Có không giữ, mất tiếc ghê - Hoa Nở Nhớ Trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là ngày kỷ niệm sáu năm bên nhau của tôi và Thẩm Tứ. Nhìn những món ăn tinh xảo trên bàn đã nguội từ lâu, tôi không thể nhớ mình đã chờ đợi bao lâu từ mặt trời bắt đầu lặn đến lúc đèn đường bật sáng.

Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, tôi đứng dậy đổ tất cả thức ăn vào thùng rác, thu dọn rác trong bếp rồi mang đi vứt.

Vứt rác xong, tôi đang định về nhà thì chiếc Cullinan đen đung đưa cạnh bồn hoa đập vào mắt tôi.

Trái tim tôi như thắt lại.

Tôi bước tới gõ vào cửa kính ô tô. Chiếc xe đang lắc lư bỗng dừng lại. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, hiện ra trước mắt tôi là một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, cô gái trẻ hai má ửng hồng, quần áo chưa cởi hết, đôi tất đen và quần lót ren hồng bị vứt bừa bãi trên vô lăng.

Khi nhìn thấy tôi, cô gái trẻ vội ôm mặt, sau đó vùi mặt vào trong ngực Thẩm Tứ.

Tôi biết cô ấy.

Phương Chi Niệm. Là thư ký mới của Thẩm Tứ, có khuôn mặt trong sáng dễ thương, thanh thuần như một bông hoa trắng nhỏ.

Chỉ là hành động của cô ấy lúc này không giống vẻ ngoài chút nào. Thậm chí cô nàng còn vặn vẹo vòng eo một cách khiêu khích.

Thẩm Tứ tựa lưng vào ghế, cau mày, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Tôi đã ở bên Thẩm Tứ sáu năm , đương nhiên tôi hiểu được nguyên nhân phản ứng của anh ấy.

Một cơn gió thổi qua, một mùi khó chịu bay ra từ trong xe.

Tôi cau mày, nhẹ giọng nói: "Thẩm Tứ, chúng ta nói chuyện".

Ánh đèn đường xuyên qua tán lá cây rậm rạp chiếu vào trong xe, khuôn mặt Thẩm Tứ hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn:

"Giang Khinh Ngữ, tôi chỉ đang chơi thôi, cô đừng có vô cớ gây sự!"

02.
Tôi ngồi ở quầy bar, uống hết ly này đến ly khác.

Lúc Thẩm Tứ gọi tên tôi, tôi đang cố nhớ lại không biết từ khi nào anh ấy bắt đầu gọi tôi bằng tên đầy đủ?.

Thẩm Tứ và tôi gặp nhau khi tôi học năm cuối đại học.

Anh ấy nhỏ hơn tôi ba tuổi.

Anh ấy yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên và theo đuổi nhiệt tình suốt một năm.

Lúc đầu anh ấy gọi tôi là tiền bối.

Sau khi biết tên, anh ấy luôn gọi tôi là chị Khinh Ngữ.

Sau khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, anh ấy vẫn thích gọi tôi là chị Khinh Ngữ, anh ấy sẽ vùi mặt vào hõm cổ tôi và thủ thỉ: Chị Khinh Ngữ, lần đầu tiên của anh là cho em, em phải có trách nhiệm với anh, cả cuộc đời này em phải đối xử thật tốt với anh."

Đúng.

Tôi là mối tình đầu của Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ không phải là mối tình đầu của tôi.

Trước khi quen Thẩm Tứ, tôi đã có một mối tình. Tôi và người yêu cũ đã ở bên nhau ba năm và chúng tôi đã làm tất cả những gì mà một cặp đôi nên làm.

Thẩm Tứ là người có tính chiếm hữu rất cao.

Anh ấy luôn thích nhéo eo tôi và hỏi tôi sau mỗi khi ân ái: "Chị Khinh Ngữ, tôi và anh ấy ai mạnh hơn?"

Chúng tôi đã cãi nhau vài lần về vấn đề này.

Đỉnh điểm là một lần tôi quyết định chia tay.

Lúc đó, hai mắt Thẩm Tứ đỏ lên. Anh quỳ xuống đất, ôm lấy chân tôi cầu xin tôi đừng chia tay và hứa sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.

Anh ấy càng ngày càng đối xử tốt với tôi hơn. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng tôi và anh ấy sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Cho đến hai năm trước.

Khi đó Thẩm Tứ đã làm việc cho Thẩm thị được hai năm, mặc dù trước mặt tôi Thẩm Tứ luôn giống một đứa trẻ chưa trưởng thành nhưng lại rấi giỏi trong việc điều hành và quản lý công ty.

Thời gian đó, có một thực tập sinh đến công ty.

Một lần, sau khi tan làm, tôi tình cờ gặp Thẩm Tứ đang ăn cùng cô gái trong nhà hàng.

Nhưng rõ ràng mới mười phút trước, anh ất nói với tôi rằng công ty có cuộc họp quan trọng và anh ấy không thể đón tôi tan làm.

Hôm đó, tôi không chấp nhận được việc anh ấy lừa dối mình nên tôi đã nói chia tay lần thứ hai.

Thẩm Tứ nhanh chóng đuổi việc thực tập sinh và bắt đầu cầu xin tôi tha thứ.

Anh ấy rất kiên trì và cũng rất tàn nhẫn với chính mình.

Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc khi Thẩm Tứ bị ngất vì kiệt sức sau khi quỳ dưới mưa lớn suốt một ngày đêm và được đưa đến bệnh viện.

Mọi chuyện tưởng như có thể quay lại như lúc ban đầu.

Nhưng có những thứ một khi đã bắt đầu thì không bao giờ có thể quay lại được.

Không biết từ bao giờ, xung quanh Thẩm Tứ ngày càng có nhiều phụ nữ. Anh ta cũng ngày càng trở nên vô đạo đức hơn.

Nhưng anh ấy chưa bao giờ thể hiện trước mặt tôi.

Cũng như ngày hôm nay, nếu như không đi đổ rác tôi thì tôi đã không phát hiện ra.

Hôm nay tôi xin nghỉ, nấu một một bàn thức ăn lớn muốn cùng anh ấy ăn một bữa tối thật ngon.

Trong hai năm qua, tôi đã nhiều lần nghĩ đến việc chia tay. Nhưng cuối cùng tôi lại không thể mở lời được.

Mãi đến tối qua tôi mới quyết định.

Hôm qua tôi làm thêm giờ rất muộn, vừa rời công ty, bạn của Thẩm Tứ đã gọi cho tôi. Anh ấy nói Thẩm Tứ say rượu và nhờ tôi đến đón.

Tôi vội bắt taxi đến chỗ bọn họ.

Đến trước phòng bao, tôi chỉ mới đẩy cửa hé ra một chút rồi dừng lại. Bởi vì tôi nhìn thấy Phương Chi Niệm mặc váy trắng đứng trước mặt Thẩm Tứ.

Có lẽ cô ấy cũng vừa mới đến.

"Chị dâu đến rồi, anh Tư đang tìm em."

Khoảnh khắc tôi nghe được những lời này, trái tim tôi như thắt lại.

Tôi nhìn Thẩm Tứ nhẹ nhàng kéo cô ấy vào lòng, hôn lên môi cô ấy.

Vào lúc đó, tôi chắc chắn.

Thẩm Tứ đã thay đổi.

Khi Thẩm Tứ yêu tôi, anh ấy cũng sẽ nhìn tôi như thế này, ôm tôi vào lòng, để bạn bè của anh ấy gọi tôi là chị dâu.

"A Tứ, xin anh đừng uống rượu nữa. Chị Khinh Ngữ sẽ tức giận."

Giọng nói ngọt ngào của Phương Chi Niệm lọt vào tai tôi qua khe cửa.

Trước đây, Thẩm Tứ sẽ không để những người phụ nữ khác có cơ hội đến gần mình.

Nhưng bây giờ, anh lại ôm lấy Phương Chi Niệm, trìu mến nói: "Em ghen à?"

Đáp lại Thẩm Tứ, Phương Chi Niệm ngượng ngùng vùi mặt vào trong ngực anh, tiếng la ó vang lên:

"Chị dâu, chị không cần lo lắng, bà già Giang Khinh Ngữ đó không thể so sánh được với chị."

"Anh Tư ngủ nhiều năm như vậy, đã chán từ lâu rồi."

Lời nói trong phòng càng nói càng khó nghe, bàn tay đang cầm tay nắm cửa run lên.

"Chị dâu, chị đến rồi."

Tôi quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của Tề Dương với nụ cười rạng rỡ, anh ấy là người duy nhất trong nhóm bạn của Thẩm Tứ đối xử lịch sự với tôi.

Anh ấy cũng chính là người vừa gọi điện cho tôi.

"Tại sao chị không vào?"

Tề Dương đang định đẩy cửa, nhưng bị tôi ngăn lại: "Tôi về trước, không cần nói cho Thẩm Tứ biết tôi đã đến đây."

Khi tôi quay đầu, Tề Dương nhìn thấy Phương Chi Niệm đang ngồi trên đùi Thẩm Tứ dọc theo khe cửa.

Anh quay lại giải thích với tôi: "Chị dâu, anh Tư chỉ say thôi."

Tôi mím môi cười: "Vào nhanh đi."

Nói xong tôi nhấc chân bỏ đi. Tôi cố chịu đựng cơn buồn nôn, nhanh chóng vào nhà vệ sinh và nôn hết mọi thứ.

Sau khi nôn xong, tôi đứng trước gương.

Khuôn mặt xinh đẹp trong gương khiến tôi cảm thấy xa lạ.

Tôi không biết từ khi nào. Dường như trên mặt chỉ còn vương nét buồn, nụ cười tươi tắn rạng rỡ trước đây cũng không còn nữa.

Tôi biết.

Người đàn ông yêu tôi đã biến mất từ lâu.

03.
"Ok..."

Thanh toán xong, chuẩn bị ra về, tôi đụng phải một cái ôm có mùi hương gỗ lạnh lẽo.

Lồng ngực cứng rắn làm đau trán tôi.

Mùi hương đọng lại trên chóp mũi khiến tôi cảm thấy quen thuộc.

Tôi vội lùi lại một bước, cố thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.

Cơ thể tôi lung lay, gần như sắp ngã.

Một bàn tay rộng rãi đặt trên lưng tôi, nhiệt độ nóng bức xuyên qua lớp áo mỏng truyền xuống thắt lưng, tôi cảm giác như phần da đó sắp bị bỏng.

Tôi loạng choạng đứng dậy nhưng bàn tay của người đàn ông đó vẫn không hề buông ra.

"Anh có thể..."

Trước khi tôi kịp nói "Anh có thể để tôi đi", tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc bên trên đầu mình.

"Say rượu sau khi thất tình?"

Tâm trí hoảng loạn của tôi trở nên trống rỗng trong giây lát.

Sau khi ngước lên, đập vào mắt tôi là một khuôn mặt lạnh lùng.

Người đàn ông mặc áo trắng, quần đen và đeo kính gọng bạc.

Trông lịch sự và sang trọng.

"Lâm... Lâm Húc?"

"Cô Giang vẫn còn nhớ tôi sao?"

Có một chút âm dương trong lời nói của anh ấy.

Lâm Húc là người yêu cũ của tôi, cuộc chia tay của chúng tôi không hề vui vẻ, anh ấy đã ra nước ngoài ngay sau ngày chúng tôi chia tay.

Hôm nay lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau sau tám năm.

Lúc Lâm Húc chuẩn bị buông tay, tôi vội vàng tóm lấy anh ấy:

"Anh muốn ngủ với tôi không?"

04.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, Lâm Húc ấn tôi vào ghế sau và hôn tôi cuồng nhiệt.

Sự nhiệt tình của anh ấy dường như vẫn giống như tám năm trước khiến tôi có chút choáng ngợp.

Tôi chợt hối hận về lời mình vừa nói.

Ngay khi những lời đó được nói ra, đôi mắt Lục Húc lập tức tràn đầy dục vọng và có những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

"Giang Khinh Ngữ, em nghiêm túc phải không?"

Khi còn học đại học, tôi đã được cảm nhận người đàn ông bề ngoài lạnh lùng và dịu dàng này điên cuồng đến mức nào lúc trên giường.

Tôi nhớ lại lời Thẩm Tứ: "Tôi chỉ đang chơi thôi", gật đầu. Anh ta có thể chơi, tại sao tôi lại không thể?

Tôi bị Lâm Húc ôm vào lòng. Trong xe vang lên giọng nói trầm khàn của người đàn ông: "Tập trung nào".

Đôi môi đau nhức, tôi lập tức tỉnh táo, cau mày đẩy Lâm Húc: "Đừng cắn tôi".

Lâm Húc cực kỳ độc đoán khi ở trên giường, và sẽ cắn tôi như một hình phạt mỗi khi tôi không tập trung.

Lục Húc thấp giọng nói: "Khinh Ngữ, nếu em tập trung, tôi sẽ không cắn em."

Tôi muốn nhấn mạnh với anh ấy rằng chúng tôi đã chia tay từ lâu. Bây giờ chỉ là tình một đêm thôi, anh nên lịch sự mới được.

Nhũng nụ hôn liên tiếp rơi xuống, tôi lập tức mất đi giọng nói. Chỉ có thể đáp lại nụ hôn dịu dàng của anh.

Tôi không quen với những nụ hôn nhẹ nhàng và kéo dài như vậy.

Kể từ khi Thẩm Tứ có người phụ nữ khác, thời gian chúng tôi bên nhau càng ngày càng ít đi. Hầu như không có cái gọi là hôn.

Tôi đưa tay chạm vào mặt Lâm Húc: "Anh không làm thì tôi đi đây."

Lâm Húc nhìn tôi một lúc lâu. Ngay khi tôi tưởng rằng anh ấy sẽ không tiếp tục nữa thì anh ấy nói: "Đến nhà tôi nhé!"

Anh đứng lên mở cửa.

Tôi giữ anh ấy lại và nói: "Tôi muốn ở trong xe."

Lâm Húc giật mình. Tất nhiên tôi biết vì sao anh ấy lại phản ứng như vậy, suy cho cùng thì lý do chúng tôi chia tay cũng liên quan đến chiếc xe.

Tôi với Lâm Húc ở bên nhau khi chúng tôi còn là sinh viên năm nhất.

Anh ấy có nỗi ám ảnh gần như điên cuồng với cơ thể của tôi.

Ngay khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, anh ấy đã muốn đưa tôi lên giường. Lúc đó tôi không muốn nhưng anh cũng không ép buộc, chỉ ôm tôi chặt hơn mỗi khi chúng tôi ngủ cùng nhau.

Lâm Húc luôn đối xử với tôi rất tốt.

Lần đầu tiên của chúng tôi là vào năm thứ hai đại học.

Sinh nhật của Lâm Húc.

Từ đó chúng tôi bắt đầu cãi nhau thường xuyên. Bởi vì nhu cầu của Lâm Húc quá lớn, tôi không thể chịu nổi.

Đỉnh điểm là vào một đêm anh đã đi quá xa. Khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trên sàn phòng tắm, nước mắt trào ra và tôi quyết định chia tay.

Lâm Húc đã xin lỗi và dỗ dành tôi suốt một tháng trời.

Sau khi làm hòa, Lâm Húc đã kiềm chế bản thân rất nhiều.

Cho đến một lần anh đưa tôi lên núi ngắm sao, lúc anh hôn tôi trên xe, tôi có linh cảm không lành.

Quả nhiên, anh ấy hôn tôi bàn tay cũng không nhàn rỗi trượt xuống, thuận theo vạt áo đi vào bên trong.

Tôi lập tức né tránh nụ hôn của anh.

Anh nhẹ giọng dỗ dành: "Anh sẽ nhẹ nhàng thôi, được không em?"

Tôi lạnh lùng lắc đầu: "Lâm Húc, chúng ta chi tay đi."

Lâm Húc ra nước ngoài ngay ngày hôm sau.

5.
"Đừng hối hận".

Cùng với giọng nói của Lâm Húc, còn có âm thanh của chốt dây lưng kim loại được mở ra.

Tôi xoay người ngồi lên đùi Lâm Húc, tay nâng cằm anh: "Có gì phải hối hận? Anh chưa thử à?"

Đối với một người đàn ông giàu có và đẹp trai như Lâm Húc, tôi tin rằng trong tám năm xa cách anh ta chắc phải có rất nhiều kinh nghiệm phong phú.

Tôi cũng chợt nhận ra hình như mình đã quên hỏi anh ấy có người yêu chưa.

Tôi chưa kịp hỏi đã nghe Lâm Húc nói: "Em đã thử chưa?"

Tôi lắc đầu: "Tôi chưa từng thử."

Lâm Húc không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng đưa tay cởi cúc áo của tôi.

Tôi nắm tay anh ấy.

Anh ngước mắt lên: "Em có hối hận không?"

"Tôi muốn hỏi anh đã có bạn gái chưa?"

Tôi không muốn chạm vào một người đàn ông đã có bạn gái.

"Tôi không có bạn gái, em có muốn làm nữa không?"

Tôi không để tâm lời nói của Lâm Húc, dù sao những lời nói của tôi ngày hôm đó đã xe nát lòng tự trọng của anh.

Tôi không biết có phải anh ấy vẫn còn tình cảm với tôi không.

"Anh có cái đó trong xe phải không?"

Quả táo Adam quyến rũ của Lâm Húc lăn lên xuống: "Ừ."

Nghe vậy, tôi hôn lên môi Lâm Húc.

Sự chủ động của tôi dường như khiến Lâm Húc ngạc nhiên. Anh sửng sốt một lúc rồi lấy lại chủ quyền, kỹ năng hôn của anh vẫn rất tuyệt vời, tôi hoàn toàn bị nghiện nụ hôn của Lâm Húc.

Khi Lâm Húc vào trong cơ thể tôi.

Nước mắt tự nhiên rơi xuống. Tôi không biết tại sao tôi lại khóc.

"Tôi làm em đau em phải không?"

Thấy tôi khóc, Lâm Húc liền dừng lại.

Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, có vẻ anh cũng rất khó chịu nhưng lại không dám hành động hấp tấp.

Tôi chợt nhớ đến lúc chúng tôi còn bên nhau, sau khi chia tay và làm hòa lần đầu tiên, mỗi lần thân mật, chỉ cần tôi tỏ ra không vui thì Lâm Húc luôn lập tức dừng lại.

Ham muốn của anh ấy quá mạnh mẽ, tôi không thể thích nghi được .

Thực ra bây giờ tôi vẫn khó thích nghi, nhưng Lâm Húc không còn là bạn trai tôi, tôi sẽ không chút giận lên anh ấy.

Tôi nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Không, tiếp tục."

"Khinh Ngữ, đừng xem chuyện này như một giao dịch"

Những lời này khiến tôi ngay lập tức không muốn tiếp tục nữa.

Tôi cố gắng đứng dậy, anh vội vàng giữ tôi.

"Lại tức giận à?". Lâm Húc thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Em thật sự không muốn chịu thiệt chút nào."

"Há miệng ra."

Giọng nói của Lâm Húc trầm thấp và gợi cảm, tôi như bị mê hoặc, làm theo lời anh nói, khi đầu lưỡi bị mút, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.

Tôi cảm thấy Lâm Húc không thay đổi gì, vẫn như tám năm trước. Khiến tôi trầm mê trong sự dịu dàng mà anh ấy mang lại.

"Một lạnh, một nóng, một sự kết hợp hoàn hảo."

Tôi ngơ ngác nghe những lời này, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.

Tôi đã bất tỉnh giữa chừng.

Tôi không biết rằng sau khi tôi bất tỉnh, Lâm Húc đã ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ vào môi tôi, thật lâu không muốn buông tay.

6.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Thẩm Tứ dựa vào giường, đầu ngón tay cầm điếu thuốc, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Anh mở Wechat.

Không có thông báo nào trong hộp thoại có ghi chú "Chị Khinh Ngữ" được ghim ở trên cùng.

Tự nhiên Thẩm Tứ có chút cáu kỉnh vô cớ.

Hôm nay vốn dĩ không muốn làm gì, nhưng cuối cùng lại nhịn không được. Chưa từng có người phụ nữ nào hòa hợp với anh về mặt này như Phương Chi Niệm.

Ngọt ngào và chu đáo.

Không giống như Giang Khinh Ngữ , luôn kiêu ngạo, dù ở ngoài hay trên giường, lúc nào cũng nhạt nhẽo.

Anh nhíu mày và gửi tin nhắn.

[Tối nay tôi sẽ không quay lại.]

Không có tin nhắn trả lời, Thẩm Tứ cũng không để trong lòng.

Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên. Màn hình điện thoại hiển thị tên "Chị Thẩm Nữ".

"Có chuyện gì vậy chị?"

"Sao em không đến lấy sợi dây chuyền hồng ngọc mà em nhờ chị đặt cho. Không phải em muốn tặng Khinh Ngữ làm quà kỷ niệm sáu năm sao?"

Lời nói của Thẩm Nữ khiến tay cầm thuốc lá của Thẩm Tứ khựng lại.

Ngày 19 tháng 6.

Lúc này anh mới nhớ ra, hôm qua là ngày kỹ niệm sáu năm anh và Giang Khinh Ngữ yêu nhau.

Buổi sáng trước khi ra ngoài, Giang Khinh Ngữ còn nhẹ nhàng giúp anh thắt cà vạt, nhắc anh đi làm về sớm để ăn tối cùng nhau.

Chỉ là sau đó anh có chút việc bận phải về muộn. Phương Chi Niệm ở lại tăng ca cùng anh nên hai người đã về nhau.

Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát ở tầng dưới.

Nghĩ đến bộ dáng lãnh đạm của Giang Khinh Ngữ khi hạ cửa kính xe xuống, Thẩm Tứ có chút hoảng hốt.

"Khinh Ngữ đã ở bên em sáu năm, bố mẹ đều thích em ấy. Đừng chơi bời quá, em nên kết hôn với Khinh Ngữ càng sớm càng tốt."

"Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ."

Thẩm Tứ cúp điện thoại. Nhìn vào khung chat một lúc lâu và cuối cùng không gửi gì cả.

Anh chỉ ở bên ngoài vui vẻ chút thôi, khi nào chơi chán anh sẽ cưới cô.

Công việc kinh doanh của gia đình cô cũng cần sự giúp đỡ của anh.

Giang Khinh Ngữ không thể sống thiếu anh.

"A Tứ!"

Một giọng nói ngọt ngào như mật vang lên trong phòng ngủ.

Thẩm Tứ ngẩng đầu.

Phương Chi Niệm đang quấn một chiếc khăn tắm màu trắng và đeo một chiếc băng đô tai thỏ màu hồng, ngượng ngùng nhìn anh.

Cổ họng hắn nghẹn lại, trong đôi mắt hiện lên một màu u ám, hắn lập tức quên mất Giang Khinh Ngữ, sải bước tiến tới, bế Phương Chi Niệm ném lên giường.

7.
Khi tôi thức dậy, trời đã sáng.

Hôm qua tôi đã uống rất nhiều và bây giờ vẫn còn hơi chóng mặt.

Đột nhiên, eo tôi thắt lại. Tôi lao vào một cái ôm ấm áp.

"Dậy rồi?"

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi, đánh thức những ký ức điên cuồng đêm qua, má tôi nóng bừng.

Với tính cách của tôi, bình thường sẽ không thể làm những chuyện táo bạo như vậy.

Từ khi cò nhỏ tôi đã được bố mẹ giáo dục rất nghiêm khắc. Mẹ tôi luôn nhắc nhở chị em tôi, rằng con gái nên yêu lấy bản thân mình.

Vì vậy tôi cực kỳ bảo thủ trong vấn đề này.

Thẩm Tứ là người thích tìm cảm giác mới lạ, anh không thích tính bảo thủ của tôi.

Trước khi bắt gặp chuyện tốt của Thẩm Tứ ngày hôm qua.
Tôi đã bắt được hắn một lần trong hộp đêm. Cô gái xinh đẹp đó mặc một cái váy rất ngắn và ngồi trên người hắn.

Một dải ren đen treo ở mắt cá chân.

Anh nói: "Giang Khinh Ngữ, em quá chán, anh ra ngoài tìm chút hứng thú không được sao?"

Tôi định thần lại, nhìn Lâm Húc: "Anh có thể mua cho tôi một bộ quần áo mới được không?"

Bộ quần áo của tôi ngày hôm qua. Nó hoàn toàn không thể mặc được nữa.

Lời nói của Lâm Húc khiến tôi mở to mắt, anh ấy nói: "Thứ hai anh sẽ đưa cho em."

"Tôi...tôi muốn về nhà." Tôi lắp bắp.

Hôm nay là thứ bảy, anh ấy nói thứ hai sẽ đưa cho tôi, không phải cuối tuần tôi không thể về sao?

Lâm Húc chống khuỷu tay lên gối, một tay ôm chặt eo tôi.

Lưng tôi chợt va vào lồng ngực mạnh mẽ.

"Giang Khinh Ngữ, lần này do em trêu chọc tôi trước, em cứ như vậy bỏ đi sao?"

Tôi dường như nghe thấy một chút bất bình trong giọng nói của anh ấy.

Chết tiệt!

Tôi thực sự vẫn chưa tỉnh táo.

"Tôi... tôi có bạn trai".

"Tôi có thể cưới em, tôi không ngại." Khóe mắt Lâm Húc hiện lên nét cười.

Tôi hiểu ngay lập tức.

Sau bao nhiêu năm Lục Húc vẫn bị ám ảnh bởi cơ thể tôi.

Mặc dù nói như vậy có chút tự cao. Nhưng tôi có một thân hình đẹp, trước sau gì cũng có.

Tôi giữ lại bàn tay đang không ngừng di chuyển xuống dưới: "Lâm Húc, nhiều năm như vậy, anh thật sự không hề thay đổi chút nào."

"Khinh Ngữ, em thay đổi rất nhiều." Lâm Húc cười lạnh "Có thể chịu đựng bạn trai thường xuyên lừa dối."

Cơ thể tôi cứng đờ.

Lúc này tôi giống như con cá nằm trên thớt, nỗi đau tôi muốn giấu cứ thế bày ra trước mặt Lâm Húc.

Tôi không muốn Lâm Húc biết.

Nhưng việc Thẩm Tứ ngoại tình với người khác gây ồn ào như vậy, ở Bắc Kinh có ai không biết.

Bố mẹ khuyên tôi không nên quan tâm, người như Thẩm Tứ chơi bời bên ngoài chút là bình thường.

Chỉ cần tôi kết hôn với Thẩm Tứ, địa vị của tôi sẽ được lên nâng lên.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của tôi, Lâm Húc nắm lấy tay tôi đặt lên môi anh hôn nhẹ: "Em có muốn lấy anh không?"

Tôi chợt ngẩng đầu lên: "Tại sao?"

Ở Bắc Kinh này, gia đình Lâm Húc còn giàu có hơn gia đình Thẩm Tứ rất nhiều.

Khi mới quen Lâm Húc, tôi không hề biết gia đình anh ấy giàu như vậy.

Khi anh đưa tôi về nhà, tôi thậm chí còn muốn bỏ chạy.

Nhưng thật ngạc nhiên, bố mẹ Lâm Húc rất tốt bụng và nhiệt tình với tôi. Ngay cả khi chúng tôi chia tay, mẹ Lâm Húc vẫn đến gặp tôi và hỏi có phải Lâm Húc làm tôi giận không.

"Anh xem trọng em không được sao?"

Nhìn vào mắt Lâm Húc, mặt tôi đỏ bừng.

"Cho dù là tính cách, hay là gia thế..." Lâm Húc dừng lại một chút "Anh so với Thẩm Tứ tốt hơn rất nhiều, em có muốn thử không?"

Giọng nói của Lâm Húc giống như đang nói đùa, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Tôi không ngờ cơ thể mình lại hấp dẫn đến vậy. Khiến Lâm Húc thực sự có thể nhớ tới trong tám năm.

Tôi không do dự quá lâu, gật đầu trả lời Lâm Húc: "Được."

Sở dĩ trước đây tôi không chia tay Thẩm Tứ một phần là vì tôi có ý định kết hôn. So với người bạn đời được gia đình giới thiệu, tôi nghĩ Thẩm Tứ là lựa chọn tốt hơn.

Từ rất lâu rồi, tôi đã bắt đầu ép mình không nên đặt quá nhiều tâm tư vào Thẩm Tứ, chỉ cố gắng xem anh như một đối tượng kết hôn bình thường.

Nhưng tôi không làm được.

Tôi và Thẩm Tứ có rất nhiều kỷ niệm đẹp.

Nhưng điều tôi muốn là một người đàn ông chung thủy.

Lâm Húc hai mắt sáng ngời: "Em đồng ý"

Tôi nhìn anh như thể quay lại ngày anh tỏ tình với tôi. Hôm đó anh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

"Ừ, hôm qua tôi định chia tay với Thẩm Tứ, nhưng anh ấy không quay lại." Anh ấy đang còn bận chơi xe chấn với thư ký của mình.

"Giang Khinh Ngữ, một lời đã định, em không được phép hối hận."

Tất nhiên là tôi sẽ không hối hận.

Đối với tôi, gả vào nhà họ Lâm chẳng có hại gì cả.

"Khinh Ngữ, vẫn còn sớm, chúng ta tập thể dục buổi sáng đi."

Lâm Húc vừa nói xong liền lật người tôi lại, từng nụ hôn ôn nhu và dịu dàng rơi xuống lưng tôi.

Thật là một bài tập thể dục tuyệt vời.

Lâm Húc càng ngày càng không biết xấu hổ.

Tôi bị Lâm Húc trằn trọc hồi lâu. Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối.

Tôi mở điện thoại gửi tin nhắn chia tay Thẩm Tứ.

Mối tình này kéo dài sáu năm, ban đầu là tôi công khai và giờ tôi muốn tự mình kết thúc.

Chỉ là tôi tìm rất lâu cũng không thấy được tên Thẩm Tứ, cuối cùng cũng tìm được tên hắn trong danh sách đen...

[Chia tay đi, đồ ngốc]

Nhìn tin nhắn gửi lúc chiều, tôi bật cười.

Lâm Húc vẫn còn trẻ con trong cách cư xử.

Giọng nói của Lâm Húc đột nhiên vang lên: "Em đang nhìn gì thế?"

Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống giường, anh nhặt lên, khi anh nhìn thấy điện thoại, tôi cảm thấy áp suất không khí xung quanh mình giảm xuống rõ ràng.

"Đừng lo lắng về loại rác rưởi này."

Anh tắt điện thoại.

"Tối mai nhà anh có gặp mặt gia đình, em đi cùng anh nhé."

"À...Cái này...có phải hơi nhanh không?"

"Không nhanh."

Việc này quá vội vàng.

"Ngày mai anh sẽ đến nhà em."

Lâm Húc nói hết câu này đến câu khác, tôi cảm thấy hơi choáng váng.

8.
Trong hộp đêm.

Thẩm Tứ khó tin nhìn dấu chấm than màu đỏ trong hộp thoại.

Giang Khinh Ngữ thực sự đã chặn anh ta.

Tề Dương ngồi bên cạnh liếc nhìn điện thoại di động, hả hê: "A, chị dâu chặn anh à?"

Lời nói của Tề Dương giống như những viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng.

"Giang Khinh Ngữ lại dám chia tay anh Tư?"

"Anh Tư đang định cầu hôn cô ấy phải không? Tại sao cô ấy vẫn vô lý như vậy?"

Ngu Phong vỗ vai Thẩm Tứ: "Anh Tư, lần này anh đã đi quá xa, chị dâu tức giận cũng đúng."

Trước đây, mấy cuộc tình bên ngoài của Thẩm Tứ đều không kéo dài quá một tháng.

Lần này, Thẩm Tứ đã ở bên Phương Chi Niệm được ba tháng.

"Chị Khinh Ngữ giận anh Tư à?"

Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía cửa.

Tề Dương vô cùng chán ghét khi nhìn thấy khuôn mặt của Phương Chi Niệm, khuôn mặt nhạt nhẽo như vậy, thậm chí còn không bằng một phần mười của Giang Khinh Ngữ.

Thuy nhiên, Thẩm Tứ lại coi cô ta như báu vật.

Tề Dương lạnh lùng nói: "Bà chủ tương lai còn quan tâm vợ cả của ông chủ có tức giận hay không à?'

Đôi mắt của Phương Chi Niệm ngay lập tức đỏ lên.

Thẩm Tứ liếc nhìn Tề Dương: "Im đi!"

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nức nở của người phụ nữ, Thẩm Tứ nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phương Chi Niệm vẫy tay: "Mặc kệ anh ta, lại đây."

Phương Chi Niệm ngoan ngoãn đi tới, nắm lấy tay Thẩm Tứ, ngồi lên đùi anh.

Tề Dương thấy thế tức giận đến đau cả phổi, đứng dậy đá mạnh vào bàn.

"Anh Tư, nếu tiếp tục như vậy, một ngày nào đó chị dâu sẽ rời đi."

Lòng Thẩm Tứ trùng xuống.

Anh u ám nhìn Tề Dương: "Cô ấy không thể sống thiếu tôi."

9.
Ngày hôm sau, khi tôi đưa Lâm Húc về nhà, bố mẹ tôi rất xửng sốt.

Bọn họ làm sao không biết thiếu gia của nhà họ Lâm?

Khi biết được mục đích của Lâm Húc, bọn họ lập tức cười như hoa, vô cùng nịnh nọt.

Họ cho rằng tôi muốn lấy Thẩm Tứ chỉ vì xuất thân của anh.

Bây giờ có người tốt hơn Thẩm Tứ muốn lấy tôi, đương nhiên Thẩm Tứ đã bị họ bỏ ra khỏi đầu.

Hai năm qua, Thẩm Tứ đã trở nên nổi tiếng, mỗi lần về nhà, bố mẹ đều cố gắng thuyết phục tôi cố gắng chiếm được trái tim của Thẩm Tứ, đừng để mất đi tất cả.

Họ sợ tôi không thể gả vào nhà họ Thẩm.

Sợ tương lai tôi sẽ không bao giờ tìm được người bạn đời tốt hơn để kết hôn.

Sau sự chào đón nồng nhiệt từ bố mẹ tôi và lời cam đoan của Lâm Húc với họ rằng sau này sẽ luôn đối xử tốt với tôi.

Cuối cùng chúng tôi cũng lên đường tới nhà Lâm Húc.

Khi bước vào nhà Lâm Húc, tôi cảm thấy hồi hộp như lần đầu tiên đến đây.

Lâm Húc nắm lấy tay tôi nói: "Bố mẹ anh không ăn thịt người."

Tôi không trả lời.

Anh ấy lại nói thêm: "Anh cũng sẽ không ăn thịt em ở đây."

Tôi liếc nhìn Lâm Húc: "Anh có thể nói chuyện nghiêm túc hơn được không?"

"Vậy em muốn anh ăn em ở chỗ này?"

Tôi: "..."

Lâm Húc chỉ nói vài câu đã khiến tôi tức giận, rõ ràng tôi không có tính khí nóng nảy như vậy, nhưng Lâm Húc luôn có khả năng này.

Khi gặp lại bố mẹ Lâm, tôi rất lo lắng.

Nhưng họ vẫn nhiệt tình với tôi như lần đầu tôi đến nhà.

Cũng rất tốt bụng.

"Khinh Ngữ, hai đứa cuối cùng lại ở bên nhau, cháu không biết ngày hai đứa chia tay thằng nhãi này đã khóc bao nhiêu."

"Mẹ!"

Đột nhiên bị mẹ ruột của mình vạch mặt, Lâm Húc không còn giữ được vẻ mặt ôn hòa nữa.

"Con còn biết xấu hổ."

Dì Lâm nắm tay tôi nói tiếp: "Ngày thằng nhãi này biết con yêu người khác, nó bay từ Anh về và khóc suốt một đêm trong phòng ngủ."

"Dì thực sự nghi ngờ rằng mình sao lại sinh ra một thằng con vô dụng như vậy."

"Lần này lại đánh nhanh rút gọn."

Lời nói của dì Lâm khiến tôi hoàn toàn choáng váng.

Tôi nhìn về phía Lâm Húc, anh ấy vội nhìn đi chỗ khác một cách không tự nhiên.

Lâm Húc còn thích tôi sao?

"Dì thấy hai đứa ở bên nhau, dì rất vui mừng. Ngày mai thứ hai, hai đứa đi lấy chứng nhận luôn đi."

10.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Húc dẫn đến nơi tôi ở cùng Thẩm Tứ để thu dọn đồ đạc.

Từ lúc nghe được những lời dì Lâm nói, tôi vẫn còn sốc.

"Em sợ à?". Lâm Húc đột nhiên nói

"Cái gì?"

"Anh thích em!"

Không ngờ Lâm Húc lại thẳng thắn như vậy, nhưng quả thực rất phù hợp với tính cách của anh ấy.

Khi còn học đại học, tôi và Lâm Húc gặp nhau vào ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, kết thúc kỳ huấn luyện quân sự chúng tôi cũng chính thức ở bên nhau.

Tôi thấp giọng hỏi tại sao.

"Khinh Ngữ, nếu anh thích một người, anh sẽ thích người đó cả đời."

Chàng trai trẻ trong ký ức của tôi trùng khớp với người đàn ông trưởng thành trước mặt, tim tôi đập dữ dội.

Đã rất lâu rồi nhịp tim của tôi không đập dữ dội như vậy.

Khi tôi trở về nhà của Thẩm Tứ, mọi thứ vẫn y hệt như ngày tôi rời đi.

Xem ra hai ngày nay Thẩm Tứ cũng không quay lại, tôi biết Phương Chi Niệm cũng sống ở khu này.

Nghĩ đến hai người này, trong lòng tôi không còn chút gợn sóng nào nữa.

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi xuống dưới.

Vừa rồi Lâm Húc muốn đi lên với tôi, nhưng tôi biết tính tình nhỏ nhen của anh, không cho phép anh lên.

Sau khi Lâm Húc đặt đồ của tôi vào ghế sau, anh ấy mở cửa ghế phụ cho tôi.

Tôi hiểu ngay ý định của anh ấy.

Vốn dĩ tôi muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của anh tôi lại không đành lòng.

Tám năm đã trôi qua.

Cả Lâm Húc và tôi đều đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Những hành động của anh có thể chứng tỏ anh thật sự yêu tôi.

Tôi cầm tay Lâm Húc, hai bàn tay đan xen vào nhau: "Chưa từng có người phụ nữ khác ngồi trên xe của anh sao?"

"Không có, anh đang đợi em"

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông kèm theo hơi thở nặng nề vang lên trong xe.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Đột nhiên, anh ấy dường như phát điên.

"Đây là bên ngoài." Tôi nhẹ giọng xin anh.

Lâm Húc cười ranh mãnh: "Không sao, xong việc chúng ta sẽ rời đi."

Cộc...cộc...cộc. Cửa xe đột nhiên có tiếng gõ, toàn thân tôi căng thẳng.

Lâm Húc rên rỉ.

Tôi chợt nhớ ra, hình như Lâm Húc đang đỗ xe ở vị trí của Thẩm Tứ.

Tôi nhấn nút hạ kính, chỉ một phần ba kính xe được hạ xuống.

Thẩm Tứ và Phương Chi Niệm đang đứng ngoài cửa xe, khi nhìn thấy tôi, Thẩm Tứ sửng sốt trong giây lát.

Hôm nay tôi mặc áo sơ mi và chân váy, cởi ba cúc, để lộ rãnh ngực đầy đặn của mình.

Lâm Húc giơ tay đẩy tôi xuống.

"Có chuyện gì vậy? Anh Thẩm?" Giọng điệu của anh vô cùng khiêu khích.

Nếu Lâm Húc có đuôi, tôi nghĩ bây giờ nó sẽ dựng thẳng đứng lên trời.

"Giang Khinh Ngữ, chị đang làm gì thế?"

Giọng nói tức giận của Thẩm Tứ truyền qua cửa xe, tôi dụi dụi tai, ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Tứ: "Thẩm Tứ, tôi chỉ chơi đùa một chút, anh cũng không cần làm lớn chuyện."

11.
Sau khi trở về biệt thự của Lâm Húc, anh đè tôi xuống bồn rửa mặt.

Anh nhéo eo tôi, hỏi đi hỏi lại: "Chơi à? Em muốn chơi nữa không?"

Tôi thanh minh liên tục. Rằng tôi chỉ đang cố trút cơn giận của mình thôi.

Lúc Thẩm Tứ nghe xong lời của tôi, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, tôi cảm thấy vui mừng vì được trả thù.

Thẩm Tứ luôn cảm thấy tôi không thể sống thiếu anh ấy. Khi tôi thực sự rời đi, anh ta lại cảm thấy tiếc nuối.

Thật là không may.

Ánh mắt tôi mờ mịt: "Anh không muốn chơi với e cả đời sao?"

Đôi mắt đen láy của Lâm Húc đột nhiên sáng lên, anh ôm lấy mặt tôi, nghiêm túc nói: "Em yêu, ngày mai chúng ta đi lấy chứng chỉ nhé."

Tôi không biết đêm qua mình đã ngủ khi nào.

Tôi mơ màng bước ra khỏi cục Dân chính, không ngờ chỉ qua một đêm tôi đã trở thành người đã có gia đình.

Lâm húc vòng tay qua vai tôi, cúi đầu hôn thật mạnh vào má tôi.

Có những vấn đề luôn xảy ra một cách đột ngột.

Khi nắm đấm của Thẩm Tứ đánh vào mặt Lâm Húc, tôi thậm chí còn không kịp phản ứng.

"Thẩm Tứ, anh đang làm gì vậy?"

Tôi đỡ Lâm Húc.

Thẩm Tứ đau lòng nhìn tôi: "Chị Khinh Ngữ, chị mắng tôi vì anh ta sao?"

Từ "Chị Khinh Ngữ" phát ra từ miệng Thẩm Tứ, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Thấy ánh mắt của tôi rời đi, Lâm Húc lập tức nghiêng người về phía tôi: Vợ ơi, mặt anh đau quá~"

Thẩm Tứ như sử nổi giận: "Anh gọi ai là vợ anh?"

"Chúng tôi đã nhận được giấy chứng nhận rồi, vợ tôi."

Lâm Húc giơ cuốn sổ đỏ trong tay lên.

"Chị...chị kết hôn rồi à?"

Tôi gật đầu.

Khi Thẩm Tứ nắm lấy tay tôi kéo về phía anh, Lâm Húc đã giơ tay đấm về phía Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ cũng không hề thua kém.

Hai người bắt đầu đánh nhau trước cửa Cục Dân chính.

Lâm Húc bề ngoài có vẻ lạnh lùng và lịch lãm nhưng bên trong anh thì hoàn toàn trái ngược.

Khi đánh người, anh không hề tỏ ra thương xót.

Thấy người xem ngày càng đông, tôi nhanh chóng ôm lấy Lâm Húc và nói: "Lâm Húc, đừng đánh nhau nữa, về nhà thôi."

Lâm Húc không khỏi nhíu mày. Nhưng anh vẫn dừng lại.

"Thẩm Tứ, tôi cảnh cáo anh, đừng làm phiền vợ tôi nữa, nếu không tôi nhìn thấy anh sẽ đánh anh."

Nói xong, anh nắm tay tôi quay người rời đi.

"Chị Khinh Ngữ, chị không cần em nữa à?"

Giọng nói hoảng sợ của Thẩm Tứ từ phía sau vang lên, tôi cảm thấy bàn tay đang ôm mình vô thức siết chặt.

Tôi đã không dừng lại.

Thẩm Tứ, tôi đã không cần cậu từ lâu rồi.

12.
Sau khi lên xe, vẻ mặt Lâm Húc không ngừng khó chịu.

Lúc đầu tôi dỗ dành anh ấy một chút.

Lâm Húc vẫn ngồi yên.

Tôi không biết cách dỗ dành người khác nên chỉ biết im lặng ngồi ở ghế phụ.

Lâm Húc tức giận nhìn tôi: "Em không định dỗ dành anh sao?"

Ánh mắt anh nhìn tôi trông rất tội nghiệp.

"Anh tức giận cái gì, anh cũng đâu có nói cho em biết."

"Vậy em không không thể hỏi anh lần nữa sao? Em hỏi anh lần nữa, anh sẽ nói cho em."

Tôi cười lớn: "Lâm Húc, sao anh trẻ con thế?"

"Không phải Thẩm Tứ cũng rất ngây thơ sao? Nhưng em vẫn thích anh ta."

Tôi chống cằm, nghiêng đầu mỉm cười: "Anh ghen tị à?"

"Ừ, anh ghen tị. Tại sao em lại thích anh ta mà không thích anh?"

Câu trả lời của Lâm Húc khiến tôi ngạc nhiên.

Tôi cứ tưởng anh sẽ hung dữ với tôi.

"Tôi không còn thích anh ta nữa."

"Ồ"

Tôi nhìn khóe miệng Lâm Húc cong lên dù cố gắng thế nào cũng không thể đè xuống được.

"Thì ra bây giờ em thích anh."

Tôi buồn cười nhìn Lâm Húc: "Anh lấy tự tin ở đâu ra thế?"

"Em đồng ý cưới anh, nhưng không thích anh?!"

Ngay khi nhìn thấy bàn tay trên vô lăng của anh hơi run run.

"Ừ bây giờ em thích anh rồi."

.....

Lâm Húc vội dừng xe khẩn cấp bên đường, tháo dây an toàn, ôm mặt hôn tôi.

13.
Ngày hôm sau.

Khi bước ra khỏi công ty, tôi liếc nhìn chiếc Cullinan.

Cô nàng trợ lý nhắc nhở tôi: "Chị Giang, bạn trai đến đón chị tan làm kìa."

Khi chúng tôi mới quen nhau, dù nắng hay mưa, Thẩm Tứ ngày nào cũng đưa tôi đi làm.

Toàn bộ nhân viên của Giang Thị đều biết rằng Thẩm Tứ rất yêu tôi.

Tôi bình thản mỉm cười: "Chúng tôi chia tay rồi."

Dưới ánh mắt sửng sốt của trợ lý, tôi lắc chiếc nhẫn trên tay và nói: "Tôi đã kết hôn với người khác."

Trợ lý sửng sốt nói không nên lời.

Cuối cùng cô nàng chỉ nói mấy lời chúc mừng khô khan.

Tôi vốn không có ý định gây sự với Thẩm Tứ, nhưng anh ta cứ cố tình gây sự với tôi. Tôi đi vòng qua anh ta, nhưng anh ta vẫn đuổi theo, nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi bình tĩnh nói, trên mặt không có chút ý cười: "Buông ra!"

"Chị Khinh Ngữ, em không đồng ý chia tay!"

Thẩm Tứ càng lúc càng siết chặt cổ tay tôi, tôi cau mày vì đau.

"Tôi không cần anh đồng ý, tôi thông báo cho anh là đủ rồi."

Tôi cảm thấy mệt mỏi, cố gắng thoát khỏi Thẩm Tứ nhưng không thể được.

"Em đã chia tay Phương Chi Niệm, về sau em sẽ không bao giờ tìm kiếm người phụ nữ khác ở bên ngoài, chị đừng chia tay với em."

Mắt Thấm Tứ đỏ hoe cầu xin tôi.

Tôi đã từng rất thích anh ấy, tôi sẽ cảm thấy rất buồn mỗi khi Thẩm Tứ đau khổ.

Bây giờ tôi không còn thích Thẩm Tứ nữa.

Thẩm Tứ đau khổ, nhưng tôi không cảm thấy buồn.

"Thẩm Tứ, anh bẩn quá. Anh có biết mỗi lần thân mật với anh là ngày hôm sau tôi phải đến bệnh viện kiểm tra không?"

Trong chốc lát, khuôn mặt Thẩm Tứ giống như một tờ giấy trắng.

"Chị Khinh Ngữ, em chỉ..."

Tôi ngắt lời anh: "Chỉ vì lần đầu tiên của tôi không phải dành cho anh, cảm thấy hụt hẫng nên ra ngoài tìm một người phụ nữ để lấy lại cân bằng phải không?"

Thẩm Tứ vẫn im lặng.

Bởi vì tôi đã nói đúng.

"Tôi đã nói với anh từ khi chúng mình bắt đầu quen nhau. Nếu anh không thể chấp nhận được thì chúng ta chia tay. Anh nói anh không phiền, nhưng anh đã làm gì thế?"

Thẩm Tứ hoảng hốt nắm lấy tay tôi: "Chị Khinh Ngữ, em sai rồi, em thật sự quá ghen tị, ghen tị vì người khác đã có được chị trước em. Chị chia tay anh ta đi, chúng ta kết hôn ngay, em sẽ không bao giờ ra ngoài tìm phụ nữ nữa."

Tôi cảm thấy chán ghét: "Tôi đã có gia đình rồi, sau này đừng làm phiền tôi nữa. Chồng tôi nhìn thấy sẽ ghen."

Thẩm Tứ vẫn không buông tay.

Anh ôm chặt lấy tôi: "Lâm Húc vừa mới về nước, chị tìm anh ấy để lừa em, đúng không?"

Tôi cười lớn.

Thẩm Tứ vẫn như vậy, lúc nào anh cũng chỉ muốn sống trong thế giới của riêng mình.

Tôi mở ngón tay của Thẩm Tứ ra, nói từng chữ một: "Anh ấy là mối tình đầu của tôi, người mà anh đã ghen tị suốt sáu năm."

Vẻ mặt Thẩm Tứ lập tức rạn nứt sau khi tôi nói những lời này.

Anh ta dường như phát điên, ôm chặt lấy tôi: "Không, em không muốn chia tay, chị Khinh Ngữ, đừng rời xa em."

Anh ta hệt như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Nghĩ rằng có thể đạt được điều mình muốn bằng cách gây rối mà không cần lý do.

"Hai người đã chia tay được tám năm rồi, em và chị đã chung sống cùng nhau bốn năm, anh ấy không thể nào không để ý."

Câu nói này đã đánh tan chút tình cảm cuối cùng của tôi dành cho anh.

Tôi lạnh lùng nói: "Anh ấy khác với anh."

Ngoại trừ nhu cầu của Lâm Húc quá cao, anh ấy chưa bao giờ làm tôi buồn.

Anh ấy lúc nào cũng cưng chiều tôi. Có chuyện gì không vui, anh ấy sẽ lên tiếng và không bao giờ giữ trong lòng.

Đột nhiên tôi cảm thấy có một lực kéo, Thẩm Tứ đang ôm tôi bị Lâm Húc kéo ra, đấm vào mặt.

Khóe miệng Thẩm Tứ bị rách, máu rỉ ra.

Nhìn thấy Lâm Húc chuẩn bị đá Thẩm Tứ, tôi vội ôm lấy anh: "Đừng làm mình bị thương vì những người không liên quan."

Lâm Húc trước mặt người khác luôn ôn hòa, hiếm khi mất bình tĩnh: "Anh thấy bản thân mình tốt lắm đúng không? Trên đời này nhiều người còn tốt hơn anh gấp vạn lần."

"Tôi cảm thấy ghê tởm mỗi khi thấy mặt anh."

"Trong khi chỉ trích người khác không giữ bản thân mình, anh lại ra ngoài lăng nhăng. Chắc chắn anh đã bò ra khỏi hố phân. Thật kinh tởm."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Húc chửi thề, tôi sững sờ trong giây lát.

Sau giờ làm, bên ngoài tòa nhà có rất nhiều người, tôi kéo Lâm Húc ra xe.

Sau khi lên xe, Lâm Húc vẫn chưa hết tức giận.

Tôi bật cười: "Sao trông anh còn giận hơn em thế?"

Lâm Húc hừ một tiếng, nghiêng người về phía tôi, cọ vào má tôi: "Anh ta bị sao thế? Sao anh ta dám nói vậy với em."

"Đầu óc anh ta có vấn đề rồi. Chúng ta không cần phải quan tâm."

Tôi chạm tay vào mặt Lâm Húc. Anh nắm tay tôi, đưa lên môi mổ vài cái.

14.
Tôi vừa làm việc vừa lên kế hoạch cho đám cưới.

Một lần, sau khi ra khỏi công ty, tôi nhìn thấy Thẩm Nữ.

"Khinh Ngữ, em có muốn đi gặp A Tứ không? Em ấy bị thủng dạ dày và đang nằm trong bệnh viện."

Tôi nhìn Lâm Húc dựa vào cửa xe ở phía xa.

Cuối cùng tôi đồng ý đi với Thẩm Nữ.

Lâm Húc không hài lòng nhưng vẫn đồng ý để tôi đi.

Trên đường đến bệnh viện, Thẩm Nữ nói với tôi rằng Phương Chi Niệm đã bị sa thải, Thẩm Tứ đã đánh tiếng nên không có công ty nào ở Bắc Kinh dám tuyển dụng cô ấy.

Tôi cảm thấy buồn.

Không ngờ Thẩm Tứ lại trút giận lên Phương Chi Niệm.

Anh ta và Phương Chi Niệm vui vẻ ở bên nhau.

Một khi chuyện xảy ra. Anh ta liền trốn tránh trách nhiệm.

Thẩm Tứ vẫn chưa trưởng thành. Không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác.

Anh ta chỉ yêu bản thân mình.

Khi chúng tôi đến ngoài phòng bệnh. Thẩm Nữ mời tôi vào.

Khi tôi đẩy cửa phòng bệnh, tiếng khóc ngay lập tức rơi vào tai tôi.

"A Tứ, em không ép chị Khinh Ngữ kết hôn. Tại sao anh lại đổ hết trách nhiệm lên đầu em?"

"Cút"

Tôi chưa bao giờ thấy Thẩm Tứ giận dữ như vậy.

Phương Chi Niệm ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy tôi, nước mắt bỗng nhiên rơi càng nhiều hơn.

"Bây giờ chị đã hài lòng chưa?"

Thẩm Tứ nhìn theo ánh mắt của Phương Chi Niệm, nhìn sang, vẻ tức giận trên mặt ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại sự dịu dàng trong mắt.

Cái nhìn này khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Tôi bước tới mặt Phương Chi Niệm, giơ tay tát một cái: "Cô có vẻ khá tự hào về mình nhỉ?"

Cô ta choáng váng vì cái tát của tôi. Phải rất lâu mới có phản ứng, nhìn Thẩm Tứ cầu cứu.

Chỉ là bây giờ trong mắt Thẩm Tứ chỉ có tôi mà thôi.

Phương Chi Niệm cuối cùng cũng che mặt chạy ra khỏi phòng bệnh.

"Chị Khinh Ngữ, nhẫn cầu hôn ngày mai sẽ đến, chị có thể ly hôn và cưới em được không?"

Tôi né tránh bàn tay đưa ra của anh, giễu cợt: "Anh không phải quan tâm nhất đến lần đầu sao? Anh cũng muốn cuộc hôn nhân thứ hai à?"

Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của Thẩm Tứ càng tái nhợt hơn.

Thẩm Tứ luôn quan tâm đến lần đầu tiên, anh ấy đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Ngay cả sau này khi anh ta tìm phụ nữ bên ngoài, anh ta cũng chỉ tìm những cô gái còn trinh.

Thẩm Tứ hoảng hốt: "Không...không, tôi chỉ ghen tị thôi. Tôi không có ý ghét chị."

Tôi nhìn Thẩm Tứ: "Tôi bị trầm cảm hai năm trước."

Thẩm Tứ kinh ngạc nhìn tôi.

"Hai năm trước, khi biết anh lừa dối, tôi đã uống thuốc ngủ."

"Cả một lọ"

Sự hoảng loạn tột độ bao quanh Thẩm Tứ, anh bất lực nhìn tôi như một đứa trẻ làm sai và cầu xin tha thứ.

Lần đó Thẩm Tứ đưa người phụ nữ kia ra biển hơn một tuần.

Nếu em gái tôi không đến tìm. Có lẽ cuộc đời tôi đã kết thúc vào ngày hôm đó.

"Đây không phải là lần đầu tiên anh nói như vậy. Anh bảo anh không ghét tôi, giống như việc ở bên anh là phần thưởng dành cho tôi. Đã có lúc tôi cảm thấy mình là kẻ tồi tệ, chỉ muốn kết thúc mạng sống của mình..."

"May mắn là tôi đã được cứu sống."

Lần đó, sau khi tỉnh lại, tôi bắt đầu gặp bác sĩ tâm lý và tích cực hợp tác điều trị.

Tôi phải mất gần hai năm mới có thể hồi phục.

Thẩm Tứ ôm đầu, đau đớn nói: "Thực xin lỗi.. Chị Khinh Ngữ, tôi...tôi không biết."

"Tại sao chị không nói với tôi?"

Tôi cười lớn: "Thẩm Tứ, anh thực sự không hề thay đổi chút nào. Chỉ cần có sai sót thì luôn là vấn đề của người khác."

"Lúc đó tôi để báo cáo chuẩn đoán trầm cảm ở trên bàn đầu giường, nếu anh quan tâm đến tôi, anh đều sẽ nhìn thấy."

Thẩm Tứ lắc đầu: "Không, chị Khinh Ngữ, người em yêu chỉ có mình chị. Những phụ nữ bên ngoài kia chỉ là vui chơi thôi, em đã chuẩn bị cầu hôn chị rồi."

Tôi đứng dậy: "Thẩm Tứ, tình yêu của anh quá rẻ tiền."

Tôi không đủ khả năng và tôi cũng không muốn nó.

Khi tôi quay người, Thẩm Tứ rút cây kim trên mua bàn tay ra, vội xuống giường, ôm lấy chân tôi: "Chị Khinh Ngữ, chị đừng đi!"

Tôi quay lại nhìn Thẩm Tứ lần cuối.

"Nếu anh thực sự yêu tôi thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Mỗi khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy khó chịu."

Tia sáng cuối cùng trong mắt Thẩm Tứ đã hoàn toàn bị dập tắt.

Nghe thấy tiếng ồn ào bên trong phòng bệnh, Thẩm Nữ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy em trai mình nằm dưới đất, lại nhìn tôi: "Khinh Ngữ, thật sự không thể quay lại sao?"

Tôi đã cười.

"Chị Thẩm Nữ, em chuẩn bị tổ chức đám cưới, em sẽ gửi thiệp mời cho chị."

15.
Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, Lâm Húc đang đứng đó, hai tay đút túi quần.

Tôi chạy vội về phía anh ấy.

Khi tôi đến gần, anh ấy ôm lấy eo tôi.

"Em không được phép gặp anh ta nữa."

"Anh ta thật là điên rồ khi nhớ thương vợ của người khác."

Ánh hoàng hôn trải dài.

"Đừng nhắm vào việc kinh doanh của Thẩm Thị nữa."

Thẩm Nữ vừa nói với tôi điều này trên đường đến bệnh viện.

Chị ấy nói rằng Lâm Thị gần đây đã giành được một số dự án lớn từ Thẩm Thị.

Lâm Húc lập tức bĩu môi: "Em thật sự không quên được tình cũ với anh ta."

"Em và Thẩm Tứ đã kết thúc rồi, chỉ vì nhằm vào Thẩm Thị mà làm ăn thua lỗ, với anh cũng không có ích lợi gì."

Sắc mặt Lâm húc vẫn nghiêm túc.

"Nếu anh phá sản, sau này anh sẽ nuôi em thế nào?"

Lâm Húc dừng lại và nói: "Em yêu, anh không chỉ giỏi trong việc kiếm tiền mà còn giỏi những việc khác."

Tôi úp mặt vào lòng bàn tay. Lâm Húc thực sự là một kẻ biến thái.

Tôi thoát khỏi tay anh ấy và bước về phía trước.

"Em yêu, đợi anh."

"Đừng đi quá nhanh trên giày cao gót."

Tôi đối mặt với ánh hoàng hôn, nheo mắt và vô thức đi chậm lại.

Khi tay trái được giữ lại.

Tôi quay lại nhìn Lâm Húc.

Đôi mắt anh khi nhìn tôi dịu dàng và nóng bỏng.

Giống như khi tôi mười tám tuổi.

[HOÀN] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu