Viết Thay Trẻ Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con chỉ là một đứa trẻ ngây ngô

Biết khoát cặp, biết ăn, chơi, biết ngủ

Sáng sáng đến trường vẫn được dạy từng câu chữ

Nhưng câu hỏi của con không Toán cũng chẳng phải thơ.

Những lúc một mình con hay nghĩ vẫn vơ

Cô giáo dạy tình yêu là phép lạ

Nhưng con chẳng hiểu sao hai tâm hồn hóa đá

Ba mẹ đã bao giờ chạm đến tình yêu chưa?.

Con im lặng sau lời ba bảo

" Trẻ ranh không hiểu chuyện bao giờ!".

Trẻ con không hiểu chuyện bao giờ

Nhưng biết xoa sau khi đánh bạn

Biết đâu là sai, đâu là giới hạn

Vì chúng con còn biết yêu thương.

Con chưa hiểu thế nào là tổn thương

Nhưng con biết đau khi nhặt những mảnh vỡ của cái ly cái chén

Chẳng ngẫu nhiên chúng cùng có hẹn

Lăn lóc sàn nhà cứa máu những bước chân.

Con không muốn khóc thêm dù chỉ một lần

Nước mắt tuổi này thường chỉ vì mất những viên bi cái kẹo

Con thì khóc bởi vì giọt máu

Của mẹ, của ba, hay của con thi thoảng dính trên tường.

Con không còn huyễn hoặc mình sức mạnh của tình thương

Có thể hô biến những lời độc ác

Thể xác tinh thần mang ra xúc phạm

Có thể tin không ba mẹ đã có lúc có tình yêu?

Chưa đầy mười năm con chẳng có gì nhiều

Ngoài ánh mắt già nua bạn bè con chẳng có

Có đã nhìn thấy những điều làm trái tim rúm ró

Và nỗi đau khi chính mình là một lí do.

Có lẻ trên trái đất hình tròn

Có mình con muốn ba mẹ đứng về hai cực

Không nhìn thấy nhau cũng không còn ấm ức

Mỗi người nhìn một khoảng trời riêng.

Có thể người ta sẽ nói con là đứa trẻ điên

Nhưng yêu thương đôi khi là buông tay để nắm lấy bàn tay khác

Một bàn tay vừa hơn và ấm áp

Chứ không bóp nghẹt hơi thở mỗi ngày.

Con biết con chính là sợi dây

Nối hai khối băng lạnh lùng sắc nhọn

Nhưng đó có phải là điều gia đình mình nên lựa chọn?

Khi cả ba cùng nứt vỡ cùng đau.

Dù mãi mãi sẽ chẳng còn cùng nhau

Nhưng con mong những nỗi đau sẽ hài lòng vì điều đó

Con sẽ đi theo ai không rõ

Nhưng con biết rằng nước mắt sẽ ngừng rơi.

Cằm mảnh thủy tinh con soi dưới mặt trời

Con tự hỏi khi nào vết thương lành lại

Nhìn về phía đó con mỉm cười tê dại

Ba mẹ đang kí giấy mà vẫn chẳng nhìn nhau.

Con không cảm thấy đau!

Tạm biết nhé những ngày tháng cũ

Những năm đầu đời lần đầu tiên con thấy đủ

Xin chào những ngày tháng bình yên

Xin chào những gì ở lại.

Ba mẹ!

Chúng ta đã từng là một gia đình... .

- Minh Mẫn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro