Chương 12: Đẹp trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Trong quán cà phê.

Nhân viên phục vụ hướng dẫn Dư Tễ Đan cùng Hứa Nghi Niên đến gian lớn nhất gần cuối đường, cửa vào bị một phần ba gốc cây phát tài lớn che kín, Dư Tễ Đan hơi nghiêng người đi vào gian, ngồi xuống và nói: "Cảm ơn."

Hứa Nghi Niên ngồi ở đối diện Dư Tễ Đan: "Cô muốn ăn gì không? Tôi đặc biệt thích đồ ngọt ở cửa hàng này."

Dư Tễ Đan cười cười: "Món gì cũng được."

Lần đầu tiên gặp mặt nếu kén ăn thì có vẻ không tốt lắm.

"Cảnh sát Dư, cô xinh đẹp như vậy, vì sao đến giờ còn chưa có đối tượng kết hôn?"

Thấy biểu cảm của Dư Tễ Đan có vẻ mất tự nhiên, Hứa Nghi Niên mới ý thức được mình dường như đang nói gì đó không đúng, anh ta vội vàng cười làm lành nói: "Xin lỗi, cảnh sát Dư, tôi từ nhỏ đã không giỏi ăn nói lắm, cô không cần để bụng, ý tôi là, cô xinh đẹp như vậy, khẳng định có rất nhiều đàn ông theo đuổi mới đúng, nhưng cho đến hiện tại cô cũng không có bạn trai cố định, có phải hay không bởi vì cô quá tập trung cho sự nghiệp, không có thời gian và sức khỏe?"

Khẳng định có rất nhiều đàn ông theo đuổi mới đúng ......

Dư Tễ Đan: Trát tâm lão thiết...... (*)

(*): đau giống như bị ai bóp chặt tim

"Trước đây đúng là tôi đặc biệt tập trung cho sự nghiệp, dù rằng hiện tại cũng giống như vậy...... Nhưng tôi đã thay đổi đơn vị công tác, nội dung công việc cũng khác nhau nhiều, lúc trước làm việc trong đội cảnh sát hình sự, bây giờ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

Hứa Nghi Niên nghe xong, vừa lòng gật gật đầu: "Đúng vậy, phụ nữ vẫn không nên làm những việc có rủi ro cao cũng như cường độ cao như cảnh sát hình sự, sau tất cả, trong tương lai chúng ta đều phải trở về với gia đình, phụ nữ quá bận rộn với sự nghiệp sẽ khó chăm sóc cha mẹ cùng con cái ~"

Dư Tễ Đan không trả lời, chỉ cười cười.

Nhân tiện, hai người nói về sở thích của họ.

Chỉ chốc lát sau, một mâm điểm tâm đủ mọi màu sắc được mang lên.

"Mau ăn đi, tôi không biết cô có thích hay không, tôi liền dựa theo khẩu vị của mình gọi một ít, tôi đặc biệt thích ăn đồ ngọt." Hứa Nghi Niên ăn một miếng bánh kem, lại nói, "Tay nghề nấu ăn của cảnh sát Dư như thế nào? Có biết nấu cơm không?"

Dư Tễ Đan nhìn nhìn những món điểm tâm kia, cầm lấy một cái bánh quy nhỏ hình gấu, đầu ngón tay chọc chọc vài cái, nghĩ một lúc vẫn là nói sự thật: "Mì sợi tôi nấu cũng không tốt, đừng nói đến nấu cơm ——"

Vừa nói xong, liền nghe nhân viên phục vụ ở gian bên ngoài nói lớn: "Tiên sinh, xin mời vào! Xin hỏi anh có đặt bàn trước chưa ạ?"

Sẽ không phải là......

Sau đó đều không có âm thanh trả lời.

Trái tim Dư Tễ Đan nháy mắt nảy lên rồi khẽ rơi xuống.

Nhưng giây tiếp theo ——

Trái tim cô lần nữa nảy lên đến tận cổ họng.

Bởi vì người phục vụ đã dẫn người đến gian của bọn họ: "Tiên sinh, mời đi bên này ——"

Các đầu ngón tay của Dư Tễ Đan siết chặt bánh quy gấu.

Cô ngẩng đầu ——

Từ tầm mắt của cô, cây phát tài lớn kia không nghiêng không lệch mà che mất người vừa đến.

Nhưng Hứa Nghi Niên lại có thể nhìn rõ chân dung của vị khách không mười này, anh ta kinh ngạc nói: "Anh...... Anh là......?"

Khi anh bước ra từa sau cây phát tài, đầu ngón tay Dư Tễ Đan vừa lúc bóp nát bánh quy.

"Lý Mính Hưu!?"

Giọng Dư Tễ Đan có chút lạc đi.

"Tại sao anh lại đến đây?"

Anh ta sao lại biết địa điểm hẹn hò của cô?

Không nghĩ đến Lý Mính Hưu lại nhìn cô mỉm cười.

Sắc đẹp khuynh thành, ngay cả nhân viên phục vụ ở một bên đang chuẩn bị gọi món đều ngây ngẩn cả người.

Thật là quá đẹp!

Hơn nữa cũng không phải vẻ đẹp vô hồn bên ngoài, mà là tràn đầy vẻ quyến rũ của đàn ông.

Tất nhiên, nụ cười này đối với phụ nữ quyến rũ bao nhiêu, thì lại trở nên khó coi trong mắt Hứa Nghi Niên bấy nhiêu.

"Xin hỏi anh ta là......?"

Hứa Nghi Niên không trực tiếp hỏi Lý Mính Hưu, mà là chọn hỏi Dư Tễ Đan.

"Anh ta......"

Dư Tễ Đan tìm không thấy lý do thoái thác.

Nếu nói là bạn, cũng không phải là bạn.

Nhưng nếu không nói là bạn, thì phải nói như thế nào?

Lý Mính Hưu cười nhạt ngồi xuống bên cạnh Dư Tễ Đan, thực đơn cũng chưa xem qua, trực tiếp nói với nhân viên phục vụ: "Cho một phần cánh gà rán và khoai tây chiên, lấy nhiều sốt cà chua một chút, thêm hai ly cà phê, một ly không đường."

Ánh mắt Dư Tễ Đan sáng lên.

Cô cảm thấy dường như không thể tưởng tượng: Vì sao Lý Mính Hưu lại biết rõ khẩu vị của cô như vậy? Vì sao anh ta lại biết cô không thích ăn đồ ngọt, thích ăn đồ chiên?

Hứa Nghi Niên lại hỏi: "Cảnh sát Dư, người này là bạn của cô à?"

Dư Tễ Đan bất đắc dĩ gật đầu, cũng giải thích nói: "Là bạn 'trong công việc' gần đây của tôi, anh ta cùng người nhà có chút mâu thuẫn, tới tìm tôi có thể là ——"

Cô nhìn về phía Lý Mính Hưu, khẽ nhíu mày ý bảo anh dựa theo những gì cô nói mà trả lời tiếp.

Lý Mính Hưu vẻ mặt vô tội, làm bộ như không hiểu ý Dư Tễ Đan.

Hứa Nghi Niên nhìn hai người đối diện làm mặt quỷ, mặt hơi biến sắc.

Bởi vì Lý Mính Hưu không phối hợp, bầu không khí đóng băng trong giây lát.

Mà người đánh vỡ cục diện bế tắc chính là nhân viên phục vụ mang thức ăn đến.

"Cảm ơn."

Nói xong, Lý Mính Hưu liền lấy một miếng cánh gà rán bỏ vào đĩa, rưới đầy sốt cà chua lên đấy.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh đặt đĩa đến trước mặt Dư Tễ Đan: "Nguội rồi thì không thể ăn, nếu sốt cà chua không đủ, có thể nói bọn họ lấy thêm một ít."

Sau đó, Lý Mính Hưu dùng ánh mắt mãnh liệt mà nhìn Dư Tễ Đan, trong ánh mắt kia không hề giấu diếm tình cảm —— mặc dù anh đã nhìn Dư Tễ Đan bằng ánh mắt như thế ngay từ lúc đầu.

Dư Tễ Đan xấu hổ mà nhìn Lý Mính Hưu, lại xấu hổ mà nhìn Hứa Nghi Niên.

Hứa Nghi Niên nhìn đầy bàn đồ ngọt, cảm thấy cực kỳ châm chọc: "Căn bản cô không thích ăn đồ ngọt, tại sao không nói trước? Vì để lại mặt mũi cho tôi sao?"

Dư Tễ Đan giải thích: "Thật sự không phải, tiểu Hứa......"

"Tôi bây giờ mặt mũi cũng không giữ được, lại có người đàn ông khác, dùng hành động nói cho tôi biết, anh ta hiểu cô hơn tôi, thậm chí hiểu biết rất nhiều về cô, cô còn nói anh ta chỉ là bạn 'trong công việc'?"

"Ánh mắt sẽ không lừa được người khác, tôi hiểu rõ đàn ông hơn cô, tình yêu, sự chiếm hữu của anh ta đối với cô như muốn bùng nổ rồi! Nói vậy là cô đưa anh ta đến hẹn hò cùng tôi? Nếu cô đã có bạn trai, vì sao không nói trực tiếp cho người nhà của cô, để bọn họ chủ trì hôn sự cho hai người, ngược lại muốn lãng phí tình cảm của tôi?"

Dư Tễ Đan quả thực hết đường chối cãi: "Tiểu Hứa, không phải, anh ta thật sự không phải bạn trai của tôi, anh ta đúng thật là quen biết 'trong công việc', lúc trước tôi bắt nhầm anh ta, chúng tôi là quen biết nhau từ khi đó......"

"Tôi không muốn biết hai người quen biết nhau từ khi nào. Cô nói anh ta không phải bạn trai của cô?"

Hứa Nghi Niên chỉ vào chóp mũi Lý Mính Hưu: "Cô nhìn mặt anh ta rồi lặp lại lần nữa xem? Cô cho rằng tôi là tên ngốc, sẽ tin sao? Hai người các người mới chính xác là trai tài gái sắc."

Giọng Lý Mính Hưu tuy thấp, nhưng khí thế mười phần: "Thả tay xuống."

Hứa Nghi Niên lập tức thả tay xuống, đứng lên:

"Tôi phải đi đây, chúc hai người hạnh phúc......"

Nói xong, anh ta liền phải rời đi.

Dư Tễ Đan cũng đứng lên theo: "Tiểu Hứa! Tiểu Hứa ——"

Cô đi nhanh đến nắm chặt cánh tay Hứa Nghi Niên: "Tôi thật sự không có lừa anh, tôi đều đã nói đúng sự thật! Tôi là một cảnh sát, tôi có trách nhiệm cùng nghĩa vụ giúp đỡ cho người dân, Lý Mính Hưu lúc đó thật sự cần giúp đỡ, hơn nữa là do tôi bắt nhầm anh ta, cho nên chúng tôi mới trở thành bạn."

"Dù vậy......" Hứa Nghi Niên nói, "Nhưng tôi càng tin tưởng những gì tôi nhìn thấy hơn, hai người gạt tôi, nhưng đôi mắt tôi thì sẽ không như thế......"

Hứa Nghi Niên dùng sức đẩy cánh tay Dư Tễ Đan ra.

Vừa rồi bởi vì vị trí nói chuyện, Dư Tễ Đan dùng tay phải nắm lấy Hứa Nghi Niên, lần này vừa lúc đánh vào vết thương cũ, cô nhịn không được "A ——" một tiếng, vẻ mặt đau khổ mà che cánh tay lại.

"Thế nào rồi?" Lý Mính Hưu vẫn luôn đứng xem, lập tức ôm lấy Dư Tễ Đan, khi cô la lên một chút, tim anh lập tức co thắt lại. "Em có sao không? Có phải cánh tay đau hay không? Nhanh, anh lập tức đưa em đến bệnh viện."

"Anh tránh ra." Dư Tễ Đan vô cùng ủy khuất, "Tôi không có yếu ớt đến nỗi hễ động một chút là lại vào bệnh viện."

Hứa Nghi Niên vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn hai người trước mặt "ân ái", lại thấy Lý Mính Hưu theo bản năng mà ôm lấy cánh tay Dư Tễ Đan, còn Dư Tễ Đan thì dường như đã quen với điều đó, căn bản không có ý kháng cự, thế nên ý định xin lỗi của anh ta cũng không còn: "Cảnh sát Dư, tôi sẽ không nói với gia đình cô sự việc xảy ra hôm nay, chỉ nói rằng chúng ta không hợp, cho nên cô đừng diễn kịch."

Nghe thấy Hứa Nghi Niên nói, Lý Mính Hưu cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Diễn kịch?"

Trong gian cuộc giằng co chưa kết thúc, một giọng nói đột nhiên vang lên:

"Chị! Nhân viên văn phòng! Hai người nói chuyện với nhau thế nào rồi? Em vừa lúc đi ngang qua, đến xem chuyện vui."

Xuất hiện từ phía sau cây phát tài lớn kia, đúng là em họ của Dư Tễ Đan—— Dư Giang Nguyệt.

Dư Giang Nguyệt vừa thấy tình hình bên trong gian, kinh ngạc đến ngây người đứng tại chỗ.

"Này......"

Cô lập tức chút ý đến Lý Mính Hưu, người đang ôm Dư Tễ Đan: "Anh...... Anh là ai a? Hôm nay không phải chị Tễ Đan cùng nhân viên văn phòng hẹn hò sao? Tại sao anh lại ôm chị của tôi?"

"Giang Nguyệt." Hứa Nghi Niên mặt vô cảm nói, "Gia đình cô đã hiểu lầm rồi, cảnh sát Dư đã có bạn trai, chính là vị này."

"Hả?" Dư Giang Nguyệt gần như hét lên, "Bạn trai?"

"Tôi đi trước."

Hứa Nghi Niên nói với Dư Giang Nguyệt.

Dư Giang Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn Hứa Nghi Niên rời đi, càng thêm ngơ ngác mà nhìn Lý Mính Hưu với Dư Tễ Đan.

"Chị à......"

Dư Giang Nguyệt trên dưới đánh giá Lý Mính Hưu một phen, trong lòng liền thốt ra ba chữ: Đại! Soái! Ca!

"Anh ta chính là đại soái ca mà chị nói trước đây sao?"

Dư Giang Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt Lý Mính Hưu một lúc, chính mình nuốt nước miếng: "Hôm nay em nhìn thấy đại soái ca a......"

Nói xong cô liền lấy di động ra, "Em phải gọi điện thoại cho cha......"

Dư Tễ Đan sụp đổ mà nghĩ: Mẹ nó càng ngày càng rối loạn.

Không nghĩ tới Dư Giang Nguyệt gọi điện thoại không đến một phút đã trở lại: "Chị à, nhân viên văn phòng kia đã nói hết tất cả sự việc cho gia đình, cha em rất tức giận, ông bảo chị ......" Ánh mắt cô dừng ở trên người Lý Mính Hưu, "Ông bảo chị cùng đại soái ca về nhà......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro