Chương 20: "Bắn một phát vào tim anh"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu ấn vào tường trong hẻm tối.

Đối với cô mà nói, không có đường lui.

Dư Tễ Đan rõ ràng cảm nhận được hơi thở của đối phương quanh quẩn bên cô, có lẽ sau một giây, đối phương liền sẽ hôn cô......

Tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Dư Tễ Đan lặp lại hành động mà cô đã làm một lần trước đó ——

Một vật cứng cứng đặt ở bụng Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu ngừng lại.

Trong hẻm tối yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở của hai người gần trong gang tấc.

Dư Tễ Đan hé đôi môi đỏ:

"Đừng nhúc nhích."

Cứ như vậy giằng co một phút đồng hồ, Lý Mính Hưu nhẹ nhàng hỏi: "Nếu anh khăng khăng muốn động tay động chân với em, em sẽ nổ súng sao?"

Dư Tễ Đan không trực tiếp trả lời vấn đề của Lý Mính Hưu, nhưng phía dưới vang lên một tiếng "cạch", thập phần làm rõ thái độ của cô.

Lý Mính Hưu không nói gì.

Dư Tễ Đan trong lòng thật ra có chút hoảng loạn —— đêm khuya trong hẻm tối, cô có la khản cổ chắc cũng không có người qua đường chính nghĩa nào giúp đỡ, so về sức mạnh, phụ nữ tất nhiên là đánh không lại đàn ông, mà cô còn có thể thật sự nổ súng sao?

"Đây là lần thứ hai em lấy súng chỉa vào anh." Giọng Lý Mính Hưu căn bản đã trầm, giờ phút này lại càng trầm hơn, "Tễ Đan, không bằng em thật sự bắn một phát vào tim anh luôn đi."

Dư Tễ Đan theo bản năng mà lắc lắc đầu.

Cô nghe không hiểu, cô hoàn toàn không hiểu Lý Mính Hưu!

Cơ thể nam tính đang đè Dư Tễ Đan trên vách tường không di chuyển, nhưng hơi thở nóng rực dường như đã dời đi.

Dư Tễ Đan còn chưa kịp thở ra một hơi, đột nhiên có một việc phát sinh làm cô mở to hai mắt.

Đầu ngón tay Lý Mính Hưu thâm nhập vào bên trong áo lụa đã bị xé rách của cô, rồi dùng sức, xé chỗ rách ra một mảng to hơn.

Hơn phân nửa bả vai của cô hoàn toàn bị lộ ra!

Sau đó, một vật thật mềm lại hơi ướt thật cẩn thận mà hôn lên bả vai của cô.

Dư Tễ Đan tức khắc ngưng thở, thậm chí ngón tay đang ghìm súng cũng run nhè nhẹ.

Đây là......

Môi của Lý Mính Hưu!

Đôi môi nóng bỏng của anh, hôn lên dấu vết trên làn da của Dư Tễ Đan.

Từ trước đến giờ Dư Tễ Đan chưa bao giờ gặp qua tình huống này!

Trong cuộc sống của cô, đàn ông gặp cô liền tìm cách tránh xa, chưa từng gặp người nào giống như Lý Mính Hưu ......

Cái hôn của anh ta không có một chút dục vọng, chỉ có yêu thương cùng thương tiếc.

Dư Tễ Đan dần dần chuyển từ run tay sang đến cả người đều run rẩy.

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Tại sao Lý Mính Hưu lại như vậy?

Bởi vì bờ môi của anh ta cũng không di chuyển bốn phía trên làn da của cô, trên cơ bản chỉ là không ngừng hôn lên một vị trí đó trên bả vai cô.

Nơi đó có cái gì hấp dẫn anh ta?

"Anh có thể buông tôi ra không?" Dư Tễ Đan nói, "Cứ như thế này, chúng ta làm bạn cũng không được, anh lại càng không thể tiếp tục ở lại nhà tôi......"

Lý Mính Hưu ngắt lời cô, âm thanh đầy lạnh nhạt: "Vừa rồi tên kia hôn em ở chỗ này sao?"

"............" Dư Tễ Đan lắc lắc đầu, có chút ủy khuất: "Tôi không rõ anh đang nói cái gì, một chút tôi cũng không hiểu, không ai hôn tôi cả, từ trước đến giờ cũng không người nào......"

"Tễ Đan." Lý Mính Hưu nhẹ nhàng nói, "Quên đi, quên tất cả những người không liên quan đi, em chỉ cần nhớ kỹ anh, nhớ thật kỹ, người hôn môi em chính là anh, chỉ có thể là anh, làn da của em, thân thể của em, đều sẽ luôn luôn nhớ đến anh."

"Lý Mính Hưu! Anh điên rồi! Đầu óc anh có bệnh!"

Dư Tễ Đan mắng to một tiếng, thừa dịp Lý Mính Hưu lơi lỏng, đột nhiên đẩy người anh ra, một bên cất súng đi một bên chạy ra khỏi hẻm tối.

Chạy đến đầu hẻm, Dư Tễ Đan đã cất súng, cô vội vàng quẹo ra khỏi hẻm ——

Giây tiếp theo cô liền đâm phải một người qua đường.

"Ai da ——"

Là một giọng đàn ông.

Tuy rằng là Dư Tễ Đan đụng phải đối phương, nhưng đối phương lại đỡ lấy cô.

Không đợi người qua đường nhìn thấy rõ người đụng mình là ai, anh ta đã la to: "Cô mẹ nó có thể nhìn đường hay không, làm gì vội vội vàng vàng? Là có chó cắn cô, hay là bị cướp đuổi theo?!"

Nhưng khi nói xong, anh ta liền hối hận.

Bởi vì anh ta đã nhìn thấy rõ người đâm phải mình ——

Quần áo đối phương bị xé đến rách tung toé, tóc ngắn cũng rối hết cả lên.

Mà khuôn mặt xinh đẹp của đối phương như đang muốn khóc, thật là gãi đúng chỗ ngứa của đàn ông, bất luận là người đàn ông nào nhìn thấy cũng không cầm lòng được......

"Cô......"

Người qua đường kinh ngạc nhìn Dư Tễ Đan: "Cô bị sao vậy? Cô không sao chứ? Cô có phải hay không ——"

Anh ta chỉ về phía hõm vai của Dư Tễ Đan.

Ánh mắt Dư Tễ Đan theo đầu ngón tay của anh ta, cúi đầu liền thấy.

Nơi bả vai của cô, bị Lý Mính Hưu để lại một dấu hôn đỏ hồng.

Dư Tễ Đan lập tức lấy tay áo bị xé rách che đi dấu đỏ đó.

"Cô gái, cô là bị người xấu đuổi theo sao? Nhân lúc chuyện vừa xảy ra, cô nhanh chạy đi báo nguy đi......"

Nhưng anh ta còn chưa nói xong, giây tiếp theo liền im lặng.

Bởi vì anh ta thấy một người đàn ông quẹo ra từ con hẻm phía sau Dư Tễ Đan.

Người đàn ông kia đi lên trước một bước, không nói hai lời liền kéo cánh tay Dư Tễ Đan lại, một cánh tay khác ôm lấy bả vai.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, người đàn ông đó kéo toàn bộ thân thể Dư Tễ Đan ôm chặt trong lòng ngực.

Sau đó, giống như khẳng định chủ quyền, khóe mắt híp lại mà nhìn anh ta.

Người qua đường: "............"

Anh ta cuối cùng đã hiểu, nào có đâu người xấu, rõ ràng là nam nữ trẻ tuổi huyết khí phương cương (*)!

(*): tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai

Người qua đường không biết nói gì, nói chuyện cũng không nể mặt: "Hai người muốn làm chuyện gì, vui lòng về nhà, hoặc đi khách sạn thuê phòng, không cần ở bên ngoài làm loạn, cẩu nam nữ...... làm cay mắt cay lỗ tai người khác!"

Bởi vì người này thấy được vẻ mặt xuân sắc của Dư Tễ Đan, còn Lý Mính Hưu thấy anh ta là đã nghiến răng nghiến lợi khó chịu, nhưng nói như thế nào cũng là Dư Tễ Đan đụng vào người ta, Lý Mính Hưu không phải loại người không biết nói lý lẽ.

Nhưng từ trong miệng anh ta lại phun ra ba chữ "cẩu nam nữ" không sạch sẽ này, Lý Mính Hưu liền không hề khách khí:

"Cảm thấy cay mắt thì anh nhắm mắt lại! Tôi cùng vợ tôi thích nơi nào thì làm ở nơi đó, cũng không phải trước cửa nhà anh, cũng không ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, anh quản nhiều như vậy làm chi?"

Người qua đường không dự đoán được Lý Mính Hưu thẳng thừng như thế, anh ta múa may cánh tay: "Tôi muốn báo cảnh sát!"

"Báo đi." Lý Mính Hưu không chút để ý nói hai chữ sau cùng, liền bế Dư Tễ Đan lên như tư thế bế công chúa rồi bước đi.

Đi qua một con phố, Lý Mính Hưu liền cảm thấy không thích hợp.

Tại sao Dư Tễ Đan lại thành thật như thế này?

Lúc nãy vừa cầm súng vừa chạy, tư thế kia như là muốn sống mái với nhau, tại sao lúc này lại ngoan ngoãn như một cô mèo con nằm trong ngực anh?

Lý Mính Hưu dừng chân, thả Dư Tễ Đan xuống.

Anh đã thả Dư Tễ Đan xuống, nhưng Dư Tễ Đan cũng không ngước mặt lên, càng không nói đến việc rời đi.

Khuôn mặt liền cọ vào ngực anh.

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng kéo Dư Tễ Đan ra.

Anh thấy được một Dư Tễ Đan rất khác, cả người hồng hồng đáng yêu: Hai mắt ửng đỏ, gương mặt ửng đỏ, hai tai đỏ bừng.

Lý Mính Hưu nở nụ cười: "Làm sao vậy? Nếu để người khác thấy được bộ dạng này của em, không chừng lại ngã rớt mắt kính, cảnh sát Dư người đã lập vô số thành tích như thế nào cũng có lúc đỏ mặt ngại ngùng thế này?"

"Anh có thể câm miệng được không? Còn không phải là do anh sai sao?" Đôi môi Dư Tễ Đan run run, "Tôi chính là cái cảnh sát, chức nghiệp kiếp sống không làm thất vọng nhân dân không làm thất vọng quốc gia, nhưng hiện tại...... Tôi bây giờ bị người ta đòi báo cảnh sát, lại là lấy...... lấy...... lấy cái lý do 'chuyện nam nữ' kia báo cảnh sát."

Lý Mính Hưu nhướng mày: "Cho nên em không phải là thẹn thùng, mà là cảm thấy mất mặt, không có mặt mũi nào gặp người khác?"

"Lý Mính Hưu! Anh còn không biết xấu hổ mà nói? Xem chuyện tốt anh làm ra đi!"

Dư Tễ Đan chỉ vào hõm vai của chính mình, chỉ vào dấu hôn đỏ kia, "Anh nói xem tôi lấy mặt mũi nào mà gặp người khác?! Bị người đi đường nhìn thấy, sẽ bị người ta nghĩ như thế nào? Nghĩ rằng có chuyện không may xảy ra với tôi? Hay cho rằng tôi là người không biết kiềm chế! Lại còn ngay trên phố......"

Lý Mính Hưu nhìn chằm chằm đôi mắt Dư Tễ Đan, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Lý Mính Hưu, tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta bây giờ rất kỳ quái, nói là bạn bè cũng không phải, nói là người yêu cũng không phải, nói là chủ nhà cùng khách trọ lại càng không phải...... Tôi không muốn mập mờ cùng anh như thế này nữa, anh vẫn là rời khỏi nhà tôi đi, chúng ta cứ như vậy nhất phách lưỡng tán (*)."

(*): một đao chặt đứt, dứt khoát tách ra

Nói xong, Dư Tễ Đan liền dùng áo lụa che bả vai lại, xoay người đi vào giữa đêm tối.

Cô không có cách nào cho Lý Mính Hưu ở lại.

Lý Mính Hưu đã đâm thủng lớp giấy cuối cùng.

Anh ta dùng hắn hành động nói cho cô, anh ta đối với cô là cực kỳ nguy hiểm!

Nếu lại tiếp tục, Dư Tễ Đan không dám nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì.

Cuộc sống gia đình của bọn họ phải lập tức kết thúc.

Dừng ở đây!

***

Vì thế, Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu lại quay về điểm xuất phát.

Cô ở bên trong.

Anh ta ở bên ngoài.

Lúc này đây cho dù Lý Mính Hưu gõ cửa như thế nào, Dư Tễ Đan đều sẽ không mở cửa cho anh.

Sau đó, bên ngoài trở nên yên tĩnh trở lại.

Dư Tễ Đan thở dài.

Cuối cùng anh ta cũng đi rồi.

Nói rằng có lần thứ hai sẽ không có lần thứ ba, cô đã nhốt Lý Mính Hưu ở bên ngoài bao nhiêu lần?

Người có kiên nhẫn đi chăng nữa rồi cũng có ngày cảm thấy sáng tỏ.

Dư Tễ Đan tắm rửa xong, tắt đèn, nằm lên giường.

Cô có chút trằn trọc.

Lý Mính Hưu thật sự đã rời đi sao?

Nếu nói là anh ta đã rời đi, muốn đi đâu ở đâu?

Bọn họ ở bên nhau ở lâu như vậy, cũng chưa từng nghe anh ta nhắc đến người nhà, càng không thấy anh ta về nhà.

Có lẽ là thật sự không có người nhà, hoặc là có mâu thuẫn không thể giải quyết.

Trên người anh ta lại không có tiền, sẽ đi đâu đây?

Nếu nói rằng anh ta không rời đi......

Dư Tễ Đan trở mình.

...... Sẽ không, anh ta khẳng định đã rời đi.

Ngủ đi......

Chất lượng giấc ngủ của Dư Tễ Đan cực kỳ kém, khi cô vào giấc ngủ, không ngừng, không ngừng mộng mị.

Dường như có rất nhiều người và nhiều sự việc trong giấc mơ của cô.

Cô giống như đang ở trong một bữa tiệc lộng lẫy, người bên cạnh không nhiều, nhưng không có ngoại lệ, họ đều là những nhân vật cấp trên, mỗi tấc vải trên người đều dệt lên giá trị của họ.

Mỗi người trong số họ đều tâng bốc cô.

Kế đến là hiệu ứng Đan Đan "tuyết tháng tám", Dư Tễ Đan lại một lần trở thành nhân vật chính trong vở kịch Mary Sue.

Trên khuôn mặt của họ, có một hai chữ "lấy lòng" rõ ràng, bên cạnh có không ít người thì thầm to nhỏ:

"Đúng vậy, cô ta chính là cảnh sát lần trước chúng ta nhìn thấy."

"............ Cô nói giỡn với tôi sao? Lý đại thiếu vì cô ta mà nhảy xuống biển? Mù sao? Hay là điên rồi?"

"Suỵt...... Cô nói nhỏ chút! Lý đại thiếu vì cô ta làm nhiều việc, không chỉ là một việc nhảy xuống biển kia đâu. Thật ra cô ta cũng thật xinh đẹp, cho nên có mù cũng không uổng, cũng cứ cho là điên rồi, ha ha ha."

Cho dù là cảnh trong mơ, Dư Tễ Đan vẫn cảm thấy mờ mịt.

Bọn họ là đang nói cô sao?

Cô căn bản không phải tuýp phụ nữ mà đàn ông thích, khi nào lại trở thành người được người khác hâm mộ cùng ghen tị?

...... Còn có cái gì "đại thiếu" vì cô mà nhảy xuống biển?

Dư Tễ Đan đột nhiên có chút xấu hổ —— cô có phải bị sự kiện "tuyết tháng tám" kia của Lý Mính Hưu làm lộ tâm hồn thiếu nữ, Mary Sue không? Tuổi cũng không nhỏ, như thế nào lại mơ mộng Mary Sue như thế _(:з ∠)_

"Đan Đan."

Có một âm thanh quen thuộc gọi tên cô.

Vài người bắt chuyện cùng Dư Tễ Đan ở trong mơ cùng nhau nở nụ cười: "Mau xem xem ai đến kìa?"

Dư Tễ Đan quay đầu lại.

Một ánh sáng chói lòa tiến đến phía trước.

Một bóng người cao gầy bước về phía cô trong ánh sáng.

Cô thấy không rõ mặt anh ta.

Anh ta là...... Ai?

Ngay khi giấc mơ của cô đang dần đạt đến đỉnh điểm, đột nhiên giật mình một cái, Dư Tễ Đan từ trong mơ tỉnh lại.

Cô thở dốc.

Giấc mơ này mà lại giống như thật......

Càng chân thật càng cảm thấy xấu hổ!

Nhìn ra những khoảng trống trên rèm cửa, bầu trời vẫn xám xịt, nhưng đã có dấu hiệu của bình minh.

Phần của cô trong vụ án ngày hôm qua là quan trọng nhất, hôm nay cô cần đến cục cảnh sát sơm để xử lý.

Liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường, còn chưa đến năm giờ, nhưng cô nhất định phải thức dậy.

Dư Tễ Đan duỗi eo ngáp một cái.

Đi vào phòng khách, lúc đi ngang qua cửa lớn, cô dừng bước.

Như đang suy tư mà nhìn chằm chằm cửa lớn.

Sau đó, Dư Tễ Đan ma xui quỷ khiến mà mở cửa.

Anh ta đi rồi sao?

Mà khi cô nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa, cô sững sờ!

Đối diện cửa lớn nhà cô, là một bó hoa hồng đỏ lớn.

Một bó hoa siêu lớn, Dư Tễ Đan nuốt nước miếng, nhìn là đã thấy chính cô còn không thể ôm nổi.

Là tặng cho cô sao?

Đó là...... đó là của ai tặng cho cô?

"Khụ khụ......"

Tiếng ho khan nhẹ nhẹ vang lên.

Dư Tễ Đan chớp mắt, mở rộng cửa ra ——

Trên cầu thang dẫn lên lầu nhà cô, có một người ngồi co ro.

Nửa người trên dựa vào tay vịn, nửa người dưới là nền gạch lạnh lẽo.

Anh nhắm mắt lại, không ngừng ho nhẹ, thoạt nhìn trạng thái rất kém.

"Lý Mính Hưu!"

Dư Tễ Đan không hề nghĩ ngợi mà vội vàng bước hai ba bước lên cầu thang trong khi vẫn đang mang dép lê, nhẹ nhàng vỗ mặt anh: "Lý Mính Hưu, Lý Mính Hưu, anh có khỏe không? Anh ngồi ở đây cả đêm sao?"

Tay cô phủ lên trán anh: "Có phải anh bị cảm lạnh rồi không?"

Cùng lúc đó, khóe miệng Lý Mính Hưu khẽ cười nhẹ.

Đôi mắt đột nhiên mở.

Dư Tễ Đan sửng sốt: "Anh......"

Giây tiếp theo, cô đã bị đối phương kéo vào ôm chặt trong ngực.

Bên tai cô tràn đầy tiếng cười trầm thấp của anh, anh dán môi mình bên tai cô, giống như đang hôn: "Bị lừa rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro