Phiên ngoại: Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì mình off một thời gian dài, không có thời gian trả lời tin nhắn của mọi người nên mình quyết định public lại phiên ngoại này. Xin lỗi vì đã để các bạn phải chờ nhé ;___;

===================

Hoàng Viễn nhìn những chùm pháo bông đủ các loại màu sắc đang nở rộ trên bầu trời, trong lòng vui vẻ cũng chậm rãi tan ra. Hôm nay là hỷ sự của Trần Khả Linh. Từ nhỏ đã coi nàng ấy như muội muội ruột thịt mà đối xử, không nghĩ đến nha đầu nghịch ngợm ngày nào rốt cuộc hóa thành một cô nương vừa xinh đẹp, đáng yêu, vừa đoan trang, hiền thục. Thời gian trôi cũng thật nhanh.

Hoàng Viễn cảm thán, tay cầm chén rượu nhấp một ngụm. Hắn tửu lượng cực kém nên mỗi lần cần phải uống rượu hắn cũng chỉ dám nhấp từng ngụm nhỏ.

Một người tay cầm vò rượu, hơi chút lảo đảo tiến đến chỗ Hoàng Viễn. Là Bạch Khách, khuôn mặt có chút đỏ, khóe miệng vẫn còn vương vài giọt nước.

Hắn nhíu mày, lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng cho y.

"Ngươi cũng dám uống rượu? Không sợ bị phạt sao?"

"Hic...sợ sợ sợ gì chứ...Ngày vui...vui mà hic...không uống...đúng là...hic...uổng phí..."

Y vừa trả lời hắn vừa nấc cụt.

Hoàng Viễn lắc đầu, gõ nhẹ lên đỉnh đầu Bạch Khách.

"Thiếu quy củ như vậy, sau này cô nương nào dám lấy ngươi? "

"Hic...cần gì nữ nhân...hic...gả cho huynh là...hic...được rồi."

"Nói linh tinh. Say rồi thì về mà ngủ đi."

Vừa nói vừa đẩy lưng Bạch Khách, muốn đuổi y về phòng. Giằng co một hồi, cuối cùng y mới ngoan ngoãn làm theo lời Hoàng Viễn. Trước khi đi vẫn không quên dúi vào tay hắn bầu rượu, ép hắn uống cho bằng hết.

Hoàng Viễn đương tâm trạng vui vẻ liền dốc ngược bầu rượu, một hơi uống cạn. Uống xong chỉ thấy hơi chuếnh choáng, ngược lại càng thêm hưng phấn. Lập tức chạy lung tung, cầm hết chai này đến bình kia, tu ừng ực. Cuối cùng hết cả rượu cho hắn uống. Hoàng Viễn xoay người nhìn một vòng, sau đó nhanh như chớp giật lấy cái bình trong tay người ở gần hắn nhất.

Tử Mặc vừa mới mở nắp cái lọ, còn chưa kịp làm gì đã bị kẻ khác giật mất. Y khiếp sợ nhìn đại sư huynh nhà mình trong chớp mắt uống cạn, ném trả cái bình rỗng cho y.

"Đại...đại sư huynh...huynh biết mình vừa uống cái gì không?"

"Là cái gì?"

Hoàng Viễn hơi ngửa đầu ra sau, cũng không quay lại, cất tiếng hỏi.

Đến lúc này Tử Mặc mới nhận thấy tình trạng Hoàng Viễn không ổn. Cả người mùi rượu thực nồng. Dây buộc tóc nới lỏng, mái tóc đen mềm mại như thác nước đổ xuống sau lưng. Y phục xộc xệch, vạt áo trái bị xô về một bên, phơi bày bờ vai trơn mượt, trắng nõn. Khuôn mặt phủ một tầng hồng sắc, mang theo vẻ mê mang, mờ mịt.

Hẳn là uống quá chén rồi. Ngày vui như thế này cũng khó trách được. Có điều đại sư huynh ngàn vạn lần không nên giật đồ trong tay y uống lung tung a.

Đoạn bật người nhảy lên cao, dùng thiên lý truyền âm hét to:

"Nhị sư huynh! Nhị sư huynh! Nhị sư huynh! "

Quả nhiên chưa đến hai giây sau đã thấy Ngô Linh tức tốc chạy đến. Vốn nhìn thấy tình trạng Hoàng Viễn y đã trợn trừng mắt kinh ngạc lắm rồi, thế nhưng nghe Tử Mặc thuật lại những gì đã xảy ra, cả khuôn mặt lập tức tối sầm. Y ôm chặt lấy eo Hoàng Viễn, vận khinh công, nhanh chóng tránh xa nơi tổ chức đại tiệc.

Hoàng Viễn trong người đang nóng nực, bức bối, lại bị một thân thể ấm áp áp sát lấy, đương nhiên cực kì khó chịu. Hai tay vô lực qừơ quạng, muốn đẩy Ngô Linh ra.

Y khẽ quát:

"Yên nào! "

Vòng tay ở quanh eo siết chặt thêm một chút.

"Đệ muốn đưa ta đi đâu?"

Hoàng Viễn vẫn không ngừng ở trong lòng Ngô Linh giãy dụa.

"Đến nơi huynh sẽ biết."

Mắt thấy trước mặt là ôn tuyền lạnh lẽo, Ngô Linh đáp xuống, cũng không cởi quần áo cứ thế ôm Hoàng Viễn trầm vào trong nước. Hoàng Viễn cảm thấy thân mình mỗi lúc một khô nóng đến khó chịu. Giống như có cỗ dục hỏa đặt ở hạ thân hắn, càng cháy càng vượng, cơ hồ muốn thiêu đốt da thịt. Dù đã bị nhấn chìm trong nước giá buốt đến thấu xương vẫn không hề suy giảm. Hắn muốn giải tỏa khó chịu nhưng lại chẳng biết làm thế nào. Trong vô thức, ở trên người Ngô Linh khẽ cọ cọ. Nơi nào đó vốn đã hưng phấn lập tức tiếp nhận kích thích dần dần dựng thẳng.

Ngô Linh thuần thục giải khai thắt lưng của Hoàng Viễn, hơi nhíu mày nhìn hắn dính chặt lấy thân thể y, không ngừng ma sát. Trong đầu y vẫn vang lên câu nói của Tử Mặc khi nãy: "Đại sư huynh uống nhầm xuân dược, xuân dược, xxxxxuuâân ddddddược..."

Khuôn mặt Hoàng Viễn hơi hơi ửng đỏ. Đôi mày thanh tú nhíu lại, vạn phần thống khổ. Đồng tử đen láy như hắc diệu thạch gìơ phủ một tầng hơi nước, mang theo mấy phần yêu diễm mị hoặc.

Ngô Linh có chút run rẩy, trong người có gì đó gào thét muốn thoát ra ngoài. Y chậm rãi bao lấy phân thân của Hoàng Viễn, bắt đầu chuyển động lên xuống, ngạc nhiên phát hiện thứ này của hắn quả thật trướng lớn, quy đầu tím đỏ sưng tấy, lộ hẳn ra ngoài.

Hoàng Viễn nhíu mày, đè sát lên người Ngô Linh, thấp giọng gần như thì thầm mà nói:

"Ta khó chịu a. "

Ngô Linh một tay giúp Hoàng Viễn sửa sang lại phần tóc mai bị tán loạn, một tay vẫn chuyên tâm giúp hắn giải quyết. Giọng điệu thực ôn nhu, dỗ dành.

"Ngoan. Ngươi đang phát sốt. Chịu đựng một chút, ta giúp ngươi hạ nhiệt. Hạ nhiệt xong liền không khó chịu nữa. "

Dứt lời liền gia tăng lực đạo ở cánh tay.

"Không phải! Ta không có phát sốt!"

Hoàng Viễn lại bắt đầu giãy dụa. Nói là giãy dụa kì thực chỉ là ở trong ôn tuyền đập đập vài cái, khiến bọt nước văng tung tóe lên y phục hai người. Quần áo ngấm nước gần như đem toàn bộ da thịt hắn phơi bày trước mặt y. Ngô Linh vốn đã khó lòng kiềm chế, lúc này bắt đầu thở dốc. Hạ thân y có phản ứng. Một vật cứng như đá ở đùi Hoàng Viễn chậm rãi ma sát.

Bàn tay y lướt qua hành bộ, ve vuốt hai tiểu thịt cầu. Ngón tay ở giữa lớp lông mao, giật nhẹ vài cái. Mỗi lần như vậy, Hoàng Viễn lại hừ một tiếng, thân người càng uốn éo kịch liệt hơn.

"Ưm....a...a..."

Hắn cả khuôn mặt đỏ bừng cố nhịn một hồi, rốt cuộc chịu không nổi mà bật ra tiếng rên rỉ trong cổ họng. Ngô Linh dừng động tác, có chút thất thần. Đến tận lúc này y vẫn chưa làm ra động tác nào thừa thãi, chỉ chuyên chú giúp Hoàng Viễn phát tiết. Hạ thân đã sớm trướng đến phát đau. Chỉ cần đụng nhẹ vào cơ thể người kia lập tức run rẩy. Một cỗ tà hỏa khó có thể áp chế xộc thẳng lên đại não. Muốn đem người kia đặt ở dưới thân y, khiến hắn khóc đến thất thần.

Hoàng Viễn hoàn toàn không phát giác được điểm này, hắn chỉ cảm thấy phân thân ở trong tay người kia thực thoải mái. Bàn tay thô ráp, to lớn theo chiều dài của phân thân không ngừng di chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh, lộng hắn đến phát đau. Thỉnh thoảng ngón tay còn miết vào phần gân thịt nổi lên khiến phân thân càng co giật, run rẩy dữ dội. Ngọc hành căng cứng, liên tục bị ngắt nhéo, có phần sưng tấy. Dần dần Hoàng Viễn cảm thấy ở bụng dưới có gì đó dâng trào, muốn được giải phóng.

Ngô Linh nhìn biểu cảm của Hoàng Viễn, biết hắn sắp đạt cao trào, cố ý ma sát thêm vài lần nữa. Đầu ngón tay xẹt qua đỉnh ao tào, đè thật mạnh. Phân thân giật giật mấy cái nhưng không có cách nào giải phóng. Hoàng Viễn lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu không thôi. Hắn xoay xoay thắt lưng, muốn tránh khỏi bàn tay của Ngô Linh. Nhưng y ngược lại càng nắm càng chặt, cũng không có lộng thêm nữa. Hắn ra không được mà nguôi xuống cũng không thể. Chỉ đành theo bản năng sờ soạng Ngô Linh, đem hai tay luồn vào trong áo mơn trớn, ý đồ muốn lấy lòng y. Hi vọng y sớm buông tha hắn.

Ngô Linh chăm chú nhìn vẻ mặt bởi vì xuân dược mà càng lúc càng trở nên phóng túng của Hoàng Viễn. Hai mắt nhắm nghiền, thực thoải mái hưởng thụ. Phiến môi hồng đào khẽ khép mở, để rơi xuống dòng suối hai người đang đứng biết bao âm ngữ ngân nga khiến bất cứ kẻ nào da mặt mỏng cũng phải đỏ mặt tía tai.

Phân thân chưa từng có ai chạm qua, việc này cũng chưa từng có ai làm qua, tất cả đều là lần đầu tiên hắn cùng y trải nghiệm. Thốt nhiên, từ tận sâu dưới đáy lòng y, một niềm vui sướng hoan hỉ vốn đã bị chôn giấu từ lâu chậm rãi tách khỏi mặt đất đen ngòm của quá khứ, đâm chồi.

Y vuốt dọc theo chiều dài của trụ thân một lần nữa. Hoàng Viễn hét lên một tiếng, bắn mạnh vào trong nước. Dịch thể trắng đục loang ra, xuôi theo dòng chảy nhanh chóng biến mất. Phân thân của hắn giật giật mấy cái, từ từ rũ xuống, trở nên mềm nhũn. Ngô Linh vẫn chưa buông tay ngay, ở phiá trên xoa nắn thêm vài lần, xác định không còn phản ứng gì nữa mới chịu thả ra. Phân thân của y đã trướng đến cực đại, nhiệt độ cơ hồ có thể làm phỏng da thịt người khác. Nếu còn tiếp tục dây dưa e rằng đối với Hoàng Viễn sẽ làm ra chuyện không thể tha thứ.

Hoàng Viễn thân thể vô lực, ngã vào người Ngô Linh, rất không hợp tác mà vẫn tiếp tục cựa quậy. Hắn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, dụi dụi vào hõm cổ y. Hơi thở phả vào da thịt nóng bỏng, kèm theo hương rượu nhàn nhạt.

Hoàng Viễn ngẩng đầu nhìn Ngô Linh, dùng một loại thanh âm vô cùng mềm mại, như nỉ non với người tình hướng y mà nói:

"...Thích ngươi..."

"Hả?"

Ngô Linh vốn đang mặc lại y phục cho hắn nhất thời không nghe rõ, động tác trên tay dừng khựng lại.

"Ngô Linh ?"

"Ân."

Y trả lời, giọng điệu cũng mềm mại không kém.

Hoàng Viễn giống như vẫn còn rất say, trong đáy mắt nhìn chẳng thấy y, đưa tay ra lần tìm. Rất nhanh được một bàn tay to lớn khác nắm lấy, siết thật chặt.

"Ta thích ngươi."

Ba chữ này vừa rời khỏi miệng người kia, Ngô Linh liền hít sâu một hơi, sau đó thở hắt ra. Mất bao nhiêu công sức, khó khăn lắm mới áp chế được giờ hoàn toàn bị hắn làm cho đổ sông đổ bể. Sau đó lập tức đẩy ngã Hoàng Viễn, cả hai người cùng chìm vào ôn tuyền. Môi kề cận môi, mạnh mẽ cắn mút.

Hoàng Viễn chỉ cảm thấy có một loại chất lỏng cứ không ngừng tràn vào trong miệng, muốn ngăn cũng không ngăn được. Lưỡi hắn bị Ngô Linh cuốn lấy, trong khoang miệng quấy đảo đến trời đất quay cuồng. Hô hấp dần trở nên khó khăn, muốn hít một ngụm khí cũng không nổi. Nước rõ ràng rất lạnh nhưng thân thể hai người càng lúc càng nóng bừng bừng.

Dâng trào.

Mãnh liệt.

**

Sau khi từ ôn tuyền trở về, Ngô Linh vẫn như cũ chăm sóc Hoàng Viễn chu đáo. Thay giúp hắn một bộ y phục khô ráo, cẩn thận đắp chăn sưởi ấm, đến khi thân thể hắn dần ấm nóng trở lại mới chịu rời đi. Hắn sớm đã ngất từ lâu, ở dưới đáy nước để mặc y muốn làm gì thì làm. Y tuy rằng kinh hỉ nhưng vẫn gĩư chừng mực, cũng chẳng giày vò hắn quá lâu. Tự nhủ đợi Hoàng Viễn tỉnh táo lại, xác nhận một lần nữa, nếu thực sự là lưỡng tình tương duyệt, đến lúc đó động thủ cũng chưa muộn.

Sau khi Ngô Linh đã đi xa, một bóng bạch y trắng toát lúc này mới lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Hoàng Viễn. Từ đầu đến cuối những việc xảy ra ở ôn tuyền đã bị Bạch Khách chứng kiến hết. Y không có say, chỉ giả bộ lừa gạt muốn trêu chọc Hoàng Viễn. Không nghĩ sự việc lại tiến triển vượt ngoài tầm kiểm soát như vậy. Lúc nhìn thấy hai người đó kề cận, quả thật y muốn giết chết tên kia. Cặp đồng tử tối đen, không chút bóng sáng, như đáy vực sâu âm u, tịch mịch, chậm rãi xuất hiện biến đổi. Tàn nhẫn, độc ác dâng lên nơi đáy mắt, như muốn nuốt chửng kẻ khác. Cố gắng kìm nén ham muốn điên cuồng của chính mình, y lẳng lặng theo sau cả hai, chờ đợi thời điểm thích hợp để hành động.

Hoàng Viễn từ trong mộng mị không có cách nào tỉnh lại. Hắn chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi rã rời, sau đó còn có chút lạnh. Y phục đã bị lột sạch, thân thể trần trụi được ánh trăng bàng bạc chiếu rọi vào như phát sáng, càng thêm diễm lệ, mê người.

Bạch Khách lấy ra khốn tiên tác, vốn dùng để trói tu tiên giả đem hai tay Hoàng Viễn cột vào thành giường. Cố định thật chắc, xác định hắn tuyệt đối không thể giãy dụa, chạy trốn mới tạm yên tâm. Khác với Ngô Linh , y không có ôn nhu cùng chậm rãi, cũng không có ôm ôm hôn hôn. Ngón tay miết thật mạnh lên môi Hoàng Viễn. Một lần lại một lần gia tăng lực đạo, ý đồ muốn chùi sạch những thứ dơ bẩn tên kia để lại. Chùi đến khi phiến môi hồng đào ứa ra tia máu đỏ tươi, chân mày thanh tú nhíu chặt lại, y mới chịu buông tha.

Trong đầu cũng không nghĩ đến làm sao khiến người này phiêu dục tiên tử, thoải mái hưởng thụ, chỉ một mực muốn mau chóng đem hắn toàn bộ trên dưới tẩy cho bằng sạch. Những chỗ người khác chạm qua, những nơi tên kia hôn đến, y sẽ hoàn lại gấp đôi. Mắt, mũi, miệng và tai. Từ chân đến tay, từ lưng đến bụng, từ ngực vào đến tim, phế phổi phủ tạng. Tất tần tật là của y. Của một mình y.

Độc chiếm.

Cưỡng đoạt.

Giam gĩư.

Y há miệng cắn lên làn da trơn mượt như khối dương chi bạch ngọc không chút tì vết. Cần cổ trắng nõn rất nhanh xuất hiện mười mấy đóa huyết hoa, chảy dài chất lỏng đỏ tươi cùng dấu hôn xanh tím. Vừa cắn vừa mút, dần dần đi  đến hai điểm hồng hồng trước ngực. Nhũ hoa bởi vì kích thích thô bạo mà trở nên sưng cứng, ửng đỏ. Bạch Khách ở một bên vừa ngắt vừa nhéo, một bên dùng hàm răng ngậm chặt lấy, liên tục day qua day lại. Nước bọt cùng mồ hôi quyện vào với nhau, để lại nơi đó từng đường chỉ bạc câu nhân ướt át.

Phân thân vừa mới phát tiết xong, nãy còn ủ rũ theo đụng chạm của Bạch Khách mà dần dần dựng thẳng. Y nhìn thấy nơi đó của Hoàng Viễn rốt cuộc có phản ứng khẽ mỉm cười. Độ cong khóe miệng mơ hồ mang theo chút độc ác. Từ trong tay áo lấy ra một đoạn dây thừng. Từ gốc trụ cho đến đỉnh cuốn từng vòng, từng vòng siết thật chặt. Làm như vậy, nếu không được y cho phép, Hoàng Viễn dù muốn phát tiết cũng không có cách nào phát tiết nổi. Y cúi xuống vùi mặt vào giữa hai chân hắn. Ngậm hai tiểu thịt cầu vào trong miệng, bắt đầu chơi đùa. Môi cùng lưỡi phối hợp, từ nơi ấy truyền đến tiếng nước nhóp nhép, nhóp nhép.

Hoàng Viễn bởi vì kích thích quá mãnh liệt mà dần dần thanh tỉnh. Tuy là nhận biết được môi trường xung quanh nhưng không có cách nào mở mắt. Hắn cảm giác được hai tay bị trói chặt, trên người cũng không có quần áo. Cơ thể rã rời, mệt mỏi, vừa xót lại vừa buốt. Phân thân đã trướng đến sưng tấy, đau nhức, còn bị một vật ẩm ướt ấm nóng không ngừng kích thích muốn giải phóng. Nhưng vì bị thứ gì đó kiềm trụ mà ứ đọng lại, tràn đầy.

Kí ức cuối cùng của Hoàng Viễn là nhảy vào ôn tuyền cùng Ngô Linh, còn lại toàn bộ đều là một mảnh mờ mịt. Hắn rất muốn mở miệng hỏi xem người này có phải là y. Nhưng xem chừng cho dù có thể mở miệng nói chuyện, y cũng chưa chắc sẽ trả lời. Người này suốt từ đầu đến cuối chỉ chuyên chú giày vò hắn, chẳng nói tiếng nào, ngay cả ừ hử thở dốc biểu cảm cũng không có.

Tay Bạch Khách lướt qua nơi ẩn khuất giữa mông Hoàng Viễn, liền theo chút ướt át từ từ đi vào. Nghĩ muốn đem hạ thể người này cùng mình sớm một chút sát nhập. Lại không thể không cân nhắc vấn đề xử nam, trước mắt cứ giúp hắn nới lỏng, đến khi tiến vào mới không làm hắn bị đau, cũng chính là không khiến mình bị đau. Ngón tay thon dài ở giữa dũng đạo nhẹ nhàng qua lại khuếch trương, cảm nhận sự mềm mại bên trong nội bích.

Hoàng Viễn cảm thấy có dị vật len lỏi vào hậu huyệt, có chút nhồn nhột, khó chịu muốn đẩy nó ra. Hắn xoay xoay thắt lưng, dùng hai chân định đạp người này. Nhưng vừa nâng lên, còn chưa kịp động thủ đã bị một lực đạo mạnh mẽ đè ép xuống. Hai cánh mông bị thô lỗ tách ra. Thứ thon dài kia tiếp tục tiến sâu vào bên trong, đảo loạn tới mức khiến hắn cả người run rẩy. Phân thân hưng phấn đang chậm rãi rỉ ra dịch thể trắng đục lại một trận co giật nhưng không thể phát tiết.

Chờ hắn làm quen rồi, Bạch Khách liền rút ngón tay ra, thoáng thấy nét thất vọng xẹt qua khuôn mặt ửng hồng của Hoàng Viễn, mỉm cười. Nhiệt khối thô to một lần liền toàn bộ đưa vào bên trong. Rõ ràng là thân thể thiếu niên, nơi đó lại có thể trướng lớn đến như vậy.

Hoàng Viễn không ngừng thở hổn hển, cố gắng hớp lấy từng chút không khí. Khuôn mặt thanh tú bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo. Thật sự giống như bị xé ra làm đôi. Hậu huyệt nứt toác, chất lỏng đỏ tươi chảy ra , men theo đùi non thấm vào ga giường.

Nhìn biểu cảm thống khổ của Hoàng Viễn, trong lòng Bạch Khách liền xuất hiện một tia thương tiếc. Động tác bên hông dần trở nên thong thả, rút ra, lại tiến vào. Khóe mắt Hoàng Viễn vương chút nước, bởi vì sát nhập lúc đầu mà chảy ra. Y dùng đầu ngón tay, chạm nhẹ vào giọt nước trong suốt đó, vuốt cho thật khô. Cử chỉ cực kì ôn nhu.

Hoàng Viễn gìơ này phút này đã chẳng còn cách nào để ý kẻ này đang làm cái gì. Hạ thể càng lúc càng truyền đến đau đớn khó nhịn. Khớp hàm cắn chặt đến mức muốn nứt vỡ cũng giấu không được tiếng thét trong cổ họng. Mắt không thể mở, giọng cũng không thể cất lên. Bởi vì có một bàn tay đang bóp lấy cổ hắn, đè chặt yết hầu.

Người kia khẽ thì thầm, trong giọng nói nhuốm đầy mùi vị tình dục.

"Yên nào, yên nào, yên nào. Đừng để toàn bộ người trong phong nghe thấy ngươi. Bộ dạng ngươi bây giờ khó coi lắm."

Thanh âm ấy chẳng rõ là nam hay nữ, cũng không thể đoán được là của ai.

Hoàng Viễn không thể tiếp tục động, cổ họng bị siết chặt đến mặt đỏ khí suyễn, cũng chỉ còn cách ẩn nhẫn chịu đựng. Bạch Khách nhìn người dưới thân bởi vì đau đớn mà dần dần trở nên nhu thuận cũng dừng lại động tác. Hông không tiếp tục chuyển động ra vào nữa. Hai tay  ở trên mặt, trên cổ Hoàng Viễn chậm rãi xoa bóp, giúp hắn thả lỏng. Từng đóa huyết hoa vẫn còn đang rỉ máu. Từng vết cắn, vết xé, từng vết thâm đen cùng bầm tím đều là do một tay y tạo ra. Rõ ràng người này là do chính y hủy hoại cùng vấy bẩn, tại sao trong lòng vẫn sinh ra một loại cảm giác thương tiếc cùng đau lòng.

Hoàng Viễn cảm nhận được một dòng linh khí rót vào cơ thể hắn, lan đi bốn phương tám hướng chữa trị vết thương. Cảm giác vô cùng ấm áp, quen thuộc. Hắn run run mở miệng, giọng nói vỡ vụn mang theo âm mũi nức nở.

"Ngô...Ngô Linh?"

Vốn dĩ thứ đang chôn trong cơ thể hắn đã dừng lại động tác, không tiếp tục lộng nữa, lại đột nhiên trướng đại thêm, hơn nữa còn bắt đầu bãi động. Hắn đau đớn khó chịu, vội vàng muốn khép lại hai chân, ngăn vật kia tiến sâu thêm. Nhưng ngay lập tức bị mạnh mẽ tách ra,  tốc độ ra vào còn gấp gáp hơn lúc trước. Hậu huyệt từng chút từng chút bị xâm phạm, một tấc lại một tấc. Cuối cùng ở thành vách đâm chọt vào một điểm nhạy cảm. Cả thân người hắn liền run rẩy dữ dội.

Thật đáng giận. Rõ ràng là đang cùng y cầu hoan, lại vẫn nhắc đến cái tên kia. Lực đạo dưới thân càng lúc càng tăng mạnh. Bạch Khách ở bên trong liên tục công kích điểm nhạy cảm kia, muốn đem người này lộng đến thất điên bát đảo.

Khoái cảm khó nói nên lời nương theo mỗi lần trừu sáp lúc nhanh lúc chậm dần dần lan ra khắp tứ chi bách hải. Hoàng Viễn gần như rên rỉ thành tiếng:

"A...ân....không... Không cần a ...Mau dừng..."

Yết hầu lại một lần nữa bị siết chặt. Cổ bị bóp nghẹt đến nỗi hằn lên năm dấu ngón tay đỏ ửng, giống như muốn đem hắn bóp chết.

Người kia ở bên tai hắn, khẽ gắt:

"Ngoan nào!"

Phân thân của Hoàng Viễn đã dựng thẳng từ lâu, bởi vì khoái cảm liên tục cuộn trào như sóng biển mà tiếp tục trương lên, có chút co giật. Dịch thể không thể bắn ra, càng thêm căng đầy đến khó chịu. Hắn chỉ rỉ ra một chút ở đỉnh ao tào, ý thức dần dần tan rã, hôn mê bất tỉnh.

Bạch Khách cảm nhận sức nóng thiêu đốt phân thân cùng cảm giác chật chội mềm mại của nội bích Hoàng Viễn chèn ép lên phân thân của y. Người này cho dù y ra vào thân thể hắn bao nhiêu lần, vẫn không thể phát tiết, chỉ cảm thấy dục vọng dưới thân cứ mỗi lúc một tăng lên. Bởi vì khao khát, ham muốn đối với hắn là quá lớn.

Cho nên đến khi Bạch Khách ôm chặt lấy thân thể Hoàng Viễn, dục dịch ấm nóng bắn vào sâu bên trong hắn đã là tờ mờ sáng. Phân thân vẫn chưa có dấu hiệu mềm đi. Ngược lại bởi vì cảm giác ẩm ướt, trơn trượt do tinh dịch tiết ra lại bắt đầu có phản ứng, lúc sau một lần nữa cứng lên.

Hoàng Viễn từ trong mộng mị có tỉnh lại mấy lần, phiá bên dưới vẫn không ngừng truyền đến cảm giác trừu sáp mạnh mẽ, cuồng nhiệt. Phân thân ngoại trừ đau đớn vẫn là khoái cảm không thể giải phóng. Một lần lại một lần từ tỉnh táo mà mất đi ý thức, chìm vào hôn mê.

***

Lúc Hoàng Viễn tỉnh dậy đã là tối đêm. Hắn mờ mịt phán đoán thời gian, đong đầy trong mắt ngoại trừ bóng tối thì chẳng còn gì khác. Hốt hoảng phát hiện bản thân hoàn toàn trần trụi, không biết đã lõa thể trong bao lâu. Hai tay hắn vẫn như trước lúc ngất đi, trói chặt trên đầu. Gìơ đến cả chân cũng bị kiềm hãm, mỗi lần cử động lại vang lên tiếng leng keng leng keng nghe đến chói tai của xích sắt. Tứ chi bị cố định, mang đến cho hắn một cảm giác giam cầm, tù túng. Hoàng Viễn vùng vẫy muốn thoát ra lại không phát hiện một vật từ lúc nào đã ở bên ngoài hậu huyệt của hắn, nhiệt tình va chạm. Khác với côn thịt thô to, nóng bỏng tiến vào trong hắn lúc ấy, thứ này vừa cứng rắn lại lạnh lẽo như băng đá. Sau đó không báo trước, ở cửa huyệt xoay tròn vài cái tìm đường, lập tức đâm thẳng vào.

Hoàng Viễn hét to một tiếng tưởng ngất đi. Kí ức thân thể như bị xé ra làm đôi lại ùa về. Thế nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra xâm nhập này cũng chẳng đau đớn như hắn tưởng. Ngược lại tiểu huyệt khẩu há to, dũng đạo co bóp ngậm chặt lấy dị vật thô to, lạnh lẽo. Rút ra gần hết chiều dài rồi lại đâm mạnh vào. Mỗi đường tiến công đều rất trơn tru, thuận lợi. Không rõ nơi ẩn mật phiá sau hắn đã bị chơi đùa trong bao lâu. Thích nghi liền tốt đến như vậy. Phân thân của hắn bởi vì kích thích dồn dập mà lại dựng thẳng. Ở đỉnh rỉ ra dịch thủy màu trắng đục.

Một bàn tay từ trong bóng tối vươn ra bao lấy phân thân của hắn. Nhưng cũng không có chuyển động vuốt ve, mà lại ở đỉnh ao tào dùng ngón tay đè thật chặt.

Tiếng cười trầm thấp truyền đến.

"Thoải mái đến vậy sao?"

Lại là giọng nói không phân rõ nam hay nữ cũng chẳng thể xác định là của ai khi ấy.

Hoàng Viễn dù cả trước cả sau đều nhận phải công kích khó nhịn, vẫn gắng gượng mở miệng, vừa hỏi vừa không ngừng thở dốc:

"Ngươi...ưm...là ai?"

"Đại sư huynh, ngươi đoán thử xem. "

Giọng nói lần này đổi khác, ôn nhu hơn rất nhiều, nhưng lại làm cho lòng Hoàng Viễn trầm xuống.

"Ngô... Linh?"

Tiếng cười trong bóng tối khoái trá hơn, lởn vởn quanh tai hắn.

"Đúng rồi. Đại sư huynh giỏi lắm."

Bạch Khách dùng giọng nói của Ngô Linh trả lời. Cự vật trong tay tiếp tục lộng, không những đâm vào đến lút cán còn xoáy theo chuyển động tròn. Y hài lòng cảm nhận phân thân của Hoàng Viễn giần giật, dịch thể tiết ra ngày càng nhiều, ướt đẫm lòng bàn tay y.

Hoàng Viễn cho dù là bị khoái cảm xâm nhập vẫn ngoan cố lắc đầu, mở miệng  phản bác.

"Không....a...không...ân...thể nào. Ngươi...a...không phải...hắn..."

Tiếu ý trên mặt Bạch Khách càng thêm sâu. Trong đáy mắt xẹt qua một tia u ám. Ý đồ muốn phá hủy hoàn toàn tâm trí người này. Y cởi trói tay cho Hoàng  Viễn. Hắn hiện gìơ toàn thân vô lực, cũng chẳng thể cự tuyệt y. Đoạn cầm lấy tay hắn, ở trên mặt mình sờ mó một hồi.

"Chẳng nhẽ đại sư huynh quên mất khuôn mặt này rồi?"

Đầu ngón tay Hoàng Viễn run rẩy. Rồi cái run rẩy đó dần dần lan ra toàn thân. Người khác có thể nhầm lẫn nhưng khuôn mặt Ngô Linh hắn tuyệt đối không thể nhầm. Từng đường nét, góc cạnh của người đó đã được hắn khắc ghi trong tâm trí từ rất lâu rồi.

"Tại sao ngươi...lại làm chuyện này với ta?"

"Đâu chỉ có chuyện này. "

Bạch Khách bật cười, tiếp tục dùng giọng Ngô Linh mà nói với Hoàng Viễn.

"Ta còn đối với ngươi làm nhiều thứ kinh khủng hơn thế. Ngươi có cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, hoàn toàn không có khí lực không? Đó là bởi vì ta đã phế linh căn, hủy bỏ kim đan, biến ngươi thành một phế nhân không hơn không kém. Ngươi bây giờ so với người thường còn yếu ớt hơn gấp bội. Hơn nữa không phải do tối trời hay là ta dùng rèm cửa che lại đâu, trong mắt ngươi chỉ toàn bóng tối là bởi vì ta đã làm chúng mù rồi. Ta muốn hình ảnh cuối cùng ngươi nhìn thấy chỉ có thể là ta."

Một thứ nóng hổi dần dần hình thành trong hốc mắt mù lòa của Hoàng Viễn.

Hắn cố chấp, vẫn tiếp tục hỏi:

"Tại sao?"

"Cứ cho là bởi vì ngươi đã quyến rũ ta đi. Đáng nhẽ ngươi không nên đùa giỡn ma quỷ."

Mỗi một lời Bạch Khách nói như đâm một con dao vào tim Hoàng Viễn. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén tiếng khóc than. Trong đáy mắt có vài giọt trong suốt trườn ra, lằng lặng chảy xuống hai gò má.

Bạch Khách dùng vạt áo lau đi nước mắt trên mặt hắn, thở dài, nhưng động tác vẫn chưa từng ngừng lại.

"Ai, đừng khóc. Ngươi khóc ta liền không nỡ xuống tay. Mau cười lên đi. Cười lên giống như lúc ta cùng ngươi đối ẩm, ngươi uống say liền hướng ta cười hì hì. Bộ dạng khi đó quả thực xinh đẹp động lòng người."

Dứt lời, cũng chẳng thèm để ý cảm nhận của Hoàng Viễn, rút vật kia ra, toàn bộ trụ thân liền thay thế đâm thẳng vào. Của y so với cự thạch còn muốn lớn hơn rất nhiều. Hoàng Viễn cong lưng theo bản năng ôm chặt lấy cổ y, hậu huyệt nuốt hết chiều dài của côn thịt. Môi hắn mím chặt thành một đường, đau đớn cùng khoái cảm không ngừng ập xuống.

Bạch Khách không có chậm rãi cùng nhẹ nhàng, y dường như chỉ coi Hoàng Viễn là công cụ phát tiết. Không quản người kia bị đẩy đến cả người xô lệch đến mé giường, đầu mấy lần cụng vào thành gỗ cứng ngắc, liên tục ra vào vào ra. Dũng đạo co bóp dữ dội, đem phân thân của y toàn bộ ngậm chặt lấy.,Đến khi rút ra gần hết vẫn còn lưu luyến mà để lại dâm thủy nhớp nháp. Nhiệt độ bên trong cơ hồ muốn đem thứ đó của y nung đến tan chảy thành nước. Phân thân của hắn bị y đè chặt cũng quằn quại không ngừng. Quy đầu run run, muốn cấp bách giải phóng tinh dịch.

Bạch Khách cất tiếng, trong giọng nói hàm chứa nỉ non cùng dụ dỗ.

"Muốn bắn lắm sao? Vậy mắng ta một tiếng "tạp chủng", "súc sinh" đi. Mau mắng đi, mắng thậm tệ vào. Mắng xong liền cho ngươi bắn."

Nói xong, phân thân càng tiến thêm sâu. Tiếp tục ở nơi nhạy cảm công kích.

Hoàng Viễn gìơ phút này đầy mặt là nước mắt cùng ẩn nhẫn, chịu đựng. Hắn cắn chặt môi đến rỉ ra huyết sắc đỏ tươi, trong cổ họng chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một chữ:

"Không...Không...Không..."

Giày vò Hoàng Viễn một lúc lâu mà hắn vẫn kiên quyết chẳng chịu nói, Bạch Khách có hơi mất hứng. Y nhất định phải khiến cho tâm trí người này bị hủy hoại đến chẳng thể vãn hồi mới thôi. Gia tăng lực đạo ở cánh tay, y siết chặt phân thân của Hoàng Viễn.

"Hảo. Vậy liền chơi ngươi đến khi nào chịu nói thì thôi."

Dứt lời lại tiếp tục bên trong hắn hung hăng sát phạt. Bốn phương tám hướng đem dũng đạo chật hẹp nong rộng ra. Thẳng đến khi Hoàng Viễn cả người mềm nhũn ngất đi, vẫn chưa có buông tha.

Nếu mắt ngươi nhìn kẻ khác, ta sẽ làm chúng mù lòa.

Nếu chân tay ngươi cùng kẻ khác đụng chạm, ta sẽ trói buộc, xiềng xích chúng, để ngươi vĩnh viễn không thể kề cận ai được nữa.

Nếu tâm trí ngươi từng giây từng khắc nghĩ về kẻ khác, ta sẽ dùng chính kẻ ấy để hủy hoại nó.

Ngươi là của ta.

Của một mình ta.

*

Trong bóng tối có một người mặc áo choàng đen bước ra. Dáng người hắn cao lớn, có chút gầy gò.

"Như vậy cũng được à?"

Bạch Khách lấy mảnh chăn che đi thân thể Hoàng Viễn, như thể không muốn ai khác nhìn thấy.

Y lạnh lẽo đáp lại:

"Đương nhiên. Đối với ta, có được hắn là quá đủ rồi. Những chuyện khác ta không muốn quản. Cho dù thế giới này có diệt vong cùng ta và hắn đều chẳng có quan hệ."

"Ngươi muốn từ bỏ?"

Một thiếu niên mặc y phục lam sắc, lưng đeo trường kiếm trắng muốt, không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh kẻ khoác áo choàng đen, hất hàm hỏi y.

Bạch Khách hơi cúi đầu, trong mắt là vạn phần điên cuồng cùng tăm tối.

"Đúng vậy. Ta muốn từ bỏ. Cảm ơn hai ngươi đã giúp ta. Nhưng đời này ta quyết định sẽ không mạo hiểm thêm nữa. Như vậy là quá đủ rồi."

Thiếu niên lam y thở hắt ra, xoay người đi thẳng. Kẻ mặc áo choàng đen cũng không nhanh không chậm bước theo sau. Bỏ lại hai người kia trong bóng tối câm lặng.

Đi được một đoạn, thiếu niên đột nhiên mở miệng:

"Ngươi không cứu hắn?"

"Có thể sao? Ngươi có năng lực cứu hắn sao?"

Kẻ mặc áo choàng đen sẵng giọng đáp lại. Từ trước đến nay y là lần đầu tiên đối với thiếu niên làm ra cử chỉ cùng lời nói hung dữ như vậy. Trên mặt thiếu niên nhất thời là sửng sốt không thể che giấu.

Biết mình quá lời, kẻ mặc áo choàng lập tức dịu xuống, khẽ nói.

"Xin lỗi. Tâm trạng ta không tốt. Cách mạng thất bại rồi."

"Không sao."

Cả hai cùng tiến vào khoảng không đen ngòm, còn đen hơn cả bóng tối phía sau.

"Nếu y đã muốn cả đời chìm trong mộng mị, mù quáng, vậy thì tốt nhất đừng bao giờ tỉnh lại nữa!"

Dứt lời, phất ống tay áo, hai thân ảnh cùng vĩnh viễn tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro