Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử bạch y đưa tay vén bức mành che bên cửa sổ, ngoài trời "tuyết trắng phiêu phiêu, bắc phong khiếu khiếu" , Kính Dương như chìm trong khung cảnh lãnh đạm u buồn. Nhìn thấy dáng nam tử mặc trường bào đen bước tới, chàng vội vã đứng dậy hành lễ:

"Nguyệt Sinh huynh mau đến đây, rượu nồng trên bàn chỉ chờ tri âm."

Nam tử áo lam vội cởi trường bào sắc diện hồ hởi:

" Ngô Sính huynh sức khoẻ không tốt, cứ sai người đến truyền thư ta sẽ đến bái phỏng, sao lại phải lặn lội hẹn gặp ở Tây thành."

" Nguyệt Sinh huynh có điều không biết, món Phật nhảy tường ở đây nổi tiếng gần xa, nếu không một lần mời huynh dùng thử sao có thể dám mạo muội xưng huynh gọi đệ với Thẩm đại thiếu gia...haha" Ngô Sính vừa nói trên mặt vẫn nở nụ cười, tiện tay rót cho Thẩm Nguyệt Sinh chén rượu.

Thẩm Nguyệt Sinh gương mặt dù đang cười nhưng vẫn thoáng hiện nét bồn chồn. Ngô Sính biết rõ tính cách nóng vội của Thẩm Nguyệt Sinh nên cũng đi thẳng vào vấn đề của cuộc gặp hôm nay.

" Chắc hẳn Nguyệt Sinh huynh đã đôi lần gặp gỡ Đỗ tiên sinh, mấy ngày trước y có đến Ngô gia thông báo đơn hàng quân nhu lần này do Ngô gia toàn quyền phụ trách"

Thẩm Nguyệt Sinh miệng cười như không cười vỗ đùi thở dài:

" Đơn hàng lần này Ngô gia được chọn cũng không ngoài dự tính của ta, chỉ trách Thẩm gia xưa nay không có giao tình với hào môn quý nhân  nên......"

" Nguyệt Sinh huynh đừng nói thế, hôm nay Ngô Sính mời huynh đến đây cốt muốn mời Thẩm gia cùng cung ứng đơn hàng này" . Chưa đợi Thẩm Nguyệt Sinh nói hết câu Ngô Sính vội đưa tay ngắt lời.

Thẩm Nguyệt Sinh cả mừng, đôi mắt u buồn cũng ánh lên niềm hoan hỉ, nhưng trong thoáng chốc lại ẩn hiện vẻ hoài nghi.

Ngô Sính như đọc được hết suy nghĩ của y, lấy tay chỉ ra phía cửa sổ bên ngoài đang trùng trùng tuyết trắng. Cười nói:

" Huynh xem, bây giờ mới đầu tháng chạp, tuyết đã rơi dày như vậy, đơn hàng cho quân đội phải giao trước lễ Trừ tịch, sức người, sức ngựa, thu hoạch thảo dược phải huy động rất nhiều, huyết kiệt của Thẩm gia nổi tiếng xưa nay trong thành Kính Dương đều biết, nếu Thẩm gia nhận lời cùng hợp tác cung ứng lần này quả là một chuyện đáng mừng với Ngô gia ta"

Nghe Ngô Sính nói vậy, Thẩm Nguyệt Sinh vui mừng như mở cờ trong bụng, lấy chung rượu uống liền một hơi, hít hà một tiếng. Nói đoạn đứng dậy giơ hai tay ra trước cúi người:

" Ngô Sinh huynh đừng nói thế, được là cộng sự cùng Ngô gia dốc sức cho triều đình,đó là phúc phần của Thẩm gia ta. Xin đa tạ, đa tạ...."

Ngô Sính thấy vậy vội đứng dậy đỡ lấy tay của Thẩm Nguyệt Sinh:

" Nguyệt Sinh huynh đừng làm vậy, Ngô mỗ đang có việc thỉnh cầu lại càng thêm áy náy trong lòng."

" Có gì Ngô Sính huynh cứ nói thẳng...."

" Chẳng là lần trước ghét thăm quý phủ, mưa to nhoè mắt, cùng Nguyệt Sinh huynh cũng uống khá nhiều nên không biết khi đó trong kiệu có một tiểu nha đầu, về đến phủ mới bần thần nhận ra, định mang đến trả lại Thẩm gia nào ngờ nha đầu đó tay chân lanh lợi, rất được lòng mẫu thân ta, nên Ngô gia cứ làm xấu mặt dùng dằng mãi đến tận bây giờ........"

" À thì ra hôm đó không phải là gia đệ vô ý thất thố......." Thẩm Nguyệt Sinh đang ăn thì dừng đũa nhìn Ngô Sính nói nhỏ nhẹ. Ngô Sinh nghe xong vẫn yên lặng.

Thẩm Nguyệt Sinh gấp một miếng hải sâm để sang bát cho Ngô Sính rồi nói tiếp.

" Nếu như lệnh đường đã vừa lòng nha đầu đó, với mối giao tình giữa chúng ta, hà tất ta lại phải truy cứu sâu xa ..............."

"Nhưng về phía Thẩm nhị thiếu gia....."

" À....chuyện này Ngô huynh cứ yên tâm, nhị đệ vốn tính hiếu thắng, không thích người khác cưỡng đoạt món đồ yêu thích của mình nhưng vì lần này lệnh đường đã thấy hợp nhãn, phía đệ đệ Nguyệt Sinh sẽ tự biết thu xếp."

Ngô Sính nghe Thẩm Nguyệt Sinh nói vậy như mở cờ trong bụng, nói chuyện cũng thoải mái hơn, hai nam tử tiếp tục hàn huyên cho đến khi mặt trời dần xuống núi mới cáo biệt ra về.

Lại nói đến Châu Doanh, nàng đã ở Ngô gia hơn mười ngày, thương thế đã hoàn toàn lành lặn, ở phòng học đồ cũng đã lĩnh hội được ít nhiều, nhưng sau khi nghe Vương Thế Quân nói đã đến quán trọ thành tây nhưng không tìm được Châu lão tứ, trong lòng cảm thấy nơm nớp không yên, quyết định cáo biệt Ngô Sính để đi tìm cha. Biết Ngô Sinh ra ngoài nên từ hoàng hôn nàng đã đứng đợi ở cổng chính Ngô gia.

Tuyết vẫn rơi dày, nàng vận bộ y phục nha hoàng màu hồng nhạt, mái tóc đen nhanh tết gọn gàng sang một bên, vì lạnh nên nàng cố tình đi đi lại lại trước sân cho ấm người thì nghe tiếng gọi:

" Tiểu cô nương, cảm phiền báo với Ngô Trạch thiếu gia, Triệu mỗ đến bái phỏng."

Châu Doanh quay đầu lại thì thấy một nam nhân vận y phục đen, tướng mạo đường đường, mắt sâu, mũi cao thẳng, chính khí lan rộng. Châu Doanh thường cùng Châu lão tứ ở thị tứ nghe kinh kịch, chợt thấy nam nhân trước mặt hiện lên giống như dân gian thường mô tả Nạp Lan Tín Đức, Nạp Lan đại nhân văn võ toàn tài là thuộc hạ thân tín của Khang Hy gia.  Bất giác sững sờ hồi lâu.

Nam tử chậm chậm từ cổng chính bước đến gần, nhìn thấy Châu Doanh thần sắc bổng nhiên thay đổi rồi nhanh chóng trở lại bình thường. 

" Cô....nương, phiền báo với Ngô Trạch thiếu gia, có Triệu mỗ đến bái phỏng." Y kiên nhẫn lặp lại thêm lần nữa.

Châu Doanh lúc này mới hoàn hồn, nhanh nhẩu trả lời.

" Thành thật xin lỗi, ta vừa gặp công tử, lại thấy rất quen mắt nên.....ta vào báo với Ngô Trạch thiếu gia ngay." Nói đoạn xoay lưng định chạy vào trong thì nam tử kia bỗng gọi nàng lại.

" Khoan đã"

Nam tử nhìn Châu Doanh với ánh mắt thăm dò, trầm mặc. Tự nhủ rõ ràng đêm mưa gió ấy chính y đã đỡ nàng té xuống từ bờ tường cao , lúc nhìn kĩ thì thiếu nữ chải chuốt kiểu tân nương lại chạy từ Thẩm gia vào kiệu của Ngô gia, cảm giác mối oan duyên này hồ đồ vô cùng. Nhìn nữ nhân trước mặt lại bình thản như không có chuyện gì, có vẻ không nhận ra y ,cảm thấy nàng ta hành sự như vậy thật không hợp lễ, thật quá phóng túng. 

" Công tử cần gì cứ phân phối." Châu Doanh thấy y nhìn mình bằng ánh mắt không thiện cảm một chút nào, thầm nghĩ mình theo cha bao năm đi khắp đại giang nam bắc, lừa người quá nhiều, không sao nhớ nỗi. Không phải xúi quẩy đến mức vị công tử đây từng bị cha con nàng lừa gạt chứ. Nghĩ đến đây bỗng nhiên mím môi, vò đầu có vẻ bất nhẫn.

Ngô Sính từ nãy đã về đến trước cửa, nhìn vào khoảng sân rộng bên trong thấy một nam một nữ nhìn nhau không nói gì dưới trời gió tuyết. Vài sợi tóc thiếu nữ bay là là trong gió, nam tử vẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ một khắc không rời. Bỗng đột nhiên thấy tâm tư không thoải mái, cất tiếng gọi lớn:

" Triệu đại ca"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro