cứ dính trên người nàng, hắn kéo nàng vào lòng, bàn tay bóp chặt eo nàng thể hiện rõ ý ko cho kháng cự. Đôi mắt chim ưng liếc nhìn xung quanh, tỏa ra khí lạnh đáng sợ Nayeon thầm lôi tám đời nhà hắn lên trách mắng, ở chỗ đông người như vậy làm như này thật sự rất ngại nha.
" Bất mãn ? " Hắn cúi người nói nhẹ bên tai nàng, tư thế hiện tại của hai người cực kì ái muội.
" Không.. Không có " Nayeon cười tươi lấy lòng, bình thường hắn sẽ rất ưa chiều nàng, nhưng nếu khiến hắn tức giận liền sẽ trái lại với điều đó.
Jungkook  ôm thẳng Nayeon vào trong chiếc xe BW đang đợi cách đó ko xa. Nayeon  liền quay người ra hướng cửa định xuống xe lại bị ai đó kéo vào lòng.
" Tính đi đâu ?"
" Tôi đi về nhà " Nayeon  nói một cách rất hồn nhiên.
" Không phải tôi bảo sẽ đưa em về sao" Nayeon không nói gì chỉ bĩu môi.
" Không vừa lòng ? " Hắn nhíu mày rậm.
" Đâu có " Thế là hết cơ hội vào quán KFC mà nàng thèm thuồng mấy ngày nay rồi, đúng là gặp phải quỷ mà.
--------------- Đường phân cáchđáng yêu--------------------------
Sau khi nhận được cuộc gọi của hắn, biết rằng con gái đã gần về tới nhà, ông Im cùng bà Im ngồi sẵn dưới phòng khác chờ nàng. Đây là lần đâu tiên Joohyun của bọn họ đi xa lâu như vậy, trong lòng tất nhien phải nhớ rồi.
Chiếc BW dừng chân tại ngôi biệt thự sang trọng, một đôi nam nữ nhẹ nhàng bước ra.
Vào tới cửa phòng khách, thấy cha mẹ đang ngồi sẵn ở đấy, Nayeon nhanh chóng thoát khỏi vòng tay ai kia, nhào tới mẹ nàng.
" Nayeon "
" Mẹ, thật là nhớ " Nayeon  ôm chầm lấy bà, bỏ mặc hắn một bên.
" ai da, con đi hai tuần quên luôn người làm cha này rồi" Nayeon  cảm thấy mình thật hồ đồ, sao có thể ko chú ý đến cha đang ở bên cạnh chứ.
" Nào có, Nayeon vẫn yêu thương cha mà "

" Đúng là tiểu nha đầu dẻo miệng" ba nàng cưng chiều véo mũi nàng.
Chợt liếc nhìn ra cửa mới thấy Jungkook  đứng tại đó, nhẹ nhàng đứng dậy chào hỏi.
" Jeon tổng, mời ngài ngồi"
Jungkook  chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi ngồi vào sofa.
" Thơi gian qua cảm ơn ngài đã chăm sóc Nayeon chu đáo, chúng tôi rất biết lấy làm ơn, chắc con bé quậy phá khiến ngài đau đầu lắm" ông Im dịu dàng xoa đầu Nayeon
" Cha " Nayeon vẻ mặt ai oán liếc nhìn cha mình.
Jungkook  thấy vẻ mặt nàng như vậy càng muốn chêu chọc nàng hơn.
" Đúng vậy, cô ấy chính là con mèo nhỏ chuyên gây phiền phức" Nayeon  nghe hắn nói như vậy, thật là muốn bùng cháy, định phản bác lại lời hắn nhưng lại sững sờ trước câu sau.
" Nhưng tôi lại muốn rước các phiền ức ấy vào người " Bảo người ta phiền phức mà lại muốn rây vào, đúng thật là ko thể hiểu nổi hắn. Nayeon ko vận dụng IQ thiên tài của mình để suy nghĩ nữa mà xin phép lên phòng, để lại ba người bọn họ bên dưới trò chuyện.
" Jeon tổng, trong thời gian ngài tiếp xúc với con gái tôi có lẽ đúng đủ để hiểu được bản tính nó, cậu có còn cái ý nghĩ muốn làm con rể nhà họ Im, chồng tương lai của Nayeon ko ?"
" Đương nhiên là có " Jungkook trả lời ko cần suy nghĩ. ông Im hỏi vậy ko phải thừa sao ? Nếu ko muốn lấy nàng làm vợ thì sao hắn có thể bảo bọc nàng suốt 5 năm cơ chứ ?!
" Được, chỉ cần Nayeon  hạnh phúc, tôi liền giao con gái cho cậu"
----------------- Đường phân cách đáng yêu--------------
" Cậu về HQ chưa"
" Mình đang ở nhà này " Nayeon hiện là đang xem hoạt hình,tay cầm hai bịch khoai chiên miệng nhai ko ngớt, xung quanh những món dồ ăn vặt dải gắp nơi.
" Nayeon  thân yêu, cậu có thể mang tiền đến bar Wis cho mình được ko ? mẹ nó nữa, mình bị móc mấy ví rồi" Sooyoung nói với giọng đau thương mong nàng sẽ đến giúp.
" Tiểu sảo lũ trộm ngày càng cao siêu nha, đến Sooyoung mà cũng bị mất tiền" Joohyun ngây thơ phán một câu.
" Đúng đó, mình hiện tại là rất đáng thương, nên cậu nhất định phải giúp mình " Nayeon thực sự ko thích những nơi như vậy chút nào, thực sự rất ồn ào còn nồng nạc mùi thuốc lá nữa, liền từ chối.
" Ko được đâu, mình ghét đến mấy nơi như vậy lắm"
" Nayeon  thân mến, cậu ko thể vì mình mà phá lệ lần này sao, rồi cậu thích gì mình liền chiều đó" Sooyoung dở thói nịnh nọt dụ dỗ.
Nghĩ nghĩ thứ gì đó một lúc, nàng liền lên tiếng.
" Thật ?"
" Đương nhiên, mình có bao giờ thất hứa với cậu đâu"
" Nhớ lời cậu nói đó, 5 phút sau mình liền tới" Nói xong, vẫn bộ pijama hồng phấn họa tiết kitty, nàng cầm theo ví đi liền ra bar Wis.
Đúng như lời đồn, Wis là một quán bar xa xỉ chuyên giành cho những con nhà giàu đến hưởng thụ cuộc sống về đêm. Thiết kế trang trongj họa tiết bắt mắt với diện tích vô cùng lớn.
Bước vào đây khiến Nayeon  cảm thấy thật khó chịu bởi mùi thuốc lá hòa với rượi bia.
Nàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người bởi bộ trang phục đối lập với bầu không khí xập xình ám muội. Những cô nàng ăn mặc thiếu mảnh, guốc cao gót trên mặt chát đầy những lớp phấn lớp son trong khi nàng lại đơn điệu một bộ đồ ngủ kín đáo tôn lên vẻ đáng yêu thanh khiết, khuôn mặt ko tí phấn son vẫn bộc rõ nét xinh đẹp.
Nayeon tay sờ túi áo bỗng phát hiện một điều NÀNG QUÊN MANG ĐIỆN THOẠI! huhuuu giờ phải làm sao để liên lạc với Sooyoung đây ?
Đang loay hoay nhòm ngó để xem bóng dáng Nayeon ở đâu thì chợt có một nhóm con trai tiên tới.
" Cô gái nhỏ đi một mình sao ?"
"Tôi.. Tôi ko quen mấy anh" Nayeon  bỗng chốc run sợ, đó chính là lí do nàng ghét đến những nơi như này, rất nguy hiểm a.
" Ko quen rồi dần dần chúng ta sẽ quen " Tên đàn ông cầm đầu đó ngũ quan cân xứng, nguôn mặt điển trai tuy nhiên lại pha vào đó là vẻ phong lưu cợt nhả, nhìn là có thể thấy chắc là loại thiếu gia ăn chơi trác táng, mà nàng, lại ghét nhất là những loại người như vậy.
Cảm thấy mình ngày càng nguy hiểm hơn, nàng vội vàng tránh né hắn ta, chạy đi nơi khác. Tuy nhiên, đâu có dễ như vậy, lâu lâu rồi mới có người con gái khiến hắn để mắt sao có thể bỏ lỡ cơ hội chứ. Phụ nữ đối với hắn đếm ko hết, chủ yêu với công dụng ấm giường, nàng là người duy nhất khiến hắn cảm thấy thú vị.
Nayeon chạy tới một nơi đông người hơn, nhưng tiếc rằng ở đây, moi người đều đang say mê hưởng mình vào dòng nhạc, nhảy nhót, hút thuốc, một số cặp đôi còn đang miệt mài triền miên.
Thấy mình ko thể nhờ cậy ai được, nàng cứ vậy cắm đầu chạy về phía trước, bỗng chốc lại va vào một người đàn ông, ko hề nghĩ ngợi nhiều nàng nhanh chóng chạy ra phía sau người này ôm lấy hắn.
" làm ơn giúp tôi với " giọng nói của nàng chứa đựng những ủy khuất cùng lo sợ.
Hắn nhíu đôi mày rậm, cô gái nhỏ này lại dám động vào người hắn, nhưng hắn lại ko hề bài xích cái ôm này mà ngược lại cảm thấy thích thú, làm gì có ai dám động vào người Oh Sehun hắn chứ ?! Nếu có chắc nàng là duy nhất rồi.
Các tên con trai nhìn thấy Sehun thì ko khỏi rùng mình. Bọn chúng còn run sợ hơn khi thấy nàng ôm hắn mà ko hề bị đá bay ra xa ? chẳng lẽ cô gái này có quan hệ gì với Sehun sao ?! ai mà lại ko biết Sehub là người giàu và có ảnh hưởng nhất nhì giới hắc đạo ?! Còn ai dám động vào đồ của hắn .
Sehun ko nói gì, chỉ liếc bọn chúng một lượt sau đó tuôn ra một từ ngắn gọn.
" Cút"
Đám con trai thấy vậy sợ hãi bỏ chạy, nếu làm Sehun khó chịu chẳng khác nào giao mình cho ác quỷ.
Thấy nàng vẫn ôm chặt hắn ko có ý định buông ra, Sehun lạnh lùng lên tiếng.
" Cô định ôm tôi đến bao giờ ?"
Nayeon cơ bản là vừa nãy sợ hãi, chỉ biết thấy có người là liền lấy làm bia đỡ đạn, ko hề biết gì hết, thấy có người lên tiếng nàng đôi tay vẫn ôm hắn như ko hề nghe thấy gì, thò chiếc đầu nhỏ nhỏ ra phía trước ngó xung quanh.

Thấy bọn chúng đã đi hết, nàng vội buông tay ra, thở nhẹ một tiếng. Chợt nhớ tới người cứu mình, nàng cười tươi tắn nhìn về phía hắn.
" Cảm ơn anh "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro