Chương 91: Số phận gắn kết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 3 ngày trôi qua, tôi vẫn không ra khỏi nội thành. Cứ nhắm mắt là tôi lại nghĩ đến cảnh tượng mẹ tôi, cụ Shita, Gru và Natsu bị Acologia giết hại. Biết đâu, không tìm được tôi hắn sẽ trút hết mọi giận dữ lên đầu họ thì sao? Cứ nghĩ đến đây tôi lại không tài nào bước chân ra khỏi thành phố, 3 ngày qua vẫn lẩn trốn ở nhà bạn.

Bước sang ngày thứ 4 cũng là lúc sự kiên nhẫn của tôi đi đến giới hạn, tôi không thể chịu đựng được cái cảm giác trong khi mình còn đang nhởn nhơ thế này thì những người thân của tôi lại phải chịu khổ. Tôi phải trở về, bên cạnh những người thân của tôi. Dù là cái chết tôi cũng phải cùng họ vượt qua. Ý nghĩ này đã thôi thúc tôi, đưa bước chân tôi trở về căn nhà gỗ nhỏ.

...

Tôi bước từng bước thật nhẹ nhàng, thận trọng. Không khí nơi đây có vẻ u ám và yên tĩnh hơn mọi ngày.

- Mẹ ơi...

Không có tiếng trả lời.

- Cụ Shita... Gru... Natsu...

Đáp lại tôi chỉ là một bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người. Cố nén cảm giác lo sợ trong tim, tôi đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi đã ước ao trước mắt tôi sẽ là khuôn mặt lạnh lùng của Natsu cùng cái nhíu mày đầy khó chịu, hoặc giả người đó là Gru cùng những tiếng cằn nhằn rằng tôi đã đi đâu trong suốt mấy ngày qua, rằng tôi chẳng giống một đứa con gái gì cả... À không, bất cứ ai cũng được chỉ cần xuất hiện trước mắt tôi, làm ơn đi.

Nhưng mong ước của tôi đã nhanh chóng bị đập vỡ một cách phũ phàng. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi bàng hoàng đến suýt ngã khuỵu.

Trong nhà, mọi thứ đều tan hoang, xơ xác. Khung cảnh này cho thấy trước đó đã xảy ra một vụ xô xát, giằng co rất quyết liệt. Dù có ngu ngốc đến mấy tôi cũng hiểu ra rằng vì tôi mà tất cả mọi người đều đã bị Acologia bắt đi.

Bấu chặt tay vào bậu tường, tôi từ từ trượt người xuống. Tôi sai rồi, sai thật rồi. Đáng ra tôi không nên tin lời Natsu, không nên chạy trốn bỏ mặc tất cả mọi người. Nếu tôi dũng cảm đối diện với Acologia có lẽ giờ này chỉ mình tôi phải chết, chỉ mình tôi phải ra đi, chứ không như bây giờ kéo theo tất cả mọi người đều phải chịu liên lụy.

Bây giờ chỉ còn cách đi gặp hắn, hoặc là hắn giết tôi, hoặc là tôi giết hắn. Chỉ có như vậy tôi mới cứu được những người mà tôi yêu thương. Tôi phải đi Tokyo để đối diện với hắn, với số phận của mình.

Khoảnh khắc này tôi chợt hiểu ra, đúng như cụ Shita đã nói, số phận của tôi và Acologia gắn kết với nhau, chừng nào tôi còn sống hắn sẽ không ngừng truy đuổi chỉ vì một lí do duy nhất: tôi là hậu duệ của Ayami – người duy nhất có thể kết thúc cuộc sống của hắn. Rốt cục giữa tôi và hắn, ai là con mồi, ai là kẻ đi săn?

~~~~
...

Bước lên chuyến tàu từ Kansai trở về Tokyo, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. Cũng đúng thôi, đi một quãng đường xa xôi như vậy nhưng ngoài tấm vé tàu, bộ quần áo trên người ra, tôi chẳng mang theo bất cứ thứ gì cả.

Nhưng nếu họ biết tôi đến Tokyo để làm gì thì chắc họ sẽ chẳng ngạc nhiên đâu. Bởi đi chết thì cần gì mang theo hành lí, tiền bạc?

Tôi nghĩ rồi tự cười chính mình. Khi con tàu vừa xuất phát cũng là lúc tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Giá mà... tôi cứ ngủ mãi thế này và không thức dậy nữa thì tốt biết bao. Không mệt mỏi, đau đớn, không chết chóc, máu, nước mắt và vampire...

_ TIN... TIN...

- Tàu đã tới bến, mời các hành khách xuống xe.

Đưa tấm vé cho người soát vé, tôi vác bộ mặt ngái ngủ đi xuống tàu. Không có hành lí gì xem ra lại hay, thật là thoải mái.

Tôi không mất nhiều thời gian để đến được tư dinh của tộc Leo, vẫn âm u, vẫn lạnh lẽo như vậy, nó chẳng hề thay đổi gì cả. 5 năm qua, tôi đã học được cách rèn luyện bản thân để có thể bảo vệ mình, bảo vệ mọi người.

Tôi không mất nhiều khó khăn để lọt vào được tư dinh. Kì lạ là tại sao một tư dinh lớn như vậy mà lại canh phòng thật lỏng lẻo. Phải chăng lại là một cái bẫy như năm xưa. Nhưng kệ, dù là bẫy hay gì gì đó thì tôi cũng bắt buộc phải xa vào. Vì đây là sự lựa chọn duy nhất của tôi.

Việc đầu tiên cần làm là đi tìm ngọc Maya. Viên ngọc sẽ làm bị thương những kẻ không phải là chủ nhân của nó nên Acologia không thể đeo bên người. Vậy thì viên ngọc chắc chắn đang ở phòng hắn, phải có được nó thì tôi mời hòng giết được Acologia.

Tôi nghĩ rồi thận trọng đi đến gian phòng rộng lớn của hắn. Vẫn như 5 năm trước, sát khí tỏa ra từ đây vô cùng âm u, đáng sợ. Đứng trước nó tôi vẫn cảm thấy lồng ngực mình căng phồng, tim đập liên hồi, tuy nhiên cảm giác sợ hãi thì đã không còn.

Tôi mở cửa và bước vào phòng, vẫn là cái không gian u tịch, đen tối ấy. Nhìn quanh quất một lượt, tôi bật ra tiếng thở phào nhẹ nhõm:

- May quá, hắn không ở đây.

Nói rồi tôi nhanh nhẹn bước vào phòng, lục tìm viên ngọc. Đã một giờ trôi qua mà tôi vẫn không lần ra viên ngọc quỷ quái ấy. Mệt mỏi, bất lực, tôi gần như quỳ sụp xuống sàn. Đúng vào lúc ấy, giây phút tôi gần như đã từ bỏ, thì một ánh sáng xanh mỏng manh lọt vào mắt, như người chết đuối vớ được phao, tôi vội vã lao đến bên chiếc giường rộng lớn. Dưới lớp đệm dày, viên ngọc đang phát ra một thứ ánh sáng mãnh liệt.

Đúng là ông trời không phụ lòng người, cầm viên ngọc trên tay, tôi mừng đến rơi nước mắt. Đã có tôi, đã có viên ngọc. Giờ chỉ cần một thứ nữa, một thứ có thể kết thúc cuộc đời hắn nhưng cũng có thể chấm dứt cuộc đời tôi.  

Đôi lời từ tác giả:

Yoko rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho Yo trong suốt thời gian qua.  Hôm nay trang của Yo đã được 100 follow. Đó là một sự bất ngờ đối với Yo.

Vậy nên Yo sẽ cho các bạn hỏi Yo 5 câu hỏi, mỗi người sẽ chỉ được hỏi một câu. Khi nào đủ 5 câu thì Yo sẽ không trả lời nữa đâu nhé! 

----- Còn tiếp -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro