TÔI ĐẾN BẮT CẬU ĐÂY - Cỏ Mây Blog

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi bắt cóc cậu ấm nhà giàu, tôi gọi điện cho bố nó để đòi tiền chuộc.

Đầu bên kia rống lên một tiếng "F.uck."

Ủa khoan, F.uck ấy hả?

Tôi nhìn cậu ấm lưng rộng eo hẹp kia. "Ồ, được nha."

Cậu ấm "???"

------

1.

Tôi có 2 cái túi quần. Một cái trống không, cái kia rỗng tuếch.

Sau đó, khi tôi húp sạch miếng cuối cùng ở quán mì vỉa hè, ông chủ quán vui vẻ hỏi tôi trả tiền mặt hay quẹt thẻ.

Tôi gãi đầu cười ngu "Cháu rửa bát trả nợ được không ạ?"

Thấy ông chủ sắp muốn tiễn tôi bay về miền cực lạc. Tôi đành móc ra 10 tệ cuối cùng đưa ra cho ông ấy.

Tôi nghèo nát mồng tơi.

Tôi khao khát tiền, tôi cần tiền quá.

Thế là tôi trói thằng con trai của tập đoàn bất động sản về nhà, chuẩn bị tống tiền bố nó.

Lúc đầu, tôi cầm tờ báo nhìn cậu ta chằm chằm: "Cậu thật sự là Lâm Tụng Niên sao? Trên báo nói cậu mới 15 tuổi! Sao mà nhìn phổng phao vậy?"

Thân hình chắc cũng 1m85, cơ thể săn chắc ẩn hiện sau lớp áo... nhìn kiểu gì vẫn không nhìn ra 1 thằng nhóc 15 tuổi.

Cậu ta bị trói trên ghế, vẻ mặt vẫn điềm nhiên "Này bà chị, báo lá cải chị xem từ năm nào đấy?"

Tôi nhanh tay lật đến ngày phát hành.

Trời, từ năm 2018 lận.

Bảo sao có mùi mốc hơi thum thủm.

Tôi vội vàng đếm ngón tay: "Vậy cậu năm nay... 20 tuổi?"

Cậu ta liếc nhìn tôi "19 tuổi, còn chưa đủ 20."

À, hóa ra vẫn là một thằng ranh con.

Tôi gật gật đầu, làm như là mình hiểu lắm.

Sau đó tôi mới nhớ tới mục đích ban đầu, tôi cầm con d.ao gọt trái cây lên, hung dữ nói với cậu ta:

"Ừ, tôi là cướp đây. Đưa số điện thoại của bố cậu đây, nếu không tôi đâm ch.ết cậu bây giờ!"

Khóe miệng Lâm Tụng Niên hơi căng thẳng, cậu ta kìm nén nửa ngày rồi mới nói "Bà chị đây là đang bắt c.óc tống tiền đấy hả?"

Tôi vỗ vào đùi cậu ta một cái "Chuyện của người lớn, con nít ranh xen vào làm gì?"

Cậu ta thấp giọng phản bác "Tôi không phải trẻ con, tôi là người lớn rồi."

Ai rảnh mà quan tâm cậu còn nhỏ hay lớn.

Dưới sự thúc giục của tôi, cuối cùng cậu ta mới hé miệng đọc ra một dãy số.

Tôi gọi lần đầu tiên, chỉ nghe âm thanh tít tít nhưng không có ai nghe.

Lâm Tụng Niên thấy mặt tôi như bị táo bón, cậu ta không nhịn được mà bật cười: "Bố tôi không nghe máy của người lạ."

"Đưa điện thoại của cậu đây."

Lâm Tụng Niên ngại ngùng nhìn tôi, sau đó nhìn bộ dạng đang bị trói của chính mình: "Tôi đưa cho cô kiểu gì?"

Thế là tôi phải tự thò vào vào túi quần Lâm Tụng Niên để tìm điện thoại, nhưng lần mò mấy lần mà vẫn không ra.

Tôi nhìn Lâm Tụng Niên "Sao không lấy ra được nhỉ?"

Khuôn mặt của Lâm Tụng Niên đã đỏ như quả cà chua chín, cậu ta trầm giọng: "Bà chị, cầm nhầm rồi."

2.

Khó khăn lắm mới gọi được 1 cuộc điện thoại cho bố cậu ta.

Đầu bên kia tỏ vẻ vui mừng.

"Tụng Tụng? Sao lại nhớ gọi điện thoại cho bố rồi?"

Tôi hơi xấu hổ: "Tôi không phải Tụng Tụng."

Giọng nói của lão già lập tức thay đổi: "Hả? Cô là bạn gái của Tụng Tụng?"

Tôi lại càng lúng túng: "Không..."

Lâm Tụng Niên bên cạnh đã cười thành tiếng.

Tôi đường đường là bắt cóc cơ mà, sao có thể không có tí dũng khí nào như vậy?

Thế là tôi hắng giọng, hung dữ nói: "Lão già, nghe cho kỹ! Tôi không phải Tụng Tụng cái gì cả, tôi là cướp đây!"

Lão già có vẻ hơi bận rộn, cũng không muốn nói chuyện với tôi:

"Lại bày ra trò nhảm nhí gì nữa hả? Cút ngay!"

Tôi bắt chước y như trong phim truyền hình: "Cái gì mà cút? Không tin hả? Vậy để cho ông nghe thử giọng của con trai mình trước nhé!"

Sau khi nói xong, tôi dùng ánh mắt đe dọa Lâm Tụng Niên.

Cậu ta có vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn phối hợp "Ứ ứ ớ ớ" vài câu, biểu hiện là cực kỳ sợ hãi.

Tôi lập tức nói thêm: "Ông đã nghe chưa? Đưa tiền chuộc nhanh lên, nếu không tôi gi.ết con tin bây giờ!"

Đầu bên kia im lặng một lúc rồi gầm lên một tiếng: "F.uck!"

F.uck ấy hả?

Tôi không ngờ ông già ấy lại nói như vậy, tôi sững sờ trong giây lát, vô thức nhìn lại Lâm Tụng Niên.

Lông mày thẳng, vai rộng eo hẹp...

Mặc dù nghe hơi ấy... nhưng mà điều kiện này cũng rất có lợi cho tôi!

Tôi mím môi rồi đồng ý không chút do dự: "Được!"

Lâm Tụng Niên từ từ ngẩng đầu dậy, ánh mắt kinh hoàng nhìn tôi.

Tôi trực tiếp cúp điện thoại và bước về phía cậu ta.

Hai mắt cậu ta mở to trừng trừng nhìn tôi xé quần áo, giọng nói hơi run: "Này này... cô làm cái gì đấy?"

Tôi nặng nề thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cậu cũng nghe rồi đấy, đây là do bố cậu yêu cầu."

Vẻ mặt Lâm Tụng Niên đờ đẫn, như thể đang suy nghĩ điều gì.

Tôi cũng lười để ý, tôi kéo chiếc áo phông trắng của cậu ta lên, lộ ra cơ bụng tươi ngon mơn mởn.

"Yên tâm, tôi chỉ cần tiền thôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ không hại gì đến cậu."

Nói xong, tôi không kìm được mà lại sờ mó thêm vài cái.

Khóe môi Lâm Tụng Niên mím chặt, ánh mắt dần trở nên hung dữ.

"Cô... có chắc không đấy?"

3

Tôi gật đầu như gà mổ thóc: "Đương nhiên là chắc rồi."

Cậu ta động đậy bả vai, ánh mắt mỉm cười, chỉ thoải mái thả lỏng cơ ngực ra rồi nói.

"Ừ, tới đi."

Tôi gật đầu hài lòng, đang định tiếp tục làm thịt con hàng này thì điện thoại lại reo lên inh ỏi.

Bố của Lâm Tụng Niên lo lắng cuống cuồng "Này này, bắt c.óc thì bắt c.óc rồi, cô còn định làm gì thằng quý tử nhà tôi nữa? Đồ lưu manh."

Tôi cảm thấy cực kỳ tủi thân.

"Chẳng phải là tôi nghe lời ông nói sao?"

Lão già kia chắc chỉ muốn xuyên qua điện thoại mà vả cho tôi 1 cái "Đầu óc cô nghĩ cái gì cũng bẩn thỉu. Nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền?"

Tôi yên lặng liếc nhìn Lâm Tụng Niên, thử dò xét hỏi một câu: "À thì... 60 vạn? Con số này cũng may mắn."

Hai bố con đồng thanh nói: "Sáu mươi vạn?"

Tôi cũng hơi chột dạ "À thì... 50 vạn thì sao?"

Thêm 2 giây im lặng...

Tôi yếu ớt bổ sung: "Không thể ít hơn được nữa..."

Lâm Tụng Niên vẻ mặt đau thương khốn khổ "Cho nên trong lòng cô, tôi chỉ đáng giá như thế?"

Bố cậu ta thì lại càng tức giận "Cô khinh thường Lâm Thành Công này không có tiền, đúng không?"

À, tôi đọc trên báo thì ông ta tên Lâm Thành Công, tài sản cũng không ít hơn 100 triệu.

Tôi nghĩ một chút rồi lại chân thành hỏi: "Anh Công, anh nghĩ bao nhiêu là phù hợp?"

Ông ta hùng hồn trả lời "Ít nhất cũng phải...", sau đó lại im lặng một lúc, như sực nhớ ra là mình đang bị tống tiền.

"Ừ... chỉ 50 vạn thôi."

"Đưa số thẻ của cô cho tôi."

Tôi trợn tròn cả mắt.

Lão già ơi, thế khi nãy còn giả bộ làm gì?

Sau khi nhắn số thẻ của mình cho ông ta, tôi nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời: "Số nào?"

Tôi cũng không biết ông ta hỏi gì, nhưng vẫn thành thật nói "Cái nào cũng được."

"Tôi hỏi là ngân hàng nào..."

"À, ngân hàng tín dụng nông thôn Liên Hoa..."

4

Sắp xếp xong tất cả, tôi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế dài nhỏ và chờ đợi thông báo "tinh tinh" về tài khoản của mình.

Lâm Tụng Niên mở miệng "Cô không sợ dùng thẻ ngân hàng này sẽ bị lộ thông tin cá nhân sao?"

Ừ ha, trời ơi đúng nhỉ.

Thẻ ngân hàng này được liên kết với chứng minh thư của chính tôi!

Lâm Thành Công sẽ đưa thông tin của tôi cho cảnh sát, thế thì tôi ngỏm cmnr.

Tôi lo lắng nắm lấy Lâm Tụng Niên: "Vậy... vậy thì tôi phải sao bây giờ?"

Cậu ta bất đắc dĩ nhìn tôi: "Nhưng với chỉ số thông minh của bố tôi thì..."

Đang nói chuyện giữa chừng, điện thoại lại vang lên. Là Lâm Thành Công gọi đến.

Tôi và Lâm Tụng Niên nhìn nhau, ngại ngùng không dám nghe điện thoại.

Dựa theo thực lực của Lâm Thành Công, có lẽ đã tìm được thân phận của tôi rồi.

Tiếng chuông điện thoại này, có khác gì tiếng chuông nguyện hồn ai, đưa tiễn tôi về nơi an nghỉ cuối cùng.

Lâm Tụng Niên ra hiệu, ý bảo tôi nhận điện thoại đi.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng mắng ch.ửi của Lâm Thành Công:

"Tôi không chuyển được tiền, đây là thẻ gì vậy? Hạn mức tiền không đủ."

Tôi vỗ đầu mình: "Ờ ha tôi quên mất! Đây là thẻ hạng 2 mà nhà trường dùng để cấp học bổng, hạn mức chỉ có 1 vạn!"

Lâm Thành Công cũng choáng váng: "Vậy làm thế nào bây giờ? Cô còn có cái thẻ khác không?"

Tôi lắc đầu: "Không, tôi làm gì có đồng bạc nào trong người".

Lâm Tụng Niên lại chán nản thở dài.

Một lúc sau, Lâm Tụng Niên thấy tôi đi tới đi lui trong phòng, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thật ra cũng có 1 cách".

Mắt tôi sáng lên: "Cách gì?"

"Mỗi ngày chuyển cho cô 1 vạn, chuyển đến khi nào đủ thì thôi."

Ờ ha, thông minh tuyệt đỉnh.

Quả không hổ danh là cậu ấm con nhà giàu.

Tôi bèn nói lại cách này cho Lâm Thành Công biết.

Lão già lại do dự "Con trai tôi thì sao? Cứ để nó ở bên ngoài thế à?"

Ừ ha, đây cũng là vấn đề nan giải.

Lâm Tụng Niên chủ động giải vây giúp tôi, cậu ta nhận điện thoại và giải thích với bố mình.

Cũng không biết 2 người họ nói gì, nhưng khi tôi nghe được giọng của Lâm Thành Công, lão già ấy đang cười phớ lớ như bắt được vàng.

5

Tôi đau khổ trong khi chờ tiền được gửi đến.

Tôi sợ Lâm Tụng Niên chạy trốn. Tôi cũng sợ cảnh sát đến tóm cổ tôi đi.

Dù sao cũng là lần đầu đi bắt c.óc, trong lòng tôi cũng rất dày vò.

Lâm Tụng Niên có lẽ đã nhìn thấu tâm trạng của tôi, cậu ta nghiêng đầu:
"Đang nghĩ gì vậy?"

Tôi cụp mắt xuống: "Cậu nói xem, tội bắt c.óc sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù nhỉ?"

Cậu ta ngẩn người một chút "Không bị bắt đâu mà lo."

Tôi biết Lâm Tụng Niên đang trấn an tôi, sợ tôi tức giận sẽ đưa cậu ta về với cát bụi.

Cậu ta thăm dò hỏi lại: "Nhưng tại sao lại muốn b.ắt cóc tôi?"

Tôi thành thật trả lời: "Không có tiền".

Lâm Tụng Niên lắc đầu "Sao cô không tìm việc chân chính mà làm?"

Tôi nhìn lại "Thế sao cậu không đến học Thanh Hoa đi? Là do không muốn à?"

Cậu ta nghiêm túc nhìn tôi "Hả? Tôi học Thanh Hoa mà."

Tôi: "..."

Tôi quay đầu đi, không thèm nói chuyện với cậu ta nữa.

Một lúc sau, Lâm Tụng Niên lại ngọ nguậy.

"Tôi muốn đi vệ sinh."

"Nhịn đi."

"Sắp nghẹt thở rồi."

"Liên quan gì đến tôi?"

"Cô sẽ không nhận được tiền."

Tôi sợ tới mức đứng bật dậy "Lỡ như lúc đi vệ sinh mà cậu chạy mất thì sao?"

Lâm Tụng Niên nhướng mày: "Cô có thể nhìn tôi, tôi không ngại."

Nhìn cậu đi vệ sinh ấy hả?

Má ơi kinh lắm, không dám đâu.

Sau nhiều lần giằng co, tôi vẫn cởi dây trói cho cậu ta và đe dọa: "Cậu mà dám chạy thì tôi sẽ thịt cậu."

Lâm Tụng Niên khá nghe lời, cũng không bỏ chạy, nhưng được một lúc sau thì lại gây chuyện.

"Tôi muốn tắm."

"Không cho tắm."

"Thúi lắm."

"Thúi cũng kệ. Liên quan gì đến tôi?"

"Cô sẽ không nhận được tiền."

Trời ơi là trời, sao lại có đứa bắt cóc vô dụng như tôi?

Lâm Tụng Niên cố nén cười: "Nếu cô sợ tôi chạy trốn, thì cô vào xem cũng được."

Tôi ngẩn người...

Xem cậu ta tắm ấy hả.

Hí hí hí...

Lâm Tụng Niên thấy vẻ mặt tà râm của tôi, cậu ta ngạc nhiên mở to mắt.

"Này này... cô?"

Tôi sốt ruột đẩy cậu ta "Đứng đó làm gì? Đi tắm đi!"

Lâm Tụng Niên "?"

6

Sau vài ngày ở bên Lâm Tụng Niên, tôi dần mất cảnh giác. Bởi vì cậu ta không có ý định chạy trốn đi đâu thật.

Nửa đêm tôi thức dậy đi vệ sinh, tôi vẫn nghe thấy cậu ta nằm trên sofa vừa ngủ vừa nói mớ, vừa cười ngu như thằng dở người.

Dù ngày tháng trôi qua bình yên, nhưng thức ăn trong tủ lạnh thì lại không yên bình như vậy.

Tôi nhìn chiếc bánh bao hấp duy nhất còn sót lại mà lập tức rơi vào trầm tư.

Lâm Tụng Niên thò đầu ra: "Cô làm sao vậy?"

Tôi quay người lại và nghiêm túc trả lời: "Tôi vừa gặp một vấn đề nan giải."

Cậu ta hơi bối rối: "Hả?"

Tôi nói tiếp:

"Không còn thức ăn nữa. Nếu bây giờ ra ngoài mua đồ, tôi sẽ gặp 2 mối nguy hiểm: Đầu tiên, cậu có thể chạy trốn; Thứ hai, tôi có thể bị cảnh sát tóm được..."

Tôi đang say mê phân tích, Lâm Tụng Niên đã giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên "Thật ra... cô có thể gọi đồ ăn mang về."

...

Không gian chìm vào im lặng

Tôi xoay tay: "Ờ, ừ, rồi cậu gọi món hả?"

Lâm Tụng Niên lấy điện thoại di động của mình ra.

Nửa giờ sau, trên chiếc bàn nhỏ chứa đầy các loại đồ ăn nóng hổi.

Đã từ lâu lắm rồi, tôi chưa được xơi bữa ăn nào mà nó ngon như vậy.

Nhưng mà tôi cũng không dám ăn nhiều...

Chỉ mới càn quét được nửa bàn đồ ăn thì đã ngại ngùng bỏ bát xuống.

Lâm Tụng Niên cau mày: "Bây giờ cô đã no chưa?"

Tôi gật đầu: "À, cũng hơi hơi".

Rồi tôi nói tiếp "Không thể ăn quá no được, sẽ chiều hư cái miệng tôi mất."

Cánh tay Lâm Tụng Niên đang gắp đồ ăn thì bỗng nhiên khựng lại. Cậu ta chậm rãi quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc mà tôi không hiểu nổi.

Cậu ta mím môi, yên lặng nhìn tôi hồi lâu rồi mới giả vờ thoải mái "Cô trói tôi rồi, cô sắp giàu to, không cần khổ thế."

Tôi lắc đầu với cậu ta, cũng không đáp lại câu gì.

Trong lòng tôi hiểu rõ, đây là món tiền quan trọng, không thể tự ý phung phí chỉ vì niềm vui của mình được.

7

Buổi tối hôm đó, bạn thân Dư Dao gọi điện thoại cho tôi: "Không phải cậu nói là đi lấy tiền sao? Đi đâu mất rồi?"

Tôi giải thích: "Tớ đang nghiên cứu, khoảng một thời gian nữa là có thể lấy được tiền!"

Tôi thấp giọng kể cho cô ấy về vụ b.ắt cóc cậu ấm con nhà giàu.

Giọng điệu của Dư Dao trở nên sợ hãi:

"Đây là phạm pháp! Tiểu Di ơi, chúng ta không có tiền nhưng vẫn phải là bông tuyết trong sạch. Nếu sau này cậu vào tù, mỗi lần thăm cậu chắc tớ phải lấy cái quần mà đội lên đầu mất."

Cô ấy lại cằn nhằn cả nửa ngày "Huhuhu, cậu nhớ xóa lịch sử trò chuyện của chúng ta đi đấy. Tớ không biết trói người, tớ không muốn vào tù đâu."

Tôi cũng cực kỳ bất lực.

"Ừ tớ cũng sợ lắm."

"Nhưng con hàng Lâm Tụng Niên rất được nha, cậu ta còn cam đoan sẽ không để bố cậu ta báo cảnh sát."

Dư Dao đột nhiên kích động: "Cậu bảo là bắt được thiếu gia nhà nào?"

"Tin tức của cậu rất hữu dụng! Tớ nói cho cậu biết, cậu tranh thủ chút thời gian này mau chóng "vặt lông làm thịt" cậu ta, sau đó thì sẽ không phải vào tù."

Tôi giật mình khiếp sợ.

"Hả? Tớ phải vặt lông làm thịt Lâm Tụng Niên á? Như vậy không hay lắm nhỉ?"

Dư Dao gào lên "Không hay cái gì mà không hay? Đây là biện pháp duy nhất của cậu rồi!"

Tôi không biết làm thế nào, nhưng tôi tin tưởng Dư Dao:

"Được, vậy tớ nên vặt lông làm thịt cậu ta thế nào đây?"

"Dư Dao, dùng để vặt lông thì nước sôi bao nhiêu độ là vừa nhỉ? Có như vặt lông gà không?"

Tôi đang vội hỏi ý kiến ​​thì cánh cửa phòng tắm phía sau đột ngột mở ra.

Lâm Tụng Niên bước ra ngoài.

Cậu ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, mái tóc vẫn còn ướt, nước chảy từ tóc dọc theo đường quai hàm, xương quai xanh và 6 múi cơ bụng ngon nghẻ... rồi chảy vào trong khăn tắm.

Vừa chải tóc, cậu ta vừa hỏi: "Xin lỗi, vừa rồi hình như tôi nghe thấy cô... muốn làm thịt tôi?"

Tôi kinh hoàng quay đầu lại, suýt nữa làm rơi điện thoại trên tay.

Tôi hốt hoảng cúp điện thoại rồi luống cuống xua tay: "Không, không, làm gì có chuyện đó!"

Lâm Tụng Niên nhìn tôi cười nhạt, cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, là tư thế vây quanh một nửa.

Tôi lập tức ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, và cả hơi thở nóng rực trên người cậu ta.

Lâm Tụng Niên thì thầm vào tai tôi, giọng nói gần như dỗ dành: "Cô có thể mà".

8

Tôi ngơ ngẩn cả người, nhưng ngay lập tức đã tỉnh táo lại rồi đẩy Lâm Tụng Niên ra: "Mùi sữa tắm này... không phải ở nhà tôi!"

Cậu ta lấy sữa tắm ở đâu ra vậy?

Ủa từ từ, có gì đó không ổn lắm!

Tôi vội vàng lấy dây thừng để trói Lâm Tụng Niên lại, nhưng cổ tay thì bị cậu ta nắm chặt, tôi vùng vẫy nhưng thoát không ra.

Tôi sợ hãi: "Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra đã!"

Lâm Tụng Niên "ừ" một tiếng rồi ngoan ngoãn bỏ tôi ra. Vì tôi đẩy người quá mạnh nên bị ngã chổng vó ra đằng sau.

Lâm Tụng Niên nhanh nhẹn đưa tay ra ôm chặt lấy tôi.

Cậu ta cụp mắt xuống nhìn tôi rồi cười: "Này thì lôi kéo cho nhiều vào..."

Tim tôi đập bùm bùm trong lồng ngực. Tôi đoán là do khi nãy suýt nữa thì ngã ra nhà.

Tôi cảnh giác lùi lại hai ba bước: "Cậu định làm gì? Đã liên lạc với người bên ngoài chưa, chuẩn bị chạy trốn hả?"

Lâm Tụng Niên thở dài một tiếng.

"Tại sao cô không chịu tin tôi, hả?"

"Cô thật sự cho rằng tôi chạy không thoát được sao?"

Tôi nhìn Lâm Tụng Niên từ trên xuống dưới.

Cậu ta cao hơn tôi, khỏe hơn tôi, cơ bắp cũng rất lực lưỡng.

Lúc đó tôi còn tưởng cậu ta là một thằng nhóc 15 tuổi nên mới có gan trói lại.

Nếu tôi biết Lâm Tụng Niên to lớn thế này, có bố tôi cũng không dám đụng.

Nhưng con hàng này đã bị tôi trói lâu như vậy, thế mà cũng chưa từng phản kháng lần nào.

Trong lòng tôi chợt nảy ra một suy đoán táo bạo. Tôi kinh ngạc che miệng lại:

"Vậy cậu, cậu..."

Đôi mắt của Lâm Tụng Niên sáng lên, cậu ta gật đầu cười nhẹ, khích lệ tôi tiếp tục nói ra.

Cằm của tôi suýt nữa thì rơi xuống đất: "Cậu định giả bộ ngọt ngào với tôi, sau đó thu thập chứng cứ phạm tội, rồi cho tiễn tôi một phát vào thẳng nhà tù, đúng không?"

Khoảnh khắc đó, Lâm Tụng Niên như hóa thành cát bụi.

Cậu ta đứng yên như cục đá, trong không khí còn có âm thanh của hy vọng đang vừa vỡ tan.

Còn tôi thì đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn khỏi chỗ này.

Tôi ôm cái bọc nhỏ trên lưng rồi lẻn ra cửa. Đúng lúc đó, tôi bị xách cổ như xách một con gà con.

Lâm Tụng Niên đau khổ.

"Ôn Di, cô có muốn đến phòng tắm nhìn một chút không?"

Tôi sắp khóc ra đây rồi.

Chắc là sẽ có một tổ cảnh sát ngồi xổm chờ đợi bên trong, chỉ chờ tôi bước vào thì nhảy ra hù một tiếng "Bất ngờ chưa bà già."

Giờ thì không biết ai mới là con tin nữa, tôi đành phải ngoan ngoãn nghe lời cậu ta.

Chỉ là khi tôi bước vào phòng tắm, lúc này tôi mới phát hiện, cái phòng tắm trống rỗng trước kia đã được thêm vào rất nhiều đồ cao cấp.

Tôi ngẩn ra không hiểu gì.

Lâm Tụng Niên bất lực giải thích: "Tôi thấy phòng tắm của cô có quá ít đồ, lúc gọi đồ ăn thì cũng đã đặt cho cô luôn đấy."

Tôi cảnh giác hỏi lại: "Tại sao?"

Lâm Tụng Niên nghiêm túc nhìn tôi: "Bởi vì cuộc sống của cô sẽ thoải mái hơn."

Tôi vẫn không hiểu: "Nhưng tôi bắt c.óc cậu mà."

Cậu ta mỉm cười "Nhưng tôi không ngại."

9

Lâm Tụng Niên đã nhiều lần khẳng định, trước khi tôi lấy được tiền thì cậu ta sẽ tuyệt đối không cho đi đâu hết.

Dù hoài nghi nhưng tôi cũng không dám hé răng câu nào.

Vì nếu cậu ta bỏ chạy thì tôi có đuổi theo được không? Có bố tôi sống lại cũng không đuổi kịp.

Nhờ sự tiêu tiền như rác của Lâm Tụng Niên, ngôi nhà nhỏ của tôi nhanh chóng thay đổi bất ngờ.

Đồ đạc trong nhà được thay mới hoàn toàn, ngay cả giường và ghế sofa cũng đều là hàng cao cấp.

Tôi nép vào ghế sô pha lười biếng gặm táo, lúc này mới chợt nhớ ra:

"Lâm Tụng Niên, tôi b.ắt cóc cậu thì cậu đi học kiểu gì?"

Cậu ta đang tưới cây, khi nghe tôi hỏi thì mới ngẩng đầu:

"Bây giờ là kỳ nghỉ hè."

"Ờ, vậy khi nào thì bắt đầu đi học?"

"Tháng sau."

"Vậy cậu có thích đi học không?"

"Cũng được."

"Thanh Hoa như thế nào?"

"Cũng đẹp."

[...]

Nói chuyện luyên thuyên một hồi, tôi mê man ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy, Lâm Tụng Niên đang ngồi xổm bên cạnh, nhẹ nhàng cầm quạt rồi quạt cho tôi.

Thấy tôi mở mắt, Lâm Tụng Niên lập tức đứng dậy và quay lưng về phía tôi, giống như đang muốn che đậy điều gì.

Tôi dụi dụi mắt, thấy Lâm Tụng Niên đang vội đi lấy giẻ lau bàn, tôi lại nhớ đến giấc mộng mà mình vừa mơ.

Trong mơ thì tôi vẫn phải ở trong căn nhà dột nát, hàng ngày đói khổ đến mức bánh bao cũng không có mà ăn.

Tôi đột nhiên cảm thấy đau buồn: "Lâm Tụng Niên, sau này cậu đi rồi thì tất cả thứ này cũng sẽ biến mất, đúng không?"

Cậu ta sững người rồi khẳng định: "Không."

Lâm Tụng Niên quay lại và ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng véo mặt tôi: "Nếu như cô thích thì mọi thứ sẽ luôn ở đây."

Tôi buột miệng hỏi: "Còn cậu?".

Lâm Tụng Niên ngơ ngẩn một chút, sau đó cười vỗ nhẹ vào má tôi: "Tôi cũng sẽ ở đây."

10

Trước khi toàn bộ 50 vạn tệ được giao đến, tôi nhận được một cuộc gọi khác từ Dư Dao.

"Tiểu Di, tớ đã tìm được nguồn thận phù hợp với bà nội rồi! Tuần sau có thể bắt đầu phẫu thuật!"

Tôi vui mừng hét lên: "Thật không? Thế thì may quá!"

Dư Dao lại có chút lo lắng: "Nhưng phải trả chi phí phẫu thuật càng sớm càng tốt, cậu... đã lấy được tiền chưa?"

Tôi vỗ ngực: "Không thành vấn đề, cậu cứ đợi đi."

Sau khi cúp điện thoại, tôi im lặng ngồi trên giường một lúc, sau đó đi ra ngoài phòng khách và đẩy Lâm Tụng Niên đang ngủ trên ghế sô pha.

Cậu ta ngủ say như ch.ết, cũng không thấy có phản ứng gì.

Ánh trăng bàng bạc chiếu trên khuôn mặt Lâm Tụng Niên.

Tôi lay gọi cậu ta một lần nữa.

Lâm Tụng Niên càu nhàu rồi vươn tay tóm lấy tôi, cậu ta trực tiếp kéo tôi ngồi xuống sô pha. Sau đó lật người tôi lại rồi ôm tôi vào lòng.

Nửa người trên của Lâm Tụng Niên không mặc quần áo, mặt tôi gần như dính hẳn vào cơ ngực của cậu ta.

Cả người tôi bị Lâm Tụng Niên ôm chặt, hô hấp cũng khó khăn, tôi chỉ có thể thò cái đầu tôi ra ngoài: "Lâm Tụng Niên..."

Cậu ta đưa tay chạm vào gáy tôi, nhẹ nhàng thở ra một tiếng "hmm".

Tôi đưa tay cào cậu ta một cái "Cậu... cậu đừng có làm càn..."

Lâm Tụng Niên giống như là bất mãn, cậu ta dang rộng vòng tay mình để ôm tôi chặt hơn.

Ôi cái thằng ranh này, ngủ thôi mà cũng giở trò nữa.

Cậu ta tỉnh dậy mà nhìn thấy cảnh này, chắc 2 đứa tôi phải kiếm 2 cái quần mà đội.

Thế nên tôi không dám cựa quậy quá nhiều.

Khi tôi đang cẩn thận đẩy cánh tay Lâm Tụng Niên ra, hình như tôi nghe thấy cậu ta thì thầm.

"Tiểu Di à."

...

Dù Lâm Tụng Niên ngủ say như ch.ết, nhưng hôm sau trời vừa sáng thì đã dậy rồi.

Cậu ta vừa tỉnh, tôi đã vào thẳng vấn đề.

"Lâm Tụng Niên, tôi có thể thả cho cậu đi."

Cậu ta rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ: "Hả?"

Tôi nói tiếp "Bây giờ tôi cần 50 vạn."

"Số còn lại đưa bằng tiền mặt cũng được. Tôi nhận tiền rồi thì sẽ để cậu đi."

Cậu ta không đáp, vẫn cứ lưỡng lự ngồi trên sofa.

Tôi sợ cậu ta nghe không hiểu: "Tôi giải thích có rõ ràng không?"

Lâm Tụng Niên gật đầu.

"Ừm."

Tôi quay đầu vừa định rời đi, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Tôi làm cô bực mình sao?"

Tôi thắc mắc: "Hả?"

Lâm Tụng Niên chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, ánh mắt cực kỳ cô đơn:

"Sao... đột nhiên lại đuổi tôi đi?"

Biểu hiện của cậu ta thảm không thể tả.

Nhưng tôi không hiểu tại sao, rõ ràng cậu ta bị tôi b.ắt cóc cơ mà?

Tôi thành thật trả lời: "Bởi vì giờ tôi đang cần tiền, rất cần tiền."

Khi tôi quay người bỏ đi khỏi đó, tôi dường như nhìn thấy tia sáng cuối cùng đã vụt tắt trong mắt Lâm Tụng Niên.

11

Lâm Tụng Niên không gọi cảnh sát đến gô cổ tôi đi.

Sau khi tôi nhận được một hộp đầy tiền mặt từ nơi thỏa thuận, tôi vội vã đến bệnh viện ngay lập tức.

Tôi không trói Lâm Tụng Niên, nên cậu ta có thể tự rời đi lúc nào cũng được.

Khi tôi đến nơi, Dư Dao đang chăm sóc cho bà nội.

Nghe tin tôi đã đóng tiền phẫu thuật, bà tôi lo lắng đến mức gần như ngồi dậy khỏi giường.

"Tiểu Di, cháu đã dồn toàn bộ tiền tiết kiệm để chữa bệnh cho bà. Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Tôi nắm lấy bàn tay xương xẩu của bà: "Bà ơi, cháu tìm được một công việc không cần bằng cấp. Ông chủ tốt lắm ạ, còn cho cháu mượn tiền."

Bà nội lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lưng tròng:

"Đều là lỗi của bà, là bà hại đời cháu, giờ bà ch.ết cũng là chuyện tốt."

Tôi và Dư Dao đồng thanh: "Bà nội, bà đừng nói những lời này."

Bởi vì bà ấy là người đối xử tốt nhất với tôi, nên chắc chắn bà phải sống lâu trăm tuổi.

Tôi sinh ra đã không có mẹ. Bố tôi là một tay cờ bạc, chưa từng quan tâm nuôi dạy tôi tử tế, thậm chí tôi còn phải ăn xin để kiếm bữa ăn qua ngày.

Năm tôi 11 tuổi, bố tôi bị người ta hại ch.ết vì mắc nợ quá nhiều.

Tôi không có gia đình, sống lang bạt đầu đường xó chợ, khi ấy là bà nội đã nhận nuôi tôi.

Bà đến nơi bán sắt vụn đến nhặt sách cũ về cho tôi học, lúc đó tôi mới có sách để đến trường.

Dù bà nội chỉ có một chiếc máy may tồi tàn, nhưng bà đã cho tôi tất cả những gì mà bà có.

Bà luôn nói với tôi, Tiểu Di là một cô bé ngoan ngoãn, xứng đáng được nhận mọi điều tốt trên đời này.

Sau đó thì bà tôi ngã bệnh, ngay cả chi phí duy trì việc điều trị cũng là một con số khổng lồ.

Mỗi ngày tôi phải làm thêm 3 công việc cùng lúc, tích cóp được bao nhiêu tiền là đem đi chữa bệnh cho bà nội. Nhưng tình hình cũng không tốt lên được bao nhiêu.

Cuối cùng bác sĩ bảo không nên duy trì việc điều trị như vậy nữa, tốt nhất là trực tiếp đi phẫu thuật cho xong một lần.

Nhưng một đứa như tôi thì kiếm đâu ra số tiền phẫu thuật lớn như vậy?

Lúc đó tôi đã nghĩ, chỉ cần bà của tôi có thể khỏe lại, dù tôi có phải trả bằng cái giá nào thì cũng đều xứng đáng.

12

Bà của tôi đang dần khỏe lại sau ca phẫu thuật. Bà nhất quyết muốn quay lại tiệm may nhỏ của mình, định bắt đầu làm việc để mua đồ ngon cho tôi và Dư Dao.

Tôi cũng đã bỏ công việc thời vụ trước kia, chuẩn bị kiếm một công việc ổn định hơn để đi làm.

Ngày hôm đó, tôi tình cờ gặp một lão già đang nằm trên đường và rên rỉ kêu đau.

Không có ai xung quanh, cũng không có camera giám sát.

Tôi do dự một lúc rồi bước lại gần: "Này ông ơi, cả người cháu chỉ còn 20 tệ, có thể giúp ông được không?"

Lão già nheo mắt nhìn tôi.

Tôi vội vàng rút tờ 20 tệ nhàu nát ra cho ông ta chiêm ngưỡng.

Lão già thở dài rồi nằm tránh sang một bên: "Đứa trẻ đáng thương này, lại đây nằm cùng với ông."

Tôi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh lão già.

Tuy chỗ này hẻo lánh ít người qua lại, nhưng hình như cũng có một khu biệt thự ở gần đây.

Chỉ một lúc sau đó, tôi nhìn thấy một chiếc Bentley chạy ngang qua.

Thấy có người nhìn, tôi vẫn quyết định giữ lại chút liêm sỉ cuối cùng rồi vỗ mông đứng dậy.

Nhưng sau khi chiếc Bentley chạy qua, nó từ từ lùi lại trước mặt tôi.

Kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ mà thân quen.

Là Lâm Tụng Niên.

Cậu ta đeo một chiếc kính râm, mái tóc được cắt tỉa cẩn thận, phần tóc mái được vuốt ngược lên trông rất dễ nhìn.

Thôi hỏng rồi, cậu ta tới bắt tôi!

Mắt tôi tối sầm, đứng cũng không vững chân mà nằm bệt xuống đất.

Thấy tôi ngã lăn ra, lão già xắn tay áo đứng dậy rồi gào lên:

"Này! Thằng kia, cậu lái xe kiểu gì đấy hả? Cậu làm con gái tôi ngã rồi đây này!"

Vừa nói, ông ấy lập tức nằm xuống bên cạnh và giơ ngón tay cái với tôi.

"Con gái ngoan, có khiếu diễn xuất lắm, bố rất ngưỡng mộ mày!"

Không phải diễn đâu bố già ơi... con sắp ngỏm thật rồi.

Lâm Tụng Niên vội vàng xuống xe rồi ngồi xổm bên cạnh tôi, cậu ta đưa tay sờ trán tôi một chút:

"Sao vậy?"

Tôi không dám mở mắt ra nhìn.

Lão già lại cực kỳ hăng hái: "Cậu còn dám hỏi? Lái một cái xe to tổ bố như thế, hại con gái tôi ngất xỉu."

Lâm Tụng Niên chắc cũng sốc với lão già kia, cậu ta im lặng rồi nhanh chóng bế tôi lên xe.

Lão già kéo lại không cho cậu ta đi: "Ơ? Cậu làm gì vậy? Định tiêu hủy x.ác ch.ết đấy à?"

Tôi vẫn còn chưa kịp ngỏm nữa...

Lâm Tụng Niên sốt ruột nói: "Đừng ồn ào, đến bệnh viện."

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng điệu của Lâm Tụng Niên như vậy.

Cực kỳ căng thẳng.

13

Lâm Tụng Niên ôm tôi ngồi ở hàng ghế sau, vừa ôm tôi vừa giục tài xế: "Mau lên! Lái nhanh lên."

Cậu ta bây giờ y hệt như nhân vật nam chính đầu óc hơi đần trong những bộ tổng tài mất não vậy.

Tài xế lao nhanh vun vút, tôi gần như nôn hết tim gan phèo phổi ra ngoài.

Tôi không chịu được nữa, chỉ biết đau khổ mở mắt ra.

"Á, tôi chóng mặt quá..."

Lâm Tụng Niên lo lắng ôm chặt tôi: "Cô làm sao vậy? Bị ốm à?"

Tôi giả vờ ho vài tiếng: "E hèm... Có lẽ là cảm nắng."

"Ở trong này mát mẻ, chắc một lúc nữa sẽ ổn thôi."

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt rồi."

Tôi cười ngượng nghịu.

Sau một hồi im lặng, tài xế mới dám hỏi một câu: "Thiếu gia, chúng ta nên đi đâu bây giờ?"

Lâm Tụng Niên nhìn tôi một cái "Về nhà đi."

Tôi gào lên "Này? Cậu định giao tôi cho bố cậu rồi tống tôi vào tù à?"

Lâm Tụng Niên gật đầu: "Ừ."

Tôi bắt đầu ôm lấy cửa sổ.

Dù đây là trừng phạt đúng tội, nhưng tôi vẫn không khỏi hoang mang đau lòng.

Tôi đi bóc lịch rồi, liệu Dư Dao có chịu đội thêm cái quần mà đến gặp tôi không?

Tôi làm sao giải thích với bà tôi bây giờ?

Lâm Tụng Niên nhìn thấy tôi sợ đến ngu người thì bật cười thành tiếng.

"Ngốc thật."

"Hả?"

Lâm Tụng Niên gõ gõ trán tôi: "Cô có dám vào tù thì tôi cũng không muốn cho cô đi."

Tôi sờ chỗ bị cậu ta gõ, trong lòng dấy lên hi vọng: "Nghĩa là gì?"

Lâm Tụng Niên buông tay, cả người thả lỏng.

"Tôi sẽ giới thiệu cho cô một công việc. Lương hàng tháng là 1 vạn tệ, bao ăn bao ở."

Tôi không thể tin vào tai mình nữa.

"Cái gì cơ?"

Cậu ta cười thần bí: "Đã nghe đến công việc làm vườn chưa?"

14

Không ngờ Lâm Tụng Niên quả thực đã cho tôi đi làm.

Công việc chủ yếu là phụ trách tưới hoa cây trong vườn, thuận tiện cho chim ăn, vậy mà cũng kiếm được tận 1 vạn tệ mỗi tháng.

Tôi sốc ngang. Thế giới của người có tiền đúng là không tưởng tượng nổi.

Người phỏng vấn tôi là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Lâm Tụng Niên không gọi cô ấy là "Mẹ", tôi đoán có lẽ đó là dì của cậu ta.

Dì ấy nhìn thấy tôi thì mỉm cười: "Con bé họ Ôn đúng không hả? Con bao nhiêu tuổi rồi? Dễ thương quá!"

Tôi ngượng ngùng cười: "Năm nay vừa tròn mười tám ạ."

Dì ấy ngạc nhiên che miệng: "Sao còn nhỏ thế?"

Lâm Tụng Niên cũng cau mày khó tin.

Tôi xấu hổ vuốt tóc: "Là do cháu khai thừa lên 5 tuổi ạ."

Dì ấy bật cười, nói là rất thích mấy người thẳng thắn như tôi, thế là cho tôi vào làm luôn, không cần phỏng vấn thêm gì nữa.

Nơi tôi ở là một phòng trống trong nhà bọn họ, thậm chí còn lớn hơn cả cái nhà tôi nữa.

Mỗi ngày tôi tưới hoa, chơi bài với dì Lâm, ăn đủ 3 bữa, cuối tuần còn có thể dọn đồ về với bà nội.

Tôi sống thảnh thơi đến mức tôi còn tưởng mình đang đi nghỉ dưỡng chứ không phải đi làm.

Mẹ của Lâm Tụng Niên cũng bảo đừng xem dì ấy là sếp, chỉ cần gọi là "dì Hoa" là được.

[Bản gốc là "chị Hoa", nhưng vì edit ra tiếng Việt thì câu cú nó lộn xộn, nên Mây để là dì Hoa nha.]

Dì Hoa đi ra ngoài thì sẽ mang quà cho tôi, khi thì cái váy, khi thì cái bánh gato, dì ấy bảo muốn nhìn thấy tôi vui vẻ mỗi ngày.

Tối hôm đó, tôi đang chơi bài với dì Hoa thì bỗng nhiên đèn vụt tắt.

Tôi đã quen với bóng đêm, nên tôi nhanh chóng lần mò mẫm đến chỗ dì Hoa: "Dì Hoa, đừng sợ, chắc chỉ mất một lúc thôi."

Dì Hoa cũng nắm chặt tay tôi: "Chúng ta cùng ra ngoài xem một chút đi."

"Vâng ạ."

Tôi cầm điện thoại bật đèn pin rồi chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng dì Hoa lại tắt đèn pin "Đèn này chiếu vào mắt người khác thì không tốt đâu."

"Để dì dẫn mày đi."

Tôi cũng thấy hơi lạ, nhưng vẫn nghe theo lời dì Hoa, rồi dì ấy dẫn tôi đến một căn phòng tối đen như mực.

Dì Hoa bất ngờ buông tay tôi ra.

Tôi hốt hoảng kêu lên vài tiếng "Dì Hoa? Dì Hoa?"

Nhưng không có ai trả lời.

Tôi cố gắng hít thở đều đặn, cố gắng tìm hướng cửa ra mà tôi vừa đi đến.

Có tiếng bước chân nhịp nhàng sau lưng tôi.

Mồ hôi lạnh lập tức toát ra như tắm.

Trong lúc tim đang đập loạn xạ, tôi đột nhiên cảm thấy một tia sáng chiếu xuống sàn nhà, sau đó là tiếng hát vui tươi.

"Chúc mừng sinh nhật~ Chúc mừng sinh nhật..."

Lâm Tụng Niên đẩy một chiếc xe đẩy bánh ngọt và mỉm cười đi về phía tôi.

Đằng sau là mọi người đang cầm những tấm biển nhỏ để không khí thêm sôi động.

Tôi có chút sững sờ: "Cậu, cậu,..."

Lâm Tụng Niên đã bước đến gần, cậu ta nghiêng người đội chiếc mũ sinh nhật lên đầu tôi và thì thầm vào tai tôi: "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Di."

Đôi mắt cậu ta trong veo, giống như một hồ nước ngọt ngào.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì nước mắt đã lập tức trào ra.

"Cậu... sao cậu biết sinh nhật của tôi?"

Tôi còn suýt nữa đã quên ngày hôm nay, vậy mà lại được người khác hết lòng ghi nhớ.

Lâm Tụng Niên bất lực thở dài.

"Em gái Tiểu Di, sao cậu hay quên vậy?"

15

Lâm Tụng Niên gọi tôi như vậy, cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra.

Sau khi bố mất, tôi chỉ sống một mình.

Hôm ấy, khi tôi đang nhặt ve chai thì gặp một cậu bé đang lang bạt ngoài đường.

Cậu ta nói rằng mình bị b.ắt cóc, cậu ta lẻn ra ngoài chạy trốn, giờ đã kiệt sức nên chạy không nổi nữa rồi.

Tôi thương tình đưa cậu ta về nhà ở mấy hôm. Trong thời gian đó, chúng tôi thay nhau đi nhặt ve chai và bán báo để kiếm đồ ăn.

Sau này, bố mẹ đón cậu ta về rồi tặng cho tôi một khoản tiền lớn, nhưng chưa được mấy ngày thì đã bị một nhóm đòi nợ khác cướp đi.

Rồi bà nội mới nhận nuôi và đón tôi đi về nhà bà ấy.

Cuộc sống sau khi được nhận nuôi là một cuộc đời mới, nên tôi rất nhanh đã quên đi những ký ức từ trước năm 11 tuổi.

...

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu: "Nhưng sao cậu biết là tôi?"

Lâm Tụng Niên "hừ" một tiếng.

"Trên xương quai xanh của cậu có một vết bớt nhỏ."

"Hơn nữa, sao tôilại không nhận ra đó là cậu được chứ?"

Dì Hoa kích động kéo tôi: "Tiểu Ôn à, dì thật không ngờ số tiền kia lại bị cướp. Nếu biết thế thì dì đã đưa cháu về đây luôn rồi."

Bố của Lâm Tụng Niên cũng mạnh mẽ bắt tay với tôi: "Đúng vậy, Tiểu Ôn! Sau đó, khi Tụng Tụng quay lại tìm thì phát hiện cháu không còn ở đó nữa. Nó đã khóc huhu cả mấy ngày."

Lâm Tụng Niên giật giật quần áo của bố mình, có chút xấu hổ: "Bố đừng nói nữa mà..."

Lâm Tụng Niên quay đầu lại, không dám nhìn tôi: "Tiểu Di à, nhanh thổi nến đi."

Mọi người đều nhìn tôi chờ đợi.

Tôi gật đầu và nhắm mắt lại.

Tôi hy vọng bà tôi sống lâu trăm tuổi.

Hy vọng Lâm Tụng Niên và gia đình... mãi mãi hạnh phúc yên vui.

16

Sau khi thổi tắt nến, đèn trong phòng bật sáng. Bức tường trong phòng được gắn đầy quả bóng bay, ở giữa có dòng chữ "chúc mừng sinh nhật" được chuẩn bị kỹ càng.

Dì Hoa hào hứng nói với tôi: "Mấy quả bóng này là Tụng Tụng tự tay dán, nó không cho ai đụng vào."

Rồi mọi người lại vỗ tay: "Ồ, đúng rồi! Tiểu Ôn, nhanh cắt bánh sinh nhật!"

Tôi nhìn xuống chiếc bánh trước mặt, cảnh tượng đẹp như thế này thường chỉ xuất hiện trong mơ.

"Mọi người đối xử với cháu thật tốt..."

Dì Hoa đi tới nắm vai tôi: "Nào, nói cái gì vậy? Cháu là cứu tinh của Tụng Tụng, nếu không có cháu, chắc nó đã bị bán sang châu Phi làm cu li rồi."

Khi nhắc đến chuyện này, tôi không kìm được giọng nói nghẹn ngào của mình nữa.

"Xin lỗi dì Hoa, thật ra có một chuyện cháu đã giấu mọi người..."

"Trước đây cháu đã b.ắt cóc Lâm Tụng Niên, đây là một chuyện táng tận lương tâm, không thể tha thứ. Ngày mai cháu sẽ đi đầu thú ạ."

Dì Hoa ngẩn người: "Bắt c.óc? Bắt c.óc cái gì?"

Bố của Lâm Tụng Niên thì lại cực kỳ điềm tĩnh.

Lâm Tụng Niên cau mày nói với tôi: "Không phải muốn nhận tội là nhận tội được."

Tôi sụt sịt trả lời "Gì? Thế còn không phạm tội?"

Lâm Tụng Niên đỡ vai tôi và để tôi ngồi xuống.

"Trước hết, có 4 yếu tố cấu thành tội phạm, đó là chủ thể phạm tội, khách thể phạm tội, phương tiện phạm tội chủ quan và phương diện phạm tội khách quan."

Tôi ngước lên: "Hả?"

Cậu ta giơ một ngón tay: "Nói đến tội b.ắt cóc."

"Thứ nhất, về khách thể phạm tội, là xâm phạm quyền tự do cá nhân, quyền sức khỏe, quyền sống, quyền sở hữu tài sản công và tư của người khác."

Cậu ta đang nói cái gì vậy?

Cậu ta lại duỗi một ngón tay: "Thứ hai, xét về phương diện phạm tội khách quan, là hung thủ phải dùng b.ạo lực, cưỡng ép hoặc các thủ đoạn để bắt cóc người khác."

Tôi ngơ ngác gật đầu.

"Trong thời gian chúng ta ở bên nhau, cậu không xâm phạm bất kỳ quyền lợi nào của tôi, cậu cũng không dùng bạo lực, cưỡng ép gì tôi."

Tôi hỏi lại "Tôi đã trói cậu lại mà."

Lâm Tụng Niên chắp tay.

"Đều do tôi tự nguyện."

"Là tôi muốn đi với cậu, là tôi muốn ở lại với cậu."

"Tất cả đều là tôi chủ động, không liên quan gì đến cậu."

Tôi vẫn không thể hiểu nổi: "Vậy nếu tôi lấy tiền của bố cậu thì sao? Đây là tống tiền mà?"

Lâm Tụng Niên lại lắc đầu.

"Không, đây là tôi muốn gửi tiền cho cậu."

Tôi cảm thấy nó cứ sai sai ở đâu ấy nhỉ.

"Thế hành vi của tôi được gọi là gì?"

Khóe môi Lâm Tụng Niên cong lên, cậu ta cố ý dừng lại hai giây rồi nhếch mép:

"Gọi là tình thú."

17

Nhờ có sự tẩy não của Lâm Tụng Niên, tôi dần dần bị thuyết phục rồi.

Nhưng để tỏ thái độ ăn năn hối lỗi, sáng nào tôi cũng đứng đọc oang oang 8 điều vinh, 8 điều nhục ở trước cửa nhà.

Kiên trì đến ngày thứ tư, dì Hoa đau khổ kéo rèm cửa lại: "Tiểu Ôn, chúng ta đều biết cả rồi, cháu đừng đọc nữa..."

Buổi chiều hôm đó, bạn của dì Hoa đến uống trà chiều, dẫn theo một anh chàng đẹp trai cao tận 1m85.

Bạn của dì Hoa tên là dì Đỗ.

Dì Đỗ nhìn thấy tôi, hai mắt lập tức sáng lên: "Chà chà, con bé nào dễ thương quá nhỉ. Sao tớ chưa từng gặp qua?"

Dì Hoa tự hào: "Đẹp không? Đây là đứa con gái nuôi của tớ, mấy năm trước đi lạc, tớ mới nhận về gần đây thôi."

Chị Đỗ liên tục gật đầu: "Con gái nuôi hả? Không tệ không tệ nha..."

Sau đó, dì ấy quay đầu nói với thằng con đẹp trai của mình: "Du Châu, nhanh làm quen với em gái con đi."

Anh chàng đẹp trai tên Du Châu sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác gật đầu:

"Vâng."

Du Châu hình như hơi hướng nội, cậu ta lấy điện thoại di động ra, im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Thêm... Wechat?"

Ngay khi tôi vừa định rút điện thoại ra, Lâm Tụng Niên từ đâu xuất hiện và hung dữ kéo tôi đi.

Dì Hoa gọi mấy lần nhưng cậu ta không quay lại, cứ thế túm tay tôi kéo về phòng, khiến cho tôi nhăn cả mặt vì đau.

Lâm Tụng Niên thấy vậy thì vội buông tay: "Đau lắm à?"

Tôi mím môi gật đầu.

Ánh mắt cậu ta khẽ động, cậu ta xoa nhẹ cổ tay tôi: "Thật xin lỗi."

"Vừa rồi là tôi lo quá."

Tôi chớp chớp mắt, "Lo cái gì?"

Cậu ta vừa nắn bóp tay tôi vừa đau khổ: "Cậu không hiểu à?"

Trời ơi cứu, tôi có hiểu gì đâu.

Tôi bối rối: "Hiểu cái gì?"

Lâm Tụng Niên nhìn chằm chằm vào mắt tôi: "Vừa rồi cậu làm gì với thằng cha đó?"

Tôi thành thật trả lời: "Thì thêm WeChat."

Lâm Tụng Niên đợi thêm 2 giây nữa để tôi nói tiếp câu còn lại.

Nhưng mà tôi không biết nói gì.

Rồi cậu ta lại hỏi tiếp:

"Sau đó thì sao?"

"2 người thêm WeChat, mỗi ngày hỏi nhau ăn cơm chưa, chúc ngủ ngon các kiểu."

"Rồi dính nhau như keo, rồi yêu nhau, 2 người định thế chứ gì?"

Nghe đống suy nghĩ của cậu ta mà tôi giật cả mình.

"Cậu nói cái gì vậy?"

Đôi mắt của Lâm Tụng Niên hơi đỏ: "Cậu vẫn muốn lừa tôi ......"

"Năm đó cậu thấy hết tấm thân ngọc ngà của tôi rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm?"

Tôi càng kinh hãi: "Này, không, không phải, chuyện này không được nói lung tung, lúc đó đều là trẻ con mà..."

Lâm Tụng Niên bĩu môi đau lòng: "Cho nên trong lòng cậu, lúc đó tôi chỉ là trẻ con nên cậu có thể ăn không nói có, nói không giữ lời sao?"

Khoảnh khắc đó, tôi như hóa thành cát bụi.

Còn cậu ta như thể sắp khóc đến nơi.

"Tiểu Di, cậu không thể sống ác độc như thế được."

"Tôi đã tìm cậu rất nhiều lần, nhưng đều không có tung tích."

"Tôi còn tưởng cậu đã gả chồng sinh con ở đâu đó rồi."

"Lần đầu tiên nhận ra cậu, cậu có biết tôi mừng cỡ nào không?"

"Cậu muốn bán tôi đi, tôi cũng chẳng phản kháng một lời."

"Sau này tôi mới biết, mấy năm nay cậu sống không tốt, tôi cảm thấy rất đau lòng, muốn bù đắp tất cả cho cậu, tôi..."

Cái đầu óc đần độn vô tri của tôi dần dần sáng tỏ.

Tôi khó khăn ngẩng đầu lên: "Vậy, vậy thì cậu..."

Cậu ta cũng cụp mắt xuống và nhìn tôi.

"Tôi thích cậu."

"Tiểu Di, tôi thích cậu."

"Cậu có thể đừng nhìn thằng nào khác được không?"

Dư Dao nói, nếu muốn biết mình có thật lòng thích một người, thì hãy tưởng tượng nếu người ấy ở bên người khác, mình có tức giận không.

Tôi nghĩ lại một chút.

Có lẽ là cực kỳ không vui.

Bà tôi nói, nếu muốn biết mình thích người ta sâu đậm cỡ nào, hãy tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu như mất đi người ấy.

Khi ở trong ngôi nhà tồi tàn đó, khi để Lâm Tụng Niên rời đi, hình như tôi cũng cảm thấy rất đau lòng.

Tôi nhìn vào đôi mắt Lâm Tụng Niên, như có một thứ ma lực nào đó, từng chút từng chút dẫn dụ người khác trầm mê.

Tôi khẽ gật đầu với cậu ta.

"Ừ."

18

Tôi chưa bao giờ dám kể về chuyện giữa tôi và Lâm Tụng Niên cho mọi người biết.

Tôi luôn cảm thấy, Lâm Tụng Niên và tôi cứ như hoa nhài cắm bãi cức trâu vậy.

À thì hoa nhài là Lâm Tụng Niên.

"Tiểu Di, cái đầu cậu nghĩ gì vậy? Cậu là hoa, tôi mới là cức trâu!"

Tôi lắc đầu: "Không! Tôi là cức trâu!"

"Tôi là cức trâu!"

"Tôi là cức trâu!"
...

2 chúng tôi đang cãi nhau thì dì Hoa xuất hiện, rồi dì ấy ngơ ngác nhìn chúng tôi: "2 đứa mày... uống nhầm thuốc à?"

Lâm Tụng Niên phẫn nộ: "Mẹ, sau khi con với Tiểu Di ở bên nhau, cô ấy cứ bảo con là hoa nhài, cô ấy là cức trâu. Mẹ nghe có vô lý không?"

Tôi cũng không nhận thua: "Đã bảo là tôi nói đúng mà."

5 giây sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của dì Hoa, cuối cùng tôi cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Dì ấy nhìn tôi, rồi nhìn Lâm Tụng Niên: "Mày..."

Tôi cúi đầu chịu tội.

Lâm Tụng Niên giả vờ ngắm trời ngắm mây.

Dì Hoa cười phớ lớ như nhặt được tiền.

"Được, được, quả đúng là con trai của ta!"

"Lúc trước dì Đỗ của mày muốn giới thiệu Tiểu Ôn cho thằng con nhà dì ấy, không ngờ con ta lại giành trước, hà hà."

Lâm Tụng Niên và tôi nhìn nhau, rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bố mẹ Lâm Tụng Niên không chỉ ủng hộ chúng tôi, mà còn cho tiền rồi bắt chúng tôi đi tuần trăng mật.

Tôi sửng sốt: "Tuần trăng mật? Chẳng phải là chuyện sau khi kết hôn ạ?"

Lâm Tụng Niên lại bắt đầu ấm ức: "Thì ra cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với tôi ..."

Tôi: "..."

Sau khi Lâm Tụng Niên tốt nghiệp, chúng tôi đi du lịch khắp nơi với nhau. Dù gì thì kết hôn cũng phải đợi ít nhất là 2 năm nữa.

Dù là đi đến nơi đâu, tôi cũng gửi đặc sản địa phương và vài bức ảnh về cho bà nội.

Bà cũng rất vui vẻ, cứ rảnh ngày nào là lại gọi điện thoại cho tôi ngày đó.

"Cháu gái ngoan, cuối cùng thì cháu cũng đã có được hạnh phúc của mình."

Tôi nhìn người đang ngủ say bên cạnh mà trong lòng ấm áp.

Phải.

Hóa ra tôi cũng có thể có được hạnh phúc của riêng mình.

[Hoàn]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu