Chương 17-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương mười bảy

Đau dài chẳng bằng đau ngắn; nếu đằng nào cũng tới nước này thì cần gì phải tự hành hạ, ép bản thân làm bao chuyện nhục nhã như thế?? Trong đầu Dịch Thủy bắt đầu lẹt xẹt xuất hiện những ý nghĩ đó, nhưng cũng phải một hồi lâu sau hắn mới miễn cưỡng gật đầu, miệng nói lí nhí như muỗi kêu: "Nhưng Vong Nguyệt cô nương đã nói nếu không rèn luyện kỹ càng sẽ khiến Vương gia không thoải mái." Hắn càng nói càng cúi thấp đầu, tỏ ý đang ngượng ngùng, kỳ thực là sợ Hạ Hầu Lan nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của mình.

"Đừng nói thế, người nói được những lời như vậy có thể là Dịch Thủy sao?"Hạ Hầu Lan nâng cằm hắn lên, say mê ngắm nhìn đôi mắt rực cháy ngọn lửa khuất nhục. Vừa chậm rãi vuốt ve, hắn vừa nói: "Không sai, đây mới đích thực là Dịch Thủy, Bản vương yêu thích nhất chính là dáng vẻ vĩnh viễn không chịu khuất phục này của ngươi." Tay hắn từ từ trượt xuống, ve vuốt đôi môi tươi mọng, cái cổ thon dài, bờ vai trơn mịn duyên dáng... rồi tới khuôn ngực trắng muốt ẩn hiện dưới bọt nước, cuối cùng nhẩn nha dừng lại trên hai đóa hồng anh.

Dịch Thủy không tự chủ được sợ hãi bật ra một tiếng kêu, theo bản năng cố gắng cựa quậy né tránh, tiếc là vòng eo đã bị một cánh tay rắn chắc như gọng kìm quấn chặt; Hạ Hầu Lan cúi sát bên tai hắn, thì thầm: "Ta muốn tiếp tục."

Cùng với giọng nói mị hoặc bên tai, hậu đình đột ngột lại bị khai mở khiến Dịch Thủy đau đớn khẽ thét lên, tiếng kêu sợ hãi hòa lẫn vào tiếng cười trêu chọc của 'thủ phạm': "Chỉ đưa một ngón tay vào thôi mà, đã chịu không nổi sao?"

"Ngươi..." Dịch Thủy vừa xấu hổ vừa oán giận độp lại: "Ngươi trêu cợt ta. Ta làm sao không biết ngươi dùng cái gì?! Rõ ràng là... cái đó..."

Hạ Hầu Lan trợn tròn mắt, kêu toáng lên: "Cái gì?! Dịch Thủy, không lẽ ngươi nghĩ cái đó của Bản vương... chỉ bằng cái ngón tay sao??!" Hắn vừa ấm ức nói xong liền đứng bật dậy, nhất thời bày ra cự vật* giữa hai chân. Dịch Thủy lập tức bị một phen kinh hoảng, chỉ thấy cự vật trước mắt gân xanh vằn vện, trướng đại phi thường, dường như còn hơi nảy lên, hoàn hảo một bộ diện dữ tợn... so với của chính mình, thực sự không có một chút nào tương đồng.

Hắn biết phàm là nam nhân chuyện này chuyện nọ còn có thể chịu lép, duy nhất bản lĩnh về mặt này bất cứ ai cũng không cam lòng thua kém. Huống hồ nam nhân như Hạ Hầu Lan cái gì cũng phải hơn người, đụng đến phương diện này càng quyết không thể thua ai. Cơ mà Dịch Thủy đang lúc bị dồn ép, trong lòng rành rành so đo tự biết không bằng, bất quá quyết không muốn hắn được đắc ý, nên lập tức thừa thời cơ trút giận, cố tình nghênh mặt lên nói:

"Xem ra cũng chỉ có thế, có gì đáng khoe chứ?" Vừa nói xong đã thấy Hạ Hầu Lan sắc mặt sa sầm, hắn nhịn không được bật cười, nói tiếp: "Ngươi không phải vừa nói thích ta không chịu khuất phục sao?"

Hạ Hầu Lan ngây người nhìn dáng cười như hoa, vừa yêu vừa tức, vươn tay kéo hắn lại:

"Cái miệng trên này của ngươi quả nhiên công phu lợi hại, để ta xem cái miệng còn lại dưới này... có lợi hại như vậy không." Hắn vừa nói vừa lần lần một ngón tay tiến vào bên dưới, hơi thở có chút gấp gáp nói tiếp: "Ta đây là thương ngươi nên mới cố nhịn, chỗ này cứ không chịu nới lỏng một chút... Bản vương nếu cứ thế đem một thanh kim thương thẳng tiến vào, còn không đâm nát ngươi ư?"

Dịch Thủy hừ lạnh: "Ngôn từ hạ lưu thế này cũng có thể từ miệng Vương gia nói ra sao? Ta còn tưởng chỉ có những binh sĩ thô tục mới có loại lời lẽ như thế."

Hạ Hầu Lan vẫn chăm chăm đưa ngón tay bên dưới lần theo bọt nước ở tràng lộ trơn mịn tùy tiện tiến nhập, giúp hắn khai mở tiểu huyệt, vừa nghe được liền cãi lại: "Có sao nào, ở trong khuê phòng có lời gì mà không nói được chứ." Miệng nói xong trong lòng ý đồ cũng nổi lên, hắn đột ngột khẽ mở hai ngón tay, lập tức một dòng nước theo kẽ hở tràn vào tiểu huyệt.

Dịch Thủy trong chớp mắt cảm thấy như ruột gan bị một dòng nước nóng xô tới, "A!" lên một tiếng sợ hãi, hai chân lảo đảo không sao đứng vững được nữa, cả người cứ thế ngã nhào vào người Hạ Hầu Lan.

"Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài.*", Hạ Hầu Lan ôm siết lấy hắn, đặt ngồi trên đùi mình, lại nhẹ hôn lên môi hắn một cái, tiếp tục tấm tắc: "Thực sự là xuân sắc vô biên a." Đến lúc này tiểu huyệt bên dưới đã có thể đưa ba ngón tay tiến nhập tự nhiên, hắn liền rút tay ra thay chính cự vật của mình đặt dưới hai mông Dịch Thủy.

Dịch Thủy mặc dù ngoài miệng nói cứng, nhưng thực tình tới tận thời điểm này rồi cũng có chút khiếp đảm, vội vàng kêu: "Vừa xong ngươi nói ngọc thế lớn như vậy ta đã chịu không được, cái này của ngươi so với ngọc thế kia còn lớn hơn... còn dám nói cái gì thương tiếc ta..."

Hắn vừa nói thế, Hạ Hầu Lan lập tức chớp cơ hội, cười xấu xa: "Ngươi không phải vừa nói cái đó của Bản vương không bằng ai sao? Sao giờ lại sợ thế này?" Nói xong lại đưa đẩy cự vật lần quanh tiểu huyệt thăm dò, lại tiếp: "Ban nãy ngươi không thèm chuẩn bị gì cả, tùy tiện đưa ngọc thế vào bảo sao không bị thương. Giờ ta đã dùng ngón tay giúp ngươi khai mở qua, lại thêm có nước bôi trơn, đưa vào tự nhiên sẽ dễ hơn, không đau quá đâu."

Hắn vừa nói vừa nhìn Dịch Thủy chăm chú nghe, thân thể có vẻ đã trấn tĩnh lại; thấy thời cơ đã tới liền một hơi đẩy eo lên, quả nhiên cây đao bên dưới nương theo bọt nước trơn tuột, đã tiến vào được một nửa.

Dịch Thủy đột nhiên bị đau, nhịn không được ra sức giãy giụa; hắn cũng không biết hành vi của mình so với đám tính nô đã là ngỗ nghịch liều mạng gấp chục lần. Hạ Hầu Lan chính là Vương gia nhiếp chính, một năm xử lý trăm nghìn quốc sự lớn nhỏ; mỗi khi hắn có nhu cầu, bất kể là tính nô hay thị thiếp đều chỉ biết tận tâm hầu hạ, vui thú xong cũng không cần bận tâm thêm. Thực chưa bao giờ ưu đãi ai như thế này, vừa tự tay giúp hắn chuẩn bị, vừa nhẫn nhịn dục vọng e sợ làm hắn bị thương.

Như lúc này, sau một hồi Dịch Thủy vùng vẫy, tràng đạo vốn đã bị nước trào vào bôi trơn; nhất thời khiến vật kia trượt ra ngoài. Đổi là người khác đã sớm khiếp hãi dập đầu van lạy tha mạng, vì tuy tội chưa đáng chết nhưng đã chọc Hạ Hầu Lan mất hứng, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Đằng đây hắn vẫn luôn miệng nhẹ nhàng trấn an Dịch Thủy: "Đừng khẩn trương, việc này chỉ có ban đầu đau đớn một chút thôi, đến khi quen rồi sẽ cảm thấy khoái hoạt vô cùng, ngươi cũng sẽ thế mà."

Hắn dịu dàng nói xong lại bắt đầu giương thương, thúc ngựa; một lần nữa tiến nhập tầm hoan.

—-

*cự vật: vật to lớn Ò_Ó~

*Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài: trích từ "Tây Sương Ký" (Vương Thật Phủ): Tả Thôi, Trương Nhị yêu thương nhau, trải qua nhiều sóng gió ngăn trở cuối cùng mới được đoàn tụ, từ tình nhân trở thành vợ chồng. Trong vở kịch có đoạn miêu tả nam nữ hẹn hò yêu đương vụng trộm. Dùng câu hát và ngôn từ để ám chỉ cảnh giao hoan, như: "Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài nha; Lưu nguyễn đáo thiên thai, xuân chí nhân gian hoa lộng sắc."; ....

Nghĩa đen "Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài" = "Ôm gọn trong lòng thân thể mềm mại, thơm hương."

+__+ uầy~ tình tứ quá a~~ muốn nôn a =))~~

***

Chương mười tám

Dịch Thủy đau đớn tới mức chân mày nhăn tít, hai hàm răng nghiến chặt tưởng như nghe thấy cả tiếng kin kít, thế nhưng hắn kiên quyết không kêu lấy một tiếng, lòng thầm nghĩ sớm muộn cũng phải làm chi bằng cố chịu lúc này cho xong. Bởi thế hắn một chút cũng không dám nhúc nhích, đợi tới khi Hạ Hầu Lan đưa cự vật hoàn toàn tiến vào rồi Dịch Thủy chỉ còn cảm giác ruột gan đều muốn nứt vỡ, cả người thoáng chốc cứng đờ.

Hạ Hầu Lan nhìn trán hắn toát đẫm mồ hôi lạnh, mỉm cười đưa tay quệt bớt, rồi đưa một ngón tay lách vào trong miệng hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu đau thì kêu lên một chút, thứ nhất giảm bớt đau đớn, thứ hai... chuyện này đang làm mà một chút âm thanh đều không có cũng không còn tình thú a."

Hắn nói xong liền đưa ngón tay khuấy động trong vòm miệng Dịch Thủy, không để hai hàm răng được khép kín lại nữa; quả nhiên chỉ một lát sau tiếng rên rỉ đến tiêu hồn thực cốt bắt đầu khe khẽ thoát ra.

"Vương... Vương gia, ta... ta đau quá." Dịch Thủy vừa thở dốc vừa đưa tay vô thức quờ quào trên ngực Hạ Hầu Lan.

Hạ Hầu Lan xót xa nghĩ hắn chưa qua luyện tập gì đã phải hầu hạ, liền mặc kệ chính mình đã dục hỏa thiêu đốt, chỉ cúi xuống hôn lên môi Dịch Thủy, một hồi mê mải mút lấy bờ môi mềm mại đồng thời tự tay đưa xuống vuốt ve chồi non nguyên sơ bên dưới – một việc mà bản thân hắn chưa từng làm cho bất cứ ai.

Dịch Thủy cũng sớm thẹn đến muốn chui xuống đất, mới cựa quậy nghĩ muốn thoát ra khổ nỗi tiểu vật bên dưới vốn chưa từng trải qua kích thích, không đợi hắn kịp giãy giụa... trong chớp mắt đại não trống trơn, đến khi tỉnh trí lại đã thấy Hạ Hầu Lan rời môi ra; cười cười nói: "Nguyên lai lại chịu đựng kém vậy a, mới đụng một chút đã tiết xuất rồi. Ngươi nói thật cho Bản vương, đây là lần đầu tiên của ngươi sao?"

Dịch Thủy đỏ bừng mặt, lầm bầm: "Ai dám bì với Vương gia, tình nhân vô số. Chúng ta là nô lệ, mỗi ngày làm lụng xong mệt rã rời, nằm xuống chỉ muốn ngủ. Còn hơi sức đâu nghĩ đến chuyện đó."

Hạ Hầu Lan nghe thế lại hớn hở nói: "Quả nhiên là lần đầu tiên a. Thế lại càng hay, đằng trước, đằng sau của ngươi đều là ta khai phá a."

Dịch Thủy oán giận khẽ mắng: "Phá cái gì chứ, ngươi lại còn cao hứng nữa. Đủ biết Vương gia thường ngày người người ngưỡng mộ cũng chẳng cao nhã gì cho cam."

Vừa dứt lời, hậu đình nãy giờ hơi yên ổn lại bị một trận tiến nhập mãnh liệt. Dịch Thủy thất thanh "A!" lên một tiếng, phút chốc đầu váng mắt hoa, tựa hồ chết ngất; không ngờ bên tai vẫn vang vang lên tiếng Hạ Hầu Lan ác ý trêu chọc: "Lại dám mạnh miệng, hôm nay không dụng chút thủ đoạn hàng phục ngươi, ngươi cũng không biết Bản vương lợi hại ra sao." Hắn nói xong thì bắt đầu nhịp nhàng đưa đẩy, lúc sâu lúc cạn; mỗi lần thấy Dịch Thủy quá đau đớn lại hơi dừng lại cho hắn tạm nghỉ chốc lát.

Thoáng chốc xuân sắc ngập tràn, thân thể Dịch Thủy hoàn toàn bị Hạ Hầu Lan khống chế, giữa hồ nước mờ ảo nhấp nhô di động; mái tóc đen mướt tùy tiện lập lờ trong nước... tự nhiên phác thành một vẻ quyến rũ không tả xiết. Hạ Hầu Lan tinh tế lướt môi khắp thân thể hắn, sau cùng dừng lại trên hai khỏa hồng anh vì bị kích thích mà đang cứng thẳng lên, thỏa sức nhay cắn.

Không gian bên dưới mặt nước hồ càng hơn phần dâm mỹ; tại nơi hai người đang gắn kết, bọt nước len theo cự vật đang tiến nhập mà tùy tiện theo vào tràng đạo... Dịch Thủy đối với chuyện phòng the không có một chút kinh nghiệm nào, chỉ cảm thấy toàn thân tựa như bốc hỏa, càng lúc càng bừng bừng khát khao muốn thiêu đốt chính mình, lại được Hạ Hầu Lan bụng dạ xấu xa cố tình dây dưa kiềm chế. Cho đến khi hắn đỏ ửng mặt mày, bật ra một tiếng "Ân a..." Hạ Hầu Lan mới đột nhiên hứng khởi, vật bên dưới mãnh liệt thúc đẩy, dốc sức tiến vào... cũng may tiểu huyệt lúc này đã thả lỏng, thuận tiện cho hắn tiến xuất mà không gây thương tích; đến mức ấy rồi mà Dịch Thủy vẫn phải chịu tội không ít...

Đáo qua đáo lại bao lần, thẳng tới nửa đêm Hạ Hầu Lan mới vừa tận hứng, Dịch Thủy lúc đó đã xuội lơ, thân mềm như bún, không muốn tựa vào người Hạ Hầu Lan cũng không xong. Tiểu huyệt của hắn lần đầu tiên đã phải chịu đựng công kích mãnh liệt như vậy, bình thường mà nói dĩ nhiên phải thụ thương tới ngất xỉu; cũng may Hạ Hầu Lan còn biết xót xa, nên mới không đến nỗi ấy. Có điều đến khi Hạ Hầu Lan kiểm tra qua một chút thì toàn bộ tiểu huyệt tuy chưa thụ thương đến chảy máu, cũng đã sưng đỏ như trái đào chín.

Hắn liền lập tức ôm Dịch Thủy về ngọa thất*, giường bên trong đã có bọn nha đầu trải sẵn chăn đệm tử tế, đốt huân hương thượng đẳng. Đặt Dịch Thủy nằm xuống, đắp chăn gấm cho hắn xong, Hạ Hầu Lan cũng thấy mệt mỏi, liền nằm xuống bên cạnh... không lâu sau cũng thiu thiu ngủ.

Được một chốc, chợt nghe thấy bên tai có tiếng động, hắn lập tức mở mắt, trầm giọng quát hỏi: "Ai?!"

Lập tức bên giường nghe soạt một tiếng, rõ ràng có người vừa quỳ xuống, sợ hãi trả lời: "Bẩm Vương gia, tiểu nhân theo lệnh tổng quản đến đây, định dẫn tính nô này đến phòng khác nghỉ ngơi."

Nguyên lai Hạ Hầu Lan từ nhỏ sinh trưởng trong vương tộc, từng trải qua không ít chuyện rạn nứt, tranh giành; phu thê phản bội, huynh đệ tương tàn hắn đều quá quen thuộc. Cũng vì thế tâm lý đề phòng rất nặng nề, không bao giờ cho phép ai ở cạnh mình qua đêm; thầm e không biết lúc nào người kề bên gối sẽ một đao hành thích mình.

Tất nhiên Hạ Hầu Thư và toàn bộ hạ nhân trong phủ đều biết thói quen đó của hắn, nên bất kể ở đâu, chỉ cần là nơi hắn ngủ lại, tất cả người ở quanh đó sẽ nhanh chóng bị trục xuất. Đó coi như đã là tập tục căn cố của Vương phủ.

Có điều hôm nay nhìn Dịch Thủy say sưa ngủ, hắn thực lòng cảm thấy thương yêu tới mức không nỡ khuấy động; thầm nghĩ mặc dù đối với chuyện bị mình trói buộc Dịch Thủy vẫn canh cánh trong lòng, nhưng bản tính hắn lương thiện, lại vô cùng quang minh lỗi lạc... nhất định sẽ không làm những hành vi ám muội như lén lút hạ thủ. Huống chi cứ cho hắn có tâm địa hại mình, thì với thực lực của hắn cũng vô phương thực hiện... Cuối cùng sau một hồi trầm ngâm, Hạ Hầu Lan chỉ nói: "Thôi, cho ngươi lui. Hôm nay để hắn ngủ cùng ta."

Hắn nói xong liền nằm xuống, cũng vì thế mà không thấy hai hàng mi của Dịch Thủy đang nhắm nghiền trong phút chốc khẽ rung động.

—-

*ngọa thất: phòng ngủ.

:") mình cố tình ngâm tới khi mần xong cả 3 chương có H mới up luôn a XD~ vì mình nghĩ cái này đọc ngắt quãng thiệt mất hứng (+_+ mà edit ngắt quãng cũng sao sao đó luôn +__+).

Nhân bữa thư thả mình xin cảm ơn tất cả những bạn đang theo dõi và để lại phản hồi cho bản edit của mình ^^. Thật tình vì mình làm một mình từ A-Z nên không tránh được sai sót nhiều chỗ, bạn nào iêu mình (chút xíu thôi XD) thì rộng lòng rộng luôn tay chân mờ nhiệt tình góp ý ha XD~ *khấu đầu*~~ *ôm ôm* X'3~~

***

Chương mười chín

Trong điện Quốc sư, Hạ Hầu Lan và Du Liễm ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn tròn được chế tác tinh xảo, hai người đang chăm chú vào ván cờ vây trước mặt. Lúc này Du Liễm vừa xuất ra một nước hiểm hóc, khiến Hạ Hầu Lan hơi nhăn mày suy nghĩ, một tay tiện với sang bình trà bên cạnh rót một chén, đưa lên miệng nhấp nhấp.

Du Liễm cười cười nhìn hắn: "Gần đây hình như ngươi có chuyện gì đắc ý hay sao, trông bộ tinh thần đều sảng khoái quá a. Tính tình cũng mát mẻ hơn trước nhiều, chẳng đâu xa... ván cờ này nãy giờ xem nước đi cũng không hùng hổ dọa người như xưa. Không biết gần đây có chuyện gì tốt thế a, à không, phải nói không biết gần đây gặp người nào thích ý a?"

Hạ Hầu Lan cũng cười đáp: "Ngươi sợ ta tìm ra nước nào linh diệu phá chiêu của ngươi sao, còn phải cố tình làm ta phân tâm." Hắn lại ngẫm nghĩ một chút rồi đặt một quân cờ, như thể nhịn không được mở miệng nói tiếp: "Thật sự là một người tuyệt diệu, sau này thế nào ta không dám nói... bất quá hiện nay đúng là hắn khiến ta hài lòng không ít."

Du Liễm hơi ngạc nhiên, nói: "Ta thấy con người ngươi xưa nay nhãn giới thậm cao*, người thường chỉ sợ ngươi không bao giờ để mắt tới. Thật không biết hắn là người thế nào, không những được ngươi tán dương, lại còn vì hắn thay đổi pháp lệnh nô lệ, khiến tinh thần dân chúng một phen hưng dũng, mãi mới bình ổn. Hôm nào có dịp nhất định ta phải tới gặp hắn một lần mới được."

Hạ Hầu Lan gật đầu, nói: "Ngươi cũng nên thử gặp một lần, hắn tuy là nô lệ nhưng bất luận trong, ngoài đều rất kiền tịnh*, ta yêu thích hắn nhất chính là ở điểm này."

Hai người vừa chơi vừa trò chuyện thêm một lát, ván cờ cũng tới hồi hạ hoàn; Hạ Hầu Lan nhân đó liền đứng dậy cáo từ. Du Liễm vừa tiễn hắn ra vừa cười nói: "Ta biết ngươi là sốt ruột về với mỹ nhân thôi."

Hạ Hầu Lan nhanh nhanh về tới Vương phủ, vừa bước qua cửa đã thấy hai người thiếp ăn vận phục sức hoa mỹ chờ đón hắn, hai nàng cùng cười quyến rũ, nói: "Vương gia để bọn thiếp chờ mòn mỏi a, sao mấy ngày chẳng thấy bóng dáng ngài... thật chẳng nghĩ cho lòng người ta tương tư." Vừa nói vừa hợp ý mỗi người một tay, săn săn đón đón kéo Hạ Hầu Lan về phòng mình.

Hạ Hầu Lan nhíu mày, trầm giọng: "Các ngươi từ lúc nào dám lớn mật làm càn thế này hả? Còn không buông ra!" Nói tới đó thì thấy tổng quản đã ra tới nơi, hắn lập tức lớn tiếng hỏi: "Dịch Thủy đâu rồi?!"

Hai người thiếp vốn không cam lòng buông tay hắn, lại nghe hắn mở miệng đã hỏi đến Dịch Thủy, trên mặt họ không khỏi lộ ra vẻ oán hận. Nhưng cũng rất nhanh, một đôi hai nụ cười như hoa lại bày ra: "Vương gia ai lại cả ngày cứ quấn lấy một nô lệ làm gì, còn quan tâm hắn như thế. Bọn tính nô bất quá chỉ để đùa chơi cho vui thôi, ngài hà tất phải để tâm, bọn thiếp..."

Chưa kịp nói xong đã bị Hạ Hầu Lan lạnh lùng liếc mắt, hai nàng nhất thời nghẹn giọng im bặt, bên tai chỉ còn nghe tiếng tổng quản cung kính bẩm báo: "Bẩm Vương gia, Dịch Thủy đang ở Tương Ước các luyện tự* cùng Vong Nguyệt cô nương, để nô tài đi gọi hắn tới hầu hạ ngài."

Hạ Hầu Lan khoát tay, nói: "Không cần đâu, ta sẽ tự đi." Hắn nói xong cũng thây kệ hai người thiếp đang tái mặt ấm ức, thẳng chân đi về phía Tương Ước các.

Quả nhiên từ xa xa đã trông thấy bóng hai người kia: Dịch Thủy ngồi ngay ngắn trên ghế, chăm chú hạ bút, Vong Nguyệt đứng bên cạnh cúi nhìn. Cảnh tượng như thế tự nhiên khiến hắn thấy có chút tư vị*, lòng thầm nghĩ dáng vẻ điềm tĩnh thế kia không để Bản vương thấy lại đi chia sẻ cho người khác.

Nghĩ đến đây, tuy thừa biết Vong Nguyệt rất hiểu phép tắc, sẽ không dám có ý gì với Dịch Thủy nhưng hắn vẫn cảm thấy thật khó chịu. Lại ngẫm nghĩ thêm một hồi mới chợt nhận ra chính mình sống tới tuổi này cũng chưa từng trải qua cảm giác này. Không lẽ đây là ghen tị như người ta hay nói sao?

Ý niệm này đột nhiên khiến Hạ Hầu Lan chợn lòng, lại thêm nhớ tới lời Du Liễm ban nãy... thực không dám tin một tính nô cư nhiên có thể khiến mình thay đổi nhiều đến vậy. Chỉ có điều... hắn hoàn toàn không muốn điều này.

Hắn thích Dịch Thủy, có thể săn sóc hắn, có thể chiều chuộng hắn, cũng có thể để hắn cả đời ở cạnh hầu hạ mình... nhưng độc nhất không thể yêu hắn.

Một đời Hạ Hầu Lan không cần nhất chính là ái tình – đáng ghét ái tình. Thế nào là 'Anh hùng khí đoản, Nhi nữ tình trường*', thế nào là 'Ái mỹ nhân bất ái giang sơn*'??? Tất thảy đều đáng chết! Hắn không đời nào để thứ tình ái nực cười đó biến mình thành một kẻ yếu đuối; cũng quyết không phát sinh tình cảm với bất cứ ai.

Lẳng lặng tiêu sái đi vào các, lại khoát tay lừ mắt không để bọn nô tài lên tiếng, Hạ Hầu Lan nhẹ bước tới sau lưng Dịch Thủy. Chỉ thấy hắn mới bắt đầu viết đúng tám chữ: 'Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ.', lại vì mới luyện viết nên tự thể* còn rất buồn cười.

Nhưng ánh mắt Hạ Hầu Lan trong chốc lát chợt thâm trầm, hắn trầm ngâm quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Thủy: vẫn thấy dung nhan kiền tịnh, không hề có chút gì biểu hiện dục vọng, tham lam... đến lúc ấy hắn mới nhẹ nhõm thở ra, tự trách mình đã suy diễn quá nhiều rồi. Con người Dịch Thủy là nô lệ nhưng lại cao ngạo vô cùng, khinh ghét nhất chính là đem thân hầu hạ kẻ khác; người cường liệt như vậy sao có thể để tâm tới danh vị gì chứ.

Trong lúc Hạ Hầu Lan còn miên man nghĩ ngợi, Vong Nguyệt nhất thời quay lại đã nhìn thấy hắn đứng đó, nàng vội vã nâng áo hành lễ. Dịch Thủy cũng vội đặt bút, đứng lên chào hắn. Hạ Hầu Lan nhìn sâu trong đáy mắt Dịch Thủy, không hề tìm ra một tia hoảng hốt, chỉ thấy một màu bình ổn trong vắt như thủy hồ*; khiến hắn thêm lần nữa vững tâm tin tưởng, lúc đó hắn mới cười nói: "Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta chỉ là nhân lúc rảnh rỗi nên qua xem chút thôi."

Vừa nghe thấy thế, Vong Nguyệt liền bật cười, nói: "Vương gia rảnh rỗi thật sao? Thế mà hai vị phu nhân mấy lần nhắc mãi với ta gần đây ngài sao không tới với các nàng. Nô tỳ thấy nếu giờ Vương gia đã đỡ bận rộn có lẽ nên lại bên ấy một chút, cũng đỡ phần nào lòng mong nhớ của các phu nhân."

Hạ Hầu Lan thản nhiên đáp: "Lắm miệng. Bản vương đi đâu còn phải để ngươi phân phó sao?" Hắn nói xong làm bộ cầm tờ giấy trên bàn lên xem qua, lại nghe Vong Nguyệt nói tiếp: "Nô tỳ tất nhiên không dám phân phó, có điều các phu nhân lâu ngày không được ân sủng khó tránh được tâm sinh bất mãn. Dần dà bao nhiêu ấm ức tích tụ trong lòng không biết phát tiết khi nào; nô tỳ bất quá cũng là nghĩ cho bao nhiêu hạ nhân trong phủ, không khéo họ đều vô tội mà bị đem ra trút giận."

Miệng nàng tuy nói toàn bộ hạ nhân trong phủ, nhưng ánh mắt chỉ chiếu vào Dịch Thủy. Hạ Hầu Lan đầu óc linh hoạt, có thể nào không hiểu lời nàng ngầm ý chỉ điều gì.

*nhãn giới thậm cao: tầm mắt rất cao.

*kiền tịnh: sạch sẽ (bề ngoài); trong sạch, trong sáng (nội tâm).

*luyện tự: tập viết chữ :") .

*tư vị: cảm giác.

*Anh hùng khí đoản, Nhi nữ tình trường: ý chỉ người có tài chí mà vì gặp nhiều trở ngại hoặc sa vào lưới tình nhi nữ mà đánh mất chí tiến thủ.

*Ái mỹ nhân bất ái giang sơn: Vì mỹ nhân mà đánh mất giang sơn.

*tự thể: kiểu chữ, nét chữ.

*thủy hồ: nước hồ.

***

Chương hai mươi

Hạ Hầu Lan thản nhiên liếc nhìn Vong Nguyệt, cười lạnh lùng: "Ngươi yên tâm, ta cũng muốn xem trong Vương phủ này có kẻ nào dám ngang ngược như vậy." Nói xong liền ra lệnh cho mọi người lui hết, chỉ còn lại mình hắn và Dịch Thủy ngồi lại trong các; lúc đó hắn mới cười hỏi: "Hai câu này đối với học giả thường thường mà nói, cũng chưa chắc đã hiểu biết tới. Ngươi thế nào lại chọn để viết vậy? Không lẽ là có thâm ý gì sao?"

Hắn vừa rời mắt khỏi tờ giấy trên bàn, nhãn thần đã lập tức lóe sáng như tên nhọn chiếu thẳng về phía Dịch Thủy.

Nhưng Dịch Thủy chỉ cười đáp: "Vương gia cho là ta có thể có thâm ý gì đây? Bất quá chỉ là một câu nói mà thôi. Vốn hôm qua ta được nghe Vong Nguyệt cô nương kể một cố sự* thế này: Một tiểu hòa thượng cùng một lão hòa thượng qua sông, lại có một cô gái xuất hiện muốn nhờ bọn họ giúp nàng qua sông cùng. Tiểu hòa thượng không chịu cõng nàng, sợ phạm vào sắc giới; lão hòa thượng liền cõng nàng qua sông. Qua bờ bên kia rồi, tiểu hòa thượng hỏi lão hòa thượng vì sao dám gần nữ sắc, lão hòa thượng chỉ đáp: 'Ta sớm đã thả nàng xuống, chỉ có ngươi vẫn còn cõng mà thôi.'

Vương gia à, ngươi không cảm thấy lúc này mình cũng giống tiểu hòa thượng kia sao? Thân phận nô lệ của ta chính là ngươi mãi để trong lòng, luôn sợ ta sinh ý nghĩ không an phận."

Trong một thoáng Hạ Hầu Lan chỉ chăm chú nhìn hắn, rồi đột nhiên thở dài: "Ngươi sao lại là nô lệ chứ; nếu không phải vì thân phận này... bằng tài trí của ngươi nhất định phải trở thành Vương phi ưu tú nhất."

"Vương gia không nên nói vậy, không chừng Dịch Thủy thực tâm lại sinh vọng tưởng mất. Nhân hướng chỗ cao, có ai không hy vọng mình được hơn người khác chứ?" Dịch Thủy nói thế rồi khẽ mỉm cười, tự nhiên toát ra một vẻ thoát tục mà vô hạn quyến rũ.

Hạ Hầu Lan thoáng chốc thấy ngực nóng ấm, kéo hắn vào lòng, nhẹ giọng: "Ngươi thật là... thông minh như thế lẽ nào không biết đạo tạng* càng phải cất giấu sao? Hay ngươi thực không hiểu chủ nhân ngươi kiêng kỵ nhất chính là người thông minh?"

Dịch Thủy lạnh lùng cười đáp: "Ta chính là thế này, Vương gia tùy ý xử trí thế nào cũng được. Ta dù bất tài cũng biết một câu: 'Vô dục tắc cương*', ta đối với ngươi chẳng ước vọng gì, thì còn gì phải sợ ngươi? Giờ ngươi đem ta trả về nông trường, để ta lại làm khổ nô; ta cũng không mong hơn. Cuộc sống hưởng thụ đổi bằng thân xác thế này mà hòng mãi mãi được sao."

Hạ Hầu Lan nắm tay hắn kéo ra khỏi các, vừa đi vừa nói: "Nói cho cùng ngươi vẫn là muốn ly khai ta. Nhưng không có khả năng đâu, ta muốn ngươi ở cạnh cả đời hầu hạ ta, không được phép xa rời."

Dịch Thủy chằm chằm nhìn hắn, chợt tươi cười nói: "Thật sao? Vương gia đối với ta lưu tâm thế sao, ta lại chẳng hay biết gì cả. Cái này cũng không trách ta được a, xưa nay đâu nghe nói có tính nô nào được ân sủng đến..."

Lời còn chưa nói xong, Hạ Hầu Lan đã bất ngờ giữ chặt người hắn, xoay Dịch Thủy lại đối diện với mình, nghiêm túc nói: "Dịch Thủy, ngươi yên tâm. Ta muốn ngươi ở bên ta, quyết sẽ không để ngươi mãi mãi mang thân phận tính nô. Ta biết ngươi để tâm chuyện ấy, ngày nào đó ta nhất định sẽ cho ngươi một danh phận."

Dịch Thủy nhìn thần sắc hắn nghiêm túc, trong lòng bỗng nhiên trào lên một cảm giác khó tả; hắn là người thông minh, làm sao không nhận ra ánh mắt Hạ Hầu Lan nhìn mình bây giờ chính là đang nhìn người hắn yêu mến, chứ hoàn toàn không phải nhìn một nô lệ. Không thể phủ nhận rằng một người trời sinh ưu tú, xuất sắc như vậy giờ lại lộ ra tình cảm chân thành, tha thiết với mình... thực là tột cùng khiến hắn muốn động lòng.

Thế nhưng kết cục sẽ ra sao? Dịch Thủy không dám nghĩ tiếp, dù sao suy nghĩ của hắn bây giờ trong mắt bao người khác đã là tham lam tới mức đáng bị Thiên lôi trừng phạt. Thậm chí nếu có ngày vì những ý niệm này mà hắn phải thịt nát xương tan, có lẽ cũng chẳng ai muốn thương tiếc.

Bởi vậy hắn không thể đáp trả quá nhiều tình cảm, hắn biết rằng thứ tình cảm này một ngày mở lòng trao đi tức là vô phương thu hồi. Nếu thật có hậu thì may được thành đôi, vạn nhất không thể... đối với hắn sẽ không khác gì tột cùng nhục nhã.

Nhếch lên một nụ cười cay đắng, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi Hạ Hầu Lan, nhẹ giọng nói: "Cho ta danh phận? Vương gia định cho ta danh phận gì? Ta mặc dù không tham, nhưng danh phận ở trong Vương phủ này mà nói... ngoại trừ Vương phi đối với ta đáng giá, còn lại... không có còn hơn."

Hạ Hầu Lan bật cười, nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ việc giành thử xem."

Hắn nói câu này vốn chỉ là giỡn chơi, nhưng Dịch Thủy nghe được lập tức ngẩng đầu hỏi: "Ngươi nói thật sao?"

Hạ Hầu Lan vẫn gật đầu, đáp: "Dĩ nhiên là thật, quân vô hí ngôn, ta dù không phải Hoàng đế nhưng thân là Vương gia, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh."

Khóe miệng Dịch Thủy dần hé ra một nụ cười, hắn quay đầu bước đi, miệng nói: "Đây là chính ngươi nói ra đó, không được đổi ý."

"Sẽ không đổi ý." Hạ Hầu Lan cười cười, trong lòng lại thầm nghĩ hắn liệu có được thủ đoạn gì khả dĩ tranh đua được với những nàng công hậu* tiểu thư kia đây? Chỉ là... Chậc, tuy rằng danh môn khuê tú có nhiều, nhưng chẳng ai giống như Dịch Thủy, có thể khiến mình đang tiêu diêu tự tại như vậy, giờ một chốc lát không có hắn ở bên lòng đã không muốn yên?

Hắn nghĩ tới đây chợt không khỏi chăm chú nhìn theo bóng lưng dong dỏng thanh tú đằng trước, thầm tự vấn: "Lẽ nào Bản vương thật đối với hắn đã động lòng sao? Đây vạn phần không phải chuyện tốt... Không được! Tuyệt đối không thể được!!"

Hạ Hầu Lan cứ thế tự suy tự diễn sau lưng Dịch Thủy... có điều hắn không biết rằng vài lời nói hôm nay cuối cùng lại trở thành căn nguyên gây ra mối họa khôn cùng đến tương lai cả hai người sau này.

Lại nói về hai người thiếp kia, mắt thấy Vương gia bất kể lý lẽ mà bỏ đi, cả hai đều bực bội vô cùng. Nàng tên Yến Niếp tức tối nói: "Hừ, bất quá chỉ là một tính nô ti tiện, đáng quan tâm đến thế sao!?"

Nàng còn lại lập tức phụ họa theo: "Tỷ tỷ à, Vương gia quan tâm hắn không ít đâu. Ngươi xem ngài tỏ vẻ hăng hái như thế, chỉ sợ cũng chẳng buồn nhớ tên Dịch Thủy kia chính là hạng tiện nô nữa rồi. Lâu dài sau này, theo muội muội thấy... sớm muộn ngài cũng vứt bỏ tỷ muội chúng ta, chẳng thèm dòm ngó nữa a."

Yến Niếp liếc nhìn nàng, đột nhiên lạnh giọng cười: "San Hô muội nói phải lắm, giờ ngươi bảo phải làm sao để Vương gia hồi tâm chuyển ý đây?"

Người thiếp kêu tên San Hô trả lời: "Muội muội vốn ngu dốt, đâu nghĩ ra cách nào được. Giá như đã có chủ ý, muội đâu chịu chờ đến hôm nay."

Yến Niếp nghe thế mới nhỏ giọng nói: "Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng có một cách này... có điều phải nhờ tới uy danh tài năng của muội muội, ngươi có dám làm không?"

Nàng ta vừa dứt lời, San Hô vốn vẫn ỷ vào tước vị tướng quân của cha mình, lập tức cao ngạo đáp: "Ta có gì không dám chứ, dù gì cũng chỉ là một tính nô; Vương gia không lẽ vì hắn mà vứt bỏ được ta sao? Tỷ tỷ có chủ ý gì cứ việc nói ra đi."

Yến Niếp gật đầu mỉm cười: "Hảo, đã quyết vậy thì ngươi theo ta. Chuyện này còn phải bàn tính cho kỹ càng đã." Nàng nói xong liền dẫn San Hô đi về phòng mình.

—-

*cố sự: chuyện xưa, tích xưa.

*đạo tạng: kho kinh, kho tàng kinh điển đạo giáo. (Có lẽ ở đây Lan Lan ảnh muốn nói phô trương kiến thức không phải điều hay.)

*Vô dục tắc cương: Vách đá cao ngàn trượng sở dĩ có thể sừng sững uy nghi được như thế chính là bởi vì vách đá không có ham muốn thế thường.

Ý nói người không có dục vọng thế tục mới có thể đạt đến cảnh giới oai phong lẫm liệt. [đã xuất hiện ở Chương 14]

*công hậu: ý chỉ người có tước vị quý tộc hoặc quan lại có địa vị cao.

=__= chưa thấy iêu đương lãng mạn đâu đã chuẩn bị gầm gè nhau ồi này... ="=~~

***

Chương hai mốt

"Được rồi, giờ xung quanh đã không còn ai, tỷ tỷ có ý gì hay thì nói ra đi." Vừa bước qua cửa, ngó tới lui trái phải xong San Hô vội vàng hỏi ngay.

Yến Niếp vốn tính toán thâm trầm, nghe thế chỉ nhẹ nhàng cười đáp: "Việc này cũng không khó, chúng ta chỉ cần khuyến khích Vương gia càng cố sức cưng chiều hắn ta thôi."

Nàng vừa dứt lời đã nghe San Hô hoảng hồn kêu lên: "Cái gì?! Tỷ tỷ bộ điên rồi sao?! Ta còn hận không thể đem lên nô lệ đê tiện kia đi lột da róc thịt, ngươi lại bảo xúi Vương gia càng chiều chuộng hắn thêm. Ngươi... ngươi... muội muội thật không hiểu ý tứ của ngươi..."

Yến Niếp mỉm cười: "Muội muội cứ từ từ, chớ sốt ruột. Ta hỏi ngươi, Vương gia hận nhất là hạng người nào?"

San Hô cau mày nghĩ ngợi một hồi mới trả lời: "Cái này ta cũng không dám nói chắc, nhưng dường như Vương gia rất ghét người khác can thiệp vào chuyện của hắn. Thế nên tỷ muội chúng ta tuy là nữ chủ nhân trong Vương phủ, nhưng đều phải chịu khuôn phép quy củ như thường, có phải không?"

Yến Niếp gật đầu: "Muội muội nói không sai. Có câu 'được cưng chiều tất sinh kiêu ngạo', chúng ta chỉ cần để Vương gia càng cố sức chiều chuộng nam nô kia, đợi tới lúc hắn được sủng nịch ngất trời, ngươi lại khích thêm một chút... còn lo gì không nhổ được cái gai trong mắt. Thử so với việc chúng ta ra sức đòi Vương gia bỏ hắn chẳng tốt hơn sao? Tránh khỏi làm Vương gia ghét bỏ; đây cũng không phải vì ta nhát gan mà nói vậy, ngươi nghĩ một khi khiến Vương gia chán ghét rồi, hắn thật không dám vứt bỏ chúng ta sao?"

Nghe nàng nói xong San Hô gật đầu lia lịa, lại hỏi tiếp: "Tỷ tỷ quả nhiên cao minh, nhưng không biết tỷ muốn ta giúp cái gì?"

Yến Niếp xích lại gần bên nàng ta, ghé sát vào tai thì thào mấy câu, chỉ thấy mặt mày San Hô càng lúc càng rạng rỡ, lại càng gật đầu dữ hơn. Cuối cùng nàng tươi tỉnh nói: "Tỷ tỷ, muội muội hôm nay thật bội phục ngươi rồi, làm như vậy còn sợ gì tiện nô kia không sớm cuốn gói khỏi đây."

Những ngày sau đó mà nói, quả nhiên sự tình diễn ra đúng như các nàng dự đoán: Hạ Hầu Lan đối với Dịch Thủy càng lúc càng chăm chút quan tâm. Yến Niếp, San Hô mặc dù mắt thấy mọi chuyện đều phát triển đúng hướng mình mong muốn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thậm khó chịu, không khỏi càng lúc càng hận Dịch Thủy thấu xương. Các nàng cuối cùng chỉ còn âm thầm tính toán, đợi thời cơ ra tay.

***

Một ngày nọ, Dịch Thủy đang cùng Vong Nguyệt luyện tự, bỗng dưng Hạ Hầu Lan từ đâu phấn khích đi vào, hăng hái kéo tay Dịch Thủy, nói: "Đi, xem Bản vương chuẩn bị cho ngươi một thứ tuyệt hay."

Hắn nói xong không buồn chờ Dịch Thủy viết nốt mấy chữ, ào ào lôi hắn đi ra, để lại Vong Nguyệt ngồi trong các nhìn theo bóng lưng bọn họ càng lúc càng xa; thẳng đến khi cả hai đã đi khuất hẳn, nàng mới khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Vương gia quan tâm đến mức này, thật trước nay chưa từng có. Cũng chẳng biết có phải hảo sự hay không nữa... Ai~ Dịch Thủy hắn đích thực là một hảo hài tử, chỉ có điều tính cách quá cường liệt, hiếu thắng; chỉ mong..." Nàng nói đến đây chợt ngừng lại, rồi chỉ yên lặng lắc đầu...

Lại nói Dịch Thủy bị Hạ Hầu Lan lôi kéo đi tới thư phòng, vào đến nơi đã thấy Hạ Hầu Thư đang bưng khay phỉ thúy đứng bên trong. Thấy bọn họ tới, hắn liền đem khay dâng lên, miệng cười nói: "Vì hai thứ này Vương gia thật đã nhọc lòng nhiều lắm a."

Hạ Hầu Lan vừa cười vừa lật miếng vải đỏ che phủ trên khay, bên dưới lộ ra một quyển tự thiếp* và mấy cây bút lông; lại nói: "Dịch Thủy, ngươi không phải đang học viết chữ sao? Đây chính là tự thiếp do chính tay tiền triều đại thư pháp gia Liễu Nhan viết lại, còn có bút lông hắn dùng trước đây nữa. Hiện nay những thứ này trên đời sợ cũng không còn bao nhiêu đâu, ta cũng là tình cờ gặp được thôi."

Hạ Hầu Thư âm thầm ở trong lòng thay hắn nói tiếp: 'Sau đó lập tức bắt chẹt, ép người ta phải dâng bảo vật tới đây'. Nhưng ngoài miệng hắn cũng nhịn không được giúp chủ nhân khoe khoang một phen, hào hứng nói theo: "Dịch công tử a, hai thứ này đều là vật vô giá đó. Đến Thánh thượng hiện nay cũng chưa từng dùng qua loại bút lông tốt như vậy, công tử nhất định phải quý trọng... không nên phụ một mảnh tình ý của Vương gia a."

Hạ Hầu Lan ngoài mặt lên giọng trách cứ: "Nói bậy, ai cần ngươi lắm miệng." trong lòng lại hỉ hả khen: Ừm, cuối cùng thuộc hạ của ta chính là đắc lực nhất a.

Lại nghe Dịch Thủy thản nhiên nói: "Vậy ư? Vật quý giá như vậy, nô lệ như ta sao xứng dùng chứ? Vương gia nên đem dâng cho Hoàng thượng mới phải. Ta bất quá chỉ là nhân rảnh rỗi thì học viết chữ thôi, đâu cần dùng đến những thứ này... Vương gia nếu thật lòng muốn ưu đãi, xin đáp ứng ta một việc này, coi như là thành toàn cho ta rồi." Hắn nói đến đó, khóe mắt bỗng không giấu được ánh lệ quang.

Hạ Hầu Lan thân quyền cao chức trọng, có bao giờ bị người khác cự tuyệt quà tặng thế này, trong lòng vừa không khỏi có chút bất mãn; nhưng khi nghe được câu tiếp theo Dịch Thủy nói, bao bực bội đều thư thư chìm xuống, hắn ân cần hỏi: "Ngươi có chuyện gì cứ nói ra, sao lại thành ra xúc động thế này? Ta còn chưa bao giờ thấy ngươi rơi lệ đâu."

Dịch Thủy nhoẻn cười, gật đầu nói: "Vậy ta xin tạ ơn Vương gia trước. Ta xa nhà đã lâu, lần trước vất vả lắm mới chờ được tới lúc trở về Tuyết Duyên, lại bị Vương gia... ừm, chọn ở lại bên người. Nghĩ lại đến giờ thật là một thời gian dài không được cùng người nhà gặp mặt. Ta dù đã nghe tổng quản nói cha mẹ và em gái được Vương gia ban ân, sắp xếp chu đáo... thế nhưng lòng mong nhớ... một khắc cũng không vơi được. Ta chỉ mong Vương gia ân chuẩn cho phép ta được về thăm nhà ít ngày, coi như để toàn gia được một lần đoàn tụ, đỡ cho cha mẹ già mong nhớ mòn mỏi."

Tính tình Dịch Thủy vốn quật cường, chưa bao giờ Hạ Hầu Lan thấy hắn nói chuyện với mình mà nhu thuận như vậy, lại nghe lời lẽ tha thiết, trong lòng không khỏi cảm động. Xung quanh hắn xưa nay chỉ nhiều những kẻ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, nào ai giống như Dịch Thủy sống phú quý rồi lòng vẫn nghĩ tới cha mẹ anh em, lại càng không chán ghét thân phận bọn họ. Hắn thầm nghĩ xem một gia đình nô lệ nghèo khổ, sao biết được hài tử họ sinh ra lại ưu tú nhường này; liền cười, nói:

"Ngươi chính là một mảnh hiếu tâm, ta tất nhiên sẽ thành toàn. Có điều muốn đi nhiều ngày thì không được, nơi cha mẹ ngươi ở cũng không xa lắm, xe ngựa đi nhanh nửa ngày là tới rồi. Sáng sớm mai ngươi đi luôn cũng được, hạn tới trước giờ Tý phải trở lại, ta sẽ phái vài cao thủ hộ tống ngươi."

—–

*tự thiếp: bảng chữ mẫu.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro