Chương 14: "Tuyết rơi!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Sau khi Dư Tễ Đan ra cái yêu cầu không hợp với quy luật tự nhiên kia, rốt cuộc làm cho Lý Mính Hưu lui bước thành công.

Cuộc sống của Dư Tễ Đan lại yên tĩnh như lúc trước.

Trong vòng nửa tháng cô không hề nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến Lý Mính Hưu —— vị khách không mời mà đến kia xác thật đã hoàn toàn biến mất trong thế giới của Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan cũng không rõ bản thân có cảm giác gì.

Trong nhà cô bị Lý Mính Hưu quấy nhiễu đến nghiêng trời lệch đất, người nhà Hứa gia không tha thứ cho bọn họ, đây là hợp lý, để cho con trai bảo bối trong nhà bị trêu đùa như thế, cha mẹ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ đối phương.

Bởi vì người nhà Hứa gia không tha thứ cho bọn họ, trưởng bối trong nhà Dư Tễ Đan cũng chỉ có thể tìm cô hỏi, chính xác hơn, là tìm bạn trai của cô mà hỏi.

Cho dù Dư Tễ Đan giải thích rằng cô không có bạn trai như thế nào, trưởng bối trong nhà cô căn bản không tin. Bởi vì đương sự Hứa Nghi Niên cùng nhân chứng Dư Giang Nguyệt đều có mặt làm chứng.

Bọn họ thấy Dư Tễ Đan không mang theo bạn trai về nhà liền không bỏ qua.

Dư Tễ Đan đau đầu.

Bạn trai......

Cô phải đi đâu tìm người giả làm bạn trai đây? Còn phải là "đại soái ca" trong miệng Dư Giang Nguyệt.

Gương mặt kia của Lý Mính Hưu ...... Nếu nói là "Hồng nhan họa thủy" (*) cũng chẳng sai!

(*): cái đẹp gây loạn, gây mất nước

Làm cho Dư Giang Nguyệt mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho cô, đề tài vẫn trăm lần như một: "Đại soái ca!"

Dư Tễ Đan: "............ Không có!"

Khi Dư Giang Nguyệt gọi cho Dư Tễ Đan đến lần thứ 54, có người gõ cửa văn phòng cô.

"Mời vào ——"

Phương Gia Mai đẩy cửa ra, mang một xấp văn kiện đặt lên bàn làm việc của Dư Tễ Đan, do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: "Sở phó, sở trưởng thông báo cho chị sang họp."

"Được."

Dư Tễ Đan buông di động, hỏi: "Chỉ là kêu một mình tôi sang thôi, hay là toàn sở?"

"............" Phương Gia Mai nhìn Dư Tễ Đan từ trên xuống, ánh mắt có chút không tốt, chậm rì rì mà trả lời, "Toàn sở."

Dư Tễ Đan: "............"

Cô sợ nhất mỗi khi Phương Gia Mai đến thông báo việc gì đó, luôn giống như hiệu suất làm việc của cô ấy.

Cô đứng lên.

"Mau đi thôi ——"

***

Cửa phòng họp được mở ra.

Dư Tễ Đan cùng Phương Gia Mai lại một lần lần nữa trở thành hai người đến muộn nhất.

Tất cả các đồng nghiệp đều nhìn về phía hai cô.

Dư Tễ Đan liếc nhìn Phương Gia Mai một cái, không có thái độ gì, trực tiếp đi đến thẳng về phía trước, ngồi xuống vị trí của mình.

Sử sở trưởng nhướn mày, khẽ nói với Dư Tễ Đan: "Tiểu Dư, lần sau đến sớm một chút, cô là lãnh đạo, phải làm tấm gương cho mọi người."

Dư Tễ Đan mới vừa ngồi xuống lại đứng lên, thái độ khiêm tốn: "Vâng, lần sau tôi nhất định sẽ đến đầu tiên."

Sử sở trưởng vừa lòng gật gật đầu, ý bảo Dư Tễ Đan ngồi xuống.

Dư Tễ Đan mở sổ tay trong tay ra, buồn bực không thôi.

Thật sự không phải cô cố ý đến cuối cùng, vì sao lần nào cũng đều để Phương Gia Mai đến thông báo cho cô?

Sử sở trưởng hắng giọng.

Phòng họp dần dần trở nên yên tĩnh.

"Lần này toàn sở mở cuộc họp, tôi có một việc quan trọng muốn thông báo."

Dư Tễ Đan ghi chú lại trong sổ tay: Quan trọng.

Sử sở trưởng mạnh mẽ nói: "Có liên quan với cuộc họp lần trước, tôi nhắc đến việc hoạt động Weibo của sở chúng ta, trải qua thời gian dài như vậy, các đồng nghiệp trong lòng hẳn đã bầu chọn được người nào rồi đúng không? Hiện tại cấp trên thông báo cho chúng ta mau chóng bắt đầu hoạt động, cho nên công việc bỏ phiếu sẽ tiến hành sau khi cuộc họp này kết thúc, kết quả sẽ công bố trước giờ tan tầm ngày mai."

"Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ gửi cho mọi người một trang web bỏ phiếu dưới dạng một tin nhắn, là liên kết của trang web chính thức của sở cảnh sát chúng ta, mọi người đăng nhập bằng ID của mình, nhưng quá trình bỏ phiếu là ẩn danh."

"Hy vọng mọi người lựa chọn ứng cử viên phù hợp nhất trong lòng mình, vẫn là câu nói kia, có thể không bầu chọn, nhưng xin đừng bầu chọn ngẫu nhiên."

"Nghe rõ không?"

Mọi người trăm miệng một lời: "Rõ."

"Tốt, việc tiếp theo là ——"

Tiếp theo, các đồng nghiệp từ các bộ phận khác báo cáo.

Dư Tễ Đan nghiêm túc nghĩ nghĩ —— bây giờ thật đúng là thời đại Internet, ngay cả hệ thống cảnh sát của bọn họ cũng phải theo kịp tốc độ của thời đại, còn muốn mở tài khoản Weibo.

***

Cuộc họp kết thúc, Dư Tễ Đan một mình ở lại báo cáo công tác với sở trưởng, sau đó liền rời khỏi phòng họp.

Đang trên đường đi tới văn phòng, cô bị vài tiểu cô nương phòng hậu cần cản lại.

Các cô ấy vây quanh Dư Tễ Đan:

"Sở phó, chị bầu chọn cho ai?"

Dư Tễ Đan khẽ nhíu mày: "Cái này không phải ẩn danh sao? Nếu mọi người đều liên kết với nhau như thế, cũng không cần phải ẩn danh sao?"

Mọi người liếc nhau, nở nụ cười.

"Sở phó, chị quá ngay thẳng rồi, trong này nhiều vòng quanh uẩn khuất đấy!"

"Tuy rằng là ẩn danh, nhưng cũng không phải không cho liên kết với nhau đâu, trong sở không nhiều nữ cảnh sát lắm, tổng cộng chỉ có những người chúng ta, sao lại không đoàn kết với nhau?"

Dư Tễ Đan chớp chớp mắt, cầm cuốn sổ tay ở phía sau: "Vậy mọi người nghĩ gì? Muốn đoàn kết như thế nào?"

"Là như thế này, chúng ta cùng nhau bầu chọn cho Gia Mai, Gia Mai sau khi tan làm khá nhàn rỗi làm blogger hướng dẫn làm đẹp ở trên mạng, quản lý Weibo khẳng định là tốt nhất sở chúng ta, hơn nữa cô ấy cũng xinh đẹp, trước khi sở phó đến đây, cô ấy không thể nghi ngờ chính là Hoa khôi của sở chúng ta."

"Ha ha ha ha, đúng vậy, chính là hiện tại bị chị đánh bại, chỉ có thể ủy khuất ở vị trí thứ hai."

"............" Dư Tễ Đan có chút khó hiểu, "Quản lý Weibo cũng là một loại công việc, có liên quan gì đến ngoại hình?"

"Ôi sở phó, chị không hiểu sao? Thời buổi bây giờ chính là dựa vào khuôn mặt đấy! Người xinh đẹp thì có thể dễ dàng làm nên chuyện!"

Dư Tễ Đan: "............"

Có vài nữ cảnh sát tiến đến làm nũng với Dư Tễ Đan: "Được không? Sở phó? Cùng chúng em ủng hộ Gia Mai nhé?"

Dư Tễ Đan không có trực tiếp đồng ý. Chỉ là trả lời cho có: "Để tôi suy nghĩ ——"

Khi cô nói những lời này, Phương Gia Mai từ phòng hồ sơ trước mặt bước ra, nhìn Dư Tễ Đan một cách đầy ẩn ý.

"............"

Dư Tễ Đan không tiếp tục để ý các cô ấy nữa, trực tiếp trở về văn phòng.

Sau khi đóng cửa lại, cô còn nghe được các cô ấy ríu rít:

"Chị ấy giống như không đồng ý!"

"Lá gan các cô cũng quá lớn, trực tiếp tìm chị ấy nói những việc này ——"

"Gia Mai! Chúng em cũng là vì chị!"

"Chị xinh đẹp như vậy, làm sao không muốn lộ diện? Đến lúc đó đều là tiền đấy!"

Dư Tễ Đan thở dài.

Chính là một công việc mà thôi, thật là phức tạp......

Dư Tễ Đan mới vừa ngồi ở văn phòng không lâu, di động liền reo lên.

Tin nhắn.

Mở ra ——

Là Sử sở trưởng phát gửi địa chỉ web đến.

Dư Tễ Đan click mở.

Từng hàng chân dung hiện ra.

Cô đăng nhập vào tài khoản, tìm được ảnh Phương Gia Mai liền nhấn 【 bỏ phiếu 】.

Bỏ phiếu xong, cô liền đặt di động xuống, tiếp tục làm việc.

***

Buổi tối vào thời điểm tan làm, La Đông Lỗi chủ động tìm Dư Tễ Đan, nói vừa lúc đi ra ngoài làm việc, muốn cùng cô đi một đoạn đường.

Dư Tễ Đan không từ chối.

Lần trước La Đông Lỗi mời cô ăn cơm, sau đó không có lần kế tiếp.

Hai người đi ra khỏi sở cảnh sát, đến nơi bọn họ gặp được Lý Mính Hưu lần trước, La Đông Lỗi gập ghềnh hỏi: "Cái đó...... Người đàn ông lần trước theo dõi chị, hình như tên là Lý Mính Hưu, đã lâu rồi tôi không thấy anh ta, anh ta...... Không còn dính lấy chị nữa sao?"

La Đông Lỗi cả đời cũng không quên được cảnh tượng Lý Mính Hưu nói với anh ta "Chỉ một lần này".

Rõ ràng anh ta cứ tùy tiện ngồi ở bồn hoa như vậy, lại có thể làm cho La Đông Lỗi cảm thấy sợ hãi trong lòng, cũng không có một cuộc hẹn nào với Dư Tễ Đan nữa.

Dư Tễ Đan vậy mà sửng sốt.

Dư Giang Nguyệt tuy rằng mỗi ngày đều lải nhải về Lý Mính Hưu, nhưng con bé không biết tên của anh ta, chỉ biết gân cổ lên kêu "Đại soái ca".

Dường như đã lâu rồi không nghe được ba chữ Lý Mính Hưu này.

"Vì sao cậu lại nghĩ anh ta sẽ luôn bám dính lấy tôi?"

"............" La Đông Lỗi nghĩ nghĩ, trả lời đúng sự thật, "Tôi thấy anh ta có ham muốn chiếm hữu đối với chị rất mạnh, chị cùng đồng nghiệp nam đi ra ngoài ăn cơm anh ta liền đi theo nhìn, sau đó còn......"

La Đông Lỗi đương nhiên sẽ không nói rằng lúc trước Lý Mính Hưu đã đe dọa anh ta.

Làm mất mặt đàn ông cũng như mất mặt cảnh sát của anh ta!

Dư Tễ Đan nở nụ cười: "Tôi và anh ta đã thanh toán xong rồi. Không biết gần đây anh ta đi đâu, nói không chừng đã về nhà, hoặc đi đến trạm cứu trợ, cũng nói không chừng lại phạm tội lần nữa...... Dù sao anh ta muốn đi đâu thì đi."

La Đông Lỗi ngạc nhiên nói: "Kẻ phạm tội??"

Dư Tễ Đan gật gật đầu: "Lúc trước tôi quen biết anh ta là bởi vì bắt giữ anh ta do nhầm lẫn, kết quả đưa đến đội hình sự, thẩm vấn xong phát hiện anh ta vậy mà mới vừa ra tù......"

"Trời ạ! Vậy tình huống của chị chẳng phải là......"

La Đông Lỗi xem như đã rõ vì sao lúc trước Dư Tễ Đan lại nhường Lý Mính Hưu.

Loại người này là nguy hiểm nhất đấy!

Tuyệt đối là một yếu tố rủi ro tiềm ẩn cho xã hội ......

"Không có gì đâu." Dư Tễ Đan trông như trút được gánh nặng, cười nói, "Anh ta sẽ không đến tìm tôi nữa đâu, sẽ không có vướng mắc dây dưa giữa chúng tôi, tất cả đã thanh toán xong."

***

Thời điểm công bố kết quả bầu chọn ẩn danh ngày hôm sau, Dư Tễ Đan giật mình.

Tỉ lệ phiếu bầu của cô và Phương Gia Mai vậy mà hơn nhau một phiếu.

Có vẻ như toàn bộ sở, trừ bỏ phụ nữ, các đồng nghiệp nam đều bầu chọn cho Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan: "............"

Sau khi Sử sở trưởng công bố tên cô, cô vẫn như cũ như lọt vào trong sương mù.

Lần đầu tiên Dư Tễ Đan cảm thấy mờ mịt về công việc của mình ——

Cô tốt nghiệp trường cảnh sát, cả đời đều ở trong hệ thống công an, nào có biết quản lý Weibo, võng hồng (*) là gì......

(*): người nổi tiếng trên mạng

"Tôi......"

Dư Tễ Đan rất muốn từ chối công việc này.

Nhưng đây là kết quả bỏ phiếu, nếu như cô từ chối, chính là phủ định sự ủng hộ của các đồng nghiệp......

Cô đành phải căng da đầu nói: "Cảm ơn mọi người tín nhiệm, tôi sẽ nỗ lực hoàn thành tốt."

Vừa lúc là thứ sáu, các đồng nghiệp ở văn phòng trực tiếp đề nghị buổi tối liên hoan.

Phân công công việc này làm cho Dư Tễ Đan lơ lửng ở giữa không trung.

Trở lại văn phòng, tâm trí cô có chút không tập trung.

Nhưng trước khi cô đóng cửa, vẫn có thể loáng thoáng mà nghe được âm thanh của những nữ cảnh sát ở phòng tư liệu đối diện:

"Mấy người có phát hiện không! Chúng ta bị kém một phiếu!"

"Phát hiện! Gia Mai kém một phiếu bầu."

"Tôi đã bỏ phiếu!"

"Tôi cũng bỏ phiếu ......"

"Mọi người nói xem, có hay không là do người ở phòng đối diện? Mọi người còn nhớ rõ tin đồn về cô ấy ở đội hình sự không? Cứ cho là cô ấy xinh đẹp, nhưng mà muốn nịnh bợ ông lớn cũng không phải dễ dàng như vậy đi, cô ấy cũng không phải nữ sinh trẻ tuổi, chắc chắn là tâm cơ cùng thủ đoạn thiếu một thứ cũng không được."

"Ai...... Nếu cô ấy không muốn bỏ phiếu cho Gia Mai, nhất định phải nói trước, chúng ta cũng sẽ không ép buộc, nhưng cô ấy đã đáp ứng chúng ta, kết quả lại biến thành như thế này?"

"Đồng nghiệp nam đều một lòng bỏ phiếu cho cô ấy, còn không phải là bởi vì bị phong thái quyến rũ sao, chỉ là người đối diện kia có ông lớn chống lưng, làm gì đến lượt bọn họ?"

Dư Tễ Đan nghe được một nửa liền đóng cửa văn phòng lại.

Càng ngày càng phức tạp......

***

Địa điểm tụ họp vào buổi tối được quyết định bởi phòng hậu cần sau khi hỏi ý kiến ​​của mọi người.

Không bắt buộc tham gia, hơn nữa theo hình thức AA.

Đó là một con phố nhộn nhịp ở Bắc Kinh, đường cái rộng rãi, khách sạn cao cấp ở hai bên.

Dư Tễ Đan đã bị cô lập một cách khó hiểu.

Cô cũng không muốn tham gia cùng với những đồng nghiệp nữ đó —— cô rõ ràng đã bầu cho Phương Gia Mai, vậy mà lại thiếu một phiếu, ai là kẻ phản bội?

Dư Tễ Đan không biết, cũng không muốn biết, cô chỉ cần biết rằng giữa những người đó là có tình chị em thân thiết.

Không thân với các đồng nghiệp nữ, Dư Tễ Đan cũng không thân với các đồng nghiệp nam, tự mình ăn chút cơm, uống chút rượu, có gì không tốt đâu?

Ngoại trừ Dư Tễ Đan cô đơn lạc lõng bên này, các bàn ăn khác đều thân thiện vô cùng.

Chủ yếu là bởi vì Phương Gia Mai đưa bạn trai đến đây.

Một ông chủ nhỏ đẹp trai, lại trẻ trung và đầy triển vọng.

Ông chủ nhỏ đang trên đường đến, đến nơi rồi còn tặng quà cho Phương Gia Mai, lại còn trả tiền cho bọn họ.

Quà tặng kia, Dư Tễ Đan nhìn xem qua, cảm thấy rất đắt tiền nhưng lại vô dụng.

Nhưng là món quà mà mọi người đều hâm mộ.

Bởi vì bạn trai tặng quà, vốn dĩ chính là xuất phát từ tâm ý, nếu có giá trị "vừa phải", vậy thì không còn gì tốt hơn.

Ông chủ nhỏ cùng Phương Gia Mai thể hiện tình cảm xong, liền mời rượu mọi người ở đây. Anh ta cũng biết tất cả mọi người đang ngồi đây đều là cảnh sát nhân dân, về cơ bản khác với những người anh ta đã tiếp xúc trong xã hội.

Rượu mời đến bên cạnh Dư Tễ Đan.

Kế tiếp, đến phiên Dư Tễ Đan.

Cô ngẩng đầu, cười nhẹ với ông chủ nhỏ kia: "Cảm ơn."

Nụ cười này, làm ông chủ nhỏ trực tiếp sửng sốt, hướng mắt đến nụ cười của Dư Tễ Đan vài lần.

Nói về sắc đẹp, Dư Tễ Đan so với Phương Gia Mai có thể còn cao hơn vài cấp bậc.

Ông chủ nhỏ mời rượu xong rồi, còn cố ý quay lại mời Dư Tễ Đan một ly.

Dư Tễ Đan không có từ chối, vẫn như cũ cười nói: "Cảm ơn."

Ông chủ nhỏ trở lại bên cạnh Phương Gia Mai, Phương Gia Mai ôm chặt ông chủ nhỏ.

Mà Dư Tễ Đan bị một đám người Phương Gia Mai liếc nhìn vài lần, còn có người không biết trộm nói nhỏ cái gì bên tai Phương Gia Mai.

Bất quá Dư Tễ Đan lại không ngốc, cô hoàn toàn có thể đại khái đoán được.

Cô tuy rằng cuồng làm việc, đến nay không có bạn trai, nhưng không hề có hứng thú với việc tranh đoạt bạn trai hủy hoại tam quan này, cũng không làm được.

Hôm nay xảy ra một loạt sự việc này, Dư Tễ Đan gọi chung là "Một phiếu bầu dẫn đến phát sinh huyết án".

Bữa tiệc đến thời điểm cao trào, tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Dư Tễ Đan đều cảm thấy lúc này rất vui vẻ.

Đột nhiên có một đồng nghiệp nam mở cửa phòng lớn, tại cửa ra vào che ngực thở không ngừng, có thể thấy được là anh ta chạy đến.

Anh ta thở hổn hển hơn mười giây, vẻ mặt như thấy quỷ, ngón tay cái chỉ về phía ngoài cửa: "Trời ạ! Các cô có tin không...... Bên ngoài...... Bên ngoài......"

"Tuyết rơi!"

Chiếc đũa trong tay Dư Tễ Đan "loảng xoảng" một tiếng rơi trên mặt bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro