Chương 3: "Nghe lời anh, Tễ Đan."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Khi Dư Tễ Đan rời khỏi cục cảnh sát, sương mù đã buông xuống.

Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng côn trùng kêu nho nhỏ, trong buổi sáng mờ sương, không có tìm thấy dấu vết để lại.

Dư Tễ Đan xách theo một túi bánh bao nhân súp nóng hổi, miệng còn ngậm một cái, đối với việc thức trắng đêm mà nói, cô không biết gọi đây là bữa sáng hay bữa khuya.

Những tòa nhà màu xanh thẫm trong khu phố nơi cô sống dường như tan vào màn sương trắng, ánh sao chỉ có thể được nhìn thấy lờ mờ qua một vài cửa sổ kính.

Về đến nhà, bánh bao nhân súp cũng đã ăn hết, cô đã ngủ ngay khi vừa đặt lưng xuống giường —— nhiều năm làm cảnh sát hình sự đã khiến cô quen với cuộc sống ngày đêm lẫn lộn, nếu như có trọng án, tại thời điểm bận rộn nhất, hai ba ngày không nghỉ không ngủ cũng là chuyện bình thường.

Cho nên mỗi khi có thể chạm đến giường, cô liền ngủ không do dự. Cô quý trọng tất cả thời gian nghỉ ngơi, bởi vì có thể giây tiếp theo sẽ lại có một cuộc gọi khẩn cấp, cô lại phải đi phá án.

Như bây giờ, chỉ còn chưa đầy ba tiếng để ngủ, sau đó cô sẽ đi làm.

Nhưng ghét của nào trời trao của nấy, chuông điện thoại vang lên liên hồi, làm giấc ngủ ba tiếng của cô bị rút ngắn lại.

Chuông điện thoại không ngừng vang lên, Dư Tễ Đan cuối cùng miễn cưỡng mở mí mắt nặng trĩu, mặt không biểu cảm cầm điện thoại nghe, giọng nói hơi đờ đẫn: "Alo?"

Bên tai là một câu cảm thán: "Chị ơi!"

"............" Dư Tễ Đan nhắm mắt lại.

Người gọi điện cho Dư Tễ Đan chính là cô em họ thứ hai: Dư Giang Nguyệt.

Dư Giang Nguyệt nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của Dư Tễ Đan, kinh ngạc một chút: "Chị, chị mới vừa đi ngủ à?"

"Ừ......"

"Mẹ nó!" Dư Giang Nguyệt im lặng mấy giây, "Chị không phải đã chuyển đi nơi khác sao! Làm sao lại đến cục cảnh sát cùng đội hình sự trắng đêm tăng ca? Chị đang làm gì vậy? Lãnh đạo cấp trên của chị là bắt được chị, liền hành hạ à?"

"Này này này! Thật không đứng đắn ......" Dư Tễ Đan tỏ ra không hài lòng, giọng có chút ép lại, "Nếu như em nhất định muốn bất mãn thay chị, có thể dùng từ 'ép khô'. Nhưng trên thực tế lãnh đạo cũng không có 'ép', mặc kệ bị điều đến nơi đó, chị cũng vẫn là một cảnh sát nhân dân mà?"

Dư Giang Nguyệt biết không thể nào lý luận cùng cái người cuồng công việc Dữ Tễ Đan này, liền dứt khoát thay đổi cái đề tài: "Kìa, hoa khôi cảnh sát nhân dân, khi nào thì chị đi gặp nhân viên văn phòng ba em nhắc đến lần trước?"

Dư Tễ Đan: "............"

"Tối qua bọn em sang nhà ông bà nội, bà nội còn lôi kéo giáo dục một trận, trách rằng em làm em tại sao lại không giúp chị tìm được một tấm chồng như ý ——"

Dư Giang Nguyệt học theo cách nói của bà nội Dư: "Giang Nguyệt à, Tễ Đan của chúng ta diện mạo xinh đẹp, công việc tốt, như thế nào lớn tuổi như vậy mà còn chưa có gia đình riêng? Con xem khuyên bảo nó đi, còn lo tuổi già sau này nữa. Tễ Đan của chúng ta nỗ lực làm việc như vậy, quốc gia làm sao lại không cân nhắc sắp xếp một người tốt cho nó."

Dư Tễ Đan: "............"

"Chị, em là ủng hộ chị!" Dư Giang Nguyệt quay lại, "May mắn quốc gia không sắp xếp cho chị, lấy vẻ ngoài của chị, tùy tiện tìm một người đàn ông để gả đi chính là giúp đỡ người nghèo! Giúp đỡ người nghèo!"

Dư Tễ Đan bị Dư Giang Nguyệt náo loạn làm cho đau đầu, căn bản ngủ không được, cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, vừa thấy, thời gian cũng không sai biệt lắm, liền xoa ấn thái dương ngồi dậy.

Dư Giang Nguyệt vẫn đang nói chuyện ở đầu kia của điện thoại: "Trước hết, chị phải tìm một anh chàng đẹp trai! Không hẳn phải đẹp trai đến nỗi kinh thiên động địa, nhưng ít nhất là phải hợp với chị!"

Dư Tễ Đan ho nhẹ: "Đi đâu tìm trai đẹp đây!"

"Dân văn phòng nha!" Dư Giang Nguyệt bắt đầu hưng phấn, quay trở lại chủ đề hôm nay, "Em đã xem qua ảnh chụp, nhân viên văn phòng này rất đẹp trai, không kể đến những minh tinh trên TV, em bảo đảm anh ta là người có dáng dấp tốt nhất trong những người mà chị đã gặp!"

Những lời này của Dư Giang Nguyệt thành công làm cho Dư Tễ Đan nhớ đến một người.

Người đàn ông bị cô bắt tối qua.

Cô biết anh ta không thể nào là người bị kết án trong vụ cướp hàng loạt, nhưng cô vô tình bắt giữ một kẻ theo dõi.

Anh ta ngồi trước bàn thẩm vấn, thoải mái thừa nhận là đang theo dõi cô.

Một người đàn ông có tiền án theo dõi cô....

Nhưng không thể phủ nhận chính là, gương mặt anh ta lớn lên quả thật thuộc trình độ sách giáo khoa.

So sánh với Lý Mính Hưu, cô đối với nhân viên văn phòng từ miệng Dư Giang Nguyệt không có chút kì vọng: "Dáng dấp đẹp nhất? Không có khả năng! Ngày hôm qua chị đã thấy một người thuộc trình độ 'sách giáo khoa', từ tóc đến đầu ngón tay hết thảy đều thuộc trình độ 'sách giáo khoa'..."

"............ Em muốn thấy anh ta? Thật tiếc, đồng chí Giang Nguyệt à, chị cũng không tìm thấy anh ta đâu, hẹn gặp lại, bây giờ chị đi làm đây! Tạm biệt ~" Thành công khơi gợi hứng thú của Dư Giang Nguyệt, Dư Tễ Đan cười xấu xa cúp điện thoại.

***

Sau khi rửa mặt trang điểm, Dư Tễ Đan mở rèm phòng khách, xuyên qua của kính có thể thấy cây cỏ xanh tươi phía dưới được phủ một tầng sương sáng bóng.

Sương mù ban đêm thực sự đã mang đến cơn mưa lâu ngày không thấy, mọi người rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái nóng của mùa hè.

Cố tình thay giày chống trượt, Dữ Tễ Đan đi đến trước cửa tòa nhà, đẩy cửa ra, từng hạt mưa tí tách bay vào, giống như những hạt châu bị đứt ra rơi xuống trên mặt.

Dư Tễ Đan nhanh chóng bung dù che mưa.

Trong màn mưa, rất mơ hồ, bụi bặm bị cuốn trôi, đặc biệt rõ ràng.

Người đi bộ trong tiểu khu không nhiều, xem như muộn hơn giờ ra ngoài của Dư Tễ Đan lúc trước, nhưng so với dân văn phòng bình thường thì vẫn còn quá sớm, huống chi hôm nay mưa to.

Cô đi sang ngã tư gần nhất trước tòa nhà, phóng tầm mắt, nhìn thấy một bóng dáng trong khu vực đầy cây xanh.

Đối phương ngồi trên bồn hoa như một tác phẩm điêu khắc.

Dư Tễ Đan sửng sốt.

Chỉ một bóng dáng, liền có thể làm cô ngay lập tức nhớ đến tên của anh ta.

Đại khái dáng dấp hoàn mỹ thế này là cố ý làm cho người ta không thể quên được.

Anh ta ......?

Theo dõi đến tận cửa nhà cô?

Trong vài giây, Dư Tễ Đan nhanh chóng phỏng đoán một vài lý do, cuối cùng cô dường như đưa ra kết luận.

Cô chậm rãi nâng đôi chân dài lên.

***

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Lý Mính Hưu đột nhiên mở ra.

Cơn mưa lớn bay vào mặt anh đã bị chặn lại.

Đập vào mắt đó là một bộ đồ dài màu xanh nhạt, dọc theo ống quần mà nhìn lên trên ——

Anh thấy rõ cô đang che dù, tóc ngắn hơi ướt ngoan ngoãn ở trên trán, còn có vài giọt mưa, theo gương mặt, cổ, chậm rãi rơi xuống cổ áo cô.

Có vẻ như trêu chọc anh, giống như khiêu khích hơn:

—— hâm mộ tôi? Ghen ghét với tôi? Những gì anh nghĩ đến, tôi đều đi trước một bước!

Lý Mính Hưu ngơ ngác mà nhìn thẳng vào mắt Dư Tễ Đan.

Anh không thể tưởng tượng được đôi mắt của mình lúc này nóng đến mức nào.

Tất nhiên Dư Tễ Đan cũng cảm thấy như vậy.

Cô khẽ mỉm cười, thanh âm bị nhấn chìm một phần bởi cơn mưa lớn: "Tại sao anh không về nhà?"

Lý Mính Hưu sững sốt.

Cô thế nào lại biết anh vẫn luôn chờ ở dưới lầu?

Dư Tễ Đan nhìn nhìn ngực Lý Mính Hưu: "Bởi vì quần áo của anh."

Một bộ đồ đen đơn giản và quần đen giống hệt như đêm qua.

"Lý tiên sinh, anh có phải hay không có chuyện gì khó xử?" Nói rồi Dư Tễ Đan lấy từ trong túi quần vài tờ tiền mặt màu hồng, "Tôi biết anh vừa ra tù, muốn thích ứng với xã hội cũng phải cần một khoảng thời gian, tốt nhất là tìm người nhà của anh giúp đỡ, thật ra nếu như anh không tiện về nhà, cũng có thể đến sở hay cục cảnh sát nhờ người giúp đỡ, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, chúng tôi đều sẽ giúp anh hết sức có thể. Anh nhất định phải nhớ, nếu có khó khăn gì thì tìm đến cảnh sát, tuyệt đối không nên quay lại đường cũ ——"

Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp của cảnh sát cùng với ý thức về sứ mệnh công bằng xã hội do nghề nghiệp này mang lại, Dư Tễ Đan tận tình khuyên bảo mà quan tâm Lý Mính Hưu một phen.

"Số tiền này anh hãy giữ trước phòng trường hợp khẩn cấp, đủ cho chi phí ăn uống và giúp anh tìm một chỗ ở nhỏ."

Dư Tễ Đan một tay cầm dù, một tay kéo lấy tay Lý Mính Hưu, nhét vào lòng bàn tay đối phương mấy tờ tiền mặt.

Nhét tiền xong, Dư Tễ Đan vừa rút đầu ngón tay ra, gần như trong cùng một lúc, tay của cô liền bị đối phương nắm thật chặt.

Dư Tễ Đan khẽ nhíu mày, hơi có chút nghiêm khắc: "Lý tiên sinh!"

Bị Lý Mính Hưu nắm chặt lấy tay phải, lại nhìn lên trên đó chính là nguyên nhân khiến cô phải rời khỏi cương vị cũ, cánh tay phải bị thương nặng, không thể dùng với lực mạnh được.

Vô số lời muốn nói kẹt trong cổ họng Lý Mính Hưu, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Cánh tay của em có ổn không?"

Dư Tễ Đan: "Trước hết anh buông tay tôi ra."

"Tối qua em kêu đau." Lý Mính Hưu phớt lờ sự bất mãn của Dư Tễ Đan, "Cánh tay của em không ổn đúng không? Hiện tại còn đau đúng không? Chúng ta cần phải đi bệnh viện một chuyến!"

Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, gằn từng chữ một mà nói: "Buông! Ra!"

Lý Mính Hưu ngược lại càng dùng sức, giống như muốn nắm lấy tay của Dư Tễ Đan cả đời: "Đi bệnh viện!"

"Buông ra!" Dư Tễ Đan lập tức thả dù xuống, nhanh chóng đưa tay trái hướng đến bên hông anh, không đợi cô chạm vào, đã bị một cái tay khác của Lý Mính Hưu giữ chặt ——

"Lại nghĩ đến việc lấy súng ra phải không?" Lý Mính Hưu cười rạng rỡ dưới màn mưa, "Hôm qua là phá án, hôm nay em lại lấy súng nhưng là muốn xử lý ......"

Hai cánh tay của Dư Tễ Đan đều bị đối phương giữu chặt, cô tức giận đến cắn răng một cái, liền muốn đá một phát.

Ngay tại thời điểm cô đá chân, Lý Mính Hưu đứng dậy, tránh được một cú đá.

Cú đá thứ hai hướng thẳng đến đùi của Lý Mính Hưu, anh không né được, trực tiếp quỳ một gối xuống tại trước mặt của cô.

Khi Dư Tễ Đan còn muốn đạp đến cái thứ ba, Lý Mính Hưu lại từ bên cạnh đưa qua bên kia chân cô, cũng từ phía sau đưa ôm lấy cô.

Giọng nói trầm trầm của anh vang lên bên tai Dư Tễ Đan: "Đi bệnh viện!"

"Anh thế này là đánh lén cảnh sát!"

"Em không có mặc cảnh phục, không tính ——"

Nói xong, Dư Tễ Đan liền bị Lý Mính Hưu ôm ngang lên.

"Anh chỉ muốn biết cánh tay của em đến tột cùng là bị cái gì."

"Liên quan gì đến anh!"

Cánh tay Dư Tễ Đan ghìm chặt cổ Lý Mính Hưu, muốn làm cho đối phương thả cô xuống.

Nhưng sau khi Lý Mính Hưu đi mấy bước, Dư Tễ Đan liền dường như bị chọc trúng nút tạm dừng.

Bởi vì anh nói: "Nghe lời anh, Tễ Đan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro