5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần thứ hai Yunho tham gia vào một vụ ẩu đả. Lần trước là vì ra tay cứu giúp một cô gái yếu ớt, vậy lần này là vì cái gì?

Ông Jung hiểu rõ cậu con trai của mình, nó không giống loại người thích làm anh hùng chút nào. Sống yên phận và hoà bình với tất cả mọi người, chỉ cần người ta không động đến mình, mình cũng không gây khó dễ cho người ta, còn những việc khác coi như không phải chuyện của mình, xen vào làm gì? Đó là cách mà từ trước đến giờ Yunho chọn để sống, một con ốc sống trong lớp vỏ cứng cáp an toàn...

Nhưng...

"Nói cho ba biết, lý do là gì?"

"Đó là bởi vì... bọn chúng gây sự với..."

Là ai? Ai có thể khiến con ốc kia rời khỏi vỏ bọc an toàn vốn có của mình.

"... Jaejoong."

Ông Jung còn nhớ, ngày đó con trai có tâm sự với ông, cũng về một cậu con trai có tên là Jaejoong. Trí thông minh của Yunho vốn là do di truyền từ ba mà ra, thế nên ông Jung chỉ cần suy nghĩ một chút, mọi việc đã gần như sáng tỏ hết...

...

"Vậy nên..." — Yunho di di mũi chân xuống đất, gian nan lên tiếng — "Ba đã biết hết rồi..."

"Sau đó thì sao?" — Jaejoong cau mày, đưa chân đá đá vào chân Yunho.

"Umh... anh sắp chuyển trường..."

"..."— Cái chân đang ngọ nguậy cố đè chân Yunho bỗng dừng lại.

"Nếu có thể, sẽ chuyển nhà nữa..."

"Định tách anh ra khỏi em hả?!" — Hỏi thừa, chuyện tình yêu đồng tính vốn chẳng bao giờ được người ta dang tay đón chào, huống hồ là với một gia đình nề nếp gia giáo như của Yunho. Ba mẹ Yunho sẽ phản đối, cái đấy cả Yunho và Jaejoong đều đã xác định từ trước.

"Umh..." — Yunho khẽ gật đầu. Chuyện ba đã quyết, chỉ có thể làm theo, tuyệt không còn sự lựa chọn nào khác.

Jaejoong bặm môi im lặng, ngày đó thực sự chỉ muốn biết Yunho có thể vì mình bị bắt nạt mà chui ra khỏi hình tượng ngoan ngoãn gương mẫu vốn có không. Ai biết được, chẳng những anh ấy sẵn sàng quăng cái hình tượng đó đi không chút do dự, mà còn thực sự nổi điên lên. Cũng chỉ là sờ eo tí thôi mà, Jaejoong lúc ấy đứng một bên xem, cảm giác hạnh phúc chậm rãi len lỏi vào tim.

Nhưng mà không nghĩ rằng, phép thử giản dị đó, lại đem đến rắc rối cho người ấy.

"Yunho..." — Jaejoong chậm rãi vòng tay ôm lấy Yunho, rốt cuộc cái gì đến cũng sẽ phải đến thôi — "Anh có phải con ngoan lúc nào cũng nghe lời ba mẹ không?!"

"... Trước đây... thì đúng là như vậy..."

...

Vốn nghĩ việc chuyển nhà, chuyển trường phải một thời gian nữa mới thực hiện được, ai dè ông Jung quá nhanh tay, chỉ trong hai ngày đã giải quyết xong hết. Về cơ bản thì với học bạ sáng như không thể sáng hơn của Yunho, tất cả mọi ngôi trường đều chào đón cậu, với lại giờ đã gần kết thúc năm học, có chuyển đi cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến việc học. Yunho chỉ thắc mắc không hiểu, làm thế nào ba mẹ có thể lo được chỗ ở nhà mới nhanh đến vậy. Mà thôi, cũng chẳng muốn quan tâm nhiều đến chuyện đó nữa, cái cần quan tâm bây giờ là cậu có nguy cơ không được gặp Jaejoong nữa kìa.

Tâm lý của thanh niên thời nay lúc nào cũng là, cha mẹ càng bắt ép cái gì thì chúng nó càng cố làm ngược lại cho bằng được. Không thể ép buộc, không được nặng lời, càng không nên dùng bạo lực để con cái nghe theo lời mình Ông Jung thật không may lại hiểu rất rõ điều này, thế nên hôm đầu tiên đưa Yunho đến nhà mới, đương lúc thấy con đang cầm di động hí hoáy bấm bấm gì đấy, ông Jung đã gọi nó ra, nói chuyện. Lạt mềm buộc chặt, Yunho là đứa sáng suốt, ông Jung chắc rằng trong cuộc nói chuyện đó, nó không hiểu mười thì cũng chín phần. Yêu đương gì chứ, rốt cuộc cũng chỉ là một thanh niên mới lớn, không may vướng phải những rung động tình cảm với một cậu nhóc khác mà thôi. Hơn nữa cũng đã được ngăn chặn kịp thời rồi, chắc chắc chẳng còn gì đáng lo.

"Bởi vậy, ba hi vọng con có thể tự đưa ra quyết định sáng suốt nhất." — Ông Jung sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thân mật giữa hai cha con, thì nhẹ nhàng bước ra phía cửa, mắt lại vô tình liếc vào màn hình di động của Yunho.

Một tin nhắn dở : "Jaejoong ah, địa chỉ nhà mới của anh là...", gửi đến "Joongie của tôi"...

"Yunho, ba tin con."

"Vâng!"

...

Chả hiểu sao, chuyện Jaejoong và Yunho không chỉ đơn thuần là bạn bè lại được lan truyền với tốc độ tên bắn trong trường học. Chẳng lẽ vì biểu hiện của Yunho lúc đó thực sự giống một ông chồng đang đứng ra bảo vệ vợ mình sao? Yunho nghĩ mãi mà chả hiểu được, nhưng mà cậu cũng chẳng có nhiều tâm trí mà nghĩ đến chuyện đó. Bởi vì có một việc khác đáng lo hơn, ấy là về thái độ của mọi người khi cái tin động trời đó lan toả khắp nơi. Yunho chỉ phải hứng chịu cảnh này có hai ngày, bởi vì sau ấy cậu đã phải chuyển trường. Thế nhưng trong hai ngày nọ, Yunho chợt nhận thấy, hoá ra cái cảm giác khi mối quan hệ mờ ám giữa cậu và Jaejoong bị phát giác, lại hoàn toàn không đáng sợ như cậu từng tưởng tượng.

Nói thế nào nhỉ? Đương nhiên có bị nói vào nói ra, nói bóng nói gió, nói xỏ nói xiên nhiều vô kể. Thế nhưng thái độ đó chẳng khác gì lúc Yunho bị mấy đứa ghen ăn tức ở đối xử trước đây cả, có chăng chỉ là lần này chúng nó dùng lý do "đồng tính, bệnh hoạn" để nói xấu cậu thôi. Tức là, vốn chỉ có những đứa từ trước đã có ác cảm với mình mới được thể làm ầm lên, còn lại người ta cũng không nói nhiều, thậm chí có người còn ủng hộ. Nó hoàn toàn không u tối như những gì Yunho đã vẽ lên trong đầu trước đó, rằng nếu mọi người biết cậu thích một đứa con trai, họ sẽ tẩy chay, hắt hủi... Vậy ra, kết quả chỉ có, những người vốn đã ghét thì càng thêm ghét, còn những người yêu quý mình sẽ ủng hộ, thông cảm...

Chả phải từ trước đến nay Jung Yunho luôn tự hào mình có một lớp vỏ ốc an toàn và cứng cáp sao? Sống yên phận, tránh xa mọi rắc rối, nếu không phải việc của mình thì sẽ không can thiệp vào. Cứ thế, cứ thế mà sống thôi. Ừ thì, đồng ý là lớp vỏ ấy từ khi gặp Jaejoong đã sứt mẻ không ít. Thế nhưng người khôn ngoan phải là người biết thích nghi với mọi khó khăn thay đổi. Trong trường hợp này, sự xuất hiện của Jaejoong là một sự thay đổi lớn đối với cái cuộc đời vốn rất lặng sóng của Yunho. Và để chấp nhận Jaejoong như một phần của cuộc đời lặng sóng đó là một khó khăn vô cùng gian nan mà Yunho phải vượt qua.

Yunho đã ngồi suy nghĩ rất nhiều.

Hai đứa chỉ là những đứa trẻ mới lớn, tình cảm nam nữ bình thường còn chưa lấy làm chắc chắn, huống chi là thứ cảm giác giữa nam với nam. Chẳng lẽ con chỉ vì chút rung động khờ dại này mà định trở thành một trong những kẻ bất bình thường của xã hội này sao? Có đáng không Yunho? Trước khi sa vào quá sâu, tại sao không biết đường dừng lại, rồi cuộc sống sau này sẽ ra sao?

Cha đã tạo cơ hội để con thoát khỏi sai lầm đó, nếu con còn không chịu rút chân ra, cha thực sự cũng hết cách...

Những gì ba nói, Yunho thấy... cũng đúng lắm.

Thế nhưng...

.

.

.

Yunho cầm chiếc di động lên, nhìn thật lâu thật lâu vào tin nhắn dang dở khi nãy...

Hít một hơi dài quyết tâm, ngón tay di chuyển đến phímDEL, từ từ ấn xuống.

Không nhắn nữa, mà sẽ gọi...

"Alo..." — Giọng Jaejoong vang lên, nghe thật mờ mịt — "Sao rồi Yunho?"

"Jaejoong ah... anh không chắc... mình thực sự... yêu em nhiều như thế nào..." — Có nhiều đến nỗi có thể đối mặt với sóng gió sau này không. Phải biết rằng, tình yêu của hai người con trai với nhau, sẽ phải gặp khó khăn nhiều gấp trăm lần tình yêu của những cặp đôi bình thường khác.

"... Umh..." — Thật khó để có thể lên tiếng, khi mà nước mắt đột nhiên ứa ra như thế này.

"Bởi vậy... cho anh thời gian... để xác định..." — Không phải bỏ cuộc, chỉ tạm thời dừng lại thôi. Dừng để nhìn lại những gì đã qua, dừng để trông vào những gì sắp tới. Nếu sau quãng dừng này mà trái tim vẫn quyết định đi lệch đường, thì khi ấy Yunho chắc chắn sẽ đi tiếp, cho dù có khó khăn đến đâu...

Khi đó, cái vỏ ốc vững chãi ấy, anh nhất định sẽ lôi em vào cùng. Mặc kệ người đời nói gì, anh sẽ dạy em cách chỉ để ý đến việc của mình, họ nói gì là việc của họ, mình sống thế nào là chuyện của mình. Cứ thế, cứ thế mà sống thôi...

"Jung Yunho, đồ thần kinh nhà anh..."

"Jaejoong ah, đợi anh nhé!"

...

Thời gian, ôi ~ bảo chậm thì thấy thật là chậm, kêu nhanh lại thấy rõ là nhanh. Đối với người ta, bảo chớp mắt một cái đã qua mấy năm. Riêng đối với Yunho, sau mấy chục lần tự lò dò về trường cũ len lén nhìn trộm ai đó, mấy chục lần tự tổng sỉ vả bản thân vì đã không quyết tâm kiên cường, mấy chục lần dùng điện thoại (đã đổi sim) nửa đêm gọi điện cho ai đó chỉ để nghe một tràng chửi làu bàu rồi nằm cười ngu một mình, như thế, mới chật vật qua nổi mấy năm...

Thứ tình cảm cấm kỵ trong tim chẳng giảm đi chút nào, càng xa nhau lại càng sâu đậm, càng lén lút lại càng mãnh liệt. Yunho nhiều lúc đã nghĩ, đến lúc rồi đến lúc rồi, đi đón người ấy vào sống trong thế giới vỏ ốc cùng mình nào. Nhưng sau đó lại nghĩ, không được, chờ thêm chút nữa thôi, chờ đến khi nào mình thực sự sẵn sàng đã. Bảo Yunho dở hơi cũng được, nhưng đứng trước một việc quá quan trọng như vậy, thứ liên quan đến tình yêu của cậu, cuộc sống sau này của cậu, sự bất đồng với cha mẹ của cậu, sự đối mặt với xã hội, bảo Yunho sao có thể ngay tức khắc dứt khoát được... Thực sự khó lắm đấy!

...

Làm lớp trưởng vô cùng bận rộn, cơ mà được hưởng hơi bị nhiều ưu đãi, hơn nữa sẽ làm sổ học bạ lấp lánh hơn rất nhiều, vậy nên ngay cả khi lên đến đại học, Yunho cũng không để cái chức lớp trưởng vượt ra khỏi tay mình.

Mới vào đầu năm học nên có rất nhiều việc phải làm, vậy là trong khi đám bạn nô đùa như giặc bên cạnh, Yunho lại phải cặm cụi ngồi một góc mà ghi ghi chép chép.

"Yunho, có người gặp này!" — Tiếng một đứa bạn nào đó oang oang bên tai, Yunho chép miệng, ngẩng đầu lên, đã thấy thằng bạn đó xồ ra thì thầm — "Sinh viên năm nhất, đẹp dã man!"

"Đẹp thì làm được gì chứ?!" — Yunho quay sang bĩu môi với thằng bạn, sau đó chậm rãi lê bước ra ngoài cửa lớp. Còn ai có thể đẹp hơn người đó sao?

"Anh là Jung Yunho?!" — Giọng nói không thanh nhưng khá trong và êm tai, nghe một lần đảm bảo nghiện luôn.

Ồ, đúng là đẹp thật. Mắt to ươn ướt, gọng kính đen, môi hồng đỏ mọng, bờ vai rộng, ngực phẳng, dáng người dong dỏng cao, đẹp hơn người đó rồi đấy...

Quả nhiên, càng lớn càng đẹp...

Bốp!

Toàn bộ sinh viên trong lớp giật thót tim, hàng chục cặp mắt mở to thao láo nhìn cậu sinh viên năm nhất kia, người vừa tặng cho Yunho một cái tát khá kêu.

"Jaejoong ah, đau..." — Yunho dè dặt đưa tay lên xoa má.

"Đợi cái XXX !!! Anh nghĩ tôi giống như tụi con gái mặc váy cưới ngồi ở nhà chờ anh đến rước về đấy hả?" — Đôi mắt đen trợn to lên, cho dù có sau một lớp kính cũng không làm giảm bớt chút sát khí nào.

"Không, không có..." — Muốn Jaejoong ngồi ở nhà đợi cậu đến rước về là đúng, nhưng mặc váy cưới thì không...

"Dám cắt đứt liên lạc với tôi, anh chết chắc rồi Jung Yunho!!!" — Jaejoong giơ nanh vuốt gằm gè nhìn con mồi đang run rẩy trước mặt. Oán hận của những năm tháng ngồi ôn bài đến cận cả mắt không trút vào lúc này thì trút vào lúc nào? Bố khỉ, cái trường đại học Seuol này, lấy điểm còn cao hơn bà bán áo ngoài chợ hét giá, hành Jaejoong học đến hiền cả người đi. Đúng, bây giờ tự dưng vác thêm cặp kính cận, nhìn mất hết cả lưu manh...

"Khoan đã Jaejoong..." — Kinh nghiệm của những năm tháng cặp kè với Jaejoong cho Yunho biết, một khi Jaejoong có tư thế này, tức là em ấy đang chuẩn bị làm gì. Không phải Yunho ngại, giây phút nhìn thấy Jaejoong, cậu đã xác định tinh thần cả rồi, chỉ là, nhẽ ra phải để cậu chủ động mới đúng chứ...

"Chết đi!!!"

"AAAAAAAAAAAAA..." — Sinh viên lớp Quản trị kinh doanh ngày hôm ấy, không hiểu có chuyện gì mà gào thét đến kinh người...

Ờ thì, tại... nụ hôn của hai người yêu nhau, lại xa nhau lâu ngày, chỉ hơi mãnh liệt có một chút thôi mà...

...

Hai cực nam châm này, cho dù có cố tình tách ra, cuối cùng vẫn tự biết tìm đường mà dính vào nhau. Cứ tách ra đi, rồi sẽ lại dính vào thật chặt cho mà xem... Đừng cãi, đó là gì chứ? Đó là một sự thật, một điều hiển nhiên, đã được chứng minh và kiểm nghiệm vô số lần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro