Chương 90: Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải rất lâu, rất lâu sau đó, tôi mới có thể trấn áp trái tim mình, lạnh lùng lên tiếng.

Câu nói của tôi, lạnh lùng đầy sắt đá đấy nhưng không giấu được sự run rẩy trong đó, tôi có thể cảm nhận được từng câu chữ đang chao đi, nghiêng lại. Có lẽ cả anh ấy và Natsu đều đã cảm nhận được điều đó.

- Quay lại và nhìn anh đi.

Giọng nói trầm ấm, chân thành có chút bất lực, mệt mỏi của anh ấy khiến tôi đau lòng đến rơi nước mắt.

Khiến tôi sống dở chết dở, còn dẫm đạp lên trái tim tôi một cách vô tình sao bây giờ anh lại tỏ ra nồng ấm và chân thành như vậy? Phải chăng anh lại muốn lừa tôi, bẫy tôi lần nữa bằng sự dịu dàng, ấm áp này?

- Đừng hòng lừa tôi lần nữa, tôi không còn là con bé ngây thơ, ngu ngốc như xưa nữa đâu.

Tôi hét lên rồi quay đầu lại, đối diện với anh ấy. Nhưng... khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, dáng người ấy, đôi mắt nâu dịu dàng pha nét buồn man mác ấy, trái tim tôi lại bị tan chảy, những chiếc lông nhím trên người tôi lần lượt rụng hết. Tôi lại yếu đuối, lại không dám nhìn sâu vào đôi mắt ấy

- Tránh sang một bên đi Lucy.

Natsu chợt lên tiếng, đẩy tôi ra sau lưng hắn. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Loke, anh cũng không ngần ngại, đáp trả bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Đứng bên cạnh, dõi theo hai người con trai, tôi bỗng cảm thấy hình như họ rất hiểu nhau, hiểu nhau đến nỗi có thể nói chuyện thông qua ánh mắt mà không cần dùng đến những ngôn ngữ nói thông thường.

Lát sau, khi ánh mắt của họ đã ngừng giao nhau, Natsu quay sang tôi nói nhỏ:

- Cô mau đi đi, ngay bây giờ, và chạy thật xa khỏi nơi này.

- Không thể được? Làm sao tôi có thể bỏ mọi người mà đi?

- Đừng bướng, Acologia đã tìm ra chúng ta rồi, cô còn ở đây hắn sẽ không tha cho đâu._ Natsu quắc mắt nói.

- Thế còn cậu, còn mọi người, cậu nghĩ tôi là kẻ ham sống sợ chết thế sao?_ Tôi giận dữ nói.

- Không cần lo, người Acologia muốn giết là cô, chứ không phải tôi hay ai khác. Nếu cô không chạy nhanh thì cả cô và tất cả mọi người đều phải chết. Rời khỏi đây đi, đó là cách giải quyết tốt nhất cho tình huống hiện tại.

- Nhưng....

- Đi mau.

Nhìn Natsu, nhìn về phía căn nhà gỗ bằng đôi mắt luyến tiếc, tôi co chân chạy thật nhanh, cố gắng thoát khỏi nơi này, cũng là để thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của Acologia, người đã ám ảnh đã thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi.

------

Nhìn theo bóng Lucy xa dần, Loke chợt nhếch môi hài lòng nói:

- Cậu làm tốt lắm, cô ấy có vẻ rất nghe lời cậu.

- Anh không hối hận à?_ Natsu đột nhiên lên tiếng hỏi.

- Hối hận? Vì điều gì?

- Về chuyện khiến cô ấy hiểu nhầm.

- Từ trước đến nay, ta làm bất cứ điều gì cũng không bao giờ hối hận. Kể cả chuyện đó.

...

Mùi sát khí nặng nề bất chợt lan tỏa mạnh mẽ trong không gian khiến Natsu và Loke giật mình, vội vã quay đầu lại.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, mái tóc dài quỷ dị khẽ bay phất phơ trong gió, khuôn mặt đầy kiêu ngạo dần dần hiện ra, Acologia nhẹ nhàng tiến đến gần, nụ cười ma mị phảng phất trên môi.

- Hừ, xem ai đây? Loke, giờ này đáng ra ngươi phải ở học viện chứ sao lại có mặt ở đây? Năm cuối rồi, bỏ học như vậy là không hay đâu._ Acologia nhếch môi lạnh lùng nói.

- ...

- Sao không nói gì? Ta đang chờ một lời giải thích của ngươi đây.

Cố lấy lại bình tĩnh, Loke khẽ nhún vai lắc đầu nói:

- Không ngờ người lại đến đây nhanh như vậy. Cháu định chuộc lại lỗi lầm, hành động sớm hơn một bước, giúp người bắt Lucy Heartfilia.

- Ồ, ra vậy. Thế ngươi đã bắt được con bé chưa?

- Thật tiếc là lúc cháu đến đây đã không thấy con bé đâu, thằng nhóc này cứ một mực nói rằng con bé đã chết từ 5 năm trước rồi._ Loke nói với vẻ mặt đầy nuối tiếc.

- Chết rồi ư? Không thể nào, ta cam đoan rằng nó còn sống. Linh cảm của ta chưa bao giờ sai cả. Tên kia, nếu không muốn chết thì mau nói cho ta biết con bé ở đâu?_ Acologia chợt rít lên, nheo mắt nhìn Natsu đầy dò xét.

- Hừ, chết rồi._ Natsu lạnh lùng nhếch môi nói.

- Ngươi...

- Khoan đã, ông cố xin đừng giận dữ, cháu có ý này._ Loke vội vã đứng chắn trước Natsu, vẻ mặt chợt trở lên đăm chiêu.

- Mau nói.

- Tên nhóc này hình như rất quan trọng với Lucy Heartfilia, dù có ép hắn, hắn cũng không nói con bé ở đâu đâu. Chi bằng ta bắt thằng nhóc cùng những người thân của con bé, nó sẽ tự động mà tìm đến thôi.

Đôi mắt lạnh lẽo của Acologia bất chợt lóe sáng, hắn khẽ xoa xoa chiếc cằm nhọn của mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu, phân vân. Lát sau, hắn ngẩng đầu lên, gật gù đầy hài lòng:

- Được lắm, cứ làm như vậy đi, hãy bắt tất cả bọn chúng, nhanh lên.

- Cháu sẽ làm ngay.

----- Còn tiếp -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro