Chương 13: Thanh toán xong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Đột nhiên xảy ra sự việc lớn như vậy, Dư Tễ Đan tự nhiên sẽ về nhà.

Chỉ là việc "về nhà" này không liên quan gì đến Lý Mính Hưu.

Ưu tiên hàng đầu của cô bây giờ là thảo luận với gia đình làm thế nào đối mặt với Hứa gia —— cũng không thể buông tay mặc kệ sau khi xảy ra sự việc kì lạ như vậy?

Dư Tễ Đan cùng Dư Giang Nguyệt gõ cửa, thím hai liền ngăn hai cô lại, vươn cổ nhìn hành lang trống không một hồi lâu: "Người đâu?"

Dư Tễ Đan biết rõ còn hỏi: "Người nào?"

"Còn có thể là người nào!" Thím hai nhỏ giọng, "Lúc tiểu Hứa gọi điện thoại đến, là thím nghe, vốn dĩ thím còn muốn che giấu cho con, nhưng lão Dư trực tiếp lấy điện thoại đi, vừa rồi ông ấy còn vung cái vỉ đập ruồi, nói muốn đánh chết hai đứa đấy!"

"A?" Dư Giang Nguyệt sợ tới mức hoa dung thất sắc (*), "Đánh chết chị Tễ Đan thì thôi đi, vì sao còn có con? Con không có làm việc gì sai mà......"

(*): khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi

"Con im đi! Còn sợ việc không đủ lớn à? Đứng sang một bên đi, đừng thêm phiền!" Thím hai liếc nhìn Dư Giang Nguyệt một cái, "Người cha nhắc đến đương nhiên là Tễ Đan cùng...... Cùng cậu ta!"

"Ồ——" Dư Giang Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh nhận ra: "Hóa ra là nói đến đại soái ca nhỉ~"

Hiện tại thứ Dư Tễ Đan không muốn nghe nhất chính là ba chữ "đại soái ca" này, cô an ủi vỗ vỗ tay thím hai, đi về phía phòng khách.

Trên sofa có ba người đang ngồi nghiêm túc: ông nội Dư, bà nội Dư, chú hai.

Chú hai nhìn thấy Dư Tễ Đan một thân một mình, lập tức dựng râu trừng mắt, cũng giống như thím hai mà hỏi hai chữ: "Người đâu?"

Dư Tễ Đan cũng lặp lại một lần: "Người nào?"

"Bạn trai đại soái ca của con đâu!"

Vừa nói đến "đại soái ca", ánh mắt ông nội Dư gia lóe lên sự phấn khích —— nhiều năm mong chờ như vậy, mắt thấy sắp có cháu rể rồi, nghe nói còn siêu cấp đẹp trai, ông có thể không kích động sao!

Nhìn ông nội Dư, ánh mắt Dư Tễ Đan nhanh nổi đom đóm: "Con không có bạn trai!"

"Còn gạt chúng ta?!"

Chú hai từ trên sô pha nhảy dựng lên, quơ quơ vỉ đập ruồi, "Tiểu Hứa đã nói cho chúng ta biết rồi! Nếu con có bạn trai, liền đưa về nhà, mặc kệ đẹp hay không đẹp, tốt xấu gì cũng để cho các trưởng bối nhìn xem, kết quả là con làm trò gì đây? Chú và thím hai con vừa rồi mang quà sang Hứa gia xin lỗi, còn bị người ta đuổi ra ngoài!"

Ông nội Dư ngược lại thấu tình đạt lý: "Tễ Đan, con đừng xấu hổ, đưa nó đến, để ông bà xem xét một chút ——"

Dư Tễ Đan bình tĩnh, nói lớn: "Ông bà nội, chú thím hai, việc hôm nay đúng là do con sai, có cơ hội con sẽ tự mình hẹn tiểu Hứa ra xin lỗi, về phần bạn trai, thật xin lỗi, con đúng thật là không có."

"A a a...... Chú nhớ ra rồi......" Chú hai có vẻ như nhận ra điều gì, "Ngày hôm qua chú cùng Giang Nguyệt đến nhà con, nghe được giọng của đàn ông, tuyệt đối không sai, khẳng định chính là cậu ta! Tốt lắm Dư Tễ Đan, ngày hôm qua hai người chúng ta ở nhà con lâu như vậy, cậu ta cũng không lộ diện, nghĩ lại chính là trốn ở phòng ngủ của con rồi! Thật là có tiền đồ! Còn học 'kim ốc tàng kiều' (*) nữa!"

(*): đem người yêu giấu đi, bao dưỡng

Dư Tễ Đan: "............"

Chuyện gì đây...... tranh cãi trong gia đình gần giống như một vụ án phức tạp......

"Cậu ta ở đâu!"

Chú hai tức giận quơ quơ vỉ đập ruồi.

"Tiểu tử thúi! Trốn sau lưng phụ nữ, còn gì là nam tử hán đại trượng phu!"

***

Lý Mính Hưu đang ngồi trên bồn hoa ở dưới lầu đột nhiên: "Hắt xì!"

Anh hắt xì một cái.

Xoa xoa chóp mũi, anh hướng mắt lên tầng bốn của tòa nhà màu nâu trước mặt.

Lúc trước anh ra sức tranh thủ muốn cùng Dư Tễ Đan gặp mặt, dù sao kẻ đầu têu cũng là anh, làm sao có thể để Dư Tễ Đan một mình gánh vác toàn bộ hậu quả?

Anh sao có thể nhẫn tâm như vậy!

Nhưng mà rõ ràng là Dư Tễ Đan rất tức giận, Lý Mính Hưu không dám đổ thêm dầu vào lửa.

Bởi vì anh không dám đánh cược.

Anh không thể chấp nhận được kết quả xấu nhất của việc này ——

Anh sợ mất đi Dư Tễ Đan.

Qua hơn mười phút, Lý Mính Hưu đã ảo tưởng ra một trăm loại khả năng ở trong đầu ......

Cửa tòa nhà chậm rãi mở ra.

Hình bóng khiến anh ngày đêm thương nhớ xuất hiện trong mắt.

***

Dư Tễ Đan đi lang thang không có mục tiêu trên đường lớn.

Lý Mính Hưu một tấc cũng không rời mà đi theo cô —— giống như tất cả lại quay về như ban đầu, quay về điểm xuất phát.

Cuộc sống của Dư Tễ Đan, mấy năm qua mỗi ngày đều như nhau, phẳng lặng như nước, không có chút gợn sóng nào. Mỗi ngày ngoài công việc, phá án, mở họp, tuần tra ... Cũng chỉ có ăn cơm, ngủ, bị thúc giục kết hôn, cùng Dư Giang Nguyệt cãi cọ......

Chưa bao giờ giống như thời gian gần đây, lung tung rối loạn, không có đầu mối.

Tất nhiên, tất cả mầm tai hoạ đều là đến từ Lý Mính Hưu.

Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc, là do cô mềm lòng.

Cô đối với anh ta mềm lòng —— vừa thấy anh ta ở trong mưa to lúc nửa đêm, liền nhịn không được đưa anh ta lên lầu, thấy anh ta không có nhà để về, cô thậm chí còn cho anh ta ở nhờ......

Xem như cô biết rõ: Lý Mính Hưu nguy hiểm.

Nhưng dường như, trong lòng cô anh ta thật sự theo đuổi cô, bộ dáng ghen tuông còn đáng yêu đến bất ngờ...... Hơn nữa anh ta đã mãn hạn tù, có lẽ là hoàn toàn cải tà quy chính.

Nhưng qua những sự việc liên tiếp xảy ra này, cô cảm giác được anh ta là muốn phá rối.

Không thể nghi ngờ, hôm nay Lý Mính Hưu xuất hiện, là đến phá hư chuyện hẹn hò của cô.

Thậm chí anh ta còn muốn đi theo cô về nhà, tiện thể phá hư gia đình cô!

Bởi vì bệnh nghề nghiệp bộc phát, cô nhất thời mềm lòng, bây giờ làm cho chú thím hai bị liên lụy, không dám ngẩng đầu trước mặt bạn bè ——

Đã đến lúc cô phải ra quyết định rồi!

***

Trở lại tiểu khu.

Dư Tễ Đan đi từ từ chậm rãi, thậm chí còn ngồi ở khu tập thể dục vài phút, mới chuẩn bị về nhà.

Lý Mính Hưu trước sau như một mà theo sau cô, lúc Dư Tễ Đan mở cửa, anh đang muốn đi theo vào nhà ——

Cửa lớn liền nhanh chóng bị đóng lại!

Lý Mính Hưu: "............"

Anh bị nhốt ở ngoài cửa! Bị nhốt ở cái hành lang trống rỗng này!

Trong phòng vang lên tiếng sột soạt, vài phút sau, cửa lớn hé ra một chút, một cái túi nilon theo quỹ đạo đường parabol rơi xuống mặt đất.

"Bộp ——" một tiếng trầm vang.

"Anh đi đi! Những thứ này là khăn lông anh đã dùng qua, bàn chải đánh răng, xà phòng và đồ dùng sinh hoạt, tôi đều tặng cho anh, anh mau đi đi, có thể đi tìm người nhà hay trạm cứu trợ đều được ——"

Nói xong, cửa bị mở ra lần thứ hai.

Mấy tờ tiền mặt đỏ chót nhẹ nhàng rơi xuống trên người Lý Mính Hưu.

"Tiền này cũng đủ cho anh trang trải, chúng ta từ đây thanh toán xong!"

Lý Mính Hưu đương nhiên không có đi nhặt mấy thứ kia.

Anh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Cái oi bức của mùa hè đủ để làm người ướt đẫm mồ hôi, nhưng Lý Mính Hưu lại dường như đặt mình trong cái lạnh của Bắc Cực.

"Tễ Đan......" Giọng anh có chút run, "Em nói gì?"

Dư Tễ Đan đương nhiên còn đứng ở lối vào nghe động tĩnh ngoài cửa, nghe được câu nói của đối phương, cô lập tức lặp lại một lần: "Tôi nói! Chúng ta từ đây thanh toán xong!"

"Thanh toán xong......"

Lý Mính Hưu âm trầm nở nụ cười, cuối cùng cũng không biết là muốn cười hay muốn khóc:

"Thanh toán xong là tốt à......"

Dư Tễ Đan cắn môi dưới.

Chẳng lẽ bị kích thích, lại đi theo con đường cũ, trả thù xã hội?

Lý Mính Hưu ngưng cười, chém đinh chặt sắt: "Dư Tễ Đan! Anh nói cho em biết! Đời này em được định sẵn là người phụ nữ của anh, đừng mơ tưởng đến việc thanh toán xong với anh! Không đúng, em ở trong mơ cũng phải cùng anh dây dưa không rõ!"

Dư Tễ Đan tức giận đến hai mắt bốc hỏa, cô sống hai mươi mấy năm, chưa từng có ai dùng thái đô này nói chuyện với mình, cô cũng gào lên trả lời:

"Tôi ở trong mơ, cũng muốn thanh toán xong với anh!"

"Kiếp sau đi!"

Cô dùng sức đá cửa lớn vài cái: "Lý Mính Hưu! Anh không biết xấu hổ!"

Nói xong cô liền xoay người chạy về phía phòng khách, lập tức ngã người xuống sofa.

Lý Mính Hưu đang nói cái gì vậy!

Dư Tễ Đan càng nghĩ càng giận.

Cô làm sao cái gì chứ? Bởi vì cô bắt nhầm anh ta, bởi vì cô là cảnh sát, cô có bệnh nghề nghiệp cùng ý thức về nhiệm vụ cao cả của cái nghề này, cô liền mềm lòng với anh ta vài lần ——

Liền bị anh ta nói như vậy sao?

Sau khi cuộc cãi vã bùng nổ, trong ngoài cửa đều trở nên yên tĩnh.

Dư Tễ Đan nằm trên sofa, cuối cùng cũng không rõ là tức giận hay là ủy khuất......

Qua hơn mười phút, một tiếng động rất nhỏ vang lên từ phía cửa lớn.

Đó là âm thanh Lý Mính Hưu nhẹ nhàng gõ cửa.

Sau đó, giọng anh tuy rất nhỏ, nhưng lại rất dịu dàng: "Tễ Đan, Tễ Đan......"

Vốn dĩ Dư Tễ Đan không định trả lời Lý Mính Hưu, nhưng khi cô nghe được đối phương cẩn thận hỏi "Em khóc sao?", cô trực tiếp ôm gối trên sofa đi ra ngoài:

'Không khóc!"

"Tôi chính là cảnh sát nhân dân! Đối với việc nhỏ như thế này mà lại khóc sướt mướt thì còn ra thể thống gì!"

Lý Mính Hưu thở phào nhẹ nhõm: "Em không khóc là tốt rồi, trước đây em thích nhất là khóc, anh cũng sợ em khóc nhất......"

Dư Tễ Đan hừ lạnh một tiếng.

Trước đây cái gì, bọn họ mới biết nhau vài ngày, cô có khóc bao giờ, thật ảo tưởng!

"Tễ Đan, Tễ Đan......"

Lý Mính Hưu lại nhẹ nhàng gõ cửa.

Dư Tễ Đan làm bộ không online.

Lý Mính Hưu ngưng gõ cửa, chờ hai phút, khẽ nói: "Anh sai rồi...... Vừa rồi không nên la em như vậy ...... Tễ Đan, tha thứ cho anh, mở cửa cho anh đi ——"

Dư Tễ Đan làm bộ không online x2

Lý Mính Hưu đợi trong chốc lát, thấy bên trong cửa vẫn im lặng như cũ, đành phải lại hỏi: "Vậy em rốt cuộc thế nào mới có thể tha thứ cho anh đây? Em không thể cứ như thế mà phán cho anh mức tù chung thân chứ......"

Dư Tễ Đan rốt cuộc nhịn không được, cô chạy đến chỗ lối vào đứng chống nạnh, tức giận đến mức thở hổn hển, suy nghĩ một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Tốt thôi! Muốn tôi hoãn thi hành hình phạt cho anh đúng không? Quyền quyết định không nên ở trong tay tôi, mà là xem ông trời có nguyện ý để tôi tha thứ cho anh hay không —— nếu tháng tám ở Bắc Kinh có tuyết rơi, tôi liền tha thứ cho anh!"

Đây là lý do khó khăn nhất mà Dư Tễ Đan có thể nghĩ ra.

Giống như việc ngày mai mặt trời không xuất hiện, vi phạm quy luật tự nhiên, căn bản không thực tế!

Không nghĩ đến Lý Mính Hưu lại nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Tuyết rơi phải không? Tốt, Tễ Đan, vì em, anh việc gì cũng có thể làm được! Em chờ nhé ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro