Phong Thủy | Sư Phụ Không Tự Phụ (3-4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03.

- Ồ, ngươi đã tỉnh rồi à?

Người nằm trên giường còn mơ màng muốn mở mắt nhưng ánh sáng từ cửa sổ khiến hắn cảm thấy chói mắt, theo phản xạ giơ tay lên che mắt.

Nghe thấy tiếng động, hắn ngồi dậy từ trên giường. Nam Cung Xuân Thủy thì đã ngồi chỉnh tề trên ghế, tay cầm quạt, nhìn mình với vẻ mặt khá buồn cười, rồi... quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt có phần kỳ lạ.

Tiêu Nhược Phong nhìn theo ánh mắt của Nam Cung Xuân Thủy, nhận thấy mình không mặc áo trên người, dưới cũng vậy, không chỉ thế, trên cơ thể còn có nhiều vết cào cấu và dấu răng.

Hắn vội vàng kéo chăn che cơ thể mình, ký ức về đêm qua ùa về -

Tối qua, hắn về phòng nghỉ như thường lệ, vừa bước vào thì bị người ta rắc một loại thuốc nào đó, khiến tầm mắt hơi mờ, đầu óc chóng mặt một chút rồi cảm thấy không sao nữa.

Sau đó, hắn đã bắt đầu cuộc đấu khẩu với Nam Cung Xuân Thủy, chẳng bao lâu sau cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng cao, một cơn ham muốn khó diễn tả tràn đến.

Hắn ngay lập tức muốn bỏ chạy, nhưng mới đi được vài bước đã bị kéo lại, sau đó hoàn toàn mất lý trí, hắn nhớ rằng mình đã nhầm Nam Cung Xuân Thủy thành sư phụ của mình.

Nói đến đây, Nam Cung Xuân Thủy khá vui vẻ, không ngờ rằng đệ tử của mình lại có sức mạnh lớn hơn mình, khi bị thuốc kích thích thì không hề thương tiếc, cứ thế mà hành động.

Mồm miệng cứ gọi "sư phụ, sư phụ", có lẽ trước đây đã thầm yêu sư phụ?

Bây giờ lại chỉ trích mình, đêm qua rõ ràng rất phấn khích, nói một đằng làm một nẻo.

- Rõ ràng là ta còn mệt hơn ngươi, ngươi cũng nên dậy để đi gọi bữa sáng đi, bụng ta sắp đói chết rồi.

Nam Cung Xuân Thủy vừa nói vừa vỗ vào bụng mình.

- Ngươi đúng là... không từ thủ đoạn!

Nam Cung Xuân Thủy không tức giận, hừ một tiếng kiêu ngạo

- Thì sao? Ta thích ngươi, nếu không có ngươi, ta sẽ rất đau lòng.

Nói xong còn giả vờ đau đớn, ôm lấy ngực mình

- Hơn nữa, rõ ràng là ngươi được lợi nhiều hơn.

Nói xong còn cười đắc ý.

Kế hoạch một, kế hoạch hai đều không thành công, đành phải hy sinh sự trong trắng của sư phụ.

Người đi qua trước mặt còn mang theo một làn gió, chắc chắn là đã thật sự tức giận, nhưng chỉ mới ra ngoài không lâu thì đã có người mang thức ăn đến, đủ loại món ăn, y biết đệ tử đó trong lòng vẫn có mình.

Trong phủ Lang Gia Vương thật sự rất nhàm chán, cả ngày không phải là cho cá ăn thì là nói chuyện với chim trên trời, nhìn thì có vẻ thư thái, thực ra đầu sắp mọc nấm rồi.

Bây giờ, y nằm dài trên ghế mây, dùng quạt che mặt, phơi nắng, lắc lư thấy thật thoải mái.

...

Hôm nay, Vương Gia Cảnh Ngọc đến phủ làm khách, không biết có việc gì cần thương lượng, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt. Nam Cung Xuân Thủy đã cảm nhận được điều này ngay khi hai người bước vào cửa, nhưng thực sự y không muốn dậy để tiếp đãi, không chỉ vì cảm thấy phiền phức, mà chủ yếu là lưng của y thật sự không cho phép. Nghĩ đến đây, miệng y không ngừng mắng mỏ.

- Nhược Phong, ta nghe nói thiết mộc lan của đệ đã nở hoa rồi?

Tiêu Nhược Cẩn liếc quanh không thấy người khác, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đang nghỉ ngơi trên ghế mây.

Tiêu Nhược Phong chỉ nhìn một cái rồi quay đi

- Huynh đừng đùa giỡn với ta nữa.

Tiêu Nhược Cẩn nhìn thấy vết hằn trên cổ người đó, rồi quay đầu lại, "Chậc chậc" hai tiếng

- Đừng che giấu nữa, đã truyền khắp Thiên Khải rồi, sợ rằng phụ hoàng cũng sắp biết đến rồi.

Tiêu Nhược Phong vừa định lên tiếng thì nghe thấy một tiếng ngáp lười biếng, cả hai cùng nhìn về phía Nam Cung Xuân Thủy, thấy y vừa ngáp xong, đỡ eo đứng lên và duỗi lưng một cái, có vẻ như còn bị căng cơ, nhăn nhó ôm lấy eo.

- Ái chà, ối...

Tiêu Nhược Cẩn nghe thấy liền cười vài tiếng, ghé sát vào tai Tiêu Nhược Phong nói

- Người già, đệ cũng không buông tha.

Không ngờ khi Nam Cung Xuân Thủy quay lại, khuôn mặt hoàn toàn không giống người già mà rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú.

Tiêu Nhược Phong cười gượng với Tiêu Nhược Cẩn

- Đây là người mới nhận ở phủ đệ... ừm..

Từ "tiểu thiếp" không thể nói ra, chỉ có thể nói

- Họ Nam Cung, tên là Xuân Thủy.

Nói xong, Tiêu Nhược Phong ra hiệu cho Nam Cung Xuân Thủy chào hỏi.

Nhưng Nam Cung Xuân Thủy không thích Tiêu Nhược Cẩn, cũng không muốn chào hỏi.

Tiêu Nhược Cẩn hôm nay có vẻ vui vẻ, không muốn nói nhiều, chỉ nói sẽ không quấy rầy chuyện riêng của em trai, rồi ngồi một lúc rồi rời đi.

- Ngươi mau đến đây xoa bóp eo cho ta, đau chết mất!

Tiêu Nhược Phong nhìn Nam Cung Xuân Thủy với vẻ mặt bất lực, nhận mệnh đi qua xoa bóp cho y

Không biết từ khi nào hắn đã thừa nhận danh phận của Nam Cung Xuân Thủy, hắn từ trước đến giờ chỉ tin tưởng vào tình yêu một đời một kiếp, vì vậy... cũng bớt đi không ít phiền phức.

- Chúng ta nên rời đi sớm thôi, lỡ như cha ngươi thật sự chỉ định một thê tử chính thức cho ngươi thì sao?

Tiêu Nhược Phong mỉm cười:

- Sẽ không đâu, ta không có quyền kế thừa đại thống, nên ông ấy sẽ không quan tâm đến ta.

Nhắc đến việc này, y bỗng nhiên ngồi dậy với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có

- Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi làm hoàng đế và ta sẽ giúp ngươi, hai là ngươi lập tức bỏ trốn với ta, không bao giờ quay lại nữa.

Tiêu Nhược Phong thực sự cảm thấy kỳ lạ, sao người này nói chuyện lại thẳng thắn như vậy, nếu bị người khác nghe thấy thì phải giải thích thế nào?

- Tại sao phải chọn lựa như vậy?

- Ta từ trước đến nay chỉ muốn làm một kẻ du hiệp, nhưng không thể thấy dân chúng chịu khổ, cũng không thể bỏ lại Tiêu thị, vì vậy chỉ có thể bị vận mệnh trói buộc, ngay cả sư phụ của ta cũng nói rằng ta sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

Nam Cung Xuân Thủy ngẩn ra, đúng vậy, vì thế hắn chỉ còn hai con đường.

04.

- Vương Gia, Vương Gia, không xong rồi, không xong rồi...

Tiêu Nhược Phong đang ở trong học đường xử lý công việc thì thấy quản gia trong phủ mình vội vàng chạy đến, thở hồng hộc, trong lòng hắn có cảm giác điều này liên quan đến Nam Cung Xuân Thủy.

- Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?

- Vương Gia, tường phía Đông của phủ chúng ta đã đổ rồi.

- Là ai làm vậy?

Tiêu Nhược Phong nghe thấy lập tức đặt sách xuống và đi ra ngoài

- Có phải là Nam Cung Xuân Thủy không?

- Vương Gia, ngài mau trở về xem đi, lúc bọn ta đến thì nhà bếp đã không còn nữa rồi.

Tiêu Nhược Phong không đợi quản gia, lập tức dùng khinh công trở về phủ, từ xa đã thấy khói bốc lên từ phía Đông.

- Ta nói rồi, một lát nữa Lang Gia Vương sẽ bồi thường cho các ngươi...

- Tham kiến Vương Gia.

Nam Cung Xuân Thủy chưa kịp nói xong thì Tiêu Nhược Phong đã xuất hiện, theo bản năng muốn lẩn tránh, nhưng bị người nhanh tay gọi lại.

- Nam Cung Xuân Thủy!

- Ta... gọi cái gì mà gọi...

Nam Cung Xuân Thủy chậm rãi quay người lại, miệng mếu máo, có vẻ rất lúng túng.

Tiêu Nhược Phong đang định nói gì đó, nhưng bị vẻ mặt của người này làm cho ngây người.

Một bộ đồ màu hồng bị khói làm cho đen xì, trên mặt và mũi đầy bụi, tóc thì rối bù, đôi mắt đỏ hoe, trông như vừa chịu đựng rất nhiều ấm ức.

Tiêu Nhược Phong hít một hơi sâu, quay sang xin lỗi những người dân xung quanh bị ảnh hưởng.

- Sự việc này là trách nhiệm của phủ Lang Gia Vương, mọi người có thể đến cổng chính hỏi quản gia của ta để đòi bồi thường.

Nói xong, hắn đi đến trước mặt Nam Cung Xuân Thủy, nắm lấy cổ tay của y và kéo đi, trong quá trình đó, Nam Cung Xuân Thủy nhanh nhẹn rút tay ra, rồi nắm tay lại, mười ngón tay lồng vào nhau, trong lòng rất vui vẻ.

Tiêu Nhược Phong cảm nhận được nhưng không đẩy y ra.

Vào trong phòng, một người đứng, một người ngồi, vẻ mặt đều rất buồn cười.

Tiêu Nhược Phong chưa bao giờ thấy người nào ngốc nghếch đến mức có thể làm nổ một lỗ lớn trong bếp, còn làm ảnh hưởng đến dân chúng xung quanh, hơn nữa lại làm mình rơi vào tình trạng thảm hại như vậy.

Ba phần bất lực, bảy phần như ba, hắn rửa sạch khăn mặt rồi đi đến bên Nam Cung Xuân Thủy, cẩn thận lau mặt cho y

- Đi vào bếp làm gì?

- Ta chỉ muốn cho ngươi thử tay nghề của ta, nhưng lửa thì mãi không cháy, ta dùng nội lực để giữ lửa, kết quả quên mất, rồi thì... nổ tung thôi...

Những từ cuối cùng của Nam Cung Xuân Thủy đều toát lên vẻ vô tội và tủi thân, vốn dĩ là một lão nhân gần hai trăm tuổi, vì muốn nấu một bữa ăn cho một thiếu niên mà suýt chút nữa đã làm hỏng chính mình, mà người thấy y còn có vẻ tức giận.

- Ngươi còn tức giận với ta...

Nam Cung Xuân Thủy nhỏ giọng tủi thân, thực sự làm cho người khác buồn cười.

Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng cười, nhìn gương mặt đã sạch sẽ, cảm thấy rất hài lòng, mặc dù tóc trắng có thể khiến người khác hiểu lầm, nhưng khuôn mặt này thực sự không có gì để phàn nàn.

- Ta không có tức giận với ngươi, đứng dậy để ta xem có bị thương không.

Không tình nguyện đứng dậy, xoay một vòng, không bị thương, nhưng quần áo thì không thể mặc nữa.

- Ngươi thích kiểu áo nào, nói với Dao Cầm và Cẩm Sắt để họ đến Ngự Tú Phường đặt làm cho ngươi, hoặc ngươi có thể tự đi, cứ ghi vào sổ của phủ Lang Gia Vương là được.

Nghe đến đây, Nam Cung Xuân Thủy thực sự rất vui vẻ, đã lâu rồi y không mua sắm quần áo mới, người yêu thích hình tượng như y, thích nhất là mua sắm quần áo.

- Vương Gia đã chấp nhận ta rồi sao?

Tiêu Nhược Phong nhìn Nam Cung Xuân Thủy không nói gì, vẻ mặt như muốn nói, đã có quan hệ vợ chồng rồi, còn cách nào khác sao?

Nam Cung Xuân Thủy hiểu ý, nhắm mắt mỉm cười, đây là thói quen nhỏ của Nam Cung Xuân Thủy mà Tiêu Nhược Phong phát hiện, thích nhắm mắt mỉm cười, rất đáng yêu và hưởng thụ.

- Vậy ta có thể đến hiệu sách để đọc sách không? Còn nữa, ta muốn uống rượu Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc.

- Muốn làm gì thì cứ đến kho tiền lấy tiền là được, không cần báo cáo với ta, phủ này chắc chắn sẽ không có người thứ hai ngoài ngươi.

Câu trả lời này nghe có vẻ hợp lý, nhưng cảm giác vẫn như bị ép buộc.

Nam Cung Xuân Thủy kéo Tiêu Nhược Phong ngồi xuống, ngồi lên đùi hắn, cúi đầu hỏi:

- Ngươi đã chấp nhận số phận rồi sao? Có phải đang trách móc ta không?

Tiêu Nhược Phong nhìn vào mắt Nam Cung Xuân Thủy một lúc, lần đầu tiên gặp Nam Cung Xuân Thủy, hắn đã bị đôi mắt của y mê hoặc, rất linh động và đẹp đẽ.

Sau một lúc lâu, Tiêu Nhược Phong mở miệng nói:

- Chưa ai có thể khiến ta làm việc mình không thích.

Nam Cung Xuân Thủy hé miệng nhưng không nói thêm gì.

Vậy nên, nếu ta yêu cầu ngươi rời xa triều đình, ngươi cũng sẽ không làm theo?

Đột nhiên, Nam Cung Xuân Thủy cười lên, nhưng nụ cười đó không giống như trước, đôi mắt y chứa đầy hơi nước, còn tràn ngập sự buồn bã và tiếc nuối.

Dù y là tiên nhân cũng không có khả năng hồi sinh, vậy thì y có thể bảo vệ người mình yêu không?

Tiêu Nhược Phong không hiểu, ôm lấy vòng eo của Nam Cung Xuân Thủy, kéo y vào lòng

- Ngươi đang trách ta lạnh nhạt với ngươi sao?

Nam Cung Xuân Thủy lắc đầu.

Tiêu Nhược Phong thở dài, tiếp tục nói:

- Trước đây chúng ta không quen biết nhau, nhưng ta lại cảm thấy ngươi rất quen thuộc. Trước đây ta chưa từng nghĩ đến việc cưới vợ sinh con, những thủ đoạn của ngươi làm sao mà ta có thể không nhìn ra được sơ hở, nếu không thì sư phụ ta đã cười ta rồi...

Hắn nói xong lại nở một nụ cười ngây ngốc

- Nhưng ta lại không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn muốn vui vẻ chấp nhận, nên ta nghĩ chúng ta thực sự có duyên. Ngươi theo ta, ta có thể đảm bảo trong phủ này ngoài ngươi ra sẽ không có người thứ hai.

Nam Cung Xuân Thủy tiếp tục hỏi:

- Vậy ngươi không thể cùng ta rời đi sao? Chúng ta có thể tìm một nơi ẩn dật nào đó, như Đảo Bồng Lai ở hải ngoại, hay là Giang Nam Cô Tô, đều được.

Tiêu Nhược Phong nghe xong, nghi ngờ nhìn Nam Cung Xuân Thủy, người này từ lần đầu tiên gặp đã luôn nói về việc bỏ trốn, rốt cuộc là vì sao.

- Không được, ít nhất bây giờ không được.

- Vậy khi nào thì có thể?

Tiêu Nhược Phong ngừng một chút, rồi nói:

- Ít nhất phải đến khi Bắc Ly ổn định.

Nam Cung Xuân Thủy hít một hơi dài, từ từ nhắm mắt lại, không thể trốn thoát khỏi số phận...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro