Chương 28: Nhảy đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Bỏ trốn?

Không đợi Dư Tễ Đan kịp nhận ra vấn đề, cửa xe bên cạnh cô đã bị đóng chặt lại.

Dư Tễ Đan nâng mắt, nương theo ánh đèn đường cùng đèn xe chiếu xuống, cô có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt các đồng nghiệp ——

Bọn họ có người đang cười, có người kinh ngạc cảm thán, có người chỉ chỉ trỏ trỏ......

Dường như tất cả mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có cô đang mơ hồ không biết gì.

Sau đó, cửa ghế lái được mở ra và Lý Mính Hưu ngồi vào.

Anh không khởi động xe ngay lập tức, mà nắm chặt tay Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan cảm thấy kỳ lạ.

Tất cả mọi thứ đều kỳ lạ.

Cô khẽ di chuyển ánh nhìn của mình từ bàn tay đang được anh nắm chặt, chậm rãi hướng đến khuôn mặt đối phương: "Anh muốn làm cái quái gì thế?"

"Anh đã nói rồi." Lý Mính Hưu kéo tay cô đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay, "Bỏ trốn, em với anh."

Dư Tễ Đan chớp chớp mắt.

Bỏ trốn ——

Hai chữ vừa đáng sợ vừa hay ho.

Giống như con người anh, có sức hấp dẫn chết người.

Lý trí nói cho cô biết cô nên từ chối.

Cô sao có thể bỏ trốn cùng một người đàn ông? Chưa kể đến hiện tại chú thím hai, ông bà bên Hứa gia đều đang trông chờ mối quan hệ của cô với Hứa Nghi Niên.

Nói đến Hứa Nghi Niên......

Nhưng những suy nghĩ của Dư Tễ Đan bất ngờ bị gián đoạn bởi câu nói của Lý Mính Hưu:

"Không được nghĩ đến người đàn ông khác trước mặt anh!"

Dư Tễ Đan: "............"

Lý Mính Hưu buông tay cô, ngược lại đi khởi động xe.

Dư Tễ Đan nhìn về phía Lý Mính Hưu: "Anh giận à?"

Lý Mính Hưu thở dài, một bên chỉnh lại kính chiếu hậu một bên bất mãn nói: "Em ở trước mặt anh không kiêng dè gì mà nghĩ đến người đàn ông khác, em nghĩ anh có thể vui à? Anh không phát điên lên là hay rồi, hừm."

Dư Tễ Đan chậm rãi cúi đầu.

Rõ ràng cô không làm gì sai, nhưng bị Lý Mính Hưu nói thế, cô lại có chút xấu hổ.

Cô cũng không rõ vì sao mình lại thấy xấu hổ, loại cảm giác này thật giống như......

Thật giống như......

Thật giống như hồng hạnh xuất tường (*) bị phát hiện _(:з" ∠)_

(*): chỉ người con gái ngoại tình

Từ lúc bốn chữ "hồng hạnh xuất tường" này hiện lên trong đầu, Dư Tễ Đan liền bị ý nghĩ của bản thân mình dọa sợ ngây người!

Lý Mính Hưu cười như không cười nhìn Dư Tễ Đan tự mình dằn vặt.

Tâm trạng anh đột nhiên chuyển từ cực kỳ nhiều mây sang nắng chói chang.

Cô càng dằn vặt càng chứng minh cô thật sự để ý đến anh.

Ánh mắt Lý Mính Hưu chuyển từ trên người Dư Tễ Đan sang kính chiếu hậu ——

Xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn đến một chiếc xe dừng ở cách đó không xa, chiếc xe Dư Tễ Đan từng ngồi qua.

Tâm trạng của anh càng thêm thoải mái.

***

Dư Tễ Đan không biết Lý Mính Hưu muốn đưa cô đi nơi nào.

Nhưng cô nhìn thấy kỹ thuật lái xe thành thạo của Lý Mính Hưu, vẫn không nhịn được hỏi: "Xe này có phải của anh không?"

"Không phải." Lý Mính Hưu đương nhiên phủ nhận.

Dư Tễ Đan nghi hoặc nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu.

Ước chừng nhìn chằm chằm khoảng mười phút, cô lại hỏi một lần nữa: "Thật không phải của anh?"

Lý Mính Hưu: "............"

Anh hối hận.

Hối hận lúc trước để cô tốt nghiệp trường cảnh sát, càng hối hận để cô thuận theo ý mình đi làm cảnh sát.

Từ lúc bắt đầu lẽ ra anh nên sử dụng thủ đoạn cứng rắn để cô ở nhà, đặt vào trong một cái lồng vàng, dỗ dành, coi như cô sẽ ghét anh một thời gian, cũng sẽ tốt hơn tình trạng cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống như bây giờ.

Nhưng việc đã đến nước này, đành phải căng da đầu: "Thật sự không phải."

Dư Tễ Đan tiếp tục nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu.

Cô không cảm thấy loại ánh mắt nhìn chăm chú này có vấn đề gì, nhưng Lý Mính Hưu lại cảm thấy đây là một vấn đề quá lớn.

Sau vài phút, anh dở khóc dở cười mà liếc nhanh Dư Tễ Đan một cái: "Đan Đan, nếu em không muốn chúng ta xảy ra tai nạn giao thông, làm một đôi uyên ương chết ở vùng dã ngoại hoang vu, thì đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh nữa."

"............" Dư Tễ Đan cau mày, "Ánh mắt em thế nào? Lý Mính Hưu! Em nhìn anh thì có sao nào? Muốn trách thì trách khuôn mặt anh đẹp trai đấy! Anh từ nhỏ đến lớn còn không quen với việc bị người khác nhìn sao?"

Lý Mính Hưu một bên nghiêm túc lái xe, một bên nhẹ nhàng cười nói: "Tuy rằng em khen đẹp trai làm anh thật cao hứng, nhưng mà Đan Đan à ——"

Anh dừng một chút.

"Em không phải người khác."

Dư Tễ Đan: "............"

Cô lại cúi đầu lần nữa.

Mẹ nó tim cô bị bắn một phát rồi.

Cái chuyện tùy hứng nói lời âu yếm này thật muốn cái mạng già của cô mà ......

Không chịu nổi!

Căn bản không chịu nổi!

Dư Tễ Đan không nhìn Lý Mính Hưu, cũng cố gắng không nghĩ về vấn đề kia nữa. Tuy rằng cô thật sự nghi ngờ chiếc xe này là của Lý Mính Hưu, nhưng lý trí nói với cô rằng chuyện này là không có khả năng ——

Nếu như Lý Mính Hưu thật sự giàu có như vậy, như thế nào mà lại nghèo không xu dính túi, mỗi tuần cô đều phải cho anh tiền điện nước, tiền cơm?

Dư Tễ Đan ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thế nhưng ...... Anh dường như không giống những gì biểu hiện bên ngoài, nếu không...... chiếc xe này có thể miễn cưỡng thông qua, nhưng làm sao giải thích sự việc "tuyết tháng tám" kia?

Hàng loạt câu hỏi hiện lên.

Nếu anh thật sự giàu có như vậy...... Vì sao lại bị vào tù? Vì sao lại muốn gạt cô?

Cô không thể tìm thấy bất kỳ lý do gì cho sự lừa dối của Lý Mính Hưu.

Chẳng lẽ không phải thân phận giàu có dễ chiếm được trái tim của phụ nữ hơn thân phận kẻ nghèo sao?

Cứ xem như cô không giống như người khác không thích những kẻ có tiền, nhưng việc đó cô mới nói với Lý Mính Hưu cách đây không lâu, không có khả năng anh diễn kịch từ khi bọn họ bắt đầu chấp nhận nhau.

Suy đoán như thế, xem ra là cô suy nghĩ nhiều......

Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Tễ Đan từ từ chìm vào mộng đẹp.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, cô đã ra khỏi xe, đang bị Lý Mính Hưu dùng tư thế "ôm công chúa" ôm vào trong ngực, không biết muốn ôm cô đi đến nơi nào.

"Ôi ôi ôi......"

Dư Tễ Đan chật vật mở mắt.

Ngay sau đó cô có thể cảm giác được khuôn mặt Lý Mính Hưu dán chặt vào mặt mình.

Cô hoàn toàn mở to mắt.

Trăng sáng sao thưa.

Ánh sáng mờ ảo.

Đây là nơi nào?

Giọng nói trầm thấp của Lý Mính Hưu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Đói bụng hở?"

"Ừm......" Dư Tễ Đan chán nản trong vòng tay anh, giọng khàn khàn, "Thật ra em buồn ngủ hơn ......"

"Ăn no bụng rồi chúng ta đi ngủ."

Lý Mính Hưu nói là "chúng ta", nhưng Dư Tễ Đan cũng không nhận ra điều gì đó sai sai, ngược lại ngoan ngoãn mà trả lời: "Được."

Nếu là trước kia, Dư Tễ Đan khẳng định sẽ đánh ngay, cô tuyệt đối không có khả năng để cho Lý Mính Hưu hay bất kỳ người đàn ông nào ôm mình đi khắp nơi, cô cũng không phải không có chân dài.

Nói theo cách riêng của cô: Cảnh sát nhân dân, còn ra thể thống gì?!

Nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn "sa đọa", cô đã sớm bị Lý Mính Hưu ở nhà chiều hư, cũng không cảm thấy việc Lý Mính Hưu ôm mình đi khắp nơi có vấn đề gì —— cô buồn ngủ, cô mệt mỏi, vì thế Lý Mính Hưu thay cô đi bộ, thật là một logic hoàn hảo!

Cô nép mình trong vòng tay ấm áp của Lý Mính Hưu, bất tri bất giác lại sắp ngủ rồi.

Lý Mính Hưu cứ như vậy ôm Dư Tễ Đan bước vào "Sơn trang Y Vân".

Sơn trang Y Vân là một khu khách sạn lớn kết hợp với suối nước nóng, cho dù là đàm phán các thương vụ hay là du lịch nghỉ phép, nơi này không thể nghi ngờ là một nơi rất phù hợp.

Vệ sĩ hai bên cổng nhìn thấy Lý Mính Hưu, đều không hẹn mà cùng cúi đầu chào.

Đúng vậy, ông chủ của sơn trang này chính là Lý Mính Hưu —— một trong những sở thích của anh là mua các loại trang viên, sau khi anh vào tù, phần lớn tài sản dưới tên anh được giao cho em trai và em họ của anh.

Phần lớn trang viên đều giao cho em trai anh Lý Đường Chu tạm quản lý —— sau khi Bùi Hải Âm đạt giải thưởng lớn ở Mỹ, trang viên nơi Lý Đường Chu cùng Bùi Hải Âm trải qua thế giới hai người ở Mỹ cũng là một phần tài sản dưới tên Lý Mính Hưu.

Các trang viên ở Bắc Kinh thì được giao cho em họ của anh.

Em họ của anh, Hạ Liên Quy, là một tay ăn chơi trác táng điển hình, tận hưởng khoái lạc trước mắt, tiêu tiền như nước, theo đuổi các kích thích cực đoan —— rượu, máu me, đua xe, cờ bạc, nhảy bungee, thuốc lá...... Các loại ngợp trong vàng son có thể nói là Ngũ Độc đều toàn.

Tương tự anh, cậu ta cũng là một thương nhân thành công. Cậu ta đã biến các bất động sản tư nhân của anh thành giá trị thương mại.

Tầng một của khách sạn là suối nước nóng, tầng hai là nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, tầng ba là nhà hàng hải sản, tầng bốn là cơm Tây kiểu Pháp —— Lý Mính Hưu không hỏi ý kiến Dư Tễ Đan, anh nắm rõ khẩu vị của cô như lòng bàn tay.

Lẩu, cô không ăn kiểu Tứ Xuyên, chỉ ăn lẩu kiểu cũ.

Hải sản, cô không ăn tôm, không ăn ốc...... ngay cả cá cũng chỉ ăn giới hạn hai ba loại.

Tuy rằng món ngon Trung Hoa là hương vị lưu luyến không thể chối từ, nhưng anh vẫn vì cô lựa chọn cơm Tây kiểu Pháp.

Khách ở tầng bốn không nhiều, mỗi góc đều tràn ngập mùi hương hoa hồng, những nhạc công trong bộ tuxedo đen trên sân khấu trung tâm đang say sưa chơi piano.

Khi còn nửa tỉnh nửa mê, cô có thể yên tâm thoải mái để Lý Mính Hưu ôm mình, mà hiện tại......

"Anh tránh xa em một chút nào!"

Dư Tễ Đan nhanh chóng cắt miếng bò bít tết, lực mạnh như đang hung tợn cắt Lý Mính Hưu.

"Sao vậy?" Khuôn mặt Lý Mính Hưu tiến đến gần cô, chỉ thiếu chưa dán sát vào, "Lúc nãy ngủ say xem anh như công nhân bốc vác miễn phí, bây giờ tỉnh ngủ, cơm cũng ăn rồi, quay đầu ghét bỏ anh? Muốn một chân đá văng anh hửm?"

"Em nào biết được anh đưa em đến chỗ này? Em còn tưởng rằng......"

Dư Tễ Đan thế nào cũng không tưởng tượng được Lý Mính Hưu sẽ đưa cô đến "Sơn trang Y Vân" tiêu tiền.

Cô từng đến đây phá án, nghe nói chủ nhân nơi này là một cậu ấm nhà giàu, tài sản cá nhân lên đến bạc triệu, căn bản không thiếu tiền, mở cái khách sạn này mục đích chủ yếu là phục vụ bản thân mình và bạn bè thân thiết ăn uống, vui chơi, tắm suối nước nóng ...... Về phần khách khứa anh ta căn bản không quan tâm, cho nên để mức giá dịch vụ trên trời, là cái dạng "Thích thì đến, không thì mau cút".

"Anh nhìn xem, nhân viên phục vụ ở đây đều dùng ánh mắt kỳ quái như thế nhìn chúng ta, bị anh ôm vào, người khác nghĩ em như thế nào......"

Dư Tễ Đan thật sự bực mình.

Cô tức Lý Mính Hưu, càng tức bản thân mình, tiếp tục như vậy không thể được, căn bản là uống rượu độc giải khát!

"Mất mặt chết đi được!"

Dư Tễ Đan buông dao nĩa, xấu hổ đập đầu xuống bàn không ngừng.

"Còn đâu mặt mũi của cảnh sát......"

Nhưng chỉ đập vài lần, trán cô liền không chạm xuống mặt bàn nữa mà là một vật mềm mại.

Cô vừa mở mắt nhìn, đúng là lòng bàn tay của Lý Mính Hưu.

Anh căn bản sợ cô đập đau đầu, liền đưa bàn tay ra chặn mặt bàn.

Động tác này của anh đổi lấy ánh mắt cùng những lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh.

Dư Tễ Đan: "............"

Thật là "Beep ——"!

Còn có thể mất mặt hơn nữa không?!

Lý Mính Hưu nhẹ nhàng xoa trán Dư Tễ Đan, cẩn thận thổi vài cái bên thái dương: "Được rồi, không đau không đau, chúng ta ăn cơm tiếp đi."

Nói rồi anh cầm lấy dao nĩa giúp cô cắt bò bít tết, chọn một miếng nhỏ đút cho Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan ở nhà được Lý Mính Hưu chiều chuộng, việc này đã trở thành một thói quen, cô theo bản năng hé miệng.

Sau đó......

Biết vậy chẳng làm! Hối hận không kịp!

Lý Mính Hưu lại đút Dư Tễ Đan một miếng bò bít tết, cười nói: "Yên tâm, bọn họ không phải nhìn em đâu, là nhìn anh đấy."

Dư Tễ Đan: "............"

Vì sao có thể không biết xấu hổ mà thản nhiên nói như vậy?

Ăn bữa cơm ầm ĩ xong, Dư Tễ Đan từ chối đề nghị đến suối nước nóng của Lý Mính Hưu, trực tiếp về phòng đi ngủ.

Tuy rằng Lý Mính Hưu muốn đục nước béo cò chỉ lấy một phòng, nhưng bị hỏa nhãn kim tinh (*) của Dư Tễ Đan phát hiện ý đồ, bóp chết từ trong trứng nước.

(*): đôi mắt phân biệt thât giả, thiện ác

Dư Tễ Đan nhìn di động nhiều lần, không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Cuối cùng cô không nhịn được, gọi điện thoại cho chú hai, thế nhưng lại báo máy bận.

Lại đổi sang gọi Dư Giang nguyệt, vẫn như cũ.

"............" Dư Tễ Đan gãi gãi đầu.

Chẳng lẽ bọn họ giận đến mức kéo cô vào danh sách đen rồi? Huống chi, cứ cho là chú hai kéo cô vào danh sách đen, Dư Giang Nguyệt cũng không thể nào......

Cô lại thử vài lần, đều thất bại.

Lý Mính Hưu ngồi bên cạnh lên tiếng đánh thức người trong mộng: "Khả năng là tín hiệu bên này không tốt lắm."

Gần đây Dư Tễ Đan đều cùng Lý Mính Hưu ngủ chung giường, rất ít khi ngủ một mình.

Lạ giường làm giảm chất lượng giấc ngủ của cô, nhưng bởi vì gần đây phá án quá mệt mỏi, cũng mơ mơ màng màng ngủ một đêm.

***

Ngày hôm sau, Dư Tễ Đan trước sau như một rời giường đúng giờ theo đồng hồ sinh học.

Nhìn nhìn di động, vẫn không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào như cũ.

Khả năng thật sự là tín hiệu có vấn đề.

Tình huống hiện tại thật giống như đang "bỏ trốn", người nhà cũng không liên lạc......

Cô rời giường rửa mặt xong, mở cửa, liền thấy Lý Mính Hưu không nhúc nhích đứng ở cửa phòng mình.

"Anh đứng ở đây làm gì? Sao không gõ cửa?"

Lý Mính Hưu cười khẽ kéo tay Dư Tễ Đan, nắm chặt, "Anh sợ quấy rầy em ngủ, liền dứt khoát đứng bên ngoài chờ em."

Dư Tễ Đan không nói gì, chỉ nhìn Lý Mính Hưu.

Ở sơn trang Y Vân ăn sáng xong, Lý Mính Hưu lái xe đưa Dư Tễ Đan rời đi.

Dư Tễ Đan không hỏi Lý Mính Hưu lần này bọn họ sẽ đi đâu, dù sao có đi đâu đối với cô cũng là nơi không quen thuộc, không bằng cứ đi theo Lý Mính Hưu.

Trải qua nửa giờ lái xe, rốt cuộc đã đến nơi.

Dư Tễ Đan vừa xuống xe, liền nhìn xung quanh.

Nhưng bất kể cô nhìn thế nào cũng không hiểu Lý Mính Hưu đưa mình đến đây làm gì.

Lý Mính Hưu đem xe đến bãi đỗ, sau đó đi đến dắt tay Dư Tễ Đan, không chờ cô hỏi, anh liền hỏi cô trước: "Em đã chơi nhảy bungee bao giờ chưa?"

Dư Tễ Đan mở to hai mắt: "Nhảy bungee?!"

"Ừm."

Lý Mính Hưu vươn một tay khác, ôm bả vai Dư Tễ Đan, đem cả người cô ôm vào trong lòng ngực.

Anh nhìn mi mắt cong cong của Dư Tễ Đan ở khoảng cách gần nhất, "Em có dám cùng anh nhảy bungee không? Nếu không thì nói anh biết, chúng ta về khách sạn ngay, không cần phải đi lên nữa."

Dư Tễ Đan nhìn chằm chằm đôi mắt Lý Mính Hưu.

Được lắm Lý Mính Hưu, còn biết dùng phép khích tướng à.

Cô biết rõ là anh là dùng phép khích tướng, nhưng Dư Tễ Đan lại dính chiêu này.

"Ai nói em không dám? Nhảy thì nhảy!" Dư Tễ Đan ngang ngạnh, "Đã nói rồi, ai lâm trận bỏ chạy người đó chính là con cún, phải học tiếng cún sủa!"

Lý Mính Hưu nở nụ cười: "Đi ——"

***

Dư Tễ Đan nói tuy rằng mạnh miệng, nhưng khi thật sự lên đến đài nhảy rồi, nói trong lòng không sợ là gạt người.

Nhảy bungee chính là môn thể thao đỉnh cao trong các môn thể thao mạo hiểm.

Mà địa điểm này lại là nơi nguyên thủy nhất —— một cái cầu nhảy ở vách đá chênh vênh.

Nhân viên công tác giúp Dư Tễ Đan cột đủ loại dây thừng, để an toàn, thắt lưng cô, đùi, mắt cá chân đều bị cột một lớp lại một lớp.

Tóc ngắn của cô bay loạn trong gió.

Cô thăm dò nhìn xuống bên dưới vực sâu.

Một dòng sông trong vắt đang chảy xuôi, hai bên bờ sông còn những bông hoa dại đầy màu sắc.

Theo mặt sông về phía xa xa ——

Những dãy núi bất tận cao chót vót trong mây, trên dãy núi là những khu rừng phong vô tận, sóng to gió lớn, rộng lớn mạnh mẽ. Giống như một ngọn lửa hoang dã lan rộng, nó nhuộm màu bầu trời, nhuộm hồng mây trắng, nhuộm hồng nước sông, nhuộm hồng vạn vật của đất trời.

Thu hồi tầm mắt, từ mặt sông hướng lên trên ——

Đối diện đài nhảy, một bông hoa dại trắng nở giữa những đỉnh núi và những tảng đá kỳ lạ.

Không biết vì sao, vì một bông hoa trên vách đá kia, Dư Tễ Đan thậm chí thậm chí còn nghĩ rằng nhảy bungee không chỉ là một môn thể thao cực kỳ mạo hiểm, mà còn là một điều lãng mạn.

Ngay khi quay đầu lại Dư Tễ Đan liền phát hiện, trong khi cô đang nhìn xung quanh những nơi khác, Lý Mính Hưu vẫn luôn chăm chú nhìn cô.

Anh xoa tay cô để giảm bớt căng thẳng: "Hai người chúng ta nhảy cùng nhau, như vậy em sẽ không sợ."

Nhân viên công tác làm người ta mất hứng giải thích: "Hai người nhảy, là nhảy đôi, nếu một người chưa từng nhảy còn người kia có kinh nghiệm nhảy bungee phong phú thì thật sự là phù hợp để nhảy đôi, ít nhất tâm lý sợ hãi sẽ giảm đi rất nhiều."

Dư Tễ Đan nuốt nước bọt.

Nhảy đôi.

Nhảy đôi ......

Cô lập tức muốn cùng Lý Mính Hưu nhảy đôi.

Cô lại liếc trộm Lý Mính Hưu một cái.

Thật khó hình dung tâm trạng hiện tại của cô là thế nào.

Không khẩn trương, cũng không sợ hãi.

Dường như còn có chút mong đợi......

Nhân viên công tác nói với Dư Tễ Đan những vấn đề cần chú ý cùng tư thế trong không trung.

Nhưng khi vừa nói đến tư thế trong không trung, Lý Mính Hưu lại ghé vào bên tai cô nói một câu: "Em chỉ cần ôm chặt anh!"

Sau đó, Lý Mính Hưu liền kéo Dư Tễ Đan vào trong ngực, ôm cô thật chặt.

Hai người đứng ở trên cầu nhảy.

Nhân viên chuẩn bị ổn thoả, bắt đầu đếm ngược: "Ba!"

Lý Mính Hưu dán ở bên tai Dư Tễ Đan hỏi: "Em sợ không?"

"Hai!"

Mặt Dư Tễ Đan cọ cọ ở hõm vai Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu biết là cô lắc đầu.

"Một!"

Dư Tễ Đan cảm giác được trái tim mình mãnh liệt đập "Thịch thịch thịch".

"Nhảy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro