Chương 27: Bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan thức dậy trong một vòng tay rộng lớn.

Cô khẽ mở mắt, liền lập tức nhắm chặt lại.

Cô cô cô cô......

Cô đang gối đầu lên nơi nào thế này? Bàn tay đang đặt ở nơi nào thế này?

Những ký ức mơ hồ trong bóng tối dần trở lại trong tâm trí cô.

Đêm qua...... Cô rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn gì?

Cô dường như cảm thấy rất lạnh, sau đó không quan tâm gì cả mà liều mạng chui vào vòng tay Lý Mính Hưu ......

Trước khi ngủ cô còn nhất quyết cảnh cáo Lý Mính Hưu không được chạm vào mình, nếu không cô liền đánh chết anh. Nhưng lại không nghĩ tới chỉ chớp mắt, tình hình lại đột nhiên biến thành như thế này ——

Bây giờ cô thế mà lại nằm trong ngực anh!

Lấy vai anh làm gối, còn bàn tay thì đặt ở ngực anh.

Cái này ......

Hành vi này của cô hoàn toàn khớp với thành ngữ: Nhào vào trong ngực _(:з" ∠)_

Lý Mính Hưu đương nhiên phát hiện Dư Tễ Đan đã tỉnh, anh biết hiện tại tâm lý của đối phương khẳng định đã bị ảnh hưởng khá nhiều, anh phải cho đối phương thời gian để tự mình tiếp nhận và bình tâm trở lại, liền cố ý không nói gì, cũng không có hành động gì, chỉ là dùng đầu ngón tay vuốt ve gương mặt của đối phương.

Dư Tễ Đan cảm giác được ngón tay của Lý Mính Hưu xoa xoa trên mặt mình.

Cuối cùng, đầu ngón tay anh đặt lên môi cô, nhẹ nhàng chà xát, cũng nói không rõ là yêu thương...... hay là trêu chọc ......

Dư Tễ Đan: "............"

Đầu óc cô cũng muốn đóng băng luôn rồi.

Nhưng trong chuyện này là cô chủ động "nhào vào trong ngực" đối phương, bây giờ cô mà có muốn cho Lý Mính Hưu một đấm thì cũng không có lý do gì hợp lý để đấm cả.

Ngay thời điểm đầu ngón tay Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cạy mở cánh môi cô, Dư Tễ Đan mở to mắt.

Cô là người trưởng thành, lại không phải là tiểu bạch thỏ, cô đương nhiên biết nếu lại mặc kệ để Lý Mính Hưu làm xằng làm bậy, tiếp theo sẽ xuất hiện những hành động cực kỳ ám muội!

Cô dùng sức vùng ra khỏi lồng ngực Lý Mính Hưu, xoay người ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh: "Anh đừng có mà được đà lấn tới, được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Lý Mính Hưu vẻ mặt vô tội, bày ra dáng vẻ của người bị hại: "Đêm qua là em nhất định đòi anh ôm lấy, buông ra một chút em liền làm nũng bắt anh phải tiếp tục ôm, anh chỉ lo chăm sóc em, cũng không ngủ ngon."

"............"

Mặt cùng hai bên tai Dư Tễ Đan nhanh chóng đỏ hết cả lên.

Tại sao tối qua đột nhiên cô lại cảm thấy lạnh như vậy?

Cô quay đầu nhìn đến điều hòa trong góc phòng mình. Bốn bề yên tĩnh, cô cảm thấy không có vấn đề gì.

Vậy thì không phải......

Cứ cho rằng Dư Tễ Đan biết được điều hòa có vấn đề, cô cũng không có cách nào đoán ra được việc kia.

Bởi vì cô thật sự xem nhẹ sự mặt dày của Lý Mính Hưu —— cô biết Lý Mính Hưu không biết xấu hổ, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến anh thật mặt dày đến độ này!

Thậm chí cả chiêu trò âm hiểm xấu xa kia cũng nghĩ ra được!

Dư Tễ Đan đánh đòn phủ đầu, hừ lạnh một tiếng: "Đêm qua em gặp ác mộng, kai chỉ là việc ngoài ý muốn! Tốt nhất là anh quên hết chuyện tối qua đi, xóa sạch nó, về sau tuyệt đối không cho phép nhắc lại, nếu không ——"

Lý Mính Hưu nhướn mày, giọng đầy ý cười mà lặp lại: "Nếu không thì ......?"

"............"

Anh không cười còn tốt, cười như thế này chẳng khác gì đang cười nhạo cô.

Dư Tễ Đan càng thêm giận sôi máu, bóp chặt cổ Lý Mính Hưu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nếu không...... em sẽ khiến anh hối hận về những hành động của mình!"

Đánh Lý Mính Hưu một cái, Dư Tễ Đan thoải mái đi vào phòng tắm rửa mặt.

Cô vừa ngân nga một khúc nhạc, vừa nhanh chóng đánh răng.

Đến khi đánh răng xong rồi, cô không thể tiếp tục ngân nga nữa......

Bởi vì cô chợt nhận ra một điều không hề tốt tí nào.

Một loạt hành động của cô cùng Lý Mính Hưu ở trên giường lúc nãy ——

Chẳng khác nào một đôi vợ chồng trẻ ve vãn yêu thương nhau lúc sáng sớm!

***

Đến văn phòng, thay cảnh phục, tâm trí Dư Tễ Đan chỉ toàn về mối quan hệ của cô cùng Lý Mính Hưu gần đây.

Vì sao lại trở thành tình huống không thể hiểu được như thế này?

Tiếp theo cô phải làm gì bây giờ? Hai người họ nên làm gì?

Dư Tễ Đan ngồi vào bàn làm việc, mở tập tài liệu, bật máy tính lên.

Trong đầu cô vẫn toàn là hình ảnh của Lý Mính Hưu như cũ.

Nói là bệnh nghề nghiệp của cảnh sát cũng được, nói là tình cảm cá nhân của cô cũng được —— cô thật sự muốn biết tất cả mọi chuyện của anh, vì thế trong vô thức, trong đầu toàn là hình ảnh của Lý Mính Hưu.

Đến cuối cùng là vì sao?

Có lẽ sự thần bí lại nguy hiểm mà đàn ông mang đến cho phụ nữ, là điểm thu hút bẩm sinh.

—— Lực hấp dẫn chí mạng.

Nó làm cho một cảnh sát có thể nói là ưu tú, cuồng công việc như cô nhìn đống tư liệu cùng hồ sơ tầm mười phút cũng không tiếp thu được một chữ nào.

Trong đầu lặp đi lặp lại chỉ có gương mặt của anh.

Một tiếng gõ cửa kéo Dư Tễ Đan từ "vòng xoáy" mang tên Lý Mính Hưu trở về với công việc.

"Mời vào ——"

"Sở phó, đây là ghi chép chị cần lúc trước, còn có...... Em đã thu thập tất cả các tài liệu có liên quan có thể tìm thấy trong phòng lưu trữ, toàn bộ đều ở đây."

Người đến đúng là Phương Gia Mai.

Dư Tễ Đan ngẩng đầu nhìn Phương Gia Mai, chỉ vào một góc bàn làm việc: "Được rồi, đặt lên bàn cho tôi, sắp xếp những thứ này tốn giờ lắm phải không? Vất vả cho mọi người rồi!"

Phương Gia Mai đứng ở phía trước, hoàn toàn là cái dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Dư Tễ Đan tiếp tục làm việc.

Ai mà biết được đám người Phương Gia Mai lại muốn bày vẽ chuyện gì, cô không thèm để ý.

Sau vài phút, Dư Tễ Đan bị nhìn chằm chằm đến phiền: "Cô còn có chuyện gì khác à?"

"............" Phương Gia Mai đánh giá Dư Tễ Đan một lượt, do dự một lát rồi mới nói, "Sở phó, ngày mai là cuối tuần, tối hôm nay bọn em muốn ra ngoài liên hoan, chị cũng góp mặt nhé, dẫn theo cả bạn trai nữa."

Dư Tễ Đan dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng.

Cô liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu màn kịch của bọn họ.

Chắc chắn là bởi vì Hứa Nghi Niên trực tiếp ôm hoa hồng đến cục cảnh sát đón cô, trong mắt mọi người anh ta đã đủ đẹp trai, chỉ là anh ta không nhiều tiền lắm, tổng kết lại có thể nói là không bằng ông chủ nhỏ của Phương Gia Mai, thậm chí có thể không bằng rất nhiều người khác.

Họ chỉ muốn bí mật so sánh với cô, nhưng họ không thể so sánh trên phương diện công việc, liền dứt khoát so sánh về phương diện bạn trai.

Nhưng bất kể Hứa Nghi Niên có phải là bạn trai của Dư Tễ Đan hay không, cũng không nên đến buổi "Hồng Môn Yến" kia, không cần phải bị đặt lên bàn cân so sánh với người khác.

Hứa Nghi Niên chính là Hứa Nghi Niên, là Hứa Nghi Niên độc nhất vô nhị trên thế giới này.

"Xin lỗi, công việc của chúng tôi đều rất bận, không có thời gian, buổi tối tôi cũng muốn tăng ca, sau này có thời gian thì đi."

Dư Tễ Đan không thẳng thắn nói rằng Hứa Nghi Niên không phải bạn trai cô, mà là trực tiếp từ chối lời mời.

Phương Gia Mai không muốn bỏ qua cơ hội tốt này: "Ai nha, sở phó chị không cần ngại, không cần phải ngượng ngùng, mọi người đều là đồng nghiệp, tương lai hai ngươi kết hôn, sớm hay muộn gì mọi người cũng muốn gặp mặt mà......"

Dư Tễ Đan cũng không ngẩng đầu: "Vậy chờ đến khi tôi kết hôn rồi nói sau."

Ý tứ rõ ràng muốn đuổi khách.

Phương Gia Mai nhún vai, mất hứng mà rời đi.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Dư Tễ Đan liền thở dài.

Bởi vì sự việc bỏ phiếu lần trước, cô vô tình đắc tội mấy đồng nghiệp nữ rồi.

Mà Phương Gia Mai ở bên kia, mới vừa đi ra khỏi văn phòng của Dư Tễ Đan, đã bị một đám đồng nghiệp nữ vây quanh.

"Sao rồi? Cô ấy nói sao?"

Phương Gia Mai cùng những người đó trở về văn phòng của mình: "Cô ấy quả nhiên không đồng ý."

"Mọi người nhìn xem, lúc trước tôi đã nói sao nào!" Một đồng nghiệp nói với vẻ đắc ý, "Tôi đã nói cô ấy khẳng định sẽ không đi rồi, bạn trai của cô ấy tôi cũng đã nhìn thấy, tôi ăn ngay nói thật, tuyệt đối không xấu, thậm chí có điểm đẹp trai ——"

"Nhưng kém xa vạn dặm so với trong truyền thuyết! Tôi xem như phát hiện, tất cả cảnh sát nam đều là đẹp kiểu thẳng nam, đứng đầu là La Đông Lỗi, còn người đàn ông ngày hôm đó cùng Dư Tễ Đan đi ra khỏi cục cảnh sát, hai người họ một trời một vực, làm sao tôi có thể không tin?!"

"Chính là Dư Tễ Đan không dám đưa đến gặp chúng ta, không ngờ lại bị chúng ta nhìn thấy rồi."

Phương Gia Mai nghĩ nghĩ: "Tôi nghe trong ý của cô ấy, bọn họ có vẻ như muốn kết hôn thì phải?"

"Phải không? Cô ấy cũng nên kết hôn, tuổi cũng lớn rồi, lúc trước đội hình sự truyền nhau tin tức gì mà cô ấy có đại gia chống lưng, bây giờ điều đó hoàn toàn là gạt người khác, vậy thì cô ấy hẳn là không nói dối, có thể thật sự muốn kết hôn."

"Đúng rồi, nói đến kết hôn ——" người nọ cười cười nắm lấy cánh tay Phương Gia Mai "Gia Mai, cô cùng vị kia nhà cô khi nào mới kết hôn đây?"

"Chúng tôi?" Phương Gia Mai nhấp môi cười, "Như thế nào cũng chờ đến khi gặp mặt cha mẹ anh ấy rồi mới tính tiếp."

Nói xong, Phương Gia Mai lại bổ sung: "Tôi thật sự tò mò về bạn trai của Dư Tễ Đan, anh ta cuối cùng là người như thế nào nhỉ? Mới có thể làm cho mọi người thấy khác hẳn so với những đồng nghiệp thẳng nam kia? Khác nhau một trời một vực như thế nào?"

***

Cả ngày cuối tuần, Dư Tễ Đan không hề đụng đến một tí việc nhà.

Thức ăn, Lý Mính Hưu mua; cơm, Lý Mính Hưu nấu; chén, Lý Mính Hưu rửa; sàn, Lý Mính Hưu lau; rác, Lý Mính Hưu đổ; hoa, Lý Mính Hưu tưới......

Thậm chí cả TV, điều hòa, đèn điện đều là Lý Mính Hưu phụ trách tắt mở.

Dư Tễ Đan suốt hai ngày đều nằm trên sô pha như "Cát Ưu".

Cô ở bên ngoài là một vị cảnh sát nhân dân sấm rền gió cuốn, ở nhà lại quen được Lý Mính Hưu chăm sóc đến nỗi không thể tự chăm sóc bản thân ......

Chính xác hơn là, cô sắp nghiện phong cách sống như thế này rồi.

Cô thậm chí còn nghĩ đến nếu có một ngày Lý Mính Hưu rời khỏi nhà mình, cô phải sống như thế nào đây?

Dư Tễ Đan mở miệng, ăn một miếng dưa hấu Lý Mính Hưu đút cho.

Mát mẻ, ngọt ngào ......

Nuốt xong, cô lại há miệng lần nữa, một miếng dưa hấu quả nhiên lại vào miệng.

Lý Mính Hưu lại bưng lên một cái chén rỗng đặt trước mặt để Dư Tễ Đan nhả hạt dưa.

Cô lại được đút lần thứ ba.

Dư Tễ Đan một bên ăn, một bên nghiêng đầu nhìn Lý Mính Hưu.

Anh đang dốc lòng giúp cô cắt dưa hấu, đều chọn cho cô phần ở giữa nhất, đỏ nhất, ngọt nhất.

Hầu hạ Dư Tễ Đan xong, anh cũng bắt đầu ăn, nhưng không ngoại lệ vẫn ngồi ở bên cạnh, vẫn tiếp tục cắt dưa hấu.

Dư Tễ Đan nhìn nhìn, thở dài trong lòng.

Có người đàn ông ở nhà chuẩn bị mọi thứ như thế này thật cần thiết, lại còn biết chăm sóc, lại vạn năng, cả may vá cũng biết làm......

Mấu chốt là...... Còn đẹp trai!

Thật là bất khả chiến bại.

Cô thật sự tâm phục khẩu phục đến nơi rồi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ như thế nào nếu không có Lý Mính Hưu.

Ai, nhân loại ngu xuẩn, từ giàu về nghèo rất khó khăn đây......

***

Sau khi trải qua một ngày cuối tuần, Dư Tễ Đan dành hết tâm huyết cho công việc căng thẳng.

Liên tiếp hai tuần cô đều cùng đồng nghiệp xử lý một vụ án quan trọng, mỗi ngày đều đi điều tra, thay nhau canh gác.

Cộng thêm việc chú hai năm lần bảy lượt tìm cô bảo mời Hứa gia một bữa cơm, cô hận không không thể phân thân.

Cuối cùng thứ sáu tuần này, vụ án đã giải quyết xong, nghi phạm bị bắt quy án.

Để chúc mừng vụ án đã giải quyết xong cũng như để khao các đồng nghiệp đã ngày đêm thức khuya dậy sớm phá án, cục trưởng quyết định cho bọn họ một ngày nghỉ.

Dư Tễ Đan cũng bị chú hai phát tối hậu thư: "Con đã liên tục thả bồ câu tiểu Hứa hai lần rồi! Tiểu Hứa cùng cha mẹ cậu ấy cảm thấy con không tệ, thích con. Ông bà bên Hứa gia cũng rất quan tâm chuyện của hai đứa, con không thể bớt chút thời gian cùng người lớn ăn một bữa cơm sao?"

"............" Dư Tễ Đan ăn ngay nói thật, "Chú hai, mặc kệ tiểu Hứa có cảm giác với con như thế nào, chính là con không thích anh ta."

Chú hai quát: "Trên thế giới này đâu ra tình cảm nhiều như vậy?! Mọi người đều là ở cùng một chỗ mà sinh ra tình cảm! Nhớ năm đó chú và thím hai con cũng không phải nhất kiến chung tình! Cũng là thông qua người lớn quen biết giới thiệu, ở chung với nhau lâu như thế, cũng sinh ra tình cảm mà không rời nhau! Con cùng tiểu Hứa cũng chưa ở chung với nhau, liền có thể xác định không thích?? Cứ xem như bây giờ con không thích tiểu Hứa, nhưng cùng chú Hứa, dì Hứa ăn một bữa cơm lại khó đến thế sao?"

Dư Tễ Đan: "............"

Cô thực sự không thể tìm được bất kỳ lý do gì.

Cuối cùng, không nói chuyện Hứa Nghi Niên nữa, chỉ là nói đến giao tình nhiều năm của hai nhà, cô cũng nên có bổn phận đến mời Hứa gia một bữa cơm.

Trước khu cúp điện thoại chú hai còn nói: "Buổi tối tiểu Hứa sẽ lái xe đến đón con!"

Khi Dư Tễ Đan từ Cục cảnh sát đi ra là đã hơn 8 giờ tối.

Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước cửa Cục cảnh sát.

Một người đàn ông đứng trước cửa xe, gió đêm tùy ý thổi bay vạt áo anh, đầu ngón tay cầm điếu thuốc lá lập lòe trong bóng đêm.

Dư Tễ Đan ngây ngẩn cả người.

Anh ......

Là ai?

Một khuôn mặt tinh xảo như thế, đuôi lông mày khóe mắt không thể phục chế như thế, ngoài anh ra, còn có thể là ai?

Còn có thể có người nào nữa?

"Lý......"

Cô gọi họ của anh.

Những đồng nghiệp nam đi ra cùng Dư Tễ Đan thấy cảnh tượng trước mắt, liền cười hề hề nói: "Cảnh sát Dư của chúng ta, cô có người đến đón sao?"

Những đồng nghiệp này chính là nhóm đồng nghiệp cùng Dư Tễ Đan mặc thường phục đi phá án lúc trước, bọn họ đương nhiên gặp qua Lý Mính Hưu, lúc ấy chỉ thiếu việc xem Lý Mính Hưu là phần tử bất hợp pháp gây trở ngại công mà bắt lại.

Bình thường các đồng nghiệp nam chẳng có hứng thú bát quái thế này đâu. Chỉ là hiện tại vừa mới phá án xong, khó có khi nào tinh thần tốt thế này, liền trêu chọc Dư Tễ Đan ——

"Cảnh sát Dư! Cảnh sát Dư! Cảnh hoa! Cảnh hoa......"

Bọn họ không ngừng ồn ào, thậm chí còn có người vỗ tay, huýt sáo.

Dư Tễ Đan căng da đầu bước vài bước về phía trước.

Thật là làm cô mất mặt quá đi......

Cô làm bộ không quen biết Lý Mính Hưu, đứng ở cửa cục cảnh sát, đang chuẩn bị nghênh ngang mà đi ——

Tay cô bị đối phương nắm lấy.

Cô thử giãy ra, nhưng lực của đối phương rất lớn, có vẻ như quyết tâm không thả tay cô ra.

Dư Tễ Đan hít một hơi, xoay người, nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu.

Cô nhìn anh vài giây, anh mắt di chuyển, rơi xuống trên xe hơi phía sau anh —— tuy rằng cô không biết đó là thương hiệu gì, nhưng chắc chắn là không rẻ, bởi vì những thương hiệu thường thấy trên đường phố cô đều biết tên —— liền bắt được điểm mấu chốt dễ như trở bàn tay: "Xe này từ đâu ra?"

Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan chăm chú không chớp mắt, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ nhàng cười: "Mượn? Thuê? Tùy em nghĩ thôi."

Dư Tễ Đan mặt không cảm xúc hỏi: "Là của anh?"

"Đương nhiên không phải." Lý Mính Hưu phủ định cực nhanh, nói có sách mách có chứng khiến người khác tin, "Nếu anh có thể mua nổi một chiếc xe, còn ở nhà em ăn vạ từng bữa, khiến em cực khổ làm việc, kiếm tiền nuôi anh sao?"

"............" Dư Tễ Đan trừng mắt liếc Lý Mính Hưu một cái, "Cũng biết nữa à."

Vừa dứt lời, Dư Tễ Đan liền kêu lên một tiếng sợ hãi.

Bởi vì cô đột nhiên bị Lý Mính Hưu ôm ngang lên.

Cùng lúc đó, các đồng nghiệp nam đang nghe ngóng lớn tiếng hoan hô.

"Này!" Dư Tễ Đan nhéo sau cổ Lý Mính Hưu, "Đây là trước cửa cục cảnh sát, anh cũng không nên lỗ mãng, các đồng nghiệp của em đang nhìn kìa! Mọi người đều là cảnh sát, liền gán cho anh cái tội lưu manh bây giờ ~ mau thả em xuống......"

Lý Mính Hưu đương nhiên không muốn thả Dư Tễ Đan xuống.

Anh nhấn nút điều khiển trong tay ——

Cửa xe hơi mở ra.

Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu đặt vào ghế phụ.

Lý Mính Hưu một tay chống trên nóc xe, một tay nhẹ nâng mặt cô lên.

Dùng tư thế chiếm đoạt như vậy bắt buộc cô đối diện với anh.

"Đan Đan, anh không thích em cùng người đàn ông khác đi hẹn hò, cũng không thích em đi gặp cha mẹ của anh ta."

Ánh mắt anh như đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong tim cô, nhẹ nhàng nói với cô năm chữ.

Năm chữ đầy ma mị, làm cô không thể nào kháng cự:

"Chúng ta bỏ trốn đi ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro