Chương 4: "Em! Từ! Chối!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

"Mở của xe, hạ cáng xuống, di chuyển ——"

"Nạn nhân bị va chạm mạnh ở đầu ——"

"Đã xác định hai người tử vong!"

Những âm thanh ồn ào, hỗn loạn đó cứ chồng lên nhau, lặp đi lặp lại cắt đứt dây thần kinh của Dư Tễ Đan, lơ lửng như lốc xoáy —— cô không biết mình còn sống hay đã chết, cũng không biết mình đang ở đâu, giống như một ác mộng giằng co dài dòng.

"Tễ Đan! Tễ Đan!"

Có người đang gọi tên cô.

Trong nháy mắt đó, cô cũng thoát ra khỏi ác mộng, một lần nữa tìm lại chính mình!

Dư Tễ Đan từ từ mở mí mắt nặng trĩu.

Xung quanh toàn là bóng tối, còn có âm thanh hoạt động của các dụng cụ y tế.

Dư Tễ Đan không tự chủ được giật giật cánh tay phải —— chai truyền nước cùng khung sắt va chạm phát ra âm thanh rất nhỏ, nước nhỏ từng giọt từng giọt cũng cùng lúc kéo lại nhận thức của cô, đau đớn và choáng váng không chút thương tiếc kéo đến.

Cùng lúc đó, màn cửa bị kéo ra, ánh nắng mặt trời sau cơn mưa lớn lại càng lóa mắt.

Dư Tễ Đan theo bản năng nhắm mắt lại, vài giây sau, mới có thể để ý vị trí của mình hiện giờ.

Không hề nghi ngờ, đây là căn phòng ở một bệnh viện nào đó, còn có một nam một nữ bác sĩ đứng trước mặt cô.

Mà thân thể của cô nửa nằm trên một lồng ngực to lớn.

Đồng thời nghe được âm thanh, cô cũng có thể cảm giác được lồng ngực sau lưng rung động:

"Em tỉnh rồi? Hoàn toàn tỉnh táo rồi sao? Có khó chịu ở chỗ nào không? Có thể nói chuyện được không?"

"............" Dư Tễ Đan kéo nhẹ khóe môi, không nói tiếng nào.

Lúc ở dưới nhà, cô cùng oan gia ngõ hẹp Lý Mính Hưu lôi lôi kéo kéo một trận, sau đó vào bệnh viện, kiểm tra cánh tay của cô xong còn không đủ, nhất định phải kiểm tra toàn thân mới được.

Nếu là như bình thường, cô sẽ không nói không rằng chĩa súng vào Lý Mính Hưu, cũng sẽ đá một phát làm cho hắn văng xa, sau đó rời bệnh viện rồi đi làm. Nhưng giọng điệu nhẹ nhàng của Lý Mính Hưu dường như làm cho cô bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến mà đi theo anh ta kiểm tra ở từng phòng một, đây là phòng cuối cùng ......

Đại khái là bởi vì đêm qua vội vàng phá án, về đến nhà mới vừa ngủ một chút lại phải tiếp điện thoại của Dư Giang Nguyệt, tổng cộng không ngủ được hơn hai giờ, quá mức mỏi mệt. Khi rèm cửa phòng y tế được kéo lại, ánh đèn cũng tắt, cô liền mơ mơ hồ hồ rơi vào một giấc mơ.

"Tễ Đan?"

Một tiếng này đã trực tiếp kéo Dư Tễ Đan trở về với hiện thực.

Môi cô khẽ động, một lúc lâu sau mới nói: "Anh như thế nào lại biết tên của tôi?"

Nhưng cô hiển nhiên không muốn biết đáp án của đối phương —— đoán đều đoán được, người có thể theo dõi cô, biết tên thì có gì đâu mà lạ?

Dư Tễ Đan giãy giụa rời khỏi lồng ngực đối phương, ngồi dậy.

"Tôi không biết tôi đắc tội với anh ở đâu, nhưng hãy buông tha tôi đi! Nếu anh thật sự có chuyện gì khó xử, có thể đến sở hay cục cảnh sát, không chỉ tôi, các cảnh sát khác cũng sẽ giúp đỡ anh."

Dư Tễ Đan nói một cách mạnh mẽ, nâng tay phải lên, không nói hai lời liền đem kim tiêm của chai truyền ở mạch máu ở mu bàn tay gỡ ra, lại dùng lực mà đâm sầm vào không khí ——

"Tôi muốn đi làm!"

Dư Tễ Đan từ trên giường nhảy xuống.

"Cô Dư!" Nữ bác sĩ đứng trước xe dụng cụ đuổi theo. "Chúng tôi còn chưa nói với cô ..."

Câu nói kế tiếp của bác sĩ cũng như cô đã biến mất phía sau cửa.

Phòng y tế lại lần nữa im lặng.

Im lặng.

Nói chính xác, là tĩnh mịch.

Ánh mắt của Lý Mính Hưu chỉ dừng lại ở một điểm.

Vòng tay và trái tim của anh đều trống rỗng.

Nam bác sĩ ngồi ở trước bàn lật xem tài liệu, ngước mắt nhìn Lý Mính Hưu một cái, dáng vẻ không nói không cười.

Chờ đến khi anh ta đọc xong tư liệu đã là năm phút sau.

"Lý đại thiếu, cậu cũng thấy rồi, tình huống hiện tại của cô ấy chính là như vậy."

Qua có một hồi lâu, ánh mắt của Lý Mính Hưu mới chậm rãi di chuyển.

"Trăn ca, cánh tay của Tễ Đan là thế nào?"

Vị bác sĩ mà Lý Mính Hưu gọi một tiếng "Trăn ca" tên là Cố Duyên Trăn, vừa nhã nhặn lại đẹp trai, anh ta nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Còn có thể thế nào nữa? Hai viên đạn trực tiếp xuyên qua, cánh tay kia có thể sinh hoạt bình thường không phải phế bỏ đã là may mắn."

Lý Mính Hưu ôm ngực nhẹ nhàng ho khan.

"Không nói gạt cậu, lúc trước tại thời điểm cô ấy được đưa vào đây hơi thở đã thoi thóp, tôi đứng yên một chỗ không dám cử động gì, cũng không dám phẫu thuật cánh tay cho cô ấy." Cố Duyên Trăn cười khẽ, "Tôi sợ khi nhìn thấy mặt cô ấy, càng sợ nhớ tới cô ấy là Dư Tễ Đan, tôi thật sự sợ tay sẽ run lên —— nếu cô ấy chết dưới dao mổ của tôi, đời này tôi cũng không dám mặt đối mặt với cậu."

Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, phát hiện có điều không thích hợp ——hai viên đạn xuyên qua cánh tay, như thế nào hơi thở lại thoi thóp? Càng như thế nào lại khiến cho "Át chủ bài" Cố Duyên Trăn của bệnh viện tư nhân sợ hãi cầm dao giải phẫu?

Anh cau mày, nhìn chằm chằm Cố Duyên Trăn: "Sao lại như thế?"

"............" Cố Duyên Trăn nhún vai, "Là chủ ý của Đường Chu. Cho nên tất cả mọi người chỉ nói cho cậu biết rằng cô ấy chỉ trúng hai viên đạn, trên cánh tay phải. Thật ra còn có viên đạn thứ ba, là ở nơi này ——"

Cố Duyên Trăn chỉ hướng về trái tim của mình.

Lý Mính Hưu ho mạnh hơn nữa.

Giờ khắc này, viên đạn kia giống như cũng xuyên qua trái tim anh!

"Cho nên bên trên mới điều cô ấy rời khỏi đội hình sự, việc này không có liên quan đến cậu."

Cố Duyên Trăn đứng lên, đem tư liệu trong tay cùng hồ sơ bệnh án đặt trước mặt Lý Mính Hưu "Tôi biết cậu hôm nay đến đây mục đích không chỉ là muốn biết chuyện cánh tay, từ khi phát sinh sự việc kia, tôi bắt đầu phát hiện chứng bệnh của Dư Tễ Đan, liền nghiên cứu bệnh này ở khoa tâm thần ——"

"PTSD."

"Rối loạn căng thẳng sau chấn thương."

Lý Mính Hưu yên lặng lật tư liệu trước mặt.

"Biểu hiện lâm sàng của PTSD có ba loại, mà Dư Tễ Đan chính là điển hình —— lẩn tránh các kích thích liên quan đến biến cố sang chấn."

"Việc kia xảy ra, hơn nữa cô ấy còn tận mắt nhìn thấy cậu người đầy máu bị đưa lên xe cảnh sát, đủ loại, khiến cô ấy phải tự bảo vệ mình bằng sự lãng quên ——"

"Sau sự cố bảy năm trước đó, cô ấy liên tục hôn mê suốt một tháng, chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy đã không nhớ rõ tôi là ai. Cố Duyên Trăn? Xin lỗi, tôi không biết."

"Đối mặt với sự thật làm cô ấy quá đau khổ, sợ hãi không dám đối mặt, vì thế cô ấy lựa chọn 'liên tục lãng quên', thật không may, chính là sự việc hai năm đó cô ấy đều không nhớ nổi, cho nên cô ấy đã quên mất cậu, quên mất Đường Chu, cũng đã quên tôi."

"Người khác có thể không rõ lắm, nhưng cậu với tôi không đến mức không biết, thực tế Dư Tễ Đan là một cô gái nhát gan sao? Chỉ bằng việc Lý đại thiếu gia năm đó muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, là nhân vật ngồi ở trên cao, vì lí do gì không theo đuổi được cô ấy, cô ấy vì cái gì không chấp nhận cậu, cậu có nhớ không?"

Lý Mính Hưu buông tài liệu xuống, suy tư nhìn về phía Cố Duyên Trăn.

"Bởi vì khi đó cậu quá mức cao cao tại thượng, khi giận dữ khiến ai cũng khiếp sợ, còn cô ấy trước nay không tiếp xúc với người như vậy, cho nên cô ấy sợ hãi, sợ cậu, sợ gia đình của cậu, sợ vòng tròn của cậu, sợ mọi thứ xung quanh cậu, nên là, mặc dù là trong lòng cô ấy thích cậu, cũng không dám ở bên cậu."

Lý Mính Hưu cau mày, trừng mắt nhìn Cố Duyên Trăn.

Trước khi bị kết án và giam giữ, anh thân là Lý gia đại thiếu gia, quả thật là hô mưa gọi gió, thất bại duy nhất chính là theo đuổi Dư Tễ Đan không có kết quả......

Cố Duyên Trăn nhất định phải nói cho ra lẽ, không ngừng chà xát trái tim anh.

"Khi đó thành tích của cô ấy ở Học viện Cảnh sát cũng rất kém cỏi, nhưng do cậu ở phía sau áp bức, tôi đường đường là sinh viên ưu tú của đại học y khoa đã phải ghi chép sách vở hộ cô ấy ......nếu không cô ấy cũng sẽ không thể trở thành một cảnh sát như thế này."

"Nhưng như cậu chứng kiến, cô ấy ở đội hình sự đã lập vô số thành tích, cô ấy chọn quên đi là tự bảo vệ chính mình, cô ấy kiên cường, thay đổi cũng là để tự bảo vệ chính mình, bởi vì cô ấy biết cha mẹ cũng không còn để có thể bảo vệ cô ấy, cậu cũng bị bắt đi, cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình, vì thế cô ấy biến thành như bây giờ."

"Không phải cô ấy cuồng công việc chính là một loại tự bảo vệ sao?"

Những suy nghĩ cứ lần lượt xuất hiện trong tâm trí Lý Mính Hưu, và rồi anh phủ định từng cái một.

"Mính Hưu."

Cố Duyên Trăn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lý Mính Hưu, "Cậu yên tâm, có thể thông qua trị liệu mà chữa khỏi hẳn PTSD, tôi đã sớm hỏi qua người trong ngành, chờ tôi cho cậu vài thông tin, cậu dẫn Dư Tễ Đan đi đi."

Nhưng ngoài dự đoán của Cố Duyên Trăn, Lý Mính Hưu thế nhưng dứt khoát trả lời "Không!".

Cố Duyên Trăn nghi hoặc mà nhướng mày.

"Nếu chuyện cũ làm cô ấy đau khổ đến mức lựa chọn quên đi, em vì cái gì muốn cưỡng chế cô ấy chữa trị? Kết cục chính là lại làm cô ấy nhớ đến những thứ cô ấy đã quên thôi."

Cố Duyên Trăn dùng sức đẩy hạ Lý Mính Hưu, cả kinh nói: "Cậu điên rồi sao! Nếu vậy cả đời cô ấy đều không thể nhớ cậu đã làm cái gì vì cô ấy, trả giá những gì! Đối với một người bình thường mà nói, ở độ tuổi hai mươi mấy tốt đẹp nhất lại bị giam ở trong tù là một việc thê thảm, huống chi đối với cậu! Cậu vốn nên có cuộc sống như thế nào? Nhưng cậu đã huỷ hoại nó! Cậu huỷ hoại chính mình, huỷ hoại chuyện tình cảm của Đường Chu em cậu —— bởi vì cậu, nhiều năm như vậy cậu ta đều không đến gần phụ nữ, nếu không phải gặp được người vợ hiện tại, cậu ta bởi vì cậu sẽ độc thân suốt đời!"

Lý Mính Hưu chậc lưỡi: "Nhưng cậu ta không phải đã gặp sao? Tình hình của Đường Chu đặc biệt, đừng lôi cậu ta ra thảo luận."

"Mính Hưu, yêu thầm không vĩ đại một chút nào, chỉ là ngu ngốc!"

"Thế thì cứ ngu ngốc đi." Lý Mính Hưu sắp xếp lại hồ sơ bệnh án của Dư Tễ Đan, đứng lên, nói năng có khí phách:

"Nếu cái giá của việc khiến cho cô ấy nhớ lại lần nữa là làm cô ấy đau khổ, như vậy thì, Em! Từ! Chối!"

Cố Duyên Trăn nén giận: "............"

Lý Mính Hưu ra vẻ thoải mái mà cười cười: "Được rồi, Trăn ca, sắc mặt đừng thối ra như vậy chứ. Sự việc trước kia có gì tốt đâu? Anh không phải nói rằng em chưa theo đuổi được người ta sao. Cô ấy quên đi càng tốt, lúc này cho mọi người nhìn xem, em nhất định thành công theo đuổi cô ấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro