Chương 23: "Anh thích tôi sao?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Giọng nói của anh giống như một cái chốt mở.

Bật tắt giấc mơ của Dư Tễ Đan.

Một tiếng "Ngủ đi" vô cùng đơn giản, chậm chạp biến giấc mơ của cô từ hai màu đen trắng thành những màu sắc sặc sỡ.

Một đêm ngủ say.

Sáng sớm hôm sau.

Dư Tễ Đan tỉnh dậy không phải bởi vì đồng hồ sinh học, mà là bị một vật khác đánh thức.

Vật kia mềm mại, vẫn đang đặt ở trán cô ——

Cơ thể cô cũng nóng hổi, như thể được bao bọc bởi một cái bếp lò.

"Ưm......"

Tuy rằng Dư Tễ Đan chưa tỉnh hẳn, nhưng vẫn không nhịn được cau mày.

Cứ cho là cuối hè, cũng là nóng đổ mồ hôi đầy đầu, lấy đâu ra lò sưởi?

"Ưm ưm......"

Dư Tễ Đan cố gắng mở mắt.

Đôi mắt vừa tiếp xúc với ánh sáng, liền trở nên mờ mịt, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy một người.

Mặt người kia nghiêng nghiêng ở ngay phía trên cô, khoảng cách...... trên cơ bản có thể xem như không có khoảng cách.

Thấy cô tỉnh lại, người nọ liền di chuyển khuôn mặt vẫn luôn đặt trên trán cô đến khóe mắt ——

Dư Tễ Đan mở to mắt.

Lúc này Dư Tễ Đan mới thấy rõ, gương mặt gần trong gang tấc này, không phải là Lý Mính Hưu sao?

Mà cái gọi là "lò sưởi" chính là cái ôm ấm áp, còn vật mềm mại trên trán kia chính là lồng ngực của anh ta!

Giờ này khắc này, anh cẩn thận lau khóe mắt cô.

"............" Dư Tễ Đan lập tức cúi đầu, tránh né ngón tay Lý Mính Hưu.

"Tỉnh ngủ rồi sao?"

Giọng nói của anh còn thấp hơn bình thường, nghe như còn chưa tỉnh.

Dư Tễ Đan nhắm mắt lại, giống như tự hỏi bản thân đang nhẫn nại cái gì.

Vài giây sau, Dư Tễ Đan chậm rãi, một lần nữa mở to mắt.

Cùng lúc đó, tay chân cô khóa chặt thân thể Lý Mính Hưu, dùng lực, xoay người lên trên.

Lý Mính Hưu không có bất cứ hành động phản kháng nào, mặc cho Dư Tễ Đan đè ở dưới thân......

...... Chính xác mà nói, là ngồi.

Dư Tễ Đan kẹp chặt vòng eo của Lý Mính Hưu bằng đùi trong, không chút khách khí mà ngồi trên người anh, không sai lệch mà dừng ở trên...... "bộ phận quan trọng" của đàn ông.

Lý Mính Hưu không nhịn được nheo mắt lại.

Giây tiếp theo, Lý Mính Hưu liền không thể không tiếp nhận "trừng phạt" của Dư Tễ Đan —— cô tức giận đè anh ở trên giường.

Một bên đánh còn một bên mắng anh: "Lý Mính Hưu! Cho anh ăn, cho anh uống, tôi còn chăm sóc anh...... Đừng nghĩ rằng anh bị bệnh thì có thể được một tấc tiến một thước! Còn dám lén ngủ cùng tôi ...... Hôm nay Dư Tễ Đan tôi liền vì nhân dân trừ hại! Đánh chết anh, tôi đánh chết anh......"

Lý Mính Hưu không đánh trả, không cãi lại, tùy tiện để cho Dư Tễ Đan đánh chửi.

Nhưng vẻ mặt của anh lại càng ngày càng ý vị thâm trường, khóe mắt không ngừng run rẩy......

Dư Tễ Đan thật đúng là quyết tâm muốn giết chết anh!

Không phải đánh chết anh, cũng không phải mắng chết anh......

Là muốn tra tấn chết anh!

Thời điểm Dư Tễ Đan đánh anh, mông liền cọ xát trên dưới! Cho dù căn bản là cô vô ý, "vô tâm trồng liễu" như vậy nhưng so sánh với bất kỳ tình huống nào khác đều có thể dễ dàng "liễu thành âm" ...... (*)

(*): "Hữu ý tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành âm" - Có ý trồng hoa thì hoa chẳng nở, mà vô tâm cắm liễu thì liễu mọc rợp bóng, hiểu theo nghĩa bóng chính là có ý dốc sức làm một việc gì đó nhưng lại không thành công, mà không dự tính dự liệu trước lại đạt kết quả bất ngờ ở một việc khác.

"Dư Tễ Đan!"

Lý Mính Hưu dùng sức bắt lấy cánh tay đang múa may của Dư Tễ Đan tay.

Dư Tễ Đan hung tợn mà đạp anh.

Lý Mính Hưu đột nhiên ngồi dậy.

Anh đem một cánh tay Dư Tễ Đan đặt trên vai mình, lại nhanh tay dùng bàn tay nắm lấy eo cô, vừa nhếch môi vừa nháy mắt: "Chẳng lẽ em không cảm thấy...... Hiện tại, tư thế của hai chúng ta, quá là không ổn sao?"

Dư Tễ Đan ngây ngẩn cả người.

Sau đó cô liền cảm nhận được, dưới mông cô, quả thật là có một vật cứng rắn ......

"Anh......"

Dư Tễ Đan từ sửng sốt biến thành khiếp sợ.

"Vốn dĩ không thể chọc đàn ông vào lúc sáng sớm, em còn đổ thêm dầu vào lửa, có biết không?"

Cô hoàn toàn bị Lý Mính Hưu làm cho ngây ngốc.

"Anh......" Dư Tễ Đan thở hổn hển chửi thề hai câu, nhanh chóng tránh khỏi Lý Mính Hưu, đẩy anh trở lại trên giường, "Tên lưu manh thối tha! Anh còn không biết xấu hổ sao!"

Dư Tễ Đan chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng thoát khỏi Lý Mính Hưu.

***

Dư Tễ Đan rửa mặt năm lần trong phòng tắm.

Sau khi kết thúc lần thứ năm, cô từ từ ngẩng đầu lên và nhìn mình trong gương ——

Cuối cùng rửa sạch dấu vết ửng hồng trên mặt!

Sau đó ánh mắt cô lại rơi xuống dấu hôn màu đỏ trên hõm vai.

Nhìn nhìn, mặt cô lại bắt đầu nóng lên.

Theo như lời Lý Mính Hưu ...... Không ổn, không ổn, quá là không ổn!

Vì sao tình huống lại biến thành như thế này?

Giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Có lẽ......

Cô đã độc thân quá lâu, đã đến lúc tìm bạn trai chính thức hoặc tìm một người dứt khoát kết hôn.

Cô tự nói với chính mình cả nghìn lần —— không thể tiếp tục dây dưa với Lý Mính Hưu giống như bây giờ, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng......

Vì thế, cô ra một quyết định.

Quyết định mà cô vẫn luôn do dự.

Dư Tễ Đan ở trong phòng tắm một lúc lâu, lúc đi ra ngoài liền nhìn thấy Lý Mính Hưu ngồi ở bên bàn ăn, tách đậu một cách thuần thục.

Xem ra sắc mặt anh ta lúc này có vẻ tái nhợt, tương phản hoàn toàn với trạng thái vừa rồi, rõ ràng cảm giác được tình trạng không tốt lắm.

Vốn dĩ Dư Tễ Đan còn muốn đánh Lý Mính Hưu một trận xả giận, nhưng vừa thấy dáng vẻ bị bệnh kia, bị bệnh còn ngồi tách đậu chuẩn bị cho cô làm cơm sáng, cô liền thở dài: "Được rồi, anh nhanh đi nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi không muốn ăn cơm, muốn ra ngoài sớm một chút, buổi tối cũng không trở về ăn cơm, anh tự lo cơm đi."

Lý Mính Hưu khẽ nhíu mày: "Buổi tối em đi đâu? Về nhà sao?"

"Đêm qua đã về nhà rồi, hôm nay không trở về."

"Cái đó......" Lý Mính Hưu mày không buông, "Em đi ra ngoài phá án sao? Hay là có hẹn với đồng nghiệp trong cơ quan?"

"Đều không phải."

"Vậy em đi đâu?"

Dư Tễ Đan đứng ở cửa mang giày, tự nhiên trả lời ba chữ: "Đi hẹn hò."

Một hạt đậu nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, lăn vài vòng, lại rơi trên trên sàn nhà.

Cửa.

Đóng lại.

***

Dư Tễ Đan cũng không có lừa Lý Mính Hưu.

Cô xác thật muốn đi hẹn hò.

Nếu sáng sớm không phát sinh sự việc kia, cô còn do dự —— chú thím hai nói không sai, cô ấy thực sự phải xin lỗi Hứa gia, nhưng xin lỗi là xin lỗi, cô không có lý do gì phải một lần nữa một mình hẹn gặp Hứa Nghi Niên.

Nhưng sáng sớm xảy ra việc kia cùng Lý Mính Hưu thúc đẩy cô đồng ý chuyện này.

Dư Tễ Đan chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt như vậy, cô muốn có một người bạn trai hoặc một ông chồng chính thức.

Cô muốn có một người đàn ông ở bên, không phải như tình trạng dây dưa không rõ giống Lý Mính Hưu, mà là chính thức.

Mặc dù buổi tối có hẹn, nhưng Dư Tễ Đan vẫn ở cục cảnh sát để làm thêm giờ.

Cũng không phải việc quan trọng khẩn cấp gì, cũng không phải việc cần thiết phải hoàn thành trong hôm nay.

Chính là cô muốn ở lại cơ quan, thậm chí còn hy vọng có thêm nhiều việc để làm.

Chờ đến khi cô kết thúc công việc, đã quá giờ tan tầm hai tiếng.

Hứa Nghi Niên đã ôm một bó hoa hồng chờ ở đại sảnh cục cảnh sát khá lâu.

Dư Tễ Đan thay cảnh phục, đi vào đại sảnh, cười nói: "Thật ngại, tiểu Hứa, anh chờ lâu rồi phải không?"

"Không có việc gì không có việc gì." Hứa Nghi Niên cũng cười, "Vì công việc sao, tôi hiểu tôi hiểu, vì nhân dân phục vụ."

Nói xong, anh ta đưa bó hoa hồng trong tay cho Dư Tễ Đan.

Trong đại sảnh vài đồng nghiệp đi ngang thấy tình huống này, đều hưng phấn huýt sáo.

Vừa nghe thấy có người đàn ông ôm bó hồng đang đợi người ở đại sảnh, đã có người xì xầm to nhỏ —— anh ta đang đợi ai?

Ngàn vạn lần không nghĩ đến chính là đợi Dư Tễ Đan.

Những đồng nghiệp nữ thích buôn chuyện cùng Phương Gia Mai ở gần đó như được tiêm máu gà, cho đến khi Dư Tễ Đan cùng Hứa Nghi Niên vai sóng vai rời khỏi cục cảnh sát, các cô mới nở nụ cười.

Tiếng cười đầy giễu cợt.

Trong đó còn có một người xem náo nhiệt không sợ phiền phức gọi điện thoại cho Phương Gia Mai: "Gia Mai! Cô biết không? Người đàn ông của sở phó hôm nay đến cơ quan chờ cô ấy! ...... Ai nha, tôi thật sự thất vọng! Cũng đẹp trai đấy, nhưng cũng đâu đến mức được xem như đại soái ca đâu?"

"...... Thật ra cũng không kém, khá đẹp trai, cũng là dạng tiểu soái ca, chỉ là so với lời đồn trước đó kém xa vạn dặm!"

"...... Không sai! Mọi người bọn tôi đều nhìn thấy, chính mắt bọn tôi nhìn thấy sở phó nhận lấy bó hoa hồng đỏ đó, còn có thể sai sao?"

"...... Không được không được, sức chiến đấu của cọng bún chỉ bằng 5, không chỉ không có tiền, cả gương mặt cũng không ha ha ha ha, nhưng thật ra tôi cũng tiếc cho Dư Tễ Đan một chút, xinh đẹp như vậy, lúc trước đội hình sự còn đồn đại rằng sau lưng cô ấy có ông lớn chống lưng, hoàn toàn không đáng tin cậy nhỉ."

"............"

***

Trong xe Hứa Nghi Niên.

Dư Tễ Đan nhìn hoa hồng trong tay, dáng vẻ suy tư.

"Nếu như cô thích hoa hồng, sau này mỗi ngày tôi đều có thể mua mang đến tặng cô."

Sau vài giây, Dư Tễ Đan mới phản ứng lại: "Hả?"

"Tôi nói ——" Hứa Nghi Niên một bên lái xe, một bên cười nói, "Xem cô vẫn luôn ngắm bó hoa kìa, nếu cô thích như thế, sau này mỗi ngày tôi đều có thể mua mang đến tặng cô."

Dư Tễ Đan hơi rũ mắt.

Đời này, dường như cũng có người nói với cô những lời giống như vậy.

Lời nói giống nhau.

Hoa cũng giống nhau.

...... Nhưng là người khác.

Lần hẹn hò trước, Hứa Nghi Niên đưa Dư Tễ Đan đến quán cà phê, cuối cùng bị cái tên khách không mời mà đến Lý Mính Hưu làm cho rối loạn.

Lần này, Hứa Nghi Niên đặt bàn ở một tiệm cơm Tây xa hoa cao cấp.

Anh ta nói: "Nhà hàng kia yêu cầu phải đặt trước, hơn nữa chi phí cũng cao, lần này chúng ta có thể thoải mái nói chuyện, không sợ bị vài người không đứng đắn quấy rầy."

Dư Tễ Đan ngước lên nhìn anh ta.

"Không đứng đắn" trong miệng Hứa Nghi Niên, là chỉ Lý Mính Hưu sao?

Một phút đồng hồ sau.

"Tiểu Hứa." Dư Tễ Đan nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, "Vừa hay phía trước là tiểu khu nhà tôi, anh có thể đợi một chút hay không, tôi muốn lên lầu thay quần áo."

Hứa Nghi Niên nhìn Dư Tễ Đan qua kính chiếu hậu —— phong cách cùng quần áo của cô bây giờ quá mộc mạc, đúng thật là không phù hợp để hẹn hò ở tiệm cơm Tây xa hoa, thay đổi một chút cũng tốt.

Lúc Dư Tễ Đan xuống xe còn ôm theo bó hoa hồng kia.

Cô chậm rãi đi lên lầu.

Mở cửa.

Trong phòng tối đen như mực, cô bước vào cửa, lập tức cau mày ——

Mùi khói thuốc lá nồng nặc, mạnh mẽ xông thẳng vào mặt.

Dư Tễ Đan bật đèn.

Quả nhiên......

Lý Mính Hưu ngồi trên sàn nhà, thùng rác trước mặt anh ném đầy tàn thuốc, thậm chí có tro tàn vương vãi ra sàn nhà.

Anh còn ngậm nửa cây thuốc lá trong miệng, ngây ngốc nhìn cô.

Khuôn mặt anh đầy bất ngờ.

Hiển nhiên anh không nghĩ đến việc Dư Tễ Đan sẽ trở về sớm như vậy.

Dư Tễ Đan đặt bó hoa hồng Hứa Nghi Niên tặng cô ở trên tủ giày.

Vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu.

"Cả ngày nay anh ở nhà hút thuốc sao?"

Lý Mính Hưu đang muốn đứng lên, nghe thấy Dư Tễ Đan nói, anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác.

"Ngày thường che giấu khá tốt nhỉ, tôi không biết anh vẫn hay hút thuốc nhỉ?"

"Anh......" Lý Mính Hưu hết đường chối cãi.

Dư Tễ Đan liếc Mính Hưu một cái, tự mình đi vào phòng ngủ.

Lý Mính Hưu đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ thông gió, quay người lại, anh liền chú ý đến bó hoa hồng trên tủ giày.

Những chiếc gai trên hoa hồng đâm từng cái một vào tim anh.

Lý Mính Hưu chậm rãi đi vào phòng ngủ.

Dư Tễ Đan đang tìm quần áo.

Lý Mính Hưu ngồi lên mép giường, chăm chú nhìn bóng dáng Dư Tễ Đan không chớp mắt.

Động tác của cô đột nhiên dừng lại.

Sau đó cô lấy một cái áo lụa từ trong tủ quần áo.

Chiếc áo lụa mà Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan đều vô cùng quen mắt.

Là chiếc áo anh xé rách.

"Tôi thích nó nhất." Dư Tễ Đan nhàn nhạt nói, "Bị anh xé hỏng rồi."

Lý Mính Hưu cười một chút, sau đó ho khan vài tiếng, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Có thể sửa được."

"Được không?"

Dư Tễ Đan mặt không biểu cảm lấy một hộp kim chỉ từ trong tủ đầu giường, phí nửa ngày mới xỏ được chỉ vào cây kim, nhẹ nhàng đâm một kim, một chút lại một chút may lại.

Ánh mắt Lý Mính Hưu không ngừng di chuyển ở khuôn mặt cùng ngón tay đang may vá của Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan đột nhiên đặt áo lụa cùng kim chỉ xuống, lạnh lùng nói: "Tôi may không tốt."

"Để anh ——"

Lý Mính Hưu nhận đồ vật trong tay Dư Tễ Đan, từng đường kim mũi chỉ, dùng những đường may hoàn mỹ nhất có thể mà khâu lại chiếc áo lụa mà anh đã xé rách.

Dư Tễ Đan xem đến ngẩn người.

Căn bản cô muốn dùng chiếc áo lụa này làm khó dễ Lý Mính Hưu, muốn nói cho anh, bọn họ cũng giống nhau chiếc áo lụa này, thuận theo tự nhiên mà tan vỡ.

Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ đến, người đàn ông lớn xác như Lý Mính Hưu, lại thật sự sẽ may vá ......

Hơn nữa lại rất ra dáng ra hình.

Dư Tễ Đan ngước mắt lên, nhìn gương mặt của Lý Mính Hưu, mím môi, cô gọi tên anh:

"Lý Mính Hưu."

Lý Mính Hưu buông áo lụa trong tay, đôi mắt dịu dàng nhìn Dư Tễ Đan.

Anh thậm chí không dám nhìn thẳng vào cô — anh sợ rằng cô ghét bỏ anh may vá không tốt, anh càng sợ hãi cô lại nói những lời mình không muốn nghe.

Dư Tễ Đan hít thật sâu rồi nói một hơi:

"Lý Mính Hưu, anh thích tôi sao? Nếu anh thích tôi, vì sao không thể đường đường chính chính theo đuổi tôi? Tôi muốn đi hẹn hò cùng người đàn ông khác, anh đều không khó chịu, không ăn giấm sao? Tại sao anh không nói với tôi......" (ăn giấm: ghen)

Lời nói còn chưa dứt, Dư Tễ Đan liền bị kéo vào trong một cái ôm ấp, thật chặt, giống như cả đời sẽ không buông ra.

Lý Mính Hưu không ngừng hôn bên tai cô, giọng nói gần như là cầu xin: "Tễ Đan, đừng đi, em đừng đi...... Anh thích em, anh rất thích em......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro