Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một quán cà phê nhỏ, ở tầng trệt của một khu thương mại, một bộ bàn ghế đan bằng gỗ mây vô cùng tinh tế, đáng yêu kết hợp với những chậu dây leo nho nhỏ treo trên cao đang nhẹ nhàng đu đưa theo gió tạo nên một khung cảnh yên bình ấm áp. Trên chiếc bàn đó có hai cô gái đang ngồi thưởng thức những chiếc bánh ngọt và hai tách cà phê thơm lừng.

Nghe bạn tốt oán giận kể chuyện sau khi trở thành nhân viên chính thức, Levy chỉ có thể cố mà nén cười, an ủi nói:

"Nghĩ về mặt tốt đi, ít nhất mỗi ngày cậu có thể ngắm anh chàng đẹp trai, tốt quá còn gì!"

"Tớ miễn nhiễm với những người đẹp trai rồi!" Đặc biệt là anh ta, trên người anh ta có dán dòng chữ "nguy hiểm chết người", tôi không muốn quá khứ lập lại đâu, tôi lầm bầm bổ sung thêm trong lòng.

Thản nhiên liếc mắt nhìn Levy đang tỏ vẻ không tin. Tôi nói tiếp: "Cậu nói thử xem, nếu mỗi ngày cậu đều phải tăng ca, người đó biến cậu thành một con bò để bóc lột, cho dù có đẹp trai đến mấy đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ thấy trên đầu hắn có sừng và ở sau lưng mọc thêm đôi cánh dơi mà thôi."

Levy chỉ có thể vỗ vai đồng cảm với cô bạn thân là tôi đang vẽ ra bộ mặt đau khổ kịch liệt, không kìm được mà hỏi một câu rất kỳ quái: "Nói đến làm thêm, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi để đi tìm tớ thế này?"

Tôi nhướng mày, nhếch mép cười, không nói. Tuy hôm nay là thứ bảy, đối với người đi làm công ăn lương bình thường là một trong hai ngày nghỉ cuối tuần, nhưng bắt đầu từ khi trở thành nhân viên chính thức, những ngày nghỉ ngơi với tôi mà nói chỉ như một giấc mộng không bao giờ trở thành sự thật, nghĩ đến mà lòng lại thấy chua xót! Đã bao lâu tôi không được về thăm bố mẹ!

Thấy tôi không trả lời,  Levy hỏi tiếp. "Cậu lấy lý do gì?" Cô nhớ rõ mỗi lần bạn mình muốn xin nghỉ là bấy nhiêu lần bị từ chối thẳng thừng, không biết lần này lấy lý do gì mà làm hắn động lòng từ bi không thể không đáp ứng?

Đường cung trên khóe miệng càng sâu hơn, tôi chậm rãi tuyên bố đáp án: "Bà ngoại bị bệnh nặng."

Aizzz… tôi không tin có người dám nói cái lý do này là giả.

Phụttttttt….. Vừa mới uống được một ngụm nước, trong nháy mắt Levy đã phun ra hết sạch, không thể tin nổi mình vừa được nghe chuyện gì, cô trừng mắt nhìn được nghe chuyện gì, cô trừng mắt nhìn người bạn tốt của mình, thần sắc cô bạn vô cùng bình tĩnh, không hề cảm thấy xấu hổ, cuối cùng không nhịn được mà cười thật to.

"Ha ha ha…. Bà ngoại của cậu đã sớm gia nhập vào câu lạc bộ thế giới Tây phương cực lạc rồi, thế mà cậu vẫn không biết xấu hổ mà đỏ mặt, nói dối không chớp mắt? Thật đáng buồn cho bà ngoại của cô Lucy đây, qua đời rồi mà vẫn không được nhắm mắt, đến Tây phương rồi còn bị cháu gái lôi lên bằng được, ha ha ha…"

"Việc này chỉ có mấy người biết, ông địa ở quê nhà biết, nhưng …" (ông địa này là đất đấy, cơ mà chị quên anh là bạn anh Jellal?)

Dừng lại một chút, đứa cháu gái bất hiếu này cười không hề chột dạ, chậm rãi mở miệng:

"Sếp tổng của tớ không biết!"

Tôi vừa nói đến đây thì Levy đã cười đến mức không thể chịu được, cười đến cả cái bàn cũng rung rung, hơn nữa còn không quên nói một câu độc ác:

"Cậu nhọc tâm để lừa đại boss  đến lúc bị phát hiện thì cậu sẽ chết rất thảm."

"Tớ nghĩ sếp tổng của tớ chắc không nhàn rỗi tới mức có thời gian đi điều tra xem bà của nhân viên đã qua đời hay chưa đâu."

Trong khi Levy cười đến vỡ cả bụng thì tôi vô cùng bình tĩnh, tuyệt đối không lo lắng chút nào.

"Hẳn là, hẳn là như vậy rồi…" Đắc ý gật gù cười nhạo, Levy vô cùng vui vẻ.

Ha ha, chuyện càng không có khả năng xảy ra lại càng xảy ra, cô mong chờ chuyện đó xảy ra lần nữa để có thể xem kịch hay.

Biết bạn tốt đang nghĩ xấu, tôi liếc mắt một cái, nhưng chuyện này cũng không thể phá được tâm tình đang vui vẻ, dù sao thì bà ngoại cũng là một bầu trời rộng lớn che chở cho cái ngày nghỉ hiếm hoi của cô, tuyệt đối không thể lãng phí được.

Nghĩ như vậy, tôi thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu vào.

Đột nhiên nghĩ ra gì đó Levy đập bàn hưng phấn nói: "Tớ biết vì sao sếp lớn nhà cậu lại vùi đầu vào làm việc, liên lụy đến cấp dưới phải theo hắn tăng ca rồi, sau nhiều ngày nghiên cứu cuối cùng cũng tìm ra, là vì hắn thiếu tình yêu ướt át, thiếu đi con gái làm tiêu hao thời gian của hắn."

"Suy luận của cậu tốt thật!" Âm thầm thở dài một hơi, có lẽ cô ấy nói đúng. Hơn ba năm nay nghe nói anh chưa từng qua lại mập mờ với bất kỳ cô gái nào. Chắc anh vẫn một lòng một dạ đợi cô người yêu cũ quay về giống như trong quá khứ kia. Haizzz... nghĩ tới mà đau lòng. Tôi vội đánh trống lảng qua chuyện khác.

Nói ra thì dài, trong quá khứ tôi điên cuồng đeo bám theo anh, không còn liên lạc gì với bạn bè, người thân, nên đến khi xảy ra chuyện cũng chẳng còn ai ở bên an ủi, chia sẻ cùng. Lần này trở về tôi sống thoải mái hơn, vẫn giữ liên lạc với một số bạn thân từ hồi cấp ba, trong đó Levy là cô bạn thân nhất của tôi. Sau thời gian du học về ngoài nói chuyện điện thoại hoặc qua mạng Internet thỉnh thoảng tôi và cô ấy vẫn hẹn gặp nhau như thế này.

...

Ở chỗ ngồi ngoài trời của quán cà phê, chỉ thấy có hai cô gái chẳng biết tại sao ngồi cười rất vui vẻ, cười đến mức không chú ý đến chỗ lối đi dành cho người đi bộ có một chiếc ô tô đen đột nhiên giảm tốc độ, chậm rãi đi tới gần…

"Tổng giám đốc?"

Nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, thấy người đàn ông, lái xe tên Max có chút khẩn trương dò hỏi, không hiểu đột nhiên vì sao sếp muốn xe đi chậm lại?

Hỏng rồi! Lúc nãy mình đi nhanh không được sao? Sao lại phải đi chậm thế này? Loại tốc độ thế này mà cũng được à?

Không có tiếng trả lời, người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía sau híp mắt lại, chăm chú nhìn kỹ phía ngoài cửa sổ xe thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc, khoảng cách mỗi lúc một gần, diện mạo của bóng dáng kia hiện càng ngày càng rõ trong mắt thì hắn không khỏi nhướn mày, vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện gì.

Phần đầu xe chạy quá chỗ ngồi ngoài trời của quán cà phê một chút, hình ảnh hai cô gái cười nắc nẻ đến bất thường lùi về phía sau, hắn mới chậm rãi thu lại tầm mắt, ánh mắt không hề thay đổi, mở miệng nói: "Được rồi, đi thôi!" (Thôi xong trốn việc bị bắt quả tang rồi!)

Được sếp chỉ thị, Max vội vàng lên tiếng trả lời, đạp mạnh xuống chân ga tăng tốc độ, chiếc xe biến mất rất nhanh, từ đầu đến cuối anh không thể hiểu nổi tâm tư cùng mệnh lệnh của sếp?!

Haizzz…. Quên đi, quên đi! Hắn chỉ là một lãi xe nhỏ nhoi, cũng không phải là chuyên gia phân tích tâm lý, nên chuyên tâm lái xe cho tốt.

******

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào cao ốc, phản xạ ra ánh sáng chói mắt làm nó càng lộ vẻ hào nhoáng, uy thế.

Mấy ngày nay, vị Tổng giám đốc nào đó đôi mắt thâm trầm dấy lên chút toan tính giống như vô tình quét qua người trợ lý bên cạnh.

"Tổng giám đốc, làm như thế này có được không ạ?" Tôi đè nén cơn run, cất giọng hỏi.

Đem bản báo cáo nhanh trình lên sếp, vẻ mặt không hề thay đổi tôi lễ phép mỉm cười, trong lòng cảm thấy quái dị.

Tại sao lại thế này?

Ánh mắt của hắn sao lại thế này, cứ nhìn chằm chằm vào mình? Mấy tháng nay tiểu cung nữ tôi đây né anh ta rất tốt mà.

"Trợ lý Lucy, bà cô bị bệnh ra sao?"

Natsu rốt cuộc cũng chậm rãi mở lời, diện mạo đẹp trai không chút gợn sóng, làm người khác không đoán nổi ra hôm nay hắn có dụng ý kỳ quái gì?

"Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn Tổng giám đốc quan tâm."

Không hề chột dạ tôi mỉm cười đáp lại, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng trên mặt lại không thấy được. Trên thực tế thì vị sếp này công tư phân minh, từ khi bắt đầu làm việc chung thì hai người chỉ có trao đổi công việc, chưa bao giờ nói chuyện riêng tư, lúc nãy hắn đột nhiên hỏi thăm bệnh tình bà mình, lòng tôi bất giác run lên.

Hỏng bét rồi! Chuyện mà Levy nói chẳng lẽ biến thành sự thật?

"Vậy thì tốt rồi!"

Gật gật đầu, Natsu không thèm nhắc lại, cúi đầu xem công văn, bình thường như cũ.

Ôi… Hắn chỉ là thuận miệng hỏi thăm, chuyện đó không thành sự thật, may quá! "Nếu không còn gì…, tôi xin phép ra ngoài trước."

Tôi âm thầm thở dài một hơi, không thấy sếp sai bảo gì nữa, tôi vội xoay người rời đi, ở gần anh thêm một chút là tôi lại thấy khó thở.

"Đúng rồi! Trợ lý Lucy, bà cô nằm ở bệnh viện nào? Đợi lát nữa có cuộc hẹn với bên công ty JK, trước cuộc hẹn đó tôi thuận đường muốn đi thăm bà cô một chuyến, dù sao tôi cũng là bạn thân của Jellal lại là cấp trên trực tiếp của cô!"

Đột nhiên giọng nam đang ngồi ở bàn không nhanh không chậm vang lên. Vừa nói xong mấy lời này anh nhìn thấy người cô trợ lý nhà mình hơi lảo đảo.

"Tổng giám đốc, công việc của anh bề bộn, thời gian của anh vô cùng quý báu, làm sao tôi dám mặt dày lấy lý do bà ốm để chiếm dụng thời gian của anh? Nhưng ý tốt của anh tôi sẽ nói cho bà ngoại tôi biết."

Nhìn cô gái ánh mắt sáng trong, giọng điệu thành khẩn trước mắt. Nếu như bây giờ là hai ngày trước, anh nhất định sẽ bị vẻ mặt đó của cô lừa gạt, tin hết lời cô nói, nhưng hiện tại... Như đang nghĩ tới chuyện gì, Natsu, cười vô cùng tao nhã, lời nói cũng tao nhã mà cự tuyệt:

"Trăm nghìn lần cô đừng nói là mình mặt dày! Cô đã là cấp dưới cùng công tác với tôi khá lâu, là trợ thủ đắc lực của tôi, lúc này bà cô bị ốm, tôi vừa là sếp, lại vừa là bạn thân của anh trai cô cũng nên đến thăm, tỏ một chút thành ý… Thay cho vị cháu trai đang bận rộn vì công ty kia!" Câu cuối đặc biệt nhấn mạnh, ý nói "vị cháu trai kia" gần như là người rảnh rỗi nhất công ty, suốt ngày chỉ lo quấn lấy cô trợ lý của hắn, không thấy nói gì đến chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro