Chương 25: Cả đời của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Thời gian yên lặng ngắn ngủi.

Dư Tễ Đan dáng vẻ nghi ngờ, hết nhìn Lý Mính Hưu lại nhìn sang Lý Đường Chu vài lần.

Lý Mính Hưu ngừng một chút, lại bắt đầu như không nhìn thấy mà tiếp tục cắt miếng bò bít tết.

Vài giây sau, anh ngẩng đầu, trên mặt chỉ có vẻ bối rối: "A? Vị tiên sinh này đang nói chuyện với tôi sao?"

Sau đó anh nhìn Dư Tễ Đan với vẻ mặt đầy nghi vấn, hỏi: "Bọn họ là......?"

Làm ra vẻ như anh thật sự mới gặp Lý Đường Chu, Bùi Hải Âm lần đầu tiên.

Không chỉ Lý Đường Chu, cả Bùi Hải Âm cũng đều ngây người —— cô hoàn toàn bị thuyết phục bởi vị đại ca này, quả nhiên là thiên hạ vô địch không biết xấu hổ ......

Sao mà đại ca có thể không biết xấu hổ mà theo đuổi chị dâu như vậy!

Tuy rằng Lý Đường Chu là đứa em chuyên gia phá đám, nhưng Bùi Hải Âm chính là cô em tốt, cô thuận theo Lý Mính Hưu mà diễn kịch: "Chị Tễ Đan, anh ấy là......?"

Lý Đường Chu: "............"

Mặt dù từ tận đáy lòng anh muốn làm mất mặt mũi Lý Mính Hưu, nhưng anh không có cách nào làm mất mặt Bùi Hải Âm.

"Ừm ——" Dư Tễ Đan hoàn toàn bị kỹ thuật diễn siêu chân thật của Lý Mính Hưu lừa gạt, cô định thần lại, giới thiệu Lý Đường Chu: "Người này chính là Lý nhị thiếu tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Kinh chúng ta......"

Dư Tễ Đan không biết hình dung hào môn thế gia như thế nào, cũng không thể trực tiếp trước mặt người ta mà nói hai chữ "hào môn", cô liền đơn giản nói thẳng vào chủ đề: "Anh ta là thương nhân, có tiền, rất có tiền, cực kỳ có tiền."

Lại giới thiệu Bùi Hải Âm: "Cô gái xinh đẹp chính là vợ cậu ấy, là người đạt giải nhất của Annie Adams, chính là 'nữ thần đàn hạc' được đặc biệt yêu thích ở trên mạng."

Lại quay sang Lý Mính Hưu: "Anh ấy tên là Lý Mính Hưu, cũng thật khéo, cùng họ với nhị thiếu, đều họ Lý."

Lý Mính Hưu giọng không biểu cảm: "Họ 'Lý' của tôi là siêu cấp thế gia vọng tộc, phổ biến khắp nơi."

Dư Tễ Đan gật gật đầu.

"Vậy anh ấy là ai?" Bùi Hải Âm chớp đôi mắt hỏi Dư Tễ Đan, "Anh ấy là...... bạn trai của chị sao?"

Động tác cắt thịt bò của Lý Mính Hưu ngừng một chút, tâm tình vô cùng thấp thỏm.

Thậm chí cả Lý Đường Chu cũng giương mắt nhìn về phía Dư Tễ Đan.

Ba người ở đây đều đang chờ đợi cô trả lời.

Dư Tễ Đan nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mà Bùi Hải Âm hỏi.

Lý Mính Hưu là bạn trai cô?

Tất nhiên còn chưa phải......

Vậy phải giới thiệu là gì đây?

"............" Dư Tễ Đan bỗng nhiên nở nụ cười, trả lời đúng sự thật, "Anh ấy là khách trọ của chị."

Lý Mính Hưu hơi hơi cúi đầu xuống, lại bắt đầu giúp Dư Tễ Đan cắt thịt bò, nhưng ánh mắt ngăn không được mất mát.

Bùi Hải Âm kéo tay Dư Tễ Đan, quay sang phía Lý Đường Chu: "Đường Chu, em muốn ở lại nói chuyện với chị Tễ Đan một chút."

Vì thế liền tạo nên một tình huống kì lạ ——

Anh em thân thiết giả bộ không quen biết.

Chị em dâu lại giống như chị em thân thiết.

***

Dư Tễ Đan cùng Bùi Hải Âm trò chuyện không ngừng.

Lý Mính Hưu đứng dậy, đi đến hành lang lầu ba, tầm nhìn thật tốt —— phóng tầm mắt liền thấy rõ ánh đèn trong bóng tối.

Lý Mính Hưu đứng bên lan can, đầu ngón tay vừa bật lửa, chưa hút được gì đã cháy đến đầu lọc —— gió đêm thật sự quá lớn, cả tóc và áo đều bị thổi tung, cũng không thể hút thuốc được.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

"Đến rồi à?"

Lý Mính Hưu xoay người lại, người đến quả nhiên là Lý Đường Chu.

—— Em trai anh.

Lý Đường Chu đi đến bên cạnh Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu lấy hộp thuốc đưa cho Lý Đường Chu —— hành động theo thói quen trong nhiều năm.

Lý Đường Chu nói bâng quơ: "Em bỏ rồi."

Lý Mính Hưu nhướng mày.

"Em cùng Hải Âm muốn có em bé, cho nên liền bỏ."

"Được rồi." Lý Mính Hưu cười như không cười, "Bị vợ quản liền ăn ngay nói thật, anh cũng sẽ không chê cười cậu."

"............" Lý Đường Chu cười lạnh một tiếng, "Anh có muốn bị quản cũng không có vợ để bị quản."

Lý Mính Hưu: "............"

Đau lòng ......

"Chuyện của anh với cha là như thế nào?" Lý Đường Chu nhíu mày, "Anh ra ngoài lâu như vậy rồi, thật sự không muốn hòa giải với cha sao?"

"Đời này anh cùng cha không thể nào hòa giải được, bảy năm trước là ông ấy muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh, cũng bình thường thôi, là anh làm mất mặt ông." Giọng Lý Mính Hưu lạnh như băng, "Mà bây giờ cũng không có khả năng hòa giải, ông ấy không chịu chấp nhận Tễ Đan, hận thấu xương, nhưng anh đã chọn Dư Tễ Đan rồi, ông ấy vẫn cho rằng anh là đứa nghịch tử không có cách nào cứu chữa như trước đây."

"Anh và Dư Tễ Đan là như thế nào?" Lý Đường Chu nghiêm túc nói, "Em và Hải Âm có thể giúp anh một lần, nhưng đâu thể giúp anh một trăm lần? Đấy cũng không phải là biện pháp về lâu về dài. Hơn nữa, anh có biết bản thân mình đang làm gì không? Hiện giờ anh đang làm một chuyện cực kỳ vớ vẩn, có biết không? Anh nói dối cô ấy, anh vậy mà lại lừa cô ấy ——"

"Cô ấy sớm muộn rồi cũng sẽ phát hiện manh mối, sẽ phát hiện chân tướng, nếu thật sự đến ngày đó, anh phải làm sao?"

Lý Mính Hưu nhắm mắt.

"Trong tình yêu và hôn nhân quan trọng nhất chính là thẳng thắn thành khẩn." Lý Đường Chu nhẹ giọng nói, "Đôi khi phải bất đắc dĩ đưa ra một lời nói dối thiện ý, nhưng anh quá gan rồi, chuyện lớn như vậy anh cũng dám nói dối?"

"Anh làm gì bây giờ? Anh có thể làm gì bây giờ?!" Lý Mính Hưu nhìn về phía Lý Đường Chu, "Sự việc năm đó cậu cũng chứng kiến, tuy rằng khi đó cậu còn nhỏ tuổi, nhưng anh tin tưởng cậu sẽ tự hỏi, giống như người trưởng thành mà tự hỏi —— nếu hiện tại anh không nói dối cô ấy, cũng sẽ giống như năm đó, cô ấy sẽ không chấp nhận anh, vĩnh viễn sẽ không."

"Đại ca, anh và em không giống nhau." Lý Đường Chu vỗ vai Lý Mính Hưu, "Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ thời khắc ra đời, liền xác định anh là thiên chi kiêu tử (*), cả đời đều sẽ vinh hoa phú quý......"

(*): con cưng của trời

"Thiên chi kiêu tử? Anh cũng đã từng cho là vậy, anh cho rằng dù đến bất cứ nơi nào, người khác đều phải tôn trọng cung kính anh, anh có khối tài sản dùng cả đời cũng không hết, ông nội anh, ông ngoại, cha, mẹ, cùng bản thân anh ——"

"Thậm chí sau này khi phu nhân đưa cậu vào cửa lớn Lý gia, anh cũng cảm thấy không có gì, bởi vì anh cảm thấy địa vị của mình không thể bị lay động."

Lý Mính Hưu cười một tiếng, ánh mắt phảng phất muốn xuyên qua thời gian.

"Nhưng khi anh gặp Tễ Đan, mới biết được những điều đó đều không có ý nghĩa gì, mục tiêu theo đuổi của anh từ đầu đến cuối chỉ có cô ấy mà thôi. Anh thậm chí bắt đầu chán ghét bản thân mình là đại thiếu gia, nếu anh sinh ra ở một gia đình bình thường, như vậy anh cùng Tễ Đan có phải đã sớm tu thành chính quả hay không, những chuyện đáng tiếc kia cũng không tồn tại?"

"Đại ca, anh thật khác người, có phải đàn ông giống như anh gần như tuyệt chủng cả rồi đúng không?"

Vài giây sau, Lý Đường Chu cảm khái nói: "Mọi người đều nói với em rằng đã bị anh phá hoại chuyện tình cảm, tuy rằng sự thật cũng là như vậy, nhưng hiện tại em chỉ muốn cảm ơn vì anh đã 'phá'."

Lý Mính Hưu hơi cong khóe miệng, ý cười tràn đầy: "Cậu là muốn nói, nếu anh không 'phá' cậu, cậu cũng sẽ giống như những cậu ấm khác, không chủ động cự tuyệt những cám dỗ đó, bị mỹ nữ vờn quanh, sau đó buông thả bản thân sao?"

Lý Đường Chu nhún vai: "...... Như vậy em sẽ không xứng đáng với Hải Âm của em."

***

Lý Mính Hưu cùng Lý Đường Chu một trước một sau quay trở lại.

Trò chuyện thêm vài phút, Bùi Hải Âm và Lý Đường Chu rời đi trước.

Lý Mính Hưu đem toàn bộ thịt bò đã cắt chuyển sang đĩa của Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan xiên một miếng thịt bò, "Hôn nhân nhà hào môn...... thật là đáng sợ. Nếu gặp được người chồng đáng tin cậy thì còn được, nếu không...... Thật bi ai giống như phụ nữ ở thâm cung trong mấy phim phát trên TV."

Lý Mính Hưu một bên đưa súp rau củ cho Dư Tễ Đan, một bên hỏi: "Trông cô ấy không phải rất hạnh phúc sao?"

"Đúng vậy." Dư Tễ Đan lại ăn một miếng thịt bò, "Cô ấy gặp được Lý Đường Chu, Lý Đường Chu lại có tiếng không chạm vào phụ nữ, nghe nói có thể là do bóng ma tâm lý...... Cậu ấm nhà có tiền không phải chưa gặp qua, nhưng người giống Lý Đường Chu như vậy chính là độc nhất, chính là Hải Âm gặp được người đàn ông tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không thể biết tường tận việc trong nhà hào môn, Lý Đường Chu có quyền thế, tương lai cậu ta có thể không bị cám dỗ bởi thế giới hoa mỹ hay không, chúng ta cũng không biết được."

Dư Tễ Đan đưa ra kết luận: "Cho nên chúng ta vẫn là cách xa người có tiền một chút ——"

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng rũ mắt.

Dư Tễ Đan quét sạch thức ăn trên bàn, chờ đến khi họ thanh toán, vị quản lý kia nói với bọn họ: "Vừa rồi Lý nhị thiếu cùng vợ cậu ấy đã giúp hai vị thanh toán rồi ạ."

Dư Tễ Đan nhìn nhìn Lý Mính Hưu, nhịn không được nở nụ cười: "Đúng là người có tiền."

***

Tuy rằng bây giờ đã là cuối hè, nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn làm người ta khó chịu, chỉ có buổi tối là mát mẻ hơn được một chút.

Rất nhiều người sẽ lựa chọn ra ngoài tản bộ, dắt chó đi dạo.

Dư Tễ Đan ở tiệm cơm Tây ăn không ít, hai người không ngồi xe mà đi bộ về nhà cho tiêu cơm.

Hai người chậm rãi đi trên đường, ngang qua một công viên.

Quảng trường công viên rộng lớn, khắp nơi đều là người —— người già ngồi trên bồn hoa quạt gió nói chuyện phiếm, mấy cặp yêu nhau thì trốn trong góc nói chuyện yêu đương, trẻ em cười đùa chạy nhảy trên quảng trường.

Ở trung tâm quảng trường là một đài phun nhạc nước lớn.

Bên cạnh đài phun dựng một sân khấu tạm, trên sân khấu có người chủ trì, còn có mấy đôi nam nữ, ở dưới có không ít quần chúng vây xem.

Lý Mính Hưu căn bản không có chút hứng thú gì với những sự kiện này.

Lúc đi ngang qua sân khấu, anh phát hiện Dư Tễ Đan dừng chân.

Lý Mính Hưu nhìn theo ánh mắt Dư Tễ Đan —— cô đang nhìn một con gấu bông lớn màu trắng trên sân khấu.

"Em thích nó à? Nếu thích thì ngày mai anh sẽ mua cho em một con."

Dư Tễ Đan tiếc nuối mà quay đi, cô liếc Lý Mính Hưu một cái, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không thích. Em không phải mấy cô bé nữ sinh, lớn thế này rồi, còn ôm con gấu ngốc nghếch ấy cái gì......"

Cô học giọng điệu của mấy diễn viên trong phim võ thuật trên TV: "Đồn đến tai giang hồ, còn ra thể thống gì?"

Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan không chớp mắt.

"Anh mà mua cho em em liền quăng nó ra ngoài đấy." Dư Tễ Đan dọa dẫm, "...... Tiễn luôn cả anh."

Lý Mính Hưu cười nhẹ, lại nhìn lên sân khấu ——

Vài giây sau, anh liền biết mấy người trên sân khấu đang làm gì.

Tất nhiên là đang quảng cáo.

Nhưng vì để hấp dẫn quần chúng vây xem, tăng tương tác với khán giả, trên đó đang diễn ra một số hoạt động nhỏ.

Những cặp đôi đang đứng trên kia là những người tham gia hoạt động này.

Con gấu bông lớn màu trắng kia là phần thưởng cho người chiến thắng......

Lý Mính Hưu đã nắm tay Dư Tễ Đan đi lên sân khấu.

Bọn họ mới vừa lên sân khấu, người xem phía dưới liền hoan hô ——

Dư Tễ Đan dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết tiếng hoan hô đó là dành cho gương mặt của Lý Mính Hưu.

Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ đến Lý Mính Hưu trực tiếp kéo cô lên sân khấu......

Cô tránh phía sau Lý Mính Hưu, không ngừng đập đập lưng anh: "Này này! Chúng ta không phải người yêu, lên tham gia cái này làm gì? Lỡ như là thi hôn môi gì đó, chúng ta phải làm sao?"

Lý Mính Hưu nhướng mi.

Nếu là thi hôn môi thì tốt rồi, anh có thể dùng đủ loại tư thế mà hôn Dư Tễ Đan hẳn hai giờ đồng hồ, không cái nào trùng cái nào!

"Được rồi, vòng này dành cho các cặp đôi tham gia, kế tiếp sẽ có các hoạt động khác, còn có hoạt động đặc biệt dành cho người già và trẻ em, mọi người đừng rời đi nhé ——"

Người chủ trì hào hứng nói.

"Chủ đề của hoạt động này là tình yêu, mọi người có muốn nhìn bọn họ thi hôn môi không?"

Quần chúng vây xem phía dưới náo nhiệt, hô lớn: "Muốn!!!!"

Dư Tễ Đan rụt cổ.

Trời ạ...... làm sao bây giờ?

Một câu thôi: Cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo xuống.

"Ha ha ha...... Quả nhiên mọi người đều thích thi hôn môi à? Nhưng mà mọi người à không thể cứ lúc nào cũng phải xem các cặp đôi thi hôn môi chứ ~ chẳng có gì mới cả, hơn nữa mọi người xem mấy cặp đôi trẻ này, nếu thật sự cho bọn họ thi hôn môi, chẳng phải bọn họ sẽ hôn đến tận sáng mai sao?"

Người chủ trì hài hước khiến cho mọi người dưới sân khấu cười vang.

"Lần này chúng ta hãy cùng tham gia một hoạt động vừa độc đáo lại kích thích —— nhà trai ôm nhà gái, xoay vòng tại chỗ, đôi nào quay được nhiều vòng nhất, đôi đó chiến thắng, thế nào?!"

Nhóm quần chúng vây xem gào rú: "Được!!!"

Mặt khác ở trên sân khấu mấy cặp đôi liền thì thầm với nhau.

Dư Tễ Đan cũng lôi kéo cánh tay Lý Mính Hưu: "Xoay vòng cũng thật khủng khiếp ...... Một khi không cẩn thận liền té ngã, bây giờ chúng ta đi còn kịp, Lý Mính Hưu, bây giờ chúng ta ......"

Dư Tễ Đan không có nói câu kế tiếp.

Bởi vì Lý Mính Hưu đã ôm trọn cô trong lòng ngực, đôi tay bám lấy hông cô.

"Lý......"

Cô đã bị đối phương ôm lên.

Trong tư thế ôm, anh đem đôi chân cô vòng quanh eo mình, một tay đỡ mông, một tay đặt ngang eo.

Dư Tễ Đan động đậy, cô sợ hai người trực tiếp té ngã, liền vội vàng mở hai tay ra, ôm cổ Lý Mính Hưu thật chặt.

Thậm chí gương mặt của hai người đã dán sát vào nhau.

"Anh thật sự muốn xoay sao?" Dư Tễ Đan lẩm bẩm, "Chúng ta có thể rời khỏi sân khấu hay không......"

Người chủ trì đã lớn tiếng đếm ngược:

"Ba ——"

Mấy cặp đôi khác xem ra cũng đã chuẩn bị xong.

Giọng Lý Mính Hưu quanh quẩn bên tai cô: "Không thể."

"Hai ——"

"Ôm chặt anh!"

"Một!"

Bắt đầu!

Trước mắt Dư Tễ Đan tức khắc trở nên mơ hồ.

Chỉ hai ba vòng, cô liền bắt đầu hôn mê.

Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt chôn thật sâu bên cổ Lý Mính Hưu.

Vèo.

Vèo ——

Dư Tễ Đan hai tay ôm chặt Lý Mính Hưu.

Choáng quá đi ......

Trời đất quay cuồng.

Người chủ trì cầm micro hét đến tê tâm liệt phế.

Quần chúng vây xem như dường như bốc cháy hừng hực.

Thật choáng thật choáng.

Trong một lúc Dư Tễ Đan sắp quên mất chính mình là ai.

Quên mất cô đang làm cái gì.

Dần dần, tiếng gào che trời lấp đất không còn nữa, bên tai cô chỉ còn lại tiếng hít thở của Lý Mính Hưu.

Dường như vạn vật trên thế giới toàn bộ biến mất, chỉ còn có cô và anh.

Tiếng hít thở của anh cùng tiếng tim đập.

Dư Tễ Đan không biết cuộc thi kết thúc khi nào.

Chờ đến khi cô ý thức được cuộc thi đã kết thúc, người chủ trì đã vọt tới bên cạnh cô, dùng micro gào rống: "Chúc mừng!! Chúc mừng hai người!!! Chàng trai này hoàn thành 120 vòng!! Chúc mừng cô gái giành được quà tặng của chúng tôi!!!"

Quần chúng vây xem phía dưới còn nhiều hơn trước, tiếng hoan hô có thể nói dời non lấp biển.

Dư Tễ Đan chậm rãi mở mắt.

Cô cùng Lý Mính Hưu còn ôm nhau thật chặt.

Cô thật muốn nôn, lại càng muốn khóc.

Dư Tễ Đan ngẩng mặt lên, thấy đôi mắt Lý Mính Hưu hơi nheo lại, nhíu mày, môi trở nên trắng bệch.

"Anh thấy thế nào?" Dư Tễ Đan nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lý Mính Hưu, "Có khó chịu không? Có muốn nôn không?"

Trong tình huống này mà Lý Mính Hưu còn tươi cười với cô: "Yên tâm, anh không sao."

Người chủ trì ở bên cạnh kích động quần chúng vây xem.

Một trận gào thét.

Người chủ trì ra hiệu cho đám đông yên lặng:

"Như vậy bây giờ chúng ta phỏng vấn chàng trai này một chút, xin hỏi làm sao anh có thể ôm bạn gái xoay hơn một trăm hai mươi vòng?"

Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan trong ngực, nhẹ nhàng cười nói: "Bởi vì tôi đang ôm trong ngực người mà dù có cho tôi cả thế giới tôi cũng không muốn trao đổi —— cả đời của tôi."

"Tôi nói với chính mình, nếu tôi ngã xuống, như vậy tôi sẽ mất cô ấy, ngay lúc đó như được tiếp thêm sức mạnh, tôi muốn cả đời sẽ không bao giờ ngã xuống."

Đừng nói tới quần chúng vây xem ở dưới, cả người chủ trì cũng gào thét: "A a a a a a! Quá lãng mạn! Quá cảm động đi! Cô gái này, cô thật là tốt số quá a a a a! Phải thật quý trọng a a a!"

Dư Tễ Đan ngơ ngác nhìn Lý Mính Hưu, khóe mắt lấp lánh nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro