Chương 17: "Anh tình nguyện bị cô ấy độc chiếm."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan đầu tiên là sửng sốt.

Khuỷu tay đối phương ôm cô thật chặt, thậm chí còn có bàn tay đặt ở sau gáy cô.

Dư Tễ Đan phản ứng lại, cô vừa mở miệng nói: "Anh làm ——"

Chữ "gì" cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, bàn tay kia khẽ vuốt nhẹ sau gáy cô, liền ấn đầu của cô vào một lồng ngực rắn chắc.

"Này!"

Một tiếng kêu rầu rĩ.

Xuất phát từ ý thức tự bảo vệ, Dư Tễ Đan hai tay ôm chặt vòng eo đối phương, muốn dùng kỹ xảo vật lộn đẩy ngã đối phương xuống đất.

Nhưng đối phương trong tưởng tượng của cô, hoặc nói là so với thân hình cô thấy ở cửa phòng tắm trước đó ...... mạnh mẽ hơn nhiều.

Một lần không thành công.

Dư Tễ Đan đang chuẩn bị tấn công lần nữa ——

Một loạt tiếng bước chân đang vội vã chạy lên lầu.

Giọng nói của người đó giống như có thể tạo thành một nhóm nhỏ:

"Mẹ nó, tớ đương nhiên biết chứ...... Đúng đúng đúng, tớ cũng ở con phố kia, đang cùng bạn bè ăn thịt nướng...... Mẹ nó! Phải! Bọn tớ trơ mắt mà nhìn tuyết từ trên trời rơi xuống, làm cho bọn tớ đều trợn tròn mắt đứng xem!"

"Ai biết được! Hiện tại còn đang rất hot trên hot search, chẳng lẽ không tìm ra một manh mối nào sao? Lẽ nào lại đổ lỗi cho Đậu Nga (*) sao?"

(*): Oan Đậu Nga là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Một trong ba lời thề trước khi chết của Đậu Nga chính là: "Nếu tôi bị oan, thì 'sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi'"

"Sao có thể! Cậu thật ngốc! ...... Suy đoán thế này, cậu nhìn xem những người xung quanh chúng ta, theo đuổi con gái đều chỉ tặng hoa hồng, trang sức châu báu, không sáng tạo! Cậu nhìn xem người khác......

"Đúng vậy, đại gia chính là đại gia, theo đuổi bạn gái đều sáng tạo khác người như vậy, phong hoa tuyết nguyệt, cậu nhìn chúng ta xem! So sánh xem! Phàm phu tục tử đấy!"

"Thôi nhé, tớ đến nhà của chị rồi, gọi điện thoại cho cậu sau nhé ——"

Thời điểm đối phương nói chuyện là lúc vừa bước vào cửa tòa nhà, chờ đến khi Dư Tễ Đan có thể nghe rõ, cũng chỉ nghe được mấy câu cuối cùng.

Không tốt!

Đề phòng cấp một!

"Chị ơi! Chị Tễ Đan ơi! Mau mở cửa cho em! Em phải nói cho chị một việc kì lạ, chị biết không? Ở Bắc Kinh thế mà lại có tuyết rơi vào tháng tám ha ha ha ha ha...... ách......"

Tiếng ha cuối cùng lại biến thành một tiếng ách.

Trời ạ!

Cô đang nhìn thấy gì đây??

Miệng Dư Giang Nguyệt mở lớn, dường như có thể nhét vừa một trái táo!

Chị gái Dư Tễ Đan của cô......

Chị gái cuồng công việc của cô......

Cô cháu gái độc thân của mẹ cô......

Cây vạn tuế già nở hoa kia thế nhưng lại cùng một người đàn ông ôm nhau!

Hơn nữa là ở trước cửa!

Tay của chị ấy còn đặt ở trên eo đối phương!

Cô hít một hơi thật sâu.

Đầu Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu hung hăng ấn ở trong ngực, tuy rằng cô không nhìn thấy Dư Giang Nguyệt, nhưng từ tiếng "ách" của đối phương cùng tiếng thở sâu, cô liền biết mình tiêu rồi.

Tất cả mọi việc tiêu rồi......

"Anh mau thả tôi ra!"

Dư Tễ Đan rầu rĩ nói.

Lý Mính Hưu nỗ lực trăm cay ngàn đắng mới được ôm người mà anh ngày đêm thương nhớ, sao có thể dễ dàng buông tay?

Dư Giang Nguyệt chậm rãi bước lên phía trước, vẻ mặt tò mò:

"Chị...... Hai người ——"

Dư Giang Nguyệt nhìn hai người ôm nhau thật chặt, gãi gãi đỉnh đầu, cười hắc hắc một tiếng: "Em...... Có phải em đến không đúng thời điểm không? Nếu không, em không quấy rầy hai người, hai người...... Tiếp tục......?"

Dư Giang Nguyệt không nói lời nào còn tốt, cô ấy vừa nói xong, còn là những câu này, Dư Tễ Đan vừa tức giận vừa xấu hổ, lại lần nữa ôm lấy vòng eo của Lý Mính Hưu, không nói hai lời nhấc chân lên đá qua ——

Lý Mính Hưu sớm đoán được động tác của Dư Tễ Đan, bàn tay lập tức từ sau gáy Dư Tễ Đan di chuyển đến trên đùi cô ——

Cảm giác mịn màng này làm anh quên mất phản ứng, làm anh suýt nữa phát điên.

Dư Tễ Đan âm thầm mắng: "Tên lưu manh thối tha!"

Một loạt động tác của bọn họ làm cho Dư Giang Nguyệt đứng bên cạnh xem đến hoa cả mắt.

Tuy rằng Dư Tễ Đan là dân chuyên nghiệp, nhưng khi hạ thủ rồi mới biết, vị trí ngay cửa này quá nhỏ hẹp, không dễ dàng hành động, hơn nữa Lý Mính Hưu là người quen, không phải phạm nhân, cô không thể ra tay tàn nhẫn, càng đáng giận hơn là xuất hiện một Dư Giang Nguyệt đang ngơ ngác, làm không gian vốn dĩ đã nhỏ hẹp lại càng hẹp hơn, khó càng thêm khó.

Vì thế, làm hoặc không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, Dư Tễ Đan lựa chọn cá chết lưới rách ——

Cùng lúc đó hai tay Lý Mính Hưu đỡ eo Dư Tễ Đan, lực đạo hỗn hợp đến từ bốn phương tám hướng, thành công mà làm hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.

Điều làm cho Dư Tễ Đan tức giận chính là, hai người đều không có một chút hình tượng nào cùng nhau ngã trên mặt đất, Lý Mính Hưu thậm chí còn ôm chặt lấy cô.

Lý Mính theo Dư Tễ Đan, anh ta đang đường đường chính chính ăn đậu hủ của cô!

Dư Giang Nguyệt "chậc chậc chậc" vài tiếng, nhìn hai người "nhiệt tình" ôm nhau, cô thậm chí còn lùi một bước: "Hai người quay người lại, liền có thể vào nhà, không vào nhà mà ôm, một hai phải ôm nhau ở cửa, còn là cái kiểu dáng 360o 'thú vị' này, thật là tình thú nhỉ, chậc chậc chậc......"

Cuối cùng Dư Tễ Đan đẩy Lý Mính Hưu, đứng dậy, vỗ vỗ phủi bụi trên người, nghe Dư Giang Nguyệt nói xong, liếc mắt một cái: "Em cái con bé quỷ ma này!"

Lý Mính Hưu đứng dậy theo Dư Tễ Đan.

Dư Giang Nguyệt, người chưa bao giờ thấy khuôn mặt chính diện của Lý Mính Hưu, cuối cùng cũng đã nhìn thấy, liền há hốc mồm, chỉ vào mặt Lý Mính Hưu, nhìn mười giây, mới nuốt nước miếng, hét lớn: "Anh...... Anh... Anh là đại soái ca!"

Lý Mính Hưu: "............"

Anh hơi nhíu mày, đồng thời nghiêng đầu sang một bên.

"Ôi ôi ôi! Đại soái ca! Ha ha ha ha, là đại soái ca!"

Lý Mính Hưu vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Dư Tễ Đan.

"Chị Tễ Đan quả nhiên là gạt em! Còn nói gì mà không tìm thấy anh, hai người không quen biết gì đó...... Toàn! Là! Gạt! Người!! Ha ha ha ha ha...... Đại soái ca! Vậy mà chính là đại soái ca! Hừ! Dư Tễ Đan không cho em biết bất cứ thông tin gì về anh, thật là ích kỷ nha người cảnh sát nhân dân kia! Đại soái ca là thuộc về thế giới bảo vật, tại sao chị lại độc chiếm một người như vậy! Thật là muốn đâm ngàn đao, róc vạn thịt!"

"............" Dư Tễ Đan thật sự mất mặt muốn chết, cô lập tức đưa tay che miệng Dư Giang Nguyệt, "Em im lặng đi! Em không nói gì cũng không ai bảo em bị câm đâu!"

Trăm vạn lần không nghĩ đến chính là, ngay lúc này, khóe miệng Lý Mính Hưu mỉm cười mà nhẹ nhàng nói:

"Anh tình nguyện bị cô ấy độc chiếm."

Dư Tễ Đan: "............"

"A a a a a em nổi da gà rồi——" Dư Giang Nguyệt hưng phấn mà dậm chân: "Đúng đúng đúng đúng! Không sai! Chính là hương vị của tình yêu!"

Dư Tễ Đan không thể đấu lại Lý Mính Hưu, nhưng để đối phó với Dư Giang Nguyệt thì có một cách hữu dụng ——

Hai giây sau, Dư Giang Nguyệt liền bị Dư Tễ Đan ôm lấy khuỷu tay, cũng bị che miệng lại thật chặt.

"Ô ô ô......"

Dư Giang Nguyệt quả nhiên còn muốn nói nữa.

Ý cười bên môi Lý Mính Hưu tăng lên, vừa muốn tiếp tục nói chuyện, liền bị Dư Tễ Đan nhìn bằng con mắt hình viên đạn.

"Anh cũng im miệng lại!"

Lý Mính Hưu: "............"

Anh giơ một bàn tay, nhắm ngay miệng mình, làm một động tác "kéo khóa".

***

Dư Tễ Đan đem Dư Giang Nguyệt ném lên ghế sofa, chỉ vào cô mà đe dọa: "Em im lặng cho chị! Còn dám nói bừa với Lý Mính Hưu nữa, chị liền ném em ra ngoài cửa sổ! Nói được thì làm được!"

"Ấy ——" Dư Giang Nguyệt vẻ mặt như nhận ra điều gì, "Òoo hóa ra đại soái ca tên là Lý Mính Hưu à!"

Dư Tễ Đan: "............"

Cô giơ hai tay đầu hàng.

Dư Giang Nguyệt! Không có thuốc chữa!

Sau khi Dư Tễ Đan và Dư Giang Nguyệt vào cửa, Lý Mính Hưu liền tự nhiên mà theo vào nhà.

Còn tự nhiên mà thay giày ở lối vào.

Toàn bộ quá trình đều bị Dư Giang Nguyệt nhìn thấy.

Dư Tễ Đan về phòng ngủ thay quần áo trước.

Lý Mính Hưu đi đến bên bàn ăn, chọn một lon nước trái cây trong túi "thực phẩm rác rưởi" mà Dư Tễ Đan mới mua từ cửa hàng tiện lợi, rồi mang nước trái cây đến đặt trước mặt Dư Giang Nguyệt.

Từ trên xuống dưới, tất thảy đều có bộ dáng của một ông chủ nhà.

Dư Giang Nguyệt sợ ngây người.

"Đại soái...... Lý Mính Hưu."

Thiếu chút nữa buột miệng thốt ra ba chữ "đại soái ca", Dư Giang Nguyệt vội vàng sửa lại, trịnh trọng hỏi: "Anh là bạn trai của chị em sao?"

Lý Mính Hưu chớp mắt, cầm lấy nước trái cây trên bàn trà, giơ lên.

Như muốn nói: Em biết rõ mà còn hỏi? Không thấy được anh đang chiêu đãi em sao?

"Hai người......" Dư Giang Nguyệt nghĩ nghĩ, "Hai người quen nhau bao lâu rồi?"

"Rất nhiều năm." Lý Mính Hưu vuốt ve cằm, hai mắt nhắm lại, giống như đang nhớ lại quá khứ.

Cuối cùng anh trả lời bâng quơ: "Anh cũng nhớ không rõ lắm, đại khái là khoảng tám, chín năm."

Dư Giang Nguyệt phun ra một ngụm nước trái cây.

"Tám tám tám tám...... Chín năm?"

Đó là một khoảng thời gian khá dài.

Vì sao từ trước đến nay lại không nghe thấy Dư Tễ Đan nhắc đến?

"Em hỏi anh, anh muốn cưới chị em sao?"

Lý Mính Hưu không hề nghĩ ngợi, chém đinh chặt sắt: "Đương nhiên là muốn rồi."

"Vậy anh sẽ cưới chị ấy sao?"

Lý Mính Hưu: "Đương nhiên!"

"Chị của em vất vả suốt những năm qua, cha mẹ đã mất, chị ấy chỉ còn có một mình, vì sao nhiều năm như vậy mà anh không xuất hiện bên chị ấy, để cho chị ấy phải cô đơn một mình?"

Dư Giang Nguyệt lại nói: "Đó là việc của hai người, em không muốn biết nguyên nhân. Nhưng chị của em mấy năm nay chịu rất nhiều ủy khuất, rõ ràng xinh đẹp như vậy, công việc lại tốt, nhưng mà mỗi người đều chướng mắt, mỗi người nhìn thấy chị ấy đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài, bao nhiêu người ở sau lưng chị ấy chỉ chỉ trỏ trỏ nói này nói nọ? Nếu không thì cha em cùng ông bà nội cũng không gấp gáp mà tìm cho chị ấy một người đàn ông đáng tin cậy như bây giờ."

Trong lúc lơ đãng, nắm đấm của Lý Mính Hưu đã siết chặt.

Từng dải gân xanh xuất hiện rõ ràng.

Anh gấp gáp đợi không được mà muốn giáo huấn những kẻ đã khi dễ Tễ Đan nhà anh.

Nhưng người anh muốn giáo huấn nhất chính là bản thân mình.

Anh mới là đầu sỏ gây tội.

Nguyên nhân là do tính cách muốn độc chiếm, do cảm giác sợ hãi của anh —— đối với Dư Tễ Đan, anh không có một phần vạn tâm lý chậm trễ, thả lỏng hay may mắn.

Một phần vạn kia, đủ khả năng muốn lấy mạng anh!

Nếu Dư Tễ Đan thích người đàn ông khác......

Chỉ cần nghĩ một chút như thế, toàn thân anh liền đổ mồ hôi lạnh.

Vì thế, Dư Tễ Đan trong tình huống không biết gì, lại bị gây áp lực phải tiếp nhận anh.

Cố Duyên Trăn đã nói, yêu thầm không nói ra không vĩ đại một chút nào.

Đúng vậy, Lý Mính Hưu cũng tán đồng quan điểm này.

Bởi vì, tình yêu vốn không vĩ đại, nó chính là ích kỷ!

***

Dư Tễ Đan sau khi thay quần áo xong thì ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy vẻ mặt đầy tâm sự của Lý Mính Hưu cùng Dư Giang Nguyệt đang ngồi trên sofa.

"Làm sao vậy?" Dư Tễ Đan nắm lấy góc áo, "Hai người muốn uống trà nhài không? Tôi đi pha nhé ——"

Sau đó Dư Tễ Đan liền đi về phía phòng bếp.

Lý Mính Hưu đứng lên, đi cùng hướng với Dư Tễ Đan: "Để anh đi cho, pha trà rất dễ bị bỏng đấy."

Hai người gần như cùng nhau đi vào phòng bếp.

Dư Tễ Đan đem ấm trà rửa sạch sẽ, xoay người liền nhìn thấy Lý Mính Hưu đã lấy trà ra và đang chờ cô.

"Anh tránh ra."

"Để anh."

"Không cần!"

"Để anh ——"

Dư Tễ Đan: "............"

Cuối cùng, ấm trà trong tay cô vẫn bị Lý Mính Hưu lấy đi.

Lý Mính Hưu ở phòng bếp chờ nước sôi pha trà, Dư Tễ Đan đi đến bên bàn ăn lấy một ít trái cây.

Cô cùng Dư Giang Nguyệt ngồi trên sofa ăn trái cây.

Hai người một bên trò chuyện, một bên nhìn về phía phòng bếp ——

Lý Mính Hưu ở trong phòng bếp bận rộn, chỉ là một bóng dáng, nhưng cũng giống như một bức tranh nổi tiếng truyền từ đời này sang đời khác.

Dư Giang Nguyệt đột nhiên không đầu không đuôi mà nói: "Anh ấy có vẻ không tệ."

Dư Tễ Đan: "............??"

"Nếu chị có thể gả cho anh ấy, cả nhà chúng ta cũng yên tâm."

Dư Tễ Đan cắn một miếng táo: "Em không biết anh ta làm nghề gì, càng không biết quá khứ cũng như tương lai của anh ta, cảm thấy chị gả cho anh ta được sao?"

"Em thật sự không biết những cái đó, nhưng em biết nếu chị theo anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ thương chị, chắc chắn như vậy. Em nói cho chị nghe, chị à, hiện tại xã hội rối loạn, đàn ông không đáng tin cậy thì lại có rất nhiều, à đúng rồi...... Chị có nghe nói hôm nay Bắc Kinh có tuyết rơi không? Nhiệt độ cao như thế này, em đều bị cháy nắng, ở đâu lại có tuyết? Thật là buồn cười, nhất định là không biết tên bại gia tử nào đó lấy lòng mỹ nhân, vừa nhìn thì biết loại đàn ông này thật không đáng tin cậy! Không như đại soái ca đáng tin cậy!"

Dư Giang Nguyệt vì giữ thể diện cho Lý Mính Hưu, liền nói hươu nói vượn một lúc —— trái ngược với những gì cô nói khi gọi cho bạn mình.

Dư Tễ Đan: "............"

Cô nên nói cho cô em ngốc nghếch này như thế nào đây, tên bại gia tử trong miệng em ấy chính là Lý Mính Hưu, còn mỹ nhân được lấy lòng kia chính là cô......

Hơn nữa, người đàn ông đáng tin cậy và không đáng tin cậy kia chính là cùng một người......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro