Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on January 27, 2015 by Paris Q

Anh là tiểu cẩu cẩu của em.

Em là cục xương nhỏ của anh

Nhẹ nhàng đem em gậm chặt trong miệng đến thiên trường địa cửu. 

_______________________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Paris Q

Jaejoong cúp điện thoại, xoay người nhìn Yunho cả người căng thẳng, nhịn không được cười nói:

“Anh lo cái gì?” Vừa nói vừa nhéo hai má phính phính của Yunho.

“Lại bị bắt được rồi.” Yunho cười khổ.

“Hả?”

“Lần trước bác trai tới thì mình ngủ chung, hôm nay thì bị bác gái bắt qua điện thoại. . .”

“Nhưng. . . Nhưng chúng ta đã kết hôn rồi mà.” Nói đến đây mặt Jaejoong lại đỏ lên.

Yunho bắt gặp gò má ửng hồng của người yêu thì toàn thân lại nhộn nhạo, hành động nhanh hơn suy nghĩ, cái mỏ bay tới chụp trúng cái môi của Jaejoong. Khó khăn lắm mới dứt nhau ra, phía dưới chăn ai cũng trần trụi, sau cái hôn nồng nàn buổi sáng, “cậu em” của Yunho lại không nhịn được muốn vùng lên khởi nghĩa.

“Jaejoong à, em. . . em còn đau không?”

Yunho vừa nói, tay vừa lần mò xuống tiếp xúc thân mật với mông của cậu, Jaejoong đỏ mặt gật đầu.

“Ừm.”

“Để anh xem, tối hôm qua. . . Tối hôm qua lúc anh kiểm tra thì hổng có sưng.”

Yunho ngượng ngùng gãi đầu.

“Không… không cần đâu.” Jaejoong chui tọt vào trong chăn.

Yunho tụt xuống phía dưới, vừa nhấc tấm chăn lên, đập vào mắt là bờ mông tròn trĩnh trắng phơi phới của Jaejoong, khó khăn nuốt nuốt nước bọt, Jaejoong tuy ngoài miệng chối đây đây đẩy, cơ mà thân thể thì cứ nằm im re để Yunho muốn làm gì thì làm.

Yunho chậm rãi tách hai chân của Jaejoong ra, cong lại thành chữ M, bàn tay hơi run run tách mông cậu ra, tỉ mỉ kiểm tra tổng quát. Tốt quá, chỉ hơi hồng hồng thôi, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, cả người Jaejoong lập tức run bắn lên, tay nắm chặt chăn.

“Có đau không?” Yunho dịu dàng hỏi.

“Hơi xót chút, không sao, vài bữa nữa là hết mà.” Giọng Jaejong lí nhí từ dưới gối vọng ra.

Yunho có lúc hận không thể ôm Jaejoong vào lòng mà cưng chiều cả đời, cậu bằng lòng hi sinh đóng vai trò người vợ, đều là đàn ông, làm sao Yunho không hiểu được suy nghĩ của Jaejoong chứ. Yunho chồm người nhẹ nhàng hôn lên nơi tiếp nhận anh tối qua, Jaejoong hoảng sợ, theo bản năng khép chân lại, nhưng vô tình lại càng kẹp chặc đầu Yunho, cậu lật đật ngồi dậy, đẩy đẩy đầu Yunho ra.

“Đừng. . . Bẩn lắm.” Mặt Jaejoong đỏ tới nhỏ máu.

Yunho ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Jaejoong, vẫn giữ chân Jaejoong như cũ, còn anh thì vươn người lên cướp lấy môi cậu, bàn tay vẫn vuốt ve cúc hoa của Jaejoong.

Buổi sáng thời khắc dễ châm lửa nhất, Jaejoong và Yunho hôn tới hôn lui thì đạn đã lên nòng rồi, kết hôn thì cũng đã kết hôn rồi, thiên thời địa lợi nhân hòa, cả hai lập tức cầm “súng” của đối phương mà lắp đạn.

*

Ăn sáng… xin lỗi, phải là ăn trưa mới đúng, lần thứ hai tỉnh dậy thì mặt trời đã đốt tới mông rồi, tắm rửa thay đồ xong, cả hai khiêng ghế bố ra ban công, cùng nhau phơi nắng.

Khu phố này phần lớn là người lao động, ai cũng phải đi làm công, đầu tắt mặt tối, mỗi ngày đều là sáng sớm ra khỏi nhà, tối mịt lết về nhà, những giờ trưa thế này cực kỳ yên tĩnh.

Hai người lẳng lặng của tựa vào nhau, ngẩng đầu ngắm bầu trời trong xanh cao vời vợi, ngày hôm nay khí trời rất tốt, nắng lại ấm, gió hiu hiu ru người ta vào giấc ngủ.

“Lạnh không?” Yunho nắm lấy bàn tay của Jaejoong, khẽ siết chặt

“Không có, còn anh?” Jaejoong xoay đầu, nhìn Yunho.

“Ha ha.” Yunho bỗng nhiên khẽ bật cười.

“Sao lại cười? Hửm?” Jaejoong nghịch ngợm chồm qua nhéo mũi Yunho.

“Anh có cảm giác chúng ta đã 80 tuổi, hai ông lão nằm ở đây phơi nắng, ha ha.”

“Ha ha.”

Jaejoong nghe xong cũng cười rộ lên, nhảy qua chen chúc nằm chung một ghế với Yunho, đầu dựa trên vai anh, Yunho vòng tay ôm Jaejoong vào lòng, nắm chặt bàn tay của cậu.

“Yunho à.”

“Hửm?” Yunho khẽ cọ cọ vào mái tóc mềm, thỉnh thoảng lại hôn lên trán cậu vài cái.

“Chúng ta cứ mãi bên nhau thế này, quên hết mọi phiền muộn đi, chỉ giống như lúc này thôi, dựa vào nhau, thật hạnh phúc.”

“Được, chúng ta dựa vào nhau cả đời.”

“Ha ha.”

Jaejoong rúc sâu vào ngực anh, Yunho cũng ôm siết lấy người anh yêu.

*

Ngày đầu tiên tân hôn, hai bạn trẻ cái gì cũng không làm, chỉ biết quấn lấy nhau, thủ thỉ trò truyện mấy câu, không thì lẳng lặng nhìn nhau đắm đuối. Hạnh phúc đến mức tê cả răng.

Ngày hôm sau cả hai dắt nhau đi mua vé tàu về nhà mừng năm mới, đáy lòng không khỏi mong mỏi một ngày được quang minh chính đại cùng nhau về nhà đôi bên đón Tết.

Buổi tối nằm trong chăn, Yunho nắm lấy tay Jaejoong, nhìn cậu chơi đùa trong lòng bàn tay của mình, ánh sáng nhè nhẹ từ chiếc đèn ngủ tỏa ra càng làm không gian thêm ấm áp.

“Yunho à”

“Hửm?”

“Lúc anh về nhà, đầu tiên cũng đừng thẳng thắng quá biết không?”

Jaejoong có chút thấp thỏm nhìn Yunho, không ai hiểu rõ Yunho hơn cậu, cả nhà Jaejoong đều biết, thậm chí ngầm đồng ý cho cả hai, hiện tại vấn đề mấu chốt là ba mẹ Yunho, chắc chắn anh sẽ vì không muốn cậu khổ sở nên sẽ thẳng thắn thừa nhận tất cả, huống hồ bây giờ còn có mẹ Go Ara ở đó, Jaejoong thật sự lo lắng, nên luôn khuyên nhủ Yunho mền mỏng lại một chút.

Yunho nhìn Jaejoong sốt ruột thì biết Jaejoong của anh lo lắng chuyện gì, thế nhưng nếu ngày đó Yunho đã hạ quyết tâm kết hôn với Jaejoong thì dù chỉ là một phút, anh cũng không muốn Jaejoong vì anh mà khổ sở.

“Được, không nói, em đừng lo.” Nắm tay của Jaejoong kéo lên bên môn hôn nhẹ.

“Ừm” Jaejoong lúc này mới yêm tâm.

“Ngủ đi, ngày mai còn ngồi xe cả ngày đó.”

“Ưm.”

Ngày thứ hai hai người cùng nhau đi tới trạm xe lửa, chuyến xe của Jaejoong khởi hành chậm hơn Yunho tới tận mấy tiếng, thế nhưng cậu vẫn kiên trì phải cùng ra ga với anh, mọi lần đều là Yunho tiễn cậu, lần này nhất định phải nhìn Yunho lên xe mới chịu. Yunho chống không lại cái chu mỏ của Jaejoong đành thất thểu theo cậu ra ga.

Vì đây là chuyến tàu Tết, hành khách về quê đặc biệt đông, hai người đứng chờ cả buổi mới có ghế ngồi, Yunho nhanh chân nhấn Jaejoong ngồi xuống, đừng có đùa, đợi lát nữa anh đi, cậu còn phải ở lại chờ hơi cả tiếng, ai cũng không được giành với Jaejoong.

Hai người đều luyến tiếc đối phương, mới kết hôn xong, trái tim lẫn thân thể đều hận không thể ở bên nhau từng giây từng phút, ở nơi đông đúc ồn ào này, cả hai chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn nhau thay cho ngàn lời, muốn hình ảnh người ấy in sâu vào máu thịt để thỏa nỗi mong nhớ những ngày chia xa.

Yunho ngồi trên xe lửa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, siết chặt nắm tay, không thể để Jaejoong của mình chịu uất ức được, không thể cứ giấu giếm việc ở chung với nhau, như vậy đối với Jaejoong không công bằng, hơn nữa bây giờ xuất hiện thêm Go Ara nữa, Jung Yunho biết lần này trở về chắc chắn không dễ dàng, nhưng anh sẽ gánh chịu tất cả, để bầu trời của Jaejoong mãi mãi bình yên.

*

Khi Jaejoong về đến nhà đã là buổi tối ngày hôm sau rồi, ba mẹ cơm nước xong xuôi đang ngồi trên sô pha xem TV, Jaejoong kéo vali vào nhà.

“Jaejoong à, bên ngoài rất lạnh phải không? Mẹ có hầm canh nóng cho con đó, ăn xong là ấm ngay. ”

“Dạ, cảm ơn mẹ.” Jaejoong cười.

“Nhóc con này, cảm ơn gì mà cảm ơn.”

Mẹ Kim thấy con về tất nhiên là vui phải biết, vừa nói vừa chạy vào bếp.

“Ba, con về rồi.” Jaejoong có chút thấp thỏm nhìn ba mình

“Ừ.”

Ba Kim chỉ nhàn nhạt của nhìn Jaejoong một cái, đáp lại một tiếng rồi quay đầu đọc báo. Jaejoong có chút khổ sở nắm chặt bàn tay, quay lưng đi về phòng.

Ăn cơm xong Jaejoong cảm thấy mắt muốn díp lại, cả ngày vật vã trên xe lửa, thật là uể oải. Tắm rửa xong liền bò lên giường, mí mắt như muốn đánh trận ấy. Thế nhưng một chút cũng không muốn ngủ, cứ nắm chặt điện thoại di động, chờ người kia gọi điện. Di động vừa vang lên, bạn nhỏ nào đó tít mắt bấm nút nghe.

“Alo? Em ngủ chưa?” Phía Yunho rất yên lặng, Jaejoong nghĩ Yunho chắc là vào phòng rồi.

“Ừm, vừa mới lên giường, ba mẹ anh có khỏe không?”

“Đều khỏe, còn ba mẹ bên đó thì sao?”

“Tốt hết, ha ha… Yunho à… Rất nhớ anh đó.” Giọng Jaejoong có chút cô đơn.

“Anh cũng vậy, không chỉ tim nhớ, trong đầu nhớ, ở phía dưới cũng nhớ em.”

Jung Yunho nói rất rành mạch, mặt không đỏ, tim không đập, trán không chảy mồ hôi, trái ngược với Kim Jaejoong ở bên này, tim đập, chân run, mặt mày đỏ lựng.

“Tại sao trước đây em không phát hiện anh mặt dày vậy chứ?”

“Ha ha, mặt dày mới cưới được vợ về chớ.”

“Phụt! Ha ha ha ~~” Jaejoong bên này cười sặc sụa,

Hai người đang tâm tình, phòng Jaejoong có người gõ cửa.

“Jaejoong, đã ngủ chưa? Mẹ vào được không?” Tiếng của mẹ Kim vang lên.

“Dạ, mẹ vào đi” Jaejoong quay qua hô lớn.

Vừa nói xong cũng xoay qua nói vào điện thoại.

“Yunho, mẹ em tới, ngày mai nói tiếp ha.”

“Ừ, vậy anh cúp đây, vợ ngủ ngon.” Đầu dây bên này chỉ còn tiếng tút tút đơn điệu.

Jaejoong sửng sốt một hồi mới tiêu hóa được danh xưng Yunho gọi mình, mặt cười như hoa, mẹ Kim đi vào thấy con trai ôm điện thoại cười ngớ ngẩn thì chạy lại hỏi:

“Cười cái gì vậy?” Mẹ Kim ngồi xuống cạnh Jaejoong.

“Không có gì, hi hi”

“Con đắp mềm cẩn thận, coi chừng cảm đó.” Mẹ Kim vừa nói vừa sửa chăn lại cho cậu.

“Mẹ, nằm với con một chút đi.”

Jaejoong có chút mất tự nhiên khi nói ra lời này, cái ôm của mẹ đã thành một ký ức mờ nhạt trong lòng Jaejoong rồi, chỉ nhớ rằng lúc nhỏ thật nhỏ, mẹ có ru mình vào giấc ngủ.

Bởi vì chuyện với Yunho, khoảng cách giữa hai mẹ con đã rút ngắn rất nhiều, nhưng không một người con nào sinh ra mà không khát khao tình thương cha mẹ.

Mẹ Kim không ngờ con mình nói ra yêu cầu như vậy, niềm vui ập đến làm bà có chút lúng túng rồi vội vã đáp ứng.

Mẹ con Jaejoong vùi trong chiếc chăn ấm áp, ôm Jaejoong vào lòng, tựa như khi còn bé vậy, chỉ có điều con mình bây giờ to lớn hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây lòng mẹ Kim có chút không giấu nổi tự hào.

Jaejoong tựa trong lòng mẹ, bỗng nhiên rất muốn khóc, lòng mẹ thật ấm áp.

“Jaejoong à, con và Yunho vẫn tốt chứ?”

Mẹ Kim dịu dàng vuốt ve mái tóc của cậu, Jaejoong im lặng một hồi lại nói:

“Mẹ, con và Yunho đã kết hôn rồi.”

“Kết hôn?” Mẹ Kim kinh ngạc nhìn con mình.

Jaejoong kể hết quá trình kết hôn cho mẹ nghe, từ đầu đến cuối bà chỉ yên lặng nghe tiếng con nói, chỉ cảm thấy dù chưa gặp qua Yunho, nhưng có thể mường tượng ra đó là một người thanh niên thật tốt.

Chỉ là khi kể đến lúc bị ba Kim bắt gặp, mẹ Kim khe khẽ thở dài.

“Jaejoong à, không nên trách ba con, không có cha mẹ nào không quan tâm con mình.”

“Con hiểu, con chỉ mong ba mẹ chấp nhận chúng con, không có ba mẹ thì hạnh phúc của chúng con sẽ không trọn vẹn.”

“Ba con kỳ thực đã dao động rồi, cho ống ấy thời gian nhé?”

“Dạ, cảm ơn mẹ.”

“Đứa ngốc, còn cảm ơn với mẹ, Jaejoong à, hai đứa đều là đàn ông, lúc làm chuyện đó phải cẩn thận, mẹ nghe nói dễ bị nhiễm bệnh lắm à nha.”

Mẹ Kim bí nãy tới giờ cũng nói ra được điều mình lo lắng, dù sao hai người đàn ông cũng không phải dễ dàng như nam nữ, không chuẩn bị kỹ càng, bị bệnh là khổ.

Jaejoong vừa nghe hiểu mẹ nói xong, mặt mày như muốn bốc cháy.

“À, anh ấy… anh ấy đối với con rất dịu dàng.”

Jaejoong xấu hổ đến không dám ngẩng mặt lên

“Ha ha, vậy là tốt rồi, mau ngủ đi, ngồi xe một ngày chắc chắn là đuối rồi.”

“Dạ, mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro