Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on January 30, 2015 by Paris Q

Chỉ cần được ở bên em thôi, bể đầu, chảy máu chỉ là chuyện nhỏ

__________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Paris Q

Tết ở nông thôn lúc nào cũng thật náo nhiệt hơn trên thành phố rất nhiều, nào là bánh mứt trà rượu, câu đối đỏ trước cửa, già trẻ lớn bé đều trở về với ngôi nhà tổ, tiếng cười nói vang dậy cả một xóm làng.

Thế nhưng năm nay, trong nhà Yunho lại nhiều thêm một người, đó chính là mẹ của Go Ara. Ngày thứ hai sau khi Yunho trở về là mẹ Ara đã xông xáo chạy qua góp vui. Mẹ Yunho tất nhiên vui mừng hết lớn, còn Yunho thì nẫu ruột tới cực độ, nhưng không biết phải làm sao, ngày Tết gần kề anh không muốn cả nhà mất vui.

Sáng 29 Tết, mẹ Go Ara lại dẫn con gái chạy đến, mấy bữa nay mỗi lần nhìn thấy Yunho, cô cũng chỉ mỉm cười thẹn thùng, sau đó lại lẽo đẽo theo sau mẹ Jung làm việc nhà.

Mẹ Yunho cực kỳ thích Go Ara, thiếu điều không gọi cô bằng con dâu nữa thôi. Thêm vào đó, mẹ Ara lại nói bóng nói gió, cứ như là ngày mai sẽ làm đám hỏi không bằng.

Go Ara gõ cửa, khẩn trương di di bàn chân, đêm qua mẹ nói hôm nay sẽ cho cô chuyện vui bất ngờ, trong lòng Go Ara cũng mơ hồ đoán được chuyện gì rồi. Đứng một lát lập tức có người ra mở cửa.

“Tới đây, tới đây.” Là giọng của mẹ Yunho.

“Thưa bác gái, con mới tới.” Go Ara ngượng ngùng cười

“Ai nha, mau vào đây, hôm nay lạnh lắm.” Mẹ Yunho nắm tay Ara vào nhà.

Bước vào nhà, Go Ara nhìn chung quanh rồi mới buột miệng hỏi:

“Bác gái, anh Yunho đi rồi ạ?”

Vừa nói xong mới ý thức được sự sỗ sàng của mình, Go Ara xấu hổ của cúi đầu

“Ha ha, Yunho tối qua thức hơi khuya nên bây giờ còn ngủ, con giúp bác gọi nó ra nha.” Mẹ Yunho vui tươi hớn hở nói.

“Dạ.” Go Ara lễ phép thưa xong mới theo lời mẹ Yunho tìm phòng anh.

Lần đầu tiên đến phòng Yunho, Goo Ara đứng trước phòng gõ cửa hoài không thấy tiếng trả lời đành bạo dạn đẩy cửa đi vào.

Chiếc màn tối màu đã ngăn hết ánh nắng chiếu vào phòng, sáng sớm mà trong đây lờ mờ như trời về chiều, trên chiếc giường đơn, Yunho nằm ngủ quên hết trời trăng.

Go Ara nhẹ nhàng bước tới, mỗi một bước chân là tim đập nhanh hơn, đứng cạnh giường anh, cô lẳng lặng ngắm người đàn ông đang say giấc kia, khuôn mặt đẹp trai cương trực, thái độ làm người hiếu thuận thành thật, cô thật sự rất thích anh, nghĩ đến việc anh sắp là người đàn ông của mình, trong lòng Ara vui mừng khôn xiết. Vô thức vươn tay chạm vào bờ mi anh tuấn của Yunho, muốn khắc sâu hình ảnh anh vào lòng.

Tối hôm Yunho qua ngồi chơi với cô chú tới khuya, lúc này mơ màng chưa tỉnh, cảm giác có ai đó đang nghịch lông mi của mình, trong tiềm thức khẳng định chắc chắn là Jaejoong của mình đang thừa dịp mình ngủ mà nghịch ngợm, cười thầm một tiếng. Nhanh như chớp thò tay từ trong chăn ra bắt lấy tay người kia.

Go Ara chưa kịp phản ứng đã bị anh hù như vậy, hoảng hốt la lên một tiếng.

“A!”

Yunho bị tiếng phụ nữ hù cho tỉnh ngủ, mở mắt ra thấy Goo Ara mới ý thức được mình đang ở dưới quê, nhưng sao Go Ara lại ở đây. Nhìn xuống thấy mình đang nắm tay người lạ, Yunho lật đật bỏ ra, bật người ngồi dậy.

“Go Ara sao cô lại…”

“Anh Yunho, bác gái bảo em đến gọi anh dậy” Go Ara ngượng tới không ngẩng đầu lên nổi, vội vàng để lại một câu rồi chạy mất.

Yunho ảo não ngã người xuống giường. Lồng ngực nặng nề như có đá tảng đè lên, chỉ một chút, một chút nữa thôi, Jaejoong à, đợi một lát nữa anh sẽ có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh em.

Go Ara chạy ra đụng trúng mẹ Jung đang rửa rau, thấy Ara mặt mày đỏ rừ từ phòng của Yunho thì ngạc nhiên hỏi:

“Ara, sao vậy con?”

“Dạ… Không có gì… Đột nhiên con nhớ ra trong nhà còn việc, con xin phép về trước.” Nói xong cũng không quay đầu mà chạy thẳng.

Mẹ Yunho càng nghĩ càng kỳ quái, Ara là đứa điềm đạm, thật thà, sao tự nhiên lại… Nghĩ nghĩ sao liền đi vào phòng Yunho dò hỏi:

“Đang nghĩ cái gì? Con và Ara xảy ra chuyện gì vậy?”

Yunho hoảng hồn, mình có trăm miệng cũng khó giải thích được chuyện ban nãy, không lẽ nói con nhận nhầm Ara thành Jaejoong.

“Không có gì, tự cô ấy muốn chạy thôi.”

“Ha ha, con đừng dọa vợ con chạy mất nha?”

“Mẹ nói cái gì vậy? Gì mà vợ? Đừng nói lung tung nữa.” yunho cau mày cắt ngang lời mẹ.

“Ấy trời, đừng có ngây với mẹ, chứ con nghĩ sao tự nhiên con gái người ta khi không qua đây phụ giúp? Trước đó mẹ Ara có qua ngỏ lời rồi, hai nhà đều đồng ý, Tết vừa xong con qua bên đó dạm hỏi đi, được thì kết hôn luôn.” Hoàn toàn là một câu trần thuật, không chừa đường thương lượng.

“Mẹ, mẹ đừng tự quyết định tất cả như vậy được không? Con không đồng ý.”

Đây là lần đầu tiên Yunho phản bác lại lời bà, mẹ Yunho hết sức kinh ngạc, nhưng lập tức lớn giọng quát lại.

“Đủ lông đủ cánh thì biết trả treo rồi phải không, chuyện cưới hỏi, cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó!”

Mẹ Yunho nói xong hằn học đi ra ngoài.

Yunho nắm chặt nắm tay, hít thật sâu, đau dài không bằng đau ngắn, cha mẹ bây giờ biết được chỉ khổ sở một lúc thôi rồi từ từ sẽ chấp nhận.

-đường dây điện thoại đang kết nối, xin quý khách chờ trong giây lát-

“Alo?” Tiếng Jaejoong vừa nghe là biết mới ngủ dậy, bắt máy mà không nhìn màn hình luôn.

“Jaejoong à.” Yunho vào khoảng không mờ mờ tối trong phòng mình.

“Hửm? Yunho? Ha ha, sao lại gọi em sớm vậy?” Jaejoong vẫn trong trạng thái nhắm tịt mắt, nhưng tươi cười trên môi vẫn không dừng lại.

“Anh nhớ em, không biết em có nhớ anh không nên muốn hỏi cho chắc.” Dựa theo giọng nói của Gấu ta thì đang làm nũng với vợ đó.

“Phụt! Ha ha, Yunho, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Đủ tuổi cưới vợ!”

“Hứ! Em thấy anh giống một lão già hơn đó!” Jaejoong mở mắt, cười tủm tỉm

“Cái gì mà lão già? Dù anh là lão già thì cũng có thanh niên tươi trẻ mơn mởn nguyện ý gả.” Có người đắc ý tới thiếu chút nữa nổ mũi.

“Hứ! Không biết xấu hổ gì hết.” Bên này, khóe môi của Jaejoong đã cười thành một đóa hoa.

Đôi bên im lặng một hồi lâu, Yunho bỗng thâm tình nói:

“Jaejoong à, anh thật sự rất nhớ em.”

“Ừm, em cũng vậy.” Jaejoong áp sát tai vào điện thoại nói.

“Vậy… Hôn anh một cái.”

“Ha ha, ngốc này, MOAZ~~~” Jaejoong chu mỏ vào điện thoại hôn một cái thiệt kêu.

“Thiệt là hạnh phúc quá đi mà, MOAZ~~MOAZ~~” Yunho đáp trả vô cùng nhiệt tình.

Cúp điện thoại, Yunho duỗi thắt lưng đứng lên, con đường này không dễ đi, nhưng anh nhất định phải bước qua được, bởi vì Jaejoong, bởi vì hạnh phúc cả hai.

Buổi tối nay Yunho có cảm giác khác thường, gia đình Ara dẫn con gái qua dùng cơm chung với họ hàng Yunho, Tết là ngày hội họp gia đình, trừ phi là người một nhà, còn không thì không ngồi cùng bàn. Yunho lặng lẽ trở về phòng, lấy nhẫn đính hôn ra cẩn thận lau chùi, nhìn một chút, rồi cất vào túi áo.

Trên bàn cơm, hai bên gia đình cười nói hết sức hòa hợp, ba Yunho không ngừng bắt anh kính rượu cho người lớn bên kia. Yunho từ đầu tới cuối vẫn im lặng, thầm mong đêm nay có thể nhanh chóng qua đi, sau đó anh có thể ngã bài. Thế nhưng đời không như ta muốn, rượu quá vài chén, ba Yunho chính thức nhìn gia đình bên kia tuyên bố

“Lão Go à, con cái chúng ta cũng đến lúc dựng vợ gả chồng rồi, thôi thì chi bằng hai nhà chúng ta làm xuôi, ông gả Go Ara cho thằng Yunho nhà tôi đi.”

“Trời đất, ông Jung à, điều kiện nhà anh tốt như vậy, Yunho lại tiền đồ sáng lạn, cưới Ara nhà tôi là thiệt thòi cho thằng bé rồi. ”

Bên này Go Ara thẹn thùng cúi đầu, bên kia Yunho nắm chặt nhẫn trong tay, các khớp ngón tay trắng bệt. Lý trí của Yunho giờ phút này đấu tranh kịch liệt.

Vì sao, vì sao cứ phải chạy vòng vòng tìm thời cơ để nói mà không phải ngay bây giờ, anh biết nếu giờ phút này không nói mà chần chừ đợi sau này, khi cha mẹ phát hiện, chắc chắn sẽ ngăn cản bọn họ đến với nhau, sau đó buộc anh cưới Go Ara. Còn nếu như bây giờ nói ra, cái lợi đầu tiên là làm cho gia đình Goo Ara mất hy vọng.

Yunho hít sâu một hơi, đứng lên. Cả nhà đều bị hành động của anh làm cho đứng hình, già trẻ lớn bé quay qua nhìn anh.

“Yunho, con làm sao vậy?” ba Yunho buông rượu trong tay xuống hỏi anh.

“Ba, mẹ” Yunho siết chặt chiếc nhẫn đính hôn trong tay như nguồn sức mạnh duy nhất, khi anh ngẩng đầu lên, viền mắt đã đỏ hoe, bởi vì anh biết tiếp theo anh sẽ phải đối mặt với điều gì.

“Con ở thành phố đã kết hôn rồi.” Vừa nói vừa đưa ngón áp út bàn tay trái lên.

Ánh sáng trắng lấp lánh trên tay anh như chứng minh lời anh nói là sự thật, cũng cùng lúc đập tan mọi mơ mộng của Go Ara. Mẹ Yunho lập tức nóng nảy rít lên:

“Con… tại sao không nói sớm!!! Đứa con gái đó là ai?”

Một bàn nhìn chằm chằm Yunho, ba Yunho thì thấy cưới hỏi rồi cũng là chuyện tốt, thôi đành xin lỗi gia đình Go Ara vậy, ông cũng chỉ cần con dâu hiền, cháu trai ngoan thì sao cũng được hết.

“Người con kết hôn là Jaejoong!” giọng nói của Yunho không lớn, nhưng đủ sức công phá trái đất.

“Loảng xoảng leng keng” một loạt âm thanh đổ vỡ, cả nhà Yunho khiếp sợ nói không ra lời, nhà Ara không biết Jaejoong là ai nên mơ mơ hồ hồ, nhưng bản thân Go Ara đứng bật dậy, lực mạnh đến nỗi hất ngã ghế đằng sau luôn, cuối cùng cô cũng hiểu rõ cảm giác kỳ quặc giữa Yunho và Jaejoong lúc mình đến là gì, câu trả lời tàn nhẫn đến mức cô không dám tin đây là sự thật.

Xấu hổ cùng khiếp sợ dồn dập ập đến làm Go Ara bưng mặt khóc nức nở chạy ra ngoài. Gia đình bên này thấy vậy cũng tức giận đứng lên đi về.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, bên ngoài tiếng pháo xuân ầm ĩ,  nhưng hoàn toàn không xuyên qua được bầu không khí u ám lúc này.

“Jae… Jaejoong? Con nói Jaejoong? Jaejoong là đàn ông mà!” Mẹ Yunho rốt cục cũng tìm về được tiếng nói của mình, tha thiết hy vọng là mình nghe lầm.

“Chính là em ấy, Jung Yunho đã kết hôn cùng Kim Jaejoong” Yunho trịnh trọng tuyên bố.

“Đừng có nói nhảm, ông đây sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy đàn ông kết hôn với đàn ông!” Ba Yunho đã tức giận đến bắt đầu run rẩy, tay phải gồng lên chống cho cơ thể đừng lung lay.

Yunho hít sâu một hơi, nói ra lý do mình đã chuẩn bị sẵn.

“Mẹ của Jaejoong làm việc tại nước Anh, ở đó người đồng tính có thể kết hôn, cho nên giúp hai chúng con làm hôn thú.” Giọng nói của Yunho có chút run run khó phát hiện.

Nhìn cha mẹ tức giận, nhìn cha mẹ nếp nhăn trên khóe mắt người, Yunho thầm mắng mình là súc sinh không biết bao lần, thế nhưng anh không còn cách nào, anh thật sự rất yêu người thanh niên kia, bảo anh buông tay, không thể được.

“Cái gì? Mẹ của Jaejoong? Mẹ của nó sao lại đồng ý cho chúng mày kết hôn? Hai đứa đều là đàn ông mà!”

Mẹ Yunho không tài nào giải thích được, trong suy nghĩ của bà chưa từng có khái niệm đàn ông sống với nhau, huống chi là cha mẹ còn đồng ý, còn có hôn thú nữa.

“Bởi vì, bởi vì con yêu Jaejoong, Jaejoong cũng yêu con.”

“Rầm!” ầm một tiếng, ba Yunho khiêng cái bàn ném về phía Yunho, cơm canh trên bàn đổ hết lên người anh, cạnh bàn đập thẳng vào ngực Yunho nghe rõ ràng, tuy rằng kinh ngạc đó, nhưng anh vẫn cúi mặt chịu tội. Vết thương trên ngực đâu có là gì so với tội bất hiếu mà anh đang gây ra.

Tay đứt ruột đau, mẹ Yunho vội vã chạy tới ngăn ba Yunho đừng ném đồ vào anh nữa.

“Sao tao lại đẻ ra một đứa súc sinh như mày! Cưới đàn ông, chỉ có mày mới làm được! Dòng họ Jung không có đứa con cháu nhục nhã tổ tông như vậy!”

Ba Yunho bây giờ đã giận điên lên rồi, cũng không nhìn trên tay là gạt tàn thuốc mà phan về phía anh.

Yunho vẫn im lặng, mặc cho cục thủy tinh đạp vào, mặc cho máu mình có đổ, chỉ cần ba mẹ nguôi giận.

Ba Yunho thấy trán anh bê bết máu mới thôi lồng lộn, mẹ Yunho chỉ biết khóc tìm giấy giúp anh cầm máu

“Yunho à, mau nhận sai đi con, mau lên, hai đứa vẫn ly hôn được phải không?”

Yunho nghe được lời của mẹ, không quan tâm đến cơn đau nhói trên trán, trực tiếp quỳ xuống.

“Ba, mẹ, con bất hiếu, nhưng chúng con là thật tâm yêu nhau, con không thể rời xa Jaejoong được, một đời này con chỉ chấp nhận Kim Jaejoong, cho nên con sẽ không bao giờ ly hôn.”

“Súc sinh! Cút! Mày ra khỏi nhà cho tao!” Ba Jung vốn đã xuôi xuôi, hiện tại nghe anh nói xong thì máu nóng dâng tới đỉnh điểm, không phân phải trái đạp vào vai Yunho một đạp muốn trật khớp vai luôn.

Mẹ Yunho gào khóc đến đứng không vững. Yunho cũng khóc, có đôi lúc khóc không nên lời lại là đau đớn hơn cả thảy. Yunho quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, tiếng da thịt nện xuống sàn đất lạnh nghe sao chói tai, thanh âm đó cứ quanh quẩn nơi đây như muốn thông báo rằng anh đang tạm biệt mảnh đất đã nuôi nấng anh gần ba mươi năm trời.

Yunho đứng lên, dứt khoát xoay người rời đi, anh biết mình cần cho ba mẹ thời gian, cố chấp ở lại cũng chỉ làm cha mẹ càng thêm thương tâm cùng phẫn nộ. Anh sẽ chậm rãi tìm cách làm cho cha mẹ chấp nhận, bao lâu cũng được, anh còn cả đời mà.

Cửa phòng khách vừa đóng lại, ba Jung duy trì không nỗi,  ngã ngồi trên mặt đất, mẹ Jung lặng lẽ che mặt khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro