Chap 1: BÍ MẬT "CHẾT NGƯỜI"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó không lùn. So với những bạn khác trong lớp khác nó cũng thuộc loại bình thường, không quá lùn cũng không quá cao. Vì vậy nó không nằm trong tình trạng phải đứng đầu lớp hay đứng cuối lớp mỗi khi xếp hàng. Nhưng (lúc nào cũng vậy, câu chuyện sẽ rất đẹp nếu không có chữ “nhưng” này), đó là so với “các bạn khác”, còn với hắn, nó LÙN, CỰC KỲ LÙN. Ờ thì đứa 1m56 với một đứa 1m78 thì tức nhiên là nó lùn hơn hắn rồi. Mà có ai trong lớp cao hơn hắn đâu chứ, đồ hươu cao cổ! Thật ra thì vấn đề chiều cao này cũng đâu quan trọng gì, tất nhiên là vậy rồi, hắn cao kệ hắn, nó lùn kệ nó, hai đứa lùn cao bao nhiêu thì liên quan gì đến nhau! Nhưng (thấy chưa, lại tại chữ “nhưng” mà ra), đó là nếu như hắn không suốt ngày trêu chọc nó và lấy cái “số đo” chiều cao của nó ra làm trò. Một lần thì không nói gì, hai lần cũng không nói nhưng nếu là ngày nào cũng như vậy thì là một vấn đề. Ví dụ như bây giờ:

-Ê, ê hôm qua tớ đi khám sức khỏe với mẹ, cô y tá đo tớ cao lên được 2cm đấy!-Nó hất mặt, hạnh phúc.

-Wow, vậy là 1m58 rồi hả? Hạnh phúc nha!- Con Trâm, bạn thân của nó reo lên như thể chính nhỏ được cao lên vậy. 

Ừ nhỉ, trong lớp này, ngoài con Hân ra, Trâm là đứa nó chơi thân nhất. Chỉ có điều, hai đứa này thì như hai cực hoàn toàn trái ngược nhau. Trâm hiền lành, dịu dàng, và quan tâm người khác và ra dáng người lớn bao nhiêu thì Hân lại trẻ con, bồng bột, nghĩ sao nói vậy bấy nhiêu…y như nó! Vậy nên, cứ mỗi khi nó với con Hân cãi nhau là y như rằng Trâm sẽ đứng ra giảng hòa cho hai đứa. Chỉ tội cái Trâm, hiền lành quá đâm ra bị ăn hiếp, những lúc nó với hai đứa kia cãi nhau, chẳng biết ai đúng hay sai, nó thường là đứa xin lỗi đầu tiên.

-Chà chà, cố gắng chút nữa là qua ngưỡng an toàn rồi nhỉ?-Hân đang muốn nói cái ngưỡng 1m6 mà mẹ nó đề ra ấy mà. Mẹ nó bảo, chỉ cần qua được 1m6 là đẹp rồi! Nó là con gái, tất nhiên là muốn đẹp.

-Gì mà ngưỡng an toàn? Tôi thấy, với cái miệng nói nhiều này, có cho bà thêm vài chục năm nữa cũng không thể thoát cái kiếp đó đâu (ăn bao nhiêu, nói hết rồi). Tốt nhất là an phận đi, ĐỒ…NẤM…LÙN!-Hắn đằng sau nó, cúi đầu, khẽ thủ thỉ “ba từ” mà biết chắc chắn là nó rất rất ghét.

Nói thế cũng hiểu chuyện gì xảy ra tiếp theo. Cái màn nó rượt hắn, còn hắn thì vừa chạy vừa cười té khói đã quá quen với lớp 11A4 này rồi.

-Hai đứa này, coi bộ hợp nhau quá ha!-Hân đứng tựa bàn học, ra vẻ đăm chiêu, rồi buông một câu vô cùng là “triết lý”.

-Không có!-Nghe thấy điều-mà-ai-cũng-biết, hắn và nó đồng loạt la lên.

-Hai cậu đúng là…rất hợp nhau!-Trâm bật cười, lấy tay che miệng lại lịch sự.

-Đã nói là không có mà!-Hắn với nó, lại một lần nữa không biết là do vô tình hay cố ý, đồng thanh.

-Tao thấy Trâm nói đúng đó mày, tụi bây rất ư là hợp nhau. Thôi thì dừng chiến tranh lạnh mà “tay nắm tay đi qua những ngày tươi sáng”.-Thằng Hưng, bạn chí cốt của hắn khoác vai hắn, ra vẻ “thông thái”.-Như vây, tao cũng đỡ phải chia phần socola của tao cho con Dương, chỉ vì nó đang “cô đơn”.

Câu trước nghe thì tưởng đang mai mối cho hắn với nó, câu sau lộ rõ bộ mặt tham ăn. Chẳng là vì valentine, nó và Hân đều “ế” nên Trâm lấy một ít phần còn dư lại từ quà tặng Hưng (Trâm với Hưng là một cặp nhé ^^), cho tụi nó. 

-Mày còn nói nữa là tao giết mày đó!-Hắn đỏ cả mặt, rượt đuổi Hưng chạy mấy vòng sân. 

Cái Dương dễ thương. Điều này ai cũng biết. Có thể nó không xinh như con Quỳnh Anh, hoa khôi của khối hay như con Hương, con nhỏ chết mê chết mệt vì hắn, nhưng cái đôi mắt to tròn, cái mũi hơi thấp còn cái miệng thì khỏi chê rồi, rộng không tả nổi, luôn mồm ăn và nói không ngớt. Cơ mà có thể vì lý do đó mà Đăng, tên của hắn, phải lòng nó. Suỵt bí mật này, chỉ có tác giả và mọi người biết thôi nha, không được nói cho nó nghe đấy! Cơ mà…bí mật gì mà chỉ có một người không biết nhỉ ?!?

Hắn thích nó, lâu lắm rồi, nhưng hắn cũng không rõ là khi nào nữa. Có thể là từ cái ngày đầu tiên hắn gặp nó hồi năm ngoái cũng nên. Đó không phải là một ngày đẹp trời! Mưa tầm tã, đến nỗi đi đâu cũng thấy toàn là những vũng nước mưa. Bầu trời thì xám xịt không thấy nắng. Thật ra trời như thế cũng đẹp đối với những kẻ…ở nhà ngủ nướng, và không phải lên trường sớm dành chỗ xem danh sách lớp. Chẳng là với kinh nghiệm mài đũn quần suốt 9 năm qua, hắn phát hiện ra rằng, một là đến sớm hai là đến muốn bằng không sẽ trở thành “cá hộp chất lượng cao” khi đi xem danh sách xếp lớp mỗi đầu năm học. Ở nhà rảnh rỗi cũng không biết làm gì, hắn cũng không muốn ở nhà mãi để bị mẹ hắn cằn nhằn (tội “ngủ nướng” ấy mà) nên lên trường vậy. Ai ngờ, sớm không sớm, muộn không muộn. Hắn vừa leo lên xe buýt thì trời mưa. Hại hắn tiến thoái lưỡng nan, không biết nên về hay đi tiếp. Về thì lại phải nghe mẹ cằn nhằn về tội không mang theo dù rồi thì vụ “ngủ” (về nhà không có việc làm đây mà). Đi thì không biết có hết mưa hay không. Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn quyết định đi. Thà bị ướt còn hơn bị tra tấn lỗ tai (có ai giống hắn không nhỉ?). Cũng may, khi hắn tới trường thì trời cũng bớt mưa, chỉ lớt phớt vài hạt không đủ làm ướt hắn. 

-Chết rồi, chết rồi, trễ nữa rồi! Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?Á.....-Hắn đang chăm chú tìm tên mình trên danh sách dài ngoằng như “sớ Táo Quân” thì một giọng nữ lạ hoắc vang lên bên cạnh. Rồi một vật nặng trịt đổ nhào vào người hắn, khiến hắn ngã nhoài ra đất.

Bị xô té lăn ra đất, hắn như vừa bị thiên thạch đánh trúng, cả người ê ẩm. Vội lắc mạnh cái đầu để trấn tỉnh lại, hắn mới chợt nhận, thủ phạm của vụ “tai nạn” này đang hiên ngang nằm đè lên hắn. Đã vậy lại là nữ nữa chứ!

-Á, cho tớ xin lỗi! Tại sàn trơn quá!-Nhận thấy tư thế nằm không được “đẹp mắt” cho lắm, nhân vật nữ chính của chúng ta bối rối xin lỗi, vội đứng dậy.

-Ờ, không sao!-Hắn nhún vai, kiểu “Coi như do tui xui xẻo đi!”, rồi đứng dậy.

-Trời ơi, sao mọi người không đợi tui? Tui tới trễ có một chút thôi mà bỏ tui lại là sao?-Thấy nhỏ “nằm ăn vạ” hắn bỗng hoảng. Con nhỏ “điên” này, “điên” thì kiếm chỗ kín người mà “điên”. Lỡ có ai thấy, lại tưởng hắn làm gì nó thì sao?-Cậu gì ơi, nãy giờ ở đây, có thấy con nhỏ, mặc đồng phục giống tui, cắt tóc ngắn ôm gương mặt không? 

Trời ạ, nó tả thế thì hắn biết đường nào mà lần. Đâu phải chỉ có mình nó với “con nhỏ” nào đó là học cấp 2 trường Trung Võ Ôn đăng ký học cấp 3 ở đây. Và “cắt tóc ngắn ôm mặt” thì thiếu gì đứa như thế!!!

-Trường mới mở cửa mà. Còn sớm vậy, chắc bạn của cậu chưa tới thôi. Ráng chờ chút đi!-Hắn nói chấn an. 

-Gì mà sớm? 9h rồi còn gì! Hẹn nhau 7h mà giờ đã…

-Gì mà 9h. Cậu có xem lộn đồng hồ không đấy? Bây giờ mới 6h!-Hắn nhíu mày nhìn nó, vội nhìn đồng hồ trên tay.

-Ấy chết! Thì ra là tớ đeo ngược đồng hồ!-Nó giật mình, nhìn đồng hồ số trên tay. Rõ chán, có cái đồng hồ cũng đeo ngược.-Thôi thì có danh sách ở đây, mình xem trước vậy!

Bây giờ hắn mới nhìn nó. Tóc khá dài, chắc là ngang lưng, được buộc cao lên. Phần mái được chải hất lên và kẹp lại để lộ cái trán cao kia sau vụ va chạm đã bung hết ra. Nó để mái trông trẻ con hơn nhiều. Điều khiến hắn ấn tượng nhất là chiều cao. Con nhỏ này chắc cao tới 1m55 là cùng (êh, người ta cao 1m56 à nha!) vì nó chỉ đứng tới vai hắn. Nhưng hắn để ý chiều cao của nó không phải vì nó thấp hơn hắn (con gái thấp hơn hắn thì thiếu gì) mà là cái hành động nhảy tưng tưng như con chuột nhảy của nó khi xem danh sách (chắc tại thấp quá đây mà!).

-Nè, cậu làm cái trò gì vậy? Người ta cười cho bây giờ!-Hắn huých nhẹ cùi chỏ vào người nó, mặt lấm lét như sợ ai phát hiện cậu đang nói chuyện với “một con điên mới chốn trại”.

-Thì xem danh sách, không thấy sao còn hỏi?-Bỏ ngoài tai những lời hắn nói, nó vẫn tiếp tục…nhảy và nhảy (*cố lên tương lai con còn nhảy nữa*)

-Không đứng yên được à!

-Tui không cao được như cậu, được chưa!-Nó nhăn mặt như khỉ ăn ớt, ném cho cậu cái nhìn cảnh cáo.

-Cái đó là cậu tự nhận đấy, đồ nấm lùn! Đọc tên đi, tớ tìm cho!-Hắn bật cười. Nó đúng là người ngoài hành tinh rồi. Chẳng có đứa con gái nào lại cư xử với hắn như vậy trước đây. Nếu không phải cười tủm tỉm, che miệng cười thì cũng im lặng không nói câu nào. Đằng này không những không ngừng nói mà còn nói những câu rất…đáng yêu nữa!

-Cậu…Không thèm-Nó giận nóng cả mặt. Tiếp tục…nhảy.

-Nhảy thêm cũng không cao hơn đâu! Đọc tên đi! Không phải còn phải xem cho bạn cậu sao? Với tiến độ này, chỉ sợ ngay cả cậu cũng không biết mình học lớp mấy!-Hắn cười.

Chợt nhận ra điều hắn nói cũng có lý, nó mới thôi nhảy:

-Trần Ánh Dương, Phạm Ngọc Mai Trâm, Dương Ngọc Hân, Nguyễn Minh Ngọc.

-Hể? Sao lắm thế? Chẳng phải hồi nãy hỏi tớ có một người thôi sao? Sao giờ lại lòi thêm 2 người vậy?-Nhiều người thế này, biết nó là ai đây? Lỡ nó học chung lớp với cậu thì phiền lắm! Con nhỏ này mồm to thế mà! Ồn ào chết, ai chịu được?!?

-Thì hỏi nãy tớ hỏi là hỏi bạn tớ có đến chưa. Còn cái này, là xem cho bạn tớ. Mà bạn tớ thì đâu phải chỉ một người.-Nó “lý sự”.

Thôi rồi, gặp phải cao thủ rồi. 

-Được rồi, lấy giấy bút ra đi, đồ nấm lùn lý sự!-Hắn ngao ngán nhìn bảng danh sách, cố dò tìm những cái tên mà nó đọc.-Nguyễn Minh Ngọc, 10A7. Dương Ngọc Hân, 10A4. Phạm Ngọc Mai Trâm, 10A4…

Sao nhiều người học lớp 10A4 vậy nè? Cho dù nó không học chung lớp với hắn thì thể nào nó cũng sẽ qua chơi với bạn. Thế là khổ rồi! Cái lớp yêu dấu của hắn sắp thành cái chợ vỡ vì cái miệng to như cái loa của nó rồi!

-Trần Ánh Dương, 10A4.

-Á…….-Nó hét ầm lên vui sướng. Thấy chưa, lại hét! Giọng tốt thế không biết! Vội đẩy hết giấy bút qua cho hắn cầm hộ, nó lấy điện thoại, gọi. “Ê Hân, tớ với cậu với Trâm học chung lớp với nhau đấy. 10A4”

Vừa nói xong, đầu dây bên kia bỗng có tiếng hú đồng thanh với tiếng hét bên này, làm tai hắn muốn long cả ra. Cơ mà…Vậy là nó học chung với hắn. Và nó tên là…Trần Ánh Dương. Một năm xui xẻo rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro