Chương 24: Đường Chu cùng vợ Hải Âm xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan cảm thấy bản thân mình bị đánh trúng vào nơi mềm mại nào đó trong tim.

Cô chưa gặp một người đàn ông nào nói chuyện khép nép dịu dàng như thế này, đừng nói đến người đàn ông kia lại là Lý Mính Hưu......

Dư Tễ Đan khẽ xoay cổ, liền ôm lấy Lý Mính Hưu rồi tựa đầu lên bả vai anh, cô xúc động nói: "Nếu anh thích em, anh phải nói chứ, nói với em, lớn tiếng nói cho em biết! Tại sao anh lại không nói, chẳng lẽ hoàn toàn để cho em tự suy đoán sao? Anh làm nhiều việc như thế, không bằng cứ trực tiếp nói cho em biết, anh thích em, nhất châm kiến huyết (*)."

(*): lời nói trúng tim đen, trúng tâm sự

"Được rồi, anh nói, anh nói với em ——" Lý Mính Hưu càng khẩn trương ôm lấy Dư Tễ Đan, căn bản giọng nói của anh đã thích hợp nói lời âu yếm, bây giờ lại cố ý nói khẽ bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, nhu tình mật ý, giống như muốn chuốc say cô:

"Anh thích em, thích em, rất thích em, phi thường thích em, đặc biệt thích em......"

Dư Tễ Đan nhịn không được rụt cổ.

"Được rồi! Em nghe thấy rồi! Anh không cần nói nữa!"

Người đàn ông này thật là......

"Anh rất khó chịu, anh ghen! Cho nên ——" Lý Mính Hưu buông Dư Tễ Đan ra, nhẹ nhàng ôm eo cô, dỗ dành cô, "Em đừng đi hẹn hò cùng người đàn ông khác, đừng đi, được không?"

"...... Cùng người đàn ông này đi hẹn hò, được không?"

Dư Tễ Đan nhìn chằm chằm đôi mắt Lý Mính Hưu, cô biết rõ nếu như mình đồng ý đi với Lý Mính Hưu chính là không có trách nhiệm với Hứa Nghi Niên, là bất lịch sự với Hứa Nghi Niên ...... Nhưng cô vẫn là bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

Khóe miệng Lý Mính Hưu cong lên, khẽ cười.

***

Sau khi chấp nhận lời tỏ tình của Lý Mính Hưu, thế giới của Dư Tễ Đan quay cuồng, mơ mơ hồ hồ.

Vì sao lại lựa chọn Lý Mính Hưu mà từ chối Hứa Nghi Niên —— cô không ngừng tự hỏi bản thân mình vấn đề này.

Lý Mính Hưu là một người đàn ông vừa nguy hiểm vừa thần bí.

Trừ việc biết anh đã từng ở tù, tất cả những vấn đề khác của anh, một chút cô cũng không biết.

Anh không có công việc, cũng không có tiền, ngày thường đều phải dựa vào tiền sinh hoạt Dư Tễ Đan cho anh.

Nhưng anh lại có thể vì cô mà tạo ra "tuyết tháng tám", tổng chi phí khổng lồ bị một câu "Gần đây anh đi kiếm tiền" nhẹ nhàng bâng quơ che lấp cho qua.

Như vậy xem ra, có vẻ như anh khá có tiền......

Nhưng cho dù nói như thế nào, Hứa Nghi Niên đều thích hợp với cô hơn là Lý Mính Hưu —— cô biết rõ Hứa Nghi Niên, cha mẹ anh ta cùng chú thím hai có mấy chục năm giao tình, trường học cùng công ty đều cực kỳ tốt, bình thường giống như cô, gốc gác trong sạch.

Nhưng không ngờ cô lại vì Lý Mính Hưu mà từ chối nên vợ thành chồng cùng Hứa Nghi Niên.

Dư Tễ Đan ngồi trên sofa cầm di động, ánh mắt nhìn về phía Lý Mính Hưu đang hút bụi.

Chỉ một góc nghiêng chuyên chú là có thể thu hút ánh mắt của người khác đến nỗi không nỡ dời đi ——

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì gương mặt này?

Dư Tễ Đan tuyệt vọng mà nghĩ, mình thật là nông cạn ......

Sau đó cô tuyệt vọng mà nhấn nút gọi.

"Alô?" Là giọng của Hứa Nghi Niên.

"............" Dư Tễ Đan thập phần áy náy mà nói, "Tiểu Hứa, tôi về đến nhà thì phát hiện cún cưng bị bệnh, tôi phải chăm sóc nó, nếu một chút nữa tình trạng không tốt hơn, còn phải đưa nó đi bệnh viện, thật ngại quá, có thời gian tôi mời anh ăn cơm."

Nghe được những lời Dư Tễ Đan nói, người đang lau sàn Lý Mính Hưu sửng sốt.

Anh nhìn về phía Dư Tễ Đan với vẻ mặt không thể hiểu được.

Cún cưng??

Cún cưng bị bệnh......

Đấy không phải là anh sao?

"............" Hứa Nghi Niên tất nhiên bất mãn, "Cô nuôi chó từ khi nào vậy? Người nhà cô nói cô ở một mình, không nói cô có nuôi chó? Nó bệnh thật không đúng lúc, tiệm cơm Tây tôi muốn mời cô đến kia rất khó đặt được chỗ, là tôi cố ý đặt chỗ sớm mới được......"

Dư Tễ Đan thái độ thành khẩn mà liên tiếp xin lỗi: "Thật ngại quá, thật sự xin lỗi anh, tiểu Hứa."

"Vậy được rồi, chúng ta hẹn lại sau, cô chăm sóc tốt cho nó đi."

Vừa cúp điện thoại, Dư Tễ Đan thở phào một hơi.

Sau đó, có người ngồi xuống bên cạnh cô.

Người kia không nói gì ôm lấy bả vai cô, giọng chất vấn mang theo ý cười: "Cún cưng cái gì?! Cún cưng ở đâu? Ai là cún cưng!"

Dư Tễ Đan: Ta làm bộ ngắm phong cảnh khắp nơi.jpg

"Dư Tễ Đan! Địa vị của anh ở trong lòng em chính là cún sao?"

Dư Tễ Đan tránh khỏi Lý Mính Hưu, từ trên sô pha nhảy lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cún thì sao? Anh khinh thường cún à? Địa vị của chúng rất cao không phải sao! Trong lòng không ít chủ nhân nó là bảo bối, là bảo bối đó!"

Lý Mính Hưu tức khắc bật cười —— cô có biết bản thân đang nói gì không? Bảo bối sao? Không phải ý muốn nói anh là bảo bối của cô sao?

Dư Tễ Đan trở lại ngồi trên sofa, cảm xúc có chút hạ xuống: "Ai...... Thật là có lỗi với tiểu Hứa, lần hẹn hò trước bởi vì anh đột nhiên xuất hiện làm loạn khiến mọi người không vui vẻ mà chia tay, lần này lại...... Em cảm thấy mình có hơi quá đáng, anh ta tốn kém đặt bàn trước như vậy, em lại thả bồ câu. Ai, có cơ hội thật muốn gặp mặt xin lỗi anh ta."

Lý Mính Hưu: "............"

Suy nghĩ đầu tiên của Lý Mính Hưu chính là tên Hứa Nghi Niên bày trò khổ nhục kế.

Không ai hiểu phụ nữ hơn anh, đặc biệt là tâm đậu hủ của Tễ Đan nhà anh.

Một khi làm cho cô cảm thấy áy náy, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

"Nghe nói tiệm cơm Tây mà tiểu Hứa kia nói ăn khá ngon?"

Điểm đột phá đây rồi!

"Tễ Đan." Lý Mính Hưu ngăn cơn sóng dữ, "Hôm nay chúng ta không cần ăn ở nhà, nếu như tiểu Hứa kia khen ngon, chúng ta liền đến tiệm cơm Tây nếm thử?"

Dư Tễ Đan ngơ ngác nói: "Rất đắt đó!"

"Không có việc gì, không đắt, đi thôi ——"

Nói xong Lý Mính Hưu liền kéo tay Dư Tễ Đan.

"Bác sĩ đã dặn dò, anh không thể ăn dầu mỡ."

"Không có việc gì, đã qua vài ngày, bây giờ anh khá hơn rồi."

"............" Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu kéo lên từ trên sô pha, "Không đúng, tại sao anh lại biết tiệm cơm Tây mà tiểu Hứa đã đặt chỗ?"

Lý Mính Hưu: "............"

Cái bệnh nghề nghiệp này thật khiến người ta hít thở không thông......

Anh thuận miệng bịa chuyện: "Di động của em để lọt âm thanh, anh có thể nghe được hai người nói chuyện điện thoại, anh ta có nói tên."

Dư Tễ Đan vắt hết óc nhớ lại: "Anh ta có nói đâu......"

"Có nói!" Lý Mính Hưu chém đinh chặt sắt.

"Cho dù anh ta có nói, tiệm cơm Tây kia muốn ăn phải đặt chỗ trước, bây giờ hai chúng ta đến cũng không có đặt chỗ, ở cửa ăn hôi sao?"

"............" Lý Mính Hưu kéo Dư Tễ Đan vào phòng ngủ, lấy một cái váy màu xanh ngọc từ trong tủ quần áo ra, đưa cho Dư Tễ Đan, "Anh thích nhất em mặc màu xanh, em mặc chiếc váy màu xanh này đi, được không? Hay là em muốn mặc quần áo như bây giờ?"

Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu dời đi lực chú ý thành công, cô thuận theo chủ đề của anh mà suy nghĩ: "...... Thật ra em cũng không thích cái này lắm...... Nếu anh thích...... được thôi......"

Vài phút sau, Dư Tễ Đan thay váy xong, nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu uống thuốc, hai người mới ra cửa.

***

Hứa Nghi Niên không nói sai.

Tiệm cơm Tây kia thật sự từ vị trí đến trang trí đến phục vụ đều không thể bắt bẻ, tất cả đều rất cao cấp.

Ở cửa đúng thật có vài cặp đôi đang đứng xếp hàng chờ.

Vừa thấy hàng người xếp hàng ở cửa, Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu.

Cô nhỏ giọng nói thầm: "Tiểu Hứa có lẽ không gạt em, anh ta nói phải xếp hàng, anh còn một hai phải đến đây......"

Lý Mính Hưu không nói gì, chỉ là nắm tay Dư Tễ Đan đi thẳng một đường, nghênh ngang đi vào tiệm cơm Tây.

Dư Tễ Đan không rõ lý do hỏi Lý Mính Hưu: "Sao lại thế này? Anh gọi điện đặt chỗ trước rồi sao?"

"Ừa." Lý Mính Hưu thuận miệng đáp, nắm tay Dư Tễ Đan đi thẳng đến đại sảnh phía sau, đến một vị trí thanh nhã.

Sở dĩ nói "thanh nhã", chủ yếu là bởi vì khu vực này hoàn toàn trống rỗng, không có một người khách nào.

Lý Mính Hưu rất lịch sự kéo ghế cho Dư Tễ Đan, giúp cô chỉnh sửa lại, rồi mới ngồi xuống đối diện.

Dư Tễ Đan tò mò nhìn xung quanh khắp nơi: Rõ ràng có người xếp hàng ở cửa, nhưng vì sao bên này thà rằng trống không cũng không đón tiếp khách vào?

"Em muốn ăn gì?"

Lý Mính Hưu đưa thực đơn đến trước mặt Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan nhìn lướt hai trang, hít một ngụm khí lạnh, dùng tay che khuất hai bên miệng, dùng khẩu hình chỉ nói cho Lý Mính Hưu nghe:

"Đắt quá!"

Khóe miệng Lý Mính Hưu vẫn luôn mỉm cười mà nhìn Dư Tễ Đan.

Người phục vụ phụ trách gọi món ăn vội vàng đi đến.

Dư Tễ Đan ngước mắt xem xét.

Giày da cùng tây trang, không giống như là phục vụ, mà lại giống như quản lý đại sảnh?

Nhìn kỹ bảng tên trước ngực, quả nhiên là quản lý đại sảnh.

Dư Tễ Đan gãi đầu.

Bọn họ có là ai đâu mà đích thân quản lý lại đến ghi đơn gọi món?

Nhưng quản lý kia dường như không có nhìn thực đơn ở chỗ cô, mà nhìn chằm chằm vào Lý Mính Hưu.

Ánh mắt cùng biểu cảm thật ngoài dự đoán.

"Khụ khụ......"

Dư Tễ Đan hắng giọng.

Cô biết gương mặt Lý Mính Hưu có thể làm người khác ngỡ ngàng, nhưng vị quản lý này tốt xấu gì cũng là đàn ông, hơn nữa lại đang trong giờ làm việc, cần phải chuyên nghiệp một chút chứ!

"Ăn ——"

Dư Tễ Đan lại lật vài trang thực đơn, mẹ nó một trang lại một trang càng lợi hại hơn, nhìn đến giá cả cô liền không muốn ăn, cô cùng Lý Mính Hưu ăn xong bữa này, chắc phải cạp đất cả một tuần mất.

Nhưng đã ngồi đến lúc này, cũng không thể bỏ chạy rồi?

"Cho chúng tôi hai phần này ——"

Dư Tễ Đan chỉ chỉ trỏ trỏ trên thực đơn.

"Cái này ——"

"Còn có cái này ——"

Toàn bộ quá trình, Lý Mính Hưu cười cười nhìn Dư Tễ Đan, không nói gì.

Dư Tễ Đan chỉ vài món, phát hiện không có người đáp lại.

Cô ngẩng đầu, vị quản lý kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu!

Không chỉ là nhìn không chớp mắt, mà còn nhìn đến thất thần!

"Này này này!"

Vị quản lý kia nói với vẻ mặt khó tin: "Lý......"

Ánh mắt Lý Mính Hưu lúc này mới di chuyển khỏi Dư Tễ Đan, nhanh chóng liếc vị quản lý kia một cái.

Vị quản lý kia thức thời mà im lặng, bày ra vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp: "Xin lỗi, tiểu thư, vừa rồi là do tôi thất thần. Vừa rồi cô chọn những món nào, có thể nói lại cho tôi không? Tôi giúp cô gọi món ——"

Dư Tễ Đan đành phải gọi lại một lần nữa.

"Được, có việc gì cần gọi xin mời cô bấm chuông."

Sau khi quản lý đi khỏi, Dư Tễ Đan mặt ủ mày ê: "Thật đắt quá, hai chúng ta cái ăn xong bữa này, tuần tới phải thật tiết kiệm mới được!"

Dư Tễ Đan từ từ thở dài.

Ý cười càng tăng thêm bên khóe môi Lý Mính Hưu.

Nghĩ lại, Dư Tễ Đan hưng phấn mà xoa tay: "Bất quá nghĩ theo một góc độ khác, bò bít tết quý như vậy nhất định ăn rất ngon! Anh phải dùng lực nhấm nháp, dùng tâm nhấm nháp, tốt nhất có thể học lén một chút, sau này liền có thể ở nhà làm, tiết kiệm được rất nhiều đó."

Lý Mính Hưu cười một tiếng.

Anh đứng lên, vòng qua bàn ăn, sờ đầu Dư Tễ Đan: "Anh đi vệ sinh một chút."

Dư Tễ Đan gật đầu: "Ừa."

***

Tất nhiên Lý Mính Hưu không có đi đến phòng vệ sinh.

Tránh khỏi tầm mắt Dư Tễ Đan, anh liền quẹo lên cầu thang.

Mới vừa đi vài bước, liền đụng phải vị quản lý đang đi đến, vẻ mặt anh ta vẫn là khó tin như lúc vừa rồi: "Lý đại thiếu! Ông trời ạ, tôi thật không ngờ đó là anh, nhiều năm không gặp mặt như vậy, anh......" Anh ta dừng một chút, "Bây giờ anh sống tốt không?"

Lý Mính Hưu cũng cười: "Có phải anh nhận nhầm người rồi không?"

"Sao có thể? Tôi đi theo Giang tổng lâu như vậy, anh cùng Giang tổng anh em như thể tay chân, tôi có nhầm ai chứ không thể nào nhầm anh được! Cũng may năm đó anh ở trước mặt Giang tổng nói giúp tôi, nói tôi là nhân tài đáng bồi dưỡng, tôi mới có cơ hội một bước lên mây."

Vị quản lý vươn tay, ý vị thâm trường mà nói: "Huống chi, Lý đại thiếu anh mỗi một chỗ trên người đều không giống người thường, làm người khác khó quên."

Lý Mính Hưu bắt tay vị quản lý: "Lần trước tôi cùng Khách Tùng đến, có vẻ như anh không có ở đây. Công việc bên này khá tốt nhỉ, Khách Tùng làm gì có đầu óc kinh doanh ăn uống, ít nhiều cũng nhờ anh giúp đỡ."

"Ai u ai u, anh đừng siết chặt tay tôi."

Nói xong, vị quản lý giống như nhớ ra điều gì: "À đúng rồi, Lý nhị thiếu cũng đang ở đây."

Lý Mính Hưu tuy rằng ngoài miệng hỏi "Đường Chu?", nhưng anh không thể nghe thấy bất kỳ lời ngạc nhiên nào từ giọng nói của mình.

"Đúng vậy, còn có vợ cậu ấy."

Lý Mính Hưu nhướng mày: "Này ——"

Anh đi lên lầu cũng chính là vì đôi vợ chồng son này đến, bất quá bây giờ cũng không cần thiết: "Anh đi nhanh đi."

***

Lúc Lý Mính Hưu trở về, vài món ăn đã được mang lên.

Dư Tễ Đan đã bắt đầu ăn.

Cô vừa cắt miếng bò bít tết vừa mơ hồ nói: "Ăn thật ngon."

"Ngon thì ăn nhiều một chút."

Lý Mính Hưu căn bản không có ăn gì, anh cắt phần thịt bò của mình rồi gắp sang đĩa của Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu không ngừng gắp thức ăn sang đĩa của cô: "Anh cũng ăn đi, tại sao lại không ăn?"

Lý Mính Hưu cố ý đùa Dư Tễ Đan, nói một cách thần bí: "Thật là đắt, chúng ta không thể mỗi tháng đều ăn một lần được, nhưng bây giờ anh đang cảm thấy không khỏe, không biết ngày hôm qua em cho anh ăn cái gì, sáng sớm phải đi WC tận ba lần. Thật sự bất lực, em đành phải ăn giúp anh rồi."

Về chuyện đau bụng, Lý Mính Hưu thật sự không nói dối.

Canh xương sườn bí đao nửa sống nửa chín kia của Dư Tễ Đan quá khủng bố, thực sự khiến anh làm bạn thân với WC.

Lý Mính Hưu nói như vậy, Dư Tễ Đan tự nhiên không khách khí nữa.

Cô đang ăn uống thỏa thích, phía sau đột nhiên có người thăm dò gọi tên cô: "Tễ Đan?"

Dư Tễ Đan cắn nĩa quay đầu lại.

Một đôi tuấn nam mỹ nữ đang ân ái khoác tay nhau.

Dư Tễ Đan chớp chớp mắt, buông nĩa đứng lên: "Đường Chu, Hải Âm?"

Bùi Hải Âm đi đến, nắm lấy tay Dư Tễ Đan, "Vết thương của chị tốt hơn chưa? Em mới trở về từ Mỹ, cũng chưa thời gian đi thăm chị."

—— Thời điểm Dư Tễ Đan bị thương nằm viện, Bùi Hải Âm theo Lý Đường Chu đến bệnh viện thăm cô, cô thật sự ngưỡng mộ những cô gái dám gả vào nhà giàu, chỉ có thể nói là vừa đáng thương vừa thật đáng buồn. Cho nên ấn tượng của cô đối với Bùi Hải Âm cũng khá tốt.

"Đều tốt rồi." Dư Tễ Đan mỉm cười, "Chúc mừng em đã nhận được giải nhất của Annie Adams! Nữ thần đàn hạc chúng ta ~"

Bùi Hải Âm vỗ nhẹ mu bàn tay của Dư Tễ Đan: "Đừng lấy chuyện cười trên Weibo chọc em!"

Lúc này, một bàn tay đặt lên vai Bùi Hải Âm.

Người đến đúng là Lý Đường Chu.

Anh ta mặt không cảm xúc mà nhìn Dư Tễ Đan, lại nhìn Lý Mính Hưu:

"Xem ra anh đã tự theo đuổi được rồi, còn cần sự giúp đỡ của bọn em không?"

Tay Lý Mính Hưu đang cắt miếng bò bít tết dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro