Chương 5: "Ai bảo cậu đi cùng với Tễ Đan!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan từ bệnh viện chạy về sở cảnh sát, đã sớm qua giờ làm việc bình thường.

Cũng may Hồ cục trưởng sáng sớm đã gọi điện thoại cho sở trưởng thông báo tối qua cô sang trợ giúp đội hình sự xử lý vụ án, trong sở tự nhiên sẽ không ai truy cứu việc sở phó mới đến này đi trễ.

Ngay khi Dư Tễ Đan tiến vào văn phòng, liền lập tức thay cảnh phục, lại đem áo khoác bị ướt treo ở góc văn phòng.

Ngồi trước bàn làm việc, thư giãn đầu óc —— từ sau khi ra khỏi bệnh viện cô liền nhức đầu không thôi, trong đầu các loại sự việc rối mù thành một mớ hỗn độn.

Vài phút sau, có người gõ cửa văn phòng.

Dư Tễ Đan ngừng xoa xoa huyệt thái dương: "Vào đi ——"

Một nữ cảnh sát xinh đẹp ôm lấy một đống tài liệu, đi đến đặt lên bàn làm việc của Dư Tễ Đan.

"Sở phó, những cái này là các loại hồ sơ hậu cần, sở trưởng cố ý dặn dò em đưa cho chị xem qua một chút."

Nữ cảnh sát mang tài liệu đến này tên là Phương Gia Mai, là nhân viên hậu cần của sở cảnh sát, chịu trách nhiệm về các công việc liên quan đến đăng ký hộ khẩu.

"A, cảm ơn, làm phiền cô rồi."

Dư Tễ Đan đưa tay cầm những tài liệu kia, xem xét cẩn thận.

Phương Gia Mai đứng trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm Dư Tễ Đan với sự tò mò.

Từ góc độ của mình, từ trên xuống dưới cô thấy tóc mai cùng đôi tai của Dư Tễ Đan ẩn hiện dưới mái tóc đen. Cô khẽ đảo mắt —— điểm rơi chuyển thành khuỷu tay duyên dáng của người kia.

Cuối cùng, ánh mắt của cô dán chặt vào những ngón tay đang nhẹ nhàng lật dữ liệu ——

Không giống người thường, xuất sắc.

Rõ ràng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, lại nhất định phải dựa vào thành tích ......

Kỳ thật đây mới là điểm đáng sợ nhất, bất khả chiến bại đi. Phương Gia Mai buồn bực nghĩ.

Làm cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, Dư Tễ Đan có tính cảnh giác khá cao —— từ giây đầu tiên cô liền cảm thấy Phương Gia Mai khí chất cùng ánh mắt không thích hợp. Nhưng cô làm bộ không đếm xỉa đến, tiếp tục công việc. Mặc dù cô cũng muốn biết Phương Gia Mai đến tột cùng muốn làm cái gì, lại bày ra một bộ dáng cứ như đang muốn nói lại thôi.

Quả nhiên, một lát sau, Phương Gia Mai: "Sở phó ......"

"Ừ?" Dư Tễ Đan ngẩng đầu, " Còn có chuyện gì sao?"

"Sở trưởng yêu cầu em thông báo rằng sẽ có một cuộc họp vào lúc 11 giờ."

Dư Tễ Đan: "............"

Việc quan trọng như vậy mà không nói ngay từ đầu! Lề mà lề mề, giống như hiệu suất làm việc!

Cô nhìn vào thời gian trên màn hình điện thoại: 10:58

Dư Tễ Đan vội vàng đóng tài liệu: "Họp ở đâu? Chúng ta mau đi thôi!"

* * *

Dư Tễ Đan cùng Phương Gia Mai là hai người cuối cùng đến phòng họp.

Đẩy cửa phòng họp, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Mặc dù không có đến trễ, nhưng là người cuối cùng đến, Dư Tễ Đan cười nhạt một tiếng, che giấu xấu hổ.

"Tễ Đan, cô đến ngồi bên này ——"

Sử sở trưởng chỉ cho Dư Tễ Đan một chỗ ngồi ở phía trước.

Phương Gia Mai cũng các đồng nghiệp ở ban hậu cần tự nhiên ngồi cùng nhau.

Sử sở trưởng đứng dưới quốc huy và hắng giọng: "Tất cả mọi người đều đến rồi đúng không?"

Kỳ thật đây căn bản không phải là một câu nghi vấn, càng giống một câu khẳng định hơn.

Sử sở trưởng lại nhìn quanh một vòng.

"Buổi họp hôm nay có một số chủ đề chính."

"Đầu tiên, hoan nghênh sở phó mới đến của chúng ta, đồng chí Dư Tễ Đan."

Dư Tễ Đan bình tĩnh đứng lên, giọng nói to rõ: "Tôi hy vọng sau này cùng mọi người phối hợp làm việc vui vẻ và thuận lợi."

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.

Khi những tràng pháo tay biến mất, không biết ai đã hét lên, "Cô thật xinh đẹp!"

Dư Tễ Đan: "............"

Cô làm một cử chỉ "Cảm ơn" và ngồi xuống.

Sử sở trưởng cao giọng: "Các cô cậu đừng nhìn sở phó xinh đẹp liền cho rằng cô ấy là gối thêu hoa (*), cô ấy trước đây chính là phó chi đội trường của đội hình sự, là chiến đấu bằng đao thật kiếm thật với tội phạm, đã xử lý rất nhiều vụ án, lập vô số thành tích! Cho nên các cô cậu...... đặc biệt là các đồng nghiệp trong đội điều tra và tuần tra tội phạm, ngày thường không có việc gì bận rộn thì tìm sở phó học tập kinh nghiệm!"

(*) gối thêu hoa: ví với những người chỉ có nhan sắc bên ngoài mà không có tài năng

"Rõ"

"Đã hiểu!"

"Điểm thứ hai, bây giờ là thời đại Internet hiện đại, căn cứ chỉ đạo của cấp trên, để tiếp xúc, quản lý và công khai công việc tốt hơn, sở yêu cầu chúng ta tự vận hành Weibo, đây chính là bộ mặt của sở chúng ta, cho nên cụ thể ai sẽ quản lý tôi quyết định giao cho mọi người bầu chọn, qua mấy ngày sẽ cho mọi người bỏ phiếu ẩn danh, có thể không bỏ phiếu, nhưng đừng bầu chọn ngẫu nhiên."

Dư Tễ Đan cẩn thận nghĩ nghĩ.

Dù sao cũng là Weibo dưới danh nghĩa cục cảnh sát và sở cảnh sát, mặc kệ là ai quản lý, hẳn sẽ không đến mức trở thành blogger nổi tiếng trên mạng, những hoạt động kỳ quặc đó sẽ không xảy ra.

Nghĩ đến điều này, cô nhìn nhìn xung quanh ——

Không cần thiết phải giới hạn ở các đồng chí nữ, ngược lại các đồng chí nam lại là các ứng cử viên tốt hơn.

Nội dung kế tiếp của buổi họp chính là các lãnh đạo từng bộ phận cùng đồng nghiệp báo cáo công việc, cùng với Sử sở trưởng tổng kết vấn đề của các bộ phận công tác cùng những việc cần chú ý.

Dư Tễ Đan cả buổi chiều đều tập trung vào các tài liệu do phòng hậu cần gửi lến.

Bởi vì công việc của họ khác với bất kỳ ngành nào khác, nó liên quan trực tiếp đến trật tự xã hội và sự an toàn của người dân.

***

Đến lúc tan làm, La Đông Lỗi đứng bên ngoài văn phòng của Dư Tễ Đan, hít một hơi thật sâu.

Anh ta đã do dự rất lâu, nhưng khi mũi tên đã đặt ở dây cung, lại không dám thả tay bắn nó ra.

Nâng lên, hạ xuống.

Lại nâng lên, hạ xuống lần nữa.

Cuối cùng, các đồng nghiệp khác đi ngang qua không thể chịu đựng được nữa: "Đông Lỗi! Cậu có thể có tiền đồ một chút không! Thích thì theo đuổi thôi! Cứ xem như tin đồn về cảnh sát Dư là thật, cô ấy thật sự là có người phía sau chống lưng, vậy thì chí ít cậu cũng cố gắng theo đuổi đi, sau này nhớ lại cũng không hối hận đúng không?! Nếu không cậu sẽ hối tiếc cả đời!"

La Đông Lỗi: "........."

Cái này căn bản là một chén canh gà độc!

La Đông Lỗi vẫn có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn, nhưng khi nghĩ về những lời đồn đoán của các đồng nghiệp nữ trong phòng hậu cần trước đó, anh ta lại cảm thấy nhút nhát.

Nếu thật sự Dư Tễ Đan có người phía sau chống lưng, làm sao có thể xem trọng một cảnh sát nhỏ như anh ta....

"Ôi trời, Đông Lỗi!"

Đồng nghiệp nhảy sang, gõ cửa văn phòng của Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan đang ghi chép tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên: "Mời vào ——"

Cánh cửa văn phòng bất động.

"Vào đi!"

Vẫn bất động.

Dư Tễ Đan: "............"

Các đồng nghiệp của cô hôm nay đều uống nhầm thuốc?

Dư Tễ Đan đành phải buông giấy bút, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa La Đông Lỗi đã đỏ bừng cả khuôn mặt, hô hấp khó khăn.

"Tôi tôi tôi tôi...... Dư Dư Dư...... Phó phó phó phó......"

La Đông Lỗi khẩn trương mà lắp bắp.

Lông mày Dư Tễ Đan nhăn lại.

Sau đó, một giọng nói từ đại sảnh truyền đến: "Đông Lỗi, nói nhanh đi, thời gian không chờ đợi ai!"

"Tôi, tôi, tôi ..." La Đông Lỗi hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói, "Tôi có thể mời chị đi ăn tối nay không?"

Dư Tễ Đan chớp mắt.

La Đông Lỗi đây là đang theo đuổi cô sao?

Nghĩ vậy, Dư Tễ Đan liền có chút đau lòng —— tuy rằng mọi người đều khen cô lớn xinh đẹp, nhưng nhiều năm qua, không có bất kì người đàn ông nào theo đuổi cô. Thậm chí khi được bạn bè thân thích giới thiệu đối tượng làm quen, cũng không có kết quả.

Cho nên cô năm nay gần 30 tuổi cũng chưa kết hôn.

Đừng nói kết hôn, bạn trai cũng chưa từng có.

Một mặt là cô chuyên tâm làm việc, mặt khác chính là không có đàn ông theo đuổi.

Bất kể điều kiện của La Đông Lỗi như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên cô có người theo đuổi.

Dư Tễ Đan thoải mái hào phóng mà trả lời: "Có thể, chờ tôi một chút, tôi đi thay đồng phục."

Chờ đến khi Dư Tễ Đan mở cửa phòng một lần nữa, La Đông Lỗi vừa kết thúc một cuộc gọi.

"Tôi sợ chị không đồng ý, cho nên không có nói trước với cha mẹ là hôm nay không về nhà ăn cơm." La Đông Lỗi hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu, hỏi Dư Tễ Đan, "Chị không cần báo cho cha mẹ một tiếng sao?"

Dư Tễ Đan lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Thông báo ...... Cha mẹ sao?

"Không cần." Dư Tễ Đan ra vẻ thoải mái mà cười cười, "Bọn họ sẽ không chờ tôi về nhà ăn cơm."

"Đi thôi ——"

***

Dư Tễ Đan và La Đông Lỗi cùng nhau bước ra khỏi sở cảnh sát.

Mặt trời dần lặn xuống ở phía chân trời, cùng với bóng mây, đều bởi vì sự quyến rũ của hoàng hôn, nhuộm một màu đỏ giống như thiếu nữ thẹn thùng.

Hai người di dọc theo còn đường đầy bóng râm bên ngoài sở cảnh sát.

La Đông Lỗi hỏi: "Ngày hôm qua chị đến báo án, án cướp giật...... là vụ án ở đội hình sự?"

Dư Tễ Đan đương nhiên không thể nói tình huống tình huống cụ thể của đội hình sự bên kia, cũng chỉ trả lời: "Ừ."

Nhìn thấy đã đến cuối đường.

Từ ngã rẽ trước mặt xuất hiện một người đàn ông ngậm thuốc lá, khoảnh khắc anh ta ngẩng mặt lên, một chiếc lá rơi ngay trên mái tóc đen của anh ta.

Dư Tễ Đan lập tức dừng chân.

Cô đương nhiên sẽ không quên người đàn ông trước mặt là ai.

Cũng chỉ bằng gương mặt kia của anh ta, muốn khiến người khác quên cũng khó!

Là Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu mặt vô cảm nhìn hai người trước mặt, chậm rãi đưa tay lên, gạt đi lá cây trên đỉnh đầu.

Vào thời điểm La Đông Lỗi nhìn thấy Lý Mính Hưu, anh liền lập bắt đầu chế độ phòng ngự cấp ba!

Trong cuộc đua gương mặt này, anh ta cùng đối phương chênh lệch —— đại khái chính là không chỉ có hoàn toàn thất bại, thậm chí còn bị đối phương dẫm mấy cước vào bùn.

Nhưng thua cái gì đều không thể thua khí thế: "Tránh ra!"

Lý Mính Hưu hoàn toàn xem La Đông Lỗi là không khí, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn Dư Tễ Đan.

"............" La Đông Lỗi nhìn về phía Dư Tễ Đan, hỏi: "Chị biết anh ta sao?"

Dư Tễ Đan không có trả lời.

La Đông Lỗi lại hỏi: "Anh ta là ai?"

Lý Mính Hưu cau mày, đầu ngón tay cầm lấy thuốc lá trên môi, dập tắt.

"Tôi mới muốn hỏi cậu, cậu là ai? Ai bảo cậu đi cùng với Tễ Đan!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro