Chương 43: Anh đang làm gì đó?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: nikitaislazy

Ông chủ......

Lý Mính Hưu không nói nên lời.

Từ khi sinh ra đến nay anh chưa bao giờ ghét nghe thấy hai chữ "ông chủ", sợ hãi nghe thấy hai chữ này như hôm nay......

Chẳng lẽ nhân viên của anh nhiều đến như vậy sao? Làm sao mà đối tượng tình một đêm của cô em vợ Dư Giang Nguyệt cũng là nhân viên của anh?

Cậu thanh niên kia do dự lắp bắp một tiếng "ông chủ" không chỉ làm Lý Mính Hưu đứng sững tại chỗ, còn làm cho Dư Giang Nguyệt kinh ngạc mà "A?" một tiếng.

Dư Giang Nguyệt trước đó đã khóc lớn, đôi mắt sưng đỏ trừng lớn lên, cau mày quay đầu lại, bất mãn nhìn cậu thanh niên kia nói: "Anh nói xàm cái gì đấy? Đây là anh rể của em! Anh rể của em đẹp trai như vậy, nhìn qua cũng khó quên, anh thế mà nhận nhầm người à?"

Dư Giang Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền phủ định lời nói của cậu thanh niên kia.

Ông chủ? Nói đùa à?

"Anh rể em mà là ông chủ thì heo mẹ cũng có thể leo cây được!"

Lý Mính Hưu: "............"

Không phải Dư Giang Nguyệt khinh thường Lý Mính Hưu, chỉ là...... Cô cảm thấy mình quá hiểu rõ gốc rễ Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu là kẻ nghèo, rõ đầu rõ đuôi là một kẻ nghèo, bởi vì trong nhà nháo đến gà bay chó sủa, gà chó không yên, chưa kể anh còn bị cha cô phản đối kịch liệt vì không chịu đi làm, hơn nữa sau này do chịu sự phản đối kịch liệt của cha cô, anh mới miễn cưỡng ra ngoài làm việc.

"............" Vẻ mặt cậu thanh niên kia có vẻ ấm ức.

Chính là...... Người đàn ông trước mặt anh không nghi ngờ chính là ông chủ! Hệt như lời Dư Giang Nguyệt, ông chủ của anh đẹp trai đến khó quên, làm sao anh có thể nhận nhầm người?!

Lý Mính Hưu cười một chút: "Đúng vậy, tôi mà là ông chủ gì đó thì chẳng phải heo mẹ cũng có thể leo cây được?"

Cậu thanh niên kia: "............???"

Anh thậm chí còn nghi ngờ đôi mắt cùng trí nhớ của mình —— chẳng lẽ anh thật sự nhận nhầm người?

Làm sao như thế được!

Nhưng người xen vào lại chính là ông chủ Lý Mính Hưu của mình, hơn nữa là anh rể Dư Giang Nguyệt, làm thế nào anh cũng không thể đắc tội đối phương, chỉ có thể cười một cách cứng ngắc: "Kia...... Có khả năng là anh nhận nhầm người rồi......"

Lý Mính Hưu liếc cậu thanh niên kia một cái.

Không tồi, xem như cậu ta còn có mắt nhìn vấn đề.

"Mời vào ——"

Lý Mính Hưu đưa Dư Giang Nguyệt cùng cậu thanh niên đi cùng vào nhà.

Sau đó trong phòng khách lại xuất hiện một hình ảnh kỳ dị ——

Hai vợ chồng Lý Mính Hưu và Dư Tễ Đan ngồi cạnh nhau trên sofa.

Dư Giang Nguyệt cùng cậu thanh niên kia ngồi đối diện.

Dư Giang Nguyệt cởi mở trực tiếp giới thiệu hai bên với nhau:

"Anh ấy họ Lôi, tên đầy đủ là Lôi Hạo."

"Tiểu Lôi, đây là chị và anh rể của em."

Lôi Hạo nhanh trí cười cười gọi: "Chị, anh rể."

Nghe được Lôi Hạo gọi mình là chị, Dư Tễ Đan thiếu chút nữa tức nổ mũi.

Dù không thể trực tiếp mắng chửi Lôi Hạo, cô cũng không nhịn được mà trừng mắt liếc Lôi Hạo một cái.

Qua hơn mười giây, Dư Tễ Đan nhìn chằm chằm Dư Giang Nguyệt, hỏi: "Dư Giang Nguyệt, em có biết rõ mình đang làm gì không?"

"Tất nhiên em biết!" Dư Giang Nguyệt trả lời xong, liền cười một chút, "Chị Tễ Đan, chị biết không, cách chị nói chuyện bây giờ chẳng khác ba em tí nào."

"............" khóe miệng Dư Tễ Đan run rẩy, "Có phải em muốn nói, chị nói chuyện càng ngày càng giống ba em, cho nên chị đây là không nghĩ cho em? Chị phản đối chuyện của em giống như lúc trước ba em phản đối chuyện của chị?"

Dư Giang Nguyệt mím môi, không nói gì.

Dư Tễ Đan cao giọng: "Dư Giang Nguyệt! Đừng có mà lén đánh tráo khái niệm, nhầm lẫn đem chuyện của chúng ta nhập làm một! Tình trạng hiện giờ của em còn tệ hơn chuyện của chị gấp trăm, gấp ngàn lần đấy?"

"Nghiêm trọng cái gì?" Dư Giang Nguyệt xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, "Không phải đều là kết hôn chớp nhoáng sao? Chị và anh rể có thể, thế tại sao em và tiểu Lôi không thể?"

"...... Chị, trong lòng chị rõ hơn ai hết, nếu nói về vấn đề nghiêm trọng, chuyện của chị có vẻ còn nghiêm trọng hơn. Tiểu Lôi tuy rằng không đẹp trai bằng anh rể, nhưng anh ấy là một công dân có trách nhiệm ——"

Ý chính là, Lôi Hạo là công dân tốt, còn Lý Mính Hưu thì từng vào tù!

Dư Tễ Đan cũng không để ý Dư Giang Nguyệt ám chỉ việc Lý Mính Hưu từng vào tù, cô nhìn chằm chằm đánh giá hai người, đột nhiên từ sofa đứng dậy: "Dư Giang Nguyệt! Em và tiểu Lôi trước đó có quen biết nhau không?"

Dư Giang Nguyệt thành thật lắc đầu: "Hôm qua là lần đầu tiên chúng em gặp mặt."

Dư Tễ Đan: "............"

Để cô đoán, hai đứa này đúng là lần đầu tiên gặp mặt!

"...... Dư Giang Nguyệt! Em tỉnh táo một chút đi! Đã là người trưởng thành, tình một đêm anh tình tôi nguyện cũng không có gì sai, nhưng em nói xem, đàn ông như thế có thể thật lòng sao? Tất nhiên chị không có thành kiến gì với tiểu Lôi, vẫn là câu nói kia, các em đã là người trưởng thành. Nhưng mà chính vì hai em là người trưởng thành, khi quyết định làm chuyện gì phải tự hỏi, suy nghĩ thật kỹ, không được cái kiểu hormone bùng nổ thích gì làm đó."

"...... Nếu sau một đêm kia hai đứa bắt đầu tìm hiểu, ở cùng nhau để hiểu rõ về nhau, cho dù quá trình chỉ mười ngày nửa tháng, chị cũng không phản đối hai đứa như lúc này."

"............" Lời của Dư Tễ Đan làm Dư Giang Nguyệt rơi vào trầm tư, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi, "Nhưng mà chị ơi, chị và anh rể vừa quen nhau không lâu cũng ôm ôm ấp ấp, anh anh em em, sau đó không lâu lại kết hôn chớp nhoáng, đó không phải do hormone bộc phát à?"

"Tất nhiên không phải." Dư Tễ Đan chậm rãi ngồi lại trên sô pha, liếc nhìn Lý Mính Hưu, mặt không cảm xúc nói với Dư Giang Nguyệt, "Mọi thứ giữa chị và Mính Hưu là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng của chị, vì vậy chị sẽ không hối hận."

"Nhưng mà chị ơi, mỗi người mỗi tính cách, trải nghiệm cũng khác nhau, trên thế giới này đã có người cân nhắc kỹ lưỡng như chị, thì cũng sẽ có kiểu người hormone bộc pháts!"

Dư Tễ Đan bắt đầu đau đầu: "Giang Nguyệt, em không phải trẻ con, gặp chuyện đừng xúc động như vậy được không? Em không giống chị, cho dù chú thím hai phản đối chị và Mính Hưu, nhưng nói cho cùng chị cũng không phải con của hai người họ, qua một thời gian rồi thì họ cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, còn em thì khác, em là con gái duy nhất của chú thím, em không thể không để ý đến họ. Nhìn tướng mạo của tiểu Lôi, nếu như theo trình tự bình thường thì chú thím cũng không phải là không đồng ý cậu ấy, nhưng bây giờ em lại ngang ngược như này, nào có ai ngủ một đêm, ngày hôm sau liền phải kết hôn?"

"...... Có kết hôn chớp nhoáng thì cũng phải chú ý điều cơ bản đi chứ? Người khác tốt xấu gì cũng phải mười ngày nửa tháng mới kết hôn, em mẹ nó hôm trước quen nhau hôm sau liền kết hôn?!"

Dáng vẻ Dư Tễ Đan hận sắt không thành thép: "Em động não suy nghĩ một chút đi! Rõ ràng có thể là một chuyện tốt, em một hai làm loạn lên, nháo đến gà bay chó sủa."

Lôi Hạo bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: "Chị, anh rể...... Em biết, bây giờ em có nói gì, có thể hai người đều nghĩ em là tên lừa gạt, nhưng mà em thật sự ——"

Không đợi Lôi Hạo nói xong, Dư Giang Nguyệt liền chen vào, sắc bén nói ra một lời có khả năng làm người ta hồn phi phách tán: "Chị, anh rể! Em nói thật với hai người! Em đây là dẫn anh ấy đến 'gặp người lớn', mọi người chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, mặc kệ ba em luôn, ngày mai em đi lãnh chứng với anh ấy!"

Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu đều lâm vào trầm tư "............".

"Chị, không ai ngăn được em đâu, cả hộ khẩu em cũng trộm lấy rồi!"

Không chỉ Dư Tễ Đan, Lý Mính Hưu ngồi bên cạnh cũng cảm giác như bị năm người xúm vào đánh mạnh một cái, buột miệng thốt ra: "Cái gì?!"

Dư Giang Nguyệt nhún vai, "Chính là như vậy."

Mẹ nó, đã không nói thì thôi, nói xong làm người ta kinh hồn bạt vía......

Vẻ mặt Dư Tễ Đan không còn có thể diễn tả là trợn mắt há mồm, chính xác là ánh mắt đơ ra rồi.

Trong đầu cô liên tục có vô số suy nghĩ bay qua "Em gái muốn kết hôn với đối tượng tình một đêm chỉ mới quen biết một ngày, phải làm sao đây" ......

Lý Mính Hưu dù bị làm cho hết hồn, nhưng nhanh chóng kéo suy nghĩ của mình về, thản nhiên hỏi Dư Giang Nguyệt: "Em quyết định rồi sao? Em xác định đã suy nghĩ kỹ rồi?"

Dư Giang Nguyệt: "Đúng như vậy."

Lý Mính Hưu: "Em có biết gì về cậu ta không?"

Dư Giang Nguyệt: "Không biết."

Lý Mính Hưu: "............"

Dư Tễ Đan: Con mẹ nó thật bất lực!

"Tình cảm sâu nặng hay không không dựa vào thời gian quen biết," Dư Giang Nguyệt đứng lên, "Có ai khẳng định cả đời chỉ thích một người, mãi không buông tay? Ai mà không có lúc tùy hứng, phản nghịch? Đừng nói em, chị với anh rể cũng không tốt hơn em bao nhiêu, em nhiệt tình chúc phúc hai người, hai người dựa vào đâu mà không chúc phúc cho hai đứa em?"

Lý Mính Hưu: "............"

Dư Tễ Đan: Con mẹ nó thật là ......

Sắc mặt Lý Mính Hưu càng ngày càng nghiêm trọng, vốn dĩ anh không muốn can thiệp vào chuyện của Dư Giang Nguyệt —— anh cũng chỉ là anh rể, làm gì có tư cách tham gia vào chuyện của em vợ —— nhưng chuyện này càng ngày càng không thể hiểu được, anh gọi tên đối phương: "Dư Giang Nguyệt."

Gọi một cách dứt khoát.

Dư Giang Nguyệt nhướng mày hỏi: "Anh rể, còn chuyện gì sao? Em nói chưa rõ ràng sao?"

"Rất rõ ràng." Lý Mính Hưu mỉm cười, "Nhưng đó là em nói, không phải Lôi Hạo nói."

Lôi Hạo nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: "Rượu no, tình đầu ý hợp. Chờ đến hôm sau tỉnh lại, nháy mắt em nhìn thấy cô ấy, liền thấy có cảm tình, muốn hãm sâu vào lưới tình, ý trời cho phép, duyên phận như thế."

Lý Mính Hưu: "............"

Tên nhân viên này là thế nào đây? Xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình thấp kém rồi sao?

Dư Tễ Đan không ngừng lắc đầu: "Chị hoàn toàn không hiểu hai đứa đang nói cái quái gì!"

"Chị." Dư Giang Nguyệt khẽ cười, "Chị là người đã kết hôn, chuyện nam nữ chị còn không rõ sao? Sao bây giờ lại phản ứng như cô bé vị thành niên thế này?"

Cô nàng nhìn Lý Mính Hưu đầy ẩn ý, "Anh rể, anh không được sao ~"

Lý Mính Hưu: "............"

"Tốt, chuyện nên nói em cũng đã nói xong, không quấy rầy hai người nữa, chúng em đi trước, chờ ngày mai lãnh chứng xong, hai ngày này liền mời hai người ăn cơm uống rượu mừng."

Dư Giang Nguyệt nhìn Dư Tễ Đan và Lý Mính Hưu một chút, dẫn Lôi Hạo rời khỏi nhà bọn họ.

Lý Mính Hưu tiễn hai người.

Lúc quay lại liền thấy Dư Tễ Đan không nhúc nhích ngồi trên sofa, ánh mắt dại ra.

Lý Mính Hưu đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan dựa trán trên ngực Lý Mính Hưu.

"Con bé luôn muốn có cuộc sống của riêng mình." Lý Mính Hưu nhẹ nhàng vỗ lưng Dư Tễ Đan, cẩn thận trấn an cô, "Tuy rằng em là chị con bé, nhưng ngay cả ba mẹ con bé cũng không quản được, em cũng chỉ có thể đứng nhìn, suy cho cùng cũng là chuyện hôn nhân đại sự của con bé, nên do chính con bé tự quyết định. Hôm nay mặc kệ cho con bé muốn cùng ai kết hôn chớp nhoáng, chúng ta đều quản không được."

Lý Mính Hưu chậm rãi nâng người Dư Tễ Đan, mặt đối mặt cùng cô, thấy khóe mắt cô long lanh nước, anh lại bật cười, sau đó dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa hốc mắt, cố ý làm cô cười: "Cảnh sát Dư! Đội trưởng Dư! Phó chỉ đạo Dư! Em khóc thật à? Ai, anh thấy thật khó chịu quá đi, em chưa từng rơi nước mắt vì anh lần nào, xem ra Giang Nguyệt còn quan trọng hơn anh."

Dư Tễ Đan không hài lòng chọc chọc Lý Mính Hưu: "Anh còn chọc em à?!"

Sau đó cô uể oải nói: "Em cảm thấy con bé chỉ là xúc động nhất thời, quá xúc động! Em sợ tương lai con bé sẽ không hạnh phúc......"

Khi Dư Tễ Đan còn đang thương cảm Dư Giang Nguyệt, cô đột nhiên bị Lý Mính Hưu cuốn vào trong ngực, ôm thật chặt, ôm đến không còn kẽ hở.

Dư Tễ Đan có chút khó hiểu —— tự dưng anh phát điên gì đấy?

Sau đó đầu ngón tay Lý Mính Hưu xoa xoa cằm cô, dùng một chút lực, đột nhiên nâng lên, buộc Dư Tễ Đan cùng anh gần như mặt đối mặt ——

"Mính......"

Cô vừa nói một chữ, liền bị người ta hôn.

Những chữ phía sau liền bị nuốt đi.

Nhưng nụ hôn này chỉ giằng co vài giây, Lý Mính Hưu liền thả ra.

Dư Tễ Đan nhìn chăm chú Lý Mính Hưu.

Cô có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh đang miết lấy môi dưới của cô.

"Vợ à......"

"Em vợ vừa nãy có dịp cười nhạo anh, anh có phải nên làm một chút hành động gì đó với em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro