Chương 44: Băng và lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: nikitaislazy

Hành động......

Dù rằng vừa bị Dư Giang Nguyệt cười nhạo giống như "thiếu nữ vị thành niên", nhưng Dư Tễ Đan cũng người trưởng thành, cô đương nhiên biết cái "hành động" mà Lý Mính Hưu nhắc đến chính xác là việc gì.

Dư Tễ Đan nhìn vào mắt Lý Mính Hưu, khẽ gọi tên anh: "Mính Hưu......"

Cô không gọi tên anh còn đỡ, chứ mà dùng giọng nói vừa mềm mại vừa ngoan kia gọi tên anh thì ——

Nếu còn có thể tỉnh táo, còn có thể ngồi trong lòng mà không loạn thì liệu có còn là đàn ông bình thường?

Lý Mính Hưu một tay ôm Dư Tễ Đan, một tay khác vòng dưới hai chân cô, dùng sức trực tiếp bế ngang Dư Tễ Đan như bế công chúa.

Dư Tễ Đan trợn tròn mắt nhìn Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan đi qua phòng khách, đá văng cửa phòng ngủ, tiến vào phòng.

—— Phòng ngủ của hai người.

Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan cùng nhau ngã quỵ trên giường.

Dư Tễ Đan nhắm hai mắt lại.

Cô cũng không rõ cảm xúc bây giờ của mình là thế nào, nói sợ hãi thì không phải, nói chờ mong...... Cũng không phải chờ mong.

Cô có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp đang cạnh bên mình, nụ hôn ngọt ngào của anh rơi trên mặt, trên môi......

Cô có thể nghe được tiếng tim mình đập "thịch thịch thịch", hơn nữa càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt.

Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu ôm hôn một lúc.

Đột nhiên anh ngừng hôn cô.

Đợi nửa phút, anh vẫn không tiếp tục hôn cô.

Dư Tễ Đan cau mày, sau đó chậm rãi mở to mắt.

Gần như ngay lập tức có thể nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm trong mắt anh.

Từ ánh mắt đó, Dư Tễ Đan không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, cô không biết là anh đang giận hay đang vui vẻ.

Anh chỉ chăm chú nhìn vào mắt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt trán cô.

"............" Giọng Dư Tễ Đan có chút run rẩy, "Làm sao vậy? Vì sao lại đột nhiên ngừng lại?"

Lý Mính Hưu không trả lời, chỉ trước sau như một nhìn chăm chú đôi mắt cô.

"Hử?" Dư Tễ Đan không biết chuyện gì đang xảy ra, "Mính Hưu? Anh có nghe em nói không?"

Đầu ngón tay anh vẫn lưu luyến ở trên trán, di chuyển dần dọc theo khuôn mặt, rồi đến cổ —— rồi rơi xuống ngực cô.

Dư Tễ Đan nhắm mắt.

Cô cho rằng một giây sau ngón tay anh sẽ cởi bỏ áo ngủ của mình, hoặc là dứt khoát tiến vào bên trong khe hở của nút áo, tiếp xúc thân mật với nơi mềm mại của cô.

Nhưng bất ngờ chính là, Lý Mính Hưu lại không thực hiện bước tiếp theo.

Đợi đã lâu, ngón tay anh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng đặt lên ngực cô qua lớp áo ngủ.

—— Ngay vị trí trái tim của cô.

"............" Dư Tễ Đan đành mở mắt lần nữa, cô nhìn anh, nhỏ giọng hỏi, "Cuối cùng là anh bị làm sao vậy?"

Lý Mính Hưu khẽ cười, chỉ chỉ: "Tim em đập thật mạnh, như muốn vọt ra khỏi ngực, giống như giây tiếp theo anh có thể nắm gọn trong lòng bàn tay."

Dư Tễ Đan: "............"

Cô tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu kia, chợt giật mình.

"Mính Hưu, anh đang kể chuyện kinh dị à?" Dư Tễ Đan cau mày, có chút ủy khuất, "Anh sao vậy? Anh tưởng có thể làm em sợ sao?"

Lý Mính Hưu nhìn chằm chằm đôi mắt Dư Tễ Đan, vài giây sau nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: "Trên thế giới này sao lại có người phụ nữ khó hiểu như em chứ? Em định chọc tức anh sao? Vợ à?"

"............" Dư Tễ Đan tức giận đẩy Lý Mính Hưu, "Cút! Anh lăn đi chỗ khác cho em! Anh mới khó hiểu đấy! Anh mới là người làm em tức giận đấy! Đồ đàn ông thúi!"

Đẩy Lý Mính Hưu ra, Dư Tễ Đan lập tức xoay người, chỉ để lại cho Lý Mính Hưu một bóng lưng.

Dư Tễ Đan thật sự bực mình.

Cô thật khó khăn mới chuẩn bị tốt, nhưng mà cái tên Lý Mính Hưu này thì sao? Anh nói những điều làm cô không thể hiểu, cuối cùng lại nói cô là người khó hiểu? Nói cô làm anh tức giận?

Rõ ràng anh mới là người chọc tức cô!

Ngay sau đó Lý Mính Hưu lại dính vào người Dư Tễ Đan, ôm chặt cô từ phía sau, vừa hôn vừa nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: "Em giận hả? Hửm? Bảo bối? Em giận thật sao?"

"Anh đừng có nói chuyện với em nữa!" Dư Tễ Đan tránh né cái hôn của Lý Mính Hưu, lớn tiếng nói, "Từ giờ trở đi, em tuyên bố chiến tranh lạnh với anh!"

Lý Mính Hưu lập tức nở nụ cười —— đây mới giống cô của trước đây, lúc mà anh mới quen cô, lúc mà anh yêu cô, chứ không phải cái vỏ bọc "kiên cường", "cuồng công việc" mà cô tạo ra sau này.

Cô càng trốn, Lý Mính Hưu càng phải hôn cô.

Đến cuối cùng, Dư Tễ Đan chỉ có thể chấp nhận số phận, tùy ý để cho anh hôn.

"Bảo bối, em biết không?" Lý Mính Hưu mạnh mẽ xoay mặt Dư Tễ Đan, ép cô đối mặt với anh rồi hôn môi cô, "Em có thể tuyên bố chiến tranh lạnh với anh, nhưng đó chỉ là do em đơn phương, bởi vì...... em muốn chiến tranh lạnh, còn anh thì muốn chiến tranh nóng với em."

Chiến tranh nóng......

Chiến tranh nóng......

"Anh xéo đi cho em!" Dư Tễ Đan đẩy Lý Mính Hưu ra, một lần nữa xoay người sang chỗ khác, "Ai muốn chiến tranh nóng với anh?! Đồ không biết xấu hổ, đầu óc không đứng đắn, anh đừng có mà trêu em, anh nghĩ em sẽ bị lừa lần nữa sao?"

Nói xong vành tai cô bí mật đỏ lên.

Vừa rồi lúc cô thật sự chuẩn bị tốt anh lại trêu đùa cô, bị trêu một lần mà còn muốn có lần thứ hai sao? Cô không muốn bị anh trêu đùa lần nữa!

Thật sự Lý Mính Hưu không có trêu đùa Dư Tễ Đan.

Nghe tiếng tim đập của cô, một chút lại một chút kích thích đôi tai, làm tim anh đập loạn xạ.

Anh không biết tại sao tim cô đập nhanh đến thế.

Là vì sợ hãi sao?

Hay là vì...... anh?

Anh muốn tự thôi miên bản thân rằng tim cô đập nhanh như thế là vì mình, nhưng anh lại không thể.

Trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại, không ngừng phân tích và nghĩ về Dư Tễ Đan —— đây có lẽ là do bản chất thương nhân của anh.

Vì thế, lần đầu tiên trong đời anh bị bản tính này hại thảm, mặt khác anh ý thức được, thời điểm anh gặp cô, cô đã đóng chặt trái tim đã từng mở ra ngắn ngủi với anh.

Lý Mính Hưu ôm chặt Dư Tễ Đan hơn nữa, lưng cô cùng ngực anh dán chặt vào nhau.

Không quan trọng, anh và cô còn có thời gian cả đời.

Anh có thể mở cửa trái tim cô một lần, cũng có thể mở ra lần thứ hai.

Tương lai còn dài ......

***

Việc của Dư Giang Nguyệt và Lôi Hạo cuối cùng giống như một quả bom hẹn giờ làm nổ tung trên dưới nhà họ Dư, long trời lở đất.

Ngay lúc này, ông bà nội, chú thím hai mới biết được Dư Tễ Đan căn bản không phải kẻ điên, cô mới chính là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời.

Đứa bé ngoan chưa từng thấy!

Ngay cả Lý Mính Hưu lúc trước làm bọn họ không vừa mắt cũng trở nên thuận mắt hơn ——

Cậu con rể này cũng thật tốt!

Trừ việc không có tiền, là một thanh niên nghèo khó, mặt khác cũng không có vấn đề.

Hôn nhân của Dư Tễ Đan và Lý Mính Hưu cũng trở nên bình thường.

Gần đây bọn họ thường ghé thăm ông bà nội.

Việc Lý Mính Hưu hút thuốc Dư Tễ Đan đều mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng may có anh bồi thuốc, chú hai mới không quá buồn bực.

Còn thím hai vừa thấy Dư Tễ Đan liền bắt đầu khóc, một câu lặp lại lải nhải: "—— Sao mà Giang Nguyệt lại có thể trộm hộ khẩu đi kết hôn rồi?"

Dư Tễ Đan kéo tay thím hai, điều gì nên nói cô cũng đã nói mấy ngày nay, nói đến khô cả họng.

Nhưng mà đàn ông nói chuyện sẽ không có khóc lóc như phụ nữ.

Ngoài ban công ——

Chú hai mơ màng nhìn bầu trời tối đen đầy sao, nhẹ giọng hỏi Lý Mính Hưu: "Nếu tương lai con cùng Tễ Đan sinh con gái, con bé cũng kết hôn chớp nhoáng với đối tượng tình một đêm, con sẽ làm gì?"

"Nếu là con gái con......" Lý Mính Hưu búng điếu thuốc trên đầu ngón tay, tàn thuốc bay bay theo gió, anh nghiêm túc suy nghĩ, khẽ cười, "Nếu là con gái con, con sẽ đánh con bé, con thật sự sẽ đánh con bé — không phải với tư cách ba con bé, mà là với tư cách chồng của mẹ con bé."

"Mặc kệ nguyên nhân là gì, con bé không nên làm người mẹ yêu quý của nó đau lòng, con bé không thể để mẹ nó cả ngày lấy nước mắt rửa mặt —— con bé không có quyền cũng như không có tư cách làm vậy, con bé không đau lòng mẹ nó, nhưng con đau lòng."

"Đánh xong một trận, sau đó sẽ chúc phúc cho con bé......"

"—— bởi vì con là ba con bé. Con gái muốn kết hôn lập gia đình, con tất nhiên sẽ chúc phúc nó. Đối phương là đàn ông như thế nào không quan trọng, bọn họ quen nhau như thế nào, bao lâu, điều kiện gì đó đều không quan trọng, chỉ cần con gái con thích, con gái con yêu cậu ta, chỉ cần con gái con có thể thấy vui vẻ bên cạnh cậu ta, những cái khác đều không quan trọng, bởi vì con mãi mãi là người đứng sau con bé! Ba đây chính là chỗ dựa cho con bé muốn làm gì thì làm. Nhưng mà, con sẽ cảnh cáo cậu trai kia, 'nếu cậu không thể làm cho con gái tôi hạnh phúc, nếu cậu làm con bé đau lòng, như vậy...... tháng ngày tươi đẹp của cậu cũng kết thúc!'"

Chú hai liếc nhìn Lý Mính Hưu, cười như không cười mà nói: "Con xem vậy mà cũng suy nghĩ thoáng nhỉ?"

"Chỉ cần chú đứng nói chuyện với con không thấy đau eo là được. Bây giờ Giang Nguyệt đã quyết tâm, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, mọi người hợp sức phản đối sẽ làm Giang Nguyệt kẹp ở giữa khó xử, không bằng thử chấp nhận, chúc phúc, dù gì bây giờ con bé cũng vui vẻ, hạnh phúc, việc làm mọi người lo lắng cũng chưa xảy ra ——"

Lý Mính Hưu nở nụ cười: "...... Không phải con bé có mọi người chống lưng sao?"

Chú hai cười một tiếng, dập điếu thuốc trên tay.

***

Trải qua mấy ngày đấu tranh, chú thím hai quyết định thử chấp nhận Dư Giang Nguyệt và Lôi Hạo.

Chọn một ngày chủ nhật, cả nhà gặp mặt.

Giống như việc lần trước của Dư Tễ Đan và Lý Mính Hưu.

Lần này là đôi vợ chồng trẻ đến gặp người lớn.

Trong bữa tiệc Dư Giang Nguyệt cùng Lôi Hạo kính rượu chú thím, thậm chí còn cúi đầu xin lỗi hai người.

Dư Giang Nguyệt khóc nức nở, "Con xin lỗi ba mẹ, xin ba mẹ tha thứ cho tính bốc đồng của con, là con sai, con không nên trộm hộ khẩu...... làm hai người đau lòng."

Trông thật cảm động.

Dư Tễ Đan và Lý Mính Hưu là chị và anh rể, là người đồng trang lứa có thể hiểu đôi vợ chồng trẻ, tự nhiên không xen vào, hai người ngọt ngọt ngào ngào đút nhau ăn.

Lần này là Lôi Hạo đặt bàn, đặt cũng gấp gáp, phòng riêng cũng không còn nên họ chỉ có thể ngồi ở đại sảnh.

Đại sảnh nhà hàng rất ồn ào.

Lý Mính Hưu vừa lột một con cua cho Dư Tễ Đan, liền có một người đàn ông trung niên lảo đảo tiến lại gần, ông ta dùng sức nắm bả vai Lý Mính Hưu, mồm miệng không rõ mà nói: "Tiểu Lý!"

Nhìn là thấy có vẻ uống không ít.

Lý Mính Hưu quay đầu nhìn, ngẩn ra hai giây.

Người đàn ông trung niên kia mặt đỏ bừng, cười ha hả hỏi: "Tôi từ xa đã thấy cậu, nhưng lại không dám xác nhận, tôi nghĩ cậu vẫn còn ở trong đấy, không nghĩ thế mà đúng là cậu...... Cậu ra từ khi nào? Tôi nhớ cậu còn chưa đến thời gian ra mà? Cậu được giảm hình phạt đúng không? Ra khi nào vậy?"

Trừ Dư Tễ Đan, còn lại chú thím hai, Dư Giang Nguyệt, Lôi Hạo, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu: "............"

"Ơ kìa, có phải tôi gây phiền phức cho cậu rồi không? Tôi nghe người ta nói, nhìn thấy bạn tù phải giả vờ không quen biết, bởi vì chúng ta đều có chút đen đủi, nhưng dù gì cũng đã ở bên nhau bốn năm, cũng coi như là có tình cảm sâu sắc mà......"

Lý Mính Hưu: "............"

Người này đúng là bạn tù của anh, nhưng mà phần tình cảm sâu sắc thì bỏ qua đi......

Lúc này, những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía Dư Tễ Đan.

Cô chưa nói với người nhà rằng Lý Mính Hưu từng có thời gian ở trong tù!

Thành ra Lý Mính Hưu không chỉ có nghèo, còn là phạm nhân mãn hạn tù???

Chú thím hai đột nhiên thấy chóng mặt.

Bọn họ vừa chấp nhận chuyện Dư Giang Nguyệt, không nghĩ đến lại thêm chuyện xấu của Dư Tễ Đan ......

Không đợi Lý Mính Hưu lên tiếng, có người chạy tới.

Người nọ mặc vest mang giày da, dáng vẻ nghiêm chỉnh.

Vẻ mặt ông ta nịnh nọt, hơi khom lưng về phía Lý Mính Hưu ưng: "Lý tổng, không nghĩ đến nhà hàng nhỏ này ăn cơm sẽ gặp anh, thật là vinh hạnh cho tôi."

Lý Mính Hưu: "............"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro