SỰ TRỪNG PHẠT CỦA THẦN NỮ - Phong Hành Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

Bạn có biết về người hiến tế không?

Ở một số nơi, trước khi xây dựng một công trình, người ta sẽ chọn một người làm vật hiến tế.

Bọn họ sẽ chặt đầu của người hiến tế rồi chôn đầu của người đó xuống móng của công trình xây dựng.

Bọn họ dùng đó làm lễ vật phụng hiến lên thần minh để cầu xin thần linh phù hộ, ban phước lành đến cho bọn họ.

Khi vu thuật được thi triển, thì linh hồn của người bị giết sẽ bị vây hãm trong tòa nhà công trình xây dựng mãi mãi và sẽ trở thành hồn ma hộ mệnh.

Vĩnh viễn không được nhập luân hồi.

2.

Khi tôi tỉnh dậy, trước mắt hoàn toàn tối sầm còn cả người tôi bị trói thành hình chữ đại. (⼤)

Sau khi chớp mắt vài lần thì tôi cũng dần thích nghi với hoàn cảnh hiện tại, lúc này tôi mới phát hiện ra bản thân đang ở trong phòng chứa củi vừa lạnh lẽo vừa tối tăm.

"Bố mẹ nuôi con lớn đến từng này tuổi cũng không dễ dàng gì, mà bây giờ anh trai con đang thiếu tiền để mua nhà, có phải con cũng nên giúp đỡ một chút hay không?"

"Đây chính là đặc ân khi được thân cận với thần minh, nếu không phải là chúng ta tranh giành cho con thì chưa chắc con đã có cơ hội này đâu!"

Hai khuôn mặt vừa xấu xí vừa tham lam hiện lên trong đầu tôi, cùng với những âm thanh lải nhải không ngừng.

Tôi lắc đầu, không ngừng thở dài.

Tại sao vừa đến nhân gian thì đã phải xuyên vào một đứa trẻ kém may mắn như vậy.

Nguyên chủ tên là Khương Tiểu Đóa, vừa mới 20 tuổi, đang sống trong làng cùng với bố mẹ và anh trai.

Gần đây trong làng đang muốn tu sửa lại từ đường, chiếu theo lệ làng phải thì phải chọn ra một người làm vật hiến tế và hiến đầu của người đó, để cầu xin thần minh phù hộ cho dân làng.

Để bồi thường thì thôn làng sẽ trả cho gia đình có người hiến tế 100.000 nhân dân tệ.

Sau khi cha mẹ của Khương Tiểu Đóa biết được tin này, bọn họ đã ngay lập tức đăng ký cho Khương Tiểu Đóa mà không hề do dự.

Nuôi con gái lớn đến từng này tuổi thì cũng coi như là tận tình tận nghĩa, vì con trai lớn trong nhà muốn mua một ngôi nhà ở trên huyện, cho nên lúc này cô ấy phải cống hiến chút sức lực cũng là điều hiển nhiên.

Khương Tiểu Đóa không muốn liền bị đánh đập nhiều lần.

Để ngăn cô ấy chạy trốn, thì người dân trong làng đã nhốt cô ấy vào trong kho chứa củi.

Nhưng họ không phát hiện ra rằng, bởi vì trước đó cô ấy bị chính bố mẹ của mình đánh đập dã man đến mức xương sườn đã đâm thủng vào tim phổi cho nên không lâu sau khi bị nhốt trong kho chứa củi thì cô ấy đã chết.

Sau khi cô ấy chết, hồn phách của cô ấy chứa đầy oán khí, cho nên đã thu hút tôi đến đây.

Mà nếu tôi muốn rời khỏi cơ thể cô ấy thì tôi phải hoàn thành tâm nguyện của cô ấy và giúp cô ấy loại bỏ oán khí.

Tâm nguyện của Khương Tiểu Đóa chính là khiến những kẻ âm mưu giết hại cô phải trả giá.

Tôi liếm môi, không giấu được sự phấn khích trong mắt.

Tôi thích giết người nhất.

Từ trong trí nhớ của cô ấy, tôi tìm thấy thêm các thông tin liên quan đến thần minh ở đây.

Ở thôn làng này mỗi khi có công trình xây dựng như xây nhà thì đầu phải giết gia súc gia cầm để lấy đầu hiến tế.

Nếu có những công trình trọng đại, thì đầu người chính là vật hiến tế.

Từ đường là nơi hương khói của người dân trong thôn cả trăm năm nay, lần tu sửa này đúng là một điều hiếm có.

Tôi nheo mắt.

Vị thần trên trời mà thích ăn đầu thì chỉ có một, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, khi vừa đến nhân gian tôi đã rơi vào đám tín đồ của Ngài ấy.

Càng trùng hợp hơn nữa là tôi lại chính là nữ thần thờ phụng Ngài.

Bởi vì đã phạm thượng là giết chết thần minh nên bây giờ, để thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Đạo, tôi đã phải trốn đến nhân gian.

3.

Một tiếng "rắc" vang lên, sợi xích sắt khóa cửa được mở ra, ngọn đèn than đung đưa yếu ớt, soi rõ khuôn mặt của hai người đàn ông đang canh cửa.

Khương Tiểu Đóa rất xinh đẹp.

Khuôn mặt mềm mại của cô gái trẻ dù dính đầy bụi và máu cũng giống như một loại trái cây thơm ngon đầy đặn, hấp dẫn đến mức khiến người ta luôn muốn đến gần.

Lão già tóc bạc dùng tay vỗ vào sau đầu đối phương, thấp giọng mắng: "Thằng nhãi, mày cẩn thận cho tao, tế vật hiến tế cho thần minh không được phép ô uế, mày quên hết phép tắc rồi sao?"

Tế vật được hiến cho thần minh rất được chú trọng.

Nếu người bị hiến tế là đàn ông thì người đó phải có vóc dáng khỏe mạnh.

Nếu là trẻ em thì phải có tứ chi đầy đủ;

Là phụ nữ thì phải thuần khiết không tì vết.

Đây là tục lệ đã có từ lâu đời trong làng.

Nam thanh niên bị đánh cho tỉnh, đôi mắt mờ mịt đã tỉnh táo, một tay hắn ta giữ cằm tôi, tay còn lại hung hãn đổ một bát nước bẩn lớn vào miệng tôi.

Nước được trộn với bùn đất, trước đêm hiến tế thì tế phẩm phải được uống xong để trong quá trình hiến tế thì tế phẩm sẽ dung hợp hoàn toàn với thổ địa như vậy sẽ càng được thần minh ưu ái hơn.

Mùi đất nồng nặc ngập tràn khắp miệng, tôi không thích lắm nên đã cố vặn người định vùng thoát ra, thì bàn tay của nam thanh niên đó đã buông lỏng trước.

"Tiểu Đóa, cô tận hưởng nốt đêm nay đi. Trưa ngày mai, cô sẽ thực sự sẽ trở thành vật hiến tế, hiến dâng cho thần minh."

Nam thanh niên có nụ cười tà ác kia chính là Chu Nguyên, trong mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng không hề che giấu.

Trong trí nhớ của hắn ta, hắn đã từng rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của Khương Tiểu Đóa, nhưng lại bị cô ấy từ chối mấy lần, không bao giờ có thể hái được bông hoa mỏng manh này.

Bây giờ hắn ta có thể tự mình đem hoa tươi giẫm xuống bùn lầy, đây chính là cách trả thù sung sướng nhất của hắn.

"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tối nay chúng ta phải chuẩn bị đàn tế nên có rất nhiều việc phải làm."

Lão già gác cửa sốt ruột ngắt lời Chu Nguyên mà không thèm nhìn tôi.

Cứ như thể cô gái bị trói ở đây là một vật chết chứ không phải người sống.

Hai người lần lượt rời đi, tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của họ, trong mắt dần dần dâng lên sự hứng thú.

Trước kia tôi đã đi theo thần minh rất lâu, hàng ngàn năm chớp mắt đã trôi qua, vạn vật sinh trưởng cùng tiêu vong với tôi mà nói đều không có ý nghĩa gì.

Bây giờ tôi đã đến nhân gian, mọi thứ đối với tôi đều vô cùng mới mẻ.

Nó mới lạ đến nỗi việc hiến tế mà họ nói đến đã khiến tôi háo hức muốn thử.

Tôi lại liếm môi, trên mặt lộ ra tính tình trẻ con.

Sống lâu như vậy, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác bị giết đâu.

4.

Giữa trưa ngày hôm sau, tôi bị Chu Nguyên đẩy tới cửa đông của thôn.

Trước mặt tôi là một đàn tế đơn giản làm bằng đá cứng và một ít củi xếp xung quanh.

Trên đàn tế có ba chiếc bàn vuông dài, trên bàn ở giữa đặt hai đầu lợn, đôi mắt con lợn trợn trừng lên, dường như đã phải chịu một sự kinh hãi trước khi chết.

Trên hai chiếc bàn còn lại là hương, nến và bình đựng rượu, trên đó dán đầy bùa chú.

Lão già tóc bạc đêm qua xuất hiện trong phòng chứa củi chính là trưởng thôn, giờ phút này trên mặt lão ta bôi đầy các hoa văn màu đỏ, hai cánh tay cùng đỉnh đầu lão quấn đầy dây mây, trong miệng lẩm bẩm những lời mà tôi nghe đi nghe lại cũng không hiểu lão nói gì, sau đó lão đem chu sa vẩy đầy lên người tôi.

Ngay khi mặt trời ló rạng trên đỉnh đầu là lúc trưởng thôn ngẩng đầu liếc mắt một cái, dồn toàn bộ hơi thở xuống huyệt đan điền, giọng nói trầm thấp vang lên —

"Đưa lên đàn tế!"

Một số dân làng tiến lên, đem tôi đẩy đến giữa đàn tế rồi ấn vai bắt tôi quỳ xuống.

Trưởng thôn lại vẩy thêm một vòng chu sa, lúc này, bên cạnh tôi là một người dân làng cường tráng vạm vỡ đang cầm sẵn một cây đao dài chỉ chờ chém xuống cổ tôi.

Tôi cúi đầu háo hức chờ đợi cảnh tượng này, nhưng thật lâu sau, tôi vẫn không thấy cây đao chém xuống.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tôi bối rối ngẩng đầu lên, liếc nhìn đã thấy khuôn mặt có phần méo mó của trưởng thôn.

Phía sau lão ta, dân làng đã tụ tập thành một vòng tròn, trong đó cả cha mẹ của Khương Tiểu Đóa, tất cả bọn họ đều giống nhau mang theo bộ dạng quái dị.

"Khương Tiểu Đóa, cô không sợ sao?"

Trưởng thôn hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tại sao phải sợ? Đêm qua tôi hưng phấn đến nỗi không thể ngủ được!

Tôi lục lại trí nhớ của Khương Tiểu Đóa một lần nữa, cuối cùng cũng tìm được câu trả lời.

Theo lệ làng, khi tế phẩm được trói đưa lên đàn tế phải đảm bảo tế phẩm vẫn còn tỉnh táo, không được hôn mê ngất xỉu, càng không thể chết trước được.

Bằng cách này, khi cái chết đến, người hiến tế thường rơi vào trạng thái hoảng loạn và tuyệt vọng.

Những dao động mạnh mẽ trong cảm xúc sẽ không ngừng kích thích não bộ, khiến não bộ ngon miệng hơn, sẽ càng làm cho thần minh hài lòng hơn.

...

Ồ, những con người này vẫn chưa biết thần minh đã chết nhỉ.

Tôi mỉm cười ngọt ngào với trưởng thôn: "Tôi không sợ, trưởng thôn, xin hãy làm đi."

Trước đây, khi ở gần các vị thần, tôi không cần phải biểu lộ bất cứ cảm xúc gì thì đương nhiên cũng không cần phải cười.

Bởi vì vậy nên tôi không biết trong mắt dân làng, nụ cười của tôi mang đầy tà khí, không giống một người đang sống chút nào.

Trưởng thôn sắc mặt tái nhợt, lão ta bất chấp tất cả gầm lên.

"Trảm tế phẩm!"

"Thanh thép vô tình" đến bất ngờ mang theo cơn gió mùa hè nóng bức.

Nó hôn nhẹ lên cổ tôi.

Một tiếng "bùm", đầu tôi theo tiếng động rồi rơi xuống lăn hai vòng trên mặt đất, khuôn mặt phủ chu sa hướng lên trên, mắt nhìn thẳng vào mặt trời.

5.

Toàn bộ đàn tế hoàn toàn rơi vào im lặng.

Không một ai dám nói câu nào, thậm chí cả cử động cũng không dám.

Bởi vì họ kinh ngạc phát hiện ra mặc dù đầu tôi đã rơi xuống nhưng lại không có một giọt máu nào chảy ra từ cổ tôi.

Bọn họ không hề biết việc tôi đã từng là thần nữ, càng không biết rằng dù tôi đã trốn đến nhân gian nhưng thần lực của tôi vẫn còn đó, việc phong bế miệng vết thương để không chảy máu nữa đối với tôi là việc dễ như trở bàn tay.

Dù sao thì mất đầu cũng không sao, nhưng nếu mất quá nhiều máu thì sau này việc khống chế cơ thể sẽ rất bất tiện.

Trưởng thôn bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng, lau mặt, trầm giọng nói: "Mau đem đầu chôn xuống hố, đỉnh đầu xoay về hướng đông, mặt úp xuống, nhanh lên!"

Có lẽ bọn họ cảm thấy tôi quá tà ác, vì thế hành động của dân làng rất nhanh chóng nên chỉ trong chốc lát, đầu tôi đã bị vùi sâu trong lớp đất nâu đỏ.

Về phần thi thể của tôi, lẽ ra dân làng phải chặt nó thành từng mảnh rồi chôn vào bốn góc dưới móng công trình, nhưng giờ họ đã từ bỏ ý định này và ném thẳng vào rừng.

Bằng cách này, lễ hiến tế đã hoàn thành, có thể bắt đầu tu sửa nền móng, cũng trong thời gian này, các pháp sư sẽ đến thi triển vu thuật, với mục đích là đem hồn phách của người hiến tế vĩnh viễn bị khóa ở nơi này, trở thành hồn ma hộ mệnh của từ đường.

Cha mẹ của Khương Tiểu Đóa vui vẻ nhận lấy 100.000 nhân dân tệ từ trưởng thôn rồi cùng con trai Khương Đào vừa ngâm nga bài hát vừa đi về nhà.

Bọn họ không sợ báo ứng, dù sao cũng có thần minh phù hộ và số tiền họ nhận được đều là tiền thật.

Nhìn bóng dáng của họ xa dần, tôi chợt cảm thấy một cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực.

Cảm xúc này không đến từ tôi.

Đó là tàn hồn còn sót lại của Khương Tiểu Đóa.

Khi bám lấy cô ấy, tôi liền đưa linh hồn còn sót lại của cô ấy trở lại cơ thể, và hiện giờ đang ở trong một góc ngủ say.

"Chuyện này có là gì đâu, bọn họ bỏ rơi cô, còn tôi thì tìm cô về." Tôi phấn khích, một cảm giác mới mẻ về nhân gian dâng lên trong cơ thể tôi.

6.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Khương nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa vừa ngáp chảy cả nước mắt: "Ai thế? Mới sớm ra đã..."

Những lời còn chưa kịp nói đã bị nghẹn lại ở cổ họng vì quá sốc.

Thi thể không đầu đáng lẽ đã được vứt trong rừng thì bây giờ đang đứng trước mặt bà ta, mà bàn tay vẫn còn đang gõ cửa.

Một chuỗi bong bóng máu chảy quanh cổ tôi, tôi ngọt ngào nói: "Mẹ ơi, con về gặp mẹ đây."

Mẹ Khương hét lên, bà ta theo phản xạ cầm lấy cây chổi đặt sau cửa rồi đánh tôi.

Tôi giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay bà ta.

Một tiếng "rắc" vang lên, đây là âm thanh của xương bị gãy, mẹ Khương hét lên, sắc mặt tái nhợt.

Tôi khiến bà ta đau đớn đến mức không thể đứng dậy được, vừa bước vào nhà vừa đứng trước mặt anh trai Khương Đào, người vì sợ hãi quá mà đứng bất động.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi mới tinh, đầu tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, hôm nay hắn ta cố ý dậy sớm vì để ra thị trấn làm thủ tục mua nhà.

Tôi cúi xuống sao cho vết cắt ở cổ tôi hướng thẳng vào mặt hắn ta.

Một chuỗi bong bóng máu khác nổi lên, giọng nói ngọt ngào quanh quẩn bên tai hắn như một cơn ác mộng.

"Anh ơi, em sẽ cùng anh đến ở căn nhà mới!"

7.

Cả người Khương Đào run như cầy sấy, sợ đến mức không nói nên lời.

Bởi vì đã đợi một lúc vẫn không nhận được phản hồi của hắn nên tôi có chút sốt ruột, đang định đưa tay xách hắn lên thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cơn gió nổi lên.

Bố Khương cầm theo một con dao giết heo chém tôi một cách hung ác: "Đúng là cái thứ bồi táng đen đủi, lúc còn sống đã không nghe lời, đến chết cũng khiến người sống không được yên ổn! Tao sẽ chặt mày thành từng mảnh, để xem mày còn có thể giả thần giả quỷ được không!"

Lưỡi dao dính đầy mỡ lợn chém vào vai tôi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, trong chớp mắt, cánh tay phải của tôi đã bị chặt đứt rồi rơi thẳng xuống đất.

Cha Khương nở một nụ cười nham hiểm đầy dữ tợn, rồi dùng hết sức lực đem lưỡi dao dính đầy máu hướng về phía tôi chém lung tung.

Chỉ trong chốc lát, bàn tay, cánh tay, bàn chân, lục phủ ngũ tạc... phần thịt còn sót lại cùng với máu vương vãi trên mặt đất, cha Khương thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu.

"Bây giờ tao sẽ chuẩn bị đem mày đi thiêu, xem mày tiếp tục gây phiền phức như thế nào!"

Ông ta vứt con dao sang một bên, lấy một chiếc túi da rắn tới, đang định bỏ thi thể tôi vào đó, nhìn thoáng qua liền sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.

8.

Dưới cái nhìn cực kỳ hoảng sợ của ông ta, thì các bộ phận cơ thể đang bay loạn khắp nơi của tôi nhanh chóng kết hợp lại với nhau, máu từ trong không khí chảy ngược trở lại cơ thể tôi qua các khớp của từng bộ phận.

Các vết chém giữa các bộ phận cũng đang được phục hồi như cũ với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Sau khi cơ thể đã hoàn toàn ổn định, tôi quay cái cổ trống rỗng đáng nhẽ phải có thêm đầu nhìn về phía cha Khương với giọng điệu đầy tò mò.

"Cha đang muốn cùng con chơi trò chơi sao?

"Liệu có phải bây giờ đến lượt tôi chém ông hay không?"

Ông ta dường như bị đóng băng trên mặt đất, cả người không thể động đậy.

Nếu một thi thể không đầu xuất hiện trước mặt ông ta, thì ông ta còn có thể tự an ủi chính mình rằng đó chính là oan hồn của Khương Tiểu Đóa vẫn chưa tiêu tan, nên xuất hiện ở đây để làm điều bậy bạ.

Nhưng khi nhìn những bộ phận của cơ thể vương vãi trên đất được tập hợp lại ngay trước mặt ông ta thì cuối cùng ông ta cũng không thể lừa dối chính mình được nữa.

Trong ánh mắt tuyệt vọng lại hèn mọn cầu xin của ông ta, tôi nhặt con dao giết lợn kia rồi chém lên người ông ta không chút do dự.

"Đã là trò chơi, không phải ông chém tôi bao nhiêu lần, thì tôi chém lại ông từng ấy lần sao?"

Cùng lúc đó cánh tay phải cũng rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu thảm thiết của ông ta.

Mẹ Khương đứng ngoài cửa sắc mặt tái nhợt, điên cuồng chạy ra ngoài, hét lớn: "Quỷ! Có quỷ, cứu tôi với!"

Qủy? Tôi nghiêng cổ.

Cũng đúng, đối với những người dân làng ngu dốt này, thì ma quỷ chính là sự hiểu biết sâu sắc nhất về nỗi kinh hoàng của họ.

Nhưng họ không bao giờ có thể hiểu được rằng tôi so với quỷ thì chính là sự tồn tại tà ác hơn nhiều.

Cây đao giết lợn bay ra, cắm chặt xuống đất ngay trước mặt mẹ Khương, chỉ cách một khoảng nhỏ là có thể chém đứt chân bà ta.

Giữa tiếng gào khóc của bà ta, tôi uể oải ngáp một cái: "Tôi đói bụng rồi, ở nhà có gì ăn không?"

Giọng nói của tôi ngọt ngào nhất có thể, điều này thì tôi không thể quên được.

Rốt cuộc thì, chúng tôi đều là thành viên trong một gia đình, nên nếu dọa cho mọi người sợ thì không được tốt lắm.

9.

Trên bàn đầy ắp các món ăn, ba người nhà họ Khương ngồi đối diện tôi với vẻ nơm nớp lo sợ.

Tôi tham lam hít mùi thơm của thịt gà vào bụng, cực kỳ hài lòng: "Thật không ngờ ở nhà lại có món thơm như vậy, thế mà từ trước đến giờ tôi không hề biết."

Trước đây, Khương Tiểu Đóa chưa bao giờ ăn đồ ăn ngon như vậy.

Khi Khương Đào được 5 tuổi, cha mẹ Khương quyết định sinh thêm một đứa con trai nữa để khi trưởng thành hai anh em có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Không ngờ được vất vả mười tháng, cuối cùng chờ đợi được lại là một bé gái.

Cha Khương lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tiểu Đóa, thì ông đã muốn vứt cô ấy đi.

Khi đó, lão già trong thôn đã ngăn cản ông ta lại rồi nói rằng Khương Tiểu Đóa có số phận may mắn, tương lai sẽ là cánh tay đắc lực trợ giúp cho Khương Đào, chính điều này mới có thể bảo vệ được mạng sống của cô ấy.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy có thể hưởng thụ được phúc khí.

Mới 4 tuổi, cô ấy đã phải đứng trên ghế và học nấu ăn cho gia đình.

Đồ ăn bị cháy, mùi vị khó chịu, khi dọn ra thì nguội ngắt...chỉ cần một câu nói cũng là nguyên nhân khiến cô bị đánh.

Khi cha mẹ Khương cùng Khương Đào được ngồi ăn cơm ở trên bàn, thì cô ấy chỉ có thể bưng bát, ngồi xổm ở trong góc, im lặng đưa cơm vào miệng.

Trong bát không có thịt, chỉ có vài cọng rau xanh, chứng tỏ địa vị của cô trong gia đình.

Ai có thể ngờ rằng cái gọi là "may mắn" chính là muốn mạng của cô, hơn nữa sự tra tấn còn tàn nhẫn hơn nhiều.

Gắp một miếng thịt kho tộ béo ngậy, tôi đang định cho vào miệng thì đôi đũa liền bay ra ngoài, lúc này tôi mới nhớ ra đầu của mình đã không còn.

Nhưng những việc nhỏ nhặt này không thể làm khó được một người đường đường là thần nữ như tôi.

Tôi đưa tay gãi cái đầu không tồn tại của mình, vài mầm thịt non nhọn từ từ mọc ra từ thực quản trên vết chém ở cổ.

Mầm thịt non cực kỳ sắc bén, lúc tôi ném miếng thịt kho vào, chúng như hàm răng sắc nhọn xé nát miếng thịt rồi nuốt xuống bụng.

Tôi vô cùng hài lòng với bữa ăn, nhưng không hiểu sao sắc mặt của ba người nhà họ Khương lại vô cùng quái đản, vặn vẹo, Khương Đào thậm chí không chịu được mà nôn "ọe" ra sàn nhà.

Tôi lập tức ngừng ăn.

"Anh, lãng phí đồ ăn là không đúng, sao anh có thể nhổ ra ngoài như thế?

"Chẳng lẽ là việc ngồi ăn cơm cùng bàn với em khiến anh không vui sao?"

Giọng nói của tôi vẫn thân thiết như cũ nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến Khương Đào không khỏi rùng mình.

"Tiểu Đóa, đừng tức giận, anh chỉ là... chỉ cảm thấy cơ thể có chút khó chịu thôi..."

Hắn ta lắp bắp nói còn trán thì chảy đầy mồ hôi.

Thấy tôi không nói gì, hắn ta thậm chí còn quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu nói hắn sai rồi.

Khương Đào là một người rất sạch sẽ, đặc biệt là về quần áo.

Mỗi buổi sáng hắn đều phải thay quần áo sạch sẽ, buổi tối lại ném cho Khương Tiểu Đóa giặt.

Ngay cả trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt, Khương Tiểu Đóa vẫn phải ngâm tay trong nước lạnh, vò sạch quần áo bẩn của anh trai mình.

Có lần chỉ vì "bà dì" đến mà cô ấy đau đến mức không thể ra khỏi giường được nên chưa kịp giặt quần áo cho Khương Đào, mà cô đã bị hắn ta nắm tóc kéo ra khỏi giường lôi đến sân, dội thẳng một chậu nước lạnh lên đầu.

"Ngay cả quần áo cũng không muốn giặt thì nuôi một đứa con gái lười biếng như mày để làm gì? Nếu không cho mày bài học thì mày định trèo lên đầu tao có phải không?"

Quần áo trên người ướt đẫm, dính chặt vào người, xuyên qua cổng sân, Chu Nguyên cùng mấy gã lưu manh khác nhìn theo cười ha hả, không quên trêu chọc Khương Đào: "Đào tử thật là hào phóng, làm cho anh em nhìn thật đã con mắt."

Một kẻ thích sạch sẽ như vậy, mà bây giờ lại quỳ dưới đất vì chính bản thân mình rồi khóc lóc thảm thiết cầu xin sự thương xót, như thể hắn ta thậm chí còn không nhận ra rằng thứ bẩn thỉu mà hắn vừa phun ra đã dính đầy trên người.

Thật kỳ lạ nha, đầu tôi vùi trong đất cũng không nói nên lời.

Trong trí nhớ của Khương Tiểu Đào, thì người anh trai này luôn tỏ ra xa cách, thậm chí còn cực kỳ vô tình.

Ai mà ngờ được lại có ngày hắn ta có thể hèn hạ như một con chó.

Từ trong lồng ngực phát ra vài tiếng cười nhẹ: "Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng là anh em, sao em có thể tính toán với anh trai mình được?"

Hắn ta ngồi bệt xuống đất, quần áo ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, nhưng trên mặt vẫn lộ ra niềm vui sống sót sau thảm họa.

Nhưng hắn ta không hề biết, giờ phút này đầu tôi đang được chôn dưới móng của công trình, khóe môi đang dần nở ra một nụ cười.

Đó là một nụ cười cưc kỳ ác ý, cực kỳ tàn khốc.

10.

Ăn cơm xong, tôi nằm trong phòng của Khương Tiểu Đóa để nghỉ ngơi, xuyên qua vách tường có thể nghe rõ ràng tiếng nói của ba người bên ngoài.

"Đúng là đụng phải tà ma rồi. Đào Tử, con nhanh đi tìm Pháp sư đi, hỏi xem hôm nay ông ấy có thể đi đến chỗ nền móng công trình kia để thi triển vu thuật được không. Chỉ cần đem hồn phách của Khương Tiểu Đóa nhốt lại ở trong nền móng thì nó sẽ không bao giờ có thể ra ngoài được nữa!"

"Đáng lẽ tôi nên bóp chết nó khi nó mới sinh ra, tôi đã sớm biết nó chính là thứ đồ đen đủi mà!"

"Đào Tử, sao con cứ gãi đầu thế? Sáng nay không phải con mới gội đầu sao?"

Khương Đào vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm: "Sao đầu con lại không thấy rồi? Con sờ nhưng không thấy đầu đâu cả."

Cha mẹ Khương đều sửng sốt, vội vàng giữ chặt lấy tay hắn, mẹ Khương như sắp khóc: "Đào Tử, con đừng dọa mẹ, đầu con không phải ở đây sao?"

Khương Đào ngơ ngác quay người lại, ánh mắt bắt đầu lộ ra vẻ uể oải rõ ràng: "Mẹ, con thật sự không thể sờ thấy đầu mình."

Nói xong, hắn ta tránh thoát khỏi sự kiềm chế của cha mẹ Khương rồi lại bắt đầu gãi đầu.

Khương Đào càng gãi càng mạnh hơn, một lúc sau, trên mặt hắn đầm đìa máu tươi, móng tay cũng đầy máu, nhưng hắn vẫn gãi như không hề cảm thấy đau.

Một mảng lớn da đầu của hắn bị tróc ra, tròng mắt cũng bị moi ra ngoài, nhưng Khương Đào vẫn không hề phát hiện ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đầu tôi đâu? Đầu tôi đi đâu rồi?"

Cha Khương bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi đến mức đứng hình tại chỗ, mẹ Khương không thể ngăn cản liền òa khóc.

Cuối cùng, bà ta không thể chịu đựng được nữa, liền lấy hết can đảm xông vào phòng Khương Tiểu Đóa, rồi quỳ xuống trước mặt tôi, không ngừng dập đầu.

"Tiểu Đóa, tất cả sai lầm đều là lỗi của mẹ, mẹ không nên bỏ rơi con. Con có gì oán hận thì cứ tìm mẹ đây, đừng tìm anh trai con được không?

"Mẹ chỉ có một mình thằng bé là con trai thôi! Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì mẹ không thể sống được mất?"

Cơn buồn ngủ mãi mới đến thì lại bị đuổi đi, khiến tôi có chút không vui.

Nhưng những đứa trẻ ngoan ngoãn là đứa trẻ không bao giờ chỉ trích những sai lầm của cha mẹ.

Tôi nhẹ nhàng nói: "Điều này không phải rất tuyệt sao? Đầu của con đã mất rồi, nên đầu của anh trai không còn nữa mới đúng."

"Dù sao thì chúng con cũng là anh em mà."

11.

Một Khương Đào sống đã tự tay gãi cho đến chết.

Da thịt trên mặt bị hắn gãi đến mức biến dạng, môi thì bị hắn ta xé toạc, tròng mắt thì bị hắn moi ra.

Khương Đào cảm thấy còn chưa đủ nên trực tiếp dùng đao giết heo chém vào đầu mình, muốn đem não moi ra.

Hắn ta đã chết trong tay mình như vậy.

Người quan trọng nhất của Khương gia chính là Khương Đào, đương nhiên phải đưa hắn đi gặp Khương Tiểu Đóa trước rồi.

Cha mẹ Khương không thể ngăn cản được hắn ta, chỉ cần ngăn hắn một chút thôi, là Khương Đào điên cuồng chém lung tung như bị điên vậy.

Bọn họ chỉ có thể bất lực nhìn đứa con trai quý giá duy nhất của mình chết trước mặt.

Mẹ Khương ngã xuống đất, ôm xác Khương Đào khóc lớn: "Nhà họ Khương của tôi đã tuyệt hậu mất rồi! Phải làm sao bây giờ!"

Cha Khương.....

Tôi nhìn quanh nhưng không tìm thấy Cha Khương đâu.

Ông ta đi đâu rồi?

Đúng lúc này, một cảm giác kỳ lạ đột nhiên lan tràn khắp cơ thể tôi.

Giống như có hàng ngàn sợi dây vô hình trói buộc tôi, giữ chặt lấy thân thể cùng hồn thể của tôi.

Tôi muốn thoát khỏi sợi dây nhưng nhận ra rằng mình không thể thoát ra được.

Những sợi dây trói chặt tôi bắt đầu thu lực, tôi bị kéo đi một cách mất kiểm soát, bay về phía đông.

12.

Tôi bị kéo đến phía đông của đầu thôn thì dừng lại.

Cái hố khổng lồ chôn đầu người đã được lấp lại, bốn góc đã đóng cọc gỗ, xem ra trong thôn đã bắt đầu đào móng rồi.

Cha Khương đứng trước nền móng hung tợn nhìn tôi, giọng nói đầy hận ý: "Tao mặc kệ mày là loại ma quỷ gì, nếu giết con trai tao thì mày phải đền mạng!"

Đền mạng? Tôi nghiêng cổ khó hiểu, cùng với tiếng lộc cộc là những bọt máu chảy ra bên ngoài, còn có giọng nói khó hiểu của tôi: "Bố, bố đang nói gì vậy?"

"Con đã chết từ lâu rồi, ngày hôm qua tận mắt bố nhìn thấy con bị chặt đầu, vậy con phải đền mạng cho anh trai kiểu gì?"

Cha Khương nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, như muốn lao tới lột da tôi.

Kỳ lạ thật, vừa rồi ở nhà ông ta còn sợ tôi đến mức muốn chết, sao đến đây lại không sợ nữa?

Nhưng ngay sau đó tôi đã có được đáp án.

Cha Khương hơi quay người lại, tôi đã thấy một lão già đang đứng phía sau.

Lão gầy như cây gậy, râu tóc bạc trắng, tay cầm bát nước, trong miệng lẩm bẩm.

Cha Khương nghiến răng nghiến lợi, trên mặt đầy vẻ vui mừng nói: "Pháp sư đang niệm chú, khi vu thuật hoàn thành, linh hồn của mày sẽ hoàn toàn bị nhốt trong từ đường, tao sẽ khiến mày phải chôn cùng với con trai tao! Đến lúc đó, tao xem mày còn có thể gây rắc rối như thế nào!"

Tôi chợt nhận ra.

Hóa ra sợi dây vô hình kéo tôi đến đây bắt nguồn từ câu thần chú mà lão già trước mặt tôi đang niệm.

Nhưng mà tại sao một kẻ phàm trần lại có thể vây bắt được tôi?

Tôi quy tụ thần lực trong cơ thể, tập trung tấn công một sợi dây, lúc này tôi mới phát hiện ra sợi dây không những không bị đứt mà còn quấn chặt hơn nữa.

Không đúng!

Con người căn bản không thể chống lại thần lực của tôi, chỉ có thần mới có thể làm được điều này.

Nhưng rõ ràng thần minh đã bị tôi giết từ lâu rồi.

Vậy thì điều gì đang xảy ra vậy!

13.

Ngay khi tôi đang thắc mắc thì màu sắc của thế giới trước mặt tôi đột nhiên thay đổi.

Mây đen nhanh chóng kéo đến bao trùm cả thôn, gió lớn thổi mạnh khiến quần áo bay phất phới.

Nhưng có vẻ như không ai ngoại trừ tôi nhìn thấy những thay đổi này.

Lão già kia vẫn đều đặn niệm chú, còn cha Khương vẫn nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt oán hận.

Bọn họ không hề cảm nhận được môi trường xung quanh đang thay đổi.

Đột nhiên, một giọng nói u ám từ sâu trong nền móng truyền đến: "Thần nữ, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể giết được ta sao?"

Tôi choáng váng cả người, hóa ra là thần minh!

14.

Không ai biết rằng trên thế giới này vốn không tồn tại thần thánh.

Chính những dục vọng cùng tín ngưỡng của con người đã tạo nên các vị thần.

Thần minh được sinh ra nhờ việc hiến tế đầu người nên đương nhiên họ thích thưởng thức đầu người.

Tôi đã đi theo hắn hàng nghìn năm, mỗi ngày nhìn hắn hưởng thụ vô số cái đầu.

Cho đến một ngày, hắn ta chán ngán máu thịt con người, nhìn tôi bằng ánh mắt dâm đãng rồi hỏi: "Không biết đầu của thần nữ có phải cũng là một dạng mỹ vị hay không?"

Nói xong câu đó, hắn ta liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng tôi biết hắn ta thực sự muốn ăn thịt tôi.

Vì vậy, khi hắn đang ngủ, tôi đã dùng dao găm đâm vào tim hắn.

Điều buồn cười nhất là, vị thần được vô số kẻ ngu ngốc coi là tín ngưỡng lại có trái tim màu đen, còn máu thì lại có màu xanh thẫm.

Đây mà là thần minh à, rõ ràng là ác quỷ.

Chỉ là, thần minh giả dối nhưng tôi là một thần nữ đương nhiên cũng không phải dạng tốt lành gì.

15.

Khi giọng nói của thần minh phát ra, thì nền đất bắt đầu rung chuyển.

Cọc gỗ đổ sập, mặt đất nứt toạc ra, một bàn tay trong suốt màu xanh đậm từ dưới đất chui ra, trên tay còn giữ lấy đầu tôi.

Tôi nhìn bàn tay to lớn không thể tập hợp lại thành một khối rắn chắc, bỗng nhiên tôi chợt hiểu ra.

Thần minh quả thực đã bị tôi giết chết, hắn không có khả năng trốn thoát.

Chỉ là tín ngưỡng tại thôn này quá mạnh, nên tàn hồn của hắn vẫn còn sót lại ở đây.

Ngày hiến tế hôm qua đã đánh thức tàn hồn của hắn, hơn nữa nhờ có chú ngữ của pháp sư mới khiến năng lực của hắn có thể gây sóng gió được.

Nhưng--

Sao một tàn hồn hèn hạ còn sót lại có thể thực sự là đối thủ của tôi?

Máu trên cổ tôi bắt đầu tuôn trào ra như suối ra bên ngoài và nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể.

Máu được thần lực của tôi gột rửa chạm vào những sợi dây vô hình, ngay lập tức khiến ngọn lửa bùng lên, đốt cháy những sợi dây này thành tro bụi.

Sau khi lấy lại được tự do, tôi dùng một chưởng đánh ngã tên pháp sư trước, sau đó làm gián đoạn vu thuật của lão để ngăn cản hắn gửi trợ lực đến thần minh.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị lao về phía thần minh thì đột nhiên, một cơn đau dữ dội từ đầu truyền đến lan ra khắp cơ thể tôi.

Thần minh buồn bã nói: "Thần nữ, chỉ cần đầu của ngươi còn ở trong tay ta, thì ngươi không thể làm gì được ta đâu."

"Một khi ta bóp nát cái đầu này, thân thể của ngươi sẽ bị tiêu diệt. Nếu không có cơ thể người để chứa, thì hồn phách của ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta."

Cái đầu được thần minh giữ trong tay có vẻ mặt rất khổ sở, hiển nhiên là nó đang phải chịu đựng một nỗi đau rất lớn.

Cơ thể tôi cũng vậy, dường như có hàng ngàn bàn tay đang muốn xé rách tôi, muốn xé tôi thành vô số những mảnh nhỏ.

Bàn tay của thần minh không ngừng dùng lực bóp chặt lại.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa đầu tôi sẽ thực sự bị hắn ta bóp nát.

16.

Nhưng hắn không hề phát hiện ra, dưới vẻ mặt đau khổ của cái đầu đang bị hắn bóp ở trong tay, còn có đôi môi hơi nhếch lên lộ ra khoái cảm.

Tôi đến bản thể của thần minh còn có thể giết được, thì bây giờ khi đối mặt với một đám tàn hồn, tôi làm sao có thể không có biện pháp xử lý để mà đưa tay chịu trói được.

Hắn nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, con dao đã từng đâm vào tim hắn, cũng được tôi mang đến nhân gian.

Thứ vũ khí sắc bén còn dính máu thần minh nhanh chóng xuyên qua lòng bàn tay hắn.

Bản thể cùng tàn hồn, một cái ở trên trời, một cái ở nhân gian, vốn đã bài xích lẫn nhau mà nay con dao dính máu chính là nọc độc nguy hiểm nhất trên đời đối với tàn hồn.

Vừa cắm vào bàn ay trong suốt kia, thì máu trong bản thể của thần minh bắt đầu nhanh chóng nuốt chửng hồn thức ở xung quanh.

Miệng vết thương ở lòng bàn tay bị con dao đâm xuyên qua bắt đầu lan ra bốn phía, chẳng bao lâu sau, lòng bàn tay đã biến thành một cái lỗ lớn, năm ngón tay mất đi kết nối với bàn tay, lần lượt rơi xuống đất, lại tiếp tục bị máu khuếch tán nuốt chửng.

Tàn hồn của thần minh hoàn toàn tiêu tán trong tiếng khóc than, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi tôi quay lại, thì đã thấy cha Khương đang cầm một con dao rựa còn lưỡi dao thì chĩa thẳng vào đầu tôi.

Trên mặt ông ta tràn ngập nụ cười điên cuồng: "Thần minh hiển linh! Tao đã nghe được lời thần nói, chỉ cần tao đập nát cái đầu này, mày sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!"

17.

Tôi thở dài bất lực.

Tàn hồn của thần minh không thể làm gì được tôi, thì một người phàm như ông ta sao có thể nghĩ rằng sẽ làm tổn thương được một thần nữ như tôi?

Hơn nữa cha mẹ Khương đối xử với tôi không hề tốt một chút nào, tôi cũng mệt mỏi không muốn chơi trò chơi gia đình với họ nữa.

"Ngươi nhìn kỹ xem, ngươi dẫm lên đầu ai?"

m thanh lạnh lùng cùng tàn nhẫn của tôi vang lên, khiến cha Khương cúi đầu kinh ngạc và ông ta nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu và hai cái lỗ đen sâu hoắm trên mặt.

Mặc dù đã hoàn toàn bị biến dạng nhưng khuôn mặt này vẫn quen thuộc với ông ta.

Chỉ một ngày trước thôi, ông ta còn cùng với chủ nhân của khuôn mặt này lên kế hoạch đi thị trấn mua nhà, rồi sau đó giúp hắn ta lấy vợ.

"Con trai!!!" Cha Khương quỳ trên mặt đất khóc lớn, suýt nữa thì ngã xuống.

Tôi lợi dụng lúc đó mang đầu gắn vào cổ, vừa bỏ tay xuống, cả thôn bỗng rung chuyển.

Mặt đất nứt toạc, cây cối đổ rạp, nhà cửa sụp đổ, như một trận động đất bất ngờ xuất hiện.

Bản thể của thần minh đã chết, tàn hồn còn lại cũng tiêu tán, đối với việc phù hộ cho thôn làng này cũng mất đi hiệu lực, mà vô số oan hồn bị pháp sư vây hãm dưới những ngôi nhà này cũng được giải thoát.

Tôi nheo mắt nhìn những oan hồn vô tội lần lượt xuất hiện, mà 8 phần trong số đó là phụ nữ trẻ tuổi.

Cũng đúng, mặc dù không có quy định về giới tính đối với người hiến tế nhưng không thể thay đổi được sự thật chính những người đàn ông đã giết họ.

Còn không phải là vì muốn thân cận với thần mình, nên muốn để phụ nữ chịu đựng đau khổ sao.

Những oan hồn vô tội này đã bị mắc kẹt dưới lòng đất quá lâu, nên khi được thả ra, họ lập tức biến thành lệ quỷ rồi trả thù cả ngôi làng.

Khắp nơi vang lên tiếng khóc, tiếng kêu cứu, cha Khương ngơ ngác ngồi phịch xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: "Sao chuyện này có thể xảy ra..."

Tôi đi đến trước mặt ông ta, dùng khuôn mặt nguyên vẹn của Khương Tiểu Đóa nói với ông ta: "Sợ sao? Đừng sợ, con sẽ bảo vệ cha."

Không chỉ ông ta mà còn cả mẹ Khương, tôi sẽ bảo vệ họ thật tốt.

Làm sao tôi có thể để họ bị những oan hồn đó tổn thương được.

Tôi còn đang chiếm giữ cơ thể của Khương Tiểu Đoá, nên bọn họ chỉ có thể chết trong tay tôi.

18.

Tiếng than khóc trong thôn vang lên cả một đêm, cuối cùng hoàn toàn bị nhấn chìm trong ngọn lửa dữ dội.

Ngọn lửa không chỉ nhấn chìm người dân trong làng mà cả toàn bộ ngôi làng.

Những dân làng mà tay chưa từng dính máu tươi thì được những oan hồn đã hóa thành lệ quỷ ban cho một con đường sống nhưng chỉ rất ít người thôi.

Còn có nhiều trường hợp như trưởng thôn và Chu Nguyên bị lệ quỷ moi tim, đập đầu, bị tra tấn đến chết sau đó bị ném vào đống lửa đến xương cốt cũng không còn.

Tôi ép cha mẹ Khương nhìn những cảnh tượng này, họ nôn đi nôn lại, cho đến cuối cùng, nội tạng của họ dường như bị nôn ra khỏi cổ họng.

"Thật đáng sợ phải không? Yên tâm đi, tôi sẽ không làm như vậy đối với các người. Dù sao thì các người cũng là cha mẹ của tôi."

Giọng tôi lại ngọt ngào nữa rồi.

"Tiểu Đóa, Tiểu Đóa, chúng ta thật sự biết mình sai rồi, xin con hãy tha cho chúng ta đi. Dù sao chúng ta cũng đã nuôi dưỡng con 20 năm, con không thể đối xử với chúng ta như vậy!"

Mẹ Khương quỳ dưới chân tôi không ngừng khẩn cầu, mưu đồ mang tình cảm giả dối đổi lấy sự thương hại của tôi.

Làm sao bây giờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được oán niệm của Khương Tiểu Đóa, có không cam lòng, có khó hiểu, có thống khổ, có cả oán hận.

Đơn giản là không có chút thân tình nào cả.

"Làm sai sẽ bị trừng phạt. Tôi nên trừng phạt các người như thế nào đây?"

Tôi giả vờ suy tư, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ vô hạn của hai người, tôi nở nụ cười ôn hòa: "Hay là tôi cũng cho các người cảm nhận cảm giác bị chặt đầu nhé."

Trong cơn hoảng loạn tột độ, cha mẹ Khương đã hoàn toàn mất tiếng, đến một câu xin tha cũng không thể nói.

Tôi khẽ giơ tay lên, hai con dao cùn rỉ sét bay lên không trung, bay tới cổ họ, không chút do dự, tôi bắt đầu cưa.

Đúng vậy, không phải là dứt khoát chặt luôn mà là cưa dần dần.

Tôi cố tình chọn hai con dao có lưỡi cuộn và mài chiếc cổ mỏng manh của hai người trước mặt.

Mỗi lần nghiến răng, hai người đều phát ra một tiếng kêu thảm thiết, mà oán hận trong cơ thể Khương Tiểu Đóa cũng giảm bớt.

Tiếng kêu thảm thiết kéo dài trọn ba giờ, cuối cùng cha mẹ Khương không phải chết vì bị chặt đầu mà chết vì đau đớn.

Vì để trốn tránh sự đuổi bắt của Thiên Đạo, tôi chỉ có thể bám vào một cơ thể phàm trần.

Sau khi xác nhận oán hận còn sót lại của Khương Tiểu Đóa đã tiêu tan, tôi chép miệng chuẩn bị rời đi, lúc này tôi cần phóng thần thức để tìm kiếm người tiếp theo mang đầy oán hận và có thể là đối tượng để tôi bám vào.

Về phần bản thân Khương Tiểu Đóa, hồn phách của cô ấy không hề bị tổn thương, đầu cũng đã được tôi gắn lại, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là sẽ trở lại trạng thái ban đầu.

Ngoại truyện:

Khi Khương Tiểu Đóa 20 tuổi, cô bị sốt cao và phải nằm trên giường mấy ngày.

Sau khi khỏi bệnh, cô hoàn toàn mất đi ký ức về khoảng thời gian này.

Tất cả những gì cô phải đối mặt khi tỉnh lại chính là sự thật khi toàn bộ ngôi làng đã tan hoang.

Tin tức cho biết trong làng xảy ra động đất kèm hỏa hoạn, nên chỉ còn lại một vài người sống sót.

Điều kỳ lạ là những người sống sót đều không ai có ký ức về thời gian đó cả.

Khương Tiểu Đóa đã mất đi cha mẹ và anh trai trong trận động đất này, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại không hề cảm thấy đau buồn.

Cô không chần chừ nữa, thu dọn hành lý, rời khỏi thôn làng và đi đến một thành phố lớn.

Vì trình độ học vấn thấp nên ban đầu Khương Tiểu Đóa chỉ có thể làm những công việc lặt vặt trong cửa hàng tiện lợi.

Nhưng cô ấy làm việc rất nghiêm túc cùng nỗ lực nên chẳng bao lâu sau cô ấy được khách hàng đánh giá cao, được giới thiệu vào làm nhân viên bán hàng của một cửa hàng bán quần áo.

Cô ấy còn trẻ, lại luôn biết nỗ lực, với vẻ ngoài thân thiện, nên khách hàng rất thích cô ấy, chỉ trong vòng vài tháng, cô ấy đã được đánh giá cao vì đạt hạng vàng tiêu thụ sản phẩm, một năm sau, cô ấy được thăng chức làm quản lý cửa hàng. .

Có những lúc cô ấy cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng mỗi lần cô muốn nghỉ ngơi, tìm một khách hàng giàu có để kết hôn và trở thành một phu nhân giàu có, thì lại có một giọng nói lại mơ hồ vang lên trong đầu cô.

"Tôi cứu cô không phải để cô trở thành một phế vật."

Khương Tiểu Đóa không biết âm thanh này từ đâu phát ra, nhưng cô luôn lấy đó làm động lực, cho nên chỉ có thể cố gắng hơn nữa.

Hôm nay, tâm trạng của cô rất tốt.

Nhờ năng lực vượt trội, cô được thăng chức làm quản lý khu vực, không chỉ có chức vụ tăng liên tiếp ba cấp mà lương của cô cũng tăng theo.

Hơn nữa, một đồng nghiệp mà cô luôn có hảo cảm cũng đối xử với cô rất tốt đã mời cô cùng đi ăn tối vào ngày mai.

"Cạch" một tiếng, cửa được mở ra, Khương Tiểu Đóa vừa trở về nhà vừa ngân nga một bài hát, cảm thấy tương lai vô cùng tươi đẹp.

...

"Cạch" một tiếng, cửa được mở ra, ở một thành phố khác, có một người đàn ông một tay xách vali lớn, một tay cầm điện thoại, vẻ mặt dữ tợn.

"Cô ta muốn rời bỏ tôi, tôi không có cách nào cả? Chỉ có thể giết chết cô ta! Cậu mau nhanh lái xe tới đây, chờ tôi ngụy trang thi thể của cô ta thật ổn, sau đó chúng ta sẽ mang lên núi một cách lặng lẽ thần không biết, quỷ không hay, không để một ai phát hiện ra cả."

Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông chửi bới rồi bước vào phòng tắm lôi xác người phụ nữ ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng tắm ra, cả người anh ta liền cứng đờ.

Hai mắt choáng váng, người đàn ông cảm thấy gạch dưới chân bắt đầu chuyển động, biến thành một hồ nước chảy, không ngừng nuốt chửng mình.

Đứng trước mặt anh ta là người phụ nữ đáng lẽ ra đã chết.

Trên ngực của người phụ nữ là một con dao găm, máu vẫn đang chảy ra.

Cô ấy bình tĩnh rút con dao ra, nhưng máu không hề bắn ra ngoài mà ngược lại từ không khí, chảy ngược vào cơ thể của cô.

Nghe tiếng hít thở dồn dập vì sợ hãi của người đàn ông, người phụ nữ khẽ mỉm cười với một giọng nói vô cùng ngọt ngào.

"Bảo bối, sao bây giờ anh mới trở về? Em đã đợi anh rất lâu đấy."

- Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu