BẠN TRAI TÔI CÓ 2 NHÂN CÁCH - Nhất Sinh Nhất Thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án

Bạn trai tôi là một người ôn nhu và biết kiềm chế, không bao giờ vượt quá giới hạn.

Ngay cả hôn cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa.

Mãi cho đến khi tôi đụng phải một nhân cách khác của anh ấy, lúc đó mới phát hiện anh ấy vốn dĩ là một tên cặn bã có văn hóa.

"Có phải em thích cùng anh hôn môi hơn?" Anh cười cười, không chút để ý.


1.

Bạn trai tôi là giáo sư dạy môn văn học của tôi vào năm thứ nhất.

Nhẹ nhàng và thanh lịch, hào phóng trong những cuộc trò chuyện, là trích dẫn kinh điển trong lớp và rất hài hước.

Điều quan trọng nhất là anh không chỉ có tư chất phi phàm mà còn có ngoại hình xuất chúng, không ngoa khi miêu tả anh là "nổi tiếng toàn trường".

Tất cả các cô gái đến lớp của anh ấy có thể lấp đầy toàn bộ khán phòng.

Anh có một đôi mắt dịu dàng và biết tươi cười, giống như suối nước trong vắt dưới ánh mặt trời, trong veo mà sáng sủa.

Anh ấy luôn nói một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng, với giọng điệu nhẹ nhàng và giọng nói dễ nghe, như thể anh ấy có sự kiên nhẫn vô tận.

Tôi bị thu hút sâu sắc bởi sự dịu dàng của anh, và không thể thoát ra được.

Sau khi học tập chăm chỉ trong một năm học, cuối cùng tôi đã đạt được ước nguyện của mình vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, tôi đã thiết lập được mối quan hệ bạn trai và bạn gái với anh ấy.

Có thể anh lớn tuổi hơn tôi rất nhiều nhưng anh chăm sóc tôi rất tốt, bao dung và cẩn thận.

Một ví dụ hoàn hảo về bạn trai quốc dân.

Thường nhớ tất cả những sở thích của tôi, biết chu kỳ kinh nguyệt của tôi, sẽ luôn có những điều bất ngờ trong ngày kỷ niệm.

Điều cảm động nhất là anh ấy không bao giờ đánh giá thấp vì sự thiếu kinh nghiệm của tôi, mà rất tôn trọng mọi ý kiến, thường khen ngợi một vài quan điểm của tôi.

Anh thường nói:

"Chi Chi luôn có thể làm anh ngạc nhiên nha."

Mặc dù anh ấy là một người dịu dàng từ trong máu, nhưng đó chỉ là sự luyện tập thường xuyên của anh.

Hãy tử tế với người khác, bao dung và dịu dàng, nhưng đừng bao giờ điều hòa trung tâm.

Sự dịu dàng độc nhất của anh ấy sẽ luôn chỉ thuộc về tôi mà thôi.

2.

Sau khi ở bên nhau, tôi chuyển đến căn hộ của anh và bắt đầu sống chung.

Dù không ngủ chung phòng.

Nhưng chẳng mấy chốc tôi phát hiện ra rằng anh ấy không giống nhau vào ban ngày cũng như ban đêm.

Anh ấy luôn yêu cầu tôi đi ngủ lúc mười giờ, bình thường anh ấy rất chiều tôi, nhưng thật vô ích khi để tôi làm nũng khi đi ngủ muộn.

Một lần vào buổi sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi cơn khát, vì vậy tôi đi xuống nhà bếp để lấy một cốc nước.

Từ khóe mắt, tôi thấy một bóng đen và một tia lửa lập lòe trên ban công.

Sau khi nhìn một lúc, tôi ngạc nhiên khi biết rằng đó là bạn trai của tôi?

Những ngón tay mảnh khảnh, trắng trẻo ngày thường cầm viên phấn, nay lại cầm điếu thuốc sắp tàn.

Anh cụp mắt xuống, mặt không chút thay đổi nhìn điếu thuốc trong tay, nhưng suy nghĩ của anh dường như đã trôi đi đâu mất rồi, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo trông vô cùng nghiêm nghị.

Cả người sắp bị bóng tối bao phủ, có chút cô đơn khó hiểu cùng... nguy hiểm.

Nó rất khác với anh, một người dịu dàng và tinh tế vào ban ngày.

3.

Đối mặt với một người đàn ông xa lạ như vậy, tiềm thức của tôi đập nhanh hơn và bắt đầu trở nên căng thẳng.

Sau một hồi ngập ngừng, anh gọi tên tôi một cách thận trọng.

"Chi Chi?"

Anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân và quay sang nhìn tôi, sau khi tôi nhìn rõ ánh mắt anh, trái tim tôi chợt thắt lại.

Đó là một ánh mắt cực kỳ sắc bén không chút cảm xúc.

Tôi không thể nhìn thấy tình yêu thường ngày dành cho tôi trong mắt anh mà chỉ có sự thờ ơ vô cảm, thậm chí còn phảng phất chút chán ghét.

Tại sao đột nhiên lại thành ra thế này?

Anh ấy... anh ấy không thích tôi sao?

"Không phải anh .... không hút thuốc sao?" Tôi hỏi.

Anh ta kẹp điếu thuốc ném vào gạt tàn, cười khẩy: "Tẩu khá rộng."

"Cái gì?" Khoảng cách hơi xa, tôi không nghe rõ câu trả lời của anh.

"Không có việc gì, buổi tối không phải anh nói với em không nên ra ngoài sao?" Thanh âm của anh nhàn nhạt xa cách.

Tôi chỉ nghe được mấy câu cuối cùng: "Dậy khát nước, xuống lấy cốc nước.

"Còn anh thì sao? Có chuyện gì xảy ra sao?

"Anh có thể nói chuyện với em, có lẽ em có thể giúp được anh." Tôi nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.

Thay vào đó, anh cau mày sốt ruột.

Ngữ khí ác độc: "Nếu như em có thể tự mình biến mất, đối với anh mà nói chính là trợ giúp lớn nhất."

Tôi sững người tại chỗ, không thể tin được chính anh lại nói ra những lời như vậy.

Anh ấy đi ngang qua tôi trở lại phòng như thể không có ai khác ở đó, và đóng sầm cửa lại.

Trái tim tôi run lên.

4.

Tôi đã suy nghĩ lung tung cả đêm và rời khỏi phòng với hai quầng thâm dưới mắt vào buổi sáng.

Tôi tình cờ gặp anh ấy đang cầm hộp sữa trong phòng khách.

Trong lòng tôi cảm thấy rối bời, không biết nên hỏi anh ấy tối qua đã có chuyện gì, chẳng lẽ muốn chia tay với tôi sao?

Nhưng anh đột nhiên bước đến gần với vẻ mặt lo lắng, hơi cúi xuống và nhìn vào quầng thâm của tôi.

Ngón tay di chuyển đến mắt tôi, và tôi theo bản năng ngả người ra sau một chút để tránh ngón tay của anh.

Anh sững người một lúc, trong mắt hiện lên một tia bất lực.

Từ từ rút ngón tay ra.

"Em sao vậy? Tối qua ngủ không ngon? Quầng thâm dưới mắt đậm vậy, em gặp ác mộng sao?"

Tôi sửng sốt: "Anh... không nhớ à?"

Tại sao anh ấy hành động như thể anh ấy chưa trải qua những gì đã xảy ra đêm qua?

"Nhớ cái gì?" Vẻ mặt tự nhiên, không có một tia giả bộ khó hiểu.

Sao vậy?

Một ý tưởng kỳ lạ từ từ nảy ra trong đầu tôi, nhưng tôi không thể tin được.

Có lẽ ... không đời nào.

Cuối cùng, anh chỉ lắc đầu với tôi, và tạm gác lại những nghi ngờ của mình.

Trong vài ngày tới, tôi đặc biệt đặt đồng hồ báo thức vào sáng sớm và lẻn ra khỏi phòng để xem liệu tôi có thể gặp lại bạn trai của mình hay không.

Chắc chắn, hầu như lúc nào anh ta cũng hút thuốc trên ban công.

Tôi không vội lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát anh một lúc, người ban ngày đối lập hoàn toàn với anh.

Hơi thở trên người anh ta khiến tôi cảm thấy có chút nguy hiểm, không dám đi lên tùy tiện nói chuyện.

Mỗi khi lời nói đến miệng tôi, nó sẽ liền bị nuốt trở lại.

Nếu anh ấy "thích" tôi vào ban ngày, thì anh ấy "ghê tởm, chán ghét" tôi vào ban đêm.

5.

Tôi trốn trong góc như thường lệ, do dự không biết có nên nêu ra câu hỏi chôn giấu trong lòng mình và hỏi thẳng anh hay không.

Không giống thường ngày, anh chủ động mở miệng nói: "Nhìn chằm chằm nhiều ngày như vậy, em phát hiện ra cái gì sao?"

Tôi giật mình, theo bản năng lùi lại, eo va vào góc tủ sắc nhọn, kêu lên một tiếng đau đớn.

Đau.

Nhất định ngày mai sẽ bầm tím.

Anh ta chứng kiến ​​tất cả, nhưng lại không nhúc nhích một chút nào, trong mắt chứa đầy sự thờ ơ vô tận, và khóe miệng thậm chí còn nhếch lên, anh dựa vào tường và nhìn tôi với ánh mắt đùa giỡn như đang xem kịch .

Tôi chắc chắn hơn rằng anh ta không phải là bạn trai của tôi.

Nếu là bạn trai, anh ấy nhất định sẽ nhanh chóng chạy đến bên tôi, quan tâm, hỏi han tôi có đau không, rồi bôi thuốc cho tôi.

Người trước mắt chưa bao giờ thực sự đặt tôi vào mắt anh ấy, tôi như là một vật trang trí mà anh ấy nhìn vào mắt nhưng không nỡ bỏ.

"Anh không phải anh ấy."

Cơn đau ở lưng khiến tôi tỉnh táo hơn, và tôi can đảm một cách lạ lùng.


11.

Sau cuộc trò chuyện khó chịu đó, tôi đã không gặp nhân cách thứ hai của Văn Ngạn một thời gian khá dài.

Sau một vài lần tiếp xúc, có lẽ tôi đã hiểu:

Nhân cách chính thường sẽ không có ký ức vào thời điểm nhân cách thứ hai xuất hiện, nhưng nhân cách thứ hai có tất cả ký ức và có thể biết được tất cả suy nghĩ của nhân cách chính.

Hai nhân cách ...có thể chia sẻ giác quan cho nhau, vì vậy bất cứ điều gì Văn Ngạn cùng làm với tôi, nhân cách thứ hai đều có thể cảm nhận được.

Điều này khiến tôi cảm thấy hơi khó xử, nhưng không thể vì điều này mà rời xa Văn Ngạn được.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng một người bạn trai dịu dàng và ân cần như Văn Ngạn lại có những suy nghĩ không hay với tôi.

Tại sao, anh ấy vẫn luôn tôn trọng tôi mà.

Thời tiết đột ngột dịu xuống, cơn mưa bất chợt đã khiến tôi và Văn Ngạn bị mắc kẹt trong tòa nhà giảng dạy.

Cả hai người đều không mang ô.

"Anh đi lái xe qua đây, em chờ anh ở đây nhé."

"Nhưng" tôi chưa kịp ngăn cản thì anh đã lao vào màn mưa.

Cuối cùng, tôi không dính một giọt mưa nào, nhưng Văn Ngạn lại bị ướt và phát sốt nhẹ vào đêm hôm đó.

"38.2, may mà sốt không nặng lắm." Tôi nhìn vào nhiệt kế rồi nói.

"Mấy giờ rồi?" Giọng Văn Ngạn vì sốt mà khàn đi.

"Gần mười hai giờ rồi."

"Em đi ngủ đi, anh tự lo được."

Anh thà cố gắng ngồi dậy khỏi giường còn hơn là đuổi tôi về phòng ngủ.

Tôi hiểu ra rằng anh ấy sợ nhân cách thứ hai của anh đột nhiên xuất hiện sẽ làm hại tôi, vì vậy tôi chỉ còn cách quay trở lại phòng của mình.

Sau hơn nửa giờ.

Tôi đoán có lẽ chắc giờ anh ngủ rồi, với lại nhân cách thứ hai đã lâu không xuất hiện.

Vì vậy, tôi lẻn trở lại phòng và đắp một miếng làm mát mới lên trán anh.

Tôi chưa kịp rời tay thì một bàn tay nóng bỏng đã nắm lấy cổ tay tôi.

"Văn ngạn, anh tỉnh rồi à? Có đỡ hơn không?" Tôi vội vàng hỏi.

"Tôi không phải Văn Ngạn."

Người trên giường khẽ cau mày, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, đôi môi tái nhợt, thoạt nhìn yếu ớt vô hại.

Nghe anh nói, tôi vô thức rút tay lại, nhưng anh đã nắm lấy và đặt lên ngực, không cho tôi rời đi.

Anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt có chút buông lỏng, nhìn có chút lưu manh..

"Ha ha, hắn thả em đi, em còn âm thầm quay lại chăm sóc hắn, tôi mới cảm thấy cao hứng như vậy." Nói đến đây tựa hồ anh cảm thấy chua xót, cho nên không có nói tiếp.

Tôi lười tranh luận với bệnh nhân, nhìn khuôn mặt anh ta lúc này yếu ớt, đỏ bừng.

"Anh nói anh không phải Văn Ngạn, vậy anh là ai, cũng gọi là Văn ngạn sao?"

Anh dường như không ngờ rằng tôi sẽ hỏi một vấn đề như vậy, sửng sốt trong chốc lát: "Tôi tên là Ôn Nhan."

"À, nguyên lai là giống nhau."

"Ôn Nhan."

12.

"Tên này khá hợp với anh đấy."

Tôi bất tri bất giác nhận ra rằng lời nói của mình là bừa bãi, lời này tương đối mạo phạm.

Ôn Nhan tính tình thất thường, vạn nhất lại chọc giận anh ta, người gặp bất lợi vẫn là tôi.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn Ôn Nhan, anh ta không còn dùng ánh mắt lạnh nhạt để nhìn chằm chằm tôi nữa, mà trông vô cùng ốm yếu và vô hồn.

"Anh rất khó chịu sao?"

"Em đoán xem?" Hắn vô lực giật giật khóe miệng.

Tôi không đành lòng bỏ mặc anh ta, huống chi thân thể là do hai người cùng nhau sử dụng, nếu anh ta không dễ chịu Văn Ngạn cũng sẽ như vậy.

Tôi nghĩ bữa tối anh cũng chưa ăn gì, nên xuống bếp nấu chút cháo có lẽ anh sẽ đỡ hơn.

Tôi vừa định rút tay đứng dậy, Ôn Nhan một phen nắm lấy cổ tay tôi, tôi mất thăng bằng ngã nhào lên người anh ta.

Môi lướt qua khóe miệng.

"Đừng đi"

"Anh ôm chặt quá, đau."

"Tôi vừa đến, em lại muốn đi." Nghe không ra cảm xúc gì, nhưng lại có loại cảm giác ủy khuất..

"Tôi đi nấu cháo cho anh, buông tôi ra được không?" Tôi phát hiện anh nhất định là đã kiệt sức đến mơ hồ rồi, bằng không như thế nào lại không cho tôi đi..

Rốt cuộc anh ta có chán ghét tôi không?

"Không buông."

"Vậy anh như nào mới có thể buông tôi ra?"

"Hôn tôi đi."

"Cái, cái gì? !"

"Hôn tôi một cái, tôi liền thả em ra."

"Không được." Tôi không chút do dự liền từ chối.

Ôn Nhan há miệng muốn nói chuyện, lại đột nhiên phát ra một tiếng cau mày, sắc mặt lại tái nhợt vài phần.

"Chi Chi." Anh gọi tôi, giọng điệu lưu luyến dịu dàng, giống như Văn Ngạn thường ngày.

13.

Tôi do dự một chút: "Văn Ngạn? Là anh sao?"

"Ừm."

"Chi Chi, hôn anh đi."

Vẻ mặt của anh rất dịu dàng, ánh mắt mang theo một tia mong đợi cùng yếu ớt.

Tôi cúi xuống trước mặt anh, hôn lên má anh.

"Hôn môi."

Tôi do dự một chút, và đặt môi mình lên môi anh.

Vừa định đứng dậy, liền bị một bàn tay đỡ lấy đầu, hơi thở nóng hổi phả vào chóp mũi.

"Chà" Cuối cùng thì tôi cũng được thả ra khi gần như hết hơi.

"Thật xin lỗi, có thể là do phát sốt, anh không nhịn được." Anh nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa của tôi ra sau tai, vẻ mặt áy náy.

Tôi nhìn anh một lúc, rồi liền rời khỏi phòng với câu nói "Em đi nấu cháo".

14.

Tôi vừa đi, vẻ dịu dàng trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ cáu kỉnh và bực bội.

Tôi nấu cháo trắng thanh đạm mang vào phòng, anh ăn rất hợp tác.

Tôi thay cho anh một miếng băng làm mát mới và bảo anh nghỉ ngơi thật tốt. "Vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi, muộn rồi." Hắn khóe miệng nở nụ cười.

Tôi trầm mặc vài giây: "Kỳ thực, cho dù anh không giả làm Văn Ngạn, tôi cũng sẽ không bỏ mặc anh đâu."

Con ngươi của Ôn Nhan hơi giãn ra, tựa hồ không ngờ rằng đã bị tôi phát hiện ra từ lâu.

Tuy rằng anh giả vờ gần giống hệt như Văn Ngạn, nhưng tôi càng tin vào trực giác của mình hơn.

"Có lẽ anh không lo lắng tôi sẽ rời đi , chẳng qua là muốn trêu chọc tôi, xem tôi bị chơi như thế nào, rất thú vị.

Tôi cụp mắt xuống: "Tôi cũng không có việc gì, luôn không nắm bắt được anh, tôi không biết đến cuối cùng là anh muốn làm gì.

"Luôn uy hiếp tôi, nhưng chưa bao giờ thật sự hại tôi, tôi thừa nhận vẫn còn sợ anh, nhưng không biết tại sao?"

"Thật ra thì anh cũng không đáng ghét đến thế đâu."

"Đôi khi thậm chí ngoài dự đoán của mọi người có điểm dịu dàng."

Sau khi nghe những gì tôi nói, vẻ mặt anh ta thờ ơ, nhưng anh ta nhìn tôi rất hung dữ.

Tôi không muốn tranh cãi với anh nữa, nói chúc ngủ ngon sau liền nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình.

"Dịu dàng?" Ôn Nhan cười lạnh một tiếng, lại không tự chủ được sờ sờ môi.

Hóa ra cảm giác hôn mình hoàn toàn khác với cảm giác khi các giác quan được chia sẻ. Mềm mại hơn và...cũng quyến rũ hơn.

Khó trách ngay cả văn Ngạn cũng khó lòng tự chủ được.

15.

Kể từ ngày hôm đó, không biết vì sao Ôn Nhan xuất hiện ngày càng nhiều, thậm chí có một lần xuất hiện vào ban ngày.

Văn Ngạn có thể dễ dàng nắm lấy cả hai cổ tay của tôi bằng một tay, khiến tôi không còn chỗ để chống cự.

Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, không cho tôi cơ hội trốn thoát.

Tay còn lại của anh cố định trên eo tôi.

Tôi có cảm giác đang bị kiểm soát.

"Không còn..."

Tôi gần như thở không ra hơi, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, gần đây Văn Ngạn hôn càng ngày càng nhiều, thời gian hôn cũng hơi dài.

Thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Trong đầu đột nhiên lóe lên Ôn Nhan từng nói: "Ở trước mặt em, hắn giả bộ không được bao lâu, cho dù em phản kháng, hắn cũng sẽ đem em..."

Văn Ngạn không phải người như vậy chứ?

Đang lúc suy nghĩ lung tung, không chú ý tới Văn Ngạn động tác cứng đờ, ánh mắt nhất thời thay đổi. Vẻ mặt hơi kiên nhẫn ban đầu biến mất, chỉ còn lại sự vô lương tâm.

Vốn tưởng rằng mình sắp được buông tha, không ngờ hắn lại xông lên.

"Không." Tôi đẩy mạnh vào ngực anh.

"Ôn Nhan. . ."

"Hừm." Hắn thấp giọng đáp lại.

"Anh như thế nào ban ngày lại xuất hiện?" Tôi nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh.

Ôn Nhan cũng không kinh ngạc khi bị phát hiện ra.

Mấy ngày nay hắn đều cố gắng, mỗi lần xuất hiện đều có thể bị tôi lập tức nhận ra.

Sau khi cảm nhận được sự từ chối của tôi, anh không tiếp tục mà thả tôi ngồi thẳng dậy.

"Có phải em không thích hôn cùng tôi?" Ôn Nhan không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại tôi.

"Đi đi." Tôi vuốt thẳng bộ quần áo xộc xệch, không trả lời.

"Sao lại tức giận? Tôi chẳng qua là làm chuyện Văn Ngạn muốn làm lại không dám làm mà thôi."

Tôi theo bản năng muốn phản bác, nhưng nhớ tới hành động ngày càng mập mờ của Văn ngạn gần đây, tôi không có đủ tự tin để phản bác.

Anh cười nói: "Đừng nghĩ Văn Ngạn đơn giản, tôi đã nói rồi mà."

"Em đoán xem vì sao tôi hiện tại lại có thể xuất hiện lâu như vậy?"

Tôi lắc lắc đầu.

Anh nhìn tôi chằm chằm, lại hôn tôi lần nữa.

Có thể là do biểu hiện của anh quá dịu dàng, tôi mê muội không né tránh nụ hôn này.

"Bởi vì hắn phát hiện."

"Chúng tôi vốn dĩ chính là một người."


16.

Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, không chút dục vọng nhưng lại khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Ôn Nhan ý vị không rõ nở nụ cười: "Hiện tại hắn đã có thể lưu lại một phần ký ức lúc tôi xuất hiện."

"Em nói..." hắn cố ý kéo dài giọng điệu, "Nếu như hắn biết vừa rồi tôi đối với em làm những cái đó, sẽ thế nào?"

Đồng tử của tôi run lên, bối rối không thể giải thích được.

Tôi chưa kịp nói gì thêm, anh đã cau mày xoa xoa thái dương, thân thể khẽ run lên, giây sau vẻ mặt trở nên trống rỗng.

"Văn Ngạn, anh không sao chứ?" Tôi nhẹ giọng kêu.

Anh ngước mặt lên nhìn về phía tôi, lộ ra nụ cười thường ngày..

"Xin lỗi, hình như anh bị đau đầu, không cần lo lắng."

Ánh mắt anh lướt qua góc quần áo xộc xệch của tôi, cực kỳ tự nhiên mà duỗi tay giúp tôi chỉnh sửa lại.

"Quần áo xộc xệch."

Vì lời nói của anh, tim tôi liền đập liên hồi.

Ôn Nhan đã làm xộc xệch nó.

Từ vẻ mặt của bạn trai, tôi hoàn toàn nhìn không ra anh tột cùng có nhớ đoạn kí ức nào không.

"Đói bụng chưa, trưa nay em muốn ăn gì?" Anh xoa tóc tôi, cười hỏi.

Tôi sững người vài giây rồi nói: "Em muốn ăn mì sợi anh làm." Anh cười khẽ một tiếng.

"Được."

Nhìn bóng lưng anh quay lưng đi về phía nhà bếp, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra là không nhớ...

17.

Thứ sáu sau khi tan học, ba người bạn cùng phòng của tôi đã ngăn tôi lại.

"Từ khi mày chuyển đến ở cùng bạn trai, đã lâu rồi chúng ta không ăn tối cùng nhau!" Đình Đình ủy khuất nói.

"Đúng vậy, mày là đứa thấy sắc liền quên bạn!" Hai người còn lại đồng thanh, "Đã thế còn không đem bạn trai cho tụi tao gặp một lần."

Tôi hơi chột dạ mà cúi đầu nhìn những ngón chân.

Chủ yếu chính là anh ấy, tụi mày đều biết anh ấy, dù sao cũng là quan hệ thầy trò, tôi sợ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến Văn Ngạn.

"Tao mặc kệ, tối mai mày phải dẫn anh ta đến để tụi tao gặp. Tụi tao liền đến giúp mày kiểm tra."

"Đúng! quyết định vậy đi!"

"Địa điểm ngày mai nói cho mày, không gặp không về!"

"Này tụi mày."

Tôi chưa kịp nói hết thì tụi nó đã vội bỏ chạy, sợ tôi từ chối.

18.

Cuối buổi tối thứ bảy, tôi đang chọn quần áo trong phòng.

Dù tủ chật nhưng vẫn lo không có quần áo mặc.

"Em muốn đi ra ngoài sao?" Cửa phòng không biết từ lúc nào mở ra, bạn trai dựa vào cửa hỏi.

Tôi không cần quay đầu lại cũng biết anh ta nhất định không phải là Văn Ngạn, bởi vì anh ấy rất chú trọng lễ nghi và sự riêng tư, sẽ không bao giờ vào phòng tôi mà không gõ cửa.

"Ừ." Tôi đáp.

Trong khoảng thời gian này ấm áp cùng chán ghét xuất hiện quá thường xuyên, thời gian cũng rất ngẫu nhiên, thành quen rồi.

Ở chung với anh ta cũng bất tri bất giác trở nên tự nhiên.

"Tôi giúp em chọn."

"Được nha."

Có người giúp đỡ là phúc âm của những người mắc chứng ám ảnh.

Ôn Nhan đi tới bên cạnh tôi, bất quá chỉ liếc nhìn tủ quần áo của tôi, từ trong góc kín đáo lấy ra một chiếc váy liền màu đỏ.

"Cái này rất hợp với em."

Tôi nhìn kỹ.

Đó là một chiếc váy slip dress xếp nếp rất đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ mặc nó.

Bởi vì nhìn phía trước thì giống như một chiếc váy hai dây đơn giản, nhưng phía sau lại để trần từ vai đến eo, chỉ có hai dây buộc quanh eo vừa đủ che eo.

Đẹp thì đẹp đấy nhưng hở hang quá.

Sự bối rối và do dự của tôi hiện rõ trên khuôn mặt.

"Quá hở hang?"

Tôi gật gật đầu.

Ôn Nhan tiếc nuối liếc tôi một cái, sau đó từ trong ngăn tủ tìm ra một chiếc áo nịt len ​​màu trắng, cùng với váy đưa cho tôi.

"Mặc áo khoác ngoài thì không lộ."

Chà! Tôi không cần phải đưa ra lựa chọn của riêng mình, chưa kể rằng Ôn Nhan thực ra rất có thẩm mỹ. Tôi cầm lấy quần áo, ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi muốn thay đồ."

Anh nhướng mày: "Thay đi."

"Anh đi ra ngoài!"

"Thẹn Thùng cái gì? Về sau không phải là"

Tôi nhanh chóng bước tới và bịt miệng anh ta lại.

Lòng bàn tay lại truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Sau khi nhận ra được Ôn Nhan muốn làm cái gì về sau, mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra ngoài.

Khóa trái cửa.

Ngoài cửa hắn tâm tình vui sướng mà cười thành tiếng.

19.

Tôi chần chừ hồi lâu, cuối cùng không chọn dẫn theo bạn trai.

Không nói đến anh ta hiện tại là Ôn Nhan, với cả anh cũng là thầy giáo, tôi cũng không dám tùy tiện tiết lộ.

Dù đã là trường đại học nhưng chuyện tình cảm thầy trò luôn khó tránh khỏi.

Tôi không muốn Văn Ngạn phải chịu đựng điều đó.

Lúc ra ngoài, Ôn Nhan ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, nghe thấy động tĩnh phía sau liền ngẩng đầu nhìn tôi.

Trong mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên.

"Quả nhiên, bộ đồ này rất hợp với em, rất đẹp."

Nghe lời khen ngợi thẳng thắn của anh ta, má tôi hơi ửng hồng.

Anh lại hỏi: "Đi ăn với bạn à?"

Tim tôi thắt lại: "Đúng vậy, bạn cùng phòng."

Lo lắng anh ta yêu cầu muốn đi chung.

"Được, về nhà sớm một chút."

Không ngờ tới anh chỉ thản nhiên nói một câu, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.

Tôi sững người một lúc: "Được."


20.

Vì đi ăn tối một mình mà không có bạn trai nên tôi đã bị ba người bạn cùng phòng khiển trách nặng nề và còn bị đưa lên vòng bạn bè.

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc xoa dịu họ với lý do sẽ đãi họ.

Ai có thể nghĩ rằng một bữa tối sẽ không đủ với tụi nó, tụi nó còn lôi kéo tôi đến KTV.

Lâu lắm rồi chúng tôi mới được tụ tập, nói chuyện phiếm, đùa giỡn, thời gian trôi qua rất nhanh.

Chờ tôi về đến nhà đã là 12h.

Tôi dùng vân tay mở cửa, thấy bên trong tối đen như mực.

Hình như Văn Ngạn đã ngủ, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đóng cửa và thay giày, tôi bật đèn.

Qua khóe mắt, chợt chú ý đến một bóng người đang ngồi trên ghế sô pha.

"A!" Tôi sửng sốt, không khỏi kêu lên một tiếng. Lại nhìn kĩ, hóa ra đó là bạn trai.

"Văn Ngạn? Anh còn chưa ngủ sao?" Tôi chậm rãi đi về phía anh. Anh cúi đầu không nhìn tôi.

"Văn Ngạn?"

"Em đi ăn tối với bạn cùng phòng à?" Giọng anh khàn khàn.

"Đúng vậy, lâu lắm rồi tụi em mới gặp nhau nên về hơi muộn, em tưởng anh đã ngủ rồi." Tôi vô thức bước chậm lại.

"Sao Chi Chi không mang anh đi cùng?"

"Họ không mang theo...J

"Bọn họ không phải bảo em dẫn anh đến sao?" Văn Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh, nhưng càng giống là bão táp trước bình tĩnh.

Tôi mở to mắt, làm sao anh biết được.

Một cái gì đó lóe lên trong tâm trí tôi.

Vòng bạn bè của tụi kia!

Văn Ngạn là giáo viên đã dạy chúng tôi, và hầu hết mọi người đều thêm VX của anh.

Khó trách.

Văn Ngại có vẻ như đang giận nên tôi vội vàng giải thích: "Không phải em không muốn dẫn anh đi gặp họ, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? Em sợ ảnh hưởng đến anh sao? Nhưng chuyện này từ đầu đến cuối em chưa từng đề cập với anh, cũng chưa từng hỏi anh có để ý đến những lời đàm tiếu đó hay không.

"Em là vừa tự đưa ra quyết định của riêng em cho anh."

Văn Ngạn ngồi thẳng tắp nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt không rõ ràng.

Chỉ có những đường gân trên mu bàn tay mới bộc lộ cảm xúc thật của anh.

"Thực xin lỗi." Tôi dừng lại, không dám đi lên.

"Hay là em sợ anh có tính cách phân liệt, sẽ làm tổn thương bọn họ?"

Tôi nhìn anh hoài nghi: "Em chưa bao giờ nghĩ như vậy"

Anh đứng dậy, tiến lại gần tôi.

"Em phát hiện ra anh ta, lại chưa từng nhờ anh giúp đỡ, Em sợ anh sao?

"Cho dù anh ta uy hiếp em, đe dọa em, đem em đè ở dưới thân hôn môi, em cũng sẽ không nói cho anh biết.

"Hay là, em thích anh ta hơn?"

Văn Ngạn đi tới trước mặt tôi, tôi theo bản năng lùi lại một bước lại bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại.

Anh đều nhớ ra rồi.

Mắt tôi ươn ướt, giọng run run: "Em không có."

"Ăn mặc quần áo anh ta chọn, thật sự vui vẻ đi." Anh đánh giá tôi, đôi mắt lóe lên một tia si mê

"Chi Chi thật xinh đẹp."

Tôi bị dọa sợ.

Chỉ cảm thấy anh ghé sát vào tai tôi, nhẹ nhàng nói: "Nhưng nghĩ đến việc em đẹp như vậy là bởi vì anh ta, anh liền cảm thấy có chút chướng mắt."

Mắt tôi rưng rưng, một linh cảm xấu lan ra.

Anh ấy đưa tay tới gần, tôi cảm giác được mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

KHÔNG!

Khi những ngón tay của Văn Ngạn gần chạm vào tôi, những sợi dây căng của tôi bị đứt.

Nước mắt không thể kiềm chế được nữa mà trượt dài trên má, qua cằm rồi nhỏ xuống đất.

Vẻ mặt Văn Ngạn lập tức trở nên bối rối.

"Là, em sợ." Giọng tôi run run và tôi buộc mình phải nhìn anh.

"Em không nói cho anh biết, là anh ta nói chỉ cần em cầu cứu anh ta liền sẽ làm tổn thương anh, em không muốn như vậy, em cũng sợ anh ta làm tổn thương em, nhưng mà anh ta không có không phải sao?"

"Anh ta đang bảo vệ anh, khi anh phát sốt, anh bị thương, tâm trạng không ổn định đều là anh ta đứng ra chịu đựng thay anh tất cả?"

Anh đông cứng lại.

"Các anh vốn dĩ chính là một người, người em thích vẫn luôn là anh. Anh không nhận ra điều đó sao, đó là lý do tại sao anh ta xuất hiện thường xuyên như vậy."

"Em chưa bao giờ nghĩ anh là một người không bình thường."

"Em không đưa anh đi gặp họ, bởi vì em sợ những lời đàm tiếu đó ảnh hưởng đến anh, bởi vì..."

Nước mắt tôi không thể ngừng rơi, giọng tôi nghẹn ngào.

"Những thứ này anh không cần gánh chịu, là em lì lợm nhất định phải cùng anh ở bên nhau a!"

"Chi Chi."

Văn Ngạn ôm tôi với vẻ mặt đau khổ.

"Về sau sẽ không như vậy nữa."

"Em nói rất đúng, bọn anh vốn dĩ chính là một người."

21.

Sau đó, Văn Ngạn nói với tôi lý do tại sao Ôn Nhan lại xuất hiện.

Mẹ anh mắc chứng rối loạn hoang tưởng, khi anh 7 tuổi, anh đã chứng kiến ​​cảnh mẹ mình dùng kéo giết bố.

Máu bắn tung tóe, mặt đất, bàn cà phê và ghế sô pha đều dính đầy máu của bố anh.

Bố anh nhìn anh chằm chằm, miệng như muốn nói: "Chạy đi, mau trốn vào, mẹ có gọi tên thế nào cũng đừng lên tiếng.

Cuối cùng, người hàng xóm nghe thấy tiếng động và gọi cảnh sát, cảnh sát xông vào khống chế mẹ anh, đưa bà đi, người trông có vẻ điên loạn.

"Không! Tôi muốn mang theo con trai tôi! Chúng tôi muốn một nhà đoàn tụ!", bà ấy hét lên một cách cuồng loạn.

Anh trốn trong tủ đều nhìn thấy rõ ràng, cảm xúc của anh rơi vào sự hỗn loạn tột độ.

Liền ở khi đó, Ôn Nhan xuất hiện.

Anh cũng nói rằng, kì thực anh đã sớm thích tôi.

Chỉ là sợ hãi chính mình không khống chế được Ôn Nhan, Ôn Nhan sẽ làm tôi bị thương. Cho nên chậm chạp không chiu đáp ứng tôi theo đuổi.

"Vậy tại sao cuối cùng anh lại đồng ý?" Tôi dựa vào lòng anh hỏi.

Anh nhếch khóe miệng, phong thái đó có chút ấm áp mà hơi đáng sợ.

"Bởi vì anh, khó lòng kìm nổi..."

Những từ cuối cùng được giấu giữa môi và răng.

22.

Sau đó, tôi đưa Văn Ngạn đến gặp bạn cùng phòng.

Không có gì ngạc nhiên khi thấy cả ba người họ há hốc mồm, mắt gần như muốn rớt ra ngoài.

Tôi cũng đã đưa anh ấy về ra mắt bố mẹ, họ rất thích anh, còn khen anh "tài sắc vẹn toàn".

Chẳng qua trên đường đến đó có điều ngoài ý muốn.

Ôn Nhan xuất hiện.

So với tốc độ biết tiến và biết lùi của Văn Ngạn, anh ta có vẻ vụng về và lúng túng hơn.

Bố mẹ tôi có chút khó hiểu trước sự thay đổi thái độ đột ngột của bạn trai tôi, nhưng lại cảm thấy buồn cười trước những "lời nói vô liêm sỉ" của anh.

Tôi ở một bên cười đến ngã trái ngã phải.

Ôn Nhan lén lút hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn tôi một cái.

Anh im lặng nói khẩu hình với tôi mấy chữ.

Tôi nhìn hiểu hết.

Hai gò má hơi ửng hồng, quay mặt đi không dám nhìn anh nữa.

Câu khẩu hình chính là:

"Tối nay tính sổ."

(Hoàn)


6.

Anh nhướng mày: "Không quá ngu."

"Anh là nhân cách thứ hai của anh ấy?"

"Chính nó."

"Anh có vẻ không ưa thích tôi."

"Bỏ chữ thích đi."

Tôi thắc mắc.

Anh cúi đầu nghịch bật lửa bạc trong tay: "Bởi vì chướng mắt".

"Anh ta sợ tôi bị phát hiện, sợ tôi làm tổn thương em, sợ em rời bỏ anh ta, sợ anh ta có nhân cách chia rẽ.

"Cho nên, anh ta muốn xóa bỏ tôi."

Nói đến đây, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa cảm xúc khủng khiếp.

Anh mở rộng hai chân, chậm rãi đi về phía tôi: "Đáng tiếc hắn thất bại, chỉ có thể tận lực áp chế, giảm bớt sự xuất hiện của tôi vô số lần.

"Tôi thật sự không thể đả thương em, chỉ cần tôi có ý nghĩ này, hắn sẽ liều mạng tranh đoạt thân thể của tôi.

"Như bây giờ."

Có lẽ không dễ dàng giật lấy cơ thể, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ác ý.

Cuối cùng, anh ta đã đến gần tôi.

Phía sau tôi là cái tủ, không thể chạy thoát.

Anh dùng sức nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn anh: "Nói cho tôi biết, em có cản đường không?"

"Vì em mà tôi suýt chết." Anh nhấn mạnh từ "chết" và bóp chặt cằm hơn.

7.

Đau.

Tôi vốn đã rất sợ đau, nhưng anh ta không hề tỏ ra thương xót, và những gì anh ta nói thật đáng sợ.

Mắt tôi gần như đỏ hoe ngay lập tức, nhưng khi tôi nghĩ rằng người trước mặt tôi sẽ không bao giờ thương hại tôi như bạn trai của tôi, tôi thậm chí cảm thấy khó chịu hơn.

Tôi cố gắng kìm nước mắt, sợ rằng anh sẽ làm tổn thương tôi thêm nữa.

Không biết có phải do tôi ảo tưởng hay không mà vẻ mặt anh đơ ra vài giây, rồi lại trở về trạng thái tự nhiên, buông tôi ra như mất hẳn bản tính trêu chọc.

Anh dùng khăn giấy hờ hững lau tay: "Chỉ cần em cùng anh ta chia tay, tôi sẽ không làm gì em.

"Nhưng em nhất quyết không rời đi, tôi nghĩ hậu quả có lẽ em không chịu nổi.

"Đừng nghĩ nói cho hắn biết, hắn có thể giết tôi, tôi cũng có thể làm cho hắn thống khổ."

Nói xong anh rời khỏi phòng khách, để lại tôi một mình.

Lúc đó tôi mới dám rơi nước mắt, sợ anh đi không xa, tôi mới dám nức nở khe khẽ.

Chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào trong đó, hắn có cảm giác an toàn.

"Văn Ngạn..." Tôi thì thào gọi tên anh.

8.

Ở một góc mà tôi không thể nhìn thấy, đứng đó là một dáng người mảnh khảnh và cao ráo.

Hóa ra anh chưa đi xa, mà nhìn tôi cuộn mình trong bóng tối, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Quẫn trí, tôi quay trở lại phòng và vùi đầu vào gối.

Tôi không biết phải làm gì.

Tôi không muốn chia tay, tôi không muốn rời xa Văn Ngạn.

Anh ấy rất dịu dàng và luôn ở bên chăm sóc, tôi rất ỷ lại vào anh ấy.

Nhưng... câu uy hiếp của Văn Ngạn vẫn văng vẳng bên tai.

Nếu tôi không rời đi, rất có thể anh ta sẽ làm hại tôi.

Tôi không thể nói với Văn Ngạn rằng tôi đã phát hiện ra anh ấy có nhân cách thứ 2, anh ta sẽ làm tổn thương Văn Ngạn.

Nhưng có nhất thiết phải chia tay vì điều này không?

Tôi không thể làm điều đó.

Không muốn... không muốn rời xa anh, không muốn chia tay.

Tôi sẽ tìm cơ hội kêu Văn Ngạn đi gặp bác sĩ tâm lý.

Một làn sóng mệt mỏi quét qua tôi, và tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

9.

Tôi không chia tay bạn trai và vẫn bám lấy anh ấy như thường, chỉ thỉnh thoảng lo lắng rằng nhân cách thứ 2 sẽ xuất hiện.

Văn Ngạn thấy tôi lơ đễnh, sờ má tôi: "Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

Thanh âm của hắn trong trẻo như nước chảy, hơi khàn khàn, cực kỳ ôn nhu dễ chịu.

Tôi cười lắc đầu: "Hôm nay nhiều tiết học quá, em hơi mệt.

"Thầy, hôn em đi."

Anh không khỏi mỉm cười, cúi người hôn lên môi tôi, chỉ thuần túy là thương hại cùng dịu dàng, không sâu.

Chúng tôi mới quen nhau được một tháng, anh ấy rất tôn trọng tôi, chưa bao giờ dễ dàng vượt qua ranh giới, cử chỉ thân mật nhất cũng chỉ là chạm môi.

Có lẽ quá sợ hãi, những nụ hôn nhẹ của anh không thể xoa dịu tôi.

Tôi muốn được gần gũi hơn với giáo sư của mình.

Hai má tôi hơi ửng đỏ, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, tôi khẽ nói: "Không đủ."

Anh cúi đầu hôn tôi hai lần.

"A Ngạn." Lông mi tôi khẽ run.

Văn Ngạn tựa hồ đã hiểu ra, nụ cười hơi thu lại, biểu tình nhất thời có chút khó đoán, cảm giác kia có chút giống như là nhân cách thứ hai.

Nhưng một giây sau, anh lại nhếch khóe miệng lên, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và dịu dàng, anh khẽ đưa tay nâng cằm tôi lên, chậm rãi đến gần tôi.

"Như em muốn."

Đôi môi hơi mát lạnh lại áp lên.

Nụ hôn của Văn Ngạn cũng giống như anh ấy, cực kỳ dịu dàng, luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Với sự thương hại hoàn toàn, nhưng đôi khi có sự kiềm chế.

"Hơi thở."

Anh nhắc to nên tôi không bị khó thở vì nhập tâm quá.

Văn Ngạn khẽ cười một tiếng, khuôn mặt ửng hồng của tôi phản chiếu trong mắt anh, giống như sao rơi vào mắt, dịu dàng dịu dàng.

Trước đó, tôi đã không gặp nhân cách thứ hai của Văn Ngạn vào lúc nửa đêm trong nhiều ngày, nhưng tôi không mong đợi được gặp anh ta vào ngày hôm đó.

Không, phải nói rằng anh ta đã tìm tôi.

10.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó cọ vào môi mình trong lúc ngủ, và nó ngày càng mạnh hơn nên hơi đau.

Tôi cố gắng tỉnh dậy, nhưng bị giật mình bởi bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi bên cạnh.

"Ah!"

"Em rất nghịch ngợm." Giọng anh trầm thấp, dùng đầu ngón tay xoa môi tôi, mãi đến khi môi đỏ ngầu sưng tấy mới chịu buông ra.

"Sao không chia tay đi? Em không sợ tôi làm gì em sao?"

"Tôi không có thiện cảm như Văn Ngạn."

Tôi sợ hãi rụt người lại, thanh âm hơi run run: "Tôi thích anh ấy, không muốn xa anh ấy."

Anh dừng lại: "Thích?"

Hắn khinh thường nhếch môi: "Ngươi thích tôn nghiêm của hắn?"

"Không, Văn Ngạn không phải loại người này!" Tôi cao giọng lập tức phản bác lại.

Vẻ mặt anh đột nhiên tối sầm lại.

"Ồ? Em nghĩ rằng em biết rõ về anh ta?

"Không nghĩ tới, nếu như hắn bình thường, tôi làm sao có thể sinh ra?"

Tôi mở miệng, nhưng không biết phải trả lời như thế nào.

"Em có biết hắn đã nghĩ gì khi hôn em hôm nay không?"

"Làm sao anh biết?"

"Làm sao tôi biết là mình đã hôn?" Anh cười lạnh, "Tôi không chỉ có trí nhớ của anh ta, mà còn có cùng cảm giác với anh ta.

"Tôi biết tất cả những gì anh ta nghĩ, và cảm giác được hôn em là như thế nào."

Văn Ngạn trên môi nở nụ cười, nhưng trong lời nói lại không có chút ấm áp.

"Để tôi nói cho em biết anh ta đang nghĩ gì."

Đôi mắt anh dò ​​xét cơ thể tôi từng inch một.

Anh ghé sát vào tai tôi, sự kinh ngạc trong mắt tôi sau mỗi câu nói lại tăng thêm một chút.

"Cắn!"

Tôi tát anh ta mạnh nhất có thể.

Tôi vẻ mặt bẽ bàng, khóe mắt đỏ bừng, áy náy nói: "Câm miệng! Anh ấy không phải như anh nói!"

"Không chịu nổi?" Hắn tức giận cười to, "Chúng tôi bản chất là cùng một người, em cảm thấy hắn cao quý như thế nào? Suy nghĩ của hắn cũng không khác tôi."

Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.

Tóm lại, anh rất khó chịu khi thấy cô gái yếu đuối trước mặt không ngừng bảo vệ nhân cách ngoan đạo của mình.

Rất, rất khó chịu.

"Ở trước mặt em, hắn giả bộ không được bao lâu, cho dù phản kháng, hắn cũng sẽ đem em...

"Đừng trách tôi không nhắc nhở em."

Nói xong, anh ta thôi nhìn tôi, tỏ vẻ thờ ơ rồi bước ra khỏi phòng vài bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu