Lỡ Va Vào Em - Góc nhỏ của Liz

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô giáo dạy cấp ba của tôi nhờ con trai cô ấy, là một vị học bá cao lãnh bổ sung kiến thức môn toán toán cho tôi.

Anh ấy nghĩ tôi ngu ngốc nhưng lại không bao giờ coi thường tôi.

Vì thế tôi đã xuất sắc thể hiện trong kỳ thi tuyển sinh đại học và được nhận vào trường của anh ấy.

Đêm đó vì để ăn mừng, tôi mượn rượu mạnh dạn hôn anh ấy một cái.

Sau khi tan học, anh ấy liền quấn lấy tôi đòi tôi phải chịu trách nhiệm: "Tô Viễn Viễn, là em đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi, em phải chịu trách nhiệm với tôi."

01"Tô Viễn Viễn, em chạy cái gì?"Tống Dư Thư đứng dưới gốc cây quế, tư thế cao như cây cột ấy. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lốm đốm đậu trên khuôn mặt tuấn tú quá mức của anh, tạo thành quầng sáng mờ nhạt.Đúng như dự đoán, anh ấy là một người nhiều năm được xếp vào top học sinh giỏi của trường cũ, ngoại hình hấp dẫn quá! Tôi nuốt nước bọt trong thất vọng.Tham thì thâm thôi, nên giờ phút này tôi chỉ muốn chạy trốn.Bởi vì, hơn một tháng trước, tôi bạo dạn hôn anh khi mình đang trong tình trạng say mèm.02Tống Dư Thư là con trai của chủ nhiệm lớp trung học của tôi và anh ấy cũng là một người nổi tiếng ở đó.Anh ấy có đầu óc tốt, dù là trong các cuộc thi toán hay vật lý, anh ấy gần như giành được giải cao nhất trong tất cả các dự án tham gia, anh ấy được tiến cử vào Đại học A khi mới mười lăm tuổi.Với chiều cao 1,85 mét và có một vẻ ngoài cấm dục, anh được coi là "bạn trai quốc dân" của vô số nữ sinh trong trường, và tất nhiên tôi là một trong số đó.Nhưng cậu sinh viên đứng đầu này lại tập trung vào việc học và nhắm mắt làm ngơ trước ngăn kéo đựng những bức thư tình. Vốn dĩ, một "phàm nhân" như tôi nào có cơ hội tiếp xúc với bông hoa cao lãnh này, nhưng tình cờ, mẹ anh ấy lại là giáo viên lớp của tôi và lại còn là giáo viên dạy toán.Toán là môn luôn khiến tôi chán nản nhất. Là người duy nhất trong top 100 của lớp thi trượt môn toán, chủ nhiệm đơn nhiên cũng không tin vào mắt được."Tô Viễn Viễn, cô chắc chắn sẽ giúp điểm toán của em bắt kịp các bạn.".Nhìn bộ dạng đấu chí tràn đầy của chủ nhiệm lớp, tôi thở dài trong lòng: "Lão sư, cô đã nói câu này từ năm nhất đến năm ba rồi đó".Nhưng lần này cô ấy có vẻ nghiêm túc về chuyện đó. Cô ấy sẽ gọi tôi đến văn phòng của cô ấy bất cứ khi nào tôi rảnh trong thời gian tự học buổi tối và cô ấy sẽ cho tôi về nhà một ngày một tuần trong thời gian nghỉ ngơi.Lúc mở cửa, tôi nhìn thấy Tống Dư Thư "sống."Anh mặc bộ đồ ở nhà lông xù, anh khác hẳn với hình tượng xa cách như lời đồn. Nhưng cái mặt đó hắc hắc hắc, thật là muốn cắn một miếng quá đi."Thằng nhãi này, con đang mặc cái gì vậy? Ở đây có khách." Cô ấy tức giận nói, lập tức giới thiệu với tôi: "Tô Viễn Viễn, đây là con trai cô Tống Dư Thư, cô quên nói cho nó biết là em sẽ tới.""Lão sư, không sao đâu ạ, là em đã làm phiền mọi người". Tôi ngoan ngoãn nói, nhưng mắt không thể rời khỏi anh chàng đẹp trai trước mắt.Thật sự rất đẹp mắt!Cũng may chủ nhiệm lớp không phát hiện, trực tiếp dẫn tôi vào thư phòng.Chỉ hai lần sau, người dạy thêm cho tôi lại trở thành Tống Dư Thư."Viễn Viễn, gần đây cô có chút bận, hay là để Dư Thư bổ sung kiến thức cho em đi, thành tích toán học của thằng bé cũng rất tốt". Chủ nhiệm lớp nói xong vội vàng ra khỏi cửa, để lại hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.Trái tim tôi đập thình thịch không ngừng.Mẹ ơi, đối mặt với một khuôn mặt như vậy, làm sao con có thể bình tĩnh được?03Tống Dư Thư hình như cũng không muốn bổ sung bài học cho tôi, sau đó liền ném cho tôi một bài thi."Làm xong thì gọi tôi". Song, anh ấy xoay người đi ra khỏi thư phòng.Đúng như dự đoán...lạnh lùng và xa cách như lời đồn. Để để lại ấn tượng tốt với anh, tôi vắt óc làm bài, nghiêm túc hơn mọi kỳ thi trước đây.Nhưng thực tế rất tàn nhẫn.Lúc Tống Dư Thư ném bài kiểm tra có chữ 'x viết đầy trước mặt, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.Chắc chắn trong lòng anh ấy nghĩ tôi là rất ngu ngốc phải không? TOT Sự thật cũng đúng như vậy."Nền tảng của em quá kém, , phải bắt đầu bù đắp từ năm nhất trung học. Từ nay trở đi, tối nào em cũng phải đến phòng làm việc của mẹ anh để tự học." Giọng điệu của anh ấy lạnh lùng, khiến trái tim tôi run rẩy.Nhìn lại anh ta hình như cũng không đẹp trai như vậy.Mỗi buổi tối tự học trước kỳ nghỉ đông, Tống Dư Thư đều đúng giờ xuất hiện ở phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.Trên mặt chủ nhiệm lớp luôn nở nụ cười tươi rói, không biết tại sao lại sinh ra một đứa con trai luôn có khuôn mặt nghiêm nghị như vậy, đến nỗi tôi có chút sợ.Anh ấy không hề che giấu sự ghét bỏ của mình đối với tôi, nhưng mỗi ngày lại đến dạy kèm cho tôi rất đúng giờ. Cũng không biết chủ nhiệm lớp đã hứa với anh ấy những gì, anh ấy mới đồng ý nhận tôi - học sinh 'ngu ngốc' này.Nhưng hóa ra, việc giảng dạy của anh ấy thực sự có hiệu quả. Trong kỳ thi cuối học kỳ đầu tiên của năm thứ ba trung học, điểm toán của tôi lập tức tăng vọt.Chủ nhiệm lớp khen tôi một hồi lâu, còn nhận định tôi là học sinh tâm đắc nhất của cô ấy.Sau khi học kỳ mới bắt đầu, anh trở lại trường Đại học A. Nhưng khi kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, anh lại vội vã trở về kèm cặp tôi ở chặng nước rút cuối cùng. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã thể hiện rất xuất sắc. Sau khi được xác nhận trúng tuyển vào Đại học A, tôi liền báo tin vui cho chủ nhiệm.Thật ra tôi cũng rất muốn nói với Tống Dư Thư, nhưng tôi không có phương thức liên hệ của anh ta.Chủ nhiệm rất kích động, bảo tôi lập tức đến nhà cô ấy, nói muốn chúc mừng tôi một phen.Tôi muốn từ chối nhưng bố mẹ tôi đã gọi điện bảo sẽ ăn tối ở cơ quan và yêu cầu tôi tự chuẩn bị bữa tối nên tôi đồng ý. Tôi mang theo quà tới cửa, người mở cửa là Tống Dư Thư, anh ấy chỉ liếc tôi một cái rồi quay người bước vào."Vất vả rồi, em ngồi đi, cơm cũng sắp xong rồi". Chủ nhiệm lớp rất nhiệt tình.Một lát sau, một bàn đồ ăn thịnh soạn được dọn lên bàn, chủ nhiệm lớp lấy ra rượu đỏ cô sưu tầm đã lâu ra."Em có uống được không vậy?" cô ấy hỏi tôi.Tôi gật gật đầu, "Em hôm nay đã đủ mười tám rồi, có thể uống rượu ạ.""Hôm nay hóa ra là sinh nhật của em, vậy phải uống một chút để chúc mừng mới được". Chủ nhiệm lớp rót cho tôi một ly, lại rót cho mình một ly đầy."Viễn Viễn, chúc mừng sinh Nhật em!""Cảm ơn lão sư, không có cô và...Học trưởng dạy bù cho em, thì em đã không thể thi vào đại học A rồi" TOT "Vậy ba chúng ta cùng cạn ly. Thằng nhóc thối, rót đầy ly đi!" Chủ nhiệm lớp nhìn chằm chằm vào Tống Dư Thư đang im lặng, tiếp tục nói: "Thằng nhóc này cũng không thú vị như cha nó. Viễn Viễn, cô vẫn thích em hoạt bát và vui vẻ như vậy, trong lớp, cô cũng thích nhất là em!"Chủ nhiệm đối mặt với một khúc gỗ ít nói như Tống Dư Thư, quả thật rất chán. Cô ấy luôn đối với tôi rất tốt, tôi tự nhiên sẽ biết cô ấy thích tôi, nhưng không ngờ cô ấy lại thích tôi như vậy.Không phải giáo viên đều thích học sinh có điểm số tốt sao? Bạn biết đấy, thành tích toán học của tôi luôn rất kém.Trong lúc ân hoan chủ nhiệm nhận một cuộc điện thoại, có việc đi ra ngoài, chỉ còn lại tôi và Tống Dư Thư.Dưới ánh đèn, nồng rượu dâng lên, má anh ấy đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần lười biếng.Nhìn là biết rất ngon!Rượu mạnh khiến gan tôi cũng lớn hơn, tôi cầm chén đi tới chỗ anh ấy, "Học trưởng, cảm ơn anh giúp em luyện bài, ly này em kính anh".Một bàn tay có khớp tay đẹp như thế vậy mà bây giờ lại nắm lấy cổ tay tôi, Tống Dư Thư một khuôn mặt tuấn tú đến sắc sảo: "Đừng uống nữa".Tôi đẩy tay anh ra rồi nhanh chóng uống cạn, nụ cười mang theo vài phần mơ hồ cùng phóng túng: "Học trưởng, hay là, em liền đem nụ hôn đầu tiên cho anh đi!"Nói xong nhanh chóng hôn lên miệng anh ấy một cái bụp. Tiếng phát ra rất to..."Tô Viễn Viễn, em làm gì vậy?"Giọng điệu lạnh như băng của Tống Dư Thư lập tức kéo tôi trở lại hiện thực, cơn say của tôi lập tức tỉnh ba phần, sau khi phản ứng lại tôi lập tức chạy lấy người.

04

"Ừm...Tiền bối, thật trùng hợp!"

Tôi cúi đầu nhìn đôi chân dài đang tiến lại gần, đành phải chào hỏi một phen.

Nhưng trong lòng tôi lại có rất nhiều sự hoảng sợ. Nếu anh ấy hỏi về đêm đó thì tôi nên trả lời thế nào, tôi thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Cũng may anh vừa xách vali, đưa tôi đi báo cáo rồi đưa tôi về ký túc xá.

Dọc đường anh ấy quay lại nhiều đến mức tôi cảm giác như có những lời thì thầm và những ánh mắt đang đuổi theo phía sau.

Anh ấy không nói, tôi cũng không dám nói.

A, chế.t rồi.

Cuối cùng cũng đi đến cửa ký túc xá, tôi lấy hết can đảm, thấp giọng như muỗi nói: "Tới ký túc xá rồi. Cảm ơn tiền bối, thay em cảm ơn Thẩm lão sư nhé."

Tôi đoán là Thẩm lão sư bảo anh ta đến đón tôi, anh ta cũng không phủ nhận, sau đó lấy ra mã QR WeChat mình, giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Em thêm tôi".

Tôi bối rối lấy điện thoại ra quét mã, gửi yêu cầu kết bạn.

Anh đem hành lý cho tôi mang vào phòng ngủ, sau đó cũng không quay đầu lại đi.

"Cậu biết Tống Dư Thư sao, cậu với anh ấy có quan hệ gì? Nhanh nói cho tớ biết đi. À, đúng rồi, tớ là bạn cùng phòng của cậu, Hạ Hoan."

Hạ Hoan tính tình phóng khoáng, tôi cũng là tự tới quen, chúng tôi rất nhanh liền quen nhau.

Hóa ra cô là học sinh trung học trực thuộc Đại học A, thời trung học đã nghe qua câu chuyện huyền thoại của Tống Dư Thư ở khi còn ở trung học.

Không có gì ngạc nhiên khi ở trường đại học A, anh ta vẫn là nam thần lạnh lùng, có chỉ số IQ đáng kinh ngạc.

Tôi kể cho Hạ Hoan về mối quan hệ của tôi với anh ấy, nhưng tất nhiên tôi giấu chuyện mình đã hôn anh ấy trong lúc say.

Hạ Hoan nghe xong cười nhếch mép, trêu chọc nói: "Vậy thì cậu rất có lợi thế đó, cậu đã có nền tảng quan hệ rồi, trên diễn đàn trường chúng ta có một chủ đề về anh ấy, mọi người đều đang cá cược xem ai có thể thắng." . Này núi cao hoa, Tô Viễn Viễn, tớ xem trọng cậu!"

05

Chúng tôi có một ký túc xá bốn người, ngoài tôi và Hạ Hoan, chúng tôi còn có Phó Chu, người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh đại học cấp tỉnh và Trình Tranh, sinh viên Khoa Kinh tế và Quản lý của chúng tôi.

Phó Chu đeo kính dày, tính tình điềm tĩnh, ít nói, về cơ bản là dành thời gian rảnh rỗi trong thư viện, phù hợp với hình ảnh một học bá.

Còn Trình Tranh, hoàn cảnh gia đình của cô ấy rất tốt, tôi nghe nói bố mẹ cô ấy đã mua cho cô ấy một căn nhà đối diện trường học, cô ấy không về ký túc xá sống ở đó.

Ngoại trừ ngày báo cáo, cô ấy quay lại ký túc xá lần thứ hai và đặc biệt hỏi tôi tài khoản WeChat của Tống Dư Thư.

"Viễn Viễn, nghe nói cậu và Tống Dư Thư là đồng hương, cậu đẩy WeChat của anh ấy cho tôi nhé!" Lớp trang điểm của cô ấy tinh tế, trên người còn có hương hoa quế nhạt, khiến tôi là một người phụ nữ đều tâm thần gợn sóng. Không hổ thẹn là hoa, cô ấy quả thực là một mỹ nhân có hương thơm ngào ngạt!

Cùng ngày Trình Tranh đưa tin, đã bị người ta chụp ảnh gửi đến diễn đàn của trường, vinh dự được tặng danh hiệu hoa hệ.

Tôi đẩy WeChat của Tống Dư Thư cho cô ấy. Cô ấy đạt được mục tiêu, ngâm nga bài hát và đi giày cao gót rồi rời đi.

"Viễn Viễn, cậu làm sao có thể đem Tống Dư Thư giao cho người ta?" Hạ Hoan nhảy ra chỉ trích tôi.

"Anh ấy không phải của tôi".

Tôi cũng không nói sai, cho dù có tâm tư đó, cũng chỉ có một mình tôi.

Ngày hôm đó sau khi Tống Dư Thư đồng ý yêu cầu kết bạn, một câu cũng không nói, chắc đã quên tôi rồi.

Tôi nghĩ nghĩ, sau đó bấm vào ảnh hồ sơ trống và gửi cho anh ấy tin nhắn đầu tiên: "Ừm... tiền bối, bạn cùng phòng của em vừa xin ID WeChat của anh. Cô ấy tên là Trình Tranh."

Tống Dư Thư vội vàng đáp: "???"

Tôi cảm thấy cần phải giải thích một chút, tiếp tục chỉnh sửa một tin nhắn: "Trình Tranh rất xuất sắc, còn rất xinh đẹp, cô ấy đến từ Khoa Kinh tế và Quản lý của chúng em.".

Học Thần có ý thức về ranh giới và anh ấy có thể tức giận với tôi vì đã lén lút đưa WeChat của anh cho người khác.

Sau khi gửi tin nhắn đi, tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh ấy.

Năm phút, mười phút, nửa giờ, một giờ...

Nửa ngày trôi qua, anh không trả lời.

Được rồi, có lẽ anh ấy quá bận rộn để trả lời. Còn một khả năng nữa, anh ấy hoàn toàn không muốn nói chuyện với tôi.

06

Huấn luyện quân sự sớm đến và tôi đã sớm ném Tống Dư Thư ra sau đầu.

Người hướng dẫn rất nghiêm khắc và sẽ không dừng lại cho đến khi hết thời gian.

Tôi, kẻ xui xẻo, tình cờ được bà dì đến thăm, đã gục ngã dưới sự tra tấn kép của nắng nóng và đau bụng kinh.

"Viễn Viễn!"

Trước khi tôi ngã xuống, điều cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng hét của Hạ Hoan, khi tôi tỉnh dậy lần nữa đã ở bệnh viện trường học đầy mùi nước khử trùng.

"Tỉnh rồi?" giọng nói quen thuộc truyền đến.

Khi nhìn rõ người trước mắt, tôi cảm thấy mình hoa mắt.

Tống Dư Thư, làm sao có thể là anh ấy?

Cô y tá trung niên bưng chiếc chai đeo vào, thấy tôi tỉnh lại liền giảng: "Đúng là em là con gái, khi đến kỳ kinh nguyệt khó chịu thì phải mang theo. Trên người bạn trai em có máu có thể định vào tay khi cậu ấy đưa em tới. Hãy giải quyết nhanh lên nhé."

Lời nói của cô y tá khiến tôi đỏ mặt hẳn.

Vì vậy, chính Tống Dư Thư đã đưa tôi đến bệnh viện của trường, và tôi... làm tay anh ấy dính máu.

Đây là loại âm mưu đẫm máu gì vậy?

Nếu có một miếng đậu phụ trước mặt, tôi sẽ đánh nó không chút do dự.

"Chúng em không phải....." .Tôi muốn giải thích chúng tôi không phải loại quan hệ đó, nhưng Tống Dư Thư lại lên tiếng ngắt lời tôi.

"Uống đi". Anh ta đưa một ly nước đường đỏ ấm, tôi nhấp một ngụm mà không nói một lời.

Sau đó tay của anh ấy còn đang lơ lửng trên không, nhìn kỹ mới thấy mình sẽ lấy được một tấm bảng Finn.

"Còn đau không, có muốn uống một viên không?"

"Không còn đau nữa, em...Em chóng mặt muốn ngủ thêm một lát nữa."! Tôi xua tay rồi nhanh chóng nằm xuống, quay mặt đi.

Trong lòng đang thầm nghĩ: Làm ơn, mau đi đi!

Vô thức ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy lần nữa, Tống Dư Thư đã rời đi, Hạ Hoan đến đón tôi trở về kí túc.

"Viễn Viễn, cậu không biết nhìn thấy cậu ngã xuống, anh ấy có bao nhiêu khẩn trương, ôm cậu liền chạy đến phòng y tế, ngay cả huấn luyện viên cũng không có phản ứng lại".

"Rất nhiều người đều hâm mộ cậu đó, họ nói sớm biết Tống Dư Thư sẽ ra tay, vừa rồi chính mình cũng nên ngất xỉu".

"Tớ phỏng chừng Tống Dư Thư hôm nay làm anh hùng cứu mỹ sự việc này truyền ra, diễn đàn nhất định sẽ nổ tung".

"Tô Viễn Viễn đồng học, tôi có thể phỏng vấn một chút tâm tình của cậu được không?"

Trên đường đi miệng Hạ Hoan mấp máy không ngừng.

Và tôi không thể nghe thấy gì cả. Tôi không thể thoát khỏi sự xấu hổ khi làm tay anh ấy dính máu, rồi tôi nhớ ra rằng mình đã quên cảm ơn anh ấy.

Sau khi loay hoay hồi lâu, tôi vẫn gửi tin nhắn WeChat này: "Tiền bối, hôm nay cảm ơn anh."

Anh ấy lần này trả lời rất nhanh: "Vậy em chuẩn bị như thế nào cảm tạ tôi?"

Tiền bối, em không có khả năng báo đáp anh nên em sẽ trao cho anh nụ hôn đầu tiên." Ký ức đã chết tấn công tôi.

Tôi có cảm giác như anh ấy đang ở bên cạnh tôi nhưng lại không có bằng chứng.

"Chờ huấn luyện quân sự kết thúc, em mời anh ăn cơm đi".

"Được".

07.

Huấn luyện quân sự đã kết thúc được nửa tháng, tôi vẫn chưa bao giờ có dũng khí mời Tống Dư Thư đi ăn tối.

Thôi bỏ đi, nghĩ rằng có lẽ anh đã quên nó từ lâu rồi.

Cuối tuần, Hạ Dương Phàm đến trường gặp tôi. Anh ấy không may mắn như tôi, thi đại học lại kém, trượt đại học A và phải học ở một trường khác trong thành phố.

Tôi dẫn anh ấy đi một vòng trong khuôn viên trường, anh ấy thốt lên: "Có nên nói hay không, tốt hơn là nên đến trường Đại học A. Nhìn thư viện này xem, hoành tráng làm sao! Nhìn anh chàng này kìa, đẹp trai quá..."

"Tô Viễn Viễn, đó không phải là con trai của Thẩm lão sư sao, người dạy bù cho cậu ấy?"

Tôi nhìn theo ánh mắt của Hạ Dương Phàm và bắt gặp ánh mắt của Tống Dư Thư khi anh ấy bước ra khỏi thư viện.

Nghĩ đến việc còn nợ anh một bữa ăn, tôi chợt cảm thấy có chút chột dạ.

"Xin chào tiền bối!" Hạ Dương Phàm là người đầu tiên lên tiếng chào.

Tống Dư Thư khẽ gật đầu, "Em đi thăm trường học à?"

Hà Dương Phàm rất hưng phấn khi nhận được câu trả lời từ sư phụ: "Ừ, Tô Viễn Viễn nói sau này sẽ dẫn em đi ăn lẩu cay ngoài cửa phụ. Cô ấy nói nhà hàng rất đặc biệt, tiền bối có muốn đến chung không?"

"Được rồi. Đúng lúc đó, đàn em của tôi cũng nói muốn đãi tôi bữa tối, nhưng hình như cô ấy quên mất rồi." Tống Dư Thư nhìn tôi, trên mặt hiện lên một tia giễu cợt.

Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Vậy vừa vặn, chọn ngày không bằng đụng ngày, học trưởng cùng nhau đi đi!"

Nồi lẩu cay trên bàn đang kêu xèo xèo, bầu không khí cũng lạnh hơn vài độ vì có sự hiện diện của Tống Dư Thư.

Nhưng Hạ Dương Phàm là ai, được mệnh danh là hoàng tử bé của bầu không khí năng động, không lâu sau đã nói chuyện cười, nhưng chỉ có tôi và anh ấy, Tống Dư Thư vẫn không biểu cảm.

"Cái này ngon, cậu nếm thử đi".

"Ân, không tệ, thử cái này đi."

Khi đang nói chuyện với Hạ Dương Phàm, tôi đột nhiên nhìn thấy vẻ không hài lòng trong mắt Tống Dư Thư .

"Tiền bối, anh thử cái này xem."

Tôi gắp một chiếc đũa măng non vào bát anh, nhưng lại nhận được câu trả lời lạnh lùng của anh: "Tôi không ăn măng".

Được rồi, là tôi nhiều chuyện rồi.

Nhưng anh ta đã tát thẳng vào mặt mình mà cướp mất măng!

Ăn xong, Tống Ngọc Thư nhất quyết muốn tiễn Hà Dương Phàm cùng nhau đi.

Thật ra anh ấy cũng không cần, tính khí lạnh lùng cao độ mà toàn thân anh ấy lộ ra, phỏng chừng ngay cả Hạ Dương Phàm cũng sẽ như ngồi trên kim châm.

Mắt thấy Hạ Dương Phàm lên xe, anh ấy đột nhiên quay đầu nói ra một câu: "Hai người quan hệ rất tốt?"

"Đó cũng không phải, mẹ em cùng mẹ cậu ta là bạn thân, hai bọn em..."

"Tôi biết, hai người đã chơi với nhau từ khi khỏa thân." Anh ấy tiếp thu lời tôi và nói.

Tôi thực sự đã sẵn sàng để nói điều này.

Chỉ là.....Làm sao anh ấy biết được?

08

"Nếu biết ngành quản trị kinh doanh cũng yêu cầu toán cấp cao thì chắc chắn tớ đã không chọn ngành này".

Tôi phàn nàn với Hạ Hoan, nhưng khi người đàn ông bước lên bục, anh ta đột nhiên hằn giọng.

Sao chỗ nào cũng có anh ấy vậy!

"Xin chào các bạn cùng lớp, thầy Trương sắp ra nước ngoài du lịch, hai tháng nay thầy ấy đã ủy thác cho tôi dạy học cho các bạn. Tôi họ Tống."

Giọng của Tống Dư Thư vừa dứt, liền vang lên một trận vỗ tay nhiệt tình, tiếng thảo luận của các cô gái truyền đến:

"Đây chính là Tống Dư Thư đi, người thật đẹp trai quá a a a a!"

"Đúng là, còn đẹp trai hơn trên ảnh rất nhiều!"

"Lát nữa đi xin WeChat đi!"

"Hình như anh ấy chưa có bạn gái..."

Hạ Huân ở bên vặn cánh tay tôi, dùng giọng nói mà cô cho là rất nhỏ: "Tô Viễn Viễn, Tống Dư Thư của cậu đến lớp, sao cậu không nói cho tớ biết?"

Hạ Hoan lớn giọng, khi cô ấy nhận ra lời nói của mình quá lớn, ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía tôi, trong đó có Tống Dư Thư.

Chắc hẳn anh ta đã nghe thấy và có lý do nghi ngờ rằng tôi có liên quan gì đó đến anh ta khi tung tin đồn trong ký túc xá.

Mặt tôi nóng bừng vì đau và tôi muốn biến mất lần nữa.

May mắn thay, anh ấy không nói gì và bắt đầu
tiết học, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

Chỉ là lớp đó thôi, tôi có nghe gì đâu.

"Buổi học hôm nay thế thôi. Khi về các em nhớ ôn lại, nhất là những học sinh kém môn toán nhé."

"Bạn học có nền tảng toán học kém", anh ta suýt đánh tên tôi vào bảng rồi.

"Thầy Tống, có thể thêm WeChat của em không? Có gì không hiểu có thể hỏi ý kiến."

"Nếu em không hiểu gì, em có thể hỏi ngay bây giờ và tôi sẽ không thêm em trên WeChat."

Lúc tôi ra khỏi phòng học, vừa nghe được anh ta từ chối yêu cầu thêm WeChat của một cô gái.

Không hiểu phong cách thì cứ chờ chết một mình!

09.

Lần sau vào lớp toán cấp cao, tôi gần như tưởng mình vào nhầm lớp.

Phòng học bậc thang lớn có thể chứa gần 300 người, nhưng không có một chỗ trống. Bạn biết đấy, ba lớp học của chúng tôi cộng lại cũng không quá một người...Lúc Tống Dư Thư bước vào phòng học, tôi đột nhiên hiểu ra.

Tất cả những cô gái với đôi mắt đầy sao hóa ra đều ở đây vì anh.

Không có chỗ ngồi, tôi và Hạ Hoan lúng túng đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.

Tống Ngọc Thư chỉnh lại kính, trầm giọng nói: "Đối với học sinh lớp khác, nếu các bạn có hứng thú với môn học này thì tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu sau này bạn không thể trả lời câu hỏi..."

Ánh mắt lạnh lùng khó hiểu, lời nói uy hiếp khiến một số cô gái da mỏng tức giận bỏ đi.

Chỗ ngồi đã có sẵn nên tôi nhanh chóng kéo Hạ Hoan ngồi xuống.

Anh ấy đã đặt câu hỏi trong lớp học này, nhưng câu hỏi nhắm thẳng vào tôi và tôi quá xấu hổ để trả lời.

"Ngồi xuống, tan học ở lại một lát." Giọng điệu của anh vẫn chưa phân biệt được giữa cảm xúc và tức giận, nhưng lại khiến các cô gái có mặt ở đó hưng phấn, tất cả đều vươn cổ cầu nguyện được anh gọi lên hỏi.

Nhưng trong bài học này anh ta không bao giờ đặt câu hỏi nữa.

Trong lớp chỉ còn lại hai người chúng tôi, giọng điệu của anh ấy có chút ủy khuất: "Tô Viễn Viễn, tôi dạy không tốt sao?"

Tôi vội giải thích: "Không phải đâu. Anh dạy giỏi lắm. Nếu không giúp đỡ em dạy kèm thì em đã không vào được Đại học A. Là do em ngu dốt ạ".

Anh ấy đang ở rất gần tôi, đột nhiên giơ tay vỗ vào đầu tôi: "Em biết em ngốc, sao em không đi trước? Tám giờ sáng Chủ nhật hàng tuần, tôi sẽ đợi em ở Thư viện tầng hai khu A, tôi không phải người sùng đạo."

"Hẹn gặp lại."

Một câu hỏi không trả lời được, anh ta liền muốn dạy bù cho tôi?

Trời ơi, tại sao kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc rồi, tôi còn phải bù giờ học?

Điều quan trọng nhất là, người bổ sung bài học cho tôi vẫn là người có khuôn mặt lạnh lùng đó, vẫn là môn toán mà tôi ghét nhất!

10.

Tôi nói chuyện này với Hạ Hoan.

Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của tôi, cô ấy cười đến mức vỗ ngực trấn an: "Tô Viễn Viễn, tớ chắc chắn rằng Tống Dư Thư thích cậu."

"Anh ấy nào có thích tớ, Anh ấy nghĩ tôi ngu ngốc đến mức thách thức anh ấy. Anh ấy chỉ muốn thử thách bản thân thôi"

"Vậy cậu đi không?"

"Đi đi! Tớ không dám đắc tội anh ấy. Hơn nữa, tớ bị điểm kém, nếu không học chăm chỉ thì sẽ trượt thật. Nhưng, tám giờ sáng còn quá sớm, hơn nữa giấc ngủ của tớ bị phá hỏng..."

"Cậu, cậu , thật sự là sinh ra trong phúc không biết hưởng". Hạ Hoan nhìn tôi thở dài.

Trong chớp mắt, cuối tuần đã đến, khi tôi xuất hiện trong thư viện với bộ dạng bù xù, Tống Dư Thư đã cầm một cuốn sách và đọc một cách thích thú.

Quả nhiên, giữa đại thần và phàm nhân chúng tôi có vách ngăn.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại nhìn đồng hồ đeo tay: "Tô Viễn Viễn, em đến muộn tám phút".

Tôi im lặng một lúc.

Anh ta lại đẩy bữa sáng trên bàn về phía tôi: "Ăn trước đi rồi lại đây".

"Tôi đã ăn rồi, cho anh".

Làm sao anh ta biết tôi không ăn sáng?

Khi tôi ăn xong, anh ta lại ném cho tôi một bài kiểm tra, giọng vẫn lạnh lùng: "Làm trước đi".

Chắc chắn rồi, lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.

Chúng tôi đến căng tin để ăn cùng nhau vào buổi trưa, và tôi cảm thấy tê dại trước những cái nhìn chằm chằm của mọi người xung quanh.

Chóng mắt nhìn thấy Hà Hoan và Phó Chu, liền nhớ đến chuyện Trình Tranh thêm WeChat của anh, liền nói: "Anh nói chuyện với Trình Tranh thế nào rồi?

"Tôi không biết." Anh trả lời đơn giản.

"Ồ, trước đây cô ấy bảo em đẩy WeChat của anh cho cô ấy, em còn tưởng là anh...".

"Tống Viễn Viễn, tôi là món đồ mà em có thể tùy tiện đẩy cho người khác sao?" Tống Dư Thư dừng đũa lại, trong ánh mắt nhìn về phía tôi có mấy phần không vui.

"Anh không phải là đồ vật, hơn nữa anh cũng không phải là của em. Em chỉ cảm thấy cô ấy rất ưu tú, rất hợp với anh thôi". Sợ anh ta hiểu lầm, tôi dùng tốc độ nói nhanh nhất trong đời.

Anh ấy nhíu mày, trong mắt ý cười rõ ràng: "Tô Viễn Viễn, xem ra em không chỉ không giỏi toán, trí nhớ cũng không tốt. Đêm sinh nhật 18 tuổi của em em đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi, chẳng lẽ đã quên rồi sao?"

Bùng nổ một tiếng sấm sét đánh xuống, tôi lập tức hóa đá ngay tại chỗ.

Muốn tôi chịu trách nhiệm, Tống Dư Thư là có ý gì?

"Anh... anh muốn em... chịu trách nhiệm như thế nào?" Tôi vốn là người thẳng thắn, nhưng giờ lại lắp bắp.

"Đây là vấn đề của em, hãy nghĩ kỹ và nói cho tôi biết". Tống Dư Thư nói xong rồi đứng dậy rời đi.

11.

Đầu tôi sưng tấy đến mức tôi không biết phải đi bộ về ký túc xá bằng cách nào.

Tôi nghĩ mình trông khá ổn và thành tích học tập của tôi luôn tốt, nhưng những điều này không đáng nhắc đến khi ở vị trí của Tống Dư Thư.

Trí óc thông minh đến mức nực cười và vẻ ngoài như bất tử của anh khiến tôi hoàn toàn mất tự tin.

Đúng, tôi không tin anh ấy sẽ thích tôi, rõ ràng anh ấy có lựa chọn tốt hơn.

Ví dụ như Trình Tranh xuất thân từ một gia đình tốt, ngoại hình lại nổi bật.

Trong lòng có việc, ngay cả cơm cũng không thơm.

Có điều gì đó trong đầu tôi, và ngay cả đồ ăn cũng không ngon. Hạ Huân nhìn thấy tôi sắp rau củ trong bát thành tổ ong, không khỏi nói: "Bạn học Tô Viễn Viễn, cậu thất tình sao?"

Tôi trả lời cô ấy một cái mắt trắng.

Sau một ngày một đêm vất vả, tôi quyết định cắt đứt rắc rối, gửi tin nhắn cho anh: Nếu không, em sẽ để anh hôn lại?

Có vẻ như anh ấy chưa hài lòng nên tôi nói tiếp: "Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của em mat, anh cũng không lỗ. Vậy nên chuyện này chúng ta hãy bỏ qua đi, được không?"

Anh ấy trả lời: "Không. Vậy thì tôi sẽ chọn lời cầu hôn đầu tiên của em."

Đề nghị đầu tiên là hãy đích thân quay lại?

Ừ... Tôi không ngờ anh ấy lại nói đùa.

Nhưng trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.

Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra anh ta không đùa.

Vào một ngày cuối tuần đầy nắng, ở một góc thư viện, anh bất ngờ túm lấy gáy tôi mà hôn. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng như lông hồng nhưng lại có tính chiếm hữu và độc đoán.

Do quá sốc nên tôi đứng ngây ra đó và để anh ấy ăn đậu hũ của tôi.

Sau một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, anh mới không hài lòng buông tôi ra.

Lúc này, não bộ thiếu oxy của tôi hoàn toàn trống rỗng.

Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt đang mỉm cười của anh. Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng đó xuất hiện ý cười nông cạn, khiến cả người anh đột nhiên trở nên sống động.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này.

Giọng nói dễ nghe của Tống Dư Thư vang lên: Tô Viễn Viễn, em không nhìn ra tôi thích em sao?

Lại bị sốc trước lời thú nhận bất ngờ, tôi lẩm bẩm: "Nhìn này... tôi không thể nói được, anh khá tàn nhẫn với tôi."

"Nếu tôi không coi trọng em thì làm sao em có thể vào được trường đại học A? Tôi bất quá không muốn yêu xa."

"Nói như vậy, anh là đã sớm đối với em có ý đồ?"

Anh sờ mũi tôi, trìu mến nói: "Sau này tôi sẽ kể cho em nghe. Còn em, làm bạn gái tôi nhé?"

Mặt tôi nóng bừng, hôn xong tôi cũng không hỏi ai.

Nhưng làm sao tôi có thể từ chối anh được?

Tôi tin rằng không ai có thể từ chối anh ấy.

12.

Tôi và Tống Dư Thư đang yêu nhau.

Khi nói với Hạ Hoan, tôi vẫn có cảm giác như mình đang mơ, nhưng cô ấy lại giống như "Tớ đã biết từ lâu rồi".

Cô ấy phát điên vì CP.

Có thể dự đoán rằng hầu hết những buổi hẹn hò lãng mạn với anh ấy tập đều diễn ra ở thư viện.

Tống Dư Thư là thật sự thông minh, cũng là thật sự cần cù hiếu học. So với anh ấy ấy, tôi, một học sinh giỏi ngày xưa, chỉ đơn giản là thứ cặn bã của xã hội.

Ngoài những buổi hẹn hò ở thư viện, chúng tôi còn cùng nhau ăn uống, đi mua sắm, xem phim, anh cũng lặng lẽ nắm tay tôi, kéo tôi vào lòng trong một góc vắng và hôn tôi thật nồng nàn.

Nhưng mối quan hệ của chúng tôi không công khai.

Anh ấy quá chói mắt, tôi không muốn trở thành người mà nhiều thiếu nữ công địch.

Hoặc có thể chính mặc cảm nhỏ bé còn đọng lại trong lòng tôi đang gây rắc rối

Một ngày nọ ở thư viện, một cô gái xinh đẹp xấu hổ tiến lên: "Bạn học, tôi thấy bạn và Tống Dư Thư thường xuyên cùng nhau tự học, bạn có thể đưa lá thư này cho anh ấy không?"

Tôi vốn muốn từ chối, nhưng cô gái đã chạy mất dạng, tôi đành phải đặt lá thư sang một bên.

Khi Tống Dư Thư tìm được sách trở về, tôi chỉ vào bức thư nói với anh: "Này, vừa có một bức thư tình của người đẹp gửi cho anh".

Anh ấy không nheo mắt, thở dài nói: "Viễn Viễn, khi nào em mới để tôi nhìn thấy ánh sáng?"

Trước khi rời đi, anh suy nghĩ một chút rồi bỏ bức thư vào thùng rác gần đó.

Không ngờ sự việc nhỏ này lại khiến tôi phải hứng chịu cơn bạo lực Internet đầu tiên trong đời.

13.

Cô gái gửi thư tình đăng trên mạng, nói tôi là tâm cơ, ném thư tình của cô ấy cho Tống Dư Thư vào thùng rác.

Thừa dịp sức nóng, cô gái lại phát động thái: "Cô ấy dựa vào danh nghĩa đồng hương để chiếm đoạt thầu Tống, không biết là đã vứt đi bao nhiêu bức thư tình cho thầy Tống. Tô Viễn Viễn, tại sao cô ấy lại làm như vậy?"

# Quản lý hệ thống Tô Viễn Viễn Viễn Viễn không biết xấu hổ #,

# Tô Viễn Viễn Viễn Viễn vứt đi thư tình của Tống Dư Thư #,

# Tô Viễn Viễn Viễn quỳ liếm Tống Dư Thư#,

Diễn đàn trong khuôn viên trường xảy ra một vụ nổ và mọi người đều mắng mỏ tôi không có ngoại lệ.

Tôi không chơi trên diễn đàn của trường, Hạ Hoan đã nói với tôi những điều này. Trong khi cô ấy đang nói với tôi, cô ấy khuyên tôi đừng đọc nó.

Suốt buổi chiều, cô ấy đều ở trên diễn đàn tranh luận quần chúng, rất hiển nhiên cô ấy đấu lại được đám người đó, cuối cùng cúi đầu: "Viễn Viễn, xin lỗi, những người đó thật sự cái gì cũng có thể nói, tôi nói cái gì họ cũng có thể phản bác".

"A Hoan, tớ cũng không phiền, không xem là được rồi". Tôi thật sự không để ý.

Tôi phải cảm ơn bố mẹ vì tấm lòng bao la mà họ đã truyền lại cho tôi, điều đó thực sự đã giúp tôi bớt lo lắng rất nhiều. Giống như khi họ để tôi lại đi dự tiệc tối ở cơ quan vào ngày sinh nhật thứ mười tám của tôi và yêu cầu tôi tự mình đến trường, tôi không để tâm đến điều đó.

Tôi biết họ yêu tôi, họ cũng yêu bản thân, yêu tự do, như vậy rất tốt, sẽ không để tôi cảm thấy có chút mắc nợ.

Ít nhất Tô Viễn Viễn tôi sẽ không vì một người đàn ông muốn chết muốn sống.

Tống Dư Thư không lên diễn đàn, tôi cũng không nói cho anh ta biết chuyện này.

Nhưng buổi tối sau khi tự học trở về, Hạ Hoan kéo tôi đến trước máy tính, hưng phấn nói: "Tống Dư Thư của cậu đã phản hồi bài đó rồi!"

Tống Dư Thư đã đăng ký tài khoản mới và đăng một tin làm rõ: "Bức thư tình là tôi tự vứt đi, không liên quan gì đến Tô Viễn Viễn. Cho dù là cô ấy vứt đi cũng hợp lý, bởi vì cô ấy là bạn gái của tôi".

Dưới bài viết có rất nhiều người đặt câu hỏi, anh ta trả lời dưới một vài câu hỏi điển hình:

Q1: Tại sao anh không công khai tình yêu của mình?

A1: "Cô ấy không muốn công khai vì không muốn bị chú ý".

Q2: Tống Dư Thư, cô ấy là như thế nào đuổi được ngươi nha?

A2: "Là tôi theo đuổi cô ấy. Tôi thích cô ấy rất lâu rồi, chính xác mà nói là thầm yêu, cô ấy cũng không biết".

Q3: Vậy các cậu đã lên kế hoạch học cùng trường từ lâu chưa?

A3: "Tôi đã lên kế hoạch như thế này. Cô ấy học toán rất tệ ở trường trung học, tôi đã bổ sung kiến thức cho cô ấy, cô ấy đã làm...Thật ngu ngốc ".

Q4: A ơi, ngọt quá. Vậy các cậu có dự định kết hôn không?

A4: "Kế hoạch của tôi là, khi cô ấy đến tuổi hợp pháp, tôi sẽ đón cô ấy về nhà, nếu cô ấy muốn".

Lật lại những bình luận đó, Hạ Hoan cười ước chừng hai tiếng đồng hồ, đặc biệt là đoạn dưới đây đã được chọn vô số lần, bà biểu diễn mấy lần với cảm xúc dâng trào: "Tống Dư Thư, tôi cưới anh! Tôi có thể sinh ra anh. Một đội bóng đá! Hãy nhìn tôi này!"

Xem ra, qua hôm nay, Đóa hoa Cao lãnh của Tống Dư Thư hoàn toàn rơi xuống thần đàn, thay thế bằng Thần Chiến Tình Yêu Thuần Khiết.

14.

Trong kỳ nghỉ đông, chúng tôi cùng nhau đi khắp tỉnh về nhà.

Anh ấy muốn đưa tôi về nhà và tôi muốn gặp Thẩm lão sư.

Mặc dù mục đích không giống nhau, nhưng đích đến lại giống nhau.

Khi cô ấy nhìn thấy tôi vui vẻ nở hoa, còn vui vẻ hơn cả khi nhìn thấy con trai của cô ấy, vội vàng kéo tôi ngồi xuống, lại vào bếp rửa trái cây.

Tống Dư Thư đến gần, hôn tôi một cái như trò đùa. Tôi vội vàng đẩy anh ấy ra, vừa vặn Thẩm lão sư từ phòng bếp đi ra.

Cũng không biết cô ấy có nhìn thấy không, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

"Lão sư, thật nóng a!" Tôi muốn giảm bớt lúng túng, nhưng sau khi nói ra lại càng lúng túng hơn.

"Mùa đông, mà nóng hả?"

May mắn thay, cô ấy đã kịp thời thay đổi chủ đề và hỏi về cuộc sống đại học của tôi.

Chúng tôi giống như những người bạn tốt đã ở bên nhau và nói về mọi thứ trừ chuyện tình cảm.

Ngay khi tôi nghĩ rằng không có nguy hiểm, Thẩm lão sư đi vào phòng, khi đi ra nhét một phong bì màu đỏ vào tay tôi.

Rất dày, không giống như phong bì màu đỏ mừng năm mới.

"Lão sư, cái này......"

Cô ấy lại cười lên, "Đây là lễ gặp mặt. Chúng ta chỗ này quy củ, con trai dẫn bạn gái đến cửa, gặp trúng đều phải tặng".

Tôi ném cho Tống Dư Thư anh mắt hình con dao mắt, Tống Dư Thư đáp lại một biểu tình vô tội.

Thẩm lão sư lại trực tiếp kéo tay tôi: "Không phải thằng bé nói, là cô đã nhìn ra từ lâu rồi. Con trai cô, nó không phải là người thích tọc mạch. Lúc đầu khi nó chủ động đề nghị dạy bù cho em, cô đã đoán được suy nghĩ của nó rồi. Viễn Viễn, Dư Thư rất thích em, nó cũng giống như cha nó, mặc dù rất nhàm chán, nhưng rất chung tình, chỉ nhận định một người là cả đời".

Lần này đến lượt Tống Dư Thư hóa đá.

Anh ấy không ngờ, tâm tư nhỏ bé của mình, sớm bị mẹ mình nhìn thấu đáo.

Tôi cũng không ngờ rằng hiệu trưởng lại trở thành người chắp cánh.

"Lão sư, em......"

"Đừng gọi là lão sư nữa, gọi là dì. Nếu em không phiền, gọi mẹ cũng được. Cô rất thích rm, luôn mong muốn Dư Thư sớm cưới em về nhà".

15.

"Dì".

"Này! Hai đứa có muốn bàn bạc và ấn định ngày cưới không?"

"Mẹ, chúng con còn chưa đến tuổi kết hôn..."

Lại qua một năm nữa, dưới sự kiên trì của Tống Dư Thư, tôi liền dẫn anh ấy đến gặp bố mẹ tôi.

Đúng như tôi dự đoán, ba mẹ nhìn thấy đối tượng quá ưu tú này, nhất trí cảm thấy tôi rất may mắn, hung hăng leo cao.

"Tiểu Tống a, con gái này của bác là người ngu ngốc vừa lười vừa tham lam trí nhớ còn không tốt, con nhất phải lo lắng nhiều hơn".

"Chính là, Tiểu Tống, nếu con cảm thấy con bé bướng bỉnh không chịu kỷ luật, thì...Hãy chịu đựng một chút, bởi vì chúng ta cũng không có cách nào ".

Bọn họ một bên cầm tay Tống Dư Thư, một bên coi thường tôi, không quan tâm sống chết của tôi.

Tôi liếc mắt nhìn người đàn ông cúi đầu cúi xuống trước mắt: "Rất tốt, từ hôm nay trở đi họ chính là cha mẹ ruột của anh!".

Tống Dư Thư lại thì thầm vào tai tôi: "Mặc dù trên miệng họ nói thiếu sót của em, nhưng kết luận đều là muốn tôi lo lắng cho em nhiều hơn. Yên tâm, bố mẹ em vẫn là của em, bố mẹ tôi không nhất định nữa".

Anh ấy nói đúng, cha mẹ hắn đối với ta tốt rõ ràng vượt qua hắn.

Đặc biệt là Dì Thẩm, người không biết còn tưởng rằng anh ấy là con rể, tôi mới là con gái ruột của bà.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã đồng ý với lời cầu hôn của Tống Dư Thư.

Tôi vốn không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng anh ấy dường như rất gấp, có thể là nghe lời mẹ nói rồi.

Năm đó tôi 22 tuổi, anh ấy 23 tuổi.

Thật là kỳ lạ, anh ấy hơn tôi bốn tuổi nhưng chỉ hơn tôi một tuổi.

Một câu "ông già" trêu chọc đến miệng đều phải nuốt lại.

16.

Chúng tôi đã kết hôn.

"Tống Dư Thư của cậu thật là nóng lòng, anh ta vừa tốt nghiệp liền muốn đón cậu về nhà. Lần đầu gặp mặt, tớ đã đoán trước cậu sẽ hái bông hoa trên núi cao này mang về nhà, cậu cho rằng tớ là thầy bói sao?"

Hạ Hoan cái này phù dâu còn cao hứng hơn tôi, cô ấy gõ CP rốt cục sửa thành chính quả.

"Đúng đúng đúng, cậu chính là bà thầy bói giỏi nhất được không, mau đi bày quầy hàng đoán vận đi!"

Hạ Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc: Chú rể đến rồi!

Tôi nhìn mấy người bạn thờ ơ xung quanh: "Không phải các cậu định chặn cửa sao?"

Họ liên tục lắc đầu: "Chặn cái gì mà chặn, đó chính là Tống Dư Thư nha!"

"Ách, xem ra họ đều giống như ba mẹ tôi, cảm thấy tôi có thể gả cho anh ấy là cho đi xui xẻo".

Này, tôi cũng nghĩ vậy!

Tống Dư Thư cứ như vậy xuất hiện trước mắt tôi. Hôm nay anh ta mặc vest rất thẳng, thắt nơ tinh tế, khuôn mặt đẹp trai như dao khắc kia còn đẹp trai hơn.

Nếu để tôi hình dung, đó chính là đẹp trai đến thảm tuyệt nhân, thiên lý khó dung.

"Viễn Viễn, anh tới đón em". Anh ấy nhẹ nhàng đem tôi bế ngang.

Cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh, tim tôi lại bắt đầu đập rất nhanh.

Ban đêm, ánh sáng và bóng tối ấm áp đan xen.

Mọi thứ đều yên lặng, chỉ còn lại nhịp tim cộng hưởng trong yên tĩnh.

Tôi ngồi ở mép giường, nghĩ đến chuyện sắp tới sẽ xảy ra, có chút lo lắng.

Yêu nhau mấy năm, chúng tôi vẫn chưa đột phá được tuyến phòng thủ cuối cùng.

"Viễn Viễn, em còn nhớ không, lúc trước hỏi tôi khi nào bắt đầu có ý đồ đối với em, tôi không trả lời em sao?"

"Khi nào vậy?" tôi đột nhiên có hứng thú.

"Lúc học năm nhất trung học. Lần đó đến văn phòng tìm mẹ tôi, vừa vặn gặp phải bà ấy đang xử lý chuyện yêu sớm giữa em và Hạ Dương Phàm. Em nói, hai người đã chơi cùng nhau khi cởi chuồng, rm tìm người gác cổng yêu nhau cũng sẽ không tìm cậu ta".

Tiếng cười đó là do anh phát ra? Tôi còn nhớ, hôm đó mơ hồ nghe thấy một tiếng cười sau cánh cửa, quay đầu lại nhưng không thấy ai.

"Ừ, không chịu nổi".

"Anh chỉ vì một câu nói mà thích em?"

"Điều đó không hoàn toàn đúng. Em khá dễ thương. Tôi đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Tôi nhìn chằm chằm Tống Dư Thư, "Anh nói dối, khẳng định còn có nguyên nhân khác."

"Nếu phải nói một điều, ta chỉ có thể nói, ngươi trên bài thi cầu xin tha thứ khá là thú vị." Tống Dư Thư cố gắng nhịn cười.

"Làm sao bây giờ, tôi lại muốn tìm lỗ chui vào".

Bởi vì Thẩm lão sư thường xuyên bổ sung bài học cho tôi, cho nên gặp phải vấn đề lớn không biết, tôi sẽ viết một số lời tốt đẹp ở phía sau, để cô ấy nhìn thấy không đến mức tức giận như vậy.

Thường là:

"Thẩm lão sư, em đang cố gắng, nhưng vấn đề này nó cũng đang cố gắng trở nên khó khăn, ô ô ô!"

"Thẩm lão sư, em cam đoan với cô, nếu như lần sau còn không biết làm loại này đề, em liền đi ăn phân!"

"Thẩm lão sư, đề này có chút quen mắt, cô hình như đã nói với em, nhưng là em lại không quá chắc chắn, cho nên trước tiên để trống rỗng ha..."

"Thẩm lão sư, cô nói phải người thông minh cỡ nào mới có thể đem cái này đề làm ra a, em thật là ngu ngốc!"

Tôi xác thực đã làm điều này, nhưng tôi không ngờ rằng Tống Dư Thư sẽ nhìn thấy.

"Tôi thường chủ động giúp bà ấy sửa bài tập về nhà, chỉ vì muốn xem bài kiểm tra của em."

"Anh sẽ không chê em ngốc sao?"

Một gia đình có một người thông minh là đủ rồi.

Nghe này, anh ấy nói đúng, anh ấy có cái miệng rất đáng đánh.

Tôi vẫy tay muốn đánh anh ấy, lại bị anh ấy kéo vào trong lòng, "Viễn Viễn, đêm tân hôn, em vậy muốn giết hại chồng sao?"

Ngửi mùi hương gỗ sảng khoái của cơ thể anh, tôi đắm chìm trong sự ấm áp và an toàn. Những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, như thể mỗi cái chạm đều chứa đầy sự dịu dàng.

Anh từ từ cúi xuống, nụ hôn dịu dàng từ từ rơi xuống, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp. Trong lúc bối rối, tôi nghe thấy anh thì thầm vào tai tôi: "Viễn Viễn, cuối cùng em cũng thuộc về tôi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu