Chương 21: "Đừng đi --"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Mẹ nó...... bị lừa rồi?

Lông mày Dư Tễ Đan cau chặt, muốn thoát khỏi cái ôm của Lý Mính Hưu, nhưng lại bị khuỷu tay của anh giữ chặt.

"Gạt tôi? Anh gạt tôi!" Dư Tễ Đan tránh không được, liền dứt khoát duỗi tay véo lỗ tai Lý Mính Hưu, "Tôi còn tưởng rằng anh ngồi ở cầu thang cả đêm bị cảm lạnh, kết quả lại là anh gạt tôi! Tôi còn muốn đưa anh đi bệnh viện, nhưng cuối cùng lại là lừa gạt!"

"Ai ai ai ——"

Lý Mính Hưu đau đớn kêu vài tiếng.

Dư Tễ Đan vẫn nắm lỗ tai Lý Mính Hưu như cũ: "Còn biết đau à? Như vậy thì anh buông tôi ra đi, anh buông tay tôi cũng buông tay."

Không ngờ Lý Mính Hưu lại cười khẽ nói ở bên tai cô: "Không buông tay, tuyệt đối không buông! Coi như em đem lỗ tai của anh vặn nát, anh cũng muốn ôm em cả đời không buông tay!"

"............" Dư Tễ Đan bị cái tên da mặt dày Lý Mính Hưu đánh bại, trong bế tắc, vẫn là cô buông tay trước, "Anh thật không biết xấu hổ!"

Ngay sau đó Dư Tễ Đan lại bổ sung mấy chữ: "Tên lưu manh thối tha, anh thật không biết xấu hổ!"

Lý Mính Hưu lại nở nụ cười.

"Nói chuyện đàng hoàng xem nào, anh mau buông tôi ra, lần trước bị Giang Nguyệt bắt gặp ở hành lang, lần này ai biết sẽ bị người nào nhìn thấy đây? Để hàng xóm lầu trên bắt gặp cũng quá là xấu hổ đi! Hơn nữa tôi có việc quan trọng phải đến cơ quan sớm, anh mà cứ như thế, sẽ liên lụy làm tôi đến trễ!"

Dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục.

Cho dù Lý Mính Hưu cứ muốn ôm Dư Tễ Đan không buông tay, lần này cũng không thể không buông cô ra.

Dư Tễ Đan thoát ra khỏi cái ôm của Lý Mính Hưu, không nói hai lời liền đẩy anh lên cầu thang rồi đánh một phát.

Lý Mính Hưu giơ tay xin "đầu hàng", nhưng lại linh hoạt mà né trái né phải —— Dư Tễ Đan tuy rằng đánh anh nửa ngày, nhưng thật sự cũng không tính là đánh nhiều.

Hơn nữa động tác của cô cũng không mạnh, dừng ở trên người Lý Mính Hưu không giống như bị đánh, lại giống mát xa hơn.

Xả cơn giận xong, Dư Tễ Đan liền dẫm lên dép lê chạy về phòng.

Bóng dáng Dư Tễ Đan biến mất sau cửa lớn, Lý Mính Hưu liền che miệng, nghiêng sang một bên ho vài tiếng.

Ho khan xong, bình tĩnh lại, Lý Mính Hưu lại lần nữa nhìn phía cửa nhà Dư Tễ Đan.

Giây tiếp theo, anh liền mỉm cười.

Hoa hồng đỏ đối diện cửa lớn, cửa cũng hơi hé ra.

Anh đứng lên từ bậc thang lạnh lẽo, ôm theo bó hoa hồng đỏ siêu lớn, đi vào nhà Dư Tễ Đan.

***

Dư Tễ Đan tự nhốt mình trong phòng tắm phiền lòng không thôi.

Cô cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì, đang làm gì.

Một bên đánh răng một bên nhìn chính mình trong gương ——

Có thể thấy được dấu hôn ở trên bả vai cô.

Là dấu hôn từ đêm qua của Lý Mính Hưu.

Dư Tễ Đan nhắm mắt lại, không muốn nhìn đến dấu hôn đỏ hồng đó.

Cô cùng Lý Mính Hưu chính xác là quan hệ gì?

Cô nghĩ gì về Lý Mính Hưu?

Cẩn thận suy nghĩ —— Dư Tễ Đan vẫn không thể trả lời như cũ.

Như cô đã nói với Lý Mính Hưu trước đây: Dây dưa không rõ.

Một mặt cô hi vọng anh ta thật sự rời đi, một mặt lại mong nhìn thấy anh ta chờ đợi ở cửa.

Cho nên cô mở cửa ra.

Thật sự nhìn thấy Lý Mính Hưu ngồi trên bậc thang, đột nhiên cô lại có một cảm giác khó nói.

Một mặt cô tức giận vì sao anh ta có thể không biết xấu hổ như vậy, ăn vạ ở nhà cô mãi không chịu đi. Mà một mặt khác......

Khi nhìn thấy dáng vẻ có chút tiều tụy của Lý Mính Hưu, cô không thể không mềm lòng được —— cô lại một lần nữa để cửa cho anh ta.

Dư Tễ Đan đem bọt kem đánh răng phun ra, "xì xụp" súc miệng.

Cùng lúc đó, dường như cô nghe được mùi hương từ phía phòng bếp.

Hẳn là Lý Mính Hưu làm cơm sáng cho cô.

A a a a a......

Quan hệ của cô cùng Lý Mính Hưu, rốt cuộc phải thế nào mới tốt đây?!

Dư Tễ Đan ở trong phòng tắm cọ tới cọ lui rửa mặt xong, mở cửa, vừa lúc nhìn thấy Lý Mính Hưu bưng hai cái đĩa từ trong phòng bếp đi ra.

Lý Mính Hưu đem đĩa đặt lên bàn cơm, nói với Dư Tễ Đan: "Mau đến đây ăn cơm đi, anh làm cho em món trứng lòng đào mà em thích nhất đây."

Dư Tễ Đan nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu vài giây, lại chậm rãi dời ánh mắt đến hoa hồng trên bàn ăn.

Một bó hoa lớn như vậy, đặt trên chiếc ghế bên cạnh chỗ ngồi của cô, ước chừng chiếm hết phân nửa bàn ăn.

Thế nhưng......

Thế nhưng......

Hoa hồng đỏ trước cửa thế mà thật sự tặng cho cô!

Điều làm cô bối rối chính là bó hoa đó thật sự do Lý Mính Hưu tặng......

Tâm trạng Dư Tễ Đan hiện tại bất ổn.

Càng xấu hổ hơn, ở trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô được đàn ông tặng cho hoa hồng đỏ.

Lại còn là số lượng lớn như thế này......

Vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nói không kích động chính là giả!

Dư Tễ Đan ngồi bên bàn ăn, cầm lấy một miếng bánh nhỏ Lý Mính Hưu làm, làm bộ như không có việc gì hỏi: "Anh mua sao?"

"Hả?" Lý Mính Hưu ngồi ở đối diện Dư Tễ Đan sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hiểu ra việc cô hỏi là bó hoa hồng kia, "Đúng rồi, anh mua."

Dư Tễ Đan keo kiệt chỉ trả lời một tiếng "Ừ", ăn một miếng bánh nhỏ, cô lại hỏi: "Một bó hoa lớn như vậy, phải tốn không ít tiền nhỉ? Cho nên, anh lấy tiền ở đâu mà đi mua hoa?"

Lý Mính Hưu: "............"

Bệnh nghề nghiệp của cảnh sát khủng bố như vậy sao? Ở thời khắc lãng mạn như thế, bình thường con gái không phải là rất cảm động hay sao, nói không chừng còn cảm động đến nỗi rơi nước mắt, vì sao Tễ Đan của anh lại giống như đang thẩm vấn tội phạm......

"Anh...... Cái đó......" Lý Mính Hưu ăn một muỗng cơm, bĩnh tĩnh nói, "Em cho anh đấy? Quên rồi sao? Mấy ngày hôm trước em mới vừa cho anh tiền mua đồ ăn một lần, anh vốn không nỡ dùng để mua hoa hết, nhưng đêm qua cửa hàng bán hoa trước khi đóng cửa nói, những bông hoa đó đã để vài ngày, cần thiết phải xử lý hết. Nếu không ngày hôm sau hoa mới đến, những bông hoa này liền phải bỏ đi, anh nghe được, vừa lúc có thể mua hoa tạ lỗi với em, dù sao nếu em không tha thứ cho anh, tiền em cho anh mua đồ ăn cũng vô dụng, vì thế anh liền lấy mua hoa...... Bà chủ cửa hàng bán hoa đem những bông hoa muốn xử lý đó gói lại bán cho anh, rất rẻ."

Dư Tễ Đan: "............ làm thế nào lại nghe giống như bắp cải nát bán trong chợ rau."

Lý Mính Hưu trợn tròn mắt hùa theo Dư Tễ Đan nói dối: "Đúng vậy, không khác nhau lắm, em...... Thích không?"

Dư Tễ Đan đã ăn xong một cái bánh nhỏ, cầm lấy cái thứ hai, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.

Lý Mính Hưu cười nói: "Sau này anh có thể mỗi ngày đều tặng cho em."

Dư Tễ Đan trừng mắt liếc Lý Mính Hưu một cái: "Anh tiết kiệm tiền một chút cho tôi đi! Cho tiền anh mua đồ ăn anh lại cầm đi mua hoa, hai chúng ta ăn cái gì đây? Tiền lương mỗi tháng của tôi nhiều như vậy, nhưng là con số cố định, còn có khoản vay mua nhà, mỗi ngày anh mua hoa nhiều như vậy, muốn mở của hàng hóa ở nhà sao? Anh không biết tiết kiệm như thế, không trông nom việc nhà, hai người chúng ta liền phải đi ra ngoài uống gió Tây Bắc (*)."

(*): không có gì ăn, ngáp gió

Lý Mính Hưu lén lút cười.

Những lời này của Dư Tễ chạm đến tim anh rồi!

"Không sao." Lý Mính Hưu nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Hoa sắp xử lý ở cửa hàng hoa đều rất rẻ, giống như bắp cải trắng ở chợ rau thôi, chỉ cần em thích là được."

Dư Tễ Đan chỉ yên lặng ăn cơm, không nói chuyện nữa.

Mà bó hoa hồng bên cạnh Dư Tễ Đan tất nhiên muốn khóc: Lý đại lão! 999 anh em chúng tôi rõ ràng là rất đắt tiền! Thời điểm nửa đêm hôm qua anh dùng nhiều tiền mua chúng tôi từ cửa hàng hoa về cũng không có nói như thế QAQ chúng tôi không phải bắp cải trắng! Chúng tôi không phải!!!!!!! [ gió bão khóc thút thít.jpg]

***

Dư Tễ Đan thật sự thích cái áo lụa hôm qua, nhưng bị xé hai lần, đã không còn cách nào măc lại được.

Cô tìm một cái áo cổ cao, bên ngoài phối một chiếc khăn lụa.

Là vì để che đi dấu hôn của Lý Mính Hưu.

Thời điểm Dư Tễ Đan thay giày ở cửa, Lý Mính Hưu ngồi trên sô pha nhìn cô.

Một giây trước khi Dư Tễ Đan đóng cửa lại, dường như cô nghe thấy tiếng ho khan không thể kiềm chế.

Là ảo giác? Hay là...... Lý Mính Hưu?

Cứ cho là Lý Mính Hưu, khẳng định lại lừa gạt cô!

Hừ! Để ý đến anh ta mới là lạ!

Dư Tễ Đan đi vào cục cảnh sát, chỉnh sửa và bổ sung sự việc đêm qua vào trong hồ sơ.

Mà vụ án này cũng không phải do cô quản lý, cô chỉ tham gia vào một phần, giải quyết xong liền quay về văn phòng của mình.

Hôm nay từ lúc Dư Tễ Đan bước vào cơ quan, tất cả đồng nghiệp nhìn thấy cô đều tò mò mà nhìn đi nhìn lại vài lần.

—— Vì sao hôm nay sở phó ăn mặc kỳ lạ như thế này?

Xem như không ai nhắc đến chuyện kia ngay từ đầu, nhưng đám người Phương Gia Mai nhai đi nhai lại cả nửa ngày, cũng có thể đoán được có chín mười phần liên quan.

Không loại trừ khả năng ngày hôm qua nhà trai quá kịch liệt, trong phim truyền hình đều là diễn như thế.

Dư Tễ Đan hoàn toàn không muốn chấp nhặt cùng những người đó.

Nếu cô muốn đối phó với các cô ấy, chỉ cần cô báo cáo lại với sở trưởng ở trên, những người đó đều không ngoại lệ sẽ bị đuổi việc —— nghiêm túc mà nói, những người đó vốn không được xem như cảnh sát. Không tốt nghiệp trường cảnh sát, không qua khảo thí, cũng chỉ là vào làm nhân viên hậu cần.

Xã hội bây giờ tìm được công việc để sống qua ngày đã không dễ, hơn nữa trên phương diện công tác các cô cũng không có phạm lỗi gì lớn, chỉ là thích bàn ra tán vào, khua môi múa mép, không ảnh hưởng đến cục, Dư Tễ Đan không cần thiết động đến các cô.

La Đông Lỗi tới báo cáo công việc, trước khi đi ấp úng nói: "Sở phó, tên Lý Mính Hưu có phải lại bám lấy chị hay không?"

Dư Tễ Đan ngừng bút, ngước nhìn La Đông Lỗi.

"Tôi nghe các đồng nghiệp hôm qua phá án cùng chị nói, có một người đàn ông đi đến hiện trường chỗ chị...... nghe nói siêu cấp đẹp trai. Nếu chỉ là một người đàn ông bình thường, còn rất phiến diện, nhưng siêu cấp đẹp trai...... Người xung quanh chị, tôi chỉ có thể nghĩ đến Lý Mính Hưu."

Dư Tễ Đan lẳng lặng nhìn La Đông Lỗi: "Cuối cùng thì cậu muốn nói cái gì?"

"............" La Đông Lỗi càng thêm muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói, "Chị có phải bị anh ta khi dễ hay không?"

"Bị anh ta khi dễ?" Dư Tễ Đan biết rõ còn cố hỏi, "Cậu nói 'khi dễ' là có ý gì?"

"Là...... là...... là......"

La Đông Lỗi nói liền ba chữ "là", vẫn là khó có thể mở miệng.

"Đồng chí La Đông Lỗi!"

Dư Tễ Đan lạnh như băng mà nói: "Phạm vi công việc của cậu hẳn là không bao gồm việc bàn tán chuyện cá nhân của lãnh đạo đúng không? Để tâm vào công việc môt chút đi, đừng có mỗi ngày cái tốt không học, chỉ toàn học thứ vô dụng. Những vấn đề vừa rồi cậu muốn hỏi, vẫn là do người khác kích thích cậu đi hỏi, trong lòng tôi hiểu rõ. Cậu cũng đừng ngốc nghếch để người ta lợi dụng ——"

"Người đàn ông ngày hôm qua đúng thật là Lý Mính Hưu, nhưng tôi muốn làm bạn cùng ai, đối đầu với ai là quyền tự do lựa chọn của tôi."

La Đông Lỗi bị Dư Tễ Đan giáo huấn một hồi.

Tâm trạng của cậu giảm xuống mười phần.

Mới vừa đến phòng tư liệu, liền có vài người vây quanh, ríu rít: "Soái ca bọn họ nói ngày hôm qua, thật sự rất đẹp trai sao? Người đi đón Dư Tễ Đan ấy."

La Đông Lỗi đúng sự thật mà gật đầu.

"Mẹ nó! Dư Tễ Đan như thế nào tốt số như vậy, vậy mà gặp được một soái ca, nghe bọn tiểu Chu nói, đẹp trai đến mức không ai......"

"Ai nha, đẹp trai thì có ích gì, lại không thể lo cơm ăn, có tiền mới là quan trọng nhất, nếu nữ chính Đan Đan trong sự kiện 'tuyết tháng tám' lúc trước chính là Dư Tễ Đan, còn đáng cho chúng ta hâm mộ một chút, tốt xấu cũng là một tác phẩm lớn, vừa nhìn đã biết là đại gia. Chỉ tiếc cô ấy không tốt số như thế, bây giờ thứ cô ấy có cũng chỉ là một soái ca, không có gì dùng, Gia Mai, vẫn là Gia Hoành nhà cô tốt hơn! Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền."

Gia Hoành chính là ông chủ nhỏ mời toàn sở ăn cơm tối.

Phương Gia Mai đắc ý: "Đúng thế, chỉ đẹp trai thôi cũng không có tác dụng gì, ngoại trừ việc đi bán sắc."

La Đông Lỗi tuy rằng chán ghét các cô ấy nói Dư Tễ Đan như vậy, nhưng cậu không có cách nào phản bác.

Tên Lý Mính Hưu kia......

Đúng thật là ngoại trừ việc đẹp trai thì không được gì cả.

Thậm chí còn vừa mới ra tù.

Nếu để cho đám người Phương Gia Mai biết việc này......

Quên đi, vẫn là giữ bí mật cho anh ta, ít nhất việc "chỉ có mặt" này cũng tốt hơn so với tình huống thực tế.

***

Buổi tối Dư Tễ Đan không có về nhà ngay, mà là bị một cuộc điện thoại bảo về nhà ông bà nội.

Trưởng bối trong nhà lại bắt đầu cùng nhau "bao vây" cô.

Những việc liên quan đến Lý Mính Hưu, Dư Giang Nguyệt khó có khi kín miệng, thế mà cũng không lộ ra một chút thông tin cho người nhà.

"Tễ Đan! Chú hai hỏi lại con một lần cuối, con rốt cuộc có bạn trai hay không?"

Dư Tễ Đan lắc đầu.

"Thế thì lần trước, khi con cùng tiểu Hứa hẹn hò, người đàn ông xông vào rốt cuộc là ai?"

Vấn đề như thế này Dư Tễ Đan giải thích không biết bao nhiêu lần: "Bạn bè. Chú hai, thật sự chỉ là bạn bè."

Dư Giang Nguyệt yên lặng ăn cơm, hai tai không nghe thấy.

"Vậy được rồi, lâu như vậy, con còn không có dẫn người đến, chú hai tin con."

Chú hai nói xong, thím hai liền tiếp lời: "Tễ Đan, thật ra cha mẹ tiểu Hứa nói cậu ta rất thích con, cho nên lúc ấy đối với việc con đã có bạn trai, lừa gạt cậu ta, cậu ta cảm thấy khó có thể chấp nhận. Nếu có thể, mấy ngày tới hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, nói thế nào con cũng phải gặp mặt tiểu Hứa cùng cha mẹ cậu ta nói câu xin lỗi, sau đó con xem xem con và tiểu Hứa có khả năng tiếp tục hay không?"

Dư Tễ Đan: "............"

Không đợi cô phản ứng, Dư Giang Nguyệt phun ra một ngụm cơm.

Dư Tễ Đan đương nhiên muốn cự tuyệt.

Nhưng thím hai cô bảo phải gặp mặt xin lỗi...... Việc này đúng thật là cô nên làm.

Chờ đến khi Dư Tễ Đan thoát khỏi trận "công kích điên cuồng" của ông bà nội, của chú hai thím hai thì đã hơn 9 giờ tối.

Dư Tễ Đan đầu óc choáng váng mà về đến nhà.

Mở cửa.

Trong phòng tối đen.

Lý Mính Hưu đâu?

Anh ta không ở nhà sao?

Sau đó cô liền chú ý đến trong phòng khách, Lý Mính Hưu ngủ dưới đất, co người lại.

Dư Tễ Đan lập tức đặt chìa khóa xuống, đi vào phòng bật đèn.

Quả nhiên là Lý Mính Hưu.

Anh nhắm hai mắt, giống như đang ngủ, nhưng sắc mặt nhìn có vẻ còn kém hơn lúc sáng.

"Lý Mính Hưu?"

Dư Tễ Đan đá giày chạy nhanh đến, "Anh làm sao vậy? Lý Mính Hưu!"

Cô vừa mới sờ lên mặt Lý Mính Hưu, liền lập tức rút tay lại.

Sao lại nóng như thế này?

Gần như cùng lúc đó, Lý Mính Hưu chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt có chút hỗn độn, nhưng chỉ hai ba giây sau, anh liền thấy rõ mặt cô, cười nhẹ một chút, giọng nói trầm thấp: "Em về rồi sao? Ăn cơm chưa? Để anh nấu cơm cho em ——"

Nói xong, anh liền giãy giụa muốn đứng lên.

"Nấu cơm gì chứ!" Dư Tễ Đan lạnh lùng sắc bén, "Anh uống thuốc chưa? Trước khi tôi đi làm vẫn còn tốt, ban ngày nếu phát hiện bản thân bị bệnh, vì sao lại không đến bệnh viện? Hoặc là gọi điện thoại cho tôi?"

Giọng nói lạc đi, Dư Tễ Đan dừng lại.

Cô rốt cuộc đã hiểu rõ, thật ra trước khi cô đi làm, Lý Mính Hưu cũng đã không khỏe —— đôi mắt cô cũng không có lừa cô, tình trạng của anh ta rất không tốt, anh ta chính là ngồi trên cầu thang mà bị cảm lạnh.

Chỉ có anh ta lừa cô!

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường.

Trên cầu thang.

Một đêm không ngủ.

Bản thân Lý Mính Hưu cũng không biết anh ngã xuống lúc nào.

Dư Tễ Đan nhấp môi, đỡ lấy cánh tay Lý Mính Hưu: "Anh đứng lên trước đi, lên giường tôi nằm."

"Không cần, anh không sao."

Dư Tễ Đan trừng mắt, quát lớn: "Nhanh lên!"

"............" Lý Mính Hưu thấy Dư Tễ Đan thật sự tức giận, anh cũng không dám hó hé gì, nghe lời dựa vào bả vai Dư Tễ Đan, lảo đảo đi theo cô vào giường.

Lý Mính Hưu nằm thẳng, đôi mắt đều sắp không mở được.

Dư Tễ Đan dùng khăn ướt lau mặt Lý Mính Hưu: "Tôi đi thay nước."

Không đợi cô đứng lên, tay liền bị nắm chặt.

Dư Tễ Đan nghiêng đầu, nhìn xuống ——

Tay cô đã ở trong lòng bàn tay Lý Mính Hưu.

Anh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

"Đừng đi ——"

"Đan Đan, đừng rời khỏi anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro