Thiên hạ đệ nhất " Liếm chó" - Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***Liếm chó: "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Tôi có một sở thích, thích làm một liếm cẩu.

Không có việc gì thì đi liếm người một chút, tăng thêm niềm vui cuộc sống.

Gần đây, tôi đang liếm một người đàn ông lạnh lùng, liếm hắn trong hai tháng, hắn vẫn luôn phớt lờ tôi.

Tôi rất hài lòng.

Nhưng tôi nhanh chóng đã tìm được nam thần mới.

Vài ngày sau, người đàn ông lạnh lùng kia lần đầu tiên chủ động tìm tôi: Gần đây cô rất bận sao?

Tôi đang ăn tối với nam thần mới: Đúng vậy, anh à, gần đây công việc rất bận rộn, em vẫn đang tăng ca đây này.

Người đàn ông lạnh lùng: Tăng ca?

Tôi: Ừm ừm.

Người đàn ông lạnh lùng: Vậy cô quay đầu lại xem xem?

1

Bạn thân bị gãy xương, tôi đến một bệnh viện tư nhân cao cấp nào đó thăm cô ấy.

Trong lúc tán gẫu trong phòng bệnh, bác sĩ điều trị chính tình cờ đi vào.

Tôi quay đầu nhìn lại, sửng sốt một chút.

Nam nhân thân hình cao lớn, một thân áo trắng, phong thái lạnh lùng, vẻ mặt xa cách.

Cùng bệnh nhân nói những điều cần chú ý, giọng nói như làn nước trong vắt, trầm ấm.

Tôi đứng ở một bên, có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng cùng lông mi của hắn, cùng với mười ngón tay thon dài khi nắm lấy bệnh án.

Sau khi anh ta đi, tôi bùng nổ:
"Mau đưa phương thức liên lạc của bác sĩ cho tao!"

Bạn thân tôi thần sắc khẽ động: "mày định làm gì?"

Tôi nghiêm trang: "Bạn bè tao thiếu một nam thần lạnh lùng."

Cậu ta trợn trắng mắt lên trời: "Bệnh liếm chó tái phát thì cứ nói thẳng."

Cuối cùng, cô ấy vẫn đưa danh thiếp wechat cho tôi.

Tôi nhanh chóng gửi lời kết bạn.

Biệt danh wechat của anh hẳn là tên thật, tên là Khương Duyên.

Bạn bè không có quyền hạn riêng tư, tôi tiện tay lướt một chút, đều là bài share.

Bài giảng y học, nghiên cứu bệnh tật, hoặc phổ cập khoa học sức khỏe.

Vừa nhìn là biết con người của công việc.

Qua thật lâu, Khương Diên mới đồng ý.

[Tôi: Xin chào bác sĩ Khương, tôi là bạn của bệnh nhân Kiều Xán, tôi tên là Lâm Mạn Mạn.]

[Khương Duyên: Ừ.]

[Tôi: Khi nào cô ấy có thể xuất viện?]

[Khương Duyên: Ngày mốt.]

[Tôi: Làm phiền anh hao tâm tổn trí.]

[Khương Duyên: Không có gì.]

Tôi bị kẹt rồi.

Thái độ cao lãnh giải quyết việc chung này của anh, làm cho tôi không biết nên liếm như thế nào.

Không được, tôi phải tạo cảm giác tồn tại trước.

Còn lại hai ngày, tôi lấy cớ chăm sóc bạn thân, chầu chực ở tại bệnh viện.

Trang điểm tinh xảo, ăn mặc gọn gàng.

Bạn thân hận không thể lập tức đuổi tôi ra khỏi cửa.

Sự thật chứng minh, phương pháp này rất hiệu quả.

Gặp lại Khương Duyên, ánh mắt anh dừng lại trên người tôi hai giây, sau đó mới dời đi.

Tôi đắc chí, quay đầu lại tiếp tục gửi cho Khương Diên một ít lời rác rưởi không liên quan trên wechat.

Cuối cuộc nói chuyện, Khương Duyên dừng
lại một lát.

[Khương Duyên: Cô Lâm.]

[Tôi: vâng, vâng.]

[Khương Diên: Bệnh viện có bệnh nhân mắc bệnh hô hấp, đề nghị cô ít xịt nước hoa.]

[Tôi:...]

2

Ngày bạn thân xuất viện, tôi rất đau lòng.

Nó suýt nữa đánh chết tôi.

"Mày buông tay đi, tao hỏi thăm y tá, Khương Duyên hình như còn là phú nhị đại, mày căn bản không liếm được."

Tôi càng hưng phấn: "Liếm không được mới vui vẻ, liếm được sẽ không có ý nghĩa."

Bạn thân trầm mặc vài giây: "tao thật sự không thể hiểu được mày."

Tôi cười cười.

Đến tôi còn chả hiểu được tôi. Nó đòi hiểu cái gì.

Sau khi bạn thân xuất viện, tôi tiếp tục "quấy rầy" Khương Duyên.

Đương nhiên, với kinh nghiệm liếm chó nhiều năm, đều chọn thời điểm hắn không bận rộn.

Ví dụ như giả vờ tư vấn: "Bác sĩ Khương, gần đây xương cổ của tôi không khỏe, xin hỏi khi nào anh đi làm?"

Anh trực tiếp quăng số điện thoại của bệnh viện: "Hẹn trước trên mạng."

Lại ví dụ như, bình luận vào bài share trên mạng xã hội của anh: "Vất vả rồi, thật lợi hại, học được quá nhiều thứ."

Hắn toàn bộ không trả lời.

Tôi đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Tôi vẫn chưa biết anh ấy có độc thân hay không.

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, tôi quyết định tự mình đi hỏi.

Chiều thứ ba, tôi hẹn phòng khám bệnh của Khương Diên.

Chi phí rất đắt, nhưng để có thể vui vẻ liếm chó, tôi nhịn.

Không bao lâu, y tá gọi tên tôi, dẫn tôi vào phòng khám của Khương Diên.

Đây là lần đầu tiên tôi ở một mình với anh ấy.

Khoảng cách không đến hai mét, tôi có thể thấy rõ nốt ruồi trên sống mũi cao thẳng của anh, lông mi tinh tế rõ ràng, cùng với đôi môi có đường cong rõ ràng, màu phấn nhạt.

Anh giương mắt nhìn lên.

Tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch.

Anh ấy ra hiệu cho tôi ngồi xuống và yêu cầu tôi giải thích các triệu chứng.

Sau khi tôi lắp bắp mô tả, anh lại hỏi thêm vài câu hỏi.

Tôi chưa bao giờ căng thẳng như vậy.

Con ngươi Khương Duyên rất đen, khi nghiêm túc, lại toát ra vẻ ôn nhu, ấm áp.

Khác hẳn với khí chất lạnh lùng xa cách của anh.

Tôi tư duy hỗn loạn, nói một đống triệu chứng có thể nghĩ ra.

Khương Duyên kiên nhẫn nghe hồi lâu, cuối cùng đưa ra đề nghị: "Lâm tiểu thư, cá nhân tôi cho rằng vấn đề xương cổ của cô không tính là nghiêm trọng, nếu còn không thoải mái, có thể chuyển đến khoa hồi phục."

Tôi giật mình hoàn hồn, liên tục lắc đầu.

Ra khỏi phòng khám, tôi mới ý thức được, tôi đã quên mục đích đến đây.

Xoay người muốn trở về thì phát hiện Khương Duyên đã rời khỏi phòng khám, đi tới cuối hành lang.

Cúi đầu nhìn điện thoại, đã hơn năm giờ.

Tôi thế mà lại khiến anh tan làm muộn.

Tôi đuổi theo.
"Bác sĩ Khương."

Hắn quay đầu lại.
"Em có chút choáng váng đầu."

Anh nhíu mày: "Vừa mới choáng à?"

"Vâng."

"Vậy trước tiên chụp MRI, lấy được phim rồi..."

Anh ấy còn chưa nói xong.

Hai mắt tôi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Tôi lừa Khương Diên.

Tôi không bị bệnh đốt sống cổ.

Tôi bị hạ đường huyết.

3

Mơ mơ màng màng, còn có chút ý thức.

Tôi cảm thấy có ai đó bế tôi lên.

Cái ôm rộng rãi kiên cố, tràn ngập cảm giác an toàn.

Không bao lâu sau khi y tá truyền nước biển cho tôi, cuối cùng tôi cũng mở mí mắt nặng nề.

Đứng bên cạnh giường có một người.

Tôi ngẩng đầu, thấy Khương Duyên cau mày.

"Nếu có vấn đề đường huyết, thì nhớ ăn cơm đúng giờ."

Anh bỏ lại những lời này, xoay người muốn đi.
"Khương Duyên."

Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên đầy đủ của anh, anh dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra mục đích của chuyến đi này: "Anh có độc thân không?"

Đáy mắt Khương Duyên lộ ra một tia không kiên nhẫn, khẽ nhíu mày: "Lâm tiểu thư, nếu cô không có chuyện gì khác..."

"Anh có hay không?" tôi hỏi lại lần nữa.

Khương Duyên dừng hai giây: "Không"

Anh xoay người muốn đi,lại bị tôi túm lấy.

Lần này quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ không vui.

Tôi coi như không thấy, ngửa mặt nhìn về phía hắn, lộ ra một nụ cười chân thành phát ra từ trái tim.

"Vậy...... em có thể thích anh không?"

Nói xong câu đó, tôi nhìn thấy rõ ràng, con ngươi đen nhánh tràn ngập không vui của Khương Diên Phương, rung động hai cái.

4

Tôi phạm vào tối kỵ của liếm chó.

Liếm chó quy tắc điều thứ nhất, không cần người ta đáp lại.

Cuộc sống lúc trước của Khương Duyên phỏng chừng đã quen quy củ, chưa từng thấy qua người nào nói trắng ra càn rỡ như tôi.

Một câu nói, liền bị dọa chạy.

Rời khỏi bệnh viện, tôi vô cùng hối hận.

Cái này chắc ngay cả vị trí bạn bè wechat cũng không giữ được mất.

Do dự một lát, tôi thử gửi đi một tin nhắn: "Chúng ta còn là bạn bè wechat không?"

Không ngờ lại gửi được.

Tôi vội thu hồi.

Khương Duyên trả lời một chuỗi dấu chấm lửng: "..."

[Khương Duyên: Còn.]

[Tôi:...]

Xong rồi, anh ấy nhìn thấy rồi!

[Tôi: Xin lỗi, hôm nay đầu óc tôi có chút không tỉnh táo, toàn nói lung tung.]

Hắn không trả lời.

Tôi chạy đi lướt video một lát, mới quay lại xem cửa sổ chat.

[Khương Duyên: Ừ.]

Chưa gì đã hỏng bét hết rồi!

Tỏ rõ mục đích của mình quá sớm, khiến con đường liếm chó tiếp theo của tôi vô cùng gian nan.

Mấy lần sau đó, Khương Duyên căn bản không để ý đến tôi.

Cũng may là tôi có kinh nghiệm liếm chó phong phú , biết lấy tiến làm lui, đem tần suất tồn tại giảm xuống rất nhiều, cũng chọn lựa thời cơ thích hợp để ta tay.

Sau khi anh ấy kết thúc ca đêm, nói một câu "vất vả rồi", hoặc là vào buổi tối ngày nghỉ của anh hỏi một câu "Gần đây có bận không?".

Lui đến khoảng cách an toàn không có cảm giác xâm lược, Khương Duyên thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với tôi hai câu.

Tôi cũng không trò chuyện lâu, mỗi lần thấy ổn là dừng.

Dù sao tôi cũng có chuyện riêng, tôi cũng bận rộn lắm chứ.

Sau khi tôi hỏi "Tan ca chưa?", anh ấy sẽ trả lời "Ừ".
Lúc ấy tôi biết anh ấy không còn ghét sự tồn tại của tôi nữa.

Đột nhiên tôi rất muốn gặp anh ấy.

Chọn một ngày cuối tuần không bận rộn, tôi ngồi ở phòng khám bệnh chờ anh tan tầm.

Mặc dù tôi cũng không biết có thể nhìn thấy anh hay không.

Nhưng dù sao cũng không phải là tình yêu, tôi coi như thuốc điều hòa cuộc sống, hết thảy tùy duyên.

Thật trùng hợp, tôi đã gặp anh ấy.

Còn được hít drama kịch tính.

Khương Duyên đã thay thường phục chuẩn bị tan làm, lại bị một cô gái chặn đường.

Cách rất xa, tôi nghe không rõ hai người nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy Khương Duyên nhíu mày, đáy mắt lộ ra không kiên nhẫn.

Cùng ánh mắt đối mặt với tôi ngày đó giống nhau như đúc.

Chắc lại là một người kiên trì theo đuổi.

Quả nhiên, sau khi tới gần, tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Tôn tiểu thư, cá nhân tôi cho rằng, cô đổi bác sĩ sẽ tốt hơn."

"Khương Duyên, em không phải tìm anh khám bệnh, em..."
"Em gái." Tôi đi tới ngắt lời cô ta, "Bác sĩ Khương đã tan làm, tôi nghĩ có lẽ anh ấy không muốn bị quấy rầy nữa."

Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cô ấy sững sờ.

Rốt cuộc vẫn là trẻ con dễ dạy, cô ta đỏ mặt "Ừ" một tiếng, liền vội vàng rời đi.

Khương Duyên nhíu mày nhìn tôi một cái.

Tôi cũng không tiếp tục quấy rầy, hướng anh ấy gật gật đầu, xoay người rời đi.

Trong lúc chờ xe ở ven đường, một chiếc SUV dừng lại trước mặt tôi.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Tôi nhíu mày, hứng thú đi qua.
"Bác sĩ Khương có chuyện muốn nói với em à?"

Khương Duyên đặt hai tay lên tay lái, nhìn về phía trước, gọing nói lành lạnh: "Lâm Mạn Mạn."

Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tên tôi, tim tôi đập thình thịch.

"Dạ?"

"Tôi không thích bị quấy rầy sau giờ làm việc."

Tôi hơi sửng sốt.

"Ý anh là hành vi của cô gái vừa rồi sao?"
Tôi cúi đầu, hiểu rõ cười: "Mục đích của tôi và cô ấy không giống nhau."

Khương Duyên nghiêng đầu nhìn.

Ánh sáng đèn đường hạ xuống, ở trên mặt anh chỗ nông chỗ sâu không đồng nhất, con ngươi đen kịt, mang theo hoài nghi cùng tìm tòi nghiên cứu.

Ạn có vẻ khinh bỉ xì một tiếng: "Chỗ nào không giống?"

"Em chỉ tới bệnh viện ngồi một chút, nhìn thấy anh thì tốt, không gặp cũng không sao cả. Em không cầu xin anh thích em, thích hay không, là chuyện của một mình em, nếu quấy rầy anh, sau này em cũng sẽ không đến nữa."

Ánh mắt anh ngước lên, tràn ngập khó hiểu.

Tôi nghĩ có lẽ người thường sẽ không hiểu được tâm trạng này của tôi.

Vì thế tôi cười cười, còn nói: "Khương Duyên, có thể được em thích, chứng tỏ anh là một người rất ưu tú đó."

Anh ta không trả lời.

Tôi xua tay với anh: "Về sớm một chút đi, tạm biệt."

5

Sau lần đó, tôi rất ít quấy rầy Khương Diên.

Quy tắc liếm chó điều thứ hai, thấy tình hình tốt, thì tạm thời không liếm nữa.

Hơn nữa tôi đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đã sớm không còn miên man suy nghĩ.

Thỉnh thoảng nhớ tới, tôi vẫn sẽ nói chuyện với Khương Diên hai câu.

Có thể là anh ấy thấy tôi có chừng mực, mỗi lần đều sẽ trả lời.

Tuy rằng không nói nhiều, nhưng cũng không có biểu hiện chán ghét.

Một buổi sáng nọ, ghi chú nhắc nhở - - sinh nhật Khương Duyên.

Đây là lúc ban đầu cảm thấy hứng thú với anh, tội tìm mọi ngóc ngãch ở trang web chính thức của bệnh viện mới tìm ra.

Tôi thực sự là một con chó liếm chuyên nghiệp.

Nếu đổi lại là trước kia, tôi có thể sẽ tặng quà gì đó.

Nhưng bây giờ tôi không có ý định quấy rầy cuộc sống của anh, liền chuẩn bị lời chúc và sau đó quên anh đi.

Ngày đó tôi thức đêm viết kế hoạch, vừa qua 0 giờ, thuận tay gửi cho anh một câu "Sinh nhật vui vẻ".

Khương Diên không trả lời.

Trong dự đoán, tôi cũng không quá để ý.

Chờ tôi hoàn thành kế hoạch, hai giờ sáng nằm trên giường, màn hình điện thoại di động sáng lên.

[Khương Duyên: Cảm ơn.]

[Tôi tiện tay trả lời "Không cần".]

[Khương Duyên: Còn chưa ngủ?]

Dù sao cũng là nam thần đã liếm qua, phản xạ có điều kiện vẫn còn.

Tôi miệng ngọt trả lời: "Đang chờ anh trả lời."

[Tôi: Sao anh không ngủ?]

Đối phương dừng một lát.

[Khương Duyên: Vừa mới phẫu thuật.]

[Tôi: Vất vả rồi.]

[Tôi: Chúc anh một tuổi mới, Tứ quý như xuân, ngũ phúc lâm môn, lục lục đại thuận, thất tinh cao chiếu..]

[Tôi: Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là vui vẻ.]

"Đối phương đang gõ..." Hai phút sau.

[Khương Duyên: Ừ.]

[Khương Duyên: Ngủ đi.]

Tôi không cảm thấy cuộc trò chuyện đêm đó có gì sai.

Chắc hẳn không ai không thích những lời chúc mừng sinh nhật tuyệt vời nhỉ?

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của tôi không sai.

Sau ngày đó, tôi rõ ràng cảm thấy Khương Duyên nói chuyện phiếm với tôi nhiều hơn.

Đôi khi còn nói những chuyện xung quanh.

Đương nhiên từ đầu đến cuối, hắn cũng không có chủ động tìm tôi nói chuyện.

Vẫn là một người đàn ông lạnh lùng, rất tốt, tôi rất hài lòng.

Bó bột hơn một tháng, bạn thân đi bệnh viện tháo bột.

Hôm đó tôi không bận nên đi cùng.

Thật ra tôi căn bản không có ôm mộng đi gặp Khương Duyên, cho nên ở bệnh viện nhìn thấy anh ấy, biểu hiện của tôi rất bình tĩnh.

Đó là mối quan hệ bình thường giữa bác sĩ và gia đình bệnh nhân.

Ngược lại khi Khương Duyên nói chuyện với bạn thân, mấy lần đem tầm mắt dừng ở trên người tôi.

Tôi len lén ngửi cổ tay.

Chẳng lẽ hôm qua xịt nước hoa, lưu hương tới hôm nay?

Tháo bột xong, bạn trai bạn thân tới đón nó.

Hai người mời tôi cùng đi ăn cơm, tôi không muốn làm bóng đèn, bèn lấy cớ còn có hẹn, để cho bọn họ đi trước.

Quay ra cửa phòng khám, đúng lúc bắt gặp Khương Duyên tan làm.

Sợ bị hiểu lầm là tôi cố ý chờ anh, tôi bước nhanh hơn, ý đồ rời khỏi bệnh viện trước anh một bước.

Khương Duyên bỗng nhiên gọi tôi lại: "Lâm Mạn Mạn."

Tôi dừng lại.

Hắn bước tới trước mặt tôi: "Cô chạy cái gì?"

Tôi sửng sốt: "Em không chạy."

Khương Duyên nghẹn lời.

Không khí đột nhiên trầm mặc quỷ dị.

Sảnh dành cho bệnh nhân ngoại trú sau giờ làm việc được thắp sáng lờ mờ, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Khương Duyên, rất dễ nhớ tới lần trước gặp mặt, anh ấy ngồi ở trong xe, cau mày nhìn tôi.

Tôi cúi đầu: "Vậy... anh tan làm đi, tôi đi đây."

Đi được hai bước, Khương Duyên lại gọi tôi lại.

Tôi quay lại.

"Cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"

Khương Duyên vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia, thậm chí lông mày cũng không nhúc nhích.

Nhưng tôi lại rõ ràng nghe được tiếng tim đập gia tốc càng lúc càng nhanh của mình.

Chúng tôi chọn một cửa hàng sủi cảo đối diện bệnh viện.

Vừa vặn giờ cơm, khách khứa cũng đông.

Hoàn cảnh ồn ào, giảm bớt một chút xấu hổ.

Ngồi trước mặt Khương Duyên, tôi đột nhiên có cảm giác chân tay luống .

Nhiều năm kinh nghiệm liếm chó, tôi rất ít khi có trạng thái này.

Cũng may sau khi gọi sủi cảo lên, hai chúng tôi cúi đầu ai ăn nấy, không có một chút trao đổi, tựa như người xa lạ tạm thời ghép bàn.

Nhưng tầm mắt vẫn có lúc rơi vào trên người Khương Duyên.

Tư thế ngồi của hắn rất chính trực, nhai nuốt cơ hồ không có âm thanh, phối hợp với khuôn mặt luôn không có biểu tình gì, giống như là giám khảo nghiêm túc đánh giá món ăn.

Tôi không nhịn được thốt lên hỏi: "Ăn ngon không?"

Khương Duyên giương mắt.

Tôi xoa xoa cái mũi: "Tôi thấy anh ăn rất nghiêm túc."

Anh cong khóe môi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Khương Diên cười.

Dưới ánh đèn vàng trắng ấm áp, hắn hơi thu lại mặt mày, lông mi khẽ run, đôi môi nhếch lên cong cong.

Đôi mắt đen nhánh tràn đầy ý cười kia, lần nữa nhìn về phía tôi.

Tôi bỗng nhiên một câu cũng nói nổi.

Thật sự nếu như không biết Khương Duyên, căn bản không thể nhìn ra anh đang cười.

Nhưng trong lòng tôi lại lặp đi lặp lại một câu - hương hoa của núi cao thực sự chỉ dành cho những ai dũng cảm leo lên đỉnh núi -
"Ừ, ăn ngon." Anh nói.

Cuối cùng, là Khương Duyên đưa tôi về nhà.

Chúng tôi hầu như không nói gì trên đường đi.

Sau khi đến nơi, tôi nói một câu "Tạm biệt", anh ấy trả lời "Ừ".

Trông giống như những người bạn bình thường tình cờ ăn tối cùng nhau.

Nhưng tôi lại cảm thấy, có cái gì đó không giống.

Sự khác biệt này khiến tôi bối rối.

6

Từ khi bắt đầu dậy thì, tôi đã phát hiện mình không giống những cô gái khác.

Tôi rất dễ bị hấp dẫn bởi những chàng trai ưu tú chói mắt, cũng có thể thầm mến, theo đuổi, biểu đạt tình cảm mà không có gánh nặng gì.

Nhưng một khi bọn họ đáp lại, tất cả thích thú của tôi đều hóa thành bọt nước, trong khoảnh khắc biến mất.

Nhiều lần, tôi cũng mệt mỏi.

Buộc mình phải yêu một chàng trai không tệ một thời gian.

Cuối cùng chia tay huyên náo rất khó coi, hắn chỉ vào mũi tôi chất vấn: "Lâm Mạn Mạn, có phải ngay từ đầu, cô đã đùa giỡn ông đây?"

Tôi rất muốn nói với anh ta là không phải, thật sự không phải.

Rõ ràng ban đầu, tôi đối với hắn là thích, thích một cách chân thành thuần túy, không có mục đích, không cầu đáp lại.

Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.

Sau đó dứt khoát không yêu đương nữa, chuyên tâm liếm chó.

Đối phương không đáp lại là tốt nhất, có đáp lại liền nhanh chóng chạy.

Vừa thỏa mãn chính mình, lại không tổn thương người khác.

Cho nên, sau khi tôi phát hiện thái độ của Khương Diên thay đổi, tôi lựa chọn chiến tranh lạnh.

Liên tục mấy ngày, tôi không tìm anh nói chuyện phiếm.

Nhưng dù sao cũng là người đàn ông liếm gần hai tháng, tôi cũng không nỡ xóa, để anh ta yên lặng nằm trong danh sách của tôi.

Thêm một nét mực đậm vào lịch sử liếm chó của tôi.

Cùng lúc đó, tôi tìm được nam thần mới.

Tổng giám đốc mới tới của công ty, người đẹp trai năng lực mạnh, thân sĩ lễ phép.

Quan trọng nhất, anh ấy không có vẻ gì là thích người như tôi.

Tôi rất hài lòng.

Trong bữa liên hoan đón gió cho tổng giám đốc mới Ôn Từ, tôi thành công làm quen, còn thêm wechat.

Tiện tay lướt nhóm bạn bè, phát hiện ra nhà hàng hắn thường đến.

Vì thế tối thứ sáu, tôi bước vào nhà hàng Ý bình quân một ngày chỉ đón 50 bàn, cả đời này có lẽ tôi cũng sẽ không đến vậy mà bây giờ tôi đang làm bộ vô cùng trùng hợp ngẫu nhiên gặp Ôn Từ đang ăn cơm một mình, cũng cực kỳ quen thuộc ngồi đối diện hắn.

Hắn chỉ là kinh ngạc nhíu mày, cũng không lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Quy tắc liếm chó điều thứ ba, giũ cảm giác như gần như xa.

Tôi không có nhiệt tình chủ động quá, mà là dùng ít đề tài nhỏ, cùng Ôn Từ triển khai đối thoại.

Theo thời gian trôi qua, lời của hắn cũng càng ngày càng nhiều, có lúc thậm chí sẽ chủ động dẫn dắt đề tài trò chuyện.

Tôi rất hài lòng.

Ngay khi chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại di động trên bàn rung lên.

Tôi cúi đầu nhìn, trên màn hình thình lình xuất hiện tên Khương Duyên.

[Khương Duyên: Gần đây cô bề bộn nhiều việc sao?]

???

Anh ấy lại chủ động gửi wechat cho tôi?

Nhưng thật không may, tôi đã thay lòng đổi dạ, có nam thần mới rồi.

Vì thế tôi lấy ra hoa tâm liếm chó trả lời khuôn mẫu.

[Tôi: Đúng vậy, anh trai, gần đây công việc rất bận rộn, em còn đang tăng ca.]

Vì để cho anh không đáp lại nữa, tôi thậm chí giả trà xanh mười phần mà gọi anh ấy là "anh trai".

Vậy là đủ ghê tởm rồi phải không?

Vừa tắt màn hình, tin nhắn mới lại tới.

[Khương Duyên: Tăng ca?]

Anh ấy thế mà lại trả lời?

Nếu là thời gian trước, tôi đều có thể gặp dịp thì chơi cùng anh trò chuyện, nhưng giờ này khắc này, tôi ngồi ở trước mặt nam thần mới, làm sao có thể xem điện thoại trả lời tin nhắn chứ?

Vì thế tôi qua loa: Ừ ừ.

Đối phương không trả lời nữa.

Tôi nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục chuyện trò vui vẻ với Ôn Từ.

Sau đó, điện thoại di động lại rung.

Tôi nhịn hai giây, lấy ra chuẩn bị tắt máy.

Vô tình nhìn thấy tin tức mới nhất.

[Khương Duyên: Vậy cô quay đầu lại nhìn xem.]

7

Trong đầu tôi nổ "bụp" một tiếng.

Sau lưng từng đợt tê dại.

Chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi chậm rãi xoay người.

Phía sau cách đó không xa, vị trí gần cửa sổ đang ngồi chính là nam thần tôi liếm hai tháng qua, Khương Duyên.

Giờ phút này, hắn ôm cánh tay tựa vào ghế, thần sắc không rõ nhìn tôi.

Còn có tình huống nào khiến da đầu người ta tê dại hơn bây giờ không?

Tôi sinh ra ảo giác bị bắt gian.

Rõ ràng tôi không có quan hệ gì với hai người đàn ông này.

Tôi cuống quít quay người lại.

Ôn Từ nhận ra sự khác thường của tôi, nhìn theo phía sau tôi: "Sao vậy?"

Tôi há miệng chuẩn bị giải thích, tin tức mới lại tới.

[Khương Duyên: Nói chuyện vui vẻ quá nhỉ?]

Tôi:...

Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời đối với chó liếm?

[Khương Duyên: Lại đây.]

Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Từ.

[Tôi: Làm gì?]

[Khương Diên: Giúp tôi một việc.]

Anh tìm tôi giúp cái gì?

Nói đi cũng phải nói lại, giúp người mười năm hiếm thấy, còn liếm chó muôn đời không đổi.

Tôi khẽ cắn môi, nói lời tạm biệt với Ôn Từ: "Ôn tổng, tôi nhìn thấy bạn bè quen biết, tôi qua ngồi với anh ấy một lát."

Ôn Từ sửng sốt, đáp ứng rất sảng khoái: "Ừ, cô đi đi."

Sau đó tôi hỏa tốc nhảy đến ngồi đối diện Khương Duyên.

"Anh muốn em giúp anh cái gì?"

Anh uống một ngụm nước, mới ngước mắt nhìn tôi: "Anh đang xem mắt."

Tôi vẻ mặt dấu chấm hỏi.

"Đối tượng xem mắt đâu?"

"Đi toilet rồi."

Trách không được tôi vừa rồi không có chú ý tới Khương Duyên, thì ra là bị đối tượng xem mắt che mất.

Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó.

"Chờ một chút, không phải anh muốn em giúp cậu phá buổi xem mắt này chứ?"

Anh nhướng mày: "Ừ."
"Tôi:..."
Ôi bạn ơi, trông tôi rất giống người thường xuyên phá hỏng nhân duyên sao?

Tôi vừa định phản bác anh ta, đối tượng xem mắt của Khương Diên đã trở lạ

Tôi chim cú chiếm tổ chim khách, ngồi vào vị trí của cô ấy.

"Vị này là? "Mỹ nữ nhìn về phía Khương Duyên.

Trong bầu không khí xấu hổ, tôi đứng lên như lửa đốt mông.

"Trần tiểu thư."

Vừa đứng dậy, Khương Duyên đã lên tiếng.

Tim tôi thắt lại.

Sẽ không cho tôi vai bạn gái cũ nhưng vương vấn không buông chứ?

"Cô ấy là bạn gái cũ của tôi."

Tôi sửng sốt.

Đậu má, sẽ không như thế đâu đúng không....?

"Giữa chúng tôi còn có tình, cho nên..."

Tình?

Tôi nhìn về phía Khương Diên.

Người phụ nữ được gọi là Trần tiểu thư dừng lại một chút, sau đó vô cùng ôn nhu rộng lượng đáp lại: "Tôi biết rồi." Sau đó một mình rời đi."

Thuận lợi như vậy?

Chờ một chút, nếu vị Trần tiểu thư này hiểu ý người như thế, vậy Khương Duyên trực tiếp cự tuyệt không phải tốt rồi sao, cần gì đem ta kéo tới tiến hành làm điều thừa "Hỗ trợ"?

Không đợi tôi đưa ra nghi vấn, Khương Diên mở miệng trước.

"Cô tăng ca đây à"

Tôi:...

Tôi mạnh mẽ giải thích: "Lúc trước đang tăng ca."
Khương Duyên "À" một tiếng: "Sau đó đến nhà hàng tiếp tục tăng ca?"

Tôi:...

Được rồi, tôi nói dối đó, được chưa!

Tôi bĩu môi, chuẩn bị rời đi.

Khương Duyên có lẽ hiểu lầm tôi muốn quay về bàn Ôn Từ, mặt không chút thay đổi nhắc nhở: "Hắn đi rồi."

Tôi quay đầu nhìn, thật đúng là đi rồi.

Lại quay đầu lại, Khương Diên đang nhìn chằm chằm tôi.

Đôi mắt đen nhánh, thần sắc không rõ.

Trong nháy mắt giống như trở lại đêm cùng anh ăn sủi cảo, tôi lại có chút luống cuống tay chân.

Không khí yên tĩnh vài giây, anh dời tầm mắt, giọng khàn khàn, như thở dài: "Tôi đưa em về."

Ngồi trong chiếc xe quen thuộc, không khí so với lần trước còn lạnh hơn.

Khương Duyên vẫn duy trì bộ mặt không chút thay đổi, nhưng khóe môi mím chặt, tôi phát hiện ra hắn không vui.

Tôi cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Hôm nay nhà hàng kia ăn rất ngon ha."

Vô nghĩa, mỗi một miếng đều là nhân dân tệ, có thể ăn không ngon sao?

Khương Diên không nói gì.

Không khí lại lạnh vài phần.

Tôi tiếp tục gượng cười: "Không ngờ người ưu tú như anh cũng muốn xem mắt, tôi thấy cô Trần rất tốt, anh không hài lònng à?"

Khương Duyên vẫn không trả lời.

Quên đi, vẫn là giữ im lặng đi.

Tôi cúi đầu, xấu hổ xoa xoa cái mũi, anh bỗng nhiên mở miệng gọi tên tôi: "Lâm Mạn Mạn."

"Ơi?"

"Em vẫn luôn như vậy sao?"

Tôi nhất thời không kịp phản ứng, nghiêng đầu nhìn hắn: "hả?"

"Tùy tiện thích một người, lại rất nhanh đổi người khác."

Tôi giật mình.

Anh ấy nhìn về phía trước, cảnh phố xá ngoài cửa sổ rất nhanh biến mất, lưu quang chói mắt, tôi không rõ thần sắc của anh.

Chỉ có thể lơ mơ cảm thấy áp suất thấp tới cực điểm.

Tôi nuốt nước miếng: "em đã nói rồi, em không yêu cầu đáp lại, thích hay không, đều là chuyện của một mình em."

Nói xong, ngón tay Khương Duyên đặt trên tay lái dùng sức đến trắng bệch.

Thanh âm của hắn rất lạnh, "Không mong đáp lại, một mực thể hiện thích, không sợ mang đến gánh nặng cho đối phương sao?"

Tôi đương nhiên sợ.

Cho nên đối tượng tôi lựa chọn, đều là người sẽ không thích tôi.

"Chỉ cần không thích em, chẳng phải sẽ không có gánh nặng rồi sao?"

Khương Duyên dừng một chút.

Vừa vặn gặp phải đèn đỏ, sau khi xe dừng lại, ánh đèn neon chiếu rọi, tôi có thể thấy rõ hàm dưới căng thẳng của anh, mi tâm khẽ nhăn.

Một loại cảm xúc khó có thể gọi tên dưới đáy lòng dâng lên.

Máu nóng dâng lên, tôi thốt ra: "Chẳng lẽ anh thích em?"

Đèn xanh nhấp nháy, Khương Duyên mạnh mẽ khởi động xe.

Tôi đụng lưng vào ghế, chợt nghe thấy thanh âm lạnh như băng của hắn: "Không!"

8

Sau đêm đó, tôi và Khương Duyên hoàn toàn không liên lạc.

Tôi chẳng để ý, dù sao thế gian ếch ba chân còn hiếm chứ đàn ông hai chân thiếu gì, cái này không được mình đổi liền.

Tóm lại, sau khi dời mục tiêu, tôi nhanh chóng quen thuộc với Ôn Từ.

Kỳ thật tôi luôn cảm thấy hắn giống Hải Vương, không chủ động, không cự tuyệt, cũng không chịu trách nhiệm.

Nhưng tôi không yêu hắn, chỉ cần hắn không thích tôi, tôi có thể tiếp tục hưởng thụ niềm vui liếm chó.

Cuối tuần có họp lớp, bạn thân gọi tôi cùng đi trung tâm thương mại mua quần áo.

Chân nó bị thương vừa lành, không đi được, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Nếu biết sẽ xảy ra chuyện gì, đánh chết tôi cũng sẽ không đi giày cao gót.

Còn chưa đi vào trung tâm thương mại, tôi một chân giẫm lên nắp cống, giày cao gót nhỏ kẹt trong khe hở.

Sau đó nghiêng nghiêng một cái.

Ok, tôi cũng què luôn rồi.

Bạn thân khốn nạn chỉ vào cổ chân sưng thành bánh bao của tôi cười ha ha, giơ điện thoại di động chụp ảnh, tuyên bố sẽ đăng lên nhóm bạn bè.

Cuối cùng, bạn thân gọi điện thoại bảo bạn trai cô ấy tới đón hai chúng tôi.

Trong lúc chờ đợi, tôi bỗng nhiên nhận được một tin nhắn wechat.

[Khương Duyên: Bị trẹo chân?]

Làm sao anh biết?

Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt.

Mở vòng tròn bạn bè.

Quả nhiên, bạn thân đã đăng hình ảnh cổ chân sưng thành bánh bao của tôi.

[Status: Ha ha ha ha, Lâm Mạn Mạn trẹo chân cũng có cảm giác nghệ thuật như vậy.]

Còn mẹ nó đăng kèm theo định vị.

Tôi:...

Kiều Xán, đồ ngốc, tao phải xoá mày!

Đúng lúc này, điện thoại di động lại sáng lên.

[Khương Duyên: Tôi ở gần đây, em đứng đó đừng nhúc nhích.]

[Tôi: Anh muốn qua đây?]

Khương Diên không trả lời.

Tôi vừa định nói với anh không cần, chợt nghe được Kiều Xán hô to:
"Đây không phải là bác sĩ Khương sao? Thật trùng hợp, mau để anh ấy xem chân cho mày!"

Trong đám người lui tới quảng trường, tôi liếc mắt một cái đã thấy được Khương Duyên.

Tính ra, từ lần gặp mặt trước, đã qua hơn mười ngày.

Trong mười mấy ngày này, chúng tôi không nói thêm một câu nào.

Hôm nay vừa gặp mặt, lại có chút cảm giác xa cách lâu ngày gặp lại.

Còn chưa lên tiếng ngăn cản, Kiều Xán liền lớn tiếng kêu "Bác sĩ Khương".

Khương Duyên sải bước đi tới.

Tôi ngồi trên quả cầu đá ở quảng trường, Khương Duyên nhìn tôi một cái, sau đó tầm mắt dời xuống.

Tôi theo bản năng thu chân lại: "Thực ra không cần..."

Hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nâng cổ chân tôi lên.

Quảng trường ồn ào, một màn này dẫn tới vài người đi đường nhìn vào.

Ngón tay hắn thon dài hữu lực, đụng tới cổ chân sưng đỏ, mang theo chút cảm giác mát mẻ.

Kiểm tra vài lần, xác nhận tôi không bị thương đến xương, Khương Diên mới đứng lên.

Từ lúc anh vừa mới ngồi xổm xuống, trong lòng tôi bỗng trào dâng cảm giác rung động.

Nhưng giờ phút này anh đứng lên, tôi mới phát hiện, anh vẫn là bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, giống như vừa mới làm một chuyện hết sức bình thường.

Tôi mím môi dưới, thu lại sự thất vọng trong đáy mắt.

"Bác sĩ Khương, tôi thấy Mạn Mạn rất nghiêm trọng, hay là anh đưa cô ấy đi bệnh viện xem sao?"

Kiều Xán còn đang đổ thêm dầu vào lửa.

Tôi giương mắt, liền thấy nụ cười mập mờ không rõ trên mặt nó.

Chẳng lẽ nó định giúp tôi?

Đáng tiếc tôi đã không có hứng thú gì với Khương Duyên rồi.

"Tôi không sao, bác sĩ Khương anh ......"

"Được. "Khương Duyên nhìn về phía khuê mật, vô cùng nghiêm túc đồng ý.

Tôi:...

Kiều Xán ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói: "Đừng lãng phí cơ hội tao tạo cho mày, mau đi, tao ở đây chờ người yêu tới đón."

Sau đó chính mình lắc lắc xe lăn cũng không quay đầu lại mà đi.

Vậy ý nghĩa ban đầu của việc nó kéo tôi đi đẩy xe lăn là gì?

Khương Duyên nhìn tôi một cái, mặt không chút thay đổi hỏi: "Cần tôi bế em qua không?"

Tôi:?!

"Không không không không!" Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên tảng đá rơi xuống.

Khương Duyên: "Ừ"

Cuối cùng, tôi được Khương Diên đỡ lên xe.

Nơi này cách bệnh viện anh làm việc rất gần, sau khi đến bệnh viện, Khương Duyên tìm xe lăn đẩy tôi vào.

Dọc theo đường đi, tôi đều đón nhận ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm.

Gặp được người quen của Khương Duyên, đều dùng một loại ánh mắt mập mờ khó có thể miêu tả đánh giá tôi.

Nếu không vì chân tôi sưng thành bánh bao, giờ phút này khẳng định đã đưa tôi với Khương Duyên vào phòng ngủ luôn rồi.

Bởi vì không tổn thương đến xương, chỉ đơn giản bôi chút thuốc, dùng túi đá chườm lạnh là xong.

Lúc rời đi, bên ngoài trời đổ mưa.

Khương Diên đề nghị đưa tôi về.

Tôi có chút khó xử, bởi vì Kiều Xán đã gọi tôi muốn cháy máy rồi, bảo tôi nhanh chóng chạy tới địa điểm họp lớp.

Nếu để Khương Duyên đưa đi, chẳng phải là rõ ràng đem người ta làm tài xế sao?

"Không cần, em phải đi tham gia họp lớp, đón xe đi là được."

Khương Duyên nhìn tôi một cái: "Ở đâu?"

Tôi sửng sốt, thành thật trả lời: "Nhà hàng Bốn Mùa."

"Vừa khéo." Anh mở cửa xe, " Nhà tôi ở ngay con phố kia."

9

Phải nói là, vô cùng trùng hợp.

Trùng hợp làm cho tôi hoài nghi Khương Duyên có phải cố ý nói như vậy hay không.

Dọc đường đi, tôi lén quan sát.

Anh từ đầu đến cuối đều là bộ dáng kia, thoạt nhìn không có gì dị thường.

Chắc là nói thật rồi.

Khương Diên đưa tôi đến quán.

Tôi nói lời cảm ơn với anh ấy, chuẩn bị gọi một bạn học đỡ tôi vào, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài xe có người gọi tôi: "Lâm Mạn Mạn?"

Tôi quay lại.

Đời người luôn có những niềm vui bất ngờ, ví dụ như giờ phút này, bạn trai cũ duy nhất của tôi, đang đứng ngoài cửa sổ, hai tay khoanh tay, cau mày nhìn tôi.

"Thật đúng là cô?"

...... Không phải nói cậu ta sẽ không tới tham gia họp lớp sao?

Sớm biết hắn đến, đánh chết tôi cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Ánh mắt di chuyển, hắn thấy Khương Duyên trong xe, "Chậc" một tiếng.

"Lâm Mạn Mạn, nhiều năm như vậy, ánh mắt của cô thật đúng là càng ngày càng cao, như thế nào, vị này liếm được bao lâu rồi?"

Khương Duyên nhíu mày.

Trước khi tôi có thể lên tiếng, anh ta đã đi một vòng đến cửa xe Khương Diên và gõ cửa kính.

"Người anh em!, Hắn giống như uống quá chén, đầu lưỡi có líu lại, "Nghe tôi khuyên một câu, cách xa cô ta một chút, cô ta chỉ biết đùa bỡn tình cảm của anh thôi."

Khương Duyên trực tiếp đóng cửa sổ lại.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, bạn trai cũ mắng câu gì đó, xoay người rời đi.

Không khí bên trong xe có chút xấu hổ.

Tôi xoa xoa cái mũi: "Thật ngại quá, đó là bạn trai cũ của em, lúc ấy chúng em chia tay ầm ĩ không vui lắm, hắn ta nói cái gì anh đừng quá để ý..."

"Cho nên lời hắn nói có đúng không?" Khương Duyên nhìn về phía trước, đột nhiên ngắt lời tôi.

"Hả?" Tôi khó hiểu.

"Nói em đùa giỡn tình cảm ấy."

Tôi sửng sốt một lát, mới kịp phản ứng: "Em tuyệt đối không có!"

Dừng một chút, cảm thấy những lời này không có sức thuyết phục gì, lại bổ sung: "Hôm nay làm phiền anh, cũng cám ơn anh đã giúp đỡ, về sau em sẽ không quấy rầy anh nữa, tạm biệt."

Nói xong, tôi đưa tay cởi dây an toàn, bỗng nhiên bị đè lại.

Tay Khương Duyên rất lớn, đặt trên mu bàn tay tôi, cảm giác có chút lạnh.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen kịt của anh.

Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng không có biểu cảm gì, giờ phút này, lộ ra vẻ tức giận.

"Lâm Mạn Mạn, là em trêu tôi trước."

Tôi muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn.

Mưa lớn dần, từng giọt từng giọt rơi trên xe, không hề có tiếng động.

Trong nháy mắt hoảng loạn qua đi, tôi dần dần thả lỏng.

Kiêu ngạo như Khương Duyên, có thể chưa từng bị người nhiệt liệt truy đuổi như vậy nên mới thích tôi?

Hay là, anh chỉ là không cam lòng mà thôi.

Tôi cúi đầu, mím môi cười.

Lần thứ hai ngước mắt lên, đáy mắt đã lộ vẻ thản nhiên.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi thậm chí có thể thấy rõ lông mi run rẩy của anh.

Tôi tiếp tục đến gần, phá vỡ giới hạn của khoảng cách an toàn.

Đáy mắt Khương Duyên hiện lên một tia bối rối.

Nếu đây là cái giá phải trả vò đã chủ động trêu chọc, tôi cũng không phải không thể chấp nhận.

"Đúng vậy, là em trêu anh trước." tôi hạ giọng mang theo ý cười, "Cho nên, bây giờ anh làm gì, em cũng sẽ không chống cự đâu."

10

Sự thật chứng minh, không nên đùa giỡn nam nhân đứng đắn.

Khương Duyên đuổi tôi xuống xe, gần như lấy tốc độ khởi động của xe đua chạy khỏi hiện trường.

Tôi nín cười, nhảy nhót đi vào khách sạn.

Mấy người bạn học quen thuộc xuống đón tôi, không tốn chút sức lực nào liền đi đến phòng bao.

Tôi ngồi xuống bên cạnh bạn thân: "Sao mày không nói với tao bạn trai cũ của tao cũng đến?"

"Tao cũng không biết, thằng đấy đột nhiên quyết định đến."

Tôi bĩu môi.

Kiều Xán bỗng nhiên ý thức được cái gì, "Không phải là bác sĩ Khương đưa mày tới đúng lúc gặp được hắn, sau đó hắn điên cuồng nói xấu mày đấy chứ?"

Tôi:...

Tuyệt vời, đoán rất chính xác.

Cả bữa cơm tôi ăn không thấy ngon.

Chưa kết thúc, tôi đã tìm cơ hội để trốn về.

Cổ chân sưng tấy mặc dù vẫn đau, nhưng đã không còn đau như lúc ban đầu.

Tôi không cho ai tiễn, khập khiễng đi ra khỏi khách sạn.

Vừa ra cửa chính, liếc mắt một cái đã thấy xe Khương Duyên ở ven đường.

Không phải anh ấy vừa mới đi rồi sao?

Tôi giả vờ không nhìn thấy, đi được hai bước, bỗng nhiên người bị kéo lại.

Trọng tâm không vững, cả người tôi ngã về phía sau, đụng vào một lồng ngực kiên cố.

Mưa vừa dứt, trong không khí còn tràn ngập lạnh lẽo ẩm ướt, làm cho cái ôm này càng ấm áp.

Tôi trừng mắt nhìn, xoang mũi tràn ngập hơi thở thơm tho trên người Khương Duyên.

"Lâm Mạn Mạn." thanh âm khàn khàn cộng với tiếng tim đập thình thịch trong loong ngực, tôi lần đầu tiên nghe được anh ấy dùng loại ngữ khí này gọi tên của tôi.

Gò má nóng lên, một loại cảm xúc chưa bao giờ có dâng lên trong đáy lòng.

Dừng vài giây, Khương Duyên dùng giọng điệu có chút nghiêm túc mở miệng:

"Em không mong đáp lại, là anh tự mình muốn em."

11

Đêm đó, tôi mất ngủ.

Cho đến khi đưa tôi về nhà, Khương Duyên cũng không nói thêm câu nào nữa.

Lúc trước tôi cũng gặp qua tình huống được đáp lại. Nhưng tôi chỉ cần lui về phía sau một bước, đối phương sẽ không tiếp tục nữa.

Dù sao người ưu tú, ít nhiều có chút kiêu ngạo ở trên người.

Nhưng tôi lại nghĩ, nói không chừng hắn là sĩ diện, cố ý nói như vậy, chỉ là muốn hòa nhau một ván, để cho tôi nếm thử tư vị bị chủ động trêu chọc.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, tôi ngủ thiếp đi.

Tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy Khương Diên trở thành chó liếm của tôi.

Bên trái một câu "Em vất vả rồi", bên phải một câu "Em thật lợi hại".

Tôi nổi da gà và bị đánh thức bởi điện thoại.

Kiều Xán rống lên như Hà Đông Sư: "Lâm Mạn Mạn, mày với Khương Duyên làm sao vậy?"

Tôi mơ mơ màng màng, trong đầu toàn sương mù: "Cái gì mà làm sao vậy?"

"Hơn nửa đêm anh ấy hỏi tao qua wechat, mày đã có mấy người bạn trai."

Tôi:...

"Mày trả lời như thế nào."

"Tao nói chỉ có một người, còn giúp mày thanh minh mày còn là xử nữ."

... Kiều Xán mày được phái đến để trả thù tao đúng không!

Cả ngày, tôi đều lo lắng đề phòng, sợ nhận được tin nhắn của Khương Duyên.

Cho đến buổi tối, cũng không có động tĩnh.

Tôi thấy nhẹ nhõm.

Nhưng đồng thời lại có loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời.

Tôi tự giễu bĩu môi, người ta có lẽ chính là thuận miệng nói vậy thôi, người như anh ấy sao có thể chủ động được?

Mặt khác, tôi lại không nhịn được than thở, hoa trên núi cao như Khương Duyên, có lẽ không thể áp dụng quy tắc của chó liếm được.

12

Ngày thứ nhất, ngày thứ hai... ngày thứ bảy.

Suốt một tuần, Khương Duyên ngoại trừ hỏi qua cổ chân của tôi một lần, cũng không liên lạc với tôi nữa.

Tôi đáng lẽ phải cảm thấy may mắn khi bị anh xa lánh, nhưng kỳ lạ chính là, một tuần này, tôi dù ở đâu làm gì đều có thể nghĩ đến anh, sau đó chìm thật sâu vào rối rắm.

Điều này chưa bao giờ xảy ra trong sự nghiệp liếm chó của tôi.

Tôi vẫn tuân thủ nguyên tắc hết người này thì tìm người khác, rất ít khi dành nhiều tâm sức cho người đàn ông nào.

Nhưng hiện tại, tình cảm của tôi đối với Khương Duyên, vừa không phải là không mong đáp lại, cũng không phải tránh không kịp.

Đó là một cảm xúc mà tôi chưa từng có.

Tôi cũng không biết đó là gì.

Có thể là mải chú ý đến Khương Duyên nên xem nhẹ những thứ khác, suốt một tuần, tôi cũng không đi quấy rầy Ôn Từ.

Không biết là bị anh ta hiểu lầm là tôi lạt mềm buộc chặt hay là như thế nào, hắn chọn cuối tuần, đột nhiên mời tôi đi xem phim.

Nam thần chủ động, tôi thường từ chối.

Nhưng tuần này bị Khương Duyên tiêu hao quá nhiều tâm sức, tôi cần di dời sự chú ý.

Vì thế tôi liền đồng ý.

Đó là buổi công chiếu đầu tiên của một bộ phim nghệ thuật, Ôn Từ dường như rất thích, nhưng tôi không ngồi nổi.

Lúc chán sâp chết, điện thoại di động rung lên.

Khương Duyên bỗng nhiên gửi tới một tấm hình cảnh đêm nhìn xuống thành phố.

[Khương Diên: Nơi này rất đẹp.]

Trong lòng tôi khẽ động.

Nhưng lý trí trở về, lại nhịn không được bĩu môi.

Đã một tuần trôi qua rồi, bây giờ mới nhớ đến tôi?

[Tôi: Đây là đâu.]

Khương Diên gửi định vị.

Tôi tập trung nhìn lại, đây không phải là đối diện trung tâm thương mại mà tôi đang xem phim sao?

Tôi nhớ rõ bên kia đường có một vòng đu quay, chẳng lẽ Khương Duyên hiện tại đang ở trên vòng đu quay?

Nghĩ đến Khương Duyên mặt không chút thay đổi ngồi lên đu quay và chụp ảnh cho tôi xem......

Tôi lắc lắc đầu.

[Tôi: Anh đang ở vòng đu quay à?]

Đối phương dừng một lát.

[Khương Duyên: Ừ.]

[Khương Duyên: Bây giờ thì xuống rồi.]

Ngón tay dừng lại trên màn hình.

[Tôi: Khương Diên, lời nói đêm đó của anh là có ý gì?]

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để anh ta không trả lời.

Nhưng "Đối phương đang gõ..." hai phút sau, tôi nhận được tin nhắn của Khương Duyên.

Sau khi nhìn thấy câu nói đó, hơi thở của tôi đột nhiên nghẹn lại.

Anh nói: Tôi muốn ở bên em.

13

Tôi bỏ Ôn Từ lại.

Ngay cả một cái cớ cũng không tìm, trực tiếp chạy ra khỏi rạp chiếu phim.

Tôi tìm thấy Khương Diên ở quảng trường dưới đu quay.

Ánh đèn thành phố ban đêm sáng ngời,
chân anh dài, đứng trong đám người đặc biệt xuất chúng.

Giờ phút này, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, giống như đang đánh chữ.

Dừng một lúc lâu, tôi nhận được tin nhắn.

[Khương Duyên: Lại tăng ca?]

Tôi cười thành tiếng.

Động tĩnh này khiến Khương Duyên chú ý, anh ngẩng đầu nhìn lên.

Khi ánh mắt dừng ở trên người tôi, trong nháy mắt trì trệ, bộ dáng ngơ ngác, cùng bộ dạng lạnh lùng một trời một vực.

Tôi chậm rãi đi qua.

Lông mi anh run rẩy: "Mắt cá chân em khỏi rồi à?"

"Vâng."

Chắc là không biết nên nói cái gì, anh chậm rãi trầm mặc.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên có chút hiểu được, mấy ngày nay quanh quẩn ở trong lòng tôi, rốt cuộc điều khó hiểu là gì.

Tôi muốn gặp anh ấy.

Không có lý do.

Có lẽ là vừa rồi chủ động khiến Khương Duyên có chút thẹn thùng, anh ho nhẹ hai tiếng, muốn lảng sang chuyện khác: "Em..."

"Khương Duyên." Tôi đột nhiên mở miệng.

Anh dừng một chút: "Hả?"

"Từ rất lâu trước đây, em đã phát hiện mình không giống với người khác, em rất dễ dàng thích người ưu tú, nhưng khó có thể chấp nhận phản ứng của họ đối với việc thích mình, dường như trong thế giới của em, vĩnh viễn sẽ không có từ 'yêu'. Em cố gắng hiểu rõ bản thân, cũng cố gắng thay đổi, nhưng kết quả như thế nào, đến nay em vẫn không dám đối mặt..."

Có thể là hiểu lầm ý của tôi, Khương Duyên trầm mặc hồi lâu, "Tôi biết rồi."

Anh tránh ánh mắt của tôi, cúi đầu tự giễu: "Nói những lời khiến em khó chịu, xin lỗi. Nếu em không thích, coi như tôi chưa nói gì."

"Em không phải ý này."

Khương Duyên ngẩng đầu, ánh mắt có chút chần chừ.

"Nói với anh nhiều như vậy, chỉ là muốn cho anh hiểu rõ quá khứ của em."
Tôi tiến lại gần hắn hai bước, ngửa mặt nhìn hắn:
"Em đã làm kẻ nhát gan quá nhiều lần, lúc này đây, em muốn dũng cảm một chút."

Hô hấp của Khương Duyên bỗng nhiên rối loạn.

Tôi thò tay ra, nắm lấy ống tay áo anh: "Lời anh vừa nói trên wechat còn tính không?"

Anh nhìn ta, ánh mắt cực nóng: "Tính."

Tôi tiếp tục tiến về phía trước, rúc mặt vào ngực anh.

Khương Duyên dừng lại hai giây, giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng tôi.

Tôi nghĩ, đây hẳn là một trong những thời khắc dũng cảm nhất trong cuộc đời tôi.

Buông bỏ sự nhát gan, vượt qua cảm xúc tự ti, khi tình yêu đến, dũng cảm mở rộng vòng tay, tiếp nhận phần tốt đẹp và chân thành tha thiết này.

Tôi giơ tay lên ôm lại Khương Duyên.

Tôi đáp lại bằng một giọng kiên định: "Em cũng muốn ở bên anh."

14

Có lẽ mỗi người đều có nhược điểm khó nói thành lời của mình.

Nhưng khi dũng cảm tiếp nhận, thản nhiên đối mặt, chiến thắng nhược điểm hình như cũng không tính là đặc biệt khó khăn.

Đêm đó dưới đu quay, tôi và Khương Diên ở bên nhau.

Thực ra cũng có yếu tố thử nghiệm, dù sao đã yêu nhiều năm như vậy, chỉ sợ mình chỉ hiếu kỳ không muốn cô đơn mà thôi.

Nhưng sau một thời gian, tôi nhận ra rằng không phải.

Khi anh ấy đi về phía tôi, sự thích thú của tôi đối với anh ấy vẫn chân thành và nhiệt tình.

Đó là một trải nghiệm mà tôi chưa từng có.

Đêm đó sau khi bỏ lại Ôn Từ, hắn cũng đi tìm tôi vài lần.

Nhưng cảm nhận được sự xa lánh của tôi, hắn cũng không chủ động nữa. Không bao lâu, bên cạnh hắn liền vây quanh những em gái khác.

Có vẻ giác quan thứ sáu của tôi lúc đó rất chuẩn.

Biết được tin tức tôi và Khương Duyên ở bên nhau, người hưng phấn nhất chính là Kiều Xán.

Mỗi ngày nó đều la hét mình là Cupid, gãy xương chỉ vì giúp tôi tìm được tình yêu đích thực.

Tôi không biết nói gì.

Nhưng ngoài những điều đó ra, có một điều khiến tôi quan tâm hơn.

Sau một thời gian ở bên nhau, tôi và Khương Diên chỉ nắm tay.

Chuyện thân mật nhất, cũng chính là ôm.

Cuối cùng, sao một lần hẹn hò kết thúc, Khương Duyên đưa tôi về nhà.

Tôi ngồi trong xe, chậm chạp không nhúc nhích.

Khương Duyên tỏ vẻ khó hiểu, vừa định kêu lên một tiếng thì tôi đã ghé sát vào.

Nửa người đều sấn đến.

Hô hấp của Khương Duyên rối loạn.

Tôi híp híp mắt, xấu xa thổi một hơi vào tai anh.

Anh run lên một cái.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã không nhịn được nghĩ, ngây thơ lạnh lùng như Khương Duyên, rơi vào tình yêu, sẽ như thế nào.

Anh gần như cắn môi tôi.

Không khí bắt đầu nóng lên, trong xe tràn đầy tiếng hít thở nặng nề, tôi dán sát vào ngực anh.

Đêm nay mặc kệ anh làm cái gì, tôi cũng sẽ không từ chối.

Tôi nghe thấy giọng nói trịnh trọng và chân thành của anh:
"Anh yêu em."

Tôi sửng sốt trong chớp mắt, sau đó đáp lại anh

"Em cũng yêu anh."

15

Hái hoa được hoa trên đỉnh núi cao.

Có lẽ, đây chính là thắng lợi liếm chó.

Nhưng cùng Khương Duyên yêu nhau, cũng là may mắn cả đời tôi khó có được.

Mong cho những người nhút nhát trên thế gian này đều dũng cảm tiến về phía trước, không bỏ lỡ nữa.

Nguyện chúng ta đều đạt được mong muốn, mộng đẹp trở thành sự thật.

(Hết)

Tác giả: Quỷ Vương Sang-sang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu