Chương 19: "Cô gái của anh"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Lý Mính Hưu cứ như vậy mà ở lại trong căn hộ của Dư Tễ Đan.

Cẩn thận chu đáo đồng thời lại nghênh ngang, giống như phong thái của nam chủ nhân.

Mỗi ngày sau khi tan làm, Dư Tễ Đan đều có thể thấy Lý Mính Hưu ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm.

Mỗi lần như vậy cô đều sẽ lẳng lặng mà xem anh bận rộn trong bếp một chút —— tuy rằng cô đối với nấu ăn quả thật không biết gì, nhưng cô rất thích xem quá trình chế biến món ăn.

Lý Mính Hưu người này, từ khi bắt đầu, đến động tác xào rau của anh, thập phần làm người ta cảm thấy hài lòng.

Hai người ăn cơm chiều xong, dọn dẹp bàn ăn phòng bếp sạch sẽ, sau đó cùng nhau ngồi trên sofa xem TV ở phòng khách.

Lý Mính Hưu thật ra muốn ngồi dựa bên Dư Tễ Đan, nhưng Dư Tễ Đan đã sớm vẽ ra một đường vĩ tuyến 38 thật dài với anh ......

Cuối cùng lại trở thành: Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan, Dư Tễ Đan nhìn TV.

Bị ánh mắt Lý Mính Hưu nhìn chằm chằm đến khó chịu, Dư Tễ Đan trở lại phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, cùng Lý Mính Hưu nước sông không phạm nước giếng.

Dư Giang Nguyệt kiểu gì cũng sẽ gọi điện thoại Dư Tễ Đan.

Từ ngày Dư Giang Nguyệt chia tay cô cùng Lý Mính Hưu, cô em gái này của cô đã quấy rối quấn lấy cô cả ngày.

Dưới sự quấy rối không mệt mỏi của Dư Giang Nguyệt, Dư Tễ Đan nói tất cả sự thật ra ——

Quá trình cô cùng Lý Mính Hưu quen biết, Lý Mính Hưu theo dõi cô, cô đưa anh về nhà trong tình huống nào, Lý Mính Hưu chăm sóc cô, còn cô ra điều kiện trao đổi với đối phương.

Đương nhiên Dư Tễ Đan bỏ đi chi tiết cô cùng Lý Mính Hưu "thanh toán xong" và sự kiện mấu chốt "tuyết tháng tám".

"Dư Tễ Đan, mẹ nó, em nổi điên rồi!" Dư Giang Nguyệt tức điên, không biết lớn nhỏ mà mắng, "Chị như thế nào lại cùng anh ta trao đổi những điều kiện thái quá bất thường kia! Chị cho anh ta ở lại? Anh ta chăm sóc chị? Chị cũng không thể nào làm như vậy với một người đàn ông bình thường không quen biết, huống chi anh ta là......"

Dư Giang Nguyệt dừng một chút, mới thấp giọng nói: "Huống chi anh ta là người có tiền án!"

"............" Tuy rằng Dư Tễ Đan cũng cảm thấy bản thân mình điên rồi, khi không lại đồng ý trao đổi điều kiện cùng tên lưu manh thối tha Lý Mính Hưu này, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: "Sợ cái gì? Chị là cảnh sát mà."

Ai ngờ Dư Giang Nguyệt căn bản không cho Dư Tễ Đan mặt mũi, trực tiếp nói: "Chị là cảnh sát thì có gì đặc biệt hơn người khác?! Rõ ràng chị chỉ là một con tiểu bạch thỏ, còn anh ta chính là sói xám giả dạng bà ngoại, chị như thế nào còn chủ động dẫn sói xám vào nhà, hay nhỉ? Anh ta thật sự quấn lấy chị, muốn dứt cũng dứt không được!"

Dư Tễ Đan không cho là đúng mà cười cười: "Coi như vì xã hội trừ hại, anh ta nấu cơm cũng thật sự rất ngon mà!"

"............" Dư Giang Nguyệt hừ lạnh, "Dư Tễ Đan, chẳng lẽ chính chị không phát hiện?"

Dư Tễ Đan ôm di động giật mình: "...... Chị phát hiện cái gì?"

Dư Giang Nguyệt la to: "Bây giờ chị đặc biệt giống một cô gái đang yêu!"

Dư Tễ Đan: "............"

Cô gái đang yêu?

Yêu ai? Lý Mính Hưu......?

Tưởng tượng đến gương mặt kia của Lý Mính Hưu cùng dáng người của anh ta...... Dư Tễ Đan liền cảm thấy nổi da gà: "Em có thể đừng nhắc đến cái chuyện nực cười này không...... trời nắng quá, em bị cái gì rồi!"

"............" Dư Giang Nguyệt trầm mặc một lúc, lời nói thốt ra như một quả bom nổ: "Nếu không thì chị gả cho anh ta đi."

Dư Tễ Đan: "............"

Em cô còn nói cô điên rồi?

"Dư Giang Nguyệt, em đừng có buồn cười như vậy được không? Chị đã nói cho em biết tất cả về anh ta, chị như thế nào lại gả cho anh ta?"

"Như thế nào? Bây giờ mới nhớ đến anh ta là một tên thất nghiệp có tiền án vừa ra tù?" Dư Giang Nguyệt cười lạnh, "Em thấy chị mấy ngày qua sống cùng anh ta cũng không hề quan tâm mấy việc đó nhỉ ~"

Một cuộc gọi không thoải mái.

Nhưng những câu sau cùng của Dư Giang Nguyệt vẫn kích thích sâu sắc Dư Tễ Đan.

Sống chung......

Bọn họ sống chung?

Điều làm Dư Tễ Đan thấy đáng sợ chính là: Sống chung cùng Lý Mính Hưu, vì sao cô cảm thấy cũng không có điều gì không tốt?

***

Gần đây công việc của Dư Tễ Đan khá nhiều.

Cô được yêu cầu quản lý Weibo của cục cảnh sát, ở phương diện này trên cơ bản cô là kiểu hỏi một chút đã ba câu không biết, mặc dù đã sớm tìm hiểu, nhưng vẫn là không thể bắt tay vào làm, mỗi ngày đều thấy ngượng ngập và bối rối khi trả lời bình luận trên Weibo......

Cũng may là trên Weibo chính thức của cục cảnh sát, các cư dân mạng đến cũng đều là tâng bốc các chú cảnh sát, hoặc là đến dò hỏi các vụ án, cũng không để ý đến sự "bối rối" của Dư Tễ Đan, thậm chí còn có không ít các cư dân mạng cảm thấy phong cách "bối rối" khá là thích hợp.

Trừ việc có thêm nhiệm vụ mới này, chuyên môn của cô là phá án.

Tối hôm nay, Dư Tễ Đan cùng một vài đồng nghiệp nam ra ngoài phá án.

Chờ đến tận đêm khuya.

Mọi người đều mặc thường phục.

Để thuận tiện làm việc, Dư Tễ Đan cố ý mặc một cái áo lụa mỏng —— trên ngực có một bông hoa trắng nhỏ, liếc mắt đã nhìn thấy xương quai xanh, thậm chí còn thấy bờ vai nửa kín nửa hở.

Một nhóm cảnh sát mặc thường phục đi đến nơi ẩn náu của nghi phạm.

Nhà cũ dột nát.

Ở Bắc Kinh gần như không còn thấy những căn nhà như thế này, nhưng thật ra vẫn còn vài nơi, ở đây phần lớn là những người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội.

Dư Tễ Đan ngụy trang thành thiếu nữ uống say trượt chân, mặc dù tuổi của cô đã cách xa độ tuổi thiếu nữ, nhưng cũng may lớn lên xinh đẹp.

Đã được đào tạo một cách có hệ thống trong học viện cảnh sát, thần thái ngụy trang của cô cũng giống như đúc.

Kẻ bị tình nghi hỏa khí bừng bừng, trong đêm khuya khoắt, một mỹ nữ say rượu trượt chân như thế này, ai mà có thể cầm lòng được?

Cánh cửa nơi kẻ bị tình nghi đang ẩn náu cuối cùng cũng mở ra.

Một tay kéo Dư Tễ Đan vào nhà.

Hắn ta xé rách một bên tay áo của cô, vừa muốn tiếp tục hành sự, một họng súng đen ngòm đã đặt ở bụng dưới của hắn ta.

Cùng với tiếng "Cảnh sát! Không được nhúc nhích!", nhóm cảnh sát mặc thường phục đang nấp ngoài cửa cùng nghe được hiệu lệnh như nhau, vọt vào.

Kẻ bị tình nghi kia sau khi ném Dư Tễ Đan trên mặt đất liền xoay người muốn nhảy cửa sổ mà chạy, cũng may động tác của nhóm cảnh sát nam nhanh hơn một bước, trước khi hắn ta muốn nhảy qua cửa sổ, liền ấn ngã xuống đất.

"Thành thật một chút! Không được nhúc nhích!"

Thời điển nhóm cảnh sát mặc thường phục khống chế kẻ bị tình nghi, Dư Tễ Đan cau mày suốt toàn bộ quá trình, ghét bỏ mà nhìn hắn ta.

Nhóm cảnh sát còn ở lại đây thu thập vật chứng.

Dư Tễ Đan thật sự chịu đựng không được mùi mồ hôi bẩn thỉu từ kẻ bị tình nghi này, cùng một trợ lý cảnh sát đi ra ngoài trước.

Đi vào xe cảnh sát bên cạnh, trợ lý cảnh sát có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.

Cô mới vừa cùng trợ lý cảnh sát nói mấy câu, đột nhiên ngừng lại.

Dường như cô nhìn thấy một người ẩn hiện bước đến trong đêm tối.

Dư Tễ Đan chớp mắt.

Anh tiến đến chỗ cô từng bước, từng bước một, cùng với ánh sáng le lói và mờ ảo.

"Sao em lại ở đây?"

Đúng vậy, không hề nghi ngờ, người đến là Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu vừa thấy Dư Tễ Đan, liền cau mày.

Dư Tễ Đan nói gì đó với anh, giờ khắc này anh dường như không nghe được.

Thế giới của anh im lặng.

Bởi vì trước mắt anh —— tất cả đều là làn da trắng trẻo của Dư Tễ Đan, lồng ngực phập phồng...... cùng với áo lụa bị xé rách.

Anh thậm chí có thể nhìn thấy dấu đỏ lờ mờ dưới ống tay áo bị xé rách một mảng lớn.

Dấu đỏ......

Là bị người khác véo, hay là bị...... hôn, anh không cách nào xác định được.

Nhưng anh có thể xác định, anh rất tức giận.

Vô cùng tức giận.

Đi đôi cùng cảm xúc tức giận chính là —— ghen tị.

Anh ghen tị.

Đôi mắt ghen tị đỏ lên.

Mặc dù anh biết rằng Dư Tễ Đan đang phá án, anh vẫn không thể bình tĩnh lại.

Dư Tễ Đan căn bản đang hỏi chuyện Lý Mính Hưu cũng ngừng lại.

Không chỉ mình cô phát hiện có gì đó không đúng, trợ lý cảnh sát bên cạnh cũng không nhịn được mà nắm lấy tay cô.

Lý Mính Hưu lập tức nhìn về phía trợ lý cảnh sát đang nắm lấy tay Dư Tễ Đan.

Trợ lý cảnh sát đứng thẳng người.

Mẹ nó, ánh mắt đối phương quá sắc bén, giống như giây tiếp theo liền băm tay anh ra thành từng mảnh.

"Ra đây!"

"Thành thật một chút!"

"Mẹ nó! Còn muốn chạy! Nằm mơ đi!"

Nhóm đồng nghiệp của Dư Tễ Đan đã ra ngoài.

Đồng thời còn có kẻ bị tình nghi, cùng các túi vật chứng.

Thời điểm kẻ bị tình nghi bị khống chế đi ngang qua Dư Tễ Đan, hắn nhổ nước bọt một cái, mắng: "Con đàn bà thối tha!"

Không đợi cảnh sát động thủ, Lý Mính Hưu đã bước nhanh hai bước vọt lên, nắm tóc kẻ bị tình nghi, tát một cái vang trời:

"Mày thử lặp lại một lần nữa xem nào! Ngày mai lão tử liền khiến cho mày chết ở trại tạm giam, tin hay không?!"

Lý Mính Hưu đột nhiên hành động, làm nhóm cảnh sát mặc thường phục thiếu chút nữa xem anh như phần tử phạm tội mà bắt giữ.

Cũng may Dư Tễ Đan đi đến cạnh Lý Mính Hưu, cô giữ chặt cánh tay anh, "Nói hưu nói vượn gì thế! Ở đây tất cả đều là cảnh sát, chúng tôi đang phá án! Anh đừng có lộn xộn! Tôi cảnh cáo anh, nếu làm ảnh hưởng đến việc phá án của cảnh sát, anh coi chừng đấy."

Cô đẩy Lý Mính Hưu sang một bên, để gió đêm làm cho anh bình tĩnh lại.

Quay lại nói với nhóm đồng nghiệp: "Anh ta là bạn tôi, không phải cố ý gây trở ngại công việc đâu, trở về tôi sẽ giáo huấn anh ta. Mọi người đưa kẻ bị tình nghi về trước, tôi không trở về cùng mọi người, còn phần của tôi trong vụ án này, sáng sớm ngày mai tôi đến sớm một chút, bổ sung thêm cũng không muộn."

"Không sao." Bọn họ nhìn Lý Mính Hưu bốc hỏa cách đó không xa, nói với Dư Tễ Đan, "Cô quản anh ta tốt là được...... Tên này cả đêm nay chắc sẽ không khai gì đâu, đám người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngày mai cô đến lại tiếp tục."

"Tốt, mai gặp."

Nhóm ảnh sát áp giải kẻ bị tình nghi lên xe cảnh sát.

Xe cảnh sát đi xa, Dư Tễ Đan đi đến bên cạnh Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu nghiến răng nghiến lợi.

Dư Tễ Đan nhẹ nhàng cười, vỗ lưng Lý Mính Hưu, cho anh bình tĩnh lại.

"Anh làm gì tức giận như thế, người hắn ta mắng là tôi, tôi còn chưa tức giận. Kẻ phạm tội kia một chút ý thức phản trinh sát cũng không có, vừa thấy chính là không có văn hóa, thua trong tay phụ nữ, bất quá mắng vài câu bình thường, tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, mấy việc như lông gà vỏ tỏi (*) thế này đã sớm không lấy làm lạ."

(*): Chuyện nhỏ nhặt không đáng kể; việc vặt vãnh.

"Lông gà vỏ tỏi?! Hắn ta mắng em là ——" Lý Mính Hưu tất nhiên không lặp lại được, đặc biệt là đối với Dư Tễ Đan, anh xoay người đi vài bước, càng nghĩ càng tức giận, đạp lên bậc thang bên cạnh, "Cô gái của anh anh đau còn không kịp, hắn ta lại dám mắng! Con mẹ nó, đm! Đm!"

Lý Mính Hưu mắng liên tiếp ba câu.

Dư Tễ Đan lập tức thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nhìn Lý Mính Hưu.

Vừa nói cái gì, bản thân anh hình như cũng chưa ý thức được.

Lý Mính Hưu thật sự tức điên.

Lúc vừa đến nhìn thấy quần áo của Dư Tễ Đan, anh liền tức giận ghen ghét muốn giết người, kết quả cái tên không muốn sống kia còn chọc đến họng súng của anh ——

Quần áo.

Ngực.

Lý Mính Hưu chậm rãi di chuyển ánh mắt —— lại lần nữa rơi xuống trước ngực Dư Tễ Đan.

Nhìn ở góc độ này, anh có thể rõ ràng mà thấy nơi kiêu ngạo của Dư Tễ Đan ...... khe rãnh......

Còn có dấu đỏ ở cánh tay.

Lý Mính Hưu không nói hai lời, vươn tay, một tay ôm Dư Tễ Đan trong ngực, căn bản không để Dư Tễ Đan kháng cự, trực tiếp kéo cô vào hẻm tối bên cạnh.

Dường như ngay cả ánh đèn đường mờ ảo cũng không thế chiếu đến.

"Anh định làm gì!" Dư Tễ Đan giãy giụa hai lần, "Dừng tay! Anh đánh lén cảnh sát!"

Cô vừa định tấn công đối phương, mà đối phương không cho cô cơ hội.

Lý Mính Hưu ấn Dư Tễ Đan trên tường trong hẻm tối.

Khi cơ thể và hơi thở nóng bỏng của người đàn ông dần dần đến gần cô ——

Dư Tễ Đan cảm giác được anh ta không chỉ đơn giản là đánh lén cô như thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro