Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ding dong…. Ding dong…”

A, tiếng gì vậy? Tôi đang nằm mơ đúng không?

“Ding dong… ding dong…”

Thật sự… thật quá ồn ào! Làm ơn đừng ầm ỹ nữa, cho tôi ngủ một giấc đi! Tôi tuy không làm việc thiện nhiều lắm, nhưng cũng không phóng hỏa giết người, chẳng lẽ ngủ một giấc cũng không được yên bình?

“Ding dong… ding dong…”

"Ầm ỹ quá… Đã chết rồi…!" Tôi khàn giọng gào lên, rồi ho sặc sụa. Có để cho người ta ngủ không cơ chứ?

Sau trận ho kịch liệt này, thần trí tôi cuối cùng cũng dần dần rõ ràng, nhưng tiếng chuông từ trong giấc mơ lại không vì tỉnh lại biến mất, mà trong hiện thực vẫn tiếp tục không ngừng vang lên….

“Ding dong… ding dong…”

Chầm chậm mở mắt ra, tôi nằm im trên giường nghe tiếng chuông một lúc lâu, rốt cuộc cũng nhận ra mình không phải nằm mơ, mà là hiện tại đang có người ấn chuông cửa nhà mình.

Ai tìm mình? Anh trai chưa về! Bố mẹ cũng đã cùng nhau về thăm họ hàng. Chẳng lẽ là Levy? Không, không phải! Cô ấy không biết hôm nay mình bị cảm xin nghỉ ở nhà, không có chuyện đột nhiên đến đây. Nếu không phải bạn tốt của tôi, thì là ai?

Kinh ngạc nghĩ ngợi trong chốc lát, tiếng chuông cửa ầm ỹ vẫn cố chấp vang lên, tôi đành thất tha thất thểu bò xuống giường…

"Đến đây! Đến đây… Khụ khụ…. Đừng ầm ỹ nữa…."

Giọng mũi nghẹt đặc thì thào nói thầm, tôi khoác đại một chiếc áo khoác mỏng, đi ra bộ đàm cửa, lên tiếng hỏi

"Khụ khụ… Ai đó?"

……

Tiếng chuông cửa trong nháy mắt ngừng lại nhưng không nghe ai trả lời.

"Rốt cuộc là ai? Khụ khụ khụ…"

Hỏi lại lần nữa, nếu là trò đùa dai của trẻ con thì cho dù có phải kéo lê cái thân tàn tạ này tôi cũng phải quất cho bọn chúng một trận.

"…….. Natsu Dragneel."

Sau ba giây im lặng, tiếng nói của một người đàn ông hơi chần chừ cuối cùng cũng vang lên.

Gì?! Này này này… Có chuyện gì thế này? Anh ta làm sao có thể đến đây?! Trước đây mang tiếng ở chung nhà anh ta thà mua một căn hộ khác sống cũng không thèm về ngó mặt tôi lấy một lần cơ mà. Tự nhiên hôm nay mò tới cái ổ nhỏ của tôi làm gì?

Tôi trợn tròn mắt, bởi vì khiếp sợ quá mức mà đứng trước cái bộ đàm gắn ở cửa rất lâu mà không nói gì…

Trên thế giới này có bộ đàm tự động không? Tôi muốn làm bộ mình căn bản không có ở nhà, thực tế giọng nói lúc nãy là của bộ đàm tự động trả lời?! (=_=)

"Trợ lý Lucy, đừng làm bộ không ở nhà, mở cửa ra!"

Ách... Như nhìn thấu tâm tư tôi, phía bên kia bộ đàm truyền đến giọng nói đàn ông trầm thấp mang theo mệnh lệnh.

Khóe miệng co giật, biết mình không thể giả vờ tất cả đều là ảo giác, tôi chỉ có thể thở dài vươn tay mở cửa.

"Tổng giám đốc, sao anh có thể đến…. Khụ khụ…"

Cửa vừa mở ra, tôi lập tức mỉm cười ngăn lại, không nhịn được cuối cùng cũng phải ho khan lên vài tiếng.

Làm sao có thể đến đây? Đây là một câu hỏi rất khó, khi tâm tình anh đang buồn chán, vô ý thế nào xe lại đi vào khu nhà trọ này, anh cũng đang tự hỏi mình như vậy. Thầm nghĩ tự giễu, khuôn mặt Natsu không hề thay đổi, ánh mắt vô tâm quét hết một lượt trong phòng, thấy trên mặt giường vô cùng lộn xộn, khác hẳn hôm trước, cho thấy chủ nhân nó trước đó vẫn còn đang nằm ở đó, hai giây sau ánh mắt mới quay lại gương mặt đang đỏ bừng vì ốm của cô.

"Không mời khách vào ngồi một lúc sao?" Anh nhướn mày hỏi lại, không trả lời câu hỏi của cô.

Khóe miệng run rẩy, tôi cố ép việc mình đang rất mệt mỏi, miễn cưỡng mỉm cười, khéo léo từ chối:

"Khụ khụ… Tổng giám đốc, nhà của tôi rất bừa bộn, cửa sổ lại đóng chặt, hơn nữa tôi lại đang bị cảm, trong không khí hẳn là có rất nhiều vi khuẩn, virus gây bệnh, nếu lây bệnh cho anh thì sẽ không tốt, anh tìm tôi có chuyện gì, không khí ngoài này thông thoáng hơn… Khụ khụ….."

Ngụ ý chính là…… Tôi tốt lắm, có chuyện gì thì cứ nói ở ngoài này, không cho vào nhà được.

Natsu cũng không phải dạng ngu ngốc, đương nhiên biết ý cô nàng muốn cự tuyệt, nhưng lại không muốn nhận, ngược lại lộ ra vẻ vô hại, kỳ thật là đang mỉm cười tính kế xấu: "Không sao, tôi không ngại."

Anh không ngại, nhưng tôi để ý!

Trên trán hiện lên gân xanh, Lucy tôi trừng mắt nhìn anh ta một lúc lâu mà không nói gì, mỗi khi hắn lộ ra điệu cười này đó là khi muốn đối phó với ngươi khác, mà nay hắn lại áp dụng vào mình. Còi báo nguy hiểm reo inh ỏi trong đầu tôi.

"…… Mời vào."

Mệt mỏi khômg có tinh thần đấu trí, không tự nguyện, tôi nhích sang một bên mời anh ta vào trong nhà.

Mỉm cười, Natsu thoải mái bước vào trong phòng, quay lại thấy cô trợ lý nhà mình vừa đóng cửa lại vừa che miệng ho khù khụ, ý cười lập tức biến mất, mày bất giác nhíu lên.

"Khụ khụ… Tổng giám đốc, anh ngồi đi!"

Chỉ vào ghế sofa trong phòng, tôi bước vào bếp rót một cốc nước sôi cho hắn, xem như kết thúc đạo đãi khách.

"Cảm ơn."

Anh nhận lấy cái cốc, nhưng không ngồi xuống sofa mà lại nhìn kỹ sắc mặt khó coi của cô, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: "Em đi bác sĩ chưa?"

Nhìn anh kỳ quái, anh ta quan tâm việc đó làm gì chứ, tôi không trả lời mà quay lại dò hỏi:

"Tổng giám đốc, anh tới đây vì có chuyện gì quan trọng sao?" Không có thì về đi, tôi muốn ngủ tiếp.

"Tôi quan tâm đến nhân viên bị ốm, chẳng lẽ không được tính là việc quan trọng?" Anh nhẹ giọng hỏi lại.

Quan tâm?

Oành! Dọa chết người! Khi xưa nếu tôi chết sớm ngày nào anh ta chỉ hận không thể bày tiệc ăn mừng ngay ấy chứ!

"Cảm, cảm ơn Tổng giám đốc đã quan tâm, tôi chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là khỏe hơn thôi…" Nghe có hiểu không? Đừng có quấy rầy bệnh nhân như tôi nghỉ ngơi, mau đi đi!

Đáng tiếc, Natsu hiểu được ý cô nhưng lại quyết định giả ngu, không có ý định rời đi, bàn tay đặt lên trán cô với tốc độ sét đánh, cảm nhận được cỗ nhiệt độ cao khác thường, mày như dính lại với nhau…

"Em sốt rồi!" Giọng nói hàm chứa lo lắng.

"A!" Không đoán được hắn lại hành động nhanh đến vậy, hơi đứng hình một chút, lập tức hoàn hồn, nhảy lùi ra xa tránh anh ta chạm vào mình. Nói thừa không ốm tôi xin nghỉ làm gì?

"Chỉ có “A” thôi sao?"  Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô trợ lý nhà mình, Natsu hơi tức giận. "Em không lời nào khác để nói hay sao?"

Im lặng một lát tôi chần chừ mãi rồi mới nói: "Tôi muốn nói gì? Cảm ơn sếp đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe!"

Trong lòng có phần buồn bực, cô nàng này bệnh đến mụ mị đầu óc, nghĩ đi đâu vậy chứ, anh trầm giọng hỏi:

"Thuốc hạ sốt đâu? Em đã ăn gì chưa?"

"Không có."

Lắc lắc đầu, từ ngày về nước đến giờ tôi chưa bị ốm bao giờ, chuẩn bị thuốc làm gì, hơn nữa tôi ghét chúng. Ánh mắt lén nhìn lên chiếc giường có chăn ấm đệm êm, bởi vì thân thể càng ngày càng thấy khó chịu nên trong lòng bắt đầu thấy không kiên nhẫn.

Ô…. Tôi mệt mỏi quá, cả người nặng nề, nhớ… cái giường quá! Rốt cuộc thì con hồ ly xấu tính này bao giờ chịu rời đi? Nếu không thức thời mà mau đi khỏi đây, cũng đừng trách tôi trở mặt nha, dù sao thì bệnh nhân cũng không có tính nhẫn nại.

"Không có?"

Đôi mắt đẹp híp lại, gương mặt dịu dàng lừa người gạt thiên hạ từ trước đến giờ của Natsu bỗng nhiên trở nên âm trầm, tiếng nói nguy hiểm hỏi lại:

""Vừa không có thuốc hạ sốt, lại vừa không ăn?"

"Không có thuốc."

Chuyện này có liên quan gì đến hắn? Thầm căm giận, tôi không chống đỡ nổi nữa, không để ý đến hình tượng, trực tiếp đặt mông ngồi phịch xuống giường.

"Em chưa đến bác sĩ?" Nếu không làm sao lại không có thuốc được?

"Ngủ một giấc là khỏe lên thôi, cần gì đi khám bác sĩ?!"

"Không đi gặp bác sĩ, thì em xin nghỉ để làm gì?"

Thấy cô khinh thường sức khỏe của mình, anh không kiềm chế được tức giận mà gằn giọng. Cô gái này làm chuyện gì vậy? Rõ ràng bệnh đã đến nước này lại chết cũng không chịu đi khám bệnh!

"Đương nhiên là xin phép để ở nhà ngủ, nghỉ ngơi!"

Giống như bệnh nhân nổi giận, rốt cuộc cũng không giữ lễ nữa, trở mặt hỏi lại một cách châm chọc: "Tôi không đi khám bệnh thì liên quan gì đến chuyện của sếp?"

Đáng ghét! Đã nói là bệnh nhân không có tính nhẫn nại, tại sao lại chọn đúng lúc này đến làm phiền tôi chứ?

Bị chặn họng, Natsu dừng ba giây, cuối cùng cũng tìm được một lý do chính đáng.

"Nhân viên là người tạo ra tài sản cho công ty, em bị ốm mà không đi khám, nếu bệnh tình tăng thêm, kéo dài thời gian xin phép nghỉ, sẽ làm công ty tổn thất, đương nhiên chuyện này có liên quan đến tôi."

Nghe vậy, tôi trừng mắt lớn nhìn tên hồ ly trước mặt, lần đầu tiên phát hiện hóa ra mặt hắn lại dày đến vậy.

"Thì ra là vậy, làm nhân viên thì khi bị ốm quyền lợi cũng không có…"

Miệng thì thào giễu cợt, tôi lười biếng vẫy tay đuổi khách. Cùng lắm thì về bố nuôi một thời gian vậy!

"Tôi xin thôi việc, cửa ở đằng kia, không tiễn." Dứt lời tôi chụp lấy cái túi giấy đặt trên bàn trang điểm ném vào người hắn rồi ngã vật xuống giường, quyết định ngủ tiếp.

Ánh mắt Natsu nhất thời sáng lên, anh đột nhiên nở nụ cười, cười cực kỳ dịu dàng, cực kỳ… nguy hiểm!

Dọa! Hắn… hắn cười cái gì?

Đang muốn trùm chăn thì bất chợt thấy nụ cười trên mặt hắn, trong lòng tôi run sợ thò đầu ra khỏi chăn, vẻ mặt phòng bị, hỏi:

"Anh, anh cười cái gì?"

Đã quyết định thôi việc, tôi cũng không cần dùng cái mặt nạ dối trá đó để đối phó hắn, khẩu khí nói chuyện cũng không khách khí nữa, ngay cả xưng hô cũng không cần lễ phép.

"Ồ, đây là...?"Natsu hứng thú nhìn chiếc túi trong tay.

"Chả phải anh muốn tôi chịu trách nhiệm sao? Cầm lấy, từ nay không ai nợ ai. Không tiễn!" Tôi gào lên giọng khản đặc.

"Ồ", anh mở chiếc túi đang cầm ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu xanh lam. Chợt nhớ ra hôm trước đã trêu chọc cô thế nào. Chỉ một cái áo mà muốn dứt nợ với anh sao, cô còn nợ anh nhiều lắm có mà dùng cả đời để trả...

"Màu sắc đẹp lắm, nhãn hiệu ưa thích của tôi, lại đúng size của tôi! Xem ra em cũng bỏ ra không ít tâm sức nhỉ?" Natsu cầm chiếc áo đánh giá.

"Bớt tưởng tượng đi. Hàng nhái mua ở chợ, loại 50 xu một cái đấy!" Tôi trợn mắt nói dối, tuyệt đối không thể để anh ta biết hôm trước nhìn thấy chiếc áo trưng ở cửa hàng trang phục nam cao cấp, tưởng tượng đến dáng vẻ anh khi mặc nó, không kiềm lòng được bỏ ra số tiền hơn nửa tháng lương mua về. Hơn nữa có cái gì về anh mà tôi không biết, suốt 10 năm kia không biết tôi đã mua bao nhiêu cái áo chờ anh ngó mắt tới.

"Ồ, không ngờ chất lượng hàng chợ nay lại tốt thế, từ nay tôi phải nhờ em mua thêm vài bộ mới được, vừa đẹp vừa tiết kiệm được tiền để dành sau này cưới vợ rồi!" Giọng nói trêu chọc bay theo gió trôi vào tay tôi.

Sặc... tôi lấy đâu ra vài cái nửa tháng lương mua áo giúp anh ta chứ, muốn tôi phá sản hay sao! Híc, đúng là đồ ác độc. "Muốn mua áo thì kiếm bạn gái hay vợ anh mà nhờ, sai tôi làm gì?"

"Ồ, thì tôi đang nhờ cô ấy đây!" Mờ ám đáp lời.

Hả, anh ta nói gì? Sao càng ngày càng mù mờ thế này, cơn sốt làm tôi không thể tập trung suy nghĩ nổi.

"Làm ơn, tôi ốm đã khổ lắm rồi, tha tôi đi…"

Bất giác nổi da gà, tôi run giọng."Mặc kệ như thế nào, dù sao tôi cũng đã quyết định thôi việc, mời anh ra cửa rời khỏi nhà tôi, cảm ơn."

"Em cho rằng lý do của em tôi sẽ chấp chận sao? Tôi không đồng ý!"

Cốc nước trong tay đặt mạnh xuống bàn, con hồ ly xấu tính cười cười nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm trên giường, đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ.

A….

Làm sao có thể trao lễ vật tốt như vậy cho công ty khác, cho người đàn ông khác hưởng lợi? Hơn nữa cô còn nợ anh một lời giải thích sao có thể buông tha cô được.

Nếu cô không chịu đi khám bệnh, để bảo vệ tài sản cho công ty, anh sẽ phải ra tay. (Tài sản công ty, are you sure?)

"Này! Anh, anh… anh muốn làm gì…"

Cái người cao lớn đang nhìn chằm chằm kia ngày càng đến gần, tôi vội lui về phía sau, cuối cùng bị dồn vào tường, không còn chỗ nào để lui, rốt cuộc không nhịn được kêu to lên:

"Đừng có lại đây, nếu không tôi sẽ hét lên đấy…"

Xong rồi!  Không lẽ anh ta đột nhiên nổi hứng thú làm việc kia...

"Hừ! Em kêu đi!" Giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, khuôn mặt bỗng cười tà ác.

"Bớ người ta! Vũ… Ớ!!!"

Tiếng cầu cứu nhanh chóng bị biến thành tiếng kêu thảm thiết, đúng lúc này bỗng cổ họng bị ngứa như điên, ho khan xuất quỷ nhập thần phát huy uy lực, ho mãi cũng không dứt.

"Khụ khụ khụ khụ khụ…"

Mà trong lúc hỗn loạn này, con hồ ly xấu tính kia một tay ôm luôn cô gái đang ho khù khụ ở trên giường, nhanh chóng và vững vàng chạy ra khỏi căn phòng, đi thẳng ra xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro